Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🔥Chương 49: Ta đang mang bảo bảo của sư tôn

Lâm Khước Li rõ ràng cầu xin Hạ Lan Tuyết nhẹ một chút, nhưng Hạ Lan Tuyết lại hung bạo hơn trước, chắc là vì lần trước Lâm Khước Li là tiểu đệ tử nên được yêu thương chiều chuộng, còn lần này lại là tên Ma tộc "tội ác tày trời".

Lâm Khước Li khóc đến thở dốc, chỉ riêng linh lực hư vô đã khiến lô đỉnh như cậu khó nhịn đến cực điểm, linh lực so với chuỗi hạt càng dễ dàng hơn, không gặp bất kỳ trở ngại nào có thể đi thẳng đến chỗ sâu nhất, trực tiếp mở toang cửa nhà khiến Hạ Lan Tuyết bắt đầu màn dạo đầu.

Vì thế không có sự chuẩn bị hay những thân mật dư thừa nào, Hạ Lan Tuyết đè người xuống bắt đầu làm.

Hơn nữa lần trước Lâm Khước Li khóc quá thảm thì Hạ Lan Tuyết còn kiềm chế một chút, thậm chí ôm người dỗ dành nhẹ nhàng, vỗ về khuôn mặt và đỉnh đầu tiểu đệ tử để cậu an tâm.

Nhưng lần này Lâm Khước Li bị bịt miệng nên không thể cầu xin, tiếng nức nở rất nhỏ phát ra từ cổ họng cùng nước mắt đều bị chôn vùi trong khuỷu tay, Hạ Lan Tuyết không nhìn thấy, cũng không dư sức để nhìn.

Hạ Lan Tuyết không còn kiềm chế và thành thạo như lần trước, đôi mắt đỏ đậm của hắn giờ phút này chứa đựng dục vọng chiếm hữu ngập trời, hơi thở càng lúc càng thô nặng.

Nửa năm, gần hai trăm ngày......

Hạ Lan Tuyết tìm người rất lâu, lâu đến mức đã thành tâm ma, lên men thành sợi tơ tình cảm dày đặc, gần như muốn kéo Đạp Tuyết tiên tôn xuống khỏi thần đàn cao cao tại thượng.

Đây là lần đầu tiên Đạp Tuyết tiên tôn sau ngàn năm gặp phải khó khăn vì tơ tình, hắn thậm chí còn chưa kịp cân nhắc thấu đáo.

Nhưng người đứng đầu chính đạo đều mang trách nhiệm trong mình, tu giả của đạo Thương Sinh càng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, vì thế cũng chỉ có tại nơi bí ẩn này mới có thể phát tiết dục vọng không thể chấp nhận được kia.

Lâm Khước Li chỉ có thể bị động chịu đựng "trách phạt" của Hạ Lan Tuyết hết lần này đến lần khác, cậu vô thức cắn tay, cắn đến bật máu tươi.

Hạ Lan Tuyết ngửi thấy mùi máu tươi, nhíu mày lật người lại.

"Ưm——!"

Lâm Khước Li vì động tác này mà lại trợn trắng mắt, có lẽ vì miệng bị phong bế, cậu còn không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi mình.

Hạ Lan Tuyết nhìn tia máu tràn ra khóe miệng Lâm Khước Li, rồi nhìn tay cậu, hít sâu một hơi, giải trừ cấm chế cho Lâm Khước Li.

"Ngươi......"

"Hu hu hu......" Lâm Khước Li sau khi phục hồi giọng nói lại chống người dậy, khóc lóc ôm lấy Hạ Lan Tuyết, rúc vào lòng ngực hắn từng tiếng nức nở: "Sư tôn nhẹ một chút được không? Cầu xin ngài...... hu hu hu sẽ động thai mất, ta, ta đang mang bảo bảo của sư tôn......"

Thân thể Hạ Lan Tuyết cứng đờ.

Lâm Khước Li đã choáng váng, theo bản năng gọi sư tôn, nhưng......

Miệng này quả nhiên vẫn là nên bị phong bế, nói toàn những lời mê sảng gì thế này!

Người này học được những ô ngôn uế ngữ này từ đâu!

Không...... người ta vốn dĩ là Ma tôn, là chính mình đã hiểu lầm cậu.

Nghĩ tới đây, Hạ Lan Tuyết lạnh mặt đẩy người ra, khiến Lâm Khước Li ngoan ngoãn nằm trên cỏ, đồng thời miệng lại bị phong bế lần nữa.

Hu hu hu hu ——!!

Lâm Khước Li sắp tức đến hôn mê.

Hạ Lan Tuyết không tin cậu!

Cũng may hiện tại cục tuyết nhỏ không ở trong thức hải, tuy không nhìn thấy nhưng Lâm Khước Li sợ Hạ Lan Tuyết quá hung bạo, thậm chí ảnh hưởng đến thân thể và đứa bé thật sự ở bên ngoài thức hải.

"Đang suy nghĩ gì?"

Hạ Lan Tuyết nắm cằm Lâm Khước Li, ánh mắt có vài phần âm trầm: "Lúc này còn có thể thất thần, chẳng lẽ lại đang tính toán làm sao lừa ta?"

Lâm Khước Li hoảng sợ điên cuồng lắc đầu.

Trời xanh chứng giám!! Cậu ăn gan hùm mật gấu sao còn dám lừa Hạ Lan Tuyết!

Lâm Khước Li ôm lấy tay Hạ Lan Tuyết, lấy lòng dùng mặt cọ cọ.

Hạ Lan Tuyết khựng lại.

Sắc mặt hắn lại trầm xuống vài phần, màu đỏ tươi nơi đáy mắt như tan đi, thay thế vào đó là màu vàng kim lãnh đạm xa cách.

Hạ Lan Tuyết khàn giọng nói: "Sợ ta đến mức này sao? Đường đường là Ma tôn mà lại ăn nói khép nép như thế, lẽ nào bây giờ còn có người có thể bắt nạt ngươi sao?"

Lâm Khước Li lại vội vàng không ngừng lắc đầu.

Cậu không phải sợ hãi Hạ Lan Tuyết, cậu chỉ là, chỉ là......

Lâm Khước Li muốn Hạ Lan Tuyết ôm cậu, càng hy vọng có thể giống lần trước được sư tôn nâng niu ôm vào trong lòng, mặc dù vẫn hung bạo như vậy, nhưng cậu có thể ngửi thấy mùi gỗ trên người Hạ Lan Tuyết.

Cậu không thích thế này, cảm giác như bị Hạ Lan Tuyết chán ghét và kháng cự.

Nhưng Hạ Lan Tuyết hiện giờ có lẽ... Quả thật là đang chán ghét cậu.

Nhưng cậu rõ ràng không làm sai cái gì......

Lâm Khước Li bĩu môi, càng nghĩ càng nổi giận, từ sợ hãi lúc ban đầu cho đến bây giờ là không cam lòng.

Giết người phóng hỏa là Lâm Lạc làm, lừa Hạ Lan Tuyết song tu là nhiệm vụ của hệ thống, nhưng hôm nay gánh chịu mọi tội lỗi, bị Hạ Lan Tuyết bắt nạt như thế lại là cậu, cậu cũng coi như là Đậu Nga rồi!

Lâm Khước Li há miệng hung hăng cắn vào cánh tay Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết nheo hai mắt lại, mặc cho Lâm Khước Li cắn.

Tóm lại, lại tới một lần nữa, Lâm Khước Li cũng không còn sức cắn nữa.

Thấy cả người Lâm Khước Li đều đã choáng váng, Hạ Lan Tuyết nắm lấy mắt cá chân của cậu, lại một lần nữa đeo chiếc vòng ngọc tượng trưng cho thân phận đệ tử Vạn Kiếm môn vào cho Lâm Khước Li.

Ngày trước Lâm Khước Li vẫn đeo nó ở vị trí này, hiện giờ chẳng qua là... vật hoàn nguyên chủ.

Lúc này mắt cá chân của Lâm Khước Li ửng hồng, làn da càng thêm nóng bỏng, bị chiếc vòng ngọc lạnh băng quấn lên còn co rúm lại một chút.

Nhưng Lâm Khước Li hiện giờ đã thất thần, vẫn chưa chú ý tới chi tiết này, Hạ Lan Tuyết vung tay lên, dùng thuật pháp làm chiếc vòng ngọc ẩn đi, khiến chủ nhân không thể nhận ra sự tồn tại của nó.

Sau đó chính là quá trình "tu hành" kéo dài.

Lâm Khước Li khóc không ra nước mắt, cố tình hệ thống đã đổi đạo cụ giúp cậu ngủ say, cậu không thể thoát khỏi thức hải này, trong thức hải lại càng không thoát được sự giam cầm của Hạ Lan Tuyết, cậu không biết đã náo loạn với Hạ Lan Tuyết bao lâu, có lẽ một ngày, có lẽ hai ngày, có lẽ lâu hơn...

Đợi đến khi thân ảnh Hạ Lan Tuyết dần dần tiêu tán, thời hạn thần giao đã hết, Lâm Khước Li cơ hồ muốn hát vang bài "Cảm ơn".

Nhưng lúc thân ảnh Hạ Lan Tuyết tiêu tán gần hết, vẫn thẳng tắp nhìn cậu.

Lâm Khước Li đối diện với đôi mắt vàng không chút gợn sóng kia, lại rùng mình một cái.

Đôi mắt đó tựa hồ muốn nói, bọn họ sẽ còn gặp lại.

......

......

"......!"

Lâm Khước Li bỗng nhiên mở to mắt, phản ứng đầu tiên là hoang mang nhìn quanh bốn phía.

Tốt! Là động phủ quen thuộc của cậu, bốn phía một mảng yên tĩnh, không có gì dị động, cũng không có vị sát thần kia.

Lâm Khước Li nhẹ nhàng thở ra, theo sau chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức vô lực.

Tuy rằng chỉ là thần giao, nhưng Lâm Khước Li cảm thấy thân thể vẫn có chút ảnh hưởng rất nhỏ, đặc biệt là phần eo bị ấn xuống, cậu vén vạt áo lên xem, quả nhiên có một mảng bầm tím nhạt nhòa.

Cũng may không đậm như trong mộng...

Cậu vỗ vỗ bụng, cục tuyết nhỏ sau khi bị cậu đuổi ra khỏi thần thức sẽ tiến vào trạng thái ngủ say, hiện giờ cũng ngoan ngoãn ngủ, xem ra không có gì đáng ngại lắm.

Lâm Khước Li lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhúc nhích thân mình, sau đó lại cứng đờ.

Đáng ghét......

Lâm Khước Li đỏ mặt dùng thuật pháp rửa sạch chất lỏng đang chảy xuống ở đùi.

Rõ ràng chỉ cần cùng Hạ Lan Tuyết song tu một lần là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại bởi vì các loại nguyên nhân mà còn phải tái diễn lần thứ hai, hu hu hu......

Cũng không biết Hạ Lan Tuyết bị đứt dây thần kinh nào, tại sao lại muốn cùng cậu song tu lần nữa chứ!

Điều này rốt cuộc là vì cái gì?

【Là vì áp chế ký chủ đấy! 】

Hệ thống rốt cuộc khởi động máy thành công, âm thanh đột nhiên xuất hiện còn dọa Lâm Khước Li nhảy dựng.

"Hả? Áp chế?"

【Không sai, sau khi cùng tiên tôn song tu hai lần, tác dụng của hoa Hàn Thiên kia đối với ký chủ về sau không còn dùng được nữa! 】

"......"

Tôi...mẹ nó!

【Nhưng nghĩ theo hướng tốt, ký chủ đã thành công vượt qua kiếp nạn lần này, còn kiếm được một lượng lớn điểm tích phân, hiện giờ điểm tích phân của ký chủ đã có bốn chữ số rồi!】

Lâm Khước Li: "......"

Lâm Khước Li: "Không nghĩ nổi!! Vậy tiếp theo tôi phải làm sao bây giờ?!"

【Ký chủ không cần lo lắng, tuy tác dụng hiện giờ không còn lớn nhưng cũng không phải là không có ích. Lần thức tỉnh tiếp theo cũng là lần cuối cùng, hoặc là dùng hoa Hàn Thiên, hoặc là cắn răng chịu đựng cho qua, ba tháng sau sinh ra Long Ngạo Thiên là chúng ta có thể trốn đi rồi!】

"......"

Cũng đúng nhỉ.

Lâm Khước Li chỉ cảm thấy kỳ diệu.

Cậu thật sự đi rồi......

Lần này là thật sự phải rời đi.

Lâm Khước Li nuốt nước miếng, nói: "Nhưng mà chúng ta cứ đi như vậy sao? Ngươi không phải là hệ thống chữa trị cốt truyện à? Sau khi chúng ta rời đi, Lâm Lạc sẽ ra sao, Ma kiếm cũng có thể bị kích hoạt bất cứ lúc nào, như vậy chẳng phải là cục tuyết nhỏ cũng có thể bị giết chết sao!"

Cục tuyết nhỏ khi sinh ra chỉ là một đứa bé, nào có sức chống đỡ gì!

【Ký chủ xem thường hào quang nhân vật chính quá rồi! Ký chủ không cần lo, Long Ngạo Thiên sau khi sinh ra, chúng ta ném nó đến ngẫu nhiên một thôn làng nào đó cũng có thể sống sót và tiếp tục tiến trình cốt truyện! Nó chính là đứa con của thiên mệnh, là ý chí của thế giới. Hiện tại vì đang ở trong bụng cậu nên mới bị ảnh hưởng khí vận, khi còn chưa hoàn toàn thành hình mới có khả năng bị giết thôi!】

Lâm Khước Li: "...... À, sumimasen, lỗi của tôi."

Nhưng mà......

Lâm Khước Li nhíu mày.

Long Ngạo Thiên dù thế nào cũng có thể sống sót.

—— Không cha thương, không mẹ yêu, dù có lang thang ăn xin bị người đời khinh miệt, thân thể và tinh thần đều chịu tổn thương mà trưởng thành thì cũng được tính là "sống sót" sao.

Dù sao càng bi thảm thì nhân vật chính càng phù hợp với kiểu cốt truyện "ngược rồi phản đòn", nhân vật chính vốn dĩ là nên chịu khổ như vậy.

Nhưng...... đó là con của cậu, là cục tuyết nhỏ mà.

【Ký chủ... Vận mệnh của người trong sách không phải là thứ chúng ta có thể can thiệp được đâu ~】

Lâm Khước Li bực bội nói: "Tôi biết rồi."

【Dù cho sau này Long Ngạo Thiên lớn lên có trở thành kẻ thù của Đạp Tuyết tiên tôn, giết Đạp Tuyết tiên tôn, dù cho Ma kiếm có bị kích hoạt hay không, khiến sinh linh đồ thán thì những chuyện đó đều không nằm trong khả năng kiểm soát của chúng ta!】

Nhiệm vụ của hệ thống thực ra chỉ đến đây thôi, còn lại thì không phải việc của nó nữa. Cùng lắm về sau có chuyện gì mới xảy ra thì sẽ có một hệ thống mới, trói buộc một ký chủ mới để giải quyết tiếp.

Lâm Khước Li vò đầu.

Cậu chuyển chủ đề, hỏi một vấn đề khác mà mình đang bận tâm: "Vậy nên tiên tôn rốt cuộc đã gì mà tiến vào được trong thức hải của tôi?"

【Hình như là nhờ vào cái vòng tay!】

"?!"

Lâm Khước Li lúc này mới biết, thì ra cái vòng tay đó còn có chức năng định vị, cậu vẫn tưởng nó chỉ dùng để trừ tà thôi! Hu hu hu, sớm biết vậy thì lúc đó đã để lại cả vòng tay lẫn vòng ngọc rồi!

Nhưng khi Lâm Khước Li cúi đầu nhìn cổ tay mình, cậu lại phát hiện ra viên hồng châu duy nhất đã vỡ nát, sau khi nó vỡ, sợi dây cũng tự động biến mất, giờ phút này cổ tay cậu trống không.

A, cái này...

Lâm Khước Li ban đầu ngẩn người một chút, rồi thở dài.

Cũng tốt, sau khi sợi dây bị đứt, cậu và Hạ Lan Tuyết cuối cùng cũng mất liên hệ, ít nhất không cần lo lắng có bị truy đuổi lần nữa hay không, cũng khỏi phải nghĩ cách tiêu hủy nó.

Chỉ tiếc là sau này khi trở về cũng chẳng còn vật kỷ niệm nào, dù sao cái khóa trường mệnh kia là dành cho Long Ngạo Thiên, không tính là đồ vật của cậu.

Lâm Khước Li lắc lắc đầu, dừng lại dòng suy nghĩ đang bay xa của mình, sau đó có chút lo lắng hỏi: "Vậy tiên tôn đã từng tiến vào thức hải của tôi, sẽ không phát hiện ra tôi đang ở đây chứ?"

【 Ừm... 】

【 Lui một bước mà nói thì dù cho có định vị được vị trí của ký chủ thì cũng chẳng có ích gì đâu, cậu bây giờ đang ở trong núi của Ma tộc, hắn cũng đâu thể trực tiếp xông vào núi Quần Ma được đúng không? 】

"...... Cũng có lý."

Tâm tình Lâm Khước Li phức tạp mà vuốt ve cái bụng của mình.

Dù sao đi nữa, tuy rằng chưa lấy được hoa Hàn Thiên, nhưng ít nhất kiếp nạn trước mắt cũng đã vượt qua rồi.

Còn lại thì phải chờ đến lần thức tỉnh tiếp theo.

Trong lòng mang đầy tâm sự hỗn loạn và lo lắng, Lâm Khước Li dần dần lại chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro