Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

3 ngày sau, căn cứ theo tuyến đường 'du ngoạn' ta cung cấp, Bao hắc tử dẫn theo vài tên nha dịch bộ khoái đi Lâm huyện tuần tra.

Đây chính là tuyến đường ta tỉ mỉ chọn lựa, ở trên đường có đoạn phải đi qua cánh rừng, cứ như vậy, Âu Dương đồng chí có thể tự tay giết Bao hắc tử... Thật là thống khoái a ^_^

Bất quá, vì đề phòng xuất hiện biến cố nào đó, ta đương nhiên cũng phái một đạo nhân mã của chính mình đi theo. Sau 2 canh giờ, ngay tại thời điểm ta vui mừng đầy tâm mà nghĩ đến rốt cục trừ bỏ được một tai họa, thì người sống sót Duy Nhị mang về một tin tức bất hạnh:

"Thái sư, kia ~~ Bao Chửng kia được người cứu rồi."

Phụt ~~ Ta một miệng trà mát phun tại chỗ.

"Sao có thể? Cái tên kêu Âu Dương Xuân kia không phải Bắc Hiệp gì đó sao? Thế nào do hắn ra mặt cũng để người cứu Bao hắc tử?" -_- Chẳng lẽ nói hiện tại những hiệp khách chất lượng đảm bảo cũng có hàng giả kém chất lượng??

Cố nén đau đớn, tử sĩ trở về báo tin tiếp tục nói: "Bắc Hiệp hắn cũng bị thương, ra mặt cứu người chính là Nam Hiệp — Triển Chiêu."

... Hiện tại ta rốt cục biết câu thành ngữ tự tương mâu thuẫn (hình dung những người hành sự hay lời nói trước sau không thống nhất, xuất phát từ câu chuyện một người vừa bán mâu – cái giáo, vừa bán thuẫn – lá chắn, nói thuẫn của hắn rất chắc chắn không gì đâm được, lại nói mâu của hắn sắc nhọn nhất không gì không đâm thủng, khi có người hỏi "Dùng mâu của ngươi đâm thuẫn của ngươi sẽ ra sao" thì người này không trả lời được) này làm sao xuất hiện rồi. Dằn lòng, ta cố gắng để vẻ mặt mình thoạt nhìn bình thản chút. "Trông ngươi bị thương không quá nghiêm trọng, vậy ngươi trước hết nói tình huống lúc đó chút đi."

Bị chém 3 kiếm còn xem như không nghiêm trọng?? Tử sĩ một bên âm thầm thề sau khi trở về nhất định phải nhanh chóng thu thập đóng gói chạy trốn, một bên điều tức (điều chỉnh hơi thở), sau đó chậm rãi mở miệng---

2 canh giờ trước

Âu Dương Xuân dẫn theo một đám thủ hạ của Bàng thái sư, trên mặt che vải đen, mai phục ở trong rừng cây. Bất quá hắn hiện tại tuy rằng biểu hiện rất nghiêm túc, nhưng kỳ thật hắn đang ngẩn người (Âu Dương Xuân: Đó là tự hỏi, tự hỏi!!)

Tuy rằng hắn rất giận Công Tôn Sách đã bị hướng cho Bao Chửng rồi, bất quá hắn dù sao cũng là một đại hiệp, đại hiệp phải có phong thái của người hành hiệp, làm vậy có phải tính quá chi li không? Hơn nữa còn che vải đen, có chút không quá quang minh chính đại đi??

Ngay tại thời điểm hắn còn đang ngẩn người, cỗ kiệu Bao Chửng ngồi đã lắc lắc lư lư đi tới trước mặt. Một tử sĩ bên người liếc nhìn hắn, ý bảo có thể động thủ rồi.

Gấp cái gì?? Sau khi Âu Dương Xuân sờ sờ trên mặt xác định đã thực sự che rất kín sẽ không bị người nào nhận ra, nhấc đao trên tay?? Từ sau bụi cỏ nhảy ra.

"Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đây, lưu lại tiền mãi lộ." Thật sự là quảng cáo kinh điển.

"Bảo hộ đại nhân." Nha dịch đại ca hô lớn một câu, những người nâng kiệu rất nhanh lóe về bốn phía, cỗ kiệu "bịch" một tiếng thật mạnh rơi xuống đất; tiếp theo, mấy nha dịch khác xông lên phía trước, xoạt cái rút đao ra, vây quanh bảo hộ cỗ kiệu của Bao đại nhân.

"Kẻ tới là người phương nào? Dám chặn kiệu của khâm sai đại nhân."

Hắc tuyến - ing~~ Lão huynh, ngươi nặng tai phải không? Lúc trước không phải nói rất rõ ràng rồi sao? Ta là sơn tặc a~~

"Ít lời vô nghĩa. Lưu lại Bao Chửng, ta có thể tha cho ngươi một mạng."

"Tặc nhân (kẻ làm chuyện xấu) lớn mật, ám sát khâm sai đại thần chính là tử tội, ta khuyên các ngươi vẫn là mau rời đi."

-_-#### "Lên cho ta!!"

(Liêu ca: Bắc Hiệp đại đại, hỏi chút, không phải ngươi động thủ sao? Thế nào lại là đám tử sĩ kia xông lên tiền tuyến?? Âu Dương Xuân: Ha ~~~ ta là đại hiệp nhá, nếu hiện tại có binh có thể dùng, đương nhiên sẽ không vào trận rồi. Liêu ca: -_-)

Sau một trận đao quang kiếm ảnh, thế cục rất nhanh đã lộ vẻ nghiêng về một phía. Cũng khó trách, một bên là nha dịch, một bên là tử sĩ chuyên nghiệp, sự thực võ công ai cao hơn một bậc kể cả tiểu hài tử cũng biết.

Đánh xong đám nha dịch không có tác dụng lắm nằm trên mặt đất kêu hừ hừ kia rồi, Âu Dương Xuân tiến lên vài bước, đi đến trước kiệu của Bao Chửng, tâm tình kích động, xốc màn kiệu lên~~~

"Ọe~~" Còn chưa thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Âu Dương Xuân đã bị Bao Chửng ói ra đầy thân.

-_-

"Thật ngại, vị tráng sĩ này, vừa mới xóc nảy mạnh quá, cho nên ta có chút say kiệu." Nửa che miệng, Bao Chửng nói vô cùng thành khẩn, chỉ tiếc trên khuôn mặt ngăm đen thật sự nhìn không rõ vẻ mặt của hắn ra sao.

Ta là đại hiệp, ta nhịn!! "Không sao, dù sao ngươi cũng sắp thành người chết rồi."

"Tráng sĩ, tuy rằng ta ói đầy thân ngươi, bất quá cũng không đến nỗi lấy cái chết tạ tội đi." Bịt mũi đẩy Âu Dương Xuân ra một chút, Bao Chửng chậm rãi ra khỏi kiệu. Rồi sau đó, vẻ mặt chân thành mà nhìn Âu Dương Xuân cách mình 10 bước xa. "Hơn nữa, tráng sĩ ngươi có lẽ không biết, mấy ngày trước ta mới vừa cưới vợ. Nếu hiện tại ta chết, vợ nhà ta vừa qua cửa liền thủ tiết thật sự rất đáng thương."

Đúng rồi, nếu chém hắn, vậy Công Tôn Sách phải làm sao bây giờ? Âu Dương Xuân do dự, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Hay cho ngươi cái tên Bao Chửng, nếu không phải ngươi, Công Tôn Sách đã là vợ ta mới đúng, hiện tại ngươi còn không biết xấu hổ khoe với ta?? "Ít lời vô nghĩa, hiện tại ta liền chém ngươi!!"

Nhấc đao tiến lên, Âu Dương Xuân đang định lập tức xông lên mà chém. Thứ nhất để giải mối hận trong lòng mình, thứ hai có thể tại lúc Sách thương tâm nhận được ái mộ của hắn, thứ ba xuống tay nhanh có thể miễn cho mình mềm lòng ~~ Thái sư, mưu kế của ngươi thật sự là quá tốt!

Nói thì chậm, việc thì nhanh, ngay tại nháy mắt đao chém đến, một ám tiễn không lệch không nghiêng phá không (xuyên qua không khí) mà đến đập trên sống đao. Mặc dù là Bắc Hiệp Âu Dương Xuân, cũng bị ám tiễn chứa nội kình này chấn đến lòng bàn tay tê rần---

"Dưới ban ngày ban mặt, các ngươi thế nhưng chặn đường hành hung, trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không?!"

Âu Dương Xuân nhìn kỹ, người tới một thân lam y, tay cầm thần kiếm — Cự Khuyết, diện mạo tuấn dật, biểu tình chính nghĩa lẫm liệt, không phải thiếu niên anh hùng Triển Chiêu kia thì là ai? Trong lòng thật sự cảm thán người không may thời điểm uống nước cũng sẽ nghẹn a, nhưng ngoài vẫn mạnh miệng: "Có vương pháp liền sẽ không làm vậy."

Nói xong, sử dụng 8 thành lực đạo, toàn lực chém về phía Bao Chửng kia. Những tử sĩ khác thấy thế, đều tiến lên hòng ngăn Triển Chiêu lại. Thế nhưng Nam Hiệp dù sao cũng là Nam Hiệp, thuần thục, một đám tử sĩ đều đã ngã xuống đất.

Đương nhiên rồi, Bắc Hiệp cũng không phải để người kêu chơi. Thế nhưng thứ nhất hắn vốn do dự đối với việc giết Bao Chửng (?) thứ hai hiện tại Triển Chiêu cũng đã ra tay, hắn vẫn muốn tìm một cơ hội cùng y hảo hảo luận bàn một chút. Bởi vậy, tuy rằng mấy đao đều dùng kình đạo, nhưng đều là chém xung quanh Bao Chửng, không một đường nào chém trên người hắn. Đáng thương cho đại thụ phía sau Bao Chửng, vô cớ bị chém một đống vết, đợi sau khi Bao Chửng trốn đến một thân cây khác đã hiện ra một 'đường viền' hình Bao Chửng nguyên vẹn.

Giải quyết xong đám tử sĩ, Triển Chiêu tiến đến chỗ Âu Dương Xuân bên này, cản lại một đao đang muốn chém lệch, cùng Âu Dương Xuân so kiếm. Bao Chửng cũng không chút hoang mang, từ trong túi y phục lấy ra lương khô tính khi đói dùng lót dạ, ngồi trên rễ cây vừa nhìn vừa gặm.

Này một Nam một Bắc, hai người đều được xưng là hiệp, đương nhiên cũng có bản lĩnh hơn người của riêng mình. Thời điểm đánh tới cao hứng, cũng liền dùng công phu thực của riêng mình. Đánh lại đánh, Âu Dương Xuân biết hỏng chuyện rồi, bởi vì mấy chiêu hắn vừa mới tung đều là võ công độc môn của bản thân, thấy trong mắt Triển Chiêu dần hiện ra vẻ nghi vấn, tim Âu Dương Xuân quýnh lên, liền cố ý lộ ra chút sơ hở, đón nhận kiếm thế Triển Chiêu vung tới.

Theo một tiếng vang nặng nề, kiếm Triển Chiêu đâm vào vai Âu Dương Xuân. Vội vàng thu hồi kiếm thế, Triển Chiêu tránh một chưởng của Âu Dương Xuân, đứng tại chỗ cách hắn vài bước.

"Bao Chửng, hôm nay coi như ngươi mệnh tốt." Bắt chước dân gian xưa thả một câu hận, Âu Dương Xuân nhảy nhảy mấy cái biến mất trong rừng cây.

Thấy sự tình đã bình ổn, vỗ vỗ mảnh vụn trên tay, Bao Chửng đứng lên, đi đến trước mặt Triển Chiêu đang xoay người muốn rời đi. "Đa tạ nghĩa sĩ tương trợ."

"Không dám nhận." Triển Chiêu rất sợ gặp phải phiền toái mà trả lời.

"Xin hỏi nghĩa sĩ muốn đi nơi nào?"

"..." S cũng không thể nói là lạc đường được.

^_^ "Nếu nghĩa sĩ không ngại, có thể cùng ta đồng hành, để ta chiêu đãi thật tốt."

-_- Chung quy cảm thấy có cảm giác không tốt lắm. "Vậy phiền toái quá rồi."

^_^ ^_^ "Không phiền toái, tuyệt không phiền toái."

...

"Ngươi xác định là Bao Chửng mời hắn về?" Nghe đến đó, trán của ta không tự giác mà trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh.

"Đúng vậy, cái người kêu Triển Chiêu đã bị Bao Chửng dẫn về phủ rồi."

Đại sự không ổn. Tađây trà nguội cũng bất chấp uống luôn. "Người đâu, giúp ta thay y phục, tamuốn tiến cung diện thánh."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro