Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Sính lễ của lệ quỷ

Biên dịch : Thời An, Yên Hy

Chỉnh sửa : Yên Hy

Tối nay ánh trăng không chỉ tròn mà còn sáng rực, ánh trăng lạnh lẽo thê lương chiếu vào khe núi, tạo nên một khung cảnh âm u không dễ diễn tả thành lời.

"Trước tiên, chúng ta cần một tờ giấy lớn, sau đó lật úp đĩa lại và vẽ viền đĩa lên giấy. Trên tờ giấy, chúng ta viết một vài từ gợi ý, đơn giản nhất là 'Phải' và 'Không', để đĩa tiên có thể trả lời các câu hỏi." Nhậm Hiểu Bình nói, "Khi bắt đầu, chúng ta đặt ngón tay lên đĩa, nhắm mắt lại và đọc thầm trong lòng để mời đĩa tiên hiển linh, nhất định phải thành tâm thành kính nha."

Tư Kiến Không tuy không tin vào những chuyện này, nhưng cậu đã quen hùa theo Hàn Tranh, giả vờ như nghiêm túc 'à' một tiếng, rồi nói: "Vậy tớ có thể hỏi bất cứ câu hỏi nào sao?"

"Ừ... chắc là đều có thể, chỉ cần đừng hỏi những câu khiến đĩa tiên tức giận là được." Nhậm Hiểu Bình đáp, "Hơn nữa sau khi bắt đầu nghi thức, chúng ta chỉ có thể mời đĩa tiên đến, nhưng không thể đưa đĩa tiên đi, chỉ có thể chờ nó tự mình đi."

"Nghe rõ cả chưa?" Hàn Tranh hỏi, "Vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Một vài bạn học trong lớp còn đang uống rượu, tám người tìm một bàn cách xa lửa trại, đặt tờ giấy đã vẽ xong lên trên bàn.

Mọi người đứng thành vòng tròn xung quanh bàn, sau đó đều vươn ngón tay phải đặt lên đít chén cơm.

"Thật là hồi hộp ghê." Nhậm Hiểu Bình nháy mắt với bạn gái mình, "Chúng ta bắt đầu thôi."

Mọi người cúi đầu đọc thầm tên đĩa tiên, ước chừng ba phút đã trôi qua, cái đĩa vẫn không có động tĩnh gì.

"Không có phản ứng gì." Một người nói, "Quả nhiên trong phim đều là gạt người."

Ngay khi mọi người muốn từ bỏ, cái đĩa đột nhiên khẽ động.

"A!" Nhậm Hiểu Bình khích động nói, "Là đĩa tiên tới thật sao?"

"Chết tiệt!" Tư Kiến Không ngay lập tức nhảy ra sau một thước, "Thật hay giả vậy?"

"Giả thôi." Hàn Tranh nâng khóe miệng nhìn về phía Tư Kiến Không, "Là tôi đẩy đĩa."

Cậu buông ngón tay khỏi nhún vai, rồi nói: "Nhưng mà, Tư Kiến Không, cậu vừa nãy trông như bị hù thật đấy, xin lỗi nha."

" Hàn Tranh, cậu mẹ nó có phải bị bệnh không?!"

Mắt thấy Tư Kiến Không và Hàn Tranh muốn đánh nhau, bạn học gần đó vội vàng xông đến kéo cả hai lại.

Chủ nhiệm lớp vội vàng đi tới hỏi: "Mấy đứa đang làm cái gì? Gần mười một giờ rồi, tôi đưa mấy đứa về khách sạn, nhanh lại đây xếp hàng để tôi kiểm tra số người."

Bỏ ba người mới vừa xin phép trở về, nơi này còn ba mươi bảy người.

Chủ nhiệm lớp đếm một lần, không biết có phải bản thân đếm sai không, ông lại đếm được ba mươi tám người. Có bạn học nói chuyện đưa lưng về phía ông, ông cũng không rõ là ai.

Ông nghĩ tối nay mình uống cùng các học sinh, lại cho Nhậm Hiểu Bình làm lớp phó, Nhậm Hiểu Bình đếm xong: "Thầy, không có vấn đề gì, chúng ta trở về thôi."

Vị trí tổ chức lửa trại tiệc cách khách sạn không xa, đi đường đại khái tầm mười phút.

Phòng 1011 khách sạn, Trần Đồng uống nhiều phải ói ra lần thứ ba mới tỉnh táo lại.

Tắm rửa xong, Trần Đồng nửa nằm trên giường uống nước chanh Hạ Diễm đưa qua, uống xong nói: "Nhóc Hạ, làm khó người ba mươi cân như cậu kéo tớ vào phòng."

"Vẫn ổn." Hạ Diễm kiểm tra rồi đóng cửa lại, ngồi xuống trên giường mình, "Tớ và bạn gái cậu kéo cậu vào."

"À? Cảm ơn hai người." Trần Đồng cảm kích nhìn về phía Hạ Diễm, lại nhìn về phía ly nước đặt trên tay nắm cửa, "Cậu cẩn thận quá, mỗi lần ra ngoài đều vậy sao?"

"Ừ." Hạ Diễm khẽ ho vài tiếng, "Núi này thật lạnh."

"Phải đấy." Trần Đồng nằm dài trên giường nhìn Hạ Diễm: "Cảnh ở đây không đẹp như trong video giới thiệu đâu, vừa lạnh vừa hoang vu."

Sống mũi Hạ Diễm cao thẳng, phần cằm sắc nét, ngũ quan cực kỳ tinh xảo.

Lần trước tổ chức triển lãm nghệ thuật ở trường, Hạ Diễn đeo một cặp kính gọng vàng không gọng, mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình đã bị cô bé trường bên cạnh lén chụp ảnh vô số lần, đến nay ảnh chụp vẫn còn được lưu truyền trong diễn đàn các trường lớn tại Tân Hải.

Cậu có một đôi mắt đẹp, không chỉ có đồng tử nhạt màu, đuôi mắt cũng hơi cong về trước, thoạt nhìn có điểm giống mèo.

Nếu không có tiếp xúc Hạ Diễm, chỉ nhìn một cách đơn thuần ra, sẽ cho rằng cậu chỉ là một anh trai lạnh lùng trong trẻo. Những người thân quen với cậu đều biết cậu cực kỳ mềm mại, chẳng những không tức giận với người khác, ngẫu nhiên đi học còn có thể buồn ngủ.

Hạ Diễm nhắn tin cho người nhà, thấy thời gian cũng không còn sớm, cậu nói với Trần Đồng: "Ông chủ Trần, chúng ta có thể tắt đèn được chưa?"

Trần Đồng lập tức tắt đèn: "Được, ngủ ngon."

Hai người ở tại lầu một phía đông, bạn học cùng lớp sau khi trở về, hành lang truyền đến tiếng bước chân ồn ào, nhưng một hai phút trôi qua lại im bặt.

Hiệu quả cắt âm của phòng cũ cũng không tốt, không bao lâu, phòng cách vách đã truyền đến tiếng nước chảy.

Trần Đồng cất tiếng hỏi: "Hạ Diễm, cậu đã ngủ chưa?"

"Chưa."

"Cách vách chúng ta là ai vậy?"

"Bên trái là Nhược Nhược và Hiểu Bình," Hạ Diễm nhớ lại, "Bên phải hẳn là Tư Kiến Không và Hàn Tranh."

Trần Đồng vừa mới chợp mắt một lúc, bây giờ tinh thần tràn đầy, cậu vào điện thoại xem tin nhắn trong nhóm, mới biết được Tư Kiến Không và Hàn Tranh vừa định đánh nhau lần nữa.

"Hai người họ ngủ chung một phòng á? Có tiện đánh nhau không," Trần Đồng 'chậc' một tiếng, "Nhanh thu tay lại, Hạ Diễm của chúng ta vẫn còn bé, họ đang định làm gì thế?"

Hạ Diễm quấn chặt chăn nhỏ quanh mình, không có đáp lời, trong lòng lại suy nghĩ, một ngày đã trôi qua, nhưng vẫn chưa gặp được quý nhân trong lời đạo sĩ Lưu, nhưng thật ra cảm thấy chuyến đi này có chút âm trầm.

Rất nhanh, không gian xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Nơi này là lầu một, trước khi ngủ Hạ Diễm đều đã khóa cửa, cậu mở điều hòa mode ngủ, giờ phút này trong phòng chỉ còn tiếng điều hòa ong ong.

Nhưng trong đêm yên tĩnh này, ngoài hành lang lại có tiếng bước chân rất nhẹ.

"Cộc."

"Cộc."

"Cộc."

Tiếng bước chân này cực kỳ thong thả, Hạ Diễm trở mình, tâm trạng không hiểu sao hoảng loạn.

"Cộc."

"Cộc."

Bước chân dừng lại trước cửa phòng.

Cũng không bao lâu, tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên.

Trên chân người này giống như dính nước, đi đường phát ra thanh âm giống như giày cao gót giẫm lên sàn gỗ.

Con gái trong lớp để tiện đi du lịch, hôm nay đều mang giày thể thao, mà lễ tân khách sạn ngày hôm nay cũng là một bạn học lớp mười một, trong khách sạn không nên có một người nữ đeo cao gót nào.

Cuối cùng, tiếng bước chân dừng trước cửa phòng Hạ Diễm.

Hạ Diễm 'xoạt' người ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi: "Trần Đồng, cậu còn thức không?"

Trả lời Hạ Diễm là một tiếng ngáy vang dội.

"Cốc, cốc, cốc."

Ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ cửa nhịp ngàng, khoảng cách mỗi một cú gõ đều hoàn hảo cách một giây.

Một luồng khí lạnh thấu xương từ bên ngoài tràn vào qua khe cửa, Hạ Diễm nhất thời cảm thấy da đầu tê dại.

Cậu dám khẳng định, ngoài cửa tuyệt đối không phải người.

"Cốc, cốc, cốc."

Thấy không có ai mở cửa, cái thứ bên ngoài lại gõ thêm lần nữa.

Hạ Diễm trốn trong ổ chăn cuộn người, không ngừng mặc niệm trong lòng: đừng tiến vào, đừng tiến vào.

Giây tiếp theo, cậu nghe được tay nắm cửa chuyển động thật nhẹ.

Sau đó, ly nước để trên chốt cửa "choang" một tiếng rơi xuống sàn nhà.

Thấy không mở được cửa, thứ kia dường như tức giận, điên cuồng nắm lấy tay nắm cửa, phát ra từng tiếng 'rầm rầm'.

"Đệch mợ, âm thanh gì vậy?"

Trần Đồng rốt cuộc tỉnh dậy, cậu mở đèn lên, tiếng tay nắm cửa chuyển động kia rốt cục cũng ngừng lại.

Trần Đồng cau mày xuống giường đi tới cửa, nói: "Là con ma men lớp nào uống rượu đấy! Để tôi nhìn xem tửu rượu kém như vậy."

"Đừng mở cửa!" Hạ Diễm gọi cậu lại, "Bên ngoài... Không thích hợp."

Trần Đồng còn chưa hiểu "không thích hợp" là có ý gì, cậu thu tay chuẩn bị vặn tay nắm ra, híp mắt nhìn ra ngoài qua mắt mèo, nói: "Kỳ quái, sao bên ngoài không có gì, ai vậy ta, chạy trốn nhanh thật."

Hạ Diễm thầm nghĩ, không có gì là tốt rồi.

Sợ hãi làm sắc mặt vốn đã tái nhợt của Hạ Diễm càng thêm trắng bệch, cậu vuốt ve phật châu trên cổ tay, cầu nguyện thứ ngoài cửa đi đi.

Trần Đồng trở về giường, nghĩ đến dấu chân mình nhìn thấy vừa rồi, nghi hoặc kéo bức màn ra nhìn bên ngoài cửa sổ: "Bên ngoài trời có mưa không? Trên mặt đất có một chuỗi dấu chân ướt."

Cậu kéo bức màn ra nhìn bên ngoài cửa sổ, Hạ Diễm nháy mắt mở to mắt.

Phía trên cửa sổ của bọn họ, có một người phụ nữ tóc đen dài như nước, từ góc độ của Hạ Diễm, chỉ có thể nhìn đến thấy một phần tóc lơ lửng trong không khí.

Nói cách khác, thứ này đang treo trên vách tường.

Bát tự Trần Đồng rất cứng, hiển nhiên không nhìn thấy thứ này.

Cậu không không nói gì kéo màn cửa lại, nằm phịch xuống giường nói: "Ước gì thế giới này không có kẻ điên."

Nói xong, cậu tắt đèn, rất nhanh đã lại ngủ say như chết.

Mồ hôi lạnh của Hạ Diễm đổ ta, cậu đã không thể ngủ nổi, trong đầu tràn đầy hình ảnh về mái tóc kia.

Theo truyền thuyết đô thị, những con ma có thể lộn ngược di chuyển bên ngoài tòa nhà được gọi là "Duyên Quải", đám quỷ này sẽ tìm cách làm người ta mở cửa số ló đầu ra ngoài, sau đó kéo người xuống dưới để ăn.

(*)Duyên Quải/ 沿挂 . Duyên [yán] mép, ven/ Quải [guà] treo.

Nhưng "Duyên Quải" chỉ có thể bám theo vách tường, chúng không thể vào trong nhà của cư dân.

Nói cách khác... bên ngoài này, là một thứ khác.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại lần nữa vang lên tiếng giày cao gót rơi xuống đất "Cộc cộc."

Hạ Diễm lấy hết dũng khí, bò ra khỏi ổ chăn.

Cậu cẩn thận từng chút một tiến gần mắt mèo, nhắm một mắt nhìn ra ngoài ——

Một người phụ nữ mặc váy đỏ đang loạng choạng bước từ cuối hành lang đến gần.

Hạ Diễm chỉ biết màu đỏ là quỷ đỏ, cậu còn muốn nhìn kỹ, bước chân của nữ quỷ kia đột nhiên nhanh hơn, tiếng giày cao gót nện lên sàn từng tiếng dồn dập.

Chưa đầy ba giây, một con ngươi đỏ tươi xuất hiện trước mặt Hạ Diễm.

Hạ Diễm sợ hãi co rúm lại trong chăn, cảm giác hoảng loạn bao trùm toàn thân, khiến cậu gần như không thể thở nổi.

Cậu cầm lấy chuỗi phật châu trốn trong chăn, trong lòng cầu nguyện: Tôi vẫn không muốn chết, tôi không muốn chết, cứu tôi, xin cứu tôi.

Nhưng lúc này, phật không đứng về phía cậu.

"Két" một tiếng, cửa mở ra.

Âm thanh kia rất nhẹ, nhưng trong đêm yên tĩnh, lại như một tiếng sét nổ vang.

Hạ Diễm bản năng hô lên: "Trần Đồng, Trần Đồng, tỉnh dậy đi!"

Nhưng Trần Đồng hình như đã ngủ say như chết, không có phản ứng với tình huống hiện tại.

Tại màn đêm tối như mực, không ai nghe được tiếng Hạ Diễm kêu cứu.

Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên chiếc chăn mỏng màu trắng trên người Hạ Diễm, Hạ Diễm nhắm mắt lại co rúm trong chăn, nhưng nữ quỷ kia lại chui vào ổ chăn của cậu, đi từng bước đến chỗ Hạ Diễm.

Hạ Diễm căn bản không dám mở mắt nhìn hình dạng nữ quỷ kia, cậu nắm chặt phật châu lùi lại phía sau vài bước, nhưng nữ quỷ kia lại như bị kích thích, nhào tới cướp lấy chuỗi phật châu của cậu, còn bóp lấy cổ Hạ Diễm, cười đầy âm u.

Nước mắt Hạ Diễm đều bị ép chảy ra, cậu gọi trời không đáp, đất không nghe, thậm chí bắt đầu hối hận về chuyến du lịch này.

Cậu có người nhà rất thương yêu mình, có giấc mơ của bản thân, tương lai vẫn chưa bắt đầu, cậu không nghĩ đến chứ mơ hồ chấm dứt như thế.

Trong lúc hoảng loạn, cậu bỗng nghĩ đến một cái tên ——

Hạ Diễm mơ màng hô lên: "Lục Bỉnh Văn, em sai rồi, cầu xin anh, cứu em, cứu em!"

Một giây sau, chăn bị một cỗ lực lượng nhấc lên, hai tay bóp cổ Hạ Diễm của nữ quỷ chợt buông ra, thét chói tai lăn xuống giường.

Lục Bỉnh Văn ôm Hạ Diễm từ phía sau, thấp giọng nói: "Hạ Diễm, cuối cùng em cũng nhớ đến tôi."

Hạ Diễm vừa thoát khỏi nguy hiểm hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Cậu không nghĩ tới Lục Bỉnh Văn thật sự đến đây, còn đúng lúc như vậy.

"Em vừa nói, em sai rồi." Lục Bỉnh Văn hỏi, không nhanh không chậm, "Em sai ở chỗ nào?"

"Anh ơi, thật sự xin lỗi!" Hạ Diễm dưới tình thế cấp bách ôm chặt cánh tay Lục Bỉnh Văn, "Em không nên đốt thư mời anh cho em, chỉ cần anh. . . . . . Chỉ cần anh đồng ý bảo vệ em một đời chu toàn, em nguyện ý kết hôn với anh."

Hạ Diễm sợ hãi tột cùng, nước mắt của cậu rơi vào mu bàn tay Lục Bỉnh Văn, nhưng không dám buông bàn tay ôm chặt cánh tay Lục Bỉnh Văn.

"Em sợ tôi, thật ra cũng là chuyện bình thường, tôi không trách em." Ngón tay lạnh lẽo của Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng lau nước mắt bên khóe mắt Hạ Diễm, "Đừng khóc."

Giây tiếp theo, nữ quỷ như bị lực lượng nào đó va chạm, chớp mắt tan thành mây khói.

Trong phòng thoáng chốc phát ra ánh sáng vàng kim nhạt. Ngay sau đó, "Duyên Quải" bên ngoài cửa sổ cũng gào thét biến mất.

Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Hạ Diễm, nói: " Chuỗi hạt lão tăng đưa cho em nhìn không đẹp lắm, vẫn là bạch ngọc châu mới xứng với mỹ nhân."

Trên tay trái của Hạ Diễm bỗng xuất hiện một vòng tay lạnh băng, Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói: "Ngọc châu này, coi như sính lễ tôi tặng em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro