
🔥Chương 61: Tắm cùng nhau
Bên ngoài phòng có một gian tắm, không lớn cũng không nhỏ.
Lâm Khước Li ngồi trên ghế nhỏ, giúp A Tuyết gội đầu. A Tuyết ngoan ngoãn ngồi trước mặt cậu, chân đung đưa, hưởng thụ sự chăm sóc của Lâm Khước Li.
Lâm Khước Li xoa xoa cái đầu đầy bọt của A Tuyết, nhìn cậu bé nhắm mắt lại, cái đầu cứ gật gật, lập tức bóp bóp má, cười nói: "Nhóc con này......"
"Thật dễ chịu......"
Lâm Khước Li đang vui vẻ thì bỗng cảnh giác, quay đầu lại.
Hạ Lan Tuyết đã cởi áo, tuy quay lưng về phía cậu, nên cậu chỉ thấy được tấm lưng rắn chắc tràn đầy sức mạnh, bả vai rộng, eo thon, nhìn xuống thêm chút nữa thì Lâm Khước Li không dám nhìn tiếp.
Mặt cậu đỏ bừng, vội vàng quay đầu lại, tập trung gội đầu cho A Tuyết, cố tỏ ra bình tĩnh.
Hạ Lan Tuyết bước vào thùng gỗ. Khi nửa người hắn ngâm xuống, hơi nước trong thùng bốc lên mờ mịt.
Qua làn hơi nước ấy, Lâm Khước Li có thể thấy gương mặt Hạ Lan Tuyết mờ ảo, hắn nhắm mắt, tựa người vào thùng, thoải mái ngâm mình. Hàng mi dài treo vài giọt nước, theo động tác chớp mắt của hắn, những giọt nước đó chảy dọc theo đường cằm sắc nét, trượt xuống cổ họng, ngực rồi biến mất trong làn nước.
Lâm Khước Li quay đầu đi, rồi lại không kiềm được mà liếc nhìn, ánh mắt dừng lại trên phần ngực rắn chắc kia, muốn sờ ghê.
A Tuyết nghi hoặc quay đầu lại: "A Li ca ca, sao hơi thở của huynh lại loạn vậy? Ca không khỏe sao?"
Lâm Khước Li giật mình: "Không không không không có gì cả! Nhóc con đừng nói bậy!"
A Tuyết ôm ngực, phản bác: "Ca mới là nhóc con, A Li ca ca là đồ ngốc."
Lâm Khước Li trợn tròn mắt, cậu bị một đứa nhỏ mắng là ngốc sao?! Cậu nghiêm mặt nói oai phong: "Nếu ta là đồ ngốc, thì ngươi là đồ đại ngốc!"
"Ta không phải! Ca ca mới là đồ đại đại đại ngốc!"
"Ngươi là đồ đại ngốc siêu cấp vô địch, cả nhà ngươi đều là đồ đại ngốc!"
Hai người cãi nhau chí chóe.
Trong lúc cãi, Lâm Khước Li vừa mắng vừa cởi quần áo cho A Tuyết, múc gáo nước dội lên người cậu bé, coi như báo thù riêng.
"Hu oa oa!" A Tuyết bị dội nước như con mèo ướt, liên tục giơ tay vẫy nước về phía Lâm Khước Li: "Văng vô mắt ta rồi! Đồ ca ca ngốc!"
Hạ Lan Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi khẽ cong lên. Hắn mở mắt định nói chuyện với hai người, nhưng rồi sững lại.
Trên cổ A Tuyết có đeo một cái khóa trường mệnh. Cái khóa ấy... thật quen mắt.
Chiếc khóa bằng bạc có ba quả lục lạc nhỏ, theo động tác của chủ nhân mà phát ra âm thanh trong trẻo nhưng rất khẽ.
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết chợt co lại.
Hắn cảm nhận được linh lực đang lưu chuyển trên chiếc khóa, chính xác là... cái hắn từng tặng cho Lâm Khước Li.
Nhìn đến vòng ngọc ở cổ chân của Lâm Khước Li, Hạ Lan Tuyết đoán có lẽ Lâm Khước Li cho A Tuyết mượn đeo thử.
Hạ Lan Tuyết xác nhận lại: "A Li, cái khóa trường mệnh này là của ngươi sao?"
Lâm Khước Li lắc đầu: "Không phải."
"......?"
A Tuyết cười khúc khích nói: "Cái này là từ khi ta sinh ra đã có rồi đó, các ca ca tỷ tỷ trong tộc nói đây là quà mà ba ba ta trước khi mất đã để lại cho ta, bảo ta phải giữ thật kỹ."
Hạ Lan Tuyết chỉ cảm thấy máu trong người lạnh đi, cả người cứng lại một lúc lâu.
Sau đó, hắn chăm chú nhìn A Tuyết, giọng khàn khàn hỏi: "Tộc nhân của ngươi là ai?"
"Tộc Thiên Địa." A Tuyết đưa ngón tay trỏ đặt lên môi: "Nhưng mà ca ca ngàn vạn lần không được nói cho bọn họ biết ta đang ở đâu nha, ta trốn ra ngoài đó!"
Lâm Khước Li bật cười, gõ nhẹ lên đầu A Tuyết.
Nếu không phải A Tuyết dù còn nhỏ mà tu vi đã cao cường thật, hơn nữa còn nói là người mạnh nhất trong tộc, thì cậu đã sớm "báo cáo" với người nhà cậu bé rồi.
Nhưng mà......
Lâm Khước Li tò mò nhìn sang Hạ Lan Tuyết, sao lại cảm thấy sắc mặt Hạ Lan Tuyết sau khi nghe xong càng thêm kỳ lạ vậy?
Hạ Lan Tuyết hít sâu một hơi: "Cha mẹ ngươi là ai?"
"Không biết, các ca ca tỷ tỷ trong tộc đều không nói với ta." A Tuyết ngồi trên ghế, để cho Lâm Khước Li giúp mình tắm rửa, hai chân nhỏ đung đưa, cười nói: "Nhưng bọn họ nói, chờ ta trưởng thành, có thể gánh vác Ma tộc rồi thì sẽ nói cho ta biết. Cho nên ta phải cố gắng lớn lên, hừ hừ, bây giờ ta cũng đã có thể bảo vệ bọn họ rồi nha!"
A Tuyết quay đầu nhìn Lâm Khước Li, đôi mắt sáng lấp lánh: "Ta cũng có thể bảo vệ A Li ca ca nữa!"
"Cái đó là thật rồi." Lâm Khước Li nhéo má A Tuyết, nghiêm túc nói: "A Li ca ca trông cậy vào ngươi đó!"
Quả thật, cậu được A Tuyết bảo vệ suốt dọc đường đi!
Hạ Lan Tuyết khép mắt lại, hơi thở trở nên rối loạn.
Chuyện này là sao?
Là Lâm Khước Li tặng khóa trường mệnh cho một đứa bé thuộc tộc Thiên Địa sao? Nhưng đó là vật hắn tặng cho Lâm Khước Li kia mà, sao Lâm Khước Li lại tiện tay tặng cho người khác được?
Hay là...... Lâm Khước Li cùng một nữ nhân khác sinh ra đứa nhỏ này? Không, không thể nào. Tuy rằng hắn và A Li chưa chính thức kết thành đạo lữ, nhưng A Li không đến mức như thế......
Chẳng lẽ là ngoài ý muốn?
Nhưng mà đứa nhỏ này trông giống hắn đến thế mà?
Chẳng lẽ...... nhưng A Li là nam cơ mà.
Lẽ nào hắn nghĩ quá nhiều?
Có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp thôi?
Lâm Khước Li vốn không yêu hắn, "trước khi chết" đem khóa trường mệnh tặng cho người khác cũng là chuyện bình thường. Đứa nhỏ này chỉ là tình cờ có diện mạo tương tự, còn khóa trường mệnh kia cũng chỉ là trùng hợp mà thôi...
Nhưng trùng hợp như vậy thì quá nhiều rồi.
Lúc này, A Tuyết cũng đã tắm xong, mặc quần áo vào, lạch bạch chạy ra ngoài.
"Đi chậm thôi." Hạ Lan Tuyết dịu giọng nhắc nhở: "Cẩn thận kẻo trượt chân."
Dù vẫn chưa xác định được chân tướng, nhưng đứa nhỏ này là người của tộc Thiên Địa, lại mang khóa trường mệnh của Lâm Khước Li, nhìn nó thì trong lòng Hạ Lan Tuyết cũng mềm đi vài phần.
"Vâng!"
A Tuyết nghe lời giảm tốc độ, trước khi đi còn chu đáo giúp hai người khép cửa lại.
Hạ Lan Tuyết nhìn cánh cửa đã đóng, quay đầu hỏi Lâm Khước Li: "Ngươi có biết vì sao A Tuyết lại rời nhà trốn đi không?"
Lâm Khước Li gãi đầu: "Nói là tộc gặp rắc rối, bị người khác ức hiếp, nên bé muốn đến Vạn Kiếm môn báo cáo. Nhưng ta hỏi kỹ thì bé lại không chịu nói, chắc là cũng vì lo cho an nguy của tộc, không thể tiết lộ tùy tiện."
Hạ Lan Tuyết hơi nhíu mày.
Lâm Khước Li từng sống cùng với tộc Thiên Địa, đó là nơi cậu từng nương nhờ, cũng là những người mà sau này cậu muốn bảo vệ. Giờ Lâm Khước Li mất trí nhớ nên quên mất mối quan hệ đó, nhưng nếu bộ tộc gặp nguy hiểm, hắn tất nhiên phải thay Lâm Khước Li mà ra tay giúp đỡ.
Mười năm nay tộc ấy luôn ẩn cư ở vùng xa xôi, không ai biết tung tích, mãi gần đây mới xuất hiện trở lại.
Chẳng lẽ vì cái gọi là "rắc rối" mà A Tuyết nói nên mới phải lộ diện?
Sau khi truyền âm cho Thủ Dương, Hạ Lan Tuyết quay lại thì thấy Lâm Khước Li đứng bên cạnh thùng tắm, có vẻ ngượng ngùng.
Có lẽ cậu đang muốn tắm, nhưng lại ngại ngùng không dám.
Lâm Khước Li cũng không cởi chiếc áo lót đang mặc, lúc này lớp áo mỏng đã ướt hơi nước, dính sát vào người, phác họa rõ thân hình gầy gò của cậu, mơ hồ ẩn hiện.
Hạ Lan Tuyết cúi mắt xuống, nói: "Vào ngâm cùng đi."
Lâm Khước Li nuốt nước miếng: "Ờm..."
Cậu cẩn thận nhấc chân bước vào trong thùng nước.
Hạ Lan Tuyết dời tầm mắt, tránh để Lâm Khước Li phát hiện ra điều gì bất thường.
Thùng gỗ tuy đủ lớn để hai người trưởng thành cùng ngâm, nhưng vẫn có chút chật chội.
Lâm Khước Li cố gắng muốn ngồi xuống đối diện với Hạ Lan Tuyết, nhưng chẳng may vướng vào chân của Hạ Lan Tuyết, ngay sau đó cả người ngã nhào về phía trước.
"Hu oa!!!"
Rầm ——!
Sau tiếng nước bắn tung tóe, khi Lâm Khước Li hoàn hồn thì đã ngồi ngay trước mặt Hạ Lan Tuyết, cả người đổ vào lòng hắn, bị hắn vòng tay ôm chặt lấy.
Lâm Khước Li nhìn thấy trước mặt là... cơ ngực, y phục nửa hở để lộ làn da rắn chắc khiến mặt cậu đỏ bừng. Cậu khom người, giống như con tôm bị luộc chín trong nước, vội vàng bò dậy khỏi ngực Hạ Lan Tuyết, luống cuống đỡ vai hắn nói: "Cái đó, ta... thật xin lỗi, ta không cố ý, ta..."
Hạ Lan Tuyết lắc đầu: "Không sao."
Dù sao thì cũng là do hắn cố ý.
Lâm Khước Li nhìn người trước mặt giống như tiên giáng trần, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Hay là... ta ra ngoài thì hơn......"
"Không cần."
Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng xoay người cậu lại: "Tắm đi."
"Ờ, ờ......"
Lâm Khước Li quay lưng lại với Hạ Lan Tuyết, cảm giác tư thế của mình gần như là dựa hẳn vào ngực đối phương, tim đập dồn dập như sấm.
Người phía sau để trần nửa thân trên, còn cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng, da thịt hai người chạm vào nhau.
... Gần quá đi mất hu hu.
Cơ thể Hạ Lan Tuyết vốn lạnh, dù đang ngâm trong nước ấm vẫn như có hơi lạnh toát ra, càng khiến cho người phía trước cảm thấy nóng bừng cả người.
Nhận ra được Lâm Khước Li đang căng thẳng, hắn lấy một gáo nước, một tay múc nước, một tay đặt lên sau đầu của Lâm Khước Li.
"Vừa rồi ngươi giúp A Tuyết tắm, giờ đến lượt ta giúp ngươi."
"Ờ... nhưng ta đâu phải trẻ con."
"Người lớn cũng cần được chăm sóc."
Bàn tay Hạ Lan Tuyết rất to, mang theo vết chai mỏng, các ngón tay len lỏi qua mái tóc đen mềm của cậu, ấn nhẹ chính xác lên các huyệt đạo. Dưới tác dụng của thuật pháp, nước vẫn giữ nguyên độ ấm dễ chịu, hơi sương mờ ảo bao quanh, chỉ còn lại tiếng nước khẽ vang. Lâm Khước Li dần thả lỏng, khẽ khép mắt, không tự chủ mà dựa hẳn vào Hạ Lan Tuyết.
Thấy Lâm Khước Li mềm nhũn, không chút phòng bị mà nằm trong lòng mình, giống như cún con được vuốt bụng đến lim dim, bàn tay của Hạ Lan Tuyết từ da đầu trượt xuống gáy, rồi đến vai.
Khi chạm đến vòng eo của Lâm Khước Li, cậu khẽ kêu một tiếng, giọng nhỏ nhẹ mà mềm mại, âm cuối còn kéo dài, như tan ra trong nước.
Lâm Khước Li chỉ thấy xấu hổ, kỳ lạ, sao mình lại phát ra tiếng như vậy? Eo của cậu nhạy cảm đến mức đó sao?
"Xin lỗi." Hạ Lan Tuyết khựng lại, rút tay ra.
Hắn đã quên mất, đôi tay này từng quá quen thuộc với cơ thể của Lâm Khước Li, hiểu rõ từng điểm nhạy cảm trên người cậu, giờ đây chỉ là theo bản năng chạm phải mà thôi.
"Ưm..." Lâm Khước Li thấy tay của Hạ Lan Tuyết rời đi rồi lại chạm vào bụng mình, có chút ngượng ngùng nói: "Chỗ đó không cần mát-xa đâu...... Ta, ta dạo này hơi mập, không cần sờ......"
Hu hu hu, chẳng phải tại sắp thi cuối kỳ nên mỗi ngày chỉ có thể ngồi lì trước bàn học, gắng sức học bài thôi sao, chỉ đến khi xuyên vào trong sách mới có thể hoạt động một chút.
Hạ Lan Tuyết tựa cằm lên vai Lâm Khước Li, từ phía sau ôm cậu, tay đặt lên cái bụng mềm mềm của cậu, khẽ bật cười.
Giọng của Hạ Lan Tuyết khàn khàn, vang ngay bên tai Lâm Khước Li, cậu còn cảm nhận được hơi nóng phả lên vành tai mình, khiến tai đỏ bừng.
Lâm Khước Li càng thêm thẹn thùng: "Cười, cười cái gì chứ!"
"Không cười." Hạ Lan Tuyết lắc đầu: "A Li không mập."
Lâm Khước Li lên án: "Ngươi vẫn còn đang cười!"
"Ta chỉ đang nghĩ......" Hạ Lan Tuyết cúi mắt, lại ấn nhẹ lên cái bụng kia: "A Li có thể sinh con không?"
"......?!"
Ngươi ngươi ngươi đang nói cái gì đó!!
Đương nhiên là không......
Khoan đã, hình như là có thể thì phải?!
Lâm Khước Li nhớ tới lời hệ thống nói, xấu hổ và tức giận đến mức muốn chết quách đi.
Hu hu hu...... Đáng ghét thật mà......
Lâm Khước Li nhỏ giọng hỏi: "Vì, vì sao lại hỏi vậy?"
Hạ Lan Tuyết yên lặng nhìn cậu.
Một lúc sau, Hạ Lan Tuyết nói: "Thuận miệng hỏi thôi, nói giỡn với ngươi mà."
Lâm Khước Li nhẹ nhàng thở phào.
Hạ Lan Tuyết tiếp đó rút tay ra, đổi sang mát-xa lưng và eo cho Lâm Khước Li.
"Ư......"
Lâm Khước Li thoải mái đến mức lại dựa hẳn người ra sau.
Sau khi mát-xa xong, Hạ Lan Tuyết dùng gáo múc nước rửa sạch bọt xà phòng trên người cậu. Lâm Khước Li xoa mặt, quay đầu nhìn Hạ Lan Tuyết.
Ở khoảng cách gần như vậy, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Hạ Lan Tuyết.
Giờ đây nước tắm và xà phòng đều đã được rửa sạch, nhưng mùi hương trong không khí vẫn rất dễ chịu.
Trước khi đứng dậy, Lâm Khước Li không nhịn được mà dụi dụi vào người Hạ Lan Tuyết: "Văn Trần ca ca, ngươi thơm quá."
Hạ Lan Tuyết cụp mắt, nói: "Là mùi của nước tắm."
"Không phải, là hương gỗ trên người ngươi." Lâm Khước Li chôn mặt vào cổ Hạ Lan Tuyết: "Rất dễ chịu."
Không chỉ dễ chịu và thơm, mà còn rất quen thuộc, khiến cậu trong khoảnh khắc quên hết mọi thứ, chỉ còn lại cảm giác ỷ lại và gần gũi.
Hạ Lan Tuyết ôm lấy cậu, tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Khước Li, khẽ nói: "A Li, đừng dụi nữa."
"......!"
Lâm Khước Li nhận ra bụng mình đang chạm vào vật gì đó vừa nóng vừa cứng, lập tức như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sợ đến mức gần như muốn bật dậy.
"Xin, xin lỗi!!"
Cậu vội vàng lùi ra sau, làm nước bắn tung tóe lên.
Hạ Lan Tuyết: "...... Xin lỗi, ta làm ngươi sợ."
"Không, không sao cả! Chuyện bình thường......! Là ta sai!" Lâm Khước Li còn định nói gì đó, nhưng chợt nhận ra hành động né tránh của mình có thể khiến người kia tổn thương.
Lâm Khước Li hối hận, chẳng lẽ cậu vừa nghĩ bậy gì sao! Nhìn đối phương, dường như nam nhân kia thật sự bị tổn thương.
"Thật xin lỗi...... Đừng hiểu lầm." Lâm Khước Li vội vàng lại gần, nắm lấy cổ tay Hạ Lan Tuyết, cười xòa: "Ta tuyệt đối không có nghĩ bậy về ngươi."
Bốn phía hơi nước lượn lờ.
Hạ Lan Tuyết cúi mắt, trong nước nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay trắng nõn tinh tế ấy, nói: "Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro