Chương 6 : Giữa tháng bảy
Biên dịch: Thời An, Yên Hy
Chỉnh sửa : Yên Hy
Nhắc tới cũng lạ, mỗi khi gặp phải ma quỷ, thân thể Hạ Diễm đều cảm thấy không thoải mái. Nhưng hôm nay được Lục Bỉnh Văn xoa nhẹ lên đầu, cậu lại cảm thấy tinh thần thoải mái.
Bức tranh xanh thăm thẳm 《 Kêu Cứu 》 kia đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cảnh vật xung quanh cũng trở lại bình thường.
"Hạ Diễm, cậu ở đây à." Trần Đồng từ đằng xa chạy tới, "Tớ tìm cậu khắp nơi, gọi cậu hơn nửa ngày rồi mà chẳng thấy đâu."
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Trần Đồng,Hạ Diễm thành khẩn nói: "Thật xin lỗi nhé, lúc nãy tớ hơi thất thần, không nghe thấy cậu gọi."
Trong ánh mắt cậu vẫn còn vương lại chút hoảng sợ và bối rối, trong ngực cậu còn ôm một bó hoa đỏ kỳ lạ.
Trần Đồng thấy cảnh tượng trước mắt có chút kỳ lạ, cậu chỉ vào bó hoa trong tay Hạ Diễm rồi hỏi: "Cái này... cậu lấy hoa từ đâu vậy?"
Lúc này, Hạ Diễm mới cúi xuống nhìn bó hoa bỉ ngạn trong tay mình, nói: "À, vừa rồi... gặp một người bạn, đây là quà sinh nhật anh ấy tặng."
Trần Đồng "Ồ" một tiếng, rồi cậu nhìn theo ánh mắt Hạ Diễm về phía bức tranh 《 Kêu Cứu 》, ghét bỏ nhíu mày, nói: "Bức tranh này trông thật đáng sợ."
"Hả?"
"Tôi không hiểu gì về nghệ thuật, nhưng cảm thấy màu sắc và hình ảnh của bức họa này rất khó chịu." Trần Đồng rụt cổ, "Cậu có thấy không... bức tranh này tạo cảm giác như một người đang nhìn người khác bị mưu sát, đứng trên bờ và thản nhiên ngắm nhìn kẻ kia giãy giụa trong nước sao?"
Hạ Diễm trừng mắt nhìn, cảm giác như lời miêu tả của Trần Đồng khiến hình ảnh trong tranh sống lại.
"Cậu vừa nói như thế... Đúng là thật thì sao." Hạ Diễm nhìn về phía dòng chữ nhỏ dưới khung tranh, "Tác giả còn là ẩn danh."
"Đm, cậu nhìn dưới khung tranh xem, vẫn còn có một vệt nước nhỏ? Điều hòa bị rò nước sao? Chẳng lẽ bức tranh lại rò nước?" Cả người Trần Đồng nổi một lớp da gà, "Không khí trong viện bảo tàng này ngột ngạt quá, tôi cảm thấy hơi khó chịu, hay là chúng ta đi thôi?"
Hạ Diễm gật đầu, nói: "Được, tớ đi quyên góp xong rồi chúng ta đi."
Trên xe taxi, trong đầu Hạ Diễm không ngừng hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Lục Bỉnh Văn.
Cậu vuốt ve chuỗi ngọc châu trong suốt trên cổ tay, bắt đầu tin rằng Lục Bỉnh Văn thật sự có thể bảo vệ cậu một đời bình yên. Tuy rằng cậu không biết nguy hiểm sẽ xảy đến lúc nào, nhưng Lục Bỉnh Văn dường như luôn xuất hiện đúng lúc.
Trần Đồng nhìn thấy Hạ Diễm ôm một bức tranh minh họa nhỏ, tò mò hỏi: "Nhóc Hạ, tớ cũng đã quyên tiền, sao không ai tặng tranh cho tớ thế?"
Hạ Diễm lúc này mới hoàn hồn đáp: "Tớ chỉ là... quyên nhiều hơn một chút."
Trần Đồng lại lần nữa rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Cuối cùng, xe taxi dừng trước khu biệt thự độc lập ở thành phố Tân Hải, nơi này phong thủy trù phú, cha mẹ Hạ Diễm nhờ thầy phong thủy chọn ra, người có thể sống ở đây không giàu sang thì cũng quyền quý.
Nhìn ngôi nhà mang phong thái giống như trang viên quý tộc trong phim ảnh, Trần Đồng trợn tròn mắt, nói: "Hạ Diễm, chẳng lẽ đây là nhà cậu đấy à?"
Hạ Diễm ôm bó hoa bỉ ngạn, bước chân nhẹ nhàng tiến vào khuôn viên.
"Ừ, hình như trước giờ tớ chưa có dịp mời cậu đến chơi." Hạ Diễm nói, "Ông chủ Trần, tối nay lại phiền cậu cùng tớ đi tiếp mọi người vào nhé."
"A, không thành vấn đề, tớ sẽ nhớ kỹ đường vào." Trần Đồng có chút hoa đầu choáng mắt, "Nhóc Hạ, tớ còn có tư cách làm người cha hoang dã của cậu không"
Hạ Diễm bị cậu chọc bật cười, nói: "Làm bạn bè đi."
Cậu dẫn Trần Đồng băng qua khu sân rộng lớn, gia đình cậu đã chuẩn bị sẵn cho buổi tiệc đứng tối nay, mọi người ra vào tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Trong lúc này, Trần Đồng còn chào hỏi mẹ Hạ Diễm.
"Mẹ cậu đẹp thật đấy." Trần Đồng nói, " Tớ tò mò không biết bố mẹ cậu gặp nhau thế nào."
"Hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên."
"Thật tốt quá... Hạ Diễm, vậy cậu có phải cũng sẽ tìm đối tượng môn đăng hộ đối không? A, nói không chừng còn phải làm đám cưới gia tộc?" Trần Đồng cảm thán, "Phim truyền hình toàn diễn vậy mà."
Hạ Diễm suy nghĩ vài giây, rồi nửa đùa nửa thật nói: "Vậy chắc tớ không có cơ hội rồi."
Thời gian muộn hơn, Hạ Diễm đôi sang một bộ vest đen, đi theo cạnh cha mẹ đón tiếp khách khứa.
Bộ vest đen cao cấp được may đo tinh tế càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo của cậu, nơi vốn nên đeo đồng hồ cậu lại đeo một chuỗi bạch ngọc có giá trị liên thành, cái chuỗi ngọc kia càng làm nổi bật lên khí chất ôn hòa của cậu, làn da trắng như tuyết .
Dù mặc vào bộ vest trang trọng, Hạ Diễm vẫn không toát lên khí chất tinh anh mà lại mang đến cảm giác như dễ vỡ.
Tương Nhược Nhược và Nhậm Hiểu Bình lần đầu thấy Hạ Diễm ăn mặc chính thức như vậy, từ xa liếc mắt nhìn qua đã ôm nhau reo lên, mắt sáng rực, hét toáng lên: "A a a a a, Tiểu Hạ đúng là đại mỹ nhân a a a!"
Tư Kiến Không chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi thở dài, nói: "Đời này tớ nhất định phải nói ra điều này, tớ nguyện ý làm cún của Hạ Diễm."
"Cậu đã bị từ chối một lần." Hàn Tranh nhướng mày, "Cậu vẫn nên để kiếp sau trực tiếp mà cún đi."
"Tớ ít ra còn hơn khối người không dám thổ lộ đấy." Tư Kiến Không cười nhạo một tiếng, "Cậu cũng nên học hỏi tớ một chút, dáng vẻ cũng chẳng đẹp trai bằng tớ đâu."
Hàn Tranh nhấp một ngụm Champagne, đáp: "Nhưng thể lực của tôi tốt hơn cậu."
Tư Kiến Không lườm cậu chàng một cái: "Tớ là sinh viên thể dục, thể lực rất tốt."
"Ôi trời, hai cậu so cả thận với nhau à?" Trần Đồng không chịu nổi, chen vào: "Con trai cục cưng của tớ, hai người đang nghĩ cái thứ gì đấy? Mau cút đi!"
Tư Kiến Không mỉm cười nói: "Ông chủ Trần, Hạ Diễm nhà cậu cũng mười chín tuổi rồi, cậu còn cảm thấy người ta là cục cưng, thế có hợp lý không?"
"Hợp lý hay không, liên quan gì đến cậu?" Hàn Tranh cười nhạt.
Tương Nhược Nhược cười khúc khích nói: "Thôi nào các cậu, đừng ồn nữa. Nói thật lòng thì, giữa các cậu với Hạ Diễm chẳng có tí cảm giác couple nào đâu."
Trần Đồng đầu nhảy một dấu chấm hỏi, quay sang hỏi bạn gái mình: "Cảm giác couple là gì cơ?"
Tương Nhược Nhược phấn khích nói: "Trong lòng tớ, không ai có thể xứng với Hạ Diễm, trừ khi đối phương là siêu đẹp trai, cực kỳ mạnh mẽ và phải đối xử với Hạ Diễm thật tốt, thật chu đáo, lại còn có rất nhiều tiền bạc của cải!"
Trần Đồng: ...
Giới quyền quý thành phố Tân Hải mấy năm trước đã biết con trai độc nhất nhà họ Hạ sức khỏe yếu, bệnh tật triền miên, sợ rằng không sống được lâu, nhưng chẳng ai ngờ Hạ Diễm vẫn bình an lớn lên, xuất sắc đỗ vào Đại học T.
Hạ Triều và Cố Liên im hơi lặng tiếng mấy năm nay, lần đầu tổ chức bữa tiệc sinh nhật long trọng như vậy cho con trai, trên cơ bản đều mời tất cả mọi người tới.
Hôn nhân Cố Liên hạnh phúc, con trai lại xuất sắc, trong nhóm các quý bà không ai nhịn được khe khẽ cảm thán: "Đứa trẻ này lớn lên đẹp thật, học giỏi, tính cách lại tốt. Nhưng mà, các cô có nghe nói gì không?"
"Đáng tiếc khó sống lâu." Một phu nhân khác tỏ vẻ chua chát, "Nghe đâu cậu ấy luôn bị vướng vào chuyện ma quỷ phức tạp, Cố Liên sinh ra đứa con như vậy, xem ra là thiếu phúc rồi..."
"Ôi, đúng thế."
Trong lúc các bà đang bàn tán, Hạ Diễm cùng cha mẹ đã đến gần từ lúc nào không hay, nghe rõ mồn một lời họ nói.
Chồng của người phụ nữ vừa nói xấu đang tự giới thiệu với ông Hạ, không ngờ bị vợ mình xiên cho một cây, vội vàng nói: "Ngày thường phu nhân Hạ thường làm việc thiện, tích phúc đức, nhất định cậu Hạ Diễm sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Đúng, đúng vậy." Lúc này bà ta mới nhận ra mình lỡ lời, vội chữa lại: "Cậu Hạ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Cảm ơn dì Phương." Hạ Diễm mím môi cười, giọng vẫn ôn hòa như cũ, "Phúc của mẹ cháu có bao nhiêu, đâu phải chỉ đôi ba lời của dì và dì Trương có thể thay đổi được."
Chờ những người này đi xa, Cố Liên trong bộ váy đen mới bước đến, mỉm cười với Hạ Diễm, đặt chiếc chìa khóa căn hộ mới mua ở B thị vào tay cậu.
"Sinh nhật vui vẻ, con yêu." Cố Liên cười dịu dàng, "Sau này, con không cần phải lo lắng chuyện công ty, cứ làm những gì con thích, bố mẹ không muốn con phải vất vả. Vào đại học rồi, cũng đừng cố quá trong học tập, đừng để mình mệt mỏi."
Hạ Diễm cảm động, cậu nhẹ giọng cười khẽ nói: "Mẹ à, nào có ai lại khuyên như vậy chứ."
Hạ Triều không giỏi thể hiện bằng lời, nhưng lúc này ánh mắt ông nhìn Hạ Diễm lại đầy sự dịu dàng.
Đối với Hạ Diễm, mỗi năm thêm tuổi đều như một cửa ải phải vượt qua, khó khăn trôi qua, cũng may cha mẹ vẫn luôn ủng hộ cậu.
"Học thì vẫn phải nghiêm túc học." Hạ Triều nói, "Còn phải làm nhiều việc tốt, tích lũy thêm phúc đức."
Hạ Diễm ngoan ngoãn đáp: "Dạ."
Cố Liên vỗ vỗ bờ vai cậu, nói: "Đi chơi với bạn đi, lát nữa bố mẹ sẽ qua xem các con."
Trần Đồng thấy Hạ Diễm lại đây, lấy ra mô hình bánh kem đã chuẩn bị từ trước, quơ đũa chỉ huy: "Các anh em, bắt đầu!"
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~ chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"
"Hạ Diễm, nhanh ước nguyện đi nào!"
Hạ Diễm đứng giữa bạn bè, nhắm mắt lại, thầm ước nguyện sinh nhật lần thứ mười chín của mình –
Cậu hy vọng bản thân và gia đình đều sẽ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!
Hạ Diễm nghiêm túc thổi tắt mười chín ngọn nến, rồi cầm dao cắt bánh ngọt một cách cẩn thận, nói: "Bánh kem đẹp thật đấy."
Vừa cắt, cậu vừa hỏi: "Đây là bánh kem bơ à? Cứng quá, cắt không nổi luôn."
Trần Đồng bật cười rồi lấy ra chiếc bánh ngọt thật sự, nói: "Ha ha ha ha, tớ biết ngay cậu sẽ mắc lừa mà, đây mới là chiếc bánh chính chúng tớ chuẩn bị!"
Hạ Diễm ngơ ngác: "Hả?"
Cậu mang vẻ mơ màng, khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc khi làm bài thi toán.
"Ha, thế là có hai chiếc bánh ngọt để ước hai lần nguyện vọng nha." Trần Đồng lại thắp nến cho Hạ Diễm, "Nào, các anh em, bắt đầu!"
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~ chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~"
Giữa những tiếng cười đùa, Hạ Diễm lại nhắm mắt lần nữa, ấp ủ một nguyện vọng sinh nhật thứ hai đầy kỳ lạ –
Cậu mong có được dị năng, trở thành một thiên sư bắt quỷ, không còn phải dựa dẫm vào ai khác, lợi hại đến mức mọi loại quỷ đều sợ hãi cậu!
Hạ Diễm mở mắt, thổi tắt tất cả ngọn nến.
"Nguyện vọng chắc chắn sẽ thành sự thật!" Trần Đồng reo lên, "Các anh em, cạn ly!!"
Đêm nay, Hạ Diễm vì vui uống không ít rượu vang.
Tương Nhược Nhược lấy máy ảnh ra chụp cho mọi người, gương mặt trắng mịn của Hạ Diễm vì rượu mà ửng đỏ, cậu nở nụ cười ngây ngất trước ống kính, đôi mắt màu hổ phách còn lấp lánh đẹp hơn cả bảo thạch.
Bức ảnh rất nhanh được đưa ra, Trần Đồng nắm lấy bức ảnh, ợ rượu, hỏi: "Dấu tay của ai đặt trên eo con trai tôi thế, không nói võ đức!"
Mấy người đều uống nhiều rồi, ngã trái ngã phải, không có ai trả lời cậu.
Ngược lại là Hạ Diễm lập tức giấu đi tấm ảnh chụp, ánh xinh đẹp nhìn về bốn phía trống rỗng, nhẹ giọng hỏi: "Ngài Lục?"
Trả lời cậu chỉ có âm thanh xào xạc.
Trần Đồng cũng uống nhiều rồi, cầm chiếc đũa hát: "Cùng đi nhìn mưa sao sa! Mưa sao sa!"
Hạ Diễm cũng có chút say, cậu mơ mơ hồ hồ ngồi ở trên chiếc xích đu, vừa lắc lư vừa nói: "Tớ không muốn nhìn mưa sao sa, tôi muốn xem mưa hoa đào."
Cậu vừa dứt lời, đỉnh đầu liền bay xuống vô số mảnh cánh hoa đào, màu phấn hồng của cánh hoa bay qua trán cậu, Hạ Diễm nắm một cánh hoa, ngẩng đầu lên nhẹ nói: " Thì ra nguyện vọng có thể trở thành sự thật."
Cậu lại nhỏ giọng thầm thì: "Anh ơi, em... em biết...anh ở đây."
Cách ngày tốt cậu kết hôn với lệ quỷ còn hai mươi bốn ngày.
Lệ quỷ lui như gió, như hình với bóng.
Hôm nay là giữa tháng bảy, Quỷ môn mở rộng, trăm quỷ du đêm, phố lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập quỷ khí dày đặc, trên đường tùy ý có thể thấy được tiền giấy bị đốt một nửa.
Đây là Lục Bỉnh Văn bận rộn nhất trong năm.
Hắn mặc áo dài đỏ, đang ngồi ở chỗ cao nhất biệt thự Hạ gia, khởi động một kết giới quanh biệt thự, bảo vệ vị hôn phu của hắn không cho trăm quỷ xâm nhập. Tay nắm chén ngọc, chậm rì rì uống rượu đế tinh kiết thơm ngon.
Quỷ sai trước tới nói: "Bệ hạ, giờ hợi rồi ."
Lục Bỉnh Văn vung ống tay áo lên, bay vào ngồi vào bên trong kiệu. Năm Đại Quỷ Vương nâng kiệu cho hắn, bách quỷ vây quanh cỗ kiệu cùng nhau tiến vào hướng Quỷ môn đang mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro