Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#11. chiều tà (2)

- warning: ooc, cực kì ooc, có tình tiết gây khó chịu.

- plot by: LainMorozov

- 11719 chữ, cân nhắc tránh bị đau mắt.

- đây là part 2 cũng như là cái kết của #10. chiều tà. cho những ai đã quên thì chính là chap học đường ngược lên ngược xuống kia đó, có gì lướt lên đọc lại để lấy lại cảm giác nhe.
__________________________________

.

Loảng xoảng!

"Bà thôi đi! Mỗi việc cỏn con như thế cũng làm quá lên."

"Việc cỏn con? Ông coi việc tay khoác tay với một con đàn bà khác sau lưng vợ là việc cỏn con hả!?"

"Tôi đã nói rồi, đó chỉ là đối tác làm ăn."

"Đối tác làm ăn nào mà thân thiết như thế? Đối tác trên giường thì có!"

Rầm!

Người đàn ông tức giận, đẩy ngã cái ghế bên cạnh, quát to.

"Bà đừng có được nước làm tới! Bên ngoài đã mệt rồi, về nhà cũng không yên với bà!"

"Này!! Ông đi đâu đó, đứng lại nói chuyện ra lẽ cho tôi! Này!"

Căn nhà phút chốc chìm vào im lặng sau tiếng đóng cửa mạnh bạo từ người đàn ông kia. Nhưng khoảng chừng vài giây sau, tiếng chửi rủa từ người phụ nữ vang lên. Bà vừa chửi vừa đập phá đồ đạc trong phòng, sau đó là tiếng nức nở đầy uất ức, bà đang khóc. Bà vừa khóc vừa dọn dẹp đống hỗn độn từ cuộc cãi vã lúc nãy. Dường như việc đập phá chính là sự kìm nén tất cả cảm xúc thật trong người bà.

Mà tất cả mọi chuyện đều được thu vào tầm mắt của cậu nhóc đang đứng nấp trên cầu thang, mặt cậu không cảm xúc dừng trên người người phụ nữ đang gục đầu kia một lát rồi xoay người bước vào phòng.

Chuyện cãi vã trong gia đình đối với những đứa trẻ con khác thì vô cùng đáng sợ, chúng sẽ khóc lóc không muốn cha mẹ mình như thế. Nhưng cậu nhóc chín tuổi này lại không tỏ vẻ gì, không phải là cậu không có cảm xúc. Mà là nó đã quá quen thuộc, đến mức cậu đã đoán được bố sẽ bỏ đi, mẹ sẽ tức giận và cậu không cần phải xen vào, vì nó không có tác dụng gì, ngược lại cậu còn bị vạ lây nữa.

Cậu leo lên giường, nằm xuống đắp chăn tới tận cổ. Trong căn phòng rộng lớn bao trùm trong bóng tối ấy, cậu lại cảm thấy cô đơn đến sợ. Dường như chiếc chăn dày cộm bao bọc xung quanh cũng không đủ để cậu cảm thấy ấm áp. Vì nó không lạnh ở bên ngoài, mà nó xuất phát từ trong tâm trí cậu.

Căn nhà đã trở nên im lặng, có lẽ mẹ đã trở về phòng của mình, cậu thầm nghĩ.

Cậu nhắm mắt lại, đầu óc bắt đầu hồi tưởng lại những điều tốt đẹp nhất từ trước đến giờ, là lúc mà gia đình cậu còn hạnh phúc như bao gia đình khác. Cậu được ủ ấm trong sự yêu thương bao bọc của gia đình, đến mức độ ấm nó lan dần trong tâm trí cậu. Cậu mỉm cười, đắm chìm trong quá khứ mà thiếp đi.

Đó là Bùi Thế Anh lúc nhỏ.

Bùi Thế Anh sống trong một gia đình trên mức khá giả, phải nói là giàu có. Bố hắn là một doanh nhân thành đạt mở được công ty riêng, mẹ trước đó cũng là một tiểu thư đài các của một gia tộc có truyền thống lâu đời. Thế Anh là con một, từ khi sinh ra đã nằm hẳn ở vạch đích, sự bao bọc từ gia đình và tiền tài đã biến hắn trở thành một đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời. Bùi Thế Anh cũng nghĩ thế. Nhưng đời không phải truyện cổ tích, cuộc sống không hoàn toàn màu hường.

Bố hắn ngoại tình.

Dường như tính chất công việc đã biến bố hắn từ một người chung thủy, một là gia đình hai là nghề nghiệp đã trở thành một người đàn ông tồi tệ, qua lại với người phụ nữ khác ngoài vợ của mình. Bùi Thế Anh biết, hắn đã vài lần bắt gặp bố lén nói chuyện điện thoại với ai đó vô cùng ngọt ngào. Cách nói chuyện ấy không chỉ đơn giản là bạn bè, hắn nhìn một phát là biết ngay bố có gì đó. Nhưng Bùi Thế Anh không nói cho mẹ biết hay chất vấn với bố, hắn chọn cách im lặng vờ như không hay biết. Vì hắn sợ, sợ mọi thứ từ trước đến giờ sẽ đổ vỡ, Bùi Thế Anh vẫn còn muốn, muốn có một gia đình.

Từ đó, một đứa trẻ chín tuổi đã trở nên hiểu chuyện đến đau lòng.

Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Mẹ biết bố ngoại tình. Giác quan thứ sáu đã cho bà thấy dạo này biểu hiện của bố rất lạ, đi sớm về trễ. Trò chuyện cũng nói qua loa rồi lấy lí do có họp để rời đi. Biểu hiện khác lạ đã dấy lên sự nghi ngờ trong lòng bà. Trong một khoảng khắc ông rời chiếc điện thoại để đi tắm, bà đã lén đọc trộm tin nhắn. Và bà đã biết hết mọi chuyện, cảm giác bị phản bội đã khiến bà tức giận không thôi. Đập cửa kêu ông ấy ra để nói chuyện ra lẽ. Nhưng lần nào cũng như lần nấy, bố đều chối rằng mình không có rồi biện lý do là đối tác hoặc bạn bè xã giao. Nếu bà không chịu nghe thì ông sẽ rời đi ngay đêm hôm đó, bỏ mặc bà ở lại trơ trọi với căn nhà rộng lớn. Thế Anh biết đích đến là ở đâu mà.

Kể từ lần đó, tất cả mọi thứ đều thay đổi, nó rẽ theo hướng mà Thế Anh chưa bao giờ ngờ đến. Có lẽ do quá mệt mỏi về mặt tinh thần, mà mẹ hắn đã trở nên stress cực độ. Ông không nói nhưng bà biết, bà đã trở nên khô khốc, xấu xí, lão hóa dần sau khi sinh con. Đống mỹ phẩm dường như là chân ái của người phũ nưc đã được bà cất gọn ở một nơi. Đối với một người phụ nữ đã có gia đình, việc chồng có người phụ nữ khác là sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời họ. Nó đã ảnh hưởng đến mọi suy nghĩ của bà, niềm tự hào, vui vẻ lúc trước đã thay bằng sự bi quan tiêu cực, lo âu và nghi ngờ tất cả mọi thứ.

Đến mức, bà đã sử dụng bạo lực với chính người con trai thân thương của bà.

Sau mỗi trận cãi vã với chồng, chỉ cần thấy mặt của Thế Anh. Bà sẽ cầm roi hoặc bất cứ vật gì tác động lên người hắn. Bùi Thế Anh từ khi sinh ra đac được nhận xét là giống bố nhiều hơn là mẹ, gương mặt dù chưa đến tuổi trưởng thành nhưng đã có nét thu hút từ nhỏ, phiên bản thu nhỏ của bố hoàn hảo. Có lẽ do hắn giống bố, nên mẹ đã cảm thấy tức điên khi thấy hắn.

Bà vừa đánh lên người Thế Anh vừa hét.

"Tất cả là tại mày, tại mày hết. Anh ta chê tao vì tao trở nên xấu xí. Tại vì sinh mày ra hết!!!", bà cầm cây roi liên tục quất mạnh lên người Thế Anh.

Tại mày.

Tại mày.

...

Hôm đó Bùi Thế Anh đã khóc rất to, hắn đau lắm. Mỗi đòn roi chạm vào như muốn xé rách da thịt, mỗi tiếng "vun vút" trong gió lại là một cơn đau đến thấu trời. Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ bị ai đánh. Hắn chỉ mới là một đứa trẻ tám tuổi, hắn không làm gì sai cả. Người mẹ yêu thương Thế Anh hết mực lúc trước lại là người tạo ra một nỗi đau không thể xoá trong người hắn.

Những đòn roi ngày hôm đó không chỉ giáng xuống trên da thịt, mà còn đánh nát đi tâm hồn thơ ngây của một đứa trẻ.

Mãi cho đến khi bị ăn đòn vài lần. Bùi Thế Anh mới hiểu ra, mình được sinh ra đã là một tội lỗi. Mình lớn lên đã làm mẹ trở nên như thế. Trong phút chốc, đứa trẻ ấy đã quy hết tội lỗi về phía bản thân mình.

Trưởng thành theo từng năm tháng trong một gia đình bất hòa. Bùi Thế Anh đã hiểu ra rất nhiều thứ. Như là, siêu anh hùng chỉ là nhân vật giả tưởng, cuộc đời không tươi sáng như truyện cổ tích, bước ra xã hội thì tiền còn nặng ký hơn cả nhân cách. Bùi Thế Anh đã thu mình ở một góc trong suốt năm cấp hai. Dường như hắn cũng quên mất "cười trong hạnh phúc" là như thế nào.

Thế Anh rất sợ làm mẹ phật lòng, hắn luôn cố gắng học tập thật tốt, đạt được nhiều thành tích đêt đem về cho mẹ. Vì trong thâm tâm của hắn, Bùi Thế Anh phải chuộc lỗi cho cuộc đời trớ trêu của mẹ hắn.

Hắn đã không hề sống cho mình.

Bùi Thế Anh rất thích vẽ, phải nói là có thiên phú trong nghệ thuật. Các tác phẩm mà hắn vẽ điều được đánh giá rất cao ở trường. Ngay khi những lúc cầm trên tay cây cọ vẽ, Thế Anh mới có thể cảm nhận được sự yên bình là như thế nào. Hắn nhốt mình trong phòng cả một ngày trời để hoà mình vào từng bức tranh. Phải nói, vẽ tranh là điều duy nhất có thể an ủi được tâm hồn rách nát của hắn.

Thế Anh thong thả cầm cọ vẽ ngắm nghía bức tranh trước mắt. Trong tranh là hình ảnh của một gia đình ba người. Một người chồng mặc vest nghiêm trang, một người phụ nữ đoan trang, ánh mắt ẩn hiện ý cười. Và ở giữa là một cậu con trai tầm mười mấy tuổi đang mỉm cười tươi rói. Một gia đình tiêu chuẩn hoàn hảo dưới ngòi bút của Thế Anh. Đây là một gia đình mà hắn đã ao ước từ trước đến giờ. Nếu như không có việc kia xảy ra thì có lẽ gia đình hắn đã có một tấm ảnh chụp chung như bức tranh này.

Đang chìm đắm trong hạnh phúc do mình bày vẽ thì cánh cửa phòng bật mở, là mẹ hắn. Bà đứng đó nhìn Thế Anh, mắt đỏ au thở hổn hển, giống như đang kìm nén thứ gì đó trong người. Khi ánh mắt bà va phải bức tranh gia đình hắn vẽ, bà đột nhiên trở nên mất kiểm soát. Tức giận tiến vào.

Trước vẻ mặt ngơ ngác của Thế Anh, bà vớ lấy tượng thạch cao được trưng bày trên kệ tủ, không nói gì đập thẳng vào mặt hắn. Bà đè hắn xuống, leo lên người hắn, vừa đánh vừa la hét như đang giải toả hết mọi thứ.

Cơn đau điếng ập tới nhất thời khiến Thế Anh choáng váng. Khi thấy người trước mắt là mẹ thì cánh tay đang muốn đẩy ngã bà ra liền dừng lại. Bùi Thế Anh cứ thế ôm đầu chịu đựng để bà đánh. Hắn không muốn làm đau mẹ, chịu đựng một chút không là vấn đề gì.

Bà cứ thế điên cuồng nên tượng thạch cao từ mặt đến người hắn. Ngay giây phút Thế Anh tưởng mình đã ngất đi thì tượng không chịu được sự va đập mạnh mà bể nát. Nhìn mảnh nứt vỡ của tượng, bà dần trở nên thanh tĩnh. Nhìn xuống đứa con trai với gương mặt đầy máu, bà liền trở nên hốt hoảng, run rẩy chạy đi lấy đồ dùng sơ cứu.

Bùi Thế Anh cảm thấy trước mắt toàn là máu, cơn đau lúc nãy đã không còn. Cả người trở nên nhẹ nhàng trôi nổi như bông. Hắn nhắm mắt lại, mặc cho tâm trí dần trở nên lâng lâng khó tả. Thế Anh chưa bao giờ trách mẹ mình, hắn không hận bao giờ hận bà, chưa bao giờ. Trước khi rơi vào trạng thái mất ý thức, Thế Anh nghe được giọng nói gấp gáp của mẹ mình kế bên.

"Thế Anh...mẹ xin lỗi..."

Thế Anh mệt mỏi tỉnh dậy, trước mắt là trần nhà quen thuộc, đây là phòng hắn. Vươn tay sờ vào mặt, chỗ bị thương đã được băng bó kỹ lưỡng. Thế Anh khó khăn chống tay ngồi dậy. Một giọng nói vang lên, lúc đó hắn mới nhận ra còn có người khác trong phòng.

"Thế Anh."

"Mẹ?"

Thế Anh bất ngờ nhìn người phụ nữ ngồi cạnh giường. Bà nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự mệt mỏi, u sầu khó tả. Dường như bà mới khóc thì phải, vành mắt vẫn còn ẩn đỏ vương một ít nước. Bà nhìn người con trai gương mặt đã gần như bị che kín bởi băng gạc thì tim trở nên đau nhói, đã bao lâu rồi bà không yêu thương con mình một cách thật lòng? Đây là đứa con mà bà hết mực yêu quý, từ khi nó sinh ra đã bồng bế nó đi khắp nơi, không cho chân nó chạm đất. Nhìn nó trưởng thành lên từng ngày mà tự hứa sẽ cho con một cuộc sống tốt hơn bất cứ ai. Thế mà giờ bà đang làm gì đây? Vì cảm xúc cá nhân mà trút giận lên người con nó trong suốt bao năm qua. Nhớ lại những lời nói tàn độc mà chính miệng mình phát ra, bà nhịn không được mag bật khóc. Bà cầm lấy tay của Thế Anh, từng giọt nước mắt cứ thế tuôn trào, nhỏ giọt trên mu bàn tay hắn.

Rốt cuộc những năm qua bà đã phát điên đến như thế nào vậy?

"Mẹ xin lỗi con. Mẹ biết lời xin lỗi của mẹ đã quá muộn màng, mẹ biết ngần ấy năm qua mẹ đã tệ hại đến mức nào. Mẹ không thể bù đắp cho con tất cả, cho dù có dùng hết phần đời còn lại cũng không thể. Mẹ...", bà dừng lại một chút, cổ họng nghẹn cứng đến khó chịu.

"Mẹ không xứng đáng là một người mẹ... mẹ không xứng là mẹ của con, Thế Anh.", bà nói tiếp.

"Mẹ, mẹ đừng khóc.", Thế Anh vươn tay lau đi những giọt nước mắt của bà. Giọng nói dịu nhẹ hết mực.

"Mẹ hoàn toàn không có lỗi. Lỗi do con."

Bà không nhịn được nữa mà nhào đến ôm chầm lấy Thế Anh, nghẹn ngào nói.

"Không, mẹ biết mẹ có lỗi. Nhưng mẹ mệt lắm, bố con đã không còn tình cảm gì với mẹ nữa, bố con ghét mẹ, bố con không cần mẹ nữa."

"Đánh con bao nhiêu, sau khi nhớ lại, từng đợt đánh đã đánh vào tâm trí mẹ bấy nhiêu. Mẹ biết mẹ là đồ đàn bà đáng ghét, bạo lực con cái. Nhưng mẹ không chịu được..."

Thế Anh ôm cả người bà, mọi thứ trong những năm qua đã hành hạ từ thể xác lẫn tâm hồn của mẹ hắn. Giờ đây, trông bà gầy và nhỏ bé đến đáng thương. Thế Anh dang tay ôm lấy cả người bà, như muốn bao bọc đấng sinh thành của mình trong lòng. Hắn đưa tay lên vuốt nhẹ lưng bà.

"Con không ghét mẹ. Mẹ vẫn là mẹ của con."

Bà cả người run rẩy, cánh tay ôm lấy Thế Anh trở nên chặt cứng. Cứ thế cả hai im lặng một lúc lâu. Thế Anh cứ ngỡ mẹ đã ngủ gục trên vai mình thì bà liền buông ra, ngồi lại đối diện với hắn. Bà đã ngưng khóc, nét mặt cũng bình tĩnh trở lại. Đây là những lần hiếm hoi bà không trở nên cáu gắt khi nhìn thấy hắn.

"Mẹ đã quyết định một chuyện."

"Vâng, mẹ cứ nói."

"Mẹ sẽ ly hôn với bố con."

Ầm!

Trong người Thế Anh như có một trận bão tuyết đã đổ xuống, cuốn trôi đi sự bình tĩnh vốn có của hắn. Hắn trưng ra vẻ mặt ngơ ngác nhìn bà. Ngỡ như đang nghe lầm.

"Mẹ nói gì ạ?"

"Mẹ sẽ ly hôn."

"Tại sa-"

"Bố con cũng đã đồng ý. Ngày mai bố mẹ sẽ ra toà để chính thức mạnh ai nấy đi."

"Hai người... không thèm hỏi ý kiến của con luôn ư? Còn con thì sao?", Thế Anh nhận ra cả người mình đang run rẩy như đang hứng trọn một trận bão tuyết.

"Mẹ xin lỗi con. Nhưng mẹ thật sự rất mệt rồi."

"Con ở với bố nhé? Chúng ta chỉ có một người con trai là con, mẹ muốn con được thừa hưởng những gì tốt nhất."

Từ lúc mẹ thông báo sẽ ly hôn cho đến việc bà dặn dò hắn vài thứ, cho đến khi bà bước ra khỏi phòng. Nhìn trần nhà trước mắt, Thế Anh vẫn không thể buông đi vẻ bàng hoàng của mình. Gia đình của hắn, mái ấm của hắn, mẹ của hắn. Kể từ ngày mai, mọi thứ đã không còn nữa.

Chỉ trong vòng một đêm, Bùi Thế Anh cảm giác bản thân mình đã mất đi tất cả.

Thế Anh ngồi dậy, bước tới cạnh bàn, trên đó là bức tranh gia đình ban chiều hắn vẽ. Trên bức tranh đã dính một ít máu, là máu của hắn, có lẽ trong lúc bị mẹ đánh đã bị văng dính. Bùi Thế Anh nhìn bức tranh một hồi lâu, trong người dường như có gì đó trực trào như muốn thoát ra ngoài. Thế Anh thẳng tay xé toạc bức tranh thành từng mảnh vụn, tiến ra ban công, từng cơn gió lạnh liền ùa vào thổi nhẹ lên từng lọn tóc hắn. Hắn rãi từng mảnh giấy vụn từ tầng hai xuống, trong cơn gió, những mảnh giấy trắng liền cuốn theo gió bay loạn hết cả lên. Hắn ngắm nhìn mặt trăng trên đỉnh, mặt không cảm xúc, đáy mắt đen láy sâu thẳm.

Bùi Thế Anh đã không còn gia đình, không còn niềm yêu thương. Kể từ đó, hắn đã không vẽ thêm bất cứ bức tranh nào nữa.

Bùi Thế Anh đã không thể vẽ lên được gia đình mà mình hằn ao ước. Không còn cảm xúc nào bày ra để hắn cầm cây cọ vẽ.

_

Bùi Thế Anh dựa vào lan can, mắt nhìn vào khoảng không vô định. Thời tiết hôm nay có vẻ xấu, chín giờ sáng vẫn chưa thấy tia nắng nào lọt xuống, từng tầng mây đen kịt, đặc quánh chực trào như sắp mưa. Giống như hắn bây giờ vậy, cảm thấy tệ đến không tả nổi. Không hiểu sao, hắn đột nhiên lại nhớ đến chuyện cũ.

Chớp mắt cái đã là ba ngày kể từ lần đó Thế Anh gặp Trần Thiện Thanh Bảo, em cũng nghỉ học được ba ngày, nghe loáng thoáng lí do là bị xe tông trên đường đi học về. Thế Anh nghe là lại muốn cười, đúng là nói dối không biết lựa lời.

Ngay lúc Thanh Bảo trút hết tâm trạng ở buổi chiều hôm đó. Thế Anh đã có được dịp suy nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra. Nếu Thanh Bảo đã cảm nắng hắn từ cái lần gặp mặt sau sân trường hôm ấy thì Thế Anh còn sớm hơn cả thế.

Bùi Thế Anh đã xây dựng cho mình một hình tượng gai góc từ khi bước vào cấp ba. Hắn gạt phăn đi cái đống quy củ mà mình đã đính trong đầu cài năm cấp hai. Thế Anh lao vào đánh nhau, dính vào nhiều tệ nạn như hút thuốc, cá cược, ẩn mình sau cái dáng vẻ tri thức điềm đạm mà thực thi. Phải nói đây là thời kỳ nổi loạn ở tuổi thiếu niên mà đại đa số ai cũng đã trải qua. Ở Thế Anh thì lại khác, ký ức không mấy vui vẻ lúc trước như in hằn vào tâm trí mà ám ảnh hắn đến tận bây giờ. Bùi Thế Anh trở nên đầu gấu, thô bạo, nổi loạn chỉ để che giấu đu những vết tích và một tâm hồn đã tan vỡ từ lâu cho chính gia đình mình gây ra.

Mà cũng không biết từ bao giờ, bọn con trai trong trường bị Thế Anh đánh đã ngầm tôn hắn lên một chức vị cao cả xấu xí trong mắt các giáo viên, "trùm trường", "đại ca" là những gì bọn trong trường gọi hắn. Mặc dù hắn chẳng quan tâm đến cái danh xưng đó mấy, do hắn chẳng thích thể hiện ra. Nhưng có một đám thủ hạ để sai khiến cũng không đến nổi chán.

Thế Anh đã gặp Thanh Bảo vào ngày tựu trường. Bấy giờ hắn đã lớp mười hai, là khối dẫn đầu của ngôi trường này. Thế Anh lười biếng ngồi trên ghế đá dưới sân trường, sau lưng là vài tên cùng khối kiêm thủ hạ của hắn. Độ thu hút của Thế Anh thì khỏi phải bàn, dù chỉ ngồi im quan sát như thế thôi mà đã thu hút được ánh nhìn ở mọi nơi. Những học sinh học ở đây vài năm thì biết rõ danh tiếng của hắn, vừa kiên dè vừa hiếu kỳ nhìn hắn. Còn những học sinh lớp mười vừa mới chuyển vào thì vẫn chưa biết hắn là ai, chỉ thấy Thế Anh đẹp trai thu hút nên ngó mắt, vừa nhìn vừa thì thầm to nhỏ.

Đối với những loại ánh mắt đủ loại cảm xúc như thế, Bùi Thế Anh đã lấy làm quen. Đang lơ đãng nhìn thì ánh mắt hắn chợt ngừng lại trên người một người con trai nhỏ nhắn cạnh cổng trường. Cái đầu tiên để Thế Anh đánh giá em là em rất trắng, dưới ánh nắng cả người em dường như đang phát sáng. Em đang trò chuyện vui vẻ với một tên con trai khác kế bên, trông có vẻ vui, cậu nhịn không được mà bật cười. Mà nụ cười ấy đã thu vào tầm mắt của hắn. Ngay giây phút em nở nụ cười, Thế Anh cứ ngỡ ánh mặt trời đang chiếu thẳng vào mặt hắn, rạng rỡ xinh đẹp đến chói mắt. Bùi Thế Anh thơ thẩn nhìn em, miệng bất giác giương lên một đường cong vừa phải. Cho đến khi biết mình đang làm hành động ngu ngốc như thế nào, Thế Anh chỉ muốn tát mình một cái.

Ngay phía bên trái ngực, Bùi Thế Anh cảm nhận được nhịp tim mình đột nhiên đập nhanh đến liên hồi.

Sau khi tìm hiểu xong, hắn biết được. Em tên là Trần Thiện Thanh Bảo, lớp 10B. Mà chính em cũng không biết rằng, mình đã bị người khác nhắm đến. Chính lí do đó mà em đã bị bắt nạt một cách vô cơ, đàn anh khối mười hai rất hay chặn đường kiếm chuyện với em. Tính của Thanh Bảo thì cũng không phải mà yếu đuối gì, ban đầu em cũng chống trả quyết liệt lắm. Nhưng làm sao mà một mình em có thể địch lại gần chục người phía bên kia chứ, cứ thế mà em bị bầm mình một trận mà không biết lí do. Em cũng đã có báo với giáo viên và yêu cầu họ hãy trừng phạt đám người kia, nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu bất lực từ giáo viên, động viên em một tí liền đuổi khéo em về lớp học.

Lúc này Thanh Bảo mới nhận ra, mình đã vô tình đi nhầm vào ổ kiến lửa lúc nào không hay.

Kẻ đứng sau mọi chuyện chính là Bùi Thế Anh, hắn đã âm thầm ra lệnh cho đám kia đến bắt nạt em. Lúc đó, tuy hắn đã có chút cảm xúc khác lạ với Thanh Bảo, nhưng hắn chỉ nghĩ bản thân đang hứng thú chơi đùa với những kẻ yếu thế hơn mà thôi. Nhưng sau khi Thanh Bảo tỏ tình hắn phía sau trường, Thế Anh mới thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

Ngay cái lúc mà Thanh Bảo bật ra câu "Anh Thế Anh, em thích anh.", Thế Anh thề rằng mình đã cực kì bất ngờ. Đến nổi phải mất một lúc sau hắn mới có thể hồi thần trở lại, mà vô tình trong mắt Thanh Bảo, hành động im lặng của hắn ngày hôm đó là đang chán ghét em.

Một cảm xúc vui sướng khó tả đã len lỏi dấy lên trong lòng hắn. Thanh Bảo đang tỏ tình hắn, người mà hắn ấn tượng sâu sắc đang tỏ tình hắn, trong phút chốc Thế Anh lại cảm thấy có chút ngợp thở. Nhưng hắn liền cảm thấy lo lắng, Thế Anh vẫn nghĩ rằng bản thân chỉ là hứng thú nhất thời với Thanh Bảo, hoàn toàn không có ý nghĩ gì tiến xa. Bùi Thế Anh luôn không muốn bản thân phải bộc lộ ra cái cảm xúc gọi là yêu thương, hắn đã quên mất nó từ cái ngày hôm đó rồi. Nhưng cuối cùng, Thế Anh đã đồng ý lời tỏ tình của Thanh Bảo. Thế Anh vẫn còn nhớ cái dáng vẻ mừng rỡ đến nổi nhào lên ôm chầm lấy hắn của em. Dù cả người dính đầy bùn đất, Thế Anh vẫn có thể ngửi được mùi hương thanh thoát dịu dàng trên người Thanh Bảo.

Đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in cái mùi đấy.

_

Thế Anh vác cái thây mệt mỏi bước vào nhà, nhìn một lượt căn nhà rộng lớn nhưng vắng tang của mình, hắn cảm thấy tâm trạng đã tệ còn tệ hơn. Kể từ lúc bố mẹ hắn ly hôn, bố hắn rất ít khi về nhà, có lẽ là ở cạnh người đàn bà kia. Thành ra, căn nhà khang trang lộng lẫy nhưng vướng một màu sắc đầy ảm đạm. Thế Anh ghét nơi đây, hắn cũng ít khi ở nhà, thông thường khi đi học về hắn sẽ ghé đâu đó để giải khuây, tối về chỉ ngủ rồi sáng đi học. Hoàn toàn không muốn mình thật sự sống trong căn nhà này. Cô đơn, lạnh lẽo.

Một mình hơi thở của Thế Anh không đủ để biến nơi này thành một mái ấm.

Hôm nay lại khác, tan học Thế Anh về một mạch thẳng về nhà, không nán lại bất cứ đâu. Vứt cặp sách lên ghế, Thế Anh tiến vào nhà tắm.

Để mặc từng giọt nước chảy xuống mặt, Thế Anh im lặng nhìn bản thân trong gương. Vài năm qua phải nói hắn đã thay đổi rất nhiều, nhất là về mặt tính cánh. Bùi Thế Anh năm xưa thu mình lại trước thế giới, Bùi Thế Anh hiện tại đã bước ra ánh sáng với đầy gai góc trang bị xung quanh. Hắn đã xây dựng hẳn một lãnh thổ riêng cho mình mà không ai có thể xâm phạm được.

Nhìn các vết sẹo mờ mờ trên khắp cơ thể, đối với nó Thế Anh mơ hồ đã không còn cảm thấy gì. Ánh mắt hắn dừng lại trên cánh tay phải, nơi đó có một vết sẹo dài đã phai đi. Giơ tay lên ngắm nhìn vết sẹo, từng đợt ký ức năm xưa dần hiện ra trước mắt. Đây có lẽ là vết sẹo khiến Thế Anh nhớ mãi không quên, vì đây là vết sẹo duy nhất không phải do mẹ hắn gây ra. Mà mà bố.

Năm đó Bùi Thế Anh đang ở đầu cấp ba, đang trong thời kì nổi loạn nhất. Hắn đã làm một hành động khiến người bố trước giờ không quan tâm đến con cái như ông cũng phải nổi giận. Bùi Thế Anh quen con trai.

Thế Anh nhớ lúc đó bố trông tức giận đến mức nào, ép cậu quỳ xuống sàn, còn mình thì đứng đó chửi rủa. Nhưng lúc đó đầu hắn cứng như đá, cộng thêm việc từ việc ngoại tình kia hắn đã ghét ông đến mức nào. Thế Anh mạnh miệng, ông nói gì thì hắn liền cãi lại câu đó. Đến mức ông súyt lên cơn đau tim mà ngất xỉu. Trong cơn tức giận, ông đã cầm lấy bình rượu trưng bày cạnh đó quăng vào người hắn. May thay là Thế Anh kịp thời dùng tay che chắn, mảnh vở của bình trong lúc vỡ đã cứa mạnh vào tay hắn.

"Bọn đồng bóng như mày thì nên chết mẹ đi cho rộng đất, lũ bệnh hoạn!"

Đến bây giờ, Thế Anh vẫn nhớ câu nói của bố như in. Lúc đó hắn mới nhận thức ra rằng, việc yêu thích một người nào đó đã được rào cản với thứ gọi là "giới tính".

Lại nghĩ đến Thanh Bảo, lí do mà khi quen nhau hắn không muốn công khai chính là như thế. Xã hội này vẫn còn rất nhiều người giống như bố hắn, coi những người giới tính thứ ba không khác gì sinh vật đáng chết.

Đến bây giờ, Thế Anh thừa nhận một điều rằng, bản thân mình rất giống mẹ. Cố chấp, nóng nảy, đặc biệt là trong chuyện tình yêu lại ngu ngốc đến lạ. Hắn thích Thanh Bảo nhưng lại hành động như một tên bạo lực học đường. Hễ Thanh Bảo làm phật ý, hắn lại đánh mất bình tĩnh mà kêu người đánh em. Cho đến khi người mà mình yêu đã sắp đứng trên bờ vực của cái chết, Thế Anh mới thật sự giác ngộ ra được rẳng mình đã sai trái đến mức nào.

Ngã người xuống chiếc nệm êm ái, Thế Anh với lấy điện thoại, có chút do dự khi nhìn thấy khung chat với Thanh Bảo hiện lên. Gõ đi vài dòng nhưng lại nhanh chóng xoá bỏ, hắn đang thật sự rối như tơ vò. Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ biết dỗ người khác như thế nào. Những lời ngon ngọt thì chỉ có người ta nói với hắn. Cuối cùng sau khi hạ quyết tâm, Thế Anh mới ấn nút gửi đi.

"Khoẻ hơn chưa?"

"Xin lỗi."

"Vụ con nhỏ lớp kế bên kia tôi chỉ muốn chọc tức em thôi, hoàn toàn không có ý gì cả."

Thế Anh do dự một hồi, quyết định gửi thêm một câu nữa.

"Trong tim tôi chỉ có em."

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Thanh Bảo phản hồi, Thế Anh thở dài quăng điện thoại sang một bên. Hắn biết em đã đọc được nhưng không muốn trả lời tin nhắn của hắn, Thế Anh biết rõ một kẻ tồi tệ như hắn không xứng đáng với sự thứ tha từ Thanh Bảo.

_

Vài ngày sau tin vui liền đến với Bùi Thế Anh, Thanh Bảo đã đi học trở lại. Dù vẫn còn băng bó một vài chỗ nhưng vẫn có thể đi lại được, tinh thần cũng không có gì thay đổi. Ngắm nhìn Thanh Bảo từ trên tầng lầu, tảng đá trên ngực hắn cuối cùng đã được bỏ xuống một phần. Thanh Bảo vẫn hoàn toàn không có gì, vậy là tốt lắm rồi.

Nhưng sau đó Thế Anh liền cảm thấy không vui nổi. Hắn không có dũng khí đối mặt với Thanh Bảo, một chút cũng không. Sau những gì đã gây ra, hắn còn có thể xuất hiện trước mặt em nữa hay sao? Liệu còn cơ hội lần thứ hai dành cho hắn?

Thế là sau ngày đi học trở lại hôm đó, qua những ngày sau, hộc bàn của Thanh Bảo luôn xuất hiện một hộp sữa dâu và một ít bánh. Thế Anh hiện không thể gặp em nên đành nhờ người đem vào.

Mà Thanh Bảo làm sao không biết đây là ai đưa tới. Nghĩ tới lại cảm thấy đau đầu. Nếu hỏi em còn yêu Thế Anh không thì Thanh Bảo xin phép được trả lời là có. Nhưng nếu hỏi qua tất cả mọi chuyện, em tha thứ cho hắn không thì chắc chắn là không thể. Ngay từ lúc biết toàn bộ sự thật, Thanh Bảo cảm thấy mình chẳng khác nào là trò đùa trong mắt hắn, mặc cho Bùi Thế Anh vờn qua vờn lại như thú vui mà không biết cái đách gì. Mọi niềm tin mà em trao cho hắn từ trước đến giờ đều đã sụp đổ, để lại sự căm ghét đến tột cùng.

Nhìn hộp sữa dâu với túi bánh kia, Thanh Bảo không ngần ngại mà xách nó ra hành lang, không nói lời nào mà vứt thằng vào thùng rác, không thèm nhìn lại mà đi thẳng vào lớp. Thanh Bảo biết Thế Anh nhất định có thêt thấy được điều này. Để cho hắn biết, so với những buổi sáng em dậy chuẩn bị cơm trưa cho hắn thì mấy thứ này chẳng ra cái ôn gì cả.

Nhưng ngoài dự tính rằng ngày mai Thế Anh liền bỏ cuộc, hắn vẫn chăm chỉ đều đều đưa đồ ăn vào hộc bàn của Thanh Bảo, mặc dù lần nào cũng như lần này, vứt chứ không ăn. Đến Thanh Bảo cũng có chút bất ngờ, theo cái tính của Bùi thiếu gia thì sau lần bẽ mặt hôm đó thì hắn phải tức giận rồi mặc kệ luôn mới phải. Xem ra cũng kiên trì phếch. Nhưng không có nghĩa là Thanh Bảo sẽ cảm động rồi lại "em sẽ bỏ qua cho anh", mơ.

_

Thế Anh chú ý đến một bài viết nổi bật ẩn danh trên trang trường. Một bài viết khá dài, bên dưới là một đường link dẫn đến một đoạn clip.

Đại khái trong bài viết đã nói rằng đã phát hiện ra bí mật của "trùm trường", không ai khác là Bùi Thế Anh. Người ẩn danh kia đã viết sự thật rằng"trùm trường" Thế Anh hiện đang có mối quan hệ xa xăm với Trần Thiện Thanh Bảo lớp 10B và cũng chính là người đã đứng sau ra tay bắt nạt cậu bạn lớp mười kia trong suốt thời gian qua. Trong đoạn clip kia được quay dưới góc nhìn kín, chất lượng khá kém, cảnh quay chính là trong nhà vệ sinh ngày hôm đó. Dù chất lượng khá kém nhưng vẫn có thể nhìn rõ người bước vào là Thế Anh và người nằm dưới sàn là Thanh Bảo, hắn vẫn có thể nghe loáng thoáng vài âm thanh, chính là cuộc trò chuyện của cả hai ngày hôm đó. Ngoài ra, acc đó còn bắt lại nhiều cảnh thân mật cười nói của hắn và em. Dường như điều được kẻ nào đó lén lút phía sau bắt trọn được.

Thế Anh nhìn chăm chú vào màn hình, bài đăng đã trở nên hot hơn bao giờ dù chỉ đăng mấy giờ trước, bên dưới là lên hàng trăm loạt bình luận hiếu kỳ của các học sinh trong trường. Vẻ mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì lớn lao, một tên hèn hạ lấp ló sau cái tên "ẩn danh" rồi muốn săm soi chuyện riêng tư của người khác, dơ bẩn đến nỗi Thế Anh không muốn động tay đến.

Không muốn để tâm.

Thế Anh thoát khỏi Facebook, chuyển sang app nhắn tin, người nhận là Thanh Bảo.

"Việc em vứt đi đồ ăn không làm tôi bỏ cuộc hay tức giận đâu. Thứ tôi quan tâm là sức khỏe của em, Bảo. Đừng bỏ bữa nhé!"

Thế Anh biết em ghét hắn lắm. Một tên điên khùng, bạo lực, chơi đùa với người khác. Đối với hành động phũ phàng của Thanh Bảo, Thế Anh còn cảm thấy quá nhẹ nhàng. Hắn đã từng có suy nghĩ, có lẽ giữa Thế Anh là Thanh Bảo 10B không nên có một loại quan hệ nào nữa, đến với hắn, hắn không cho em được cái gì gọi là tình yêu cả. Không dính líu tới Thế Anh là điều tốt nhất dành cho Thanh Bảo. Nhưng hắn nhận ra mình không thể quên được em. So với việc nhắm mắt làm ngơ như không biết, Thế Anh lại muốn làm một cái gì đó dành cho em. Chỉ muốn thế, sự hối hận của một tên tồi tệ.

Thế nhưng mọi thứ không thật sự êm đềm như hắn tưởng.

Thế Anh đến lớp với tâm trạng hết sức bình thường. Khi vừa bước vào lớp, mọi ánh mắt của tất cả liền chỉa thẳng vào hắn. Lần này khác với những lần khác, ánh mắt của họ lần này đủ mọi loại cảm xúc. Hứng thú xem chuyện vui, khinh bỉ, ghét bỏ, bất ngờ, phức tạp. Thế Anh bước vào chỗ ngồi, cảm nhận sau lưng mình có hàng trăm cây giáo đang chỉa thẳng vào. Cho đến tận khi tiếng trống trường vang lên, tất cả mọi thứ mới trở lại vẻ bình thường. Thế Anh không hiểu.

Thế Anh đã vô tình gặp được Thanh Bảo trên hành lang trường, trên tay một xấp giấy, em có vẻ đang đến phòng giáo viên để đưa gì đó. Ngay khi thấy Thế Anh, cả người cậu có chút khựng lại, nhưng ngay sau đó liền trở lại bình thường, Thanh Bảo mặt không cảm xúc muốn đi qua hắn, coi như không quen biết.

Thế Anh chợt nắm lấy cổ tay nhỏ gầy kia. Nhìn thấy từng miếng băng gạt vẫn còn dán trắng trên tay em, trong lòng hắn lại dấy lên sự chua xót không thôi. Nhưng vết thương này, đối với tư cách là người yêu, Thế Anh nên tìm kẻ đã đánh em để xử lí. Nhưng đằng này, kẻ đã gây ra những vết thương trên người Thanh Bảo lại chính là hắn.

Thế Anh cũng muốn tự đấm chính mình.

"Bảo.", Thế Anh cất giọng gọi.

"Buông ra.", Thanh Bảo có chút khó chịu, rút tay muốn rời khỏi đây.

"Đã...ổn hơn chưa? Vết thương ấy..."

"Ổn, đại ca Bùi Thế Anh không cần lo."

"Nhờ ơn anh mà tôi xém có vé đi gặp ông bà rồi, còn không thì có vé để ngồi xe lăn. Quý hoá lắm."

Thanh Bảo nghe hắn hỏi thì cười khinh miệt. Cái dáng vẻ quan tâm lo lắng đấy là sao đây? Đừng có hỏi thăm như rằng hắn không liên quan gì đến. Vết thương đã không còn chảy máu, nhưng bất giác lại cảm thấy đau đớn không thể tả. Em không biết nỗi đau của nó hay ở tim đau hơn.

"Đừng nói như thế, Bảo."

"Tôi biết tôi không có tư cách để xin lỗi thêm một lần nào nữa. Chỉ là..."

"Tôi muốn bù đắp cho em thôi."

"Không cần.", Thanh Bảo từ chối thẳng thừng.

"Mẹ nó, tự giữ lấy rồi tự thẩm trong đầu mình đi. Không có anh tôi vẫn sống tốt chán. Ok?"

"Xin anh, đừng có mang đau khổ đến cho người khác nữa."

"Cảm ơn và không hẹn gặp lại."

Nói rồi Thanh Bảo vùng khỏi tay hắn, quay người rời đi. Từ đầu đế cuối, ánh mắt vẫn không dừng trên người Thế Anh quá ba giây.

Thanh Bảo đã rời đi một lúc nhưng Thế Anh vẫn đứng đó, nhìn về dãy hành lang phía trước. Thế Anh cảm thấy mờ mịt, khó chịu cùng cực. Là lỗi hắn, hắn biết. Thanh Bảo ghét hắn, hắn biết. Nhưng Bùi Thế Anh không có quyền phản bác.

Phải chăng là nghiệp chướng?

Thế Anh quay trở lại lớp với gương mặt sa sầm, mà không chú ý đến những ánh mắt đang đợi kịch vui của những người trong lớp. Khi bước đến bàn học, Thế Anh mới nhận ra sự khác biệt trước và sau khi hắn ra khỏi lớp.

"ĐỒ.BÊ.ĐÊ.BỆNH.HOẠN"

Thế Anh nhíu mày nhìn hàng chữ nổi bật được viết bằng phấn to tướng trên bàn. Trò của đứa nào đây? Hắn ngước lên nhìn một loạt trong lớp. Bọn họ khi thấy gương mặt nhăn nhó của hắn thì vờ tránh né như không phải chuyện của mình.

"Đứa nào làm?", Thế Anh gằn giọng nói.

Không ai trả lời.

Hah?

Chữ "bệnh hoạn" kia dường như đã chọc trúng chỗ đau của hắn. Thế Anh cực kì ghét hai chữ đấy. Ngay cái lúc câu nói ấy phát ra từ miệng của người bố thân thương của mình, hắn đã đau đớn biết chừng nào. Không ngờ, có một ngày điều nhạy cảm ấy lại một lần nữa được phơi bày ra.

Là do tên khốn đăng bài ngày hôm trước.

"Không ai trả lời?"

Vẫn im lặng.

"Đừng để tao biết được là đứa nào làm, không thì chúng mày chết chắc."

Thế Anh đã nghĩ vài câu đe doạ thế là xong chuyện, nhưng không.

Dường như việc trêu chọc trực diện trước mắt Thế Anh là điều bất khả thi. Dù có ghét đến mức nào thì cũng phải thừa nhận rằng Thế Anh đánh nhau rất giỏi, không phải tự nhiên mà trong suốt mấy năm cấp ba qua cái danh trùm trường ấy không bị lung lay đâu chứ. Nên đã tẩy chay hắn bằng cách tấn công vào tâm lý bằng những câu nói nặng nề như thế này.

Qua những ngày hôm sau, được nước làm tới. Tần suất những câu chửi rủa ngày càng nhiều, độ nặng nề cũng ngày càng tăng hơn. Họ chửi Thế Anh là tên bệnh hoạn, tên bắt nạt. Khoảng thời gian này, hầu như rất ít ai ủng hộ cho tình yêu đồng giới, những suy nghĩ cổ hủ, định kiến ngày xưa vẫn còn mạnh mẽ tồn tại. Lúc trước do chỉ là tin đồn nên vẫn chưa ai chắc chắn Thế Anh và Thanh Bảo quen nhau. Nhưng qua đoạn clip kia thì mọi thứ đã được làm rõ, Thế Anh chính xác đã có mối quan hệ lớn với Thanh Bảo. Giờ đây đã được coi là công kích có chủ đích.

Trong đó có một câu nhỏ nằm ở trên góc bàn như thế này.

"Đồ.không.có.mẹ."

Rầm!

Thế Anh đạp đổ cái bàn trước sự chứng kiến của mọi người. Tay hắn nắm chặt thành quyền, gân xanh in hằn nổi lên trên trán.

"Con mẹ chúng mày!"

"Giỏi thì ra đây nói chuyện với tao chứ đừng có ở đó ghi bậy ghi bạ lên đây, bọn ngu ạ."

"Đủ rồi đó Thế Anh, thầy sắp lên rồi đó."

Một tên đeo mắt kính đứng dậy nói, giọng điệu trông rất chán nản, khinh thường nhìn hắn. Đó là lớp trưởng.

"Vậy mày là đứa làm mấy cái trò này à?", Thế Anh hướng ánh mắt đục ngầu nhìn tên mắt kính.

"Không không. Đâu chỉ riêng tao không nhìn ra, ai cũng biết mà."

"Rằng mày quen thằng lớp mười kia.", tên lớp trưởng vừa nói vừa phẩy tay.

"Thì sao? Là việc của tụi mày?"

"Không có chuyện gì làm thì lo mà học hành đi. Hạng HAI à."

"Mày-"

Tên lớp trưởng tức giận, trừng mắt nhìn hắn. Tuy Thế Anh đánh nhau là thế nhưng kiến thức hắn rất vững, hầu như lần nào điểm số cũng cao nhất lớp, khiến cho các thầy cô không biết giải quyết như thế nào, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ một tràn tội trạng kia của hắn.

"Thôi đi Thế Anh! Mày biết là mấy đứa yêu con trai như mày thì chẳng ra gì cả."

"Bọn bê đê như mày thì bị chửi là đáng. Tụi tao chỉ là đang thay mặt cho định kiến xã hội để trừng trị mày thôi. Mày bước ra ngoài kia không chừng bị đánh chết đấy chứ.", một tên khác đứng dậy nói, mặt thách thức nhìn hắn.

"Trước khi tao chết cũng sẽ kéo mày chết theo con chó."

Sau đó là một trận hỗn loạn chưa từng thấy, Thế Anh nói xong liền lao vào đánh tên kia ra bã. Mọi người liền chạy đến can ngăn, la hét ầm ĩ. Tên kí có thể tránh thoát chỉ có thể nằm đó để Thế Anh đè xuống mặt sức đấm.

"Nói nữa đi? Nói nữa đi!"

"Ai bệnh hoạn? Ai chết? Mày nói lại đi?"

Thế Anh mỗi lần nói là mỗi một lần giáng xuống mặt tên kia một cú đấm. Chưa bao giờ hắn mất bình tĩnh như bây giờ. Dù mang tiếng là đầu gấu chuyên đánh nhau nhưng từ trước đến nay Thế Anh chỉ thật sự tệ nạn sau bóng tối, chưa lần nào hắn đánh nhau trong lớp học như bây giờ. Lần này là hắn đã cực kì tức giận, ngay lúc cái mồm của tên kia phun ra những từ ngữ bần hèn thì trong đầu Thế Anh chỉ có một ý niệm.

Đấm-chết-mẹ-nó!

Mà như được buff sức mạnh, cả lớp xúm lại kéo Thế Anh ra nhưng không tài nào kéo nổi. Tên lớp trưởng chạy đến hốt hoảng muốn kéo Thế Anh ra thì ăn ngay một đá của hắn mà vật vã khuỵu xuống. Mãi cho đến khi giáo viên chạy đến can ngăn thì mới thôi.

Trước lời chất vấn của giáo viên, Thế Anh không nói lời nào xách cặp bước ra khỏi lớp. Bỏ mặc đống hậu quả phía sau cho chủ nhiệm lo liệu.

Thế Anh bước dọc trên dãy hành lang, tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, duy chỉ có hắn là tâm trạng tệ đến mức âm. Đây là lần đầu hắn được trải nghiệm cái gọi là bắt nạt, tẩy chay của học sinh. So với việc bạo lực thể xác, bắt chay bằng ngôn từ như thế này cảm giác còn đau đớn khó chịu hơn gấp ngàn lần.

Thế Anh nhanh chân bước đi, vô tình ngước lên thì thấy đó là cô nàng hot girl lúc trước. Thấy là hắn thì cô tỏ ra dửng dưng, nghiêng đầu sang thì thầm với đứa bạn kế bên. Thế Anh nghe được.

"Không hiểu sao lúc trước tao tán tỉnh nó được nữa, ai biết được giờ nó chơi cả con trai như thế đâu. Tởm thật đấy."

Cô ta vừa nói vừa khẽ liếc sang nhìn Thế Anh. Cố tình nói làm sao cho hắn đủ để nghe được cây nói đó. Tâm trạng đã tệ rồi còn tệ hơn, Thế Anh trầm mặt bước nhanh, trong lòng thầm lặp đi lặp lại câu nói trong đầu.

Không được đánh con gái! Không được đánh con gái! Không được đánh con gái!

Một buổi sáng tệ hơn cả tệ.

_

Thế Anh mệt mỏi trở về nhà vào lúc gần chiều. Sự việc lúc sáng đã khiến hắn tiêu hao hết năng lượng, cả tinh thần lẫn thể xác. Bây giờ hắn muốn tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên chiếc giường êm ái, đánh một giấc tới sáng mà thôi. Còn mọi chuyện thì kệ xác nó, Thế Anh không muốn quan tâm nữa.

Nhưng ông trời không muốn Bùi Thế Anh yên ổn.

Trước cổng nhà Thế Anh xuất hiện một chiếc ô tô màu đen đắt tiền. Là xe của bố hắn, Thế Anh nhìn phát là biết. Nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây? Bố về nhà? Thế Anh nhíu mày nhìn chiếc xe từ phía bên kia đường rồi lại xuyên qua cánh cổng nhìn vào trong nhà, có ánh đèn thật.

Cũng đã một khoảng thời gian dài Thế Anh không gặp bố. Kể từ việc ông và mẹ li hôn, tình cảm chấm dứt, tình cha con cũng nhạt nhòa. Thế Anh ghét bố mình, hận ông ấy đến phát điên. Nếu không phải ông đã lớn tuổi nhưng vẫn đam mê sắc ngoài kia thì gia đình đâu đến mức chia đôi như thế. Nếu không phải tại ông, cuộc đời Thế Anh đã không chỉ đơn thuần là một gam màu u tối như thế này.

Mỗi người một việc, không ai quan tâm ai. Bố thì đi làm, hắn thì đi học, hằng tháng ông sẽ chuyển vào tài khoản của Thế Anh một số tiền để hắn dùng. Thế Anh cũng không ngần ngại gì mà cứ dùng bình thường. Hắn không dùng thì con mụ thứ ba kia cũng sẽ ăn hết thôi. Thế mà hôm nay đột nhiên nổi hứng mà về nhà, Thế Anh cảm thấy lạ.

Đang đinh bước vào thì có người từ nhà bước ra. Là bố hắn, trên người là bộ vest lịch lãm, nhưng có chút lộn xộn, trên cổ cũng không có cà vạt mà gỡ bỏ một cúc áo. Bên cạnh là một người phụ nữ lạ mặt, vận trên người chiếc váy đỏ quyến rũ, tay trong tay cười cười nói nói với bố hắn, mà Thế Anh nhìn đã đoán được người phụ nữ đó là ai.

Ngay tức khắc, cơn giận dữ trong người hắn bùng phát. Người đàn ông đó lại còn dám dẫn phụ nữ về nhà. Căn nhà chứa biết bao nhiêu kỉ niệm của gia đình. Ông ta dám. Ông ta dám. Ông ta dám?

Ông ta dám?

Cho đến khi chiếc xe kia lăn bánh, biến mất dần khỏi con đường thì Thế Anh mới bước vào nhà. Hắn đi đến phòng cũ của bố mẹ, cửa không khoá. Khi vừa mở cửa ra, mùi nước hoa nồng nặc ùa ngay vào khứu giác, hình như còn có dấu vết mùi của việc làm tình, nó không thoát đi mà đọng lại trong phòng. Thế Anh liền cảm thấy buồn nôn, chán ghét đến đỉnh điểm. Quay người che miệng ho khan một tiếng, cả người tức giận đến mức run rẩy.

Người đàn ông tồi tệ ấy lại còn dám làm chuyện đồi bại cùng người phụ nữ khác trong chính căn phòng này?

Bùi Thế Anh tự hỏi rốt cuộc có một lần nào bố hắn cảm thấy hối hận hay không? Dù chỉ một chút.

_

Rầm!

Tiếng lật đổ của bàn ghế.

Xoảng!

Tiếng đổ vỡ của thủy tinh.

Thế Anh điên cuồng đập phá trong phòng khách. Khung cảnh hỗn độn này lồng với khung cảnh của mẹ hắn vài năm trước bỗng hợp một cách kì lạ.

Mọi việc ập đến một cách ồ ạt, đếm mức Thế Anh muốn ngạt thở trong chính cuộc đời của mình. Trong trong cơn tức giận mất kiểm soát, những câu nói kia lại một lần nữa vang lên một lượt trong đầu hắn.

"Tất cả là tại mày, tại mày hết. Hắn ta chê tao vì tao trở nên xấu xí. Tại vì sinh mày ra!!!"

"ĐỒ.BÊ.ĐÊ.BỆNH.HOẠN"

"Đồ bắt nạt."

"Đồ.không.có.mẹ."

"Bọn bê đê như mày thì bị chửi là đáng. Tụi tao chỉ là đang thay mặt cho định kiến xã hội để trừng trị mày thôi. Mày bước ra ngoài kia không chừng bị đánh chết đấy chứ."

"Bọn đồng bóng như mày thì nên chết mẹ đi cho rộng đất, lũ bệnh hoạn!"

"Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi."

"Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi."

"Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi..."

"Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi..."

Bỗng giọng nói của Thanh Bảo vang lên trong đầu hắn.

"Xin anh, đừng có mang đau khổ đến cho người khác nữa."

Thế Anh ôm đầu khuỵu xuống, đau như muốn nứt ra. Những câu nói ấy cứ quanh quẩn lặp đi lặp lại bám riết lấy hắn. Nhưng vết thương đã hoá thành sẹo lại đột nhiên bong tróc ra, máu chảy ồ ạt như muốn nhấn chìm lấy hắn. Thế Anh cảm thấy cả người mình đau nhói, ở đâu cũng đau, mặt đau, bụng đau, lưng đau. Hơn hết chính là là tim.

Tại sao lại đau? Tại sao lại đau? Làm sao để không đau nữa? Làm sao?

Phải rồi, hắn đã khiến người khác phải đau khổ, là hắn liên lụy đến mọi người. Chính vì sinh hắn nên mẹ không còn vẻ xinh đẹp ngày xưa, bố mới chán và ngoại tình. Vì hắn không giỏi giang, toàn diện nên mẹ mới ghét hắn, đánh hắn. Vì Thế Anh tồi tệ, lệch lạc nên mới làm tổn hại đến Thanh Bảo, khiến cậu dở sống dở chết. Tại vì hắn, Thế Anh khiến người khác cảm thấy phiền phức. Tại hắn, tại Bùi Thế Anh.

Thế Anh trở nên hoảng loạn, mất phương hướng. Hết đập phá đồ đạc, hắn đấm chính bản thân mình. Từng cú vào mặt không chút kiêng dè.

Chảy máu.

Đau.

Mờ mịt.

Quặng thắt.

Chết.

Không thể.

Thế Anh cảm thấy trước mắt là một màu đỏ tươi. Cả khuôn mặt đã bầm dập đến thảm hại. Thế Anh thở ra một hơi rồi ngã người xuống sàn nhà. Việc đấm bản thân khiến hắn tỉnh táo lên không ít. Mắt nhìn vô định lên trần nhà, mặt cho máu vẫn còn chảy, sự đau đớn vẫn chưa nguôi đi. Thế Anh cứ như không còn cảm giác mà nằm đó, thế giới cứ như dừng cử động, xung quanh chỉ nghe mỗi tiếng kim đồng hồ chuyển động.

Thế Anh thấy xung quanh mình chỉ mỗi một màu đen kịt. Đen như quá khứ, đen cho hiện tại, đen tựa cuộc đời của hắn. Thế Anh nghĩ tất cả mọi thứ đều đã nằm trong khuôn của quá khứ, của dĩ vãng. Thế nhưng, nó vẫn ở đó, chực chờ để một ngày nào đó, ngay khoảnh khắc mà Bùi Thế Anh yếu mềm, nó sẽ hiện hữu, sẽ vồ vập, đánh từng đòn vào người hắn. Để hắn gục gã, chết dần chết mòn với mớ hỗn độn của mình.

Tích tắc, tích tắc.

Thế Anh bắt đầu nhớ lại mọi thứ, từ việc quá khứ của sự đổ vỡ từ gia đình hắn cho đến việc gặp gỡ giữa hắn và Thanh Bảo. Hắn dần tỉnh táo và có một luồng suy nghĩ.

Hắn không muốn đánh mất Thanh Bảo.

Trong không gian bóng tối bao trùm, Thế Anh vẫn thấy một tia sáng nhỏ, nhỏ đến mức hắn nheo mắt lại mới nhìn thấy rõ. Thế nhưng, ở giữa không gian đen huyền của sự tuyệt vọng, nó vẫn sáng, sáng một cách yếu ớt nhưng kiên định, Bùi Thế Anh thấy hơi chói mắt. Thế Anh lại nhớ đến nụ cười của Thanh Bảo, nó tươi rói, không mang theo nét buồn phiền, gượng gạo. Nó thoát tục, vô tư, xinh đẹp đến nao lòng. Thế Anh nhớ nó, đặt nó ở trong tim, ở nơi ấm áp nhất trên người hắn, vì nó giúp Thế Anh cảm nhận được sự sống, hơi ấm còn chữ tình. Thế Anh biết rồi, cái ánh sáng đó là nụ cười của Thanh Bảo, của em.

Thế Anh đã đánh mất mọi thứ quý giá, gia đình, bạn bè đều đã không còn. Nhìn lại, hắn chỉ còn mỗi em, mỗi Thanh Bảo mà thôi. Hắn nghĩ đến bây giờ vẫn còn chưa muộn màng. Mấy chốc, trong lòng Thế Anh dâng lên một tia hy vọng, mặc dù nó vô cùng nhỏ, nhưng không có nghĩa là không thể.

Bùi Thế Anh cần Trần Thiện Thanh Bảo.

Em là mọi thứ mà Thế Anh có.

Là quý giá.

Là trân trọng.

Là tất cả.

_

Ngày hôm sau, Thanh Bảo đến lớp thì thấy có một lá thư ở trong hộc bàn của mình. Mở ra bên trong chỉ vỏn vẹn một câu ngắn gọn.

"Ra về hẹn gặp sau phía sau trường."

Thanh Bảo liền cảm thấy hồi hộp. Cái hẹn ra sau trường này không phải lần đầu em trải qua, rất nhiều là đằng khác. Mà mỗi lần đi là mỗi lần vang vết thương đi về.

Nghĩ đến Bùi Thế Anh, chẳng lẽ hắn ta lại tiếp tục cái trò chơi tình yêu bạo lực đấy? Không chắc. Tuy không rõ có phải do Thế Anh bày trò ra hay không, nhưng Thanh Bảo cảm thấy lo lắng. Vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt.

Thật không không biết phải làm sao.

Cái cảm giác bất an ấy đã đeo bám cậu nguyên một buổi học.

Ngay khi nghe tiếng trống ra về, trái tim em lại một lần nữa được treo cao. Thanh Bảo vẫn ngồi im trên ghế mặc cho đám bạn lần lượt ra về. Trước mắt là lá thư hẹn đó, Thanh Bảo do dự.

Em không biết thứ đang đợi cậu ở đó là gì. Một đám đàn anh đang đợi Thanh Bảo ra để xử đẹp? Hay một Bùi Thế Anh gọi em ra để xả giận vì dám lơ hắn?

Dù đã bị đánh thành quen nhưng không có nghĩa là cảm giác sợ hãi đã biến mất. Trong khoảng thời gian nghỉ học đó, Thanh Bảo đã đấu tranh cho sự sống của mình. Em đã từng nghĩ liệu bản thân có nên chết đi, rời bỏ khỏi cuộc sống mệt mỏi này? Những cú đấm, cú đạp của bọn họ như đang dần giết chết sinh lực của em, không chỉ thể xác mà còn tâm hồn. Thanh Bảo muốn nói với gia đình, muốn hét trước thế giới rằng.

"Tôi mệt mỏi, tôi đau, tôi muốn chết lắm!"

Nhưng cuối cùng, người động viên, vực dậy bản thân cũng chỉ có em. Thanh Bảo tự hỏi tại sao mình lại có cái tính tích cực đến đáng ghét đến như thế. Bao nhiêu lần muốn từ bỏ điều tự động viên chính mình, tự nhủ cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn, ông trời sẽ không thiên vị bất kì ai.

Cuối cùng thì sao? Vui vẻ, tốt bụng, si tình, năng động. Có nhận lại được gì không?

Có. Một cơ thể đầy rẫy vết thương chồng chất lên nhau, một tinh thần suy mòn theo từng cú đánh. Một đôi mắt bất lực nhìn vào khoảng không mong mọi thứ trôi qua thật nhanh. Và một trái tim vỡ không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn cố chấp ghép lại, dù đã nát ươm như cát bụi.

Thanh Bảo đã ngồi đó vật lộn với suy nghĩ của mình gần ba mươi phút. Cho đến khi em giật mình nhìn sang thì mặt trời đã lặng đi một ít. Thanh Bảo nắm chặt tay đã rịn mồ hôi của mình. Cuối cùng vẫn chọn đi ra sau sân trường.

_

Thịch!

Thanh Bảo lần theo lối đi quen thuộc ra phía sau trường. Cả người hồi hộp đến mức căng cứng.

Khi bước ra sau sân trường, thứ chào đón em không phải một dàn thằng con trai với hung khí trên tay mà là Bùi Thế Anh. Hắn đang đứng đó hướng mắt về phía em. Thanh Bảo lùi lại một bước, xoay người chạy đi. Nhưng đã chậm một bước, Thế Anh đã đuổi kịp và nắm chặt lấy cổ tay em.

Chát!

Mặt Thế Anh lệch sang một bên vì cú tát, trong miệng liền cảm nhận được vị gỉ sắt nồng đậm, tanh tưởi, đau điếng. Thanh Bảo sau khi biết mình vừa làm gì thì nhanh chống rút tay lại, từ lòng bàn tay vẫn có cảm giác tê tê. Cú tát đó thật sự rất mạnh, Thanh Bảo đã dùng rất nhiều lực.

Chỉ thấy Thế Anh nhổ ra hỗn hợp máu và nước bọt, không nói tiếng nào. Sau đó liền tiến đến chỗ em. Thanh Bảo thấy hắn đi lại thì thầm nghĩ bản thân chắc chắn lại bị ăn đòn nữa rồi, vùng vẫy muốn thoát khỏi gọng kiềm từ hắn. Ngay lúc Thế Anh giơ tay lên, Thanh Bảo liền nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau bất thình lình từ đâu đó trên người.

Nhưng không có.

Thế Anh tiến đến ôm chặt lấy Thanh Bảo. Hắn siết chặt như muốn giam giữ em trong lòng hắn, đến mức Thanh Bảo thấy cơ thể có chút rệu rã.

Thanh Bảo nghe được giọng nói thều thào của hắn, vào tai em thì lại cảm giác nó yếu ớt đến lạ.

"Bảo."

"Cho tôi ôm em một lát, chỉ một lát thôi, xin em..."

Thanh Bảo trơ người đứng đó mặc Thế Anh ôm, vẻ mặt bàng hoàng vẫn chưa tiếp nhânn được sự việc đang xảy ra. Diễn biến tiếp theo còn khiến em bất ngờ hơn nữa.

Thế Anh khóc.

Thanh Bảo có thể cảm nhận được từng giọt nước ấm nóng đang nhỏ giọt, tí tách rơi xuống vai em, ướt cả một mảng áo trên vai.
Thanh Bảo chứ bao giờ thấy một Bùi Thế Anh rơi lệ, mềm yếu đến như thế, đây là lần đầu tiên.

"Anh... khóc?", Thanh Bảo muốn gỡ người hắn ra đêt xem xét, nhưng Thế Anh vẫn ôm em chặt cứng.

"Không...đừng. Tôi không muốn để em thấy dáng vẻ thảm hại này. Cứ để như thế này một lúc đi."

"Thanh Bảo à, tôi cần sự ấm áp của em, tôi cần em."

"Vậy lúc em cần một cái ôm thì anh đang ở đâu hả Thế Anh?", Thanh Bảo run run nói, kiềm chế không cho mình bị lạc giọng.

"Lúc em đau đớn cùng cực thì anh ở đâu?"

"Lúc em muốn đi ăn kem với anh thì anh đang ở đâu?"

"Lúc em chờ đợi anh đến thì anh ở đâu?"

"Lúc em muốn chết đi thì anh ở đâu hả tên khốn khiếp!?"

Câu cuối Thanh Bảo gần như là gào thét lên. Mắt em đỏ au, nước mắt rơi lã chã. Dường như mọi uất ức dồn nén bấy lâu nay đã được xả ra. Một sự đau khổ còn lớn hơn so với cái tuổi mười sáu của em. Em vừa khóc vừa nói tiếp.

"Sáng nào em cũng dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn trưa cho anh. Tay bị đứt chảy máu đến bấy nhầy. Mà anh có ăn đâu, ăn vứt sọt rác, vứt cho chó ăn. Ghét cái kêu người đạp bể nó.

"Anh muốn làm em ghen nhưng khi em ghen rồi lại tức giận ngược lại với em. Kêu người đánh em đến xém chết."

"Anh biết lúc bị đánh em nghĩ cái gì không? Em muốn thấy anh, muốn gặp anh. Em không cần anh phải trượng nghĩa đánh lại bọn kia. Anh chỉ cần...", cậu lấy tay dụi dụi mắt, lớp nước mỏng trước mắt khiến cậu khó khăn nói chuyện.

"Anh chỉ cần đỡ em dậy, hỏi em có sao không. Hay chỉ đơn giản là dán cho em một miếng băng cá nhân thôi, em cũng đã vui cả ngày rồi."

"Em ngu ngốc như vậy đấy, nên mới đâm đầu thích anh. Biết trước thích anh khổ thế thì em thích làm gì cho mệt người. Để rồi yêu cho sâu đậm vào, cuối cùng dứt có nổi đâu!"

"Mẹ nó, anh đáng ghét lắm. Tồi lắm, là tên khốn nạn, vừa côn đồ mà còn dở thói nữa. Trần đời lần đầu gặp loại người như anh."

"Phải phải, em nói đúng. Anh tồi tệ lắm. Em đánh mắng anh như thế nào anh cũng chịu."

Thanh Bảo đã nói hết tất cả những gì em dồn nén bấy lâu nay. Thế Anh lại ôm chặt em hơn, dường như muốn dùng hơi ấm đấy để làm dịu đi con người cậu. Dùng hơi ấm ấy để xoa dịu chính bản thân mình. Hắn không nói gì cả, dùng cơ thể mình để giữ chặt lấy Thanh Bảo, hắn không có tư cách.

Đôi khi ôm nhau không phải để an ủi, mà là thấu hiểu.

"Vết thương trên mặt anh là sao đây?"

Sau khi ôm nhau khóc lóc một hồi, cả hai dường như đã bình tĩnh trở lại. Ngồi xuống nền gạch cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn. Ngó sang gương mặt điển trai nay đã băng bó đủ chỗ, chằn chịt vết thương, Thanh Bảo có chút xót xa. Thực ra em nhớ khuôn mặt này lắm, nó khiến em động lòng, khiến em thất vọng, khiến em đau khổ, hơn hết là nó cho em biết thế nào là yêu.

"Anh tự đánh chính mình thôi. Không có gì đáng ngại đâu. Cứ coi như một loại trừng phạt.", Thế Anh cười cười nói, ánh mắt đen láy.

"Tại sao? Nói em nghe đi."

"Em thật sự muốn nghe?", Thế Anh hít một hơi thật sâu.

"Ừ, muốn nghe."

"Là một câu chuyện dài..."

Thế Anh nhìn về một hướng xa xăm, bắt đầu kể lại về quá khứ của mình. Từ viện bố ngoại tình cho đến việc bị đánh đập. Hắn điều kể cho em nghe hết. Mỗi một câu kể cứ như đang bóc đi lớp vảy đã đóng mảng trên người hắn. Đau đớn nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.

Từ đầu đến cuối Thanh Bảo đều im lặng nghe hắn kể. Khi kể đến việc Thế Anh bị bạo hành từ gia đình, sự xót xa trong mắt em ngày càng lớn. Thì ra, người con trai tưởng chừng là mạnh mẽ này lại đang gồng mình che đi sự mềm yếu đến từ quá khứ của mình. Đau đớn hơn khi lại còn xuất phát từ chính gia đình mình, tưởng chừng như là bến đỗ hạnh phúc nhất của mỗi người, nhưng đối với Bùi Thế Anh chỉ có sự lạnh lẽo, cô độc.

"Em ghét anh thì anh không ý kiến gì cả."

"Anh là một tên bệnh hoạn, không biết yêu thương là gì. Dính dáng với anh chỉ khiến em đau khổ mà thôi."

"Mà dù sao mấy lời khó nghe đó anh cũng chịu đủ rồi, nên có nghe nữa cũng không sao. Nhưng em lại khác Bảo à, em xứng đáng với những thứ tốt đẹp, chứ không phải mấy thằng độc hại như anh."

Thế Anh cười nhẹ, dường như đã chấp nhận số phận của mình. Bây giờ Thanh Bảo có tát hắn thêm một cái nữa rồi chửi anh là tên điên, đồ khùng hay bệnh hoạn này kia, hắn cũng sẽ không ý kiến.

"Anh nói điên khùng nữa rồi. Nghe này."

Thanh Bảo nắm lấy bàn tay của Thế Anh, năm ngón tay xen kẽ đan chặt lấy từng ngón tay của hắn. Lòng bàn tay liền cảm nhận được cơn ấm nóng truyền đến.

"Em biết anh thực sự yêu em, em biết. Em đã trách anh đủ rồi, về sau sẽ không trách nữa."

"Em tha thứ cho anh."

"Anh đã biết yêu thương người khác, biết yêu em."

"Nên đừng nghĩ xấu rồi làm đau mình nữa. Nhé?"

Thế Anh thơ thẩn nhìn cậu, mọi cảnh vật trước mắt bỗng nhoè đi tất trừ em. Từ vai đến một bên mặt Thanh Bảo được đắm chìm trong màu vàng nhạt của ánh chiều, mọi đường nét lại trở nên rõ ràng, mềm mại hơn bao giờ hết. Từng tia nắng len lỏi qua từng sợi tóc mịn màng, chiếu rọi vào con ngươi màu nâu trong veo của cậu. Thế Anh cảm giác Thanh Bảo dường như đang phát sáng, xinh đẹp, rực rỡ đến nao lòng trong vùng trời.

"Anh...anh muốn nói một điều này. Dành cho em..."

"Em nghe."

"Anh yêu em, Thanh Bảo."

Nó không phải thích, không phải thương, mà là yêu. Yêu thương, yêu thích, Bùi Thế Anh yêu tất cả mọi thứ của Trần Thiện Thanh Bảo.

Em từng thích anh, từng rất hận anh. Trần đời này có quá nhiều sự đau khổ. Hai trái tim đầy vết xước có lẽ đã rất hợp nhau.

Anh không ghét em, chưa bao giờ ghét em. Anh lầm đường, anh lạc lối, nhưng chưa bao giờ hết yêu em. Cho đến khi nhận ra, tình yêu đó lớn hơn anh nghĩ rất nhiều.

Trần Thiện Thanh Bảo gặp Bùi Thế Anh vào một buổi hoàng hôn.

Tỏ tình Thế Anh cũng trong một buổi hoàng hôn.

Sụp đổ cũng trong buổi hoàng hôn.

Và bắt đầu lại cũng trong một buổi hoàng hôn.

Bùi Thế Anh là ánh sáng của cuộc đời Trần Thiện Thanh Bảo.

Trần Thiện Thanh Bảo là sự sống đẹp nhất dưới ánh chiều tà trong mắt Bùi Thế Anh.

• • •

__________________________________

- tính ra là không có phần 2 đâu nhma chủ plot muốn short này có một cái kết rõ ràng nên đã gửi tiếp plot để mình viết. đối với tui là chap này khá nhằn, tại khai thác về tâm lí bta nhiều nên ra chap hơi lâu tí, hêh:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro