
🔥Chương 65: Cha nhỏ, cha lớn
Bên trong kết giới, chưởng môn Lý Nhân và các đệ tử của Thú Tông môn ban đầu còn chiến đấu anh dũng, nhưng đến giờ đều đã ngã xuống. Còn người của Quang Minh giáo dưới sự chỉ huy của Phùng Khang thì đang tìm cách rút lui, tìm đường thoát thân.
Khi khung cảnh bốn phía đã loạn thành một nùi, thì bỗng thấy một thiếu niên nhỏ bé vung kiếm xông lên, không hề sợ hãi.
Thân hình Huyễn Linh hạc khổng lồ là thế, vậy mà thiếu niên nhỏ ấy không biết lấy đâu ra tự tin, lại dám đối đầu trực diện với nó.
Khi thanh kiếm trong tay cậu bé đâm thẳng vào đôi mắt của Huyễn Linh hạc, con linh thú kia thét dài một tiếng rồi bỏ chạy.
Kết giới bắt đầu nứt vỡ, A Tuyết vốn định đuổi theo, nhưng đột nhiên cảm thấy linh khí trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, kiếm trong tay tỏa sáng rực rỡ.
Cậu bé... sắp đột phá sao?
Lúc này mà mạnh mẽ vận công sẽ chỉ tự hại bản thân, nên A Tuyết nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, ngồi xuống tĩnh tâm. Sau đó cậu bé quay đầu lại quát với đám người Phùng Khang: "Đuổi theo nó! Giờ Huyễn Linh hạc đã suy yếu, nhất định có thể bắt được!"
Nhưng A Tuyết chưa kịp nói dứt lời thì đã thấy đám người Phùng Khang hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.
A Tuyết ngẩn người.
Kết giới hoàn toàn vỡ vụn, Huyễn Linh hạc cũng biến mất tăm, còn lại chỉ là cánh rừng quen thuộc, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, sấm sét dày đặc.
A Tuyết còn chưa kịp phản ứng, thì một tia thiên lôi khổng lồ từ trên cao bổ thẳng xuống người.
Ầm ——!
"Cẩn thận!"
Lâm Khước Li sợ hãi đến mức lập tức lao tới, ôm chặt lấy A Tuyết, cùng lúc đó, xung quanh hai người xuất hiện một tầng ánh sáng bảo vệ mờ ảo.
Lâm Khước Li vừa nhìn thấy trận lôi kiếp khủng khiếp ấy đánh xuống A Tuyết thì bản năng còn nhanh hơn cả suy nghĩ, cậu không hiểu tại sao, nhưng vẫn xông ra ngoài che chắn cho đứa nhỏ.
Hành động đó khiến linh khí vốn không ổn định trong cơ thể cậu bị ép phát ra, nhưng sự bảo vệ ấy vẫn không đủ sức chống lại lôi kiếp thuộc về "Long Ngạo Thiên".
Ngay khi tia sét sắp đánh tan tầng hộ thể mỏng manh đó, quanh hai người lại xuất hiện thêm một tầng kết giới kim sắc kiên cố, không thể phá vỡ.
...... Là Hạ Lan Tuyết!
Ầm!!!
Tia sét đánh trúng tấm chắn, nhưng lập tức bị lớp ánh sáng vàng hấp thu rồi tan biến.
Hạ Lan Tuyết khẽ vung tay, lại một luồng kim quang nữa lan ra.
Khi xưa, ngay cả thiên kiếp trừng phạt Ma kiếm mà Hạ Lan Tuyết còn có thể chống lại được, thì loại lôi kiếp này chẳng là gì cả.
Dưới sự che chở của Hạ Lan Tuyết, A Tuyết không giống như trong nguyên tác là phải trải qua cảnh cửu tử nhất sinh, mà thuận lợi vượt qua được thiên kiếp.
Sau khi lôi kiếp kết thúc, A Tuyết ngây người nhìn Lâm Khước Li và Hạ Lan Tuyết.
Sau đó, cậu bé quỳ xuống trước mặt Hạ Lan Tuyết: "Đa tạ tiền bối đã chỉ dạy. Không chỉ cứu bọn ta thoát khỏi hiểm cảnh, còn giúp ta khai thông, đột phá cảnh giới tu luyện. Xin nhận một lạy của ta!"
Cậu bé dập đầu xong, lại nói tiếp: "Nếu tiền bối không chê, có thể thu ta làm đồ đệ được không?"
Hạ Lan Tuyết nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, khẽ cong môi cười nhẹ.
Con trai của hắn, tất nhiên sẽ không tầm thường.
"Đã nhận lễ bái của ngươi, vậy ta tất nhiên sẽ dốc lòng dạy dỗ."
A Tuyết lập tức nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Sau khi A Tuyết đứng dậy, thấy Hạ Lan Tuyết giữ lấy cổ tay mình, đeo cho cậu bé một chiếc vòng ngọc.
"Lấy vật này làm chứng."
Sau khi mọi chuyện đã yên ổn, người của Quang Minh giáo ủ rũ dọn dẹp chiến trường, còn Thú Tông môn sau khi rút lui thì lại bắt đầu đi khắp nơi tuyên dương công lao. Việc họ ra sức tuyên truyền cũng là để mong được thay thế Quang Minh giáo, trở thành môn phái đứng đầu dưới trướng Vạn Kiếm môn.
Lúc này, toàn bộ chính đạo đều đã biết, khi đối mặt với Huyễn Linh hạc, Quang Minh giáo đã co đuôi chạy trối chết. Thực lực trong môn phái đang ở thời kỳ suy yếu, vậy mà lại được một đứa nhỏ cứu giúp.
Từ đó, Quang Minh giáo trở thành trò cười để thiên hạ nhắc đến bên bàn trà, còn A Tuyết thì nhờ trận chiến ấy mà một bước thành danh. Ai nấy đều biết hiện giờ có một thiếu niên mới xuất hiện, thực lực phi phàm, chắc chắn sẽ tỏa sáng trong đại hội sắp tới.
Thú Tông môn vốn định đưa cành ôliu mời gọi A Tuyết gia nhập, nhưng nhân vật chính là A Tuyết lại nhanh chóng cùng Hạ Lan Tuyết và Lâm Khước Li rời đi.
Bọn họ còn phải tiếp tục lên đường, đến Vạn Kiếm môn!
Ba người đi đến chân núi, vào Dung Thành.
Lúc này vì đại hội sắp đến nên Dung Thành vô cùng náo nhiệt, quán trọ nào cũng chật kín người. Nhóm của Lâm Khước Li may mắn lắm mới tìm được căn phòng cuối cùng còn trống.
Lâm Khước Li thở dài, tuy chỉ có thể thuê được một phòng, nhưng ít ra giường cũng lớn.
Mệt mỏi suốt quãng đường dài, vừa vào phòng, Lâm Khước Li lập tức ngủ thiếp đi. Hạ Lan Tuyết thì ra ngoài mua thức ăn cho cả nhóm.
Còn A Tuyết ở trong sân luyện công, từ sau khi đột phá cảnh giới, cậu bé lại càng thêm chăm chỉ.
"A Tuyết!"
Nghe thấy tiếng gọi, A Tuyết giật mình suýt đánh rơi cả kiếm trong tay, theo phản xạ muốn chạy trốn.
"Ngươi, cái tiểu tử này!! Chạy đi đâu hả!"
"Hù chết bọn ta, còn tưởng ngươi gặp chuyện gì rồi chứ!"
"Quay lại đây mau!"
A Vũ và A Lâm một trái một phải kẹp lấy A Tuyết.
A Vũ bước lên ôm chầm lấy cậu bé: "Ngươi có biết bọn ta lo cho ngươi đến mức nào không! Còn nghe nói ngươi dám đi đánh nhau với Huyễn Linh hạc nữa chứ, gan to thật đấy!"
A Lâm cũng gật đầu: "Ngươi có bị thương không đó?"
A Tuyết vội lắc đầu: "Ta thật sự không sao! Hai người đừng lo cho ta, hơn nữa ta sắp được đến Vạn Kiếm môn rồi! Bây giờ ta đã biết vì sao Quang Minh giáo lại nhằm vào chúng ta, cũng thu thập được chứng cứ rồi. Chờ đến lúc đó trình lên cho Đạp Tuyết tiên tôn xem, tộc chúng ta chắc chắn sẽ được khôi phục hòa bình!"
Hai người ngây người ra.
Họ vốn tưởng A Tuyết chỉ vì ham chơi mà trốn nhà đi, không ngờ rằng...
A Tuyết thật sự đã trưởng thành, biết suy nghĩ và hành động độc lập.
Nhưng...
A Vũ nhìn cậu bé, vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Ngươi nói ngươi muốn đi tìm Đạp Tuyết tiên tôn?"
"Ừm!"
A Lâm véo nhẹ A Vũ, ra hiệu bảo nhìn kỹ cổ tay của A Tuyết.
Ở đó có một chiếc vòng ngọc, đó là vật tượng trưng cho đệ tử Vạn Kiếm môn, nhưng vì linh khí che phủ nên người thường không thể nhận ra. Tuy nhiên, bọn họ đã từng thấy vật này trên người Lâm Khước Li, hơn nữa còn nhận ra khí tức thuộc về Đạp Tuyết tiên tôn.
Mà khí tức này... trước đây đã từng ở trên người Lâm Khước Li suốt một năm.
A Vũ hít sâu một hơi, vỗ vai A Tuyết, nói: "Ngươi... thật sự đã trưởng thành rồi. Có vài chuyện chúng ta nên nói cho ngươi biết, để tránh xảy ra hiểu lầm không đáng có."
Dù bọn họ từng hứa với tôn thượng sẽ không tạo áp lực cho A Tuyết, không để cậu bé bị cuốn vào cuộc phân tranh giữa hai phe, nhưng họ cũng đã hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho A Tuyết.
......
......
Hạ Lan Tuyết mang theo hộp đồ ăn trở về, vừa bước vào đã hơi nhíu mày.
Bên cạnh A Tuyết có hơi thở của người khác, là ai?
Nhưng khi hắn đi vào trong sân, chỉ thấy A Tuyết đang một mình tu luyện.
A Tuyết nhìn thấy Hạ Lan Tuyết thì sững lại một chút, sau đó cúi mắt nói nhỏ: "Vừa rồi... người trong tộc ta đến tìm ta. Bọn họ cũng định cùng ta đến Vạn Kiếm môn tham gia đại hội, hiện giờ đang nói chuyện với chủ quán trọ ở phòng bên cạnh..."
Bây giờ thời thế đã khác xưa, mọi người đối với Ma tộc cũng không còn cực đoan và đề phòng như mười năm trước. Chỉ cần Ma tộc không gây loạn, thì hoàn toàn có thể đường đường chính chính tham gia đại hội.
Hạ Lan Tuyết gật đầu.
Thấy A Tuyết như có điều muốn nói, hắn khẽ phất tay áo ngồi xuống bên bàn đá: "Sao vậy? Có điều gì thắc mắc trong việc tu luyện sao?"
Trước kia, khi ở bên Lâm Khước Li, hắn chẳng bao giờ phát huy nổi dáng vẻ của một người thầy nghiêm nghị. Giờ cuối cùng cũng có cơ hội để làm vậy.
"Trong tu luyện thì không có gì nghi vấn cả..."
A Tuyết cúi đầu nhìn mũi chân mình, tim đập mạnh như trống bỏi, sắc mặt đỏ bừng.
A Vũ ca ca bọn họ nói... có phải là thật không?
Hạ Lan Tuyết nhìn thấy dáng vẻ khác lạ của cậu bé, cảm nhận có điều không ổn. Hắn bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt A Tuyết: "Hửm?"
A Tuyết nói: "A Vũ ca ca nói... nói cha nhỏ ta là Ma tôn, nhưng người đã chết. Còn cha lớn là người tặng ta vòng ngọc. Là..."
Hạ Lan Tuyết khựng lại.
Sau đó, hắn dịu giọng nói: "Ừ, là ta."
Giống như A Tuyết, hắn cũng chỉ vừa mới biết được sự thật này.
Khoảnh khắc ấy, Hạ Lan Tuyết không khỏi cảm thấy may mắn vì vận mệnh rốt cuộc vẫn còn nương tay với họ.
Có lẽ vì chung dòng máu, nên dù Lâm Khước Li và A Tuyết trước đó không quen biết nhau, họ vẫn vô thức bị thu hút, trở nên thân thiết.
A Tuyết vò đầu: "Nhưng... nhưng A Vũ ca ca nói người tặng vòng ngọc cho ta phải là Đạp Tuyết tiên tôn cơ..."
Hạ Lan Tuyết nói: "Ừ, cũng là ta."
A Tuyết: "?!"
A Tuyết ngơ ngác: "Vậy..."
Hạ Lan Tuyết mỉm cười nói: "Chuyện của tộc con ta đã biết rõ, chắc chắn sẽ trả lại công bằng cho các con. Chưa kể giờ con cũng là đệ tử của Vạn Kiếm môn, có quyền phán xét và xử lý các môn phái trong chính đạo."
A Tuyết: "..."
A Tuyết: "......!!"
A Tuyết hoàn toàn đứng hình.
Cậu bé sững sờ hồi lâu, trong lòng có quá nhiều câu hỏi muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra điều khiến mình băn khoăn nhất là về người cha còn lại.
"Vậy... cha lớn còn nhớ cha nhỏ không? Người ấy... là người thế nào? Người ấy..."
Người ấy có thích ta không?
Hạ Lan Tuyết dịu dàng đáp: "Ta chưa từng quên em ấy dù chỉ một ngày. Ta rất yêu em ấy, và cũng rất yêu con, giống như cách em ấy yêu con vậy."
"A Tuyết, còn một chuyện nữa, cha nhỏ con thật ra chưa chết."
A Tuyết lập tức ngẩng đầu, trừng to mắt.
Chưa chết?!
Hạ Lan Tuyết bế rồi đặt cậu bé ngồi trên đầu gối mình: "Nói chính xác thì trước đây cha nhỏ con vì cứu vớt sinh linh mà ngã xuống. Nhưng có lẽ Thiên Đạo thương xót, hoặc là do thiện hữu thiện báo, nên giờ em ấy từ cõi chết sống lại, đã trở về."
A Tuyết mở to mắt, kinh ngạc không nói nên lời.
Cho nên A Li ca ca và Văn Trần ca ca... là hai người cha của cậu bé sao?
Hạ Lan Tuyết nói tiếp: "Có lẽ vì vừa mới sống lại, ta thấy nguyên hồn của em ấy còn rất yếu và mờ nhạt, lại mất đi ký ức, tạm thời quên hết mọi chuyện. Cho nên chúng ta phải bảo vệ em ấy thật tốt, và tạm thời không nên nói cho em ấy biết chuyện này, tránh làm em ấy dao động. A Tuyết, con có đồng ý không?"
A Tuyết ngẩn người một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu.
"Con, con nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho cha nhỏ!"
Làm sao cậu bé lại không đồng ý chứ?
So với việc nghĩ tới những chuyện khác... thì việc có cha bây giờ, với cậu bé mà nói, đã là điều quan trọng nhất rồi.
"Hôm nay tạm nghỉ, không cần tu luyện nữa." Hạ Lan Tuyết dịu dàng nói: "Ta kể cho con nghe chuyện về cha nhỏ con nhé. Bắt đầu từ khi em ấy có con..."
Cách đó không xa, A Vũ và A Lâm nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, hốc mắt đều đỏ hoe.
Tôn thượng... thật sự đã trở lại.
Đạp Tuyết tiên tôn cũng đã nhận lại đứa nhỏ, còn hứa sẽ che chở cho tôn thượng.
Mọi chuyện đều tốt đẹp cả rồi. Dường như mây mù của những ngày xưa cũng đang dần tan biến.
......
......
Lâm Khước Li ngủ một giấc ngon lành, sau khi tỉnh dậy rồi xuống lầu, thấy A Tuyết và Hạ Lan Tuyết đang vừa ăn sáng vừa nói chuyện trong sân, bên cạnh còn có hai người lạ mặt nữa.
A?!
Lâm Khước Li vội vàng bước nhanh tới: "Điểm, điểm tâm còn để phần ta không đấy?! Sao các ngươi lại thừa lúc ta ngủ mà ăn vụng hết rồi hả, còn gì là đạo nghĩa giang hồ!"
Ngay sau đó, A Tuyết bỗng lao tới ôm chầm lấy cậu.
Cậu bé nhỏ nhắn ấy ôm lấy Lâm Khước Li, dụi đầu vào bụng cậu, cọ tới cọ lui.
Ủa? Đứa nhỏ này làm sao thế?
Lâm Khước Li dở khóc dở cười xoa đầu A Tuyết: "Ngươi bị Văn Trần ca ca bắt nạt à? Hay là lại lười tu luyện nên bị hắn dạy dỗ rồi?"
A Tuyết lắc đầu.
Cậu bé chỉ là... vui quá thôi.
Trước kia cậu bé đã ở trong bụng cha nhỏ mà lớn lên, cậu bé là con của cha nhỏ!
Tâm nguyện bao năm nay bỗng dưng thành sự thật, trong khoảnh khắc ấy, cậu bé vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
A Li ca ca và Văn Trần ca ca... hóa ra lại là cha nhỏ và cha lớn của mình.
Hơn nữa, hai người cha ấy đều đối xử với cậu bé rất đặc biệt, rất tốt!
Lâm Khước Li thấy A Tuyết giống như một con mèo con đang nũng nịu, không nhịn được ôm cậu bé lên, rồi lấy mặt mình dụi dụi vào mặt cậu bé: "Ai da, hôm nay A Tuyết làm sao mà dính người thế hả?"
Nhưng khi Lâm Khước Li vừa quay đầu lại, cậu lập tức sững sờ.
Khoan đã... sao cả ba người kia lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ như thế?!
Thậm chí hai người lạ mặt kia còn đỏ cả mắt!
Cậu chỉ mới ngủ trưa dậy thôi mà, chứ có phải chết rồi đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro