/I/
tôi nhâm nhi tách trà bạc hà trong tay, hai mắt hướng về cơn mưa phùn trời thu. tiếng mưa rơi tanh tách hoà quyện với tiếng đàn vĩ cầm đang ngân nga trên đôi tay của người nghệ sĩ già nhưng điêu luyện.
đâu đó nên bầu trờ sẫm màu kia loé lên tia nắng vàng xuyên qua chín tầng mây chiếu rọi và dáng người cao thanh tú đứng ở bên kia vệ đường.
người nọ như toả ra ánh sáng hào quang trên đỉnh đầu, lấp ló sau lưng nhìn tựa như đôi cánh trắng mềm mại đang khép lại che lấy thân mình, e dè dưới tác động của những hạt mưa nhỏ.
‘ tôi nhìn vào đôi mắt đó ’
đôi mắt như chứa đựng cả dải ngân hà. khéo môi cười mang bao nhiêu là hy vọng xoá tan bầu trời u tối, trả lại cho thế giới ánh mặt trời ấm áp.
‘ anh xuất hiện như vị cứu tinh của nhân loại. không hoa chương cũng không cần lọng lẩy. chỉ lặng lẽ mà toả ra hơi ấm xoa dịu cho những trái tim lạnh lẽo. ’
‘ thiên thần của tôi, nụ cười của tôi. tôi đã rơi vào tình yêu của anh rồi. ’
#sweet
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro