Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Để tránh khiến bà ngoại lo lắng, Tạ Trà giả vờ rời khỏi bờ ruộng, thực tế là đi vòng qua nhiều con đường, tránh tầm nhìn của bà ngoại để đến nhà sàn của Miêu Vương.

Khi đi đến ngôi nhà sàn cuối cùng, một người phụ nữ trung niên mặc trang phục dân tộc Miêu đang ngồi ở cửa, lột đậu que. Thấy Tạ Trà định đi lên, sắc mặt cô biến đổi, vội đứng dậy ngăn lại:

"Cậu là Tạ Trà nhà bà Lý phải không? Đừng lên đó nữa!"

Cô chỉ tay về ngôi nhà sàn màu xanh ở trên cùng, nét mặt lộ vẻ kính sợ giống như bà ngoại, nói:

"Chỗ đó nhiều trùng độc lắm, chúng ta không thể đi được đâu!"

"Cô ơi, cô lột đậu que xong chưa? Sao lại lo chuyện bao đồng vậy?"

Tên đầu sỏ chân đi dép lào, từ trong nhà sàn đi ra, liếc nhìn Tạ Trà đi ngang qua:

"Nếu cậu ta muốn đi tìm chết thì cứ để cậu ta đi đi!"

Tạ Trà liền giơ ngón giữa về phía gã.

Lúc này, cậu nhìn lên, thấy những bậc thang đá xanh uốn cong lên cao, hai bên bậc thang là những đám cỏ, từ trong đó phát ra những tiếng xào xạc, mơ hồ có thể nhìn thấy những con bọ cạp đang bò qua bò lại.

Tạ Trà: "!"

Cậu nhìn mu bàn tay mình, dấu vết xanh ban đầu chỉ bằng đồng xu giờ đã lan rộng, biến thành kích thước bằng quả trứng gà.

Tạ Trà: "......"

Sau khi tự trấn an tinh thần, Tạ Trà cầm chặt bình xịt côn trùng trong tay, bước lên những bậc thang đá.

Vài phút sau, khi đến giữa sườn núi, Tạ Trà hít sâu một hơi thầm nghĩ:

"Miêu Vương này đúng là điên rồi."

Ở giữa sườn núi có một vườn hoa trải dài đến tận chân trời, mỗi bông hoa rất lớn, màu đỏ thẫm, giống như hàng loạt miệng quái vật đang há ra.

Điều kỳ lạ hơn là nhụy hoa có màu đen, hình dáng giống như rắn. Khi gió thổi qua, hoa rung rinh, những nhụy hoa dạng rắn cũng chuyển động theo.

Tạ Trà có cảm giác như thể đang nghe thấy tiếng xì xì của vô số con rắn nhỏ.

Đây là loài hoa nhụy rắn nổi tiếng trong làng Miêu, dân làng coi nó là loài hoa xui xẻo. Nếu nhà nào có hoa này mọc trước cửa, dù trời có rơi dao nhỏ cũng muốn nhổ đi.

Tạ Trà dù không tin vào những điều đó, nhưng... ai lại trồng loại hoa này ở trước nhà chứ?

Không sợ gặp ác mộng à?

Tạ Trà hít một hơi thật sâu, vừa bước vào vườn hoa, lại nghe thấy tiếng xì xì.

Lần này cậu xác định không phải chỉ là ảo giác do nhụy hoa giống hình con rắn tạo ra, mà tiếng xì xì ấy cứ như là sóng biển cuộn đến, không ngừng tiến về phía cậu.

Một cảm giác bất an từ từ lan tỏa trong lòng.

Tạ Trà nhanh chóng nhìn quanh, hoa nhụy rắn mọc rất cao, gần đến mức ngang eo cậu, xung quanh là một biển hoa trải dài vô tận.

Tiếng động ấy từ đâu ra?

Chỉ đến khi cảm thấy nhói ở mắt cá chân, Tạ Trà cúi đầu nhìn thấy vài con bọ cạp đang bò theo giày lên mắt cá chân cậu.

Tạ Trà: "!"

Cậu vội vàng xịt bình xịt côn trùng vào ống quần mình, xịt những con bọ cạp xuống, rồi lại xịt một vòng quanh mình.

Khi thấy bầy bọ cạp không dám tiến lại gần, Tạ Trà mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, cậu nhận ra mình đã thở phào quá sớm!

Cả vườn hoa phủ đầy bọ cạp, tiếng xì xì không ngừng vang lên, như những làn sóng thúc giục cái chết.

Tạ Trà: "!"

Tạ Trà hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn:

Ngôi nhà sàn màu xanh nằm không xa phía trước, tựa lưng vào núi, xung quanh là một biển hoa vô tận bao bọc từ trái, phải, đến trước mặt.

Để tìm Miêu Vương giải quyết vấn đề, cậu phải đi qua đám hoa nhụy rắn đầy bọ cạp này.

Giống như một thử thách mà Miêu Vương đặt ra.

Cũng như một cảnh báo im lặng "đừng đến gần".

Miêu Vương này đúng là biến thái!

Tạ Trà lại hít một hơi sâu.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tạ Trà dùng bình xịt côn trùng để mở đường, xịt liên tục khiến bọ cạp chạy tứ tán, cậu nhanh chóng đi qua vườn hoa.

Sau đó, cậu nghe thấy hai tiếng kêu "két két".

Tạ Trà ngẩng đầu nhìn, trên hành lang tầng hai của ngôi nhà sàn màu xanh lơ, con bọ cánh cứng đang đậu trên vai trái của thiếu niên.

Thấy Tạ Trà, nó giơ hai cái càng nhỏ, đối diện với cậu, kêu lên thật lớn tiếng.

Tạ Trà: "?"

Nó tưởng có chủ chống lưng, nên bắt đầu hống hách à?

Tạ Trà đi tới dưới hành lang tầng hai:

"Cái quái này bao nhiêu tiền? Tôi mua!"

Xuân Dạ nghe xong, quay đầu nhìn con bọ cánh cứng, nó bất ngờ vui vẻ kêu lên một tiếng rất to với Tạ Trà.

Xuân Dạ thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, rồi quay lại hỏi Tạ Trà với giọng điệu lười biếng:

"Cậu mua nó làm gì?"

Tạ Trà hừ một tiếng: "Tôi là người có thù phải báo, nó cắn tôi thì đương nhiên phải cho nó một chút bất ngờ nhỏ nhỏ!"

Xuân Dạ lại quay đầu nhìn con bọ cánh cứng, nó không còn vẻ hào hứng như lúc nãy nữa, chỉ khẽ kêu một tiếng nhỏ với Tạ Trà.

Trong mắt Xuân Dạ thoáng hiện một tia cười nhạo, nhưng chỉ trong chớp mắt, khi quay lại đối diện với Tạ Trà, khuôn mặt lại trở về vẻ bình thản, không mấy quan tâm:

"Nó nói không bán, tôi là bạn bè của nó, đương nhiên phải tôn trọng sự lựa chọn của nó."

Tạ Trà: "?"

Đùa cái gì vậy?

Bạn bè?

Không hổ là Miêu Vương, quá điên!

Nhưng không sao, cậu có tiền!

Tạ Trà giơ một ngón tay lên:

"Mười vạn!"

Đôi mắt đen như mực của Xuân Dạ thoáng qua một tia cười như không cười:

"Đại thiếu gia nghĩ cái gì cũng có thể dùng tiền mua được sao?"

Tạ Trà nâng mày, vẻ mặt đầy kiêu ngạo và tự tin, cậu không trả lời, ngón tay vừa chỉ lên lập tức biến thành một bàn tay:

"Năm mươi vạn!"

Xuân Dạ vuốt cằm, ánh mắt đầy vẻ thú vị:

"Để tôi xem thử thực lực của đại thiếu gia thế nào..."

Tạ Trà híp mắt lại: "Một trăm vạn!"

Chưa đợi Xuân Dạ nói gì thêm, cậu lại ngẩng đầu lên, nhếch cằm:

"Hoặc anh ra giá đi!"

Xuân Dạ cười nhẹ, rồi quay đi, nhấc con bọ cánh cứng trên vai lên, vừa đùa nghịch với cái càng của nó:

"Thấy không? Trong mắt đại thiếu gia, mày chỉ đáng giá một trăm vạn thôi, còn chưa bằng chiếc đồng hồ trên tay người ta nữa."

Con bọ cánh cứng giả chết, nhưng đôi mắt nhỏ như hạt mè vẫn lén lút nhìn Tạ Trà.

Tạ Trà đứng ở hành lang tầng hai không nghe thấy Xuân Dạ nói gì với con bọ, chỉ thấy Xuân Dạ không thèm quan tâm đến cậu nữa mà quay lại chơi đùa với những con bọ của mình.

Tạ Trà lập tức hiểu ra, Miêu Vương này căn bản không muốn bán, vừa rồi chỉ là đang trêu chọc cậu mà thôi!

Lại nghĩ đến vết trùng độc trên mu bàn tay, Tạ Trà cau mày, khuôn mặt trắng nõn thoáng chút tức giận.

Cậu giơ tay lên, để Xuân Dạ thấy vết ấn xanh trên mu bàn tay:

"Miêu Vương đại nhân, nếu anh không bán con bọ kia, vậy nói xem, bao nhiêu tiền để anh giúp tôi giải cổ trùng?"

Xuân Dạ như thể không nghe thấy giọng điệu mỉa mai trong lời nói của Tạ Trà, có thể là nghe thấy nhưng không quan tâm, hắn thản nhiên hỏi lại:

"Cậu vừa bước chân nào vào vườn hoa trước?"

Tạ Trà: "?"

Tên khốn này không phải lại đang trêu đùa cậu đấy chứ?

Tạ Trà nhìn xuống, đôi mắt trầm ngâm: "Việc giải độc có liên quan gì đến việc bước chân nào vào vườn hoa trước?"

"Dĩ nhiên," Xuân Dạ khẽ nhếch mày cười, "cậu cũng có thể không trả lời câu hỏi này, dù sao người trúng độc cũng không phải tôi."

Tạ Trà: "..."

Cậu nghiêm mặt: "Tốt nhất là nên quan tâm chút đi, không thì tôi cũng sẽ cho anh một chút bất ngờ đấy."

Sau khi dọa xong, lại nghĩ đến việc mình đang cần nhờ người ta giúp, đành miễn cưỡng đưa ra câu trả lời.

"Chân trái à?" Xuân Dạ ồ một tiếng, "Vậy tôi không thể giải bùa cho cậu rồi."

Tạ Trà: "?"

"Tôi thích người bước chân phải vào vườn hoa trước, nên không giải độc cho người bước chân trái vào, có vấn đề gì không?"

Tạ Trà: "!"

Ngước lên nhìn, Xuân Dạ khóe miệng cong lên, nụ cười ẩn chứa một chút tinh nghịch xấu xa. Tạ Trà đã hiểu ra, người này lại đang đùa cợt cậu!

Nhưng đáng tiếc người này lại là người duy nhất trong làng biết về cổ, dù thế nào thì cứ giải cổ xong rồi tính sổ với hắn cũng chưa muộn!

Tạ Trà hít sâu một hơi:

"Anh ra giá đi, bao nhiêu tiền cũng được."

Xuân Dạ cười, liếc nhìn cậu từ trên cao xuống, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt và coi thường:

"Cậu bị mất trí nhớ à? Tôi vừa nói rồi, cậu bước chân trái vào vườn hoa đã phạm vào điều cấm kỵ của tôi, có bao nhiêu tiền cũng vô dụng."

Tốt lắm! Đã thực sự nổi giận rồi!

Tạ Trà đá tung hàng rào trước nhà sàn, bước lên tầng hai đã thấy:

Hắn ngồi khoanh chân trong hành lang, tay cầm một cành liễu nhỏ, đang trêu đùa hai con bọ cạp đỏ trong bát thuốc, như thể chẳng có gì xảy ra, thời gian trôi êm đềm.

Thì ra nuôi trùng độc như vậy sao?

Tạ Trà nhanh chóng tiến lên, không nói hai lời liền vớ lấy bình xịt thuốc diệt côn trùng xịt ào ào vào bát.

Hai con bọ cạp đỏ nhảy vọt ra khỏi bát, một con hoảng loạn nhảy lên mắt cá chân Tạ Trà. Ngay lập tức, cậu cảm thấy một cơn đau nhói quen thuộc như kim châm.

Tạ Trà: "..."

Tê cứng rồi.

Nhưng không sao.

Dù sao đã trúng một lần, thêm một lần nữa cũng chẳng hại gì, biết đâu còn có thể lấy độc trị độc.

Nhìn xuống lần nữa, con bọ cạp đỏ còn lại đã cắn vào cổ tay của Xuân Dạ!

Tạ Trà cười khẩy: "Miêu Vương đại nhân, sao ngài cũng bị trùng độc cắn vậy? Phải chăng đây là điều người ta vẫn gọi là ác giả ác báo?"

Xuân Dạ nhìn con bọ cạp đỏ trên cổ tay mình, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng biến mất. Rất nhanh sau đó, đôi mắt hắn lại ánh lên vẻ nửa cười nửa không.

Hắn kẹp con bọ cạp lên: "Cậu có biết nó là loại trùng độc gì không?"

Tạ Trà không chút sợ hãi: "Mặc kệ là trùng độc gì, dù sao chúng ta đều trúng độc, tôi chết cũng phải lôi anh xuống làm đệm lót!"

Xuân Dạ thích thú nhìn chằm chằm con bọ cạp đỏ đang vùng vẫy trên đầu ngón tay mình, giọng mang vẻ châm biếm:

"E là làm đại thiếu gia thất vọng rồi, chỉ là độc tình thôi, không đến nỗi chết đâu."

Tạ Trà: "?"

Cái gì vậy?

Nhưng rất nhanh, Tạ Trà nhớ ra tên này đã trêu chọc cậu hai lần! Hai lần!

Lần này cậu nhất định không mắc bẫy nữa!

Tạ Trà không đáp lại, giờ tâm trí cậu chỉ tập trung vào mắt cá chân.

Con bọ cạp đỏ vẫn bám trên mắt cá chân cậu.

Thật kinh tởm.

Tạ Trà cảm thấy chân nổi da gà hết cả!

Cậu lại cầm bình xịt côn trùng định xịt nó đi, nhưng phát hiện bình xịt đã hết sạch.

Tạ Trà: "!"

Ném bình xịt xuống đất, Tạ Trà hít sâu một hơi, quyết định giải quyết bằng phương pháp vật lý.

Lắc mắt cá chân một cái.

Cố gắng hất con bọ cạp đỏ đi.

Cậu đang đi đôi giày trắng, tất trắng chỉ đến ngang mắt cá chân, làn da nơi mắt cá chân trắng ngần tinh tế, đứng ngược sáng, trong ánh sáng lung linh tỏa ra vầng hào quang mờ ảo.

Mắt cá chân ấy lướt qua tầm mắt Xuân Dạ.

Xuân Dạ vô tình liếc thấy, ánh mắt dõi theo nhìn thêm vài lần.

Vài giây sau, sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ.

Khi Tạ Trà lắc vài cái cuối cùng cũng hất được con bọ cạp đỏ khỏi mắt cá chân, cậu phát hiện Xuân Dạ không hiểu sao lại nhắm mắt lại, lông mày hơi nhíu, như đang cố kìm nén điều gì đó.

Có gì đó không ổn.

Nhưng chuyện đó không liên quan đến Tạ Trà, cậu nhớ độc trên mu bài tay mình vẫn chưa được giải.

Đã không dùng tiền được thì cậu cũng biết chút võ công.

Tạ Trà định tiến lên túm cổ áo tên này, vừa bước tới một bước, con bọ cánh cứng đậu trên vai trái Xuân Dạ lập tức giơ hai chân trước lên, kêu két két, như đang cảnh cáo Tạ Trà không được lại gần.

Tạ Trà vốn ghét côn trùng, theo phản xạ lùi lại một bước.

Ngay khi Tạ Trà đang tính cách dụ con bọ cánh cứng đi chỗ khác, Xuân Dạ bỗng mở mắt ra, nói với Tạ Trà:

"Tuy cậu bước chân trái vào vườn hoa phạm vào điều cấm kỵ của tôi, nhưng nếu muốn tôi phá lệ giải độc cho cậu cũng không phải không được..."

Tạ Trà: "?"

Đột nhiên đồng ý chắc chắn có uẩn khúc.

Tạ Trà không vội mừng, kiêu ngạo nhướn cằm: "Điều kiện là gì?"

"Mượn chân cậu dùng một chút."

Tạ Trà: "..."

Ban đầu Tạ Trà còn nghĩ mình nghĩ nhiều, dù sao vị Miêu Vương truyền thuyết này khi không nói chuyện thì dáng vẻ trầm tĩnh, làn da trắng lạnh, trông cứ thanh khiết kiềm chế.

Nhưng khi cậu nhìn kỹ, tên này đang nhìn chằm chằm mắt cá chân mình, ánh mắt u ám.

Kiểu ánh mắt này Tạ Trà đã thấy nhiều, cũng rất quen thuộc, những người theo đuổi cậu nam có nữ có, mỗi lần cũng dùng ánh mắt kiểu này nhìn mình.

Tạ Trà bị hắn chọc cười:

"Anh đúng là đói rồi!"

Nói xong một câu châm biếm rồi quay người bỏ đi.

Chắc chắn rồi, Miêu Vương đúng là biến thái không cần nghi ngờ!

Vừa xuống cầu thang, Tạ Trà đột ngột dừng bước.

Không ổn.

Khí huyết dâng trào.

Tất cả đều dồn lên não.

Đầu óc dần nóng lên.

Tệ hơn nữa là lúc này trong lòng không hiểu sao lại nảy sinh một cảm giác khao khát mãnh liệt, như có con sâu đang bò lên bò xuống trong lòng, ngứa ngáy khó chịu.

Buộc Tạ Trà phải quay lại.

Cậu quay lại trước mặt Xuân Dạ.

Nhưng lý trí còn sót lại vẫn rất kháng cự hành động sắp tới, cậu đành phải tỏ vẻ kiêu ngạo, mắt khẽ nheo lại, giọng điệu như đang thách đấu:

"Cho tôi hôn một cái! Nhanh lên!"

--------------------

Tạ Trà: (nắm chặt tay) Đừng ép tôi phải quỳ xuống cầu xin!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro