Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ô cửa sổ của căn nhà màu cam

Ô cửa sổ của căn nhà màu cam

“Khi người ta không còn cố gắng, có nghĩa là họ không còn tồn tại.”

Khuyết danh

_______________________________________________________________

Xóm X, Thành phố Y

         Hẻm Z

Con hẻm

Đoạn đường vắng, người cũng lưa thưa. Trong con hẻm tồi tàn và mục nát, trong cái xóm tưởng chừng như không thể tệ hơn nữa, lại xảy ra một chuyện vô cùng thảm hại.

            Trời sẫm tối. Ánh sáng mặt trời bị uy hiếp và đành rời khỏi bầu trời. Những cơn gió, chúng cũng bặt tanh. Không gian xung quanh, ngoài những khối nhà xập xệ và những cột đường phát sáng lờ mờ, chỉ còn những cụm mây xám xịt đang vây kính cả bầu trời, không biết có phải là một điềm báo của cơn mưa sắp chợt bùng nổ.

            Tối tăm, dơ dáy, đó là những gì anh có thể tả về con hẻm, về ngôi nhà của anh. Một xóm nhỏ tồi tàn và ít người sinh sống, nơi mà những việc như trộm cắp, bạo lực và bài bạc diễn ra hàng ngày. Thế nhưng, có lẽ vì đã là người sinh sống lâu ở đây, anh đã gần như quen thuộc với cái không khí nguy hiểm vốn có của nơi này. Những cột đèn lúc bật lúc tắt không còn làm anh hoảng sợ, ngay cả những vụ mà người ta dẫn nhau tới gần chết cũng chỉ được anh nhìn bằng nửa con mắt mà trong đó, không có nửa điểm của sự thương hại. Anh là một người sống cho bản thân và vì bản thân. Không quan tâm tới những gì người khác nghĩ về anh, đó chính là tinh thần của cậu bé sống ở cuối con hẻm.

            Hôm nay, có điều gì đó lạ kì ở nơi chốn này.

            Không một tiếng động. Con hẻm lặng im như đã bị cướp mất tiếng nói. Tiếng đánh bài phành phạch của những cụ máu lửa đã lịm tắt vào đâu? Tiếng la hét của những tay nhậu xỉn đã trôi về chốn nào?

            Tối, thật tối, tất cả đèn đuốc đều vụt tắt trong chốc lát. Không ai biết tại sao và cũng không ai biết như thế nào. Điều duy nhất có thể giải thích cho tình huống này, là hiện giờ, những tổ chức ngầm nằm trong con hẻm đang hoạt động, và rằng đây là tử điểm (giờ chết) của bất kì kẻ nào còn dám len lỏi ngoài đường.

            Tích tích

            Tiếng nước mưa dội vào màng nhĩ anh. Tự bao giờ, những giọt nước đã trùm  kín bầu trời. Mưa nặng, thật nặng. Ông trời thật bất công khi xả chúng vào những cư dân vốn đã phải khép mình sống bên dưới lớp da của ông. Nhưng liệu ông có biết hành động ấy còn quá vô hại so với những gì mọi người làm với ông, và với nhau.

            Tích tắc

            Một nhóm người xuất hiện trong tầm nhìn của anh. Họ hoàn toàn đen. Đầu tóc, quần áo và ngay cả nước da cũng đậm một màu đen. Theo cái cách nói chuyện và xử sự của họ, anh có thể đoán nhóm người nằm trong một băng đảng hoặc bè phái “quân sự” nào đó. Họ xì xầm một lúc, rồi bỗng nhìn nhau trân trối khi nhận ra sự hiện diện của anh, một người lạ mặt trong một thời điểm bận rộn như thế này. Vài người muốn bước lên và bắt đầu chửi bới, nhưng một trong số gã đen, có thể là người cầm đầu can họ lại. Nhóm người lườm tôi bực bội, rồi lại thôi. Có vẻ họ đang chờ đợi một sự kiện gì đó đặc biệt ở tại đây.

            Đầu đảng của những gã đen, cái người đã can ngăn họ lần trước, bỗng bước lại và quẳng cho anh một lời khuyên:

            -Mày nên biến xác ra khỏi cái địa ngục này đi! Mày không nên ở đây.

            -Cảm ơn.

            Anh nói ngắn gọn, không tỏ vẻ quan tâm lắm, cũng không bọc lộ chút ý định nào. Kẻ cầm đầu tưởng chừng đã nhảy xổ vào anh và kết thúc bằng một cuộc đụng độ, nhưng không. Hắn chỉ phẩy tay, rồi trở về với đồng đội.

            Tích tắc       

            Beeep

            Tiếng đồng hồ của kẻ cầm đầu bỗng reo lên. Thật ra, tất cả những cái đồng hồ mà bọn chúng có trên tay đều gào lên theo nghĩa đen. Giờ anh mới nhận ra. Tất cả những gã đen đều thủ sẵn một con dao trên tay đeo đồng hồ. Lưỡi dao sáng lóa, chứng tỏ chúng đã được mài rất kĩ lưỡng.

            Anh biết mình không nên dính vào vụ này.

            Nhưng sự tò mò níu giữ nhanh và quá mạnh. Nóng hổi, hồi hộp, nôn nao, chúng đều là từ dùng đễ diễn tả trạng thái anh bây giờ.

            Tiếng giày cao gót phụ nữ giậm mạnh trên thềm mưa. Nước bắn ra tung tóe, khi cô bắt đầu đi như lướt lại gần đám người đen. Cô gái bận trên mình bộ đồ của những chú hề. Cô gái với một con mắt thâm tím một màu và con còn lại được viền quanh bằng màu đỏ. Một cô gái quái dị. Không nhanh nhẹn và xinh xắn như một con mèo, không dịu dàng dễ thương như một chú thỏ. Mà nhanh nhẹn như một bóng ma, và nguy hiểm như một con chiên của quỷ.

            Trong sự hiện diện của cô toát lên sự chết chóc. Không vũ khí, không cơ bắp mạnh mẽ, nhưng ánh mắt vô hồn của cô cũng đã đủ để cảnh báo. Nỗi sợ trùm lên đám người, mà trong đó, gồm có anh.

            Cô gái bước tới. Một bước nữa và một bước nữa, cho tới khi mũi của cô và kẻ lãnh đạo đã gần như chạm vào nhau. Hắn nhìn cô thách thức, nhưng cô gái nhỏ chỉ biết nhìn lại một cách vô cảm. Nhưng chỉ như thế là làm bầu không khí nghẹt thở như một quả bóng căng phồng. Một di chuyển, và quả bóng sẽ nổ. Nổ và giết chết những người ở trong.

            Kẻ lãnh đạo bắt đầu hành động.

            Quả bóng vỡ, ngay khi hắn thực hiện chuyển động đầu tiên.

            Cô gái nắm lấy con dao từ cánh tay đeo đồng hồ của gã nọ và đâm vào ngực gã. Vếch máu loang lổ. Những giọt đỏ như thủy tinh chảy xuống như một lời tuyên chiến. Bọn người đen lao vào, hăng máu hơn bao giờ hết. Từng người trong chúng, giẫm đạp lên cái xác của kẻ lãnh đạo. Đó là máu. Máu kích thích chúng.

            Những tiếng loẹt xoẹt nhỏ bắt đầu kêu lên. Bọn người đen, từng người từng người bị giết. Anh ngồi xem cảnh đó, không khỏi bàng hoàng. Bàng hoàng vì cái dã man.

            Dáng người nhỏ nhắn của cô gái đáp xuống bên cạnh đống xác. Máu, chúng tuôn ra từng tràng. Mùi tanh hôi của chúng bốc lên, nồng nặc lấn át mùi mưa. Thật thảm hại! – Anh nghĩ, khi nhìn thấy những gã người đen. Chưa bao giờ trong đầu anh vẽ ra hình ảnh chính mình nằm trong đám xác ấy.

            Thình thịch

            Cô gái nhỏ hướng ánh nhìn sang anh, rõ ràng là người cuối cùng trong bọn. Anh mong chính mình không nhìn chút gì giống với bọn người đen đó.

            Thình thịch

            Thân hình nhỏ bé của cô gái từ từ lướt lại, cùng với nỗi sợ dâng trào. Tim anh như đang đánh lô tô trong lồng ngực nhỏ bé, từng phút từng giây cũng đều có thể bắn phắt ra. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Xóm X, Thành phố Y

Hẻm Z

Chàng trai

-Anh có thể sống.

Tôi thở phào. Ít nhất cô gái máu lạnh này cũng phân biệt được phải trái đúng sai. Rõ ràng tôi là một người ngoài cuộc. Ý nghĩ ấy làm tôi phấn chấn cả lên. Tôi chẳng dính dáng gì về bất cứ việc này. Giết chóc, chuyện xử lý nhau giữa các băng đảng đường phố, tôi không phải là một phần của chúng. Định thần lại, tôi trao cho cô gái một nụ cười mãn nguyện yếu ớt.

Nhưng cô ta không hề cười đáp lại.

Khóe môi cô ta hé mở, mấp máy chuẩn bị lựa lời.

Chất giọng đanh thép phát ra từ khuôn mặt vô cảm. Thông điệp ngắn, nhưng không phải không răn đe, không đáng sợ. Nụ cười của tôi trở nên méo xệ.

-Nhưng anh chỉ có thể sống năm ngày nữa thôi vì đã nhìn quá nhiều, đã biết quá nhiều.

Cơn rùng mình buốt lạnh chuồn qua sống lưng như một cơn địa chấn. Người thường, nếu nói với tôi câu đó, đã bị đáp lại với một tràng cười. Nhưng một người đang dí dao vào tôi khi đã xin cạn huyết của hơn mười tay du côn thì lại khác. Bằng cách này hay cách khác, cô ta chắc chắn sẽ đảm bảo tôi chỉ sống qua năm ngày.

Tuy nhiên, tôi vẫn muốn tin đó là một câu nói đùa.

-Ồ không! Cô ắt hẳn phải chơi tôi.

Tôi nói, vớt vát chút hy vọng nhỏ nhoi.

- Tôi không đùa đâu, - con dao giờ đây đã được cô kê rất gần cổ, nơi mà những mạch máu đỏ tươi đang say ngủ. - Nhưng may mắn thay. Đó sẽ là năm ngày rất đặc biệt của đời anh?

May mắn? Tôi chưa bao giờ thích nghĩ chỉ còn sống năm ngày nữa là một điều may mắn. Đúng là tôi có hơi thấy khó chịu với cái đời sống hiện tại, nhưng cái chết là một nỗi kinh hoàng thật sự. Năm ngày, chúng chỉ đếm hết trên đầu ngón tay. Liệu tôi có thể làm gì trong khoảng thời gian đấy?

Tôi nhìn quanh kiếm tìm một lối thoát. Một cuộc trốn chạy bất đắc dĩ với một sát thủ vũ khí. Rất điên rồ, nhưng tôi phải thử. Có ba lối thoát trong khu vực, có nghĩa là tôi có ba cơ may.

Giọng cười của cô gái lạ vang lên. Nửa giễu cợt, nửa khinh bỉ.

- Anh định chạy? – Ánh nhìn của cô ta trở nên điên loạn. – Vậy thì cứ chạy đi. Quanh khu này người của tôi đã bao vây cả rồi.

Cô ta không hề nói dối. Giữa những ngã rẽ, nhiều bóng hình mờ nhạt bắt đầu ngọ nguậy. Tín hiệu được đưa ra, và họ sẽ không ngần ngại mổ xẻ tôi như một chiếc đùi gà quay duy nhất trên bàn tiệc của một trăm kẻ đã nhịn đói suốt một năm.

Kế hoạch B, kế hoạch tệ nhất, là tôi sẽ cố xoay sở trong năm ngày đấy. Được thôi, tôi tự nhủ. Dù gì thì sống được hơn năm ngày vẫn tốt. Có còn hơn không. Tôi cho phép mình ấp ủ một mầm hi vọng nhỏ bé trong tim.

- Cụ thế là năm ngày cuối sẽ tuyệt vời như thế nào?

Đọc được sự đau khổ trên mặt tôi, cô gái nở một nụ cười mỉm.Có chút gian ác trong nụ cười đó.

- Phải rồi, - Cô gần như thì thầm. - Đó sẽ là năm ngày rất tuyệt vời!

 

Quận C, Thành phố Y

Chung cư S

Chàng trai

Ngày 1

- Điều tuyệt vời nhất của ngày sẽ được định đoạt vào buổi chiều.

Cô gái nói, khi quẳng tôi vào một căn hộ nhỏ của một chung cư cao tầng. Sau này nhớ lại, quả thật tôi chỉ có một ấn tượng duy nhất về khu chung cư này, nơi mà tôi đã ở trong năm ngày tệ nhất của cuộc sống: độ tương phản về màu sắc của khu chung cư và cái cách nó được phóng đại lên đến mức méo mó. Cái màu trắng gần như tinh khiết của chung cư cộng hưởng với sắc màu đen sậm của nó xoáy sâu vào hộp sọ của tôi tới tận cuối đời.

Căn hộ tí hon nằm hun hút sâu trong cuối những dãy hành lang ngoằng ngoèo. Căn hộ phủ đầy màu cam. Bốn bức tường, trần và sàn nhà, ngay cả các đồ vật bày biện trong phòng đều rực cháy với nhiều sắc tố khác nhau của màu cam. Thoạt nhìn, tưởng chừng như chúng sặc sỡ và tươi sáng, nhưng sau một hồi lâu trong phồng, nổi lên trong tôi cảm giác hoảng sợ vô cớ, như thể sắc cam ấy đang lớn dần lên, từ từ thiêu đốt da thịt tôi, và sẵn sàng tớp lấy tất cả những gì phía dưới. Đơn giản hơn, tôi cảm thấy nguồn sống đang bị căn phòng nuốt trọn.

Tôi bị cho vào căn phòng trong tình trạng bối rối và sợ hãi. Vậy ra cô ta đảm bảo tôi không thể chạy khỏi bằng cách này. Nhốt tôi vào một căn phòng, cô tưởng tôi là một đứa trẻ sao? Chỉ một cú đẩy nhẹ cửa là tôi đã hoàn toàn ở bên ngoài. Chẳng lẽ cô ta có thể túc trực mãi mãi ở ngoài kia?

Kịch một tiếng nhỏ, cánh cửa hy vọng trong tôi đóng lại và xuyền xích.

Kịch một tiếng, và căn phòng trở thành phòng kín. Tôi chạy ra định cản chiếc chìa khóa hoàn toàn biến cánh cửa có thể dễ dàng đẩy mở trở thành một bức tường sắc thật sự.

Nhưng đã quá muộn.

Kêu gào là phản ứng đầu tiên. Tiếp theo sau là hàng chuỗi những cú đá, cú dộng thậm chí cú húc tàn bạo vào cánh cửa. Không, tôi không thể chết cứng trong căn phòng này. Không chần chừ, tôi nện vào cánh cửa với tất cả sức lực. Nhưng nó đã chứng minh nó cứng gấp trăm lần nắm đấm giấy của tôi. Tấn công vào cánh cửa chỉ khiến tôi càng kiệt quệ, thể chất lẫn tinh thần.

-Thả tôi ra, - Tôi không ngừng nói trong cơn điên loạng, nhưng có vẻ cô gái đã đi mất từ lâu.

Sau chưa đầy năm phút cố gắng, tôi gần như nằm gục xuống vì mệt. Tay tôi muốn rũ xuống và rã ra; mồ hôi đổ, thấm ướt cả mình mẩy. Các múi cơ như bị nướng chín, liên hồi đánh hơi những cơn đau. Đầu tôi nóng ran như thể không phải máu mà nhung nham đang chảy trong huyết quảng. Gục xuống đánh rầm, tôi bất tỉnh.

z…z…z

Không biết bao nhiêu lâu từ khi tôi lịm đi vì mệt, tôi thấy mình cựa người nhẹ và để giấc ngủ rời bỏ chính mình. Dựa theo thứ ánh nắng sẫm tối đang rọi vào phòng từ cánh cửa sổ duy nhất trong phòng, tôi có thể đoán rằng trời đã về chiều. Những cơn gió luồn vào, buốt lạnh. Tôi cảm thấy tất cả sức lực đã rời bỏ, nhưng cũng cố đứng dậy, và chờ đợi.

-Điều tuyệt vời nhất của ngày sẽ được định đoạt vào buổi chiều.

Giọng nói nghiêm nghị của cô gái chạy lại trong đầu tôi. Tôi biết cô ta không đùa, không đùa với người “đã nhìn thấy quá nhiều” và “đã biết quá nhiều” như tôi. Điều tuyệt với ấy, dù là tuyệt vời với cô, nhưng tôi cá là sẽ không dễ chịu gì đối với tôi. Nỗi sợ, phải, nỗi sợ và bồn chồn bỗng dân lên trong cổ tôi. Dù có cố nuốt trôi hay nôn tháo chúng ra thì vẫn vô ích. Chúng lập lờ tồn tại, bên rìa sự thật và không gian.

Trong nhiều giây, tôi cố ngồi tưởng tượng ra tôi sẽ nói những gì trong cuộc nói chuyện, tôi sẽ giải quyết như thế nào với tình trạng này? Phương pháp bạo lực hay đơn thuần là một cuộc trốn chạy. Nhưng nghĩ lại, tôi vẫn không thấy hai phương pháp ấy có gì hay. Tôi không có cơ may nào trong việc chạy khỏi cô ta, tôi tự thuyết phục mình.

Tiếng chìa khóa tra vào cửa. Sầm một cái, bức tường ngăn cách duy nhất giữa tôi và cô gái đã gãy vụn. Thần chết của tôi xuất hiện sau cánh cửa với một nụ cười nham hiểm.

- Điều tuyệt vời của anh đến rồi đây.

Cô vừa vui tươi nói, vừa chìa tay ra. Trong lòng bàn tay nhỏ nhắn, ló dạng một cỗ máy phức tạp đến rợn người, một quả cầu mang lớp vỏ trong suốt. Bên trong, hàng nghìn các bánh răng đang di chuyển. Không biết tôi có nhìn nhầm hay không, nhưng những bánh răng ấy sắc nhọn như dao.

-  Nó được dùng… để làm gì? - Tôi bối rối. Trước đến giờ, tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến một cỗ máy như thế này chứ đừng nói là nhìn thấy hay nghe tới. Dường như nó dũng để cắt một thứ gì đó.

- Bỏ nó vào miệng anh!

Tôi nhìn cô với nỗi ngạc nhiên lẫn sợ sệt. Tôi không tin một cục sắt như thế này có thể ăn được.

- Bỏ nó vào miệng anh!

Cô ta nhắc lại, lần này cứng rắng hơn. Con dao sáng lóa tự lúc nào đã được rút ra và chìa ngay cổ tôi. Đến nước này thì tôi chỉ đành phải bỏ cái thứ máy móc gai góc ấy vào mồm, cố không để các mũi nhọn chĩa vào lưỡi và hai hàm. Ngạc nhiên thay, cỗ máy vừa khít với cơ miệng tôi. Thoáng nghi ngờ dấy lên trong tôi khi nghĩ về chi tiết ấy.

- Chuẫn bị chưa?

Thần chết nói với vẻ mặt khoái chí. Tôi khổ sở đánh vần từng từ. Thật khó để có thể nói chuyện khi có một miếng sắt đang chặn cứng trong miệng thật khó khăn.

- Khoan… đã!

Cô gái ra hiệu:

- Nói đi.

- Cho tôi… hỏi… tại sao… cô …l..ại phải… làm việc …này?

Cô gái như đông cứng lại trong vài giây, nhưng dần dần lấy lại được chất giọng của mình.

- Dễ thôi, - Giọng cô trở nên tự mãn, - Tôi làm vì tôi thích như thế.

Thích? Cô gái này đang suy nghĩ những gì vậy? Có thể cô ta thậm chí còn không hiểu mình đang làm gì, mình có đang hành động phạm pháp hay không. Đồng xu bỗng nhiên úp ngược. Tôi quyết định sẽ giúp cô gái này vì cuộc sống của tôi. Chỉ có cách đó, tôi mới có cơ may thoát ra.

- Cô… có biết nó… là phạm pháp… hay không vậy?

Tôi bảo, giọng gần như thân mật.

- Câu hỏi là, - Cô cười – Tôi có quan tâm hay không?

- Nào, hãy trở về với công việc.

Cô ta hỏi dồn:

-Anh đã sẵn sàng chưa?

- Choo..việc gì? –Tôi bối rối. Rốt cuộc thì cục sắt này có thể làm gì?

- Cho điều tuyệt vời của anh, -Cô gái đáp, - Anh chỉ còn sống năm ngày nữa phải không?

- Ừ. Mà vậy thì sao?

- Mỗi ngày anh sẽ nhận 1 món quà từ tôi.

Món quà? Ý cô ta là những cục sắt quái dị này?

-Mỗi ngày tôi sẽ lấy đi một thứ đáng ghét của anh?

- Thứ đáng… ghét của… tôi? – tôi hoang mang.

- Phải, năm ngày, cho năm giác quan, cũng chính là thứ đáng ghét nhất của anh.

Năm ngày? Năm giác quan? Cô ta đang ám chỉ điều gì thế?

Nỗi sợ, chúng hằn rõ trên gương mặt ngờ nghệch của tôi.

- Làm sao cô có thể lấy được chúng?

Tôi cố vớt vát chút hy vọng cuối cùng.

- Thế anh nghĩ cái máy trong miệng anh được dùng cho việc gì.

Câu hỏi lại như bật tung tất cả ngăn khóa trong thanh quản. Điếng người, tôi vừa la hét vừa cố dở bỏ cái thứ máy móc khốn khiếp đang đắng nghét trong mồm. Lần này, tôi thật sự khiếp sợ.

- Quá muộn rồi, - Cô gái phán, như phán xét của chính tử thần.

Tôi cảm thấy thứ máy móc bắt đầu co giãn trong miệng. Những bánh răng, nói đúng hơn là lưỡi cưa của cỗ máy rên lên ken két khi chúng âm thầm di chuyển trong cổ họng. Tất cả mọi thứ bắt đầu hành động… “Phập”, lưỡi dao đầu tiên cắm vào lưỡi tôi và bắt đầu cắn xé. Máu trào ra, sặc mùi tanh tưởi. Cơn đau nhanh chóng dộng thình thịch trong hộp sọ trống rỗng. Tất cả suy nghĩ, lẫn lý trí đều đã bị nỗi sợ làm lưu mờ.

Những lưỡi đao tiếp theo cũng nhập cuộc cùng những tiếng hét bỏng rát trong cổ họng. Cơn đau như một đợt thủy triều lấn dần theo thời gian, đến một lúc như muốn bung ra khỏi màng não. Tôi cố thét lên, kêu gào thật sự nhưng những gì thoát ra khỏi cửa miệng chỉ là những tiếng ú ớ vô nghĩa. Tôi cảm thấy có gì đó vỡ vụn. Để mặc máu tươi liên tục tuôn ra trong miệng, tôi gục xuống, kiệt sức thật sự.

Trước khi nhận thức thật sự rời khỏi tôi, hai đồng tử chỉ đủ tỉnh táo để ghi lại sự khoái trá điên rồ trên mặt cô gái. Đôi mắt cô, chúng đen láy như mắt của loài gián.

Quận C, Thành phố Y

Chung cư S

Chàng trai

Ngày thứ 2

            Vậy là đã rõ.

            Mỗi ngày tôi sẽ mất đi một giác quan cần thiết.

Cộng với một cơn đau đớn tột cùng.

Tôi thức dậy tưởng chừng như đã chết. Một cơn thở phào, tôi được chào đón trở lại cuộc đời. Cơn đau đêm qua không con đó, nhưng tôi cảm giác mất mát hơn rất nhiều. Ôm mặt, tôi cố gào thét trong vô vọng. Tiếc thay, chỉ có những tiếng ấp ớ như một giàn loa hỏng trả lời tôi. Không biết sao, tôi bật khóc như một đứa trẻ phải đi tiêm ngừa.

            Cả hôm đó, tôi dành tất cả thời gian lăn lóc dưới màn đất cứng, ôn lại thuở huy hoàng cũ. Lưỡi tôi, vị giác và cả tiếng nói đều đã bị đánh cắp. Không thể phủ nhận được sự tuyệt vọng tôi cảm thấy lúc này.

            Chiều tới, chìa khóa tra vào nắm đấm cửa ngay khi những tia sáng đầu tiên lịm tắt dần trên bầu trời. Cái chết của tôi đã đến, cái chết thứ hai trong đời.

            Cô gái xuất hiện sau cánh cửa và trông thấy thân hình co ro của tôi. Lần này, cô ta không đem theo bất kì thứ máy móc. Thay vì thế, là một khay đồ ăn, một lọ thuốc và nụ cười gian ác vẫn thường trực trên mặt khi hành quyết tôi. Cô đặt tất cả xuống cái bàn duy nhất trong phòng, không bao gồm nụ cười đang nở trên môi.

            - Tôi biết anh đã đói lã rồi, nên tôi đem cho anh một chút… ờ ….đồ tiếp tế.

            Cô ta nói, vẫn có chút lạnh lùng. Tôi tiếc là bây giờ mình không còn có thể rủa xả. Cô ta đẩy cái khay đến trước mặt tôi, và tôi vớ lấy nó như người chết đuối vớ lấy thanh gỗ mục, không ngần ngại càng quét hết tất cả đống cháo nhão nhẹt trong khay trong khi đang tê người vì nhục. Đây là cách duy nhất, để khiến tôi sống tới ngày mai. Không còn vị giác, tôi chỉ đơn giản cho thứ chất lỏng sền sệt ấy chạy xuống cổ họng. Tôi run lên, một cơn rùng mình nhẹ, có thể vì không quen ăn thức ăn mà không có mùi vị như thế này.

            - Anh không có gì phải lo cho hôm nay đâu. May cho anh, tôi quyết định sẽ nương tay một chút. Chỉ là một viên thuốc và một giấc ngủ ngon. Anh sẽ không hay biết gì cả vào sớm hôm sau. – Đọc được sự lo sợ trên mặt tôi, cô trấn an.

            Vặn lọ thuốc, cô rút ra một viên con nhộng màu cam sẫm mọng nước. Chẳng cần biết chuyện sẽ xảy ra như thế nào, tôi liều mình bỏ luôn nó vào mồm. Vỏ con nhộng tan chảy trong miệng tôi. Tôi chờ đợi cái đắng, nhưng không có gì xảy ra. Viên thuốc trôi tuột vào cổ họng sao nhiều lần cố gắng nuốt. Tôi cảm thấy ý thức như treo ngược lên trần nhà. Rồi nó chính thức rời bỏ tôi. Viên thuốc đã có hiệu lực.

 

Quận C, Thành phố Y

Chung cư S

Chàng trai

Ngày thứ 3

            Tôi thức dậy dưới sàn nhà ẩm ướt, mồ hôi nhễ nhại trên người. Tôi bất ngờ thật sự. Viên thuốc không gây ra đau đớn tuột cùng hay thậm chí là một sự khó chịu nhẹ, nó chỉ đơn giản là nhẹ nhàng lấy đi một trong những giác quan của tôi, nhẹ nhàng và vô hại. Thế nhưng, điều đó không đơn giản như thế. Nếu tôi đã có một ngày quá bình yên như hôm qua, thì ắt hẳn ngày hôm nay sẽ cực kỳ tệ hại. Có một điều tôi biết chắc: Cô ta không thả cho tôi một cơ hội thứ hai. Ý nghĩ ấy làm tôi hết muốn cố gắng. Ngày hôm ấy lại là một ngày chán ngán khi tôi dành hết thời gian đắm mình trong vô vọng.

            Chiều đến, một buổi ăn lạc tênh, một cái máy khác được nối vào tai, một lần nữa chịu đựng cơn đau bốc lên tới tận óc, và đốt cháy hết những cơ tai, màng nhĩ. Không khác gì ngày đầu, tôi hứng chịu một cách bất lực. Không khác gì ngày đầu, cô ta cười điên loạn mỗi khi tôi nhăn mặt lại vì đau. Không như lần đầu, tôi không hề cố gắng kêu la. Chỉ là một đợt chịu đựng mà không chống trả. Mất thêm một giác quan, thiết nghĩ, cũng chẵng là gì. Cuộc sống của tôi vẫn tệ như thường.

Quận C, Thành phố Y

Chung cư S

Chàng trai

Ngày thứ 4

            Thức dậy sau một đêm trằn trọc vì đau đớn, tôi càng thuyết phục chính mình rằng không còn gì để có gắng hơn được nữa. Ông trời thật bất công, tại sao ông lại cho tôi vào tình cảnh éo le này?

Trải qua ba ngày, nhưng tôi chắc mình đã nhìn như một cái xác đã thối rửa ba năm. Không tắm rửa, không ngủ đủ, không hề buồn lau đi những vết? máu, giờ đây, cơ thể tôi đã nặng mùi bùn đất, và gần như rên lên mỗi khi cố gắng di chuyển. Tôi nghĩ tới cái chết của mình sau ngày mai, và thú thật là tôi không thể tưởng tượng ra hình ảnh nào khác cho cái xác ấy hơn chính tôi của hiện tại. Vô vọng, vô hồn và vô cảm.

Tôi bước ra cánh cửa sổ, điều duy nhất mà tôi có thể làm bây giờ để khiến tôi không điên lên vì cơn đau của những vết sẹo cũ. Từ cửa sổ, tôi nhìn thấy con đường bên dưới nơi xe cộ vẫn nườm nượp qua lại và thầm rủa xả cái vận may của họ trong đầu. Vì ô cửa sổ quá nhỏ nên không ai có chút khái niệm nào về người đang quan sát mình. Chắc cũng vì thế mà cô ta đã chọn nhốt tôi vào căn phòng này, một căn phòng nhỏ bé và ít được trông thấy.

“Khung cảnh vẫn không khác gì những ngày buồn tẻ trước.” – Tôi ngỡ, vừa định di chuyển ra khỏi cánh cửa sổ và trở về cái xó tối tăm nơi tôi để mình bị cơn tuyệt vọng và đau đớn dằng xé.

Một hình ảnh lướt qua mắt, tưởng chừng như rất mờ nhạt. Một khung cảnh tưởng chừng như có thể phai đi trong một khoảnh khắc. Thật ngạc nhiên khi nó in rõ lại từng nét trong hai võng mạc đã từ lâu trống rỗng của tôi. Tôi ngỡ là mình đã tìm thấy chính mình của nhiều năm trước. Từ xa dưới đường, tôi những năm tám tuổi đang đùa giỡn với một quả bóng bay. Tôi đấy đang cười khoái chí, nụ cười lém lỉnh khi nào. Mọi thứ, mọi thứ xung quanh nó đều đa màu đa sắc.

“Nó là một ảo giác”, Tôi tự nhủ, nhưng vẫn cố níu kéo hình ảnh ấy.

“Để xem con mắt mù mờ đang chơi trò gì lên trí não tội nghiệp của mình!” , Tôi quyết định.

Thoáng một cái, hình ảnh ấy nhòe đi và mờ nhạt hẳn trong sự ngạc nhiên và nuối tiếc của tôi. Thay vào đó, ở một góc khác của khung cảnh, hình ảnh trở nên rõ nét. Một tôi khác, tôi của năm mười hai tuổi đang chơi đùa trong hình ảnh ấy. Vẫn vui tươi, hồn nhiên như ngày trước nhưng hiện hữu sâu trong nó là một sự trưởng thành mới chớm. Đó là một khoảng thời gian tuyệt vời của tuổi nhỏ. Bên tôi của tuổi mười hai, màu sắc đã dần biến đổi để trở thành đứng đắng hơn. Những khung màu tươi vui giờ đây có dần trở nên đậm đà.

Khung cảnh lại thay đổi, và bây giờ tôi đã mười sáu. Mười sáu tuổi, giữa cái tuổi của tình yêu và tình bạn thì bố mẹ tôi ly dị, để lại tôi với trạng thái suy sụp hoàn toàn. Không còn tin tưởng gì ở họ, tôi trở về sống với bà ở một con hẻm xập xệ, nơi mà sau này trở thành một khu ổ chuột. Một chi tiết khiến tôi não lòng, là xung quanh tôi thứ mười sáu chỉ là một khối màu cam đơn sắc. Một bức tranh đơn sắc sầu rười rượi.

Tôi mười tám tuổi cũng xuất hiện ngay sau đó, lần này, màu cam càng đậm đà. Tôi thấy chính mình trong một khung cửa kính, một con người hốc hác tới tận xương đang ngắm nhìn ra bên ngoài với nỗi chán nản. Đó là tôi, của ngày hôm qua, đang vô vọng tìm một lối thoát không thật sự có thật. Tệ hơn một bức tranh đơn sắc, nhìn tôi như thể không còn tồn tại. Ánh mắt vô hồn, cộng với vẻ mặt bất cần ấy, trông tôi không khác gì cô gái sát thủ điên loạn. Tôi tự hỏi tự bao giờ mà mình có thứ ánh nhìn kinh tởm này? Là sau cuộc ly dị của cha mẹ, hay sau khi tôi nhìn nhận nó như một nỗi đau không thể sửa chữa. Một cái chớp mắt, tất cả hình ảnh bỗng vụt tắt. Nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ.

“Kẹt”, cánh cửa mở ra. Mải mê trong dòng suy nghĩ, trời đã về chiều tự lúc nào. Cô gái bước vào phòng với vẻ tự nhiên thường ngày với một khay cháo. Cô ta lẳng lặng chìa khay cháo ra trước mặt tôi. Trước sự ngạc nhiên của cô, tôi khước từ, ra hiệu rằng sẽ ăn sau. Cô mỉm cười chiều theo rồi lấy một đôi còng sắt gỉ khóa tay tôi lại, đoạn, dẫn tôi ra khỏi căn phòng.

Lúc đi qua các hành lang ngoằng ngoèo của chung cư, tôi cố nhớ hết bọn chúng. Có vẻ như hôm nay là một ngày đặc biệt nên cô ta cần hơn một chiếc máy nhỏ. Tôi ý thức được rằng mình vẫn còn thị giác lẫn xúc giác. Có vẻ như cô ta sắp phải lấy đi một trong hai với một cổ máy cồng kệnh nào đó.

Cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Cô dẫn tôi vào một căn phòng gần cửa ra vào. Khác với màu cam chói lòa của căn phòng trước, căn phòng này phủ đầy một màu tím u tối. Sàn nhà và trần nhà, nối dài bởi bốn bức tường san sát nhau, rồi đến các vật dụng trong phòng, mọi thứ đều tím. Mọi thứ, trừ một chiếc giường kim loại màu trắng đục. Tôi khá bối rối để thích nghi với màu tím của căn phòng này, nhưng đồng thời cũng tự nhủ mình sẽ không ở đây lâu. Cô ta vào phòng chung với tôi, và chỉ lên chiếc giường.

Tôi ngoan ngoãn nằm vào, và nhận thấy một cỗ máy đồ sộ đang treo lơ lửng bên trên chiếc giường. Chiếc giường kim loại làm da tôi buốt lạnh, cũng như hàng tá những cây kim đang chĩa xuống từ cỗ máy ấy.

- Lần này, nếu không muốn đau, anh không được nhắm mắt.

Cô ta viết những chữ đó lên người tôi, khi đang cố dùng hai sợi dây sích để xiềng cứng tôi vào chiếc giường. “Một khối kim loại nữa”, tôi tự nhủ.

Cô gái kề cỗ máy vào sát mặt tôi, và những cây kim gần như chĩa thẳng vào hai đồng tử. Tôi cố không run lên vì kinh hoàng khi những cái kim bắt đầu xoay vòng như đang định hướng xem sẽ đâm vào đâu. Một trong đàn kim gai góc ấy rê gần lại mắt tôi. Và tôi chớp mắt.

“Phập” ,đúng như lời cô gái nói, cơn đau xuyên thấm qua da thịt ngay khi tôi cố nhắm mắt. Ở mức độ này, tôi phải nói là hình phạt của ba ngày đầu chả thấm vào đâu. Mắt tôi, nơi mà hàng triệu triệu dây thần kinh nối vào nay lại bị nhiều cây kim thi nhau xé nát không nhân nhượng. Nỗi đau cắn xé con người tôi, tôi cảm thấy sự hiện diện chết người của nó, nhưng cũng không thể làm gì hơn. Đây là lần thứ ba tôi lịm người đi vì đau.

Quận C, Thành phố Y

Chung cư S

Chàng trai

0 giờ đêm ngày thứ 4

Hít thở lồng lộng, tôi tỉnh dậy như vừa trải qua một cơn ác mộng nặng. Tô cháo, tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của nó trên bàn. Thật ra, vì đã quá quen thuộc, tôi cảm thấy sự hiện diện của tất cả mọi vật trong căn phòng này. Nhưng tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Ánh sáng đã rời khỏi tôi, đã phản bội tôi. Tuy nhiên, điều đó không ngăn tôi trở nên rất sáng suốt. Tôi bắt đầu triển khai kế hoạch trốn chạy cuối cùng và duy nhất.

Quận C, Thành phố Y

Chung cư S

Chung cư

Ngày thứ 5

“Reng…reng” – Chuông báo thức cô đặt lúc bốn giờ rưỡi chiều đã reo lên. Đây là thời khắc quyết định mạng sống của chàng trai tội nghiệp. Cô đang rất mong chờ nó.

“Kẹt”, tiếng chìa khóa tra vào nắm đấm cửa. Ôi, không biết khuôn mặt vô vọng thật sự của anh sẽ ra sao?

“Rầm”- Cô mở cửa thật mạnh, một màn chào hỏi độc đáo cuối cùng. Cô cười toe, đón nhận sự sợ hãi trong khuôn mặt hốc hác của chàng tra….

Thế nhưng,

Trong sự ngạc nhiên của cô,

Chàng trai đã không còn ở đó.

Thay vào đó là một căn phòng tan hoang. Đồ đạc nằm ngổn ngan mọi chỗ, thứ gì cũng có dấu tích bị tổn thương. Mặt sau của cánh cửa, cũng đã tưa ra từng miếng. Cánh cửa sổ duy nhất thì không còn. Những mẩu vụn kính là thứ duy nhất còn sót lại.

- Chết tiệt thật, - Cô tự trách mình, vì đã quá chủ quan. Nhưng cô đâu có sai khi đã chủ quan ở mức độ đó. Ngay từ ngày đầu tiên, anh đâu có chút dấu hiệu nào của người sẽ chống đối đến cùng.

Cô đến bên chiếc cửa sổ duy nhất của căn phòng và nhìn ra ngoài với vẻ tiếc rẻ. Ngoài đường, xe cộ chạy tấp nập. Có một anh chàng mười tám tuổi trông rất giống anh ta nhưng có vẻ rất lạc quan, yêu đời hơn. “Một anh chàng thú vị”, cô tự nhủ, ước lượng, “ Bây giờ chắc hẳn anh ta vẫn chưa đi được xa…”

Cô gái sát thủ quay lưng lại với chiếc cửa sổ. Cô đuổi theo chàng trai với tất cả sức lực còn lại của mình.

Cô nào có hay, ngoài đường, một gã đàn ông đã trông thấy cô. Hắn là người duy nhất quan tâm đến ô cửa sổ nhỏ bé.

- Hết -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: