Tuổi thanh xuân của một cô gái nên để làm gì?
"Đừng bao giờ để ta lại hỏi: "Đã quá muộn rồi đúng không?""
Vì sao người ta hay nói về tuổi thanh xuân của một cô gái, mà lại không nói nhiều đến thời trai trẻ của các cậu con trai? Là vì người ta vẫn hay nghĩ phụ nữ đi qua tuổi thanh xuân mơn mởn, nước da căng mịn, thân hình săn chắc, sẽ không còn được thu hút như trước kia nữa. Ngược lại, đàn ông khi đi qua tuổi trẻ, càng chững chạc, càng có nhiều trải nghiệm, lại càng hấp dẫn hơn. Vậy nên, tôi đã cứ nghĩ làm thế nào để tuổi thanh xuân của mình đừng vụt qua lãng phí?
Tôi có một hình xăm trên người. Trước khi xăm tôi đã đắn đo mãi: Vì xã hội vẫn chưa cởi mở, người mình sẽ lấy làm chồng sau này liệu có đủ cởi mở để chấp nhận nó. Thế rồi tôi vẫn xăm. Một con chim nhạn nhỏ, vào thời điểm tôi thấy mình tự do như một cánh chim sau một thời kì hoan mang và đau khổ của cuộc đời mình. Mỗi lần nhìn vào nó tô nhớ đến những ngày tháng đã trải qua, những tổn thương, thất bại, lạc lối mà mình đã đi hết, và giờ thấy mình mạnh mẽ, kiên cường sau tất cả. Lúc đó, tôi đã không còn quan tâm chồng tương lai của mình có chấp nhận tôi không vì tôi đã thấy tự hài lòng với chính mình.
Đó là những gì tuổi thanh xuân của tôi có. Trải nghiệm, nhận ra bản thân mình và ghi dấu. Cô bạn tôi vẫn hay nói lúc cô ấy 22 tuổi, bố mẹ cho cô đi sang Mỹ để du học, nhưng cô ấy đã ở lại vì bạn trai cô ấy bảo: "Nếu em ra đi, chúng ta sẽ chia tay". Bây giờ cô ấy đã là mẹ của 2 đứa con và hối tiếc khoảng trời kia mỗi khi nghĩ về quyết định ở tuổi 22 đó. Bạn bảo: Bạn có thể có người yêu khác, nhưng bạn chỉ có một nước Mỹ duy nhất ở tuổi 22. Và bạn đã để lỡ mất nó. Bạn hỏi mình: "Quá muộn rồi đúng không?"
Tôi vốn dĩ là tuýp người không thích ở đâu một chỗ lâu cả. Tôi vẫn tin rằng bạn chỉ tìm thấy chính mình qua trải nghiệm, để biết mình là ai và không phải là ai. Nó có ý nghĩa hơn việc tìm kiếm "một nửa của đời bạn" và chấp nhận ở yên một nơi nào đó, không dám tự hỏi liệu đó có phải là tình yêu đích thực của đời mình. Và chỉ có ở tuổi thanh xuân, với sự ngây thơ còn lại, với sự háo hức còn chan chứa, với sự nhiệt huyết còn nóng lửa, tôi còn muốn đi để tìm thấy mình.
Đừng bao giờ để ta lại hỏi: "Đã quá muộn rồi đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro