Bức thư thứ mười ba
Thị trấn Hạ Hoà, đầu tháng sáu ngoài hiên nhà cơn giông đã kéo cơn.
Mến thương anh,
Dạo này bên em thời tiết quá đỗi oi ả, có lẽ là để chuẩn bị cho cơn giông bão ngày hôm nay. Mây đen cuộn tròn trên bầu trời, u ám và nặng nề tựa bể bùn đặc quánh, tiếng sấm ì ùm chốc chốc lại báo hiệu tia sét rạch đỏ trời đen. Mưa bắt đầu trút xuống nơi em, mang cái hơi lành lạnh mà ngọt ngào ấy xoa dịu những uất ức, nóng nảy của đất trời mùa hạ. Không khí thanh mát hẳn.
Em nhận ra rằng, đến cả trời cũng tìm cách xoa dịu đất, vậy mà bản thân em nhỏ bé như vậy lại không biết cách an ủi chính bản thân.
Vào những ngày mà giông bão tràn về tô đen nền trời xanh nước, những ngày mây đen kéo đến khuất lấp đi viên ngọc đỏ hỏn mà đanh đá ấy, em lại mong về anh vô cùng tận. Có lẽ chỉ là em muốn kể cho anh tất cả mọi chuyện xảy ra trong cuộc sống của em, những mẩu chuyện vụn vặt, nhỏ bé như cái thơm má mỗi ngày.
Và thật tuyệt nếu như những câu chuyện nhỏ nhặt dịu dàng ấy lấp đầy khe nứt trong lòng anh.
Thương anh, em là Ánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro