Chương 5
Sắc trời dần dần sáng tỏ.
A Đào một đêm không ngủ, từ sớm đã rời giường nấu bữa sáng.
Cháo trắng được hầm đến khi sánh lại, ăn kèm với bánh nướng, còn có một đĩa củ cải trộn với dấm cùng dầu mè giòn giòn.
Trương Úc Bạch ngồi trước bàn, nhìn cháo trắng cùng rau xào, cảm giác muốn ăn tăng lên nhiều. Hôm qua hắn có chút say rượu, sáng nay tinh thần uể oải, vốn chỉ muốn ăn thanh đạm một chút.
A Đào bưng bát cháo ngồi ở một bên, mặt chôn vào trong bát, ánh mắt né tránh, chỉ lo ăn cháo, đồ ăn cũng không dám gắp một miếng.
Trương Úc Bạch nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của nàng, nhớ tới lời nói của bản thân sau khi say rượu hôm qua, trong lòng hơi có chút áy náy. Chỉ là cảm thấy ngại, không biết phải trấn an nàng như thế nào, liền chủ động gắp đồ ăn đặt vào trong bát của nàng. Tuy không có xin lỗi, nhưng thấy nàng cúi đầu mỉm cười, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi ăn xong, A Đào đem quần áo hôm qua Trương Úc Bạch thay ra tới khe núi giặt sạch.
Ở chỗ này mấy ngày, cũng đã quen thuộc với ngôi nhà và địa hình xung quanh. Căn nhà nhỏ ở trên sườn núi, cách thôn trang dưới chân núi một khoảng, đi lên đi xuống phải leo lên vách đá mà đi, trên vách đá có một con đường, như rắn trườn uốn lượn, rộng khoảng hai thước, đối với không biết võ công người vô cùng gian nguy khó đi. Phía sau nhà có một dòng suối cổ, nước suối lạnh lẽo, hương vị lại ngọt thanh, nước chảy xuống tạo thành một vũng nước cao tới eo, rồi lại chảy theo các rãnh nhân tạo khác
Đây là nơi có địa hình bằng phẳng nhất ở sườn núi, hẳn là ân công đã phải tốn không tâm tí để lựa chọn, sau lưng là núi, hai bên là mảnh vườn xanh tốt, trông đầy kì hoa dị thảo, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua hương thơm lập tức lan khắp bốn phía. Trước cửa là hai cây tùng mọc ra từ khe đá, che lấp một phần cổng tre.
Dưới gốc cây bên cạnh dòng nước có một rau dại, A Đào hái toàn bộ, lấy dương xỉ phơi trên phiến đá ngoài phòng bếp, dùng kim chỉ xâu mấy cây treo dưới mái hiên, mấy thứ này tuy rằng thô cập, nhưng lại khiến căn nhà nhỏ có thêm chút sinh khí.
A Đào đã quen làm việc nhà nông, từ sáng đến tối đều không chịu nổi nhàn rỗi, mới vừa giặt xong quần áo, liền vào bếp đun một nồi nước.
Ngày hôm qua nàng sắp xếp lại mấy món đồ mà ân công mua, phát hiện có mấy hộp trà, nghĩ có lẽ ân công muốn uống trà. Khi nàng chuẩn bị mở hộp pha trà, Trương Úc Bạch lại ngăn nàng lại, bảo nàng cất vào trong tủ, cười nói: "Ta không quá thích uống trà, đợi mấy ngày nữa sư đệ sư muội của ta tới hẵng pha."
A Đào vội vàng gật gật đầu, đang chuẩn bị ra khỏi phòng, lại nghe hắn nói: "Sư muội tới, khả năng sẽ ở căn phòng kia của ngươi, đến lúc đó ngươi......"
A Đào vội cúi đầu trả lời: "Không sao, ta ở trong phòng bếp nhỏ là được." Trương Úc Bạch gật gật đầu, nhìn
đôi tay nàng bị ngâm nước đến nhăn nhúm tái nhợt, trong lòng hơi mềm: "Khiến ngươi chịu thiệt rồi."
A Đào đứng dưới tàng cây phơi quần áo, bởi vì dùng sức vắt nước mà môi cũng mím chặt.
n công nói ủy khuất nàng, nhưng nàng sao lại thấy uỷ khuất được.
Nàng từ sơn thôn cách đây mấy chục dặm bị lừa bán đến đây, những người khác đều là bị cưỡng ép, chỉ có nàng là tự nguyện đi theo.
Nàng quá muốn rời khỏi nơi đó, rời khỏi cái nhà giam giam cầm nàng mười năm kia, theo lý thường hẳn là bị lừa. Nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất, ân công giống như thần tiên hạ phàm, chẳng những cứu nàng còn đưa nàng tới nơi an bình này.
Nàng cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn, dù phải ở khe núi này cả đời cũng thấy vui. Nàng nghĩ nếu có ngày ân công không cần nàng nữa, muốn đuổi nàng đi, nơi này cách thành Đông Hồ không xa, nàng cũng có thể xuống núi tìm người thân.
Nàng nhìn về phía núi sâu, âm thầm chờ mong, rồi lại thấp thỏm lo âu.
Hôm nay, Trương Úc Bạch sáng sớm đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy A Đào đứng ở dưới cây tùng nhìn ngọn cây ngơ ngẩn phát ngốc, trong tay còn cầm quần áo mấy bộ quần áo phơi từ hôm qua chưa thu vào. Nhìn bộ dáng chùn bước, nghĩ có thể là nàng gặp chuyện đáng sợ gì đó, liền đi tới dò hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
A Đào thấy hắn đi tới, lá gan lớn hơn nhiều,chỉ tay lên ngọn cây, chân cũng chậm rãi dịch gần về phía hắn.
"Có một con chim rất lớn vẫn luôn đậu ở nơi đó."
Chim? Trương Úc Bạch thấy một đôi cánh lớn vỗ vào ngọn cây, không khỏi bật cười. Gập ngón trỏ tay phải đưa lên miệng, huýt một tiếng, con chim đang đậu trên cây kia lập tức giang cánh lao xuống, đậu trên cánh tay đang giơ lên của Trương Úc Bạch.
Đó là một con diều hâu, mõm dài như câu, móng vuốt sắc bén, bộ lông màu nâu đen sắc như dải lụa, chỗ dưới cánh ba tấc có vằn màu xám trắng. Trương Úc Bạch rút ra một lá thư từ thùng thu trên chân nó, lại duỗi tay thả nó đi.
Con chim kia kêu lên một tiếng, âm thanh vang vọng khắp khe núi, thân ảnh nhanh như chớp biến mất vào sơn cốc.
A Đào vỗ vỗ ngực, tâm tình lúc này mới buông lỏng, treo mấy bộ y phục lên giữa hai cây tùng, quay đầu lại liền thấy Trương Úc Bạch cầm thư nhịn không được vui mừng ra mặt: "Bọn họ đã gần đến thành Đông Hồ, chỉ còn vài trăm dặm nữa là đến." A Đào thấy lời nói của hắn thập phần chờ mong, liền cũng thấy vui vẻ theo.
Bằng hữu của ân công sắp tới, nàng đã dọn dẹp nhà cửa từ sớm, cũng đã dọn chăn đệm của mình chuyển tới phòng bếp, nhưng mà trong phòng vẫn để lại một ngọn đèn dầu, dành cho vị tiểu thư kia.
Trong lòng nàng có chút do dự, không biết có thể xin ân công hai ngọn nên để buổi tối nàng có thể may y phục không.
Sau khi nhận được tin, không tới hai ngày, có mấy nam tử xa lạ mặc hắc y đưa mấy món đồ cổ tinh xảo từ chân núi lên. Đồ đạc được bày ở nhà chính, bức bình phong điêu khắc tinh xảo, trà cụ làm bằng phỉ thúy, bình hoa bằng gốm sứ, mọi thứ đều rạng rỡ bất phàm, đặc biệt nhất là một bàn cờ quý báu làm từ gỗ phỉ, quân cờ trong suốt, quân đen như mã não, quân trắng như bạch ngọc.
Tiễn những người đó đi rồi A Đào lén sờ sờ chén trà bích ngọc tinh xảo kia, cảm giác ôn nhuận ở đầu ngón tay kéo dài không tiêu tan.
Trương Úc Bạch đối với vàng bạc ngọc khí đầy nhà cũng không quá kinh ngạc. Hắn sớm quen với diễn xuất sư đệ, sư đệ hắn là người giàu có, lớn lên trong cẩm y ngọc thực, tuy là ước hẹn cùng nhau sống như ẩn sĩ nhưng cũng không muốn quá khó khăn.
Nhưng mà cũng đã bớt phô trương hơn năm ngoái một chút, năm ngoái y hận không thể dọn hết tất cả đồ đạc trong nhà tới đây, đến tường cũng muốn dùng ngọc thạch sửa chữa một phen mới vừa lòng. May mà có tiểu sư muội khuyên can, hắn mới từ bỏ ý tưởng này, bằng không quy ẩn sơn gian đã trở thành hưởng lạc bừa bãi, quả thực là bôi nhọ mấy từ nhàn vân dã hạc.
Hôm nay, sau khi ăn sáng xong, sau trời vẫn có chút tối tăm, mây đen vờn trên đỉnh núi, giống như đang đè thấp mặt trời xuống.
Trương Úc Bạch dùng xong bữa sáng liền tới đỉnh núi luyện kiếm. A Đào lặng lẽ thu dọn trong phòng, thu thập xong hết thảy việc vặt, nàng liền đi tới khe núi gội đầu. Mái tóc dài tới mông buông xõa, nàng ngồi bên vách núi chải tóc.
Trước kia, bởi vì là quả phụ để tang chồng, không được ăn diện, không được m tùy ý nói chuyện với người khác. Nàng luôn búi một kiểu tóc giống như một bà lão, không hề có chút sinh khí, quần áo vá chằng vá đụp, bận rộn từ sáng tới tối, chịu đựng từng trận đánh chửi.
Giờ phút này, nàng ngửa đầu thích ý mà hít thở không khí trên núi, thỉnh thoảng có gió thổi qua, mang đến mùi hoa thơm ngào ngạt. Không còn có lúc nào tốt hơn lúc này. Nàng nhìn xuống dưới chân núi, không có mây đen ngăn cách, có thể nhìn thấy rõ ràng thôn làng dưới chân núi.
Kia là ruộng nương trùng điệp, bóng người đang lao động, phỏng tựa như một bức tranh sống động. Nàng nhất thời bị mê hoặc, mưa phùn rơi xuống núi từ lúc nào cũng không hay biết.
Nàng cố gắng phân biệt rõ nhưng người kia nhưng khoảng cách quá mức xa xôi, chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ. Nàng muốn nhìn rõ trước cửa từng nhà kia có phải đặt một cái máng, có phải cũng trồng mãi không hết rau dại và khoai lang đỏ giống như thôn Thanh Bạc không.
Hiện đã đã cuối tháng tư, ruộng lúa không có nàng chăm sóc còn tươi tốt không? Đám ngỗng vịt trong vườn có phải đã được xuống hồ chưa?
Nàng suy tư đến xuất thần, không biết từ khi nào trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Giày bó màu trắng, trường sam màu trắng, nàng theo góc áo nhìn lên trên, liền đối diện với một đôi mắt trong như nước mùa thu, một nam tử có dung mạo dung dư tú dật (*) đang cầm chiếc ô làm từ trúc Tương Phi, mang theo ý cười nhìn nàng.
Trong lòng nàng giật mình, bị hắn nhìn đến kinh sợ, chỉ lo ngơ ngẩn nhìn nhau, hoàn toàn quên mất phản ứng.
"Sao, người chính là lão bà mà sư huynh đã cứu về sao?"
Thanh âm của nam tử ôn nhu êm tai, nhưng mà khi nói hai từ lão bà kia lại hết sức trào phúng. Sắc mặt A Đào đột nhiên đỏ bừng, vội giấu đi lúng túng trong lòng, cúi đầu đáp: "Ngài vào nhà ngồi đi, ta đi pha trà."
Thấy nàng cuống quít trốn xuống bếp, hắn cũng không phản ứng, cứ như vậy cầm ô, nghiêng đầu nhìn nàng. Ánh mắt hắn mang theo tìm tòi nghiên cứu, mang theo châm chọc, còn có địch ý.
Địch ý?
A Đào cầm ấm nước trong tay, hắn nhìn đến mức nàng cảm thấy lưng mình như bị thiêu đốt, có chút run run. Nàng chưa từng gặp thiếu niên này, vì sao lần đầu tiên gặp mặt hắn lại nhìn nàng như thể có hận thù như vậy?
m thanh nước sôi ùng ục.
Trương Úc Bạch bay từ khe đến, vừa lúc nhìn thấy Kỷ Vô Ưu đứng trong viện, hắn đứng dưới bóng cây tùng giống như một hoạ Giang Nam, chưa được phác hoạ đã đẹp vô cùng.
Hắn vô cùng kinh hỉ mà đi tới đón: "Sư đệ."
Kỷ Vô Ưu nghe thấy thanh âm của hắn, thân hình bỗng nhiên chấn động, sau một lúc lâu mới chậm rãi quay đầu lại.
Trương Úc Bạch mặc một bộ bố y màu xám nhạt, áo quần ngắn, quần hơi hơi vén lên. Gương mặt hắn đôn hậu, mày rậm mắt to, mồ hôi trên đầu vẫn chưa khô lại bị mưa phùn kéo dài làm ướt thêm, giống như tiều phu vừa mới đi lao động về.
So sánh ra, gỗ đàn đối với mỹ ngọc, mỗi người một vẻ.
"Ta còn tưởng sư huynh giấu một mỹ nhân trong nhà, hoá ra chỉ là một bà già.
Trương Úc Bạch vốn đang kích động, còn chưa kịp hỏi hắn vì sao lên núi sớm hơn thời gian hẹn liền nghe thấy lời nói ác miệng có thể đả thương người khác này. Cái này giống hệt như trong quá khứ, không hề thay đổi. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, hơi mang theo trách cứ nói: "Đệ xem đệ đi, vừa tới đã khinh cuồng vô lễ như vậy, người ta còn chưa chọc vào đệ, sao lại nói chuyện khó nghe như thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro