Chương 4 : Chồng quỷ có biên chế trong Minh giới
Biên dịch: Thời An, Yên Hy
Chỉnh sửa : Yên Hy
Đêm hôm ấy, sau khi Lục Bỉnh Văn biến mất, Hạ Diễm liền phát sốt nhẹ.
Cơ thể cậu yếu ớt, mỗi khi tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu cũng phải bệnh hai ba ngày.
Hôm sau trời vừa sáng, các bạn học lớp ba đã lên xe buýt để về. Hạ Diễm tinh thần mệt mỏi, tựa lưng vào ghế khẽ ho khan vài tiếng.
Bên cạnh cậu, Trần Đồng sức khỏe luôn cường tráng, sáng nay cũng hiếm thấy bị sốt cao, nhìn qua rất uể oải.
Trần Đồng thều thào nói với Hạ Diễm: "Nhóc Hạ, tôi tớ nói với cậu một số chuyện, cậu đừng sợ nhé."
Hạ Diễm gật đầu, thầm nghĩ rằng tối qua tớ đã sợ hãi quá nhiều, hôm nay dù cậu có nói mình là quỷ cũng không làm tớ sợ nữa.
"Đêm qua, lúc tớ nửa mê nửa tỉnh, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ, tóc dài, đứng trước giường cậu. Móng tay cô ta vừa nhọn vừa dài, còn đi một đôi. . . . . . cao gót màu đỏ. Tớ sợ hãi, muốn gọi cậu, nhưng tớ làm thế nào cũng không thể phát ra tiếng, cơ thể cũng không động đậy được." Trần Đồng vẫn còn sợ hãi, "Sau đó chẳng biết tại sao lại thiếp đi, cũng không biết đây là mơ hay là thật. . . . . . "
"Có thể là bóng đè." Hạ Diễm nhẹ nhàng nói: "Hôm qua cậu uống nhiều quá."
Tưởng Nhược Nhược thấy Trần Đồng và Hạ Diễm hôm qua còn vui vẻ hôm nay sắc mặt lại không tốt, hỏi: "Tối qua hai người chỉnh nhiệt độ điều hòa quá thấp phải không?"
"Cũng không có." Trần Đồng đau đầu: "Tớ nhớ rõ là 25 độ."
"Có lẽ do không hợp khí hậu, sáng nay cũng có nhiều bạn học sắc mặt cũng không tốt." Nhậm Hiểu Bình nói: "Tối hôm qua tớ cũng nghe được thanh âm kỳ quái, hay là đĩa tiên tới?"
Tưởng Nhược Nhược có vẻ là người có chất lượng giấc ngủ tốt nhất đêm qua, cô hiếu kỳ nói: " Đĩa tiên gì cơ?"
"Tối qua các cậu về trước, các cậu vừa đi, tớ và mấy bạn họ cùng nhau chơi đĩa tiên, chỉ có điều lúc ấy cũng không triệu hồi ra được cái gì, nhưng thật ra sau khi tắt đèn, lại nghe được tiếng giày cao gót bên ngoài hàng lang," Nhậm Hiểu Bình nói, "Chỉ là không bao lâu sau, tớ lại ngủ mất."
Hạ Diễm khiếp sợ mở to mắt, cậu trăm triệu lần không ngờ được bạn học mình lại tìm đường chết tập thể vào mười lăm âm, giữa rừng núi sâu lại chơi trò chơi nguy hiểm thế này.
"Ừm." Nhậm Hiểu Bình nói: "Giờ nghĩ lại. . . . . .Lão Ban nói với tớ, tối hôm qua lúc điểm danh, thầy đếm lần đầu tiên được ba mươi tám người, đừng nói lúc đó đĩa tiên được triệu hồi ra đấy?"
"Đĩa tiên còn đi giày cao gót à? Chắc là bạn nữ nào đó nửa đêm bị mộng du." Tư Kiến Không quầng thâm to tướng, vẻ mặt hốc hác ngồi xuống: "Tối qua tớ cũng nghe thấy, mẹ kiếp, làm tớ cũng ngủ không ngon."
Lúc này, Hàn Tranh vốn vẫn im lặng cũng không nhịn được lên tiếng: "Tớ cũng nghe thấy."
"Mọi người đều nghe thấy sao?" Tưởng Nhược Nhược cau mày: "Sao tớ không nghe thấy nhỉ? Hơn nữa, lớp chúng ta không có bạn nữ nào đi giày cao gót cả."
Hàn Tranh sáng nay cũng có chút mệt mỏi, cậu nói: "Sau khi nghe thấy tiếng động, tớ đứng dậy nhìn thoáng ra ngoài qua mắt mèo, vừa lúc nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ nghiêng ngã đi tới, lúc ấy đã cảm thấy kỳ lạ, những định nhìn kỹ lại, cô ấy đã biến mất."
"A a a mấy người đừng nói nữa, càng nói càng đáng sợ." Tưởng Nhược Nhược bịt tai lại: "Đó không phải là người mà Trần Đồng mơ thấy sao?"
"Tớ nghe được phía bên ngoài cửa sổ có tiếng rất lạ." Một bạn học ở lầu hai nói, "Chính là tiếng xào xạc, giống như tiếng gió, nhưng nó biến mất vào giữa đêm."
"Ài, cậu nói tớ mới nhớ, tớ cũng nghe thấy."
Một nhóm học sinh tin vào chủ nghĩa Mác càng bàn tán sôi nổi về chuyện ma quái tối hôm qua, đúng lúc này, Bành Hạo cũng có tham dự đĩa tiên tối qua bước lên xe, nhanh chân đi về phía mọi người.
"Đm, sáng nay tớ đụng lão Ban lúc ăn buffet, hóng được một tin bát quái, khu du lịch thác nước này, quảng cáo thì đẹp như tiên cảnh, nhưng trước đây có người chết đấy!"
"Ah?"
"Có người chết? Chết thế nào?"
Bành Hạo ngồi xuống, trầm giọng nói: "Ban đầu trên đỉnh ngọn núi này là một bãi tha ma, thôn dân thường an táng người nhà trên đó, sau này bởi vì có thác nước nên sửa thành khu du lịch. Những năm đầu, việc kinh doanh còn rất náo nhiệt, có rất nhiều người đến."
Tưởng Nhược Nhược nói: "À, ra là vậy. Chẳng trách tối qua tớ về lại nhìn thấy một nghĩa trang."
"Khoảng ba năm trước, có một cặp vợ chồng trẻ đến nghỉ dưỡng, gã đàn ông hoài nghi cô gái kia ngoại tình. . . . . . siết chết cô ấy tại khu du lịch này. Cùng ngày vừa khéo là sinh nhật cô gái, cô ấy nghĩ bạn trai sẽ cầu hôn bất ngờ mình, nên cũng sửa soạn ăn mặc, mặc một cái váy màu đỏ dài cùng giày cao gót đỏ, nhưng không nghĩ tới lại bị chết oan uổng."
"Vãi, đó chính là cô gái đêm qua tớ mơ thấy sao." Trần Đồng kinh hãi nói: "Cô ấy thật thảm quá."
"A? Cậu nói như vậy, thật sự khớp nhau, trên thế giới này thật sự có ma quỷ sao?"
"Đúng vậy. Sau chuyện đó thường xuyên thấy cô ấy loanh quanh gần khu du lịch, nam sinh đến chơi rất hay gặp sự tình này." Bành Hạo nói, "Đại khái bởi vì âm khí quá nặng, khách du lịch đến đây cũng càng ngày càng ít, mắt thấy sắp phải đóng cửa, Lão Ban mới mang chúng ta đến đây, ổng cảm thấy chúng ta là học sinh trung học, nhiều dương khí, không gặp chuyện gì.
"Aiz, chuyện này. . . . . Thầy chủ nhiệm của chúng ta có chút vấn đề." Trần Đồng ho khan một tiếng, "Thuộc loại tự tìm đường chết."
Hạ Diễm nghe vậy gật đầu, thầm nghĩ không chỉ tự tìm đường chết, nữ quỷ áo đỏ kia oán khí ngập trời, ngay cả vòng hạt của cao tăng cũng không thể trấn nổi.
Nếu tối qua Lục Bỉnh Văn không đến, vậy lệ quỷ áo đỏ đó đã giết hết cả lớp rồi.
Nghĩ đến đây, Hạ Diễm lặng lẽ nhìn chiếc vòng hạt ngọc trên cổ tay.
Vì mẹ thích ngọc, Hạ Diễm cũng biết chút ít về nó. Chiếc vòng trên tay cậu có tổng cộng mười tám hạt ngọc vô giá, hạt nào cũng được mài giũa ôn nhuận trắng sáng.
Đây là quà mà lệ quỷ tặng cậu, chắc chắn không phải là một vòng ngọc bình thường nhỉ?
"Khụ... khụ khụ..."
Hạ Diễm ho thêm vài tiếng, khóe mắt hơi đỏ lên, cậu lấy áo từ trong túi ra đắp lên người, chuẩn bị ngủ một lát, lại không nghĩ mấy bạn học ngồi gần đồng thời đưa ánh mắt chăm nom sang.
"Hạ Diễm, cậu không sao chứ?" Tưởng Nhược Nhược nói, "Cậu muốn uống chút nước ấm không? Tớ có mang theo bình giữ nhiệt."
"Tớ không sao, có lẽ tối qua bị cảm." Hạ Diễm chớp chớp lông mi, có lòng tốt nhắc nhở: "Nhưng mà, có những chuyện thà tin là có còn hơn không. Sau này đừng chơi trò tâm linh ở nơi hoang vu nữa."
"Nhóc Hạ nói đúng, aiz, lần sau tôi không dám làm nữa."
Sau khi về nước, cơn sốt nhẹ của Hạ Diễm biến thành sốt cao.
Cậu nằm trên giường liên tục ba ngày, cơ thể mới dần tốt hơn. Trong lúc đó, cậu còn nghe được chủ nhiệm lớp bị ngã xe, gãy xương phải nhập viện.
Giữa cơn sốt mông lung, cũng chẳng biết có phải ảo giác hay không, dường như cậu cảm nhận được một đôi tay lạnh băng áp tới hòng giúp mình hạ sốt. Sau này, cơn sốt cậu lui đi, cảm giác này cũng không xuất hiện nữa.
Vừa khỏi bệnh, cậu kể cho cha mẹ đầu đuôi chuyện xảy ra trong chuyến du lịch, cũng cho họ thấy những hạt ngọc trắng trên cổ tay.
Lần này, cha mẹ Hạ Diễm lại tìm đến đạo sĩ Lưu, cất giữ bài vị của Lục Bỉnh Văn trong nhà.
Lục Bỉnh Văn là thần thánh phương nào, ngay cả đạo sĩ Lưu uy chấn một phương cũng không thể tính ra được.
Đạo sĩ Lưu chỉ nói rằng lệ quỷ này đạo hạnh rất cao, đã tồn tại hàng nghìn năm ,tu luyện đến mức gần như trở thành thần, tồn tại cũng tương đối khủng bố ở Minh Giới, không giống với cô hồn dã quỷ rơi rụng trên nhân gian.
Ông còn nói, trước đây công tử đốt thư mời khiến con quỷ kia hờn giận, lần này ra ngoài du lịch lại bình ổn được cơn giận của con quỷ, cho nên nhận được xuyến bạch ngọc châu này, ngày sau có lẽ cũng được lệ quỷ này che chở.
Dù kinh hoàng, người một nhà dường như đều hiểu được việc kết hôn âm với Lục Bỉnh Văn không phải chuyện xấu.
Quý nhân trong mệnh Hạ Diễm theo lời đạo sĩ Lưu, có lẽ chính là Lục Bỉnh Văn.
Đối với người như Hạ Diễm trời sinh bị lệ quỷ coi như món ngon, có Lục Bỉnh Văn che chở, ít nhất sẽ không đột tử một cách đột ngột.
"A Diễm, mẹ và bố con mua cho con một căn hộ gần trường, trong nhà trọ cũng đặt bài vị của ngài Lục. Mẹ biết con muốn ở ký túc xá cùng bạn học, nhưng nếu cuối tuần có thời gian, con cũng đi thắp cho ngài Lục nén hương." Cố Liên thở dài, "Hy vọng ngài Lục này có thể bảo vệ con chu toàn, đối xử với con tốt một chút, đừng ăn con."
Hạ Diễm gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Chắc không đâu mẹ? Nếu anh ấy muốn ăn, con đã bị ăn từ lâu rồi."
Đạo sĩ Lưu không quá rõ tình huống cau mày hỏi: "Đạo sĩ Lưu, người quỷ kết hôn âm, ngoài việc cung phụng bài vị, còn cần phải làm gì nữa không?"
"Cái này..." Đạo sĩ Lưu nói bao hàm: "Tự nhiên con người kết hôn làm gì, quỷ kết hôn cũng làm tương tự."
Ông đã nói cực kỳ uyển chuyển, Hạ Triều nhìn Hạ Diễm, lại thở dài.
Hạ Diễm im lặng ngồi trước bàn ăn, cậu vừa khỏi bệnh nặng, được quấn trong tấm chăn màu nâu, thần sắc ốm yếu vẫn tinh xảo nhã nhặn như cũ.
Hạ Triều lại hỏi đạo sĩ Lưu: "Vậy Hạ Diễm không còn biện pháp nào khác kéo dài tuổi thọ trăm năm sao?"
Đạo sĩ Lưu trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Tạm thời bần đạo không có cách khác, xét từ quẻ tượng ngài hôm nay, quý tử kết hôn với ngài Lục này cũng rất có lợi, đường sinh mệnh sẽ được kéo dài, tôi nghĩ, ngài Lục này có lẽ là quý nhân trong cuộc đời quý tử, hơn nữa..."
Đạo sĩ Lưu thần bí ghé vào tai Hạ Triều nói: "Ngài Lục chắc có biên chế lớn ở Minh giới!"
Hạ Triều:...
"Tuy nhiên, kết hôn với lệ quỷ không có lợi cho việc tích lũy công đức, thậm chí có thể ảnh hưởng đến việc luân hồi chuyển thế, công tử ngày thường phải chú ý tích góp từng chút một công đức." Đạo sĩ Lưu nói: "Dù vậy, lệ quỷ vẫn có thể đảm bảo cho công tử kiếp này ổn định, cũng vẫn tốt hơn bó tay bó chân không còn biện pháp nào cứ chờ chết."
"Luân hồi chuyển thế?" Cố Liên kinh ngạc hỏi: "Đây là ý gì?"
"Đó là...Quỷ tử có thể đầu thai thành một con trùng đế giày(*)." Đạo sĩ Lưu nói: "Hoặc căn bản không được đầu thai, trở thành một cô hồn dã quỷ trên đời."
(*) Trùng đế giày là đại diện của lớp Trùng cỏ. Tế bào trùng đế giày đã phân hóa thành nhiều bộ phận. Mỗi bộ phận đảm nhận một chức năng sống nhất định. Trùng đế giày được con người phát hiện trước tiên trong thế giới động vật đơn bào.
Hạ Diễm khẽ mở mắt, có chút khiếp sợ.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi biết, tôi sẽ cố gắng tích góp từng ít công đức."
Hạ Diễm đã ngoảnh mặt đi, trước sự sống và cái chết chẳng có gì to tát, cậu chỉ muốn sống sót ở kiếp này, kiếp sau tạm thời không quản được.
Cố Liên lại thở dài một lúc lâu, rồi lặng lẽ gọt một quả táo cho Hạ Diễm, kiên nhẫn cắt táo thành từng miếng, cắm một chiếc nĩa nhỏ vào, dặn dò Hạ Diễm ăn thêm hoa quả bổ sung vitamin, sau đó vội vã xách theo túi đi đến bữa tiệc từ thiện.
Những năm qua, cha mẹ Hạ Diễm đã quyên góp rất nhiều từ thiện để cầu nguyện cho con trai.
Hạ Diễm đương nhiên hiểu ý tốt của cha mẹ, cậu nghịch dây vòng ngọc, nhẹ nhàng nói đùa với cha: "Ít ra ngài Lục này cũng đẹp trai, không đáng sợ như những lệ quỷ kia."
Hạ Triều bất đắc dĩ nói: "Ừm, bố đoán là không thiếu vàng bạc châu báu, sính lễ đã cho một chuỗi vạn ngọc châu trị giá bốn ngàn tám trăm vạn."
(*) tầm 16 tỷ.
Hạ Diễm cong mắt nở nụ cười, cậu mới: "Bố ơi, nếu đổi góc độ nhìn, anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng của con."
Hạ Triều gật đầu, đi thắp ba nén hương cho Lục Bỉnh Văn, ở từ đường nhận lỗi với con rể sắp cưới này.
"Ngài Lục, chuyện tìm người đuổi quỷ là tôi lỗ mãng, ngài không nên trách tội Hạ Diễm." Hạ Triều cắm ba nén hương vào lư hương, "Hạ Diễm còn nhỏ, xin ngài thông cảm cho thằng bé nhiều hơn."
Hạ Diễm cũng đến thắp hương cho Lục Bỉnh Văn, cậu ở từ đường ho nhẹ vài tiếng, lại cầu nguyện với bài vị Lục Bỉnh Văn bản thân có thể bình an vượt qua sinh nhật tuổi mười chín, sau mười chín tuổi, tốt nhất có thể sống lâu một chút.
Rời khỏi từ đường, cậu không hiểu sao lại cảm nhận được một cơn ớn lạnh xâm nhập vào xương, cậu khẽ run lên.
Cậu rời đi không bao lâu, khói hương bắt đầu nhảy múa vài vòng, khói cuộn lên trong nhà thờ tổ yên tĩnh, một lúc sau, khói thuốc tựa như biến thành một thân ảnh mảnh khảnh.
Lục Bỉnh Văn đứng giữa từ đường nhìn Hạ Diễm đi xa, lại mở ô, dịch chuyển về Minh Giới.
Vạn quỷ tạo thành mây đỏ che kín Minh Giới, từng tảng lớn bỉ ngạn tô điểm cho Điện Minh Vương, nơi này như chuẩn bị diễn ra tin vui, nhóm quỷ tới lui bố trí lại điện, đủ loại ngọc ngà châu báu có thể nhìn khắp mọi nơi.
Minh phủ thời đại mới đã thực hiện quản lý số, nhân viên Minh phủ chia thành ba tổ: Tổ câu hồn, tổ đầu thai và tổ khổ hình địa ngục, dưới sự dẫn dắt của Minh Chủ từng bước giải quyết các hậu sự sau khi con người chết.
Lục Bỉnh Văn đã tồn tại trên thế gian hàng nghìn năm, có quyền lực tối cao ở Minh Giới.
Nhưng tu quỷ đạo cũng sẽ gặp bình cảnh, tìm một con người có bát tự phù hợp để kết hôn, vừa vặn hóa giải được vấn đề này. Cho nên hắn chọn Hạ Diễm.
Bên bờ sông Vong xuyên, vô số Quỷ Hồn xếp hàng thật dài chờ được đầu thai.
Đám quỷ này đã lấy được số thứ tự để đi đầu thai, bọn họ dựa theo trình tự uống xong trà sữa pudding của Mạnh Bà, sau đó dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, một đám viên lần lượt nhảy xuống một cái giếng có tên là "Giếng nước đẹp nhất thế gian".
Lần lượt họ nhảy xuống một cái giếng có tên là "Cái giếng đẹp của thế giới".
Nhảy vào là có thể được đầu thai.
Nhưng không phải con quỷ nào cũng đủ tư cách đầu thai, ở Minh phủ, số đầu thai có thể nói khó cầu bậc nhất, có quỷ không đủ công đức, phải đợi hai trăm năm mới được đầu thai, họ phải chờ ở tòa nhà cao nhất của thành Vạn Quỷ đợi thời cơ. Nếu có người dám chạy trốn, tất nhiên sẽ bị Quỷ sai bắt về.
Mà những Quỷ Hồn khi còn sống làm nhiều điều ác, bởi vì không đủ công đức, hoặc biến thành cô hồn dã quỷ hồn phi phách tán – hồn vía lên trời, hoặc là bị đánh nhốt xuống mười tám tầng địa ngục, bất kể là ai, cũng không thể đi vào luân hồi.
Chuyện vui lớn nhất của Minh Giới dạo gần đây, chính là bệ hạ Minh Vương sắp kết hôn, mỗi ngày sẽ có thêm một trăm năm mươi suất đầu thai, quả thực khiến chúng quỷ vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro