Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8182

Menu

Huyết Phong _ 143

BLOG chính: huyetphong.blogspot.com

Vị diện giao dịch 81-82

41 Votes

Chương 81: Di chuyển

Bạch cũng coi như là được đại vu nuôi lớn, từ nhỏ sức khỏe của hắn không tốt, thường xuyên ở chung nhà với đại vu, tuy không thời khắc theo học, nhưng tai nghe mắt thấy nhiều, vẫn có thể phân biệt được không ít chứng bệnh, nhận thức rất nhiều thảo được.

Nha Nha lúc này không ngừng sốt cao còn không ngừng run rẩy, tình huống này hắn từng thấy không ít lần ở chỗ đại vu, nếu không trị liệu kịp thời, ngay cả người lớn cũng dễ chết, huống chi là con nít?

Cho dù Bạch không thích con nít, nhưng thiên tính thú nhân không cách nào thấy trẻ con chết mà không cứu, không chút do dự, Bạch vung móng vuốt mập đầy lông vỗ tỉnh Kim vì dược mà ngủ đặc biệt ngon.

Kim mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cảm thấy mặt đặc biệt đau, răng cũng hơi lung lay, đột nhiên nhìn thấy một cái mặt mèo mập mạp trước mắt, tiểu tâm can giật mạnh một phát, thoáng cái đã tỉnh táo: “Bạch đại nhân, sao vậy?”

“Con của anh bệnh rất nghiêm trọng, anh mau mang nó đi gặp đại vu của các anh đi.” Nói xong câu này, Bạch quay người trở về góc tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Kim lúc này mới phát hiện tình huống con trai cực kỳ không tốt, vội vã đánh thức vợ đang nằm kế bên, Kim lấy da thú sạch bọc con trai lại, cùng vợ nhanh chóng biến mất trong gió tuyết.

Mãi đến sáng, hai vợ chồng Kim mới ôm con trai từ bên ngoài trở về, Nha Nha bị rót một chén vu dược lớn, tình huống tạm thời ổn định, nhưng bệnh tình lại không có chuyển biến tốt nào thực chất. Đại vu tuy nói rất mơ hồ, nhưng bọn họ vẫn hiểu được, Nha Nha hơn phân nửa sẽ chịu không nổi mùa đông này.

Vừa nghĩ đến đứa con đầu tiên của mình rất có khả năng sẽ chết yểu, Đóa Nhi nhẹ vuốt đỉnh đầu Nha Nha, nước mắt rơi lộp độp, Kim cũng rất buồn, trong hình thú, cẩn thận che Nha Nha dưới bụng, chốc có chốc không liếm nó.

Vân và Ban tuy sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy cháu ngoan gầy chỉ còn một cục nhỏ, trong lòng cũng không nén nổi đau đớn.

Lam Nhĩ và Bạch Vĩ gấp xoay vòng, bọn họ còn nhỏ, đối với cái chết không có nhiều kinh sợ và bế tắc, sau khi xoay vài vòng, Bạch Nhĩ đột nhiên nói: “Bạch đại nhân, ngài có thể mang Nha Nha về bộ lạc Trường Hà, xin Vu Quyền đại nhân xem cho nó không, Vu Quyền đại nhân nhất định có thể trị khỏi cho Nha Nha!”

Đúng rồi, sao họ lại không nghĩ tới!

Nếu Vu Quyền bộ lạc Trường Hà nguyện ý ra tay, Nha Nha nói không chừng thật sự cứu được!

Lập tức, mắt cả nhà đều sáng lên, ánh mắt nóng rực nhìn Bạch.

Bạch chậm rãi trở người, run lông đứng lên, lười biếng nói: “Bệnh của Nha Nha rất nặng, cho dù đại vu chúng tôi nguyện ý ra tay, cũng không nhất định có thể trị khỏi. Hơn nữa, các người nên rõ, trong mùa đông thuốc thang quý giá, Nha Nha bệnh rất nặng, vu dược cần dùng khẳng định vô cùng quý hiếm. Nha Nha không phải là người bộ lạc chúng tôi, cho dù đại vu nguyện ý trị bệnh cho nó, những người khác trong bộ lạc cũng sẽ không đồng ý.”

“Vậy thì để Nha Nha gia nhập bộ lạc Trường Hà các người đi!” Đóa Nhi buột miệng thốt lên, là mẹ của Nha Nha, cô yêu thương Nha Nha hơn bất cứ ai, khát vọng con trai có thể sống sót hơn bất cứ ai, cho dù chỉ là một tia khả năng, cô cũng không nguyện ý từ bỏ.

Bạch ngồi xổm dưới đất, chậm rãi lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến.

Những người khác đều không hiểu ý Bạch, Ban rốt cuộc cũng từng trải nhiều, ông hiểu, sau khi thầm giãy dụa rất lâu, ông nói: “Nếu Vu Quyền đại nhân nguyện ý cứu Nha Nha, chỉ cần Nha Nha có thể sống sót, cả nhà chúng tôi đều nguyện ý gia nhập bộ lạc Trường Hà.”

Bạch chốc có chốc không lắc đuôi, mặt mèo mập hơi nhướng lên, con mắt băng lam cao ngạo lạnh nhạt, hắn nhẹ cười một tiếng, “Ông cho rằng bộ lạc Trường Hà chúng tôi là ai muốn gia nhập thì có thể gia nhập sao? Chúng tôi có thần thú quan tâm, không cần bao lâu nữa sẽ trở thành tồn tại còn cường đại hơn bộ lạc siêu cấp. Mà các người…” Băng lạnh trong mắt Bạch, đã nói rõ tất cả.

Đại khái là vì Bạch đại miêu khí thế quá đủ, biểu tình quá cao lãnh, ánh mắt đặc biệt đúng chỗ, mấy người Ban vậy mà không hề cảm thấy hắn nói quá, ngược lại cảm thấy, tương lai nói không chừng thật sự sẽ phát triển như Bạch đã nói.

Nếu bộ lạc Trường Hà thật sự trở thành sự tồn tại còn siêu việt hơn bộ lạc siêu cấp, nó chắc chắn sẽ nuốt chửng tất cả bộ lạc xung quanh Hắc Sắc sâm lâm, thậm chí ngay cả bộ lạc ở ngoài phạm vi này cũng không thể may mắn thoát khỏi, đến lúc đó, bộ lạc Đại Thạch sợ là sớm đã không còn tồn tại.

Nhưng bộ lạc Trường Hà thật sự có thể quật khởi sao? Tuy nó là một trong bốn bộ lạc lớn, nhưng thực lực hiện tại lại chỉ có thể tính là bộ lạc cỡ vừa hạng hai, những bộ lạc khác sẽ ngồi yên nhìn nó ngày ngày cường đại hơn sao? Không nói bộ lạc Đại Thạch, bộ lạc Mục Nguyên có dã tâm nhất chỉ sợ sẽ là người đầu tiên không đáp ứng đi?

Nhưng… thần thú quan tâm.

Người thế giới này có sự sùng kính tuyệt đối với thần linh, kẻ thường xuyên mượn danh nghĩa thần linh làm việc như Ngô Nặc có thể nói là tuyệt đối không có, một nhà Kim căn bản không hoài nghi tính chân thực của bốn chữ ‘thần linh quan tâm’.

Đương nhiên, bao gồm cả Bạch đại miêu đã nói ra bốn chữ này cũng tin chắc không hề nghi ngờ.

Nếu được thần linh chiếu cố, bộ lạc Trường Hà nói không chừng thật sự sẽ giống như dực hổ Bạch đã nói…

Bạch lại nói tiếp: “Mùa đông năm nay, ngay cả bộ lạc Đại Thạch các người cũng sắp chịu không nổi, tình huống những bộ lạc nhỏ vừa khác chỉ sẽ tệ hơn các người. Những bộ lạc đó lại không giống bộ lạc Đại Thạch các người, nếu bộ lạc Trường Hà nguyện ý cho họ thức ăn, nguyện ý giúp họ vượt qua mùa đông, đừng nói bảo họ gia nhập bộ lạc, cho dù bảo họ làm nô lệ cho chúng tôi chỉ sợ họ cũng sẽ rất vui vẻ.”

“Bộ lạc chúng tôi không phải không là bộ lạc Đại Thạch các người thì không được, nhưng các người cảm thấy Mục Nguyên, Khê Cốc thật sự sẽ cho các người mượn thức ăn sao?”

Bạch nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cả nhà Kim đều dấy lên sóng lớn ngập trời, sắc mặt mỗi người mỗi kiểu.

Nửa ngày trời, Ban mới hoàn hồn lại, tìm về giọng nói của mình: “… Vậy cậu muốn thế nào mới chịu giúp Nha Nha nhà chúng tôi?”

“Rất đơn giản…” Bạch thấp giọng nói kế hoạch đã thương lượng với mấy người Vu Nặc và đại vu cho gia đình Kim nghe.

Vốn họ muốn ra tay từ Lam Nhĩ và Bạch Vĩ, không ngờ được lại gặp phải chuyện của Nha Nha, Bạch lâm thời điều chỉnh kế hoạch. Không cần nghi vấn, so với hai đứa trẻ mới lớn kia, mấy người Kim, Ban càng thích hợp với cả kế hoạch hơn.

Nghe xong kế hoạch của Bạch, vẻ mặt mấy người Ban phức tạp khó nói, Lam Nhĩ và Bạch Vĩ nhỏ tuổi thì nghe rất hứng thú, Ban, Kim, Vân bọn họ tuy cuối cùng đồng ý làm theo kế hoạch của Bạch, nhưng lại mơ hồ cảm thấy mình làm như thế hình như đã phản bội cả bộ lạc, nhưng cúi đầu nhìn Nha Nha đã bệnh tình nguy ngập, lại nghĩ đến tộc nhân đói chỉ còn một hơi thoi thóp trong bộ lạc, bọn họ cố gắng thuyết phục bản thân, quyết định của họ không sai!

Một nhà Kim rất trung tâm với bộ lạc, cho nên từ đầu đến cuối, họ suy nghĩ đều là làm như thế đối với mọi người rốt cuộc là tốt hay xấu, mà không nghĩ tới tương lai Bạch hứa cho cả nhà họ, nếu nhất định phải nói đến tư tâm, thì một chút tư tâm duy nhất cũng là vì Nha Nha bệnh nặng.

Nên nói đều đã nói, Bạch đơn giản ăn một chút đồ coi như bữa sáng, dùng hình người biến ra hai cánh, ôm Nha Nha đã được da thú gói kín, sải cánh bay, hóa thành một đường sáng bạo chớp mắt tan biến trong bão tuyết mênh mang.

Bạch đi rồi, nhưng không khiến bộ lạc Đại Thạch yên tĩnh lại.

Trong mấy ngày hắn vừa đi, trước sau có người nói trong mơ mình nhận được thần dụ của thần thú__ Thánh thú hiện thế, Trường Hà dựng bang.

Trong thế giới bao la vô tận bên ngoài Hắc Sắc sâm lâm, bộ lạc siêu cấp còn có một cách gọi khác là thành bang. Không phải tất cả bộ lạc siêu cấp đều có tư cách được gọi là thành bang, chỉ có số ít bộ lạc siêu cấp cường đại nhất mới có tư cách được ban cho xưng hô thành bang.

Tuy nhiên mọi người không rõ Trường Hà đã nói đến trong thần dụ có phải chính là bộ lạc Trường Hà hay không, nhưng bọn họ đều mơ thấy thánh thú __ một con dực hổ cánh lớn phủ trời, trên người có đường vân đen.

Đáp án đã tự động bật ra.

Trong bộ lạc có hơn hai ba chục người mơ thấy thần dụ, trừ thủ lĩnh, đại vu ra, còn có một vài thú nhân và thuần nhân không phân nam nữ già trẻ đều mơ thấy.

Tin tức vô cùng khiếp sợ này dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng phủ khắp mỗi ngóc ngách bộ lạc.

Cùng với tin tức này, còn có vài ngôn luận cũng đang lặng lẽ lan ra trong bộ lạc __ Trong bộ lạc Trường Hà có một người huyết mạch đại vu đến từ bộ lạc siêu cấp xa xôi, vì y mang đến cho bộ lạc Trường Hà thuật gieo trồng thuần dưỡng và xây nhà, trong mùa đông, người bộ lạc Trường Hà bất kể là thú nhân thuần nhân hay nô lệ ai ai cũng được ăn no mập lên, sống trong nhà ấm áp lại rộng rãi, trẻ con của họ còn được đi theo người huyết mạch đại vu học văn tự Viêm Hoàng.

Lam Nhĩ và Bạch Vĩ còn mang về hai cuộn da dê ghi chép văn tự Viêm Hoàng, rất nhiều người từng nhìn thấy.

Bộ lạc Trường Hà còn tạo ra thần tích, được thần thú chiếu cố, bọn họ đốt đá đen cũng không bị trúng nguyền rủa!

Dực hổ Bạch của bộ lạc Trường Hà động động ngón tay thôi đã giải quyết một con long thú!

Bộ lạc Trường Hà…

Bộ lạc Trường Hà…

Dưới nỗ lực của cả nhà Kim, mấy ngày ngắn ngủi, tình huống gần đây của bộ lạc Trường Hà đã truyền khắp mọi ngõ ngách bộ lạc Đại Thạch.

Một con long thú căn bản không đủ ăn được mấy ngày, càng huống chi còn có rất nhiều người căn bản không giành được thịt long thú, ngày qua ngày nghe thấy sự giàu có tốt đẹp của bộ lạc Trường Hà, còn có thần dụ càng truyền càng huyễn hoặc, mọi người đã đói xanh cả mắt, không thể tránh được bắt đầu nảy sinh suy nghĩ.

Đợi khi thủ lĩnh và đại vu bộ lạc Đại Thạch ý thức được, có vài chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi sự khống chế của họ.

Hơn một nửa thú nhân, hơn ba phần tư thuần nhân bộ lạc đều sinh lòng quy thuộc bộ lạc Trường Hà, đương nhiên, trong đó, phần lớn mọi người đều là nhắm vào thức ăn của bộ lạc Trường Hà, chỉ có một phần nhỏ là vì thần dụ.

Người nhắm vào thức ăn, là thật sự không sống nổi nữa, muốn nắm lấy một tia cơ hội sống sót.

Người hướng về thần dụ, phần lớn đều là người khá thông minh khá có uy vọng trong bộ lạc, trên cơ sở tin tưởng thần dụ và thần tích, bọn họ tin chắc bộ lạc Trường Hà sớm muộn cũng sẽ quật khởi. Nếu thần dụ đã nhắc nhở bọn họ chuyện này, chưa chắc không có ý bảo bọn họ quy thuộc bộ lạc Trường Hà.

Có câu thông minh quá bị thông minh hại, những người thông minh này tin tưởng chắc chắn vào suy đoán của mình, mà so với những người chỉ vì thức ăn muốn quy thuộc bộ lạc Trường Hà, những người thông minh này bất luận là lực ảnh hưởng hay lời nói của bản thân họ, đã có thể đả động nhân tâm.

Trở thành một thành viên của thành bang tương lai hay trở thành đá lót đường cho thành bang, bán thú nhân ngu ngốc đều biết nên chọn lựa thế nào!

Đại vu và thủ lĩnh cũng rất xoắn, bọn họ đều nhận được thần dụ trong mơ, đại vu thậm chí còn bói quẻ tế lễ khấn hỏi tổ tiên thần linh, nhưng tổ tiên thần linh không cho ông bất cứ biểu thị nào. Đại vu và thủ lĩnh thật ra cũng không ngoài nghi tính chân thật của thần dụ, không ngoài nghi tất cả về bộ lạc Trường Hà trong lời đồn, nhưng vấn đề quy thuộc bộ lạc Trường Hà có nghĩa là phải giải tán bộ lạc hiện tại của họ. Nếu bộ lạc Trường Hà cự tuyệt truyền thừa đại vu của họ, vậy có nghĩa là bộ lạc Đại Thạch sẽ biến mất từ đây, vô số truyền thừa của tổ tiên, sẽ bị đứt đoạn từ đây.

Đây là kết quả đại vu và thủ lĩnh bất luận thế nào cũng không nguyện ý tiếp nhận.

Tương lai thế nào, bọn họ không cách nào xác định, nhưng giờ này phút này, bất kể ra sao họ cũng không thể quy thuộc bộ lạc Trường Hà.

Nhưng, mặc kệ thủ lĩnh và đại vu ngăn cản thế nào, vẫn càng lúc càng có nhiều người nảy sinh ý định.

Lúc đại vu và thủ lĩnh lo nát đầu vì chuyện này, đội ngũ đến bộ lạc Khê Cốc cầu trợ giữa chừng vòng về, mang tới tin tức vô cùng không hay__ bộ lạc Khê Cốc năm nay hiếm khi bị mùa đông ảnh hưởng, hồ nước quanh năm ấm áp trong cốc đã đóng băng, ngay cả bản thân họ còn không đủ thức ăn, làm gì còn dư thức ăn cho bộ lạc Đại Thạch mượn.

Tin tức đến từ một bộ lạc cỡ vừa có quan hệ liên hôn với cả bộ lạc Khê Cốc và bộ lạc Đại Thạch, bộ lạc đó đã đến tìm bộ lạc Khê Cốc cầu trợ, kết quả ngay cả cục xương lông chim cũng không xin được, còn bị người bộ lạc Khê Cốc không chút lưu tình đuổi đi.

Các chiến sĩ thú nhân không chỉ mang tin tức về, còn mang mấy người của bộ lạc đó về, bọn họ chính miệng thuật lại tình huống bộ lạc Khê Cốc cho đại vu và thủ lĩnh. Họ không chỉ biết tình trạng Khê Cốc, tình trạng Mục Nguyên họ cũng rõ ràng. Bộ lạc Mục Nguyên hiện tại đang bị những kẻ đánh lén quậy cho mù đầu, đừng nói họ căn bản không có bao nhiêu thức ăn cho mượn, cho dù nguyện ý cho mượn, chỉ sợ những thức ăn đó không đợi vận chuyển về bộ lạc Đại Thạch, đã bị những kẻ lăm le rình mồi trốn quanh bộ lạc Mục Nguyên cướp sạch. Lùi một vạn bước để tính, cho dù bọn họ may mắn mang lương thực ra được, chỉ sợ người trong bộ lạc cũng không đợi được.

Vì bộ lạc Đại Thạch thật sự đã ở tình cảnh đạn hết lương tuyệt, đã có gần một nửa người trong nhà không còn bất cứ thức ăn gì.

Sau khi những người này biết chuyện cầu trợ bộ lạc Khê Cốc thất bại, bên bộ lạc Mục Nguyên cũng hy vọng nhỏ nhoi, một phần thú nhân và thuần nhân công khai đứng ra, yêu cầu dời đến bộ lạc Trường Hà.

Lần này họ rất thông minh không đề cập chuyện quy thuộc, chỉ nói muốn đến bộ lạc Trường Hà xin thức ăn.

Đại vu và thủ lĩnh triệu tập những thú nhân, thuần nhân có uy vọng trong bộ lạc, thương lượng một ngày một đêm, cuối cùng quyết định tổ chức di dời đến bộ lạc Trường Hà.

Còn về sau khi đi, rốt cuộc phải làm thế nào, tạm thời chưa cho ra kết luận.

Ban và Kim cũng yên tâm khi biết trừ số ít kẻ theo phe cứng đầu, phần lớn mọi người đều nguyện ý nhân cơ hội này quy thuộc bộ lạc Trường Hà, tóm lại bọn họ không phụ phó thác của dực hổ Bạch.

Cả bộ lạc cùng di dời, trong thời đại này, là một nhiệm vụ cực kỳ gian nan, đặc biệt là vào mùa đông nước nhỏ liền đóng băng này.

Nhưng tất cả mọi người cũng hiểu, thức ăn đã cạn sạch (sắp ăn hết), mùa đông lại không có chút dấu hiệu kết thúc, đến bộ lạc Trường Hà, có lẽ họ còn có một đường sống, ở lại chỉ còn mỗi đường chết mà thôi.

Cho dù ở thế giới này vào thời đại này, sống vô cùng gian khổ, vô cùng gian nan, nhưng chỉ cần có thể sống, không ai nguyện ý từ bỏ sinh mạng của mình.

Chính vì truyền thừa đời đời bền bỉ này, mới khiến nhân loại sinh sôi không ngừng, từng bước chậm rãi đi từ đáy kim tự tháp lên đến đỉnh.

Tổ chức di dời là một công trình lớn, cho dù trong nhà người nghèo khó nhất, ít nhiều cũng có chút đồ__ Da thú, đồ đá, đồ gỗ, các loại đồ có giá trị vân vân.

Nhưng tình huống hiện tại không cho phép bọn họ dùng quá nhiều thời gian để thu thập, cũng không cho phép họ mang theo quá nhiều hành lý.

Sáng ngày thứ hai sau khi thủ lĩnh tuyên bố di dời, mọi người đã đeo những thứ nặng trịch, cẩn thận bảo vệ con mình, bước trên lữ trình gió tuyết mênh mang.

Tuy nói là tổ chức di dời, nhưng người lớn tuổi cuối cùng vẫn chọn ở loại. Bọn họ không cho rằng mình có thể sống sót đi đến bộ lạc Trường Hà, so với trở thành gánh nặng liên lụy người nhà, bộ lạc, giữa đường bị người ta vứt bỏ, còn không bằng ngay từ đầu chọn lưu lại, trải qua thời gian cuối cùng của cuộc đời tại nơi đã sinh dưỡng ra mình.

Những người già hơn 45 tuổi trong bộ lạc đều chọn ở lại, tổng cộng có gần ba trăm người. Ban vừa đúng 45 tuổi, ông chọn ở lại, Vân nhỏ hơn ông vài tuổi, cũng chọn ở lại với ông.

Kim muốn dẫn họ cùng đi, nhưng hắn cùng hai em trai còn có bầu bạn của hắn nói khô cả miệng, hai người làm sao cũng không chịu đi, cuối cùng thật sự đấu không lại họ, Kim chỉ đành để lại toàn bộ thức ăn Ngô Nặc tặng họ lại cho hai người, bảo hai người nhất định phải sống tốt, chờ mùa đông qua, họ sẽ trở lại đón hai người đến bộ lạc Trường Hà thăm Nha Nha.

Nhưng, phần lớn người già trong nhà cái gì cũng không có, bọn họ ở lại chỉ là lặng lẽ chờ chết.

Di chuyển trong gió tuyết mênh mông, độ khó không nghĩ cũng biết, mặt tuyết sâu sâu cạn cạn rất khó đi, gió lạnh cứ như từng con dao sắc bén, không ngừng lăng trì thân thể đã bị đông lạnh gần như mất tri giác của mọi người, cho dù người thế giới này có khỏe mạnh tráng kiện, cũng khó chịu nổi rét lạnh như thế, đặc biệt là họ gần như đều không có gì ăn.

Rất nhanh, đã có người bệnh ngã xuống dưới hai công kích đói và rét.

May mà, đại vu mang theo toàn bộ vu dược ông cất giữ, tạm thời còn có thể ứng phó một thời gian.

Mà đội ngũ di dời khổng lồ này, khí tức vật sống nồng nặc, cũng dần hấp dẫn sự chú ý của vài động vật trong rừng, chúng đã đói phát điên, liều lĩnh tấn công đội ngũ di dời khổng lồ đó, muốn bắt được vài nhân loại đi lạc đàn.

Ưu thế của nhân loại nằm ở trí tuệ đáng tự hào thần ban cho, thú nhân ngoài trí tuệ còn có thân thể cường trán dã thú bình thường cũng khó so bì.

Những dã thú hạ thủ với người lạc đàn, đến chết cũng không biết, ngay từ đầu đây chính là cạm bẫy nhằm vào chúng.

Có những động vật thỉnh thoảng lao ra tấn công, trên đường còn may mắn nhặt được một con long thú vừa chết không lâu, mọi người bộ lạc Đại Thạch cuối cùng ngoan cường bất khuất từng bước tiến tới bộ lạc Trường Hà.

Cho dù thỉnh thoảng nghĩ tới cha mẹ già ở lại bộ lạc, có người sẽ không nhịn được rơi lệ, nhưng khát vọng sống sót khiến bước chân của mọi người đều trở nên kiên định.

Mấy người già đã chuẩn bị sẵn chờ đợi trở về vòng tay thần thú, vào sáng hôm nào đó vừa tỉnh dậy, phát hiện trên mảnh đất trống của bộ lạc cư nhiên có thêm ba con long thú đã chết.

Vân và Ban cùng những người khác quỳ tạ thần linh, nhưng trong lòng bọn họ hiểu được, người đưa những con long thú này đến không phải thần thú, mà là thánh thú của bộ lạc Trường Hà.

Có một thánh thú lương thiện nhân từ (nói dối như cuội) như thế, quy thuộc bộ lạc Trường Hà đại khái cũng không phải chuyện gì xấu.

Ban và Vân vui vẻ nghĩ, chút gút mắc cuối cùng trong lòng cũng tan biến sạch sẽ theo ba con long thú đủ cho bọn họ ăn rất lâu, cùng tin tức cháu trai an ổn.

Rất nhanh, trong những người già ở lại lặng lẽ lan truyền, những long thú này là thánh thú đại nhân sau khi nghe được thần dụ, đặc biệt mang đến cho những người già bọn họ.

So với ban thưởng của thần thú, lời đồn này rõ ràng càng có sức thuyết phục hơn, trong đó chứng cứ hùng hồn nhất là vết tích tử vong của ba con long thú này, giống hệt với con dực hổ Bạch mang tới lúc trước, đều là bị quăng chết.

Càng huống chi người già ít ngủ, Bạch cũng không thể che giấu vết tích, có mấy người không biết là vì mất ngủ hay đói đến ngủ không được, nửa đêm nghe được động tĩnh, ra khỏi cửa thì thấy thân hình vĩ ngạn của Bạch đại miêu vẫy cánh lặng lẽ rời khỏi.

Những người già có thể trôi qua 45 mùa đông ở thế giới gian nan này, không nói đều đã thành tinh, nhưng cũng không dễ lừa gạt như thế. Bọn họ không hoài nghi chân tướng thần dụ, thần tích, nhưng tin chắc trong chuyện có thể khiến đại vu và thủ lĩnh dao động đồng ý tổ chức di dời, bộ lạc Trường Hà e rằng cũng không sạch sẽ gì.

Nếu Bạch hiện thân, lấy tư thế kẻ ban ân đưa mấy con long thú này cho họ, vậy không cần nghi ngờ đã chứng thực suy đoán trong lòng họ, cho dù họ thật sự cảm kích, nhưng lòng cảm kích này cũng sẽ bị giảm mạnh.

Nhưng Bạch đại miêu lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, hoàn toàn mang vẻ thi ân không cầu báo, lại thêm thần dụ, thánh thú gì đó đồn thổi khắp nơi, cho dù họ có đa nghi cũng sẽ kích động.

Đương nhiên, với chủ ý của Bạch đại miêu mà nói, hắn căn bản không để ý sống chết của mấy người già này, sau đó giúp đỡ, hắn cũng không để ý họ cảm kích hay không. Nếu muốn hắn nói, những người già này căn bản không bắt được con mồi nào, sống trừ lãng phí lương thực ra căn bản không có tác dụng gì. Nếu không phải Vu Nặc lên tiếng, hắn mới không đi quản mấy kẻ này, tiểu sứ thần của hắn chính là quá lương thiện ︿( ̄︶ ̄)︿.

Nhưng Ngô Nặc không cách nào không để ý, người bộ lạc Đại Thạch vì di dời chết một người hệ thống sẽ trừ đi rất nhiều tích phân của y, nếu những người già này cuối cùng chết đói hết, nhiệm vụ của y không phải bận rộn phí công sao?

Đương nhiên, nhiệm vụ chỉ là một mặt, Ngô Nặc dù sao cũng sinh sống nhiều năm trong xã hội hòa bình hiện đại, y chỉ là một tiểu lão bách tính bình thường vô cùng, vẫn không cách nào không nghe không hỏi sống chết của nhiều người già như thế.

Trong tình huống có thể giúp được, y vẫn hy vọng có thể giúp họ một phen, để họ có thể an ổn sống tiếp.

Chăm già nhà mình đừng quên già nhà khác, chăm ấu nhà mình đừng quên ấu nhà người.

Đây là câu mà lúc nhỏ ông ngoại thường lải nhải cho y nghe.

Bảo Bạch lặng lẽ sắp xếp cho những người già bộ lạc Đại Thạch, Ngô Nặc cũng chiếu cố Nha Nha thật tốt.

Lúc Bạch vừa mang Nha Nha về bộ lạc Trường Hà, nhóc con đã chỉ còn thoi thóp, sau khi bị đại vu rót vu dược ba ngày, mới chậm rãi giảm sốt tốt lên từng ngày.

Bạch giao Nha Nha cho Ngô Nặc xong, chỉ ở lại bộ lạc một ngày, thì phải rời khỏi bộ lạc âm thầm quan sát bộ lạc Đại Thạch.

Ngô Nặc một mình ở nhà quá vắng vẻ, sau khi báo con khỏe bệnh, liền thích quấn y, hết cách (?), Ngô Nặc chỉ đành mang nó về nhà mình nuôi.

Ngô Nặc tuy không thừa nhận mình là đồ ăn hàng, nhưng trước giờ sẽ không bạc đãi miệng của mình, Nha Nha ở với y coi như được hưởng sái.

Đợi khi Bạch làm gần xong mọi chuyện, trở về liền thấy con báo con mập lên một vòng lớn, đang nằm trên vị trí chuyên thuộc của hắn, làm nũng bán xuẩn với tiểu sứ thần của hắn.

Quả thật không thể nhịn. (╯‵口′)╯︵┻━┻

Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’

Đây là lần đầu tiên Nha Nha trôi qua mùa đông từ khi sinh ra tới nay, là một nhóc con còn chưa tới một tuổi, là một ấu thú nhân Nha Nha tuy sớm đã có thể chạy nhảy, cũng có thể nói một vài ngôn ngữ thiên phú đơn giản, nhưng dù sao nó vẫn chỉ là một tiểu bảo bảo chưa tới một tuổi, rất nhiều lúc vẫn chỉ có thể dựa vào bản năng hành sự, phần lớn mọi lúc đều mù mù mờ mờ, cũng không biết sợ.

Nha Nha là nhóc con thông minh, nó vẫn nhớ khí vị của Bạch, cũng nhớ là Bạch ôm nó bay nguyên quãng đường tới đây, để đại vu ở đây trị khỏi bệnh cho nó. Trong lòng Nha Nha, Bạch là một thú nhân vô cùng vô cùng lợi hại, còn lợi hại hơn ba nó chút xíu, ừ, chỉ là chút xíu.

Thú nhân trời sinh sùng bái thần phục kẻ mạnh, Nha Nha tuy chỉ là tiểu đậu đinh, cũng dần thể hiện ra thiên tính của mình.

Nghé con mới sinh không sợ hổ gì đó, Nha Nha giống như viên đạn lao tới trước mặt Bạch, vuốt mập đáp lên chân trần của Bạch, con mắt tròn màu ngọc bích long lanh nhìn Bạch, thấp giọng kêu ngao ngao, vẻ mặt cầu ôm ôm cầu vuốt ve, hoàn toàn không sợ gương mặt sắp đen thành đáy nồi của Bạch đại miêu.

Sau khi hóa hình, Bạch vẫn là lần đầu tiên gặp ấu thú không sợ hắn.

Hắn cong lưng túm da mềm sau gáy báo con đen, xách nó lên, Nha Nha bị xách rất không thoải mái, hừ hừ gào gào giãy dụa, còn nhe răng sữa với Bạch.

Bạch hừ lạnh một tiếng, không mấy tình nguyện đổi sang ôm nhóc con mập mạp, Nha Nha quả thật dễ dỗ, được thú nhân còn lợi hại hơn ba ôm, lập tức vui vẻ, cao hứng híp cả mắt, liếm liếm lòng bàn tay rộng lớn ấm áp của Bạch.

“… Nhóc không lương tâm.” Ngô Nặc chua lè lầm bầm, Nha Nha cũng không phải ngay từ đầu đã dính y. Nhóc con được y cho ăn ngon uống ngon dỗ hai ba ngày mới chậm rãi quen thuộc y, sau đó dưới sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của y, mới càng lúc càng dính y. Cũng chỉ mới hai ba ngày này, nhóc con mới chịu để y gãi cằm sờ bụng, không chút kiêng kỵ làm nũng với y.

Kết quả, Bạch đại miêu vừa trở về, nhóc đã chạy đi hiến ân cần rồi.

Hừ!

Bạch liếc thấy vẻ chua lè của Ngô Nặc, cơn giận trong lòng thoáng chốc tan biến rất nhiều, nhìn nhóc con còn đầy hơi sữa trong lòng, cũng thuận mắt hơn.

“Cậu ăn cơm chưa? Có đói bụng không?” Thời tiết lạnh thế này, Bạch vì nhiệm vụ của y, cả ngày bôn ba bên ngoài, nhìn sao cũng cảm thấy đại miêu nhà mình hình như ngày đi một xíu (hiểu lầm), Ngô Nặc có chút đau lòng.

“Ăn rồi.” Bạch ngồi cạnh Ngô Nặc, vừa rồi hắn đặc biệt ở ngoài bộ lạc hóa thành hình người thay quần áo mới về, ném báo con đi, duỗi tay, kéo tiểu sứ thần của mình vào lòng, ngón tay ái muội ma sát bờ vai y, cười nhạt thấp giọng nói bên tai: “Nhưng, tôi càng muốn ăn cậu.”

Da mặt Ngô Nặc trước giờ không tính là mỏng, chuyện thân mật hơn nữa hai người cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, lời ve vãn trình độ này y căn bản sớm không thèm đỏ mặt, nhưng hôm nay trong nhà không chỉ có hai người họ.

Ngô Nặc liếc nhìn báo con nằm bên chân y, ngửa đầu nghiêng mặt mù mờ nhìn họ, gương mặt búp bê xinh đẹp thoáng cái đỏ thấu, tay chân vô thố đẩy Bạch đại miêu ra: “Đừng nói bậy, không thể dạy hư con nít!”

Bạch: … Tiểu sứ thần cư nhiên vì một nhóc con mà đẩy hắn ra! Quả nhiên, đám con nít gì ghét nhất!

Tiểu Nha Nha mù mờ vô tri, không hiểu sao cảm thấy sống lưng chợt lạnh, có xúc động muốn tiểu ra.

“Trong nồi còn nước ấm, cậu đi tắm trước đi.” Thấy vẻ bị thương vụt qua trong mắt Bạch đại miêu, Ngô Nặc không hiểu sao có chút chột dạ.

Bạch nhìn mắt Ngô Nặc, nói từng chữ: “Cậu giúp tôi tắm.”

“Thích tắm thì tắm, tôi buồn ngủ, Nha Nha qua đây, ngủ.” Ngô Nặc ôm báo con mập tròn, chuẩn bị đứng lên.

Bạch ấn vai y lại, vẻ mặt vô cùng âm trầm nhìn báo con: “Cậu để nó ngủ chung với cậu?”

Ngô Nặc đang định nói, lại cảm thấy trên người một trận ẩm nóng, cúi đầu nhìn, báo con dùng vuốt mập che mắt, lỗ tai cái đuôi đều rũ xuống, ra vẻ xấu hổ lại đáng thương.

Ngô Nặc nghẹn một hơi trong bụng, sắc mặt Bạch thì ngược lại dễ coi hơn nhiều, nhìn ‘bản đồ’ trên người y, nhếch miệng nói: “Dơ rồi, đi tắm.”

Tuy Ngô Nặc không có bệnh sạch sẽ, nhưng y cũng không cách nào mang nước tiểu đồng tử của Nha Nha đi ngủ, chỉ đành không cam tâm tình nguyện theo Bạch đi tắm.

Nước nóng trong nồi không nhiều, Ngô Nặc chỉ đơn giản rửa chỗ bị Nha Nha tiểu ướt, buổi tối trời lạnh, y sợ nước quá lạnh Bạch tắm sẽ bị bệnh, bảo Bạch biến về hình mèo, một cục tròn quay vừa hay ngâm được trong chậu, tuy không cách nào làm chuyện kiều diễm, nhưng vẫn được hưởng thụ phục vụ ôn nhu chu đáo của tiểu sứ thần, tắm nước nóng đặc biệt thoải mái.

Sau khi tắm sạch sẽ, Bạch biến về hình người, vết máu khô đọng trên người đã biến mất sạch sẽ.

Dùng vải mềm lau nước trên người, Bạch thay quần lót sạch sẽ, tùy ý khoác một tấm da thú sạch, cùng Ngô Nặc vào phòng.

Ngô Nặc lấy vải mềm từng chút từng chút giúp hắn lau nước trên mái tóc dài màu bạc, vừa lau hai người vừa bàn về tiến triển sự tình. Nhờ có lò than đỏ, tuy cửa sổ luôn mở, nhưng trong phòng vẫn ấm áp, vải mềm hút nước tốt, không bao lâu tóc Bạch đã khô, mà móng vuốt của hắn sớm đã không thành thật.

Bạch và Ngô Nặc vừa thành niên không lâu, đang lúc huyết khí phương cương, ở chung với người mình thích, làm sao không xúc động?

Không biết ai bắt đầu trước, dưới ánh lửa mờ ảo, hai người đã ôm nhau hôn tới khó rời khó phân, đột nhiên, Ngô Nặc nhìn thấy một đôi mắt màu ngọc bích tràn đầy hiếu kỳ.

Đợi đã, đôi mắt màu ngọc bích!

Ngô Nặc bị dọa gần như lăn lê bò lết ra khỏi người Bạch đại miêu, đúng lúc này, Nha Nha nhỏ giọng ô ô nói: “Vu Nặc đại nhân, hai ngừ đang đánh… nhau sao?” Nha Nha tuy đã biết dùng ngôn ngữ thiên phú của thú nhân, nhưng ngặc cái tuổi quá nhỏ, miệng lưỡi không rõ khẩu âm hơi nặng.

Mặt búp bê Ngô Nặc đỏ tới sắp nhỏ máu, quả thật không thể lúng túng hơn, y nhẹ ho một tiếng, chỉnh lý y phục hơi loạn, không chút dấu tích che chỗ nào đó hơi khó xử, hít sâu một hơi khí lạnh cố gắng để huyết dịch sôi sục bình tĩnh lại. Y đi qua sờ đầu báo con, nghiêm chỉnh nói: “Không có, tụi anh chỉ đang đùa thôi.”

Nha Nha ngẫm nghĩ gật đầu: “En biết, ba và mẹ cũng thường xuyên… đùa… như thế!”

Ngô Nặc: … Thật muốn tìm cái lỗ chui vào, Kim và bà xã của hắn lẽ nào làm chuyện xấu không thèm giấu con luôn sao? (╯‵口′)╯︵┻━┻.

Bạch: “… Câm miệng, đi ngủ.”

Nha Nha hiện tại hơi sợ Bạch, nhưng nó lại có chút không cam tâm, nhóc con ban ngày theo Ngô Nặc đến phòng học, trong phòng học gần như đã ngủ cả ngày, lúc này căn bản không buồn ngủ, cà lăm nói: “En… en cũng muốn chơi.”

“Chơi gì mà chơi, nhắm mắt, ngủ! Nếu không ném ra ngoài!” Bạch vô cảm uy hiếp.

Nha Nha bĩu môi, quẫy đuôi có chút thất vọng nhắm mắt lại, nhưng lỗ tai lại dỏng cao, căn bản không ngủ.

Bạch lại gần Ngô Nặc, chuẩn bị tiếp tục, lại bị Ngô Nặc tát một cái vỗ hai tay rục rịch ra, “Nhắm mắt, ngủ, nếu không ném ra ngoài!”

Bạch: … Có thể đừng dùng lời tôi uy hiếp con nít, nguyên văn không đổi tới uy hiếp tôi không?!

Ngô Nặc ôm Nha Nha đang giả ngủ lên, tốc hành chui vào chăn da thú dày.

Sắc mặt Bạch âm trầm một lúc lâu, cuối cùng không cam tâm tình nguyện biến về hình mèo, chui vào ổ chăn ấm áp.

Là một đứa nhỏ chưa đầy một tuổi, Nha Nha gần như rất ít khi nằm mơ, nhưng tối nay, nó lại mơ thấy mình bị một con quái thú hung mãnh truy đuổi cả đường, nó vất vả chạy thoát, lại trợt chân ngã vào hố băng, sau đó bị đông lạnh tỉnh.

Tỉnh lại, Nha Nha phát hiện không biết từ lúc nào mình đã lăn ra khỏi chăn, một con miêu thú màu bạc mập tròn mập tròn bá đạo chiếm cứ trong lòng Vu Nặc đại nhân, đó là vị trí của nó!

Nha Nha ngủ đến mơ hồ, nó muốn đuổi miêu thú đi, bèn nhe hàm răng sữa với miêu thú, miêu thú đột nhiên hé mắt ra một đường, ánh sáng băng lam sắc lạnh tuôn ra, Nha Nha bất ngờ rùng mình, cùng miêu thú nhìn nhau một phút, quả quyết chui xuống chân ngủ.

Bạch đại miêu thầm hừ lạnh một tiếng, lúc đầu hắn không nên mang thằng nhóc đáng ghét này về! Tốc độ bộ lạc Đại Thạch thật sự quá chậm, Kim rốt cuộc chừng nào mới có thể đến đón thằng con ngu của hắn?!

Lúc này, Bạch đại miêu còn không biết, buổi tối bi thúc này, vẫn chỉ là bắt đầu.

Ngại sự tồn tại của ‘kẻ thứ ba’, Bạch đại miêu mỗi ngày ngủ chung với tiểu sứ thần của mình, nhưng cái gì cũng không thể làm, mỗi ngày nghẹn nghẹn nghẹn, khi hắn đã sắp nghẹn tới nội thương, ngoài bộ lạc đến mấy gương mặt xa lạ.

Tang, một chiến sĩ thú nhân của bộ lạc cỡ nhỏ chỉ có hơn hai trăm người.

Mới tháng đầu tiên trong mùa đông, thức ăn bộ lạc họ đã hết, cùng bất đắc dĩ, bọn họ phải đến bộ lạc Mục Nguyên gần nhất để cầu trợ, kết quả cầu trợ không được.

Thảm hơn là, sau khi những chiến sĩ thú nhân bọn họ rời khỏi bộ lạc không lâu, bộ lạc bị bộ lạc Hàn Nham tấn công hủy diệt, chỉ có năm ấu thú nhân được tộc nhân giấu trong động còn sống.

Bộ lạc họ ít người, thú nhân càng ít, vì muốn mượn lương thực của bộ lạc Mục Nguyên, trừ thủ lĩnh ra hai mươi chiến sĩ thú nhân thanh niên, do Tang dẫn đầu toàn bộ đến Mục Nguyên.

Thức ăn không mượn được, trở về thứ chờ đợi họ lại là bộ lạc bị hủy, tộc nhân bị giết.

Trừ năm ấu thú nhân may mắn sống sót, những tộc nhân khác toàn bộ thảm ngộ độc thủ, bị giết tại đó, từ dấu vết còn lại trên mặt tuyết, người của bộ lạc Hàn Nham lấy máu thịt họ làm mồi, hấp dẫn động vật trong rừng. Thậm chí còn có người trực tiếp xem họ là thức ăn…

Thù hận diệt tộc khiến nhóm người Tang gần như phát cuồng, nhưng bọn họ cũng hiểu, chỉ dựa vào chút ít người đã đói đến mức đi đường cũng muốn bay như họ, tùy tiện tìm bộ lạc Hàn Nham báo thù, thuần túy là tự tìm đường chết, hơn nữa họ chết không sao, mấy ấu thú nhân còn lại của bộ lạc không thể chết!

Quan hệ của bộ lạc Hàn Nham và bộ lạc Mục Nguyên gần như là bí mật công khai, nhóm người Tang đương nhiên cũng hiểu, bọn họ chân trước vừa đến bộ lạc Mục Nguyên cầu trợ, chân sau bộ lạc đã bị Hàn Nham tiêu diệt, cho dù kẻ ngốc cũng không tin trong đó không có kỳ quặc.

Vốn họ muốn đi nương tựa bộ lạc Khê Cốc, nhưng khổ nỗi bộ lạc Khê Cốc quá xa, hơn nữa mấy ấu thú nhân đều đã bị bệnh, tình huống rất không tốt. Sau khi thương lượng, họ quyết định tìm đại vu bộ lạc Trường Hà trước để xem bệnh cho mấy ấu thú nhân. Bộ lạc Trường Hà và Hàn Nham là kẻ thù của nhau, nếu Trường Hà nguyện ý nể tình có chung kẻ địch cho họ gia nhập, cùng che chở bọn họ trôi qua mùa đông, họ sẽ ở lại gia nhập bộ lạc Trường Hà. Nếu bộ lạc Trường Hà không nguyện ý, vậy đợi mấy ấu thú nhân khỏi bệnh, họ sẽ khởi hành đến bộ lạc Khê Cốc.

Sớm muộn, họ nhất định sẽ tìm bộ lạc Hàn Nham báo mối huyết hải thâm thù này!

Nhóm người Tang chỉ ôm tâm lý đi thử, đến bộ lạc Trường Hà cầu xin trợ giúp, không ngờ, bộ lạc Trường Hà sớm đã không còn như trong ký ức của họ.

Chia sẻ:

Đăng bài nàyTwitterFacebook41Google

Liên quan

Vị diện giao dịch 5-6In "Vị diện giao dịch chi nguyên thủy thế giới"

Vị diện giao dịch 83-84In "Vị diện giao dịch chi nguyên thủy thế giới"

Vị diện giao dịch 9-10In "Vị diện giao dịch chi nguyên thủy thế giới"

Tháng Sáu 27, 20173 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Comment

Đã đăng nhập bằng tài khoản manhmanh123. Đăng xuất?

Phản hồi 

 Notify me of new comments via email.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

tiểu lục trong Tháng Sáu 27, 2017 lúc 9:14 chiều

0

0

Rate This

truyện hay quá tỉ ơi, đọc không dừng được, mai thi rồi mà như ri đây TAT

Số lượt thích

Phản hồi

Huyết Phong - Light trong Tháng Sáu 30, 2017 lúc 1:30 chiều

0

0

Rate This

Truyện còn đó mãi cứ từ từ mà đọc thôi, lo thi trước đi.

Số lượt thích

Phản hồi

Ryan trong Tháng Sáu 27, 2017 lúc 8:54 chiều

0

0

Rate This

In dấu chưng he he

Số lượt thích

Phản hồi

Huyết Phong _ Light (Nhấp vào ảnh để chuyển sang BLOGSPOT)

Yêu thích

BLOG CHÍNH Blogspot chính đi kèm với trang wordpress này, đăng những bộ truyện mình đã dịch.Cielo SerenoGekkabijinTổng hợp đam mỹĐộng Màn Tơ

Tên miền nhà cũ

huyetphong143

Tất cả bản chuyển ngữ tại blog Huyết Phong _ 143 này được chia sẻ với các điều khoản của giấy phép Creative Commons Ghi nhận công của tác giả - Phi thương mại - Không phái sinh 3.0 Unported .

Nơi bạn đang đặt chân là blog chỉ chuyên dịch truyện đam mỹ - thuật ngữ chỉ tình cảm giữa nam và nam. Ai không thích yêu cầu bước ra ngay lập tức. Không chấp nhận những lời xỏ xiên châm chích.

Hầu hết mọi truyện trong đây đều là 18+. Các bạn vị thành niên nên suy nghĩ kỹ trước khi bước vào khi đã thấy rõ cảnh báo.

Pass đã có gợi ý trong mục Down-pass, không trả lời những com hỏi "pass là gì, pass đâu, gợi ý ở chỗ nào".

Nóng hổi ~~~~

Vị diện giao dịch – Phiên ngoại [Hoàn]Vị diện giao dịch 191-192Vị diện giao dịch 189-190Vị diện giao dịch 187-188Vị diện giao dịch 185-186Vị diện giao dịch 183-184Vị diện giao dịch 181-182Vị diện giao dịch 179-180Vị diện giao dịch 177-178Vị diện giao dịch 175-176

Hiện diện

Nhắn nhe ~~

Bông Hoa Trên Đỉnh… on Vị diện giao dịch 17-18Bông Hoa Trên Đỉnh… on Vị diện giao dịch 15-16Huyết Phong - Light on Vị diện giao dịch – Phiê…Huyết Phong - Light on Vị diện giao dịch – Phiê…Huyết Phong - Light on Vị diện giao dịch – Phiê…Huyết Phong - Light on Vị diện giao dịch 13-14Huyết Phong - Light on Vị diện giao dịch 11-12Huyết Phong - Light on Vị diện giao dịch 7-8Huyết Phong - Light on Vị diện giao dịch 5-6Huyết Phong - Light on Vị diện giao dịch 3-4

Categories

Categories  Chọn chuyên mục  Thông báo – Sự kiện  Trọng sinh ngự linh sư  TS mạt thế chi mệnh chủ thanh long [Hoàn]  Vị diện giao dịch chi nguyên thủy thế giới  Xuân thụ mộ vân [Hoàn] 

Thống kê Blog

706,067 hits

Follow ~~~

Để biết thông tin ngay!!!

Join 2 385 other followers

Lượm lặt!!!

THÁNG SÁU 2017HBTNSBC« Th5 Th7 » 123456789101112131415161718192021222324252627282930 

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Follow

Skip to toolbar

My Site

Manh Moe Mông Teammanhmanhweb.wordpress.comStats

PlanFree

Manage

Site PagesAdd

Blog PostsAdd

MediaAdd

Comments

Personalize

ThemesCustomize

Configure

Sharing

PeopleAdd

Plugins

DomainsAdd

Settings+ ADD NEW WORDPRESS

Reader

Streams

Followed SitesManage

DiscoverSearchMy Likes

manhmanh123@manhmanh123Sign Out

Profile

My ProfileAccount SettingsManage PurchasesSecurityNotifications

Special

Get AppsNext StepsHelp

Log Out

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: