
1.
Những toa tàu băng qua ngói đá cũ ở chốn về
Ngày trước, khi phần lớn mọi người chỉ di chuyển xa giữa hai miền đất nước hay chỉ đơn thuần là từ phố thị về thôn quê bằng tàu lửa. Tiếng gầm lắc và bụi than cháy hồng giữa đêm lạnh cùng với ánh đèn buồn nhấp nháy từ đầu xe. Em và tôi hay cùng nhau ngồi ở bên kia đường sắt, nhìn bụi tung bay lướt qua vô số những gương mặt đã vướng mệt nhoài.
Tàu đi xuyên đêm tối. Rẽ qua muôn vạn lối mòn. Thường là tàu đi xa. Thi thoảng tôi bắt gặp nụ cười của những đứa trẻ. Khi mà đường sắt còn chưa có ai chắn che bảo vệ. Các em thường vẫy tay chào những người bên ngoài tàu. Em và tôi có đôi lần chào lại.
Người lớn thì khác. Hình như họ đã ngủ say. Đèn vàng tự phương nào trong toa đem lại một luồng sinh khí ấm. Khắp chỗ đâu cũng có người làm tôi thấy dịu trở lại với những mối lo về bến ga vắng kẻ đón đưa.
Tôi hứa với em, sau này cùng em bắt một chuyến tàu đêm về Hà Nội
Nhà tôi đối diện đường sắt. Mỗi chiều lại tha thẩn ngắm tàu chạy qua và hú lên nhịp điệu rộn rã hay muộn sầu. Của người đi hay người về bến. Có đôi khi tàu chạy sớm hơn. Nằm trong nhà nhìn ra cửa sổ, tôi vẫn thấy những ngọn cỏ lau đón đưa người qua kẻ lại. Những ánh sao lấp lánh trên đỉnh nhà thờ cũ. Chẳng ai hay.
Tôi đem trong mình ước mơ cùng em ngồi trên tàu chạy suốt những buổi đêm muộn. Không gục ngủ mà đưa mắt nhìn ngắm cả một trời cỏ cây. Tôi mường tượng được cả những ngọn lau reo lên khi chúng tôi băng qua chùm đom đóm sáng, và vẫy tay chào những đứa trẻ bên ngoài đoàn tàu đi.
Tôi hứa với em, sau này cùng em bắt một chuyến tàu đêm về Hà Nội.
Hôm tôi đợi em ở sân ga, nắng buồn hơn mật ngọt của những ngày tôi còn 17. Khi nhìn gió lướt qua cỏ lau mỗi lúc bay bụi than hồng, em chờ chuyến tàu cuối để trao cho tôi lời từ biệt. Tôi dành cả tuổi thơ để ước mong thành người rời bến. Vậy mà thành kẻ ở lại ôm lấy tuổi xuân. Em và tôi không khóc, cũng chẳng ôm hôn nhau như phút chia ly nơi sân ga của truyện tình nào lãng mạn. Tôi chỉ quay đầu. Chẳng dám nhìn em khi tàu lăn bánh.
Tôi bắt chuyến tàu đêm về Hà Nội. Khi đường sắt đã có song chắn hàng rào vây quanh. Khi không còn bụi than hồng và tiếng rít gào như khóc giữa mù mờ. Chẳng còn là những chuyến tàu đêm đông đúc với những đứa trẻ luôn vẫy tay và mỉm cười. Khi lòng tôi chẳng còn em ở lại để thắp cho sáng được một vì sao
Và chẳng còn ngọn cỏ lau nào chờ tôi ở đó nữa. Chỉ có những ngói đá cũ ở chốn về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro