Sau khi hội học sinh kiểm kê sĩ số xong, cán bộ lớp tổ chức cho cả lớp đi về phía sân thể dục.
Cán bộ lớp nói với bọn họ rằng trước đây trường chưa từng tổ chức tiệc chào đón tân sinh viên quy mô lớn như thế này, vậy nên lần này tân sinh viên coi như may mắn khi được tham gia.
Lớp của họ tổng cộng có hơn ba mươi người. Hai người bạn cùng phòng khác của Lục Ngu không sôi nổi như Trình Khánh, nhưng lại hướng ngoại hơn Lục Ngu rất nhiều.@TửuHoa
Chỉ cần không có tiết học, Trình Khánh nhất định sẽ đến sân thể dục để vận động, chơi đủ loại môn thể thao.
Hai người bạn cùng phòng còn lại thì hoặc là ở thư viện, hoặc là ở trong phòng chơi game hay làm những việc mà họ cảm thấy hứng thú.
Lục Ngu không biết chơi game, nhưng khi nhìn thấy bạn cùng phòng thao tác chuột và bàn phím một cách thuần thục để chơi, cậu thực sự rất muốn thử.
Cậu nghĩ rằng lần sau về biệt thự nhất định phải chơi một trận với Tống Giản Lễ, chơi game gì cũng được.
Trường có phòng vẽ tranh, nhưng nghe nói đó là môn học tự chọn. Lục Ngu từng đến vài lần, nhưng mỗi lần đều gặp lớp đang học. Giáo viên dạy môn đó là một phụ nữ hơn 60 tuổi, trông có vẻ rất có khí chất văn chương. Bà giảng bài rất thú vị, Lục Ngu từng đứng ngoài cửa sổ nghe lén vài lần và cảm thấy học hỏi được khá nhiều.
"Chán quá, thà để tôi đi đánh bóng rổ một lúc còn hơn." Bốn người bọn họ ngồi cạnh nhau, Trình Khánh nhỏ giọng phàn nàn với Lục Ngu.
Lục Ngu cũng nhỏ giọng đáp lại: "Tiếc là cán bộ lớp không cho đi."
Cậu không cảm thấy có gì chán cả, bởi vì các tiết mục biểu diễn cũng khá thú vị. Những người nhảy múa trên sân khấu rất nhiệt huyết và tràn đầy sức sống, dễ dàng khuấy động bầu không khí trong khán đài.
"Hơn nữa, cậu nhìn đi, chẳng phải cũng khá thú vị sao? Nếu không đi xem thì phải lên lớp tự học buổi tối đấy." khoa của họ vừa mới bắt đầu chương trình học buổi tối, mà khi đó thì tất cả thiết bị điện tử sẽ bị thu lại để quản lý. Khi đó mới thực sự là chán nản.
Hôm nay, Lục Ngu rất ngoan ngoãn mặc một chiếc hoodie trắng rộng rãi, quần jeans cũng rộng thùng thình. Mái tóc mềm mại của cậu bị gió thổi tung, ánh đèn trong khán đài không quá sáng, nhưng đôi mắt cậu lại sáng long lanh như những vì sao.
Trình Khánh luôn cảm thấy Lục Ngu rất đẹp.
Là kiểu đẹp một cách ngoan hiền, tính cách cũng rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng, êm tai như ánh nắng ấm áp khiến người ta cảm thấy thoải mái. Chỉ cần nói chuyện với cậu vài câu là tâm trạng cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Ban đầu, Trình Khánh cảm thấy bực bội vì tiếng ồn ào xung quanh, nhưng sau khi nói chuyện với Lục Ngu, tâm trạng cậu cũng dịu lại.@TửuHoa
"Có lý." Cậu ta gật đầu tán thành.
Trên sân khấu, những người đang nhảy múa thực sự rất có sức sống. Ánh đèn nhiều màu sắc chiếu sáng cả bầu trời, khán giả phía dưới đồng loạt hò reo. Lục Ngu cầm trên tay cây gậy phát sáng, nhẹ nhàng vẫy vẫy để cổ vũ.
Trình Khánh thấy vậy thì túm lấy cổ tay cậu giơ cao lên và nói lớn: "Cậu như vậy sao mà có không khí chứ? Phải làm thế này này!"
Cậu ta mạnh mẽ vẫy tay, kéo theo tay của Lục Ngu cùng vẫy theo: "Oa oa! Hay quá hay quá!"
Lục Ngu lập tức bật cười, sự gượng gạo ban đầu cũng dần biến mất. "Hò hét như vậy kỳ quặc quá..."
"Có gì mà kỳ? Cậu nhìn hai người kia xem, chẳng phải họ cũng đang hét như thế sao?" Trình Khánh hất cằm về phía hai người bạn cùng phòng bên cạnh.
Hai người đó cũng đang vẫy gậy phát sáng và hét lên những âm thanh như tiếng hú của khỉ.
Lục Ngu cười đến nỗi đôi mắt cong như vầng trăng non, cuối cùng cũng yên tâm lớn tiếng hò hét cùng mọi người.
Bữa tiệc chào đón tân sinh viên có rất nhiều tiết mục, Lục Ngu cảm thấy giống như đang tham gia một buổi hòa nhạc lớn vậy.
Vì mới nhập học được hai, ba ngày, cậu luôn lo lắng mình sẽ không hòa hợp được với bạn cùng phòng. Không ngờ rằng chỉ sau một thời gian ngắn, giảng viên phụ đạo đã chủ động liên hệ để hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cậu.
Sau khi vào ký túc xá, ba người bạn cùng phòng cũng rất quan tâm và chăm sóc cậu.
Khi đi học, dù các bạn cùng lớp có hay nhìn cậu và bàn tán nhưng vì đã quen với những ánh mắt đánh giá từ thời cấp ba, cậu có thể nhận ra rằng họ không có ác ý. Thậm chí, nhiều người còn chủ động xin thông tin liên lạc của cậu.
Cậu nghĩ rằng dù sao mọi người cũng học cùng một lớp, sau này chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc nên cũng không từ chối.
Bữa tiệc kéo dài đến tận 9 giờ rưỡi mới kết thúc.@TửuHoa
Trình Khánh mặt đầy tiếc nuối: "Không ngờ lại vui đến vậy."
Lục Ngu nói: "Cậu giỏi trò đoán bài hát thật đấy, đoán đúng nhiều bài ghê."
"Đương nhiên rồi! Nói thật cho các cậu biết, hồi cấp ba tớ chính là thần đồng âm nhạc của lớp đó!" Trình Khánh đắc ý hất cằm.
Lục Ngu mím môi cười khẽ.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu lấy điện thoại ra kiểm tra. Cậu đã gửi mấy tin nhắn cho Tống Giản Lễ, nhưng vẫn chưa nhận được hồi đáp.
Dù biết rằng Tống Giản Lễ đang họp và không tiện trả lời tin nhắn, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút hụt hẫng.
Cậu mở album ảnh, lướt qua những bức ảnh đã gửi cho Tống Giản Lễ. Hầu hết là ảnh sân khấu biểu diễn, nhưng có một bức hơi khác biệt — đó là bức ảnh cậu chụp chính mình...
Chỉ lộ ra một bên mắt, mà ý của cậu là muốn cho Tống Giản Lễ thấy phía sau có bao nhiêu người.
——
Tống Giản Lễ xuống máy bay sau mười tiếng, lúc này ở Trung Quốc là hơn 8 giờ sáng, còn ở San Francisco thì khoảng hơn 5 giờ chiều.
Vừa mở điện thoại, việc đầu tiên hắn làm là trả lời tin nhắn của Lục Ngu. Ban đầu, hắn không có ý định giấu chuyện mình ra nước ngoài, nhưng chủ yếu là lo Lục Ngu sẽ thức đêm để nhắn tin với anh.
Thực tế đã chứng minh hắn lo lắng không sai, vì Lục Ngu đã gửi tin nhắn cuối cùng cho hắn vào lúc hơn 1 giờ sáng:【 Ngủ ngon Giản ca 】
Nếu không nhận được hồi âm, cậu sẽ cứ chờ mãi. Đây là một thói quen khiến người ta đau lòng.
Lúc trước, khi chờ Tống Giản Lễ trả lời tin nhắn cũng vậy, năm đó chờ Trang Ninh Nguyệt về nhà đón mình cũng vậy.
Lại thêm một điều nữa, Lục Ngu có thể sẽ suy nghĩ lung tung. Cậu biết ba mẹ và người thân của Tống Giản Lễ đều ở Mỹ, nếu hắn sang đây, cậu có thể sẽ nghĩ rằng Tống Giản Lễ chọn cách bỏ lại mình để về nhà.
Những lời giải thích bằng miệng không thể trấn an được Lục Ngu, chi bằng ngay từ đầu đừng để cậu có cơ hội lo lắng như vậy. Vì thế, Tống Giản Lễ mới quyết định không nói ra.@TửuHoa
Hắn đọc lại hết những tin nhắn mà Lục Ngu đã gửi, nghiêm túc xem từng bức ảnh cậu chụp. Khi thấy bức ảnh chỉ lộ ra một bên mắt của Lục Ngu, hắn lưu nó vào album riêng.
Sau đó, hắn nhắn lại cho cậu:【 Đẹp 】
Hắn giải thích lý do mình trả lời muộn là vì điện thoại hết pin. Hôm qua họp xong cũng khá trễ, vì lo phát tin nhắn sẽ làm Lục Ngu thức giấc nên hắn không muốn làm phiền cậu.
Hôm nay Lục Ngu được nghỉ, có lẽ vẫn còn đang ngủ nên chưa trả lời. Sau khi tỉnh dậy, cậu còn phải đến nhà La Anh Lan.
Người đến đón Tống Giản Lễ là một dì giúp việc và quản gia. Khi đã ngồi trên xe, quản gia quay đầu hỏi: "Thiếu gia, ngài muốn về biệt thự nghỉ ngơi trước hay về nhà cũ?"
Ông cụ Tống đang ở nhà cũ để dưỡng bệnh, có lẽ mấy người trong nhà cũng đều ở đó. Kể từ khi ông bệnh nặng, Tống Giản Lễ chỉ về đó một hai lần, mỗi lần chỉ ở lại hai ba ngày rồi đi.
Dì hai của hắn chắc chắn sẽ lấy chuyện này để trách móc hắn một trận nên quản gia thực sự không muốn hắn đến đó vào lúc này.
Nhưng Tống Giản Lễ chỉ day day huyệt thái dương, chậm rãi nhếch môi: "Đến nhà cũ đi."
Tài xế không dám nói gì, chỉ lặng lẽ lái xe về phía nhà cũ.
Chuyện hắn trở về vốn không thể giấu được. Trước khi ông cụ bệnh nặng, ông đã nhiều lần gọi điện bắt hắn về. Nếu không về, hắn thật sự sẽ bị gán cho danh tiếng bất hiếu.
Nhà cũ khá yên tĩnh, phong cảnh xung quanh rất đẹp, ít xe cộ qua lại, không làm phiền đến việc dưỡng bệnh của ông cụ.
Trên đường đi, Tống Giản Lễ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Nửa tiếng sau, họ đã đến nơi.
"Thiếu gia, thiếu gia." Quản gia nhẹ nhàng gọi hắn dậy.
Tống Giản Lễ nhìn ra ngoài, lúc này trời đã dần tối. Vì chưa thích nghi với chênh lệch múi giờ, đầu hắn vẫn hơi choáng váng.@TửuHoa
Xuống xe, hắn quay lại dặn tài xế:
"Chú cứ về trước đi, mang cả hành lý của tôi về biệt thự luôn."
"Ngài không ở lại nhà cũ qua đêm sao?"
Tống Giản Lễ lắc đầu.
Hắn xoay người đi về phía cổng lớn. Ngôi nhà này có lịch sử khá lâu đời, là căn nhà đầu tiên mà ông cụ mua khi sang Mỹ lập nghiệp. Sau này, vì có mâu thuẫn với bà nội, ông cụ chuyển ra khỏi nhà cũ. Giờ đây, khi bệnh nặng, ông mới quay về.
Căn nhà có ba tầng, vừa cổ kính vừa u ám. Nó đứng lẻ loi giữa những hàng cây xanh um tùm, mang đến cảm giác kỳ quái. Bậc thang đã bị mài mòn do bao lượt người qua lại. Dây thường xuân leo kín bức tường thấp.
Lối kiến trúc Trung Quốc này quả thực không hợp với khung cảnh xung quanh.
Tống Giản Lễ chỉnh lại quần áo, ấn chuông cửa.
Không lâu sau, một người hầu trong nhà chạy ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy hắn, cô lập tức nở nụ cười kinh ngạc: "Thiếu gia! Thiếu gia, ngài đã về rồi!"
Tống Giản Lễ khẽ nhếch môi, lễ phép gật đầu. Cô vội vàng nhường đường: "Thiếu gia, ngài đến từ khi nào vậy?"
"Vừa mới đến."
Bước vào nhà cũ, một luồng hơi lạnh bất giác bủa vây lấy hắn.
Quay về đây để dưỡng bệnh, bệnh chưa làm ông cụ kiệt quệ thì căn nhà ẩm thấp này đã đủ sức quật ngã ông.
Tống Giản Lễ nhíu mày một chút, sau đó đi thẳng về phòng. Người hầu trong nhà vui vẻ chạy đi báo tin: "Tam thiếu gia đã về rồi! Mau đi báo cho lão gia!"
Trong thế hệ của hắn, Tống Giản Lễ đứng thứ ba nên mọi người trong nhà đều gọi hắn là tam thiếu gia.@TửuHoa
Người hầu trong nhà phần lớn là người Hoa. Dù có người nước ngoài thì họ cũng đều biết nói tiếng Trung, điều này khiến hắn có cảm giác như mình vẫn còn ở trong nước.
Lúc này ở Trung Quốc chắc cũng gần 9 giờ tối, có lẽ Lục Ngu phải đến 9 giờ rưỡi mới thức dậy.
Hắn thay giày rồi đi thẳng đến phòng của ông cụ.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc Đông y, trộn lẫn với mùi thuốc sát trùng nhưng không đến mức khó chịu.
Lần trước gặp ông cụ, tinh thần ông vẫn còn khá tốt, có thể tự đi lại. Giờ đây, ông đã gầy trơ xương, thậm chí nói chuyện cũng phải chắt chiu từng chút sức lực.
Mấy người con cháu trong nhà đều túc trực bên giường. Tống Giản Lễ lần lượt chào hỏi các trưởng bối.
Quả nhiên, dì hai của hắn mở miệng trách móc: "Tam thiếu gia thật bận rộn quá nhỉ. Đến cả ông cụ gọi nhiều lần cũng không về. Thôi thì nhân dịp này, chịu khó thể hiện chút hiếu thảo đi."
Tống Giản Lễ vẫn giữ nụ cười lịch sự, khiêm tốn đáp: "Tôi hiểu rõ."
Hắn không có hứng tranh cãi với bà ta, hoặc có thể nói, hắn thấy bà ta chẳng đáng để mình tốn công phản bác.
Ngay lúc đó, Đường Uyển Quân lên tiếng: "Chị nói thế là quá đáng rồi. Tiểu Giản dĩ nhiên không thể rảnh rỗi như nhà chị rồi. Nghe nói thằng bé còn đang bận chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp nữa đấy."
Cái hay không nói, chỉ nói cái dở, đối diện thì cắn chặt răng nói: "Hoàn cảnh nhà chị cũng không phải quá lo lắng, sức khoẻ của ba, ông ấy..."
"Khụ khụ, con cảm thấy ba làm chậm trễ việc học của nó sao?" người trên giường bệnh cuối cùng cũng mở mắt, câu đầu tiên cất lên.
Dì hai bị nghẹn một chút: "Ba, con không có ý đó."
Tống lão gia tử không để ý tới bà ta, chỉ chậm rãi đưa ánh mắt về phía Tống Giản Lễ, sau đó nâng bàn tay khô gầy như cành cây lên: "Tiểu Giản, lại đây."
Tống Giản Lễ nghe lời bước tới, ngồi xổm bên mép giường.
Lão gia tử chạm nhẹ vào mặt hắn, thở dài: "Giờ này mới về, con vẫn còn giận ông sao?"
"Cháu trai chưa bao giờ giận ngài." Tống Giản Lễ nhẹ giọng nói.@TửuHoa
Sau khi bà nội và ông nội xảy ra mâu thuẫn, bà một mình về nước sinh sống, sau đó mất vì bệnh, hai người từ đó cũng không còn gặp lại nhau. Lúc nhỏ, Tống Giản Lễ luôn nghĩ rằng cái chết của bà nội có liên quan đến ông.
Sau này lớn lên, hắn mới hiểu đó là hai người yêu nhau nhưng vì hiểu lầm mà chia cắt, lòng tự trọng cao khiến cả hai không ai chịu xuống nước, cuối cùng đến chết cũng không thể hóa giải.
Chuyện của bậc trưởng bối không liên quan đến hắn, vì vậy khi trưởng thành, hắn không còn oán trách ông nữa, chỉ là đơn thuần không muốn quá thân cận với lão gia tử. Bởi trong ký ức thơ ấu của hắn, bà nội chiếm phần nhiều hơn.
"Nghe mẹ con nói, con không về nước là vì đứa nhỏ tên Lục Ngu kia, lần này trở về, con có đưa nó theo không?"
Tống Giản Lễ lắc đầu giải thích: "Việc học của cậu ấy rất quan trọng."
"Có thể cho ông nội xem mặt nó không?" lão gia tử hỏi.
Tống Giản Lễ lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh chụp chung với Lục Ngu: "Bên trái là cậu ấy, cậu ấy rất hiền lành, cũng rất kiên cường. Nếu ông gặp cậu ấy, chắc chắn ông sẽ thích cậu ấy."
Lão gia tử nhìn kỹ một lúc, mới đánh giá: "Là một đứa trẻ không tồi, chỉ là quá gầy."
"Vâng, sức khỏe của cậu ấy vẫn không tốt lắm." Tống Giản Lễ lấy lại điện thoại.
"Đưa người về nhà thì phải đối xử tốt với nó, tìm nhiều bác sĩ giỏi để chữa trị, đừng để xảy ra hiềm khích gì." Lão gia tử tiếc nuối vì quá khứ giữa ông và vợ mình.
Tống Giản Lễ hiểu điều đó, gật đầu đáp: "Con hiểu, con sẽ yêu thương cậu ấy cả đời."
"Ông không chờ được đến ngày các con kết hôn đâu, sau này thay ông gửi lời hỏi thăm nó." lão gia tử thở dài một hơi thật sâu.
Trong lòng Tống Giản Lễ bỗng cảm thấy khó chịu, hắn nói: "Ông sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Con giỏi dỗ người quá. Thôi được rồi, con ngồi máy bay cũng mệt, về nghỉ ngơi trước đi." lão gia tử phất tay, ra hiệu mọi người trong phòng đều có thể rời đi.
Tống Giản Lễ đứng dậy: "Ngày mai con lại đến thăm ông, ông nghỉ ngơi cho tốt."@TửuHoa
Lão gia tử nhắm mắt lại, không biết có nghe được lời của hắn hay không.
Ra khỏi phòng, Đường Uyển Quân tiến đến vỗ vai hắn, nhìn từ trên xuống dưới thật lâu rồi ôm hắn một cái, nói: "Đứa nhỏ này, đến thần tiên cũng không kéo con về nổi."
Đường Uyển Quân có phong thái dịu dàng, dáng vẻ thanh tao. Bà mặc một bộ sườn xám màu xanh lơ khiến người ta cảm thấy ấm áp thân thiện. Tóc dài đen nhánh búi lên bằng một cây trâm gỗ.
Bên thái dương có vài lọn tóc rơi xuống, năm tháng không để lại dấu vết gì trên mặt bà, mà chỉ thêm vài phần trẻ trung.
"Mẹ đừng giận, mẹ biết con có lý do mà." Tống Giản Lễ cao hơn Đường Uyển Quân một cái đầu, phải cúi xuống mới có thể nhìn thẳng vào mắt bà.
Đường Uyển Quân: "Con có lý do, nhưng cũng không biết đưa cậu ấy về cho mọi người nhìn một chút sao?"
"Sẽ có cơ hội mà." Tống Giản Lễ dỗ dành Đường Uyển Quân, hai người vừa nói vừa rời đi.
"Ai, hầu hạ tốt đến đâu cũng không bằng làm đúng chuyện. Sớm biết lấy lòng bà cụ là được rồi, lúc trước bảo con về nước chăm sóc bà ấy cho tốt, ai ngờ ông con sắp chết lại đột nhiên nhớ bà ấy. Biết được Tống Giản Lễ là người đã chăm sóc bà ấy lúc cuối đời, ông ấy hận không thể lập tức tuyên bố di sản sẽ để lại cho hắn. Con xem con hầu hạ tận tình đến thế, cuối cùng Tống Giản Lễ vừa đến lập tức thành công cốc rồi." dì hai nhún vai, nói với đứa con trai bên cạnh.
Tống Gia Hữu gãi đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ? Có cần trộm di chúc đổi tên không?"
"..." dì hai lườm nó một cái: 'Khó trách con thi tốt nghiệp ba lần cũng không đậu, đầu óc này đúng là hết cứu. Con nghĩ đây là phim truyền hình sao? Còn trộm di chúc đổi tên? Luật sư là bù nhìn chắc? Lão gia tử khôn ngoan cả đời, giờ lại lú lẫn để con trộm di chúc chắc? Đúng là có bệnh."
Tống Gia Hữu: "..."
Nó lẽo đẽo chạy theo mẹ: "Mẹ, con đâu có biết. Nếu di sản không phải của chúng ta, vậy còn chăm sóc ông ta làm gì?"
"300 tỷ tài sản đều cho Tống Giản Lễ? Dù sao cũng sẽ rớt ra chút ít, con liếm chén cũng có được một miếng mà." dì hai bực bội.
Tống Gia Hữu: "Mẹ nói sớm vậy đi, làm con cứ tưởng mình làm không công."@TửuHoa
Dì hai: "..."
——
Tống Giản Lễ đoán không sai, Lục Ngu tỉnh dậy đúng 9 giờ 30 sáng. Khi đó, hắn vừa đặt hành lý xuống phòng thì điện thoại WeChat của Lục Ngu gọi đến.
Lúc này ở San Francisco là 9 giờ tối, trời bên ngoài đã tối đen. Tống Giản Lễ bật hết đèn trong phòng lên, sau đó đổi phông nền phía sau thành bức tường trắng rồi mới nhận cuộc gọi.
Trên màn hình, vì đèn trong phòng sáng, Lục Ngu không phân biệt được thời gian bên đó.
"Giản ca, tớ tỉnh rồi." trên màn hình là khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ của Lục Ngu, mái tóc rối bù. Tối qua cậu ngủ muộn, giờ vẫn còn lờ đờ như sắp ngủ tiếp.
Ngón tay Tống Giản Lễ lướt qua màn hình, nhẹ nhàng dừng lại trên đôi mắt của cậu: "Không ngủ đủ à? Tối qua nhắn tin cho tớ nhiều quá."
"Tớ chờ cậu trả lời tin nhắn mà." trước đây khi gọi điện, Lục Ngu chưa từng để lộ mặt, nhưng giờ đã quen với việc xuất hiện trên màn hình.
Tống Giản Lễ có chút áy náy: "Xin lỗi, đã để cậu đợi lâu rồi."
"Không sao đâu, Giản ca có bảo tớ đi ngủ sớm, là do tớ tự muốn chờ thôi, cậu đừng tự trách." Lục Ngu ngáp một cái rồi nói.
Tống Giản Lễ hỏi: "Cậu có uống thuốc đầy đủ không? Vết thương ở đầu gối có bôi thuốc không? Cho tớ xem vết thương nào."
Lục Ngu đặt điện thoại xuống giường, sau đó từ từ kéo ống quần ngủ lên.
Cậu hướng camera vào đầu gối bị thương, rồi nói: "Tớ có uống thuốc đầy đủ, vết thương ở đầu gối cũng sắp lành rồi nè."
Trên vết thương, lớp vảy đã bong ra, để lộ phần da non hồng hồng: "Cậu xem, có phải là sắp khỏi rồi không?"
Sắc mặt Tống Giản Lễ hơi trầm xuống: "Ừm, cũng tạm ổn rồi."@TửuHoa
Lục Ngu lúc này mới quay camera về phía mình, nói: "Giản ca, tớ nhớ cậu một chút."
"Tớ cũng nhớ Tang Tang, chờ mấy ngày nữa tớ xong việc sẽ về tìm cậu. Chút nữa sẽ có tài xế đến đón cậu qua nhà dì La." Tống Giản Lễ nhìn khuôn mặt buồn ngủ của Lục Ngu, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.
"Được rồi, tớ cũng nhớ dì La lắm. Hôm đó đi vội quá, tớ không kịp xin số liên lạc của dì, cậu có liên hệ với dì chưa? Tự nhiên đến có làm phiền dì không?" Lục Ngu lại bắt đầu lo lắng.
Tống Giản Lễ gật đầu: "Tớ đã nói với dì rồi, cậu cứ đến là được."
"Vậy tớ đi rửa mặt đây." Lục Ngu lăn qua lăn lại trên giường một lúc rồi mới rời khỏi chăn, cả màn hình chỉ còn lại một góc khuôn mặt.
"Nhớ ăn sáng rồi hẵng đi, mang thuốc theo nữa." Tống Giản Lễ biết Lục Ngu hay quên nên cố ý dặn dò thêm.
"Biết rồi mà." Lục Ngu lại quay màn hình về phía mình, nhìn thấy Tống Giản Lễ trông có vẻ mệt mỏi thì quan tâm hỏi: "Cậu có phải tối qua ngủ không ngon không? Cậu ngủ bù một chút đi, chiều tớ lại gọi cho cậu."
"Được." Tống Giản Lễ đã ngồi máy bay lâu như vậy, về nhà lại còn chạy sang nhà cũ, quả thật rất mệt.
Lục Ngu làm động tác cúi chào với hắn rồi cúp máy.
Sau đó, cậu gửi cho Tống Giản Lễ một sticker 【mèo con chúc ngủ ngon】
Tống Giản Lễ nhanh chóng đáp lại một sticker 【xoa đầu mèo con】
Lục Ngu khẽ cười, lướt xem bài đăng trên mạng xã hội. Trong lớp có nhiều bạn bè rất thú vị, thỉnh thoảng cậu còn chia sẻ những câu chuyện vui này với Tống Giản Lễ.
Cậu cứ lướt xuống từng bài một.
Cho đến khi thấy một bài đăng vào hơn 8 giờ sáng.
Đính kèm là... chính cậu?!
Tấm ảnh chỉ chụp một bên mắt của cậu.@TửuHoa
Cậu mộng du rồi đăng bài à?!
Lục Ngu vẫn chưa phản ứng kịp, đến khi đọc phần chú thích kèm theo:
【Giản ca ❤️】: Tang Tang biểu diễn trong đêm hội trường, đẹp lắm ^^
【Hình ảnh/jpg】
Lục Ngu: !
Bao nhiêu ảnh chụp không đăng, lại đăng đúng một tấm chỉ lộ mỗi con mắt, ai mà biết được buổi biểu diễn đẹp hay không đẹp chứ?
Dù đây không phải lần đầu tiên Tống Giản Lễ đăng ảnh mình lên, nhưng mỗi lần như vậy, tim cậu lại đập nhanh hơn. Được người mình thích đăng ảnh lên mạng xã hội đều có cảm giác như vậy sao?
Lục Ngu không hiểu, nhưng cậu vẫn nhấn "thích" và bình luận: 【Đúng ha, thật sự rất đẹp】
Lúc sau, khi quay lại xem, Tống Giản Lễ đã trả lời bình luận của cậu: 【Đúng vậy, Tang Tang rất đẹp】
—
Lần này, tài xế đến đón Lục Ngu là một người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, thân hình gấp đôi cậu. Chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người khác không dám đến gần.
Ban đầu, Lục Ngu cũng không dám nhận, nhưng nhìn biển số xe là xe nhà mình, cậu mới nuốt nước miếng rồi bước lên.
Từ trường học đến nhà dì La không quá xa, còn gần hơn biệt thự một chút. Hôm trước đi vội quá, cậu chưa kịp quan sát xung quanh.@TửuHoa
Ở thôn Bích Nguyên, phần lớn người dân sống bằng nghề làm du lịch sinh thái, dọc đường đi có rất nhiều nhà hàng kiểu nông trại. Lúc này đúng giờ ăn, xe vừa đi qua những quán đó, dù cửa sổ đã đóng chặt nhưng mùi đồ ăn vẫn len lỏi vào trong xe.
Lục Ngu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thấy trên đường có gà vịt thả rông, xe vừa đi qua, chúng lập tức chạy tán loạn khắp nơi.
Không lâu sau, bọn họ đã đến nơi.
Dì La Anh Lan đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, chỉ chờ Lục Ngu đến.
"Dì La!"
Xe vừa dừng lại, Lục Ngu đã nhảy xuống khiến dì La hoảng hốt, mặt mũi tái xanh.
"Thằng nhóc này, gấp cái gì chứ, ngã xuống thì làm sao hả?" dì vừa đau lòng vừa giận, nắm lấy tay cậu định trách mắng.
Nhưng Lục Ngu quá ngoan, dì không nỡ trách nữa, chỉ đành nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu.
Lục Ngu cười tươi.
Tài xế vạm vỡ phía sau lấy hết quà từ cốp xe ra, bước đến trước mặt dì La và nói: "Chào dì, đây là chút quà từ thiếu gia nhà chúng tôi, mong dì chăm sóc Lục thiếu gia trong mấy ngày này."
Giọng nói vang rền, đầy uy lực của tài xế khiến dì La ngơ ngác mất mấy giây.
"Tống thiếu gia thật có tâm, dù cậu ấy không nói, tôi cũng sẽ chăm sóc Tang Tang thiếu gia thật tốt, đứa trẻ ngoan mà." La Anh Lan nhìn vào mắt Lục Ngu, nhớ lại những lời Tống Giản Lễ từng nói về cậu.
Hiện tại, bên cạnh Lục Ngu chỉ có mỗi Tống Giản Lễ, người Lục gia cũng không cần cậu, vậy cậu còn có thể dựa vào ai đây?@TửuHoa
Nhìn thấy Lục Ngu vẫn còn thân thiết với mình như khi còn nhỏ, La Anh Lan cảm thấy trong lòng vui mừng biết bao.
"Dì La, đừng gọi con là thiếu gia, cứ gọi con là Tang Tang đi, con thích dì gọi con như vậy." Khi nghe "Tang Tang thiếu gia," Lục Ngu luôn có cảm giác như mình vẫn còn ở Lục gia. Hồi nhỏ, khi dì La chăm sóc cậu trong biệt thự, cũng gọi cậu như vậy. Nhưng bây giờ không còn như trước nữa, dì không cần gọi cậu như thế.
La Anh Lan nắm lấy tay Lục Ngu: "Được, được, Tang Tang, Tang Tang."
Dì liên tục gọi hai tiếng, như thể đang gọi chính con mình vậy.
"Dạ! Con đây." Lục Ngu đáp lại.
La Anh Lan cảm thấy Lục Ngu bây giờ có chút khác so với lần trước gặp mặt. Nếu phải nói khác ở điểm nào thì có lẽ là nụ cười của cậu trông rạng rỡ và dễ lây lan cảm xúc hơn.
Dì mời Lục Ngu và tài xế vào trong nhà ngồi, còn Phương Kỳ vừa hay cũng bày món ăn cuối cùng lên bàn. Bốn người ngồi quanh bàn vuông cùng nhau dùng bữa trưa.
La Anh Lan nhìn Lục Ngu ăn cơm mà cảm thấy rất vui vẻ. Cậu ăn thêm một miếng thịt, dì cũng vui, uống thêm một chén canh, dì cũng hạnh phúc. Dì gắp thức ăn cho cậu, nói: "Ăn nhiều một chút con, mập lên một chút đi."
Lần dì rời đi trước đây, Lục Ngu đã rất gầy. Bây giờ gặp lại, cậu vẫn gầy như vậy. Dì biết mình không nên nghĩ như thế nhưng luôn cảm thấy người Lục gia đối xử với cậu quá khắt khe.
"Thật ra con đã mập lên rồi... Ưm, bảy cân lận." Lục Ngu ngước mắt suy nghĩ một chút, rồi dùng ngón tay làm dấu số "7."
La Anh Lan không dám tin hỏi lại: "Vậy trước đây con còn gầy hơn bây giờ à?!"@TửuHoa
Lục Ngu gãi đầu: "Trước kia con không hiểu sao ăn hoài cũng không mập, nhưng từ khi ở cùng Giản ca thì lại tăng cân."
La Anh Lan đau lòng vô cùng, thậm chí bản thân dì cũng không nhận ra nước mắt đã đọng đầy trong mắt. Đến khi Lục Ngu hỏi dì làm sao vậy, dì mới chợt nhận ra.
Dì dùng tay áo lau đi nước mắt, nhưng ngẩng đầu lên thì thấy Lục Ngu đã đưa cho mình một tờ khăn giấy: "Dì La, dì không khỏe sao?"
La Anh Lan lắc đầu, đưa tay nhận lấy khăn giấy rồi bất chợt chú ý đến sợi chỉ đỏ trên cổ tay Lục Ngu.
Dì cảm thấy ấm áp trong lòng, hỏi: "Con vẫn còn giữ sợi chỉ đỏ này à?"
"Dạ! Đây là sợi chỉ đỏ may mắn dì cho con, con vẫn chưa từng làm mất." Lục Ngu xoay cổ tay cho La Anh Lan xem.
Cậu đã đeo nó suốt bao năm qua. Sợi chỉ đỏ ấy từng bị mài mòn đến đứt một lần, nhưng Lục Ngu lại thắt lại rồi tiếp tục đeo.
"Dì sẽ làm cho con một cái mới nhé, cái này sắp đứt rồi." La Anh Lan nói.
Lục Ngu mím môi, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Dì có thể dạy con được không? Con cũng muốn làm một cái để tặng người khác."
"Là muốn tặng cho Tống thiếu gia phải không?" La Anh Lan hỏi.
Lục Ngu ngạc nhiên: "Sao dì biết?"
La Anh Lan chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, không nói gì thêm.
Sau khi ăn xong, La Anh Lan mang ra dụng cụ và nguyên liệu để bện chỉ đỏ. Trong khi đó, Phương Kỳ rửa chén trong bếp, tài xế thì nói muốn lái xe đi dạo quanh thôn nhưng thực chất vẫn luôn chạy quanh khu vực Bích Nguyên Thôn.@TửuHoa
"Thật ra cái này cũng không khó, dì có viên chu sa này, có thể xâu vào cùng sợi chỉ đỏ." La Anh Lan lấy ra hai viên chu sa đỏ, cùng với mấy sợi chỉ đỏ để bện lại.
Lục Ngu gật đầu đồng ý. Trong việc học tập, cậu luôn rất nghiêm túc. Nhưng ngay khoảnh khắc khi xâu chu sa châu vào sợi chỉ, cậu bỗng nhiên thở dài.
La Anh Lan thấy cậu nhăn nhó đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhíu lại, ôn tồn hỏi: "Sao vậy? Mệt rồi à? Để dì làm giúp cho."
Lục Ngu lắc đầu, siết chặt sợi chỉ đỏ trong tay hơn rồi nói: "Dì La, con cảm thấy mình có chút kỳ lạ."
"Sao cơ?" La Anh Lan dừng tay lại, chăm chú nhìn cậu.
Lục Ngu đặt sợi chỉ xuống bàn, sau đó cúi người, ôm lấy đầu gối, gối cằm lên đó rồi buồn bã nói: "Con xác nhận là mình thích một người, nhưng lại không chắc chắn là người ấy có thích con hay không."
"À, dì hiểu rồi. Người đó đối xử với con tốt chứ?" La Anh Lan nhìn cậu thiếu niên đang rối rắm, trong mắt tràn đầy sự yêu thương. Đứa trẻ này, từng là Tang Tang bé nhỏ mà dì hay dỗ dành, giờ cũng đã lớn và có những tâm sự trưởng thành. Dì mỉm cười đầy vui vẻ.
Lục Ngu gật đầu: "Cậu ấy đối xử với con cực kỳ tốt, nhưng bản thân cậu ấy vốn là một người tốt. Vào mùa đông, nếu thấy một ông lão ngồi ven đường bán hoa, vì muốn ông cụ sớm được về nhà, cậu ấy sẽ mua hết hoa rồi tặng cho con."
"Còn nữa, khi chúng con ra ngoài chơi, cậu ấy sẽ giúp đỡ cụ già qua đường, nhặt chai nước rỗng chạy hàng chục mét để đưa cho bà cụ nhặt ve chai, hay giúp các bạn nữ xách vali nặng lên cầu thang. Ở nhà, có một con mèo hoang chui vào gầm xe chúng con, vì sợ cán trúng nó, cậu ấy chờ rất lâu mới có thể lôi nó ra rồi còn chuẩn bị cho nó một mái nhà nhỏ..."
"Bởi vì cậu ấy vốn dĩ đã rất tốt, nên con không biết sự quan tâm của cậu ấy với con có phải là một ngoại lệ hay không." Trong mắt Lục Ngu dần dần phủ một tầng nước mắt, trông như thể đang rất ấm ức.
La Anh Lan đưa tay xoa xoa đầu cậu.
Thật ra, với độ tuổi của Lục Ngu, có những bối rối như thế này là hoàn toàn bình thường. Lẽ ra, cậu nên tìm đến người mẹ mà mình tin tưởng nhất để tâm sự. Nhưng thay vào đó, Lục Ngu lại đem những phiền muộn này kể với một "người mẹ" chẳng cùng huyết thống, chẳng thân thích gì với mình.
La Anh Lan rốt cuộc cũng cảm thấy xót xa cho cậu.@TửuHoa
"Tang Tang, dì hỏi con nhé. Khi con thấy ông cụ kia còn nhiều hoa chưa bán hết, mà thời tiết thì ngày càng lạnh hơn, có phải con cũng muốn mua hết chỗ hoa đó để ông cụ sớm được về nhà không?"
"Khi con đi qua đường, nếu thấy người già hoặc người khuyết tật, có phải con cũng muốn dìu họ sang đường không?"
"Khi con nhìn thấy bà cụ thu mua ve chai ngày càng đi xa, có phải con sẽ vội vàng uống hết chai nước trong tay để đưa cho bà ấy không?"
"Khi con thấy cô gái kia không thể xách nổi chiếc vali nặng, có phải con cũng định chạy đến giúp một tay không?"
"Khi chú mèo con lạc lõng mãi không chịu chui ra ngoài, có phải con sẽ che ô cho nó khi trời mưa rồi cuối cùng cùng người kia dựng cho nó một cái ổ nhỏ không?"
La Anh Lan hỏi liền một hơi bao nhiêu câu như vậy.
Lục Ngu ngẩn người, cậu mơ hồ nhìn về phía La Anh Lan, môi mấp máy nhưng lại chẳng biết phải nói gì.
"Con muốn hỏi dì làm sao biết được đúng không?" La Anh Lan hỏi.
Lục Ngu gật đầu.
La Anh Lan liền cười nói: "Bởi vì dì biết, Tang Tang cũng là một người tốt bụng, con và cậu ấy có thể có cùng suy nghĩ. Tang Tang đối xử với ai cũng dịu dàng như thế. Vậy, khi có người đối tốt với con, đó có thật sự là một ngoại lệ không?"
Lục Ngu như được đánh thức, ánh mắt mông lung dần trở nên sáng tỏ hơn.
La Anh Lan tiếp tục nói: "Tang Tang, điều quan trọng là hai đứa phải thật trân trọng nhau. Đừng băn khoăn rằng cậu ấy có thích con hay không, hãy tự hỏi chính mình trước, con có thực sự thích cậu ấy không?"
"Con thích!" Lục Ngu không chút do dự trả lời.@TửuHoa
La Anh Lan nở nụ cười hiền từ như một người mẹ: "Vậy là đủ rồi."
Giây phút này, trong lòng Lục Ngu chợt dâng lên một quyết định táo bạo, còn gan dạ hơn bất cứ chuyện gì cậu từng làm trong đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro