Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐇Chương 3: Trấn Bắc tướng quân

Ngọn lửa của cấm quân dần khuất sau góc đường.

Thẩm Chiết Chi chỉnh lại y phục xộc xệch, thở hắt ra.

Khói đặc thực sự khiến người ta sặc sụa.

【Thân ái, mau chạy đi!!!】

Hệ thống gấp đến mức phát ra từng luồng âm thanh nhiễu điện.@TửuHoa

"Đừng lo, ta sẽ đi ngay bây giờ."

Lưỡi kiếm lạnh lẽo rời khỏi vỏ. Ánh kiếm lóe lên giữa làn sóng nhiệt đỏ rực, phản chiếu những tia sáng rực rỡ trong khói lửa.

Thẩm Chiết Chi vung kiếm, vạt áo tung bay.

Ngọn lửa lập tức bị chẻ làm đôi, tản ra xung quanh cửa sổ đã cháy xém.

Y tháo chiếc mặt nạ bạc đang dần nóng lên, tiện tay ném vào đống lửa.

Ánh sáng từ ngọn lửa lúc sáng rực, lúc mờ nhạt, phản chiếu đôi mắt sắc lạnh.

Một khuôn mặt thanh lệ, tuyệt trần như ngọc đột ngột lộ ra giữa màn lửa đỏ.

Thẩm Chiết Chi nhẹ nhàng lật người ra ngoài cửa sổ, trường kiếm cắm vào tường để làm điểm tựa, giảm bớt tốc độ rơi xuống. Đầu ngón chân y khẽ điểm vài cái giữa không trung, vạt áo trắng phấp phới trong luồng gió xoáy.

Nhẹ nhàng như một cánh én, Thẩm Chiết Chi đáp xuống mặt đất.

Từ đầu đến cuối, y không hề quay đầu nhìn lại chiếc mặt nạ bị lửa thiêu rụi.

【Thân ái, ngươi định trốn đi đâu?】

"Trốn?" Thẩm Chiết Chi thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối của phủ quốc sư, một tay chống lên tường, khẽ cười: "Ta sẽ rời khỏi thành đường hoàng, chẳng cần che giấu gì cả."@TửuHoa

----

Kinh thành

Triều đình dưới thời tân đế, bá quan văn võ đều đang hân hoan chúc mừng. Hôm nay, không còn cảnh đấu đá, đấu khẩu như trước, bề ngoài vẫn là một bầu không khí hòa thuận.

Dù trên mặt không thể hiện điều gì khác thường, nhưng trong lòng mọi người đều tràn đầy nghi hoặc.

Họ không tìm thấy người vẫn luôn đứng ở hàng đầu quan lại suốt bao năm qua.

Thẩm Chiết Chi – người vốn là cận thần trung thành nhất của Lý Thịnh Phong, cũng là người đáng lẽ phải được lợi nhiều nhất sau khi tân đế lên ngôi – đột nhiên biến mất. Điều này khiến ai cũng cảm thấy có điều bất ổn.

Đặc biệt là những kẻ trước kia thân thiết với Thẩm Chiết Chi, những người đã từng dựa vào y để giữ vững thế lực trong triều. Giờ đây, ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh.

Họ muốn dò hỏi vì sao Thẩm Chiết Chi không thượng triều, nhưng lại không dám lên tiếng không đúng lúc. Chỉ có thể nhẫn nhịn, bất an chờ đến khi bãi triều.

Sau buổi thiết triều, khi quan viên vừa bước ra ngoài, bỗng một cơn gió mạnh lướt qua bên người họ. Ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy một bóng người sải bước rời đi.

"Người đó là ai? Sao ta chưa từng thấy qua?"@TửuHoa

"Là Trấn Bắc tướng quân, họ Hiên Viên. Hắn ta đóng quân ở biên cương quanh năm, mỗi năm chỉ về kinh một lần để báo cáo tình hình. Lần này vì lễ đăng cơ của Hoàng thượng, hắn ta mới phá lệ quay về."

"Nhưng sao hắn ta lại vội vã như vậy?"

Một vị quan cười đáp: "Chắc là đi gặp người trong lòng. Nghe nói trước đó hắn ta còn hỏi thăm về chuyện cưới vợ, xem cần bao nhiêu vàng bạc."

——

Hiên Viên Sâm vừa trở về phủ lập tức thay triều phục, mang theo rượu chạy đến phủ quốc sư.

Thẩm Chiết Chi từng nói rằng những ngày này sẽ ở lại kinh thành để hộ giá cho tiểu hoàng đế, tuyệt đối không rời đi. Hôm nay hắn ta không thấy Thẩm Chiết Chi trên triều nên chắc hẳn y vẫn ở trong phủ.

Lâu ngày không gặp, Hiên Viên Sâm có rất nhiều điều muốn nói với Thẩm Chiết Chi.

Xuống xe ngựa, vừa bước vào con hẻm nhỏ, hắn ta lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

Toàn kinh thành đèn hoa rực rỡ, náo nhiệt vô cùng nhưng con đường này lại lạnh lẽo và vắng lặng đến đáng sợ.

Trước kia, phủ quốc sư dù không quá tưng bừng, nhưng cũng sẽ treo vài chiếc lồng đèn đỏ, đốt vài tràng pháo nhỏ, gia nhân tụ tập nói chuyện phiếm. Vậy mà hôm nay, nơi này quạnh quẽ đến mức kỳ lạ.

Thẩm Chiết Chi hôm nay không thượng triều.

Một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên trong lòng, Hiên Viên Sâm siết chặt bầu rượu trong tay, bước chân nhanh hơn.

Con hẻm không dài, với tốc độ của hắn, chỉ trong chớp mắt đã đến trước cửa phủ quốc sư.

Nhưng khi càng đến gần, bước chân Hiên Viên Sâm càng chậm lại.@TửuHoa

Cuối cùng, hắn ta đứng sững tại chỗ.

"Rầm!"

Bầu rượu trong tay rơi xuống, vỡ tan trên nền tuyết.

Lớp tuyết trắng tinh khôi bị hơi ấm của rượu làm tan chảy, để lộ ra đống tro tàn đen kịt bên dưới.

Phủ quốc sư...

Từ lâu đã bị thiêu rụi thành một đống hoang tàn.

——

Vào lúc nửa đêm, tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi xuống.

Đến sáng hôm sau, khi lính canh thành vừa ngáp dài thay ca, họ phát hiện tuyết mịn đã tích dày đến nửa thước.

Một tên lính canh run rẩy, ôm chặt cây trường thương trong lòng, tựa vào tường thành mà thở dài: "Lam đế vừa mới đăng cơ thì có tuyết rơi đúng lúc, sau này chắc chắn thiên hạ thái bình."

Một tên lính khác còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở, thuận miệng đáp: "Tất nhiên rồi."

Tên lính đầu tiên ló đầu khỏi trạm gác, nhìn về phía trước rồi vẫy tay với hai người bên cạnh: "Đứng thẳng dậy, đừng có lười biếng nữa, có người đang tới."

Nghe vậy, cả hai lập tức chấn chỉnh lại tư thế, gắng chịu cái lạnh mà đứng thẳng.@TửuHoa

Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, càng lúc càng gần nhưng khi đến gần cổng thành thì đột nhiên im bặt.

Hai lính canh nhìn sang, thấy một người vừa xoay người xuống ngựa. Dáng người thanh mảnh nhưng cử chỉ lại vô cùng tiêu sái.

Khi người đó dắt con ngựa cao lớn lại gần, bọn họ mới phát hiện đôi mắt y bị che bởi một tấm lụa trắng —— nếu không phải người mù, sao lại che mắt như vậy?

Hơn nữa, y còn là một người mù có nhan sắc đẹp đến mức khó tin.

Mái tóc đen dài xõa như thác nước, bộ trường bào trắng viền đỏ dù có phần cũ kỹ, dính chút bụi bẩn nhưng chẳng thể làm lu mờ nhan sắc của y, thậm chí còn khiến y có thêm chút phong thái tao nhã, u buồn.

Một lính canh lặng lẽ quan sát một lúc rồi mới lên tiếng: "Ra khỏi thành sớm như vậy, có chuyện gì sao?"

Lẽ ra gã không cần phải hỏi, nhưng thấy người này có ngón tay thon dài trắng trẻo đang nắm dây cương, gã buột miệng hỏi.

Một nam nhân sao có thể đẹp như vậy?

Giống như một khối ngọc thượng hạng vậy.

Người kia khẽ cười, đôi mắt bị che giấu sau lớp lụa trắng chẳng có chút cảm xúc: "Người thân trong kinh thành thấy ta là gánh nặng nên đuổi ta đi thôi."@TửuHoa

"... Ra vậy."

Lính canh lại liếc mắt nhìn tấm lụa trắng trên mắt y, cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng vẫn phất tay cho y qua.

Dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là một kẻ mù mà thôi.

Người nọ khẽ gật đầu, nắm dây cương dắt ngựa ra khỏi cổng thành, bóng dáng dần khuất xa trong gió tuyết.

【Thân ái, ngươi che mắt như vậy mà không sợ lạc đường sao?】

Từ lúc sắp rời khỏi thành, hệ thống đã căng thẳng vô cùng, sợ y bị lính canh ngăn lại. Giờ ra khỏi thành rồi, nó mới khôi phục trạng thái bình thường, lập tức luyên thuyên hỏi đủ thứ.

Người nọ xoay người lên ngựa, khẽ vuốt nhẹ tấm lụa trắng trên mắt rồi nhanh chóng thả tay xuống.

"Ngươi đã nghe đến cách phân biệt vị trí bằng âm thanh chưa? Đôi khi lỗ tai còn đáng tin hơn cả đôi mắt."

Hệ thống lập tức reo lên đầy kinh ngạc: 【Thì ra còn có cách đó sao!】

Y nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa, im lặng không nói gì nữa.

Lời y nói nửa thật nửa giả.@TửuHoa

Y đúng là có thể nghe âm thanh mà nhận biết phương hướng, nhưng việc che mắt không chỉ vì điều đó.

Chỉ là, y không muốn nhìn thấy thế gian này nữa.

Nếu chỉ cần che mắt là có thể không thấy những điều tàn ác trên đời, vậy thì y sẵn sàng che đi suốt đời.

"Giá!"

Con ngựa hí vang, bốn vó xé gió lao đi, để lại một vệt dài trên nền tuyết trắng, dần khuất bóng trong trời đông mênh mông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro