Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

 "Cha không được đi! Chị con phải làm sao đây !" Giọng y non nớt có phần tức giận.

Cha Dật Lạc nhìn con trai với biểu cảm phức tạp, nhưng không nói gì. Thay vào đó, ông quay sang Diệu Linh và nói: "Linh, con hãy chăm sóc em trai và sống cuộc đời con mong muốn."

Diệu Linh gật đầu và nắm tay Dật Lạc. "Dạ, cha."

Dật Lạc cố gắng vùng tay ra khỏi tay chị gái, nhưng Linh giữ chặt. "Cha không được đi! Con sẽ không cho phép cha đi!"

Cha nhìn con trai mình một lần nữa, rồi nói: "Con nên nhớ, khi bản thân đủ mạnh mẽ mới có thể làm điều mình muốn."

Rồi ông quay lưng, cất bước không ngoảnh lại.

Dật Lạc nhìn theo, mắt y đỏ lên, y không thể thay đổi được gì, không thể giữ cha ở lại.

Diệu Linh kéo y về phía mình xoa đầu.

 "Em trai, đừng khóc. Cha sẽ trở về."

Người chị gái chỉ đang an ủi đứa em trai bé nhỏ, hai chị em họ đã bị cha bỏ rơi.  

Ngước nhìn lên Diệu Linh, nàng cũng đang hướng mắt về phía cha. Y biết rằng chị gái sẽ luôn ở bên cạnh y, nhưng y vẫn cảm thấy đau lòng và bất an kì lạ.

.

.

.

Diệu Linh bước vào phòng, mệt mỏi sau một ngày xử lý công việc do cha để lại. Cô thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Trong phòng, một ánh sáng vàng lóe lên, kèm theo giọng nữ máy móc: "Kí chủ tiếp theo định làm gì?"

Diệu Linh không ngạc nhiên. Cô đã quen với việc hệ thống xuất hiện khi không có ai. Rót một tách trà, bỏ thêm sữa vào

Ừng ực… ừng ực

Khà _____ NGON

Cả người cô nằm bẹp trên ghế dài, vô cùng khác với hình tượng nữ lạnh lùng mà Dật Lạc thường thấy. Cô nhắm mắt, cảm thấy thoải mái.

"À, thì cứ thế thôi." Giọng lười biếng trả lời. 

“Tôi không có kế hoạch gì.”

Ánh sáng vàng vẫn còn lóe lên, chờ đợi Diệu Linh đưa ra quyết định tiếp theo.

Mệt quá….

………..

…..

Nhớ vợ …… 

………

…..

..

khò… ….khò…….

Ánh sáng : Chuyển đỏ 

Ánh sáng : Xì khói

Ánh sáng : Bật chế độ trừng phạt kí chủ:Ác mộng sâu thẳm

Ánh sáng : Chúc kí chủ vui vẻ thưởng thức !

.

.

.

.

.

Mở mắt, trước mặt là một khuôn mặt búng ra sữa của một cô bé 5 tuổi mà Diệu Linh rất quen thuộc.

“ Châu Châu.”

Diệu Linh bất giác thốt cái tên trong đầu ra.

Cô bé co người, ôm hai đầu gối ngạc nhiên nhìn lên, tìm kiếm giọng nói đã gọi tên mình trong đám nhóc bao quanh.  

Đám trẻ có đứa thiện ý tặng quà kẹo bánh, có đứa tò mò người bạn mới, có đứa chỉ đơn thuần thấy đông thì hóng chuyện. Mà Diệu Linh là một trong những đứa trẻ thiện ý đó.

Châu Châu nhận lấy kẹo trong tay Diệu Linh, nhỏ giọng nhút nhát nói cảm ơn.

(Là thật sao ? Mình đã trở về trái đất, đã được trở về thật rồi sao ? Còn trở về lúc 5 tuổi, mình, mình có thể làm lại từ đầu.)

Mừng rỡ, Diệu Linh muốn nhảy cẩng lên vì vui sướng.   

Không phải tập luyện, không phải đau đớn, không phải đấu trí, sống cuộc đời yên bình, thật là sướng !!!

"Linh Linh vì sao cậu khóc ?"

 Diệu Linh ngạc nhiên sờ lên mặt mình, ươn ướt.

( Không đúng!!!! Lúc này Ân Châu nào biết tên mình.)

Và khoảng khắc y nhận ra, người trước mặt cũng trở nên nhòe nhoẹt.

Loảng xoảng

Vỡ vụn

Tinh thần Diệu Linh lơ lửng muốn bắt lấy hình bóng xinh đẹp kia.

Hụt

.

.

.

Mở mắt lần nữa chào đón y là âm thanh máy móc quen thuộc. 

“ Xin Chào Kí Chủ !”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro