Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7 ngay 422

Hồi 10 - Chương 7 - Phần 1: Nghi hoặc trong lòng

Ánh trời chiều xuyên qua tấm màn che mỏng manh mà tiến vào phòng. Cô gái trên giường bệnh ưm lên một tiếng, từ từ mở mắt ra...

"Tỉnh rồi sao?" Bên tai vang lên tiếng nói dịu dàng của Hoắc Thiên Kình, mùi long đản hương quen thuộc lại vây lấy nàng.

Đôi mắt mờ sương đối diện với ánh mắt đầy quan tâm của hắn, dường như vẫn còn chưa được thanh tỉnh lắm. Qua một lúc, Úc Noãn Tâm mới hơi khàn khàn nói:

"Thiên Kình, anh quay lại rồi..."

"Xin lỗi, đã làm em sợ."

Hoắc Thiên Kình vội vã chỉnh giường bệnh lên cao một chút, trong giọng nói dịu dàng lộ vẻ áy náy rất nhiều.

"Em đang ở đâu vậy?"

Úc Noãn Tâm nhìn xung quanh một vòng, thiết kế như cung đình, chăn giường màu trắng, còn có hoa tươi đang tỏa mùi hương thoang thoảng...

"Đây là phòng bệnh của bệnh viện tư nhân, vừa rồi em bị ngất đi." Hoắc Thiên Kình đau lòng mà vuốt trán nàng, nhẹ giọng nói.

"Ngất đi?"

Úc Noãn Tâm nghĩ lại, trong đầu đột nhiên lóe lên tình cảnh ở Hoắc Thị vừa rồi. Gương mặt tiều tụy dữ dằn của người đàn ông kia lại hiện lên trước mắt nàng. Nàng bỗng nhiên trợn to mắt, tay vội vàng đặt lên bụng...

"Con không sao, đừng lo lắng."

Hoắc Thiên Kình thấu hiểu tâm tư của nàng, cười mà nắm tay nàng, khẽ hôn những ngón tay mảnh khảnh. "Bác sĩ nói em chỉ bị làm hoảng sợ, tỉnh lại thì không sao nữa."

Úc Noãn Tâm thở ra một hơi, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

May mà cục cưng không sao, nếu không nàng cũng muốn chết theo.

"Đều do anh không tốt, nếu anh ở bên cạnh em thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Trong mắt Hoắc Thiên Kình toàn là vẻ áy áy với nàng.

Úc Noãn Tâm đưa tay ra ôm cổ hắn, mặt dán vào ngực hắn. "Thiên Kình, là do em quá nôn nóng được gặp anh, không phải lỗi của anh..."

"Cô bé ngốc..."

Hoắc Thiên Kình nghe thế thì trong lòng thấy ấm áp, giống như có một dòng nước ấm đang từ từ len lỏi trong lòng hắn. Cô gái này làm hắn yêu thương đến tận tâm can

"Cảm ơn em!" Hắn hôn nhẹ lên má nàng, đôi mắt sáng như sao trên trời.

Úc Noãn Tâm ngước mắt lên, nghi hoặc mà nhìn hắn.

Hoắc Thiên Kình cười, giơ bản báo cáo trong tay lên, niềm vui trong mắt không sao tả được. "Cảm ơn em đã mang hai cục cưng cho anh!"

Có trời mới biết, khi hắn phát hiện kết quả siêu âm trong túi xách của Úc Noãn Tâm, nhìn thấy ảnh cục cưng cùng nhận xét của bác sĩ thì hắn kích động đến nỗi không nói nên lời. Cảm giác thỏa mãn vì niềm vui và chấn kinh này mang tới là trước giờ chưa từng có được, thậm chí còn hơn hẳn những thành tựu có được trên thương trường.

Hắn đã là ba của hai đứa trẻ rồi. Không chỉ như thế, hai đứa trẻ này còn phát triển rất tốt, quả thực là điều kỳ diệu.

Gương mặt trắng nõn của Úc Noãn Tâm nổi lên sắc hồng, nàng hờn dỗi. "Hừ, anh lục túi xách của em, thật quá đáng. Người ta còn muốn cho anh một tin vui bất ngờ."

"Em đã cho anh một tin vui bất ngờ rất lớn rồi!"

Hoắc Thiên Kình ôm lấy nàng, trong mắt tràn đầy vẻ thâm tình. Hắn nhìn hình ảnh trong báo cáo, ngón tay khẽ vuốt ve. "Nhìn xem, con của chúng ta đẹp biết bao."

Úc Noãn Tâm cười phì một cái: "Thiên Kình, anh thật là, Con còn nhỏ như vậy, ngay cả da thịt cũng còn trong suốt mà anh đã có thể nhìn ra con chúng ta xinh đẹp."

"Chúng là con của Hoắc Thiên Kình anh, đương nhiên là rồng là phượng rồi." Trong giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiên Kình lộ vẻ kiêu ngạo cùng tự hào.

"Tự kiêu. Chỉ mong sao sau này cuc cưng không giống anh!" Trong lòng Úc Noãn Tâm thấy rất ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn cố ý trách hắn.

Nhìn ánh mắt hắn nhìn ảnh của con, ánh mắt ánh tràn ngập tình yêu và khát vọng làm cha, là ánh mắt mà hắn chưa bao giờ có khiến nàng hồi hộp không thôi.

Trong mắt Hoắc Thiên Kình mang theo ý cười dịu dàng. "Con của anh thì đương nhiên phải giống anh rồi."

Úc Noãn Tâm cười. Lúc này nàng thật sự cảm thấy cực kỳ hạnh phúc,

"Thiên Kình, thật ra em rất muốn biết con là trai hay gái."

Nàng dựa vào lòng hắn, tham lam mà hít lấy mùi hương của hắn, thân mình mềm mại uể oải mài mặc cho cánh tay rắn chắc của hắn đỡ lấy.

"Con trai hay con gái thì có sao, anh thích hết."

Hoắc Thiên Kình vươn một bàn tay sờ lên bụng nàng. "Thử tưởng tượng xem, trong này đã có mang hai đứa trẻ thành hình, trên người chúng đang chảy dòng máu của anh, đây là chuyện kỳ diệu biết bao..."

Úc Noãn Tâm nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng như dòng nước khẽ chảy. Ai bảo chỉ có phụ nữ mới thay đổi sau khi mang thai, ngay cả đàn ông cũng vậy thôi. Một Hoắc Thiên Kình thế này, nàng có thể tưởng tượng được dáng vẻ của hắn cùng các con chơi đùa...

Nói thật, nàng càng ngày càng mong chờ hình ảnh tốt đẹp ấy đến.

"Thiên Kình, thật ra em rất muốn cho con trai. Bà nội nói rất đúng, sự nghiệp to lớn của Hoắc gia cần có người thừa kế. Nếu là con gái thì chúng ta sẽ phải lo lắng nhiều hơn." Úc Noãn Tâm đặt tay lên tay hắn, dịu dàng nói.

Trong mắt Hoắc Thiên Kình có vẻ xúc động, hắn hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng nói: "Noãn..."

Sao hắn có thể không cảm động được chứ. Nghe những lời này xong thì cả người hắn đều đau lòng vì nàng, không có lúc nào là nàng không đứng trên lập trường của hắn mà nghĩ.

Trong phòng bệnh, hạnh phúc đang lan ra...

"Thiên Kình, em... có thể hỏi anh một chuyện không?"

Một lúc sau, Úc Noãn Tâm đang nằm trong lòng hắn mời ngửa đầu dậy, nhìn gương mặt dịu dàng của hắn, có vẻ do dự.

Thật ra nàng không muốn phá vỡ không hí hạnh phúc này. Chỉ có điều... có những chuyện nén trong lòng thì rất khó chịu.

"Sao thế? Làm gì mà có vẻ nghiêm túc vậy?"

Mắt hắn hàm chứa ý cười, giống như là sóng biển thâm tình, lẳng lặng mà lan vào lòng nàng...

Hồi 10 - Chương 7 - Phần 2: Nghi hoặc trong lòng

Mùi long đản hương thoang thoảng trên tay hắn dần lan ra theo hơi thở của nàng, càng làm nàng cảm thấy uất ức hơn...

"Thiên Kình, cái người gây rối ở công ty hôm nay là ai vậy? Tại sao ông ta lại như thế?" Úc Noãn Tâm vẫn không thể quên được bộ dáng điên cuồng tuyệt vọng của ông ta, thậm chí còn nhớ mỗi một câu ông ta đã nói.

Ông ta nói... ông ta sẽ bị ép chết, cầu xin nàng nói với Hoắc Thiên Kình giúp ông ta...

Ý cười trong mắt Hoắc Thiên Kình dần lan ra tới khóe môi, hắn nhẹ giọng nói: "Ông ta chỉ là một người không đáng nhắc đến, sao lại hỏi tới ông ta?"

"Thiên Kình, mặc dù em không biết ông ta là ai nhưng hình như ông ta đã cùng đường rồi, chuyện này là thế nào vậy?" Úc Noãn Tâm không thể yên tâm được.

Hoắc Thiên Kình hơi im lặng một chút sau đó giải thích: "À, thật ra đây đều là những chuyện trên thương trường, ông ta không biết kinh doanh, công ty vỡ nợ, lại mắc nợ ngân hàng tư nhân của Hoắc Thị mấy chục triệu cho nên đương nhiên là Hoắc Thị phải tịch thu tất cả tài sản cố định của ông ta để gán nợ rồi."

"Chỉ thế thôi sao?" Úc Noãn Tâm hơi nhíu mày, hỏi.

"Đương nhiên là thế rồi." Hoắc Thiên Kình cười mà nhìn nàng. "Em đó, lại nghĩ nhiều rồi!"

"Nhưng mà dường như ông ta rất tuyệt vọng..."

"Noãn..."

Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng ngắt lời nàng, dịu dàng ôm nàng vào lòng. "Em phải biết thương trường vốn thay đổi chỉ trong nháy mắt. Những chuyện như hôm nay, những người như hôm nay thì chỗ nào cũng có. Anh rất hiểu tâm trạng của ông ta nhưng nếu như anh phải thương hại mỗi một người như vậy thì ngân hàng của Hoắc Thị phải vận hành thế nào đây?"

Úc Noãn Tâm khẽ gật đầu. Đương nhiên nàng cũng hiểu đạo lý mà Hoắc Thiên Kình nói. Thương trường vốn là chiến trường không có khói súng, ngươi lừa ta gạt, cá lớn nuốt cá bé vốn là những nguyên tắc do môi trường cạnh tranh mang lại. Thắng làm vua, thua làm giặc là một chuyện đã thành quy luật. Thế nhưng...

"Thiên Kình, có khi nào ông ta nghĩ quẩn không?"

Hoắc Thiên Kình nghe thế thì trên môi nở nụ cười lạnh...

"Loại người này sống trên đời cũng chỉ là tai họa mà thôi, cư nhiên dám nhằm vào em!"

"Thiên Kình..."

Từ trong mắt hắn, Úc Noãn Tâm lại nhìn thấy vẻ tàn nhẫn quen thuộc. Nàng cả kinh: "Ông ta cũng chỉ vì tự bảo vệ mình thôi, hơn nữa ông ta cũng không có ý làm hại em, anh đừng..."

Mặt nàng bị véo một cái. "Thực sự coi chồng em là tên thích giết chóc sao?"

"Đâu có, là tại vẻ mặt vừa rồi của anh đáng sợ quá!" Úc Noãn Tâm bất mãn mà phản đối.

"Yên tâm đi, cho dù anh không làm gì thì loại người này cũng không có năng lực tiếp tục tồn tại!" Hoắc Thiên Kình cười, nói một câu rất khó hiểu.

Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra.

"Anh nói nếu ông ta là đàn ông thì sẽ tự đứng dậy bằng đôi chân mình. Nếu chỉ một mực trông cậy vào cầu xin bố thì thì ông ta còn là đàn ông sao?" Hoắc Thiên Kình thấy vẻ nghi hoặc trong mắt nàng thì từ tốn giải thích thêm một câu.

Nghi hoặc trong mắt nàng dần mất đi như thủy triều rút xuống, nhưng rồi lại nổi lên chút âu lo...

"Nói không chừng ông ta cũng có vợ con, nếu không thì sao lại khẩn trương đến thế..." Nàng thở dài một hơi, quan tâm mà hỏi: "Ông ta... sau này ông ta sẽ thế nào?"

"Anh sẽ suy nghĩ mà kéo dài cho ông ta mấy ngày!"

Trong mắt Hoắc Thiên Kình lại lóe lên vẻ sâu xa rất phức tạp và khó đoán. Nhìn nàng có vẻ muốn nói lại thôi thì vội vàng nói: 'Đừng cầu xin cho loại người này nữa, anh không kiện ông ta làm em kinh hãi là đã nhân từ lắm rồi!"

"Anh đó, có đôi khi làm việc cũng đừng quá tuyệt tình, phải tích đức cho con nữa, biết chưa?" Úc Noãn Tâm ngửa mặt, giọng điệu có vẻ lên lớp hắn.

"Được, vì em và con, anh thử xem..."

Tâm trạng của Hoắc Thiên Kình có vẻ rất tốt, hắn nở nụ cười. Sau đó chuyền đề tài: "Có điều... bà xã à, có phải em nên đặt tâm tư vào chồng mình hay không?"

"Ừhm..." Úc Noãn Tâm cười, đôi mắt đảo đảo rất tinh ngịch, một tia gian xảo lóe lên...

"Bây giờ mà em quan tâm anh không thôi thì chưa được, bởi vì em còn có một chuyện không hiểu."

"Còn có chuyện sao?"

Hoắc Thiên Kình ngạc nhiên mà nhìn nàng: "Khi nào thì em biến thành cô nhóc tò mò thế? Coi là anh chương trình mười vạn câu hỏi vì sao hả?"

"Vậy anh trả lời hay là không đây?" Úc Noãn Tâm nhìn hắn đầy khiêu khích, ánh mắt lóe lên vẻ kỳ quái.

"Người làm chồng như anh sao có thể không trả lời câu hỏi của bà xã chứ, nói đi!" Mặt Hoắc Thiên Kình đầy vẻ yêu thương.

Úc Noãn Tâm nghĩ một lúc lâu mới hỏi: "Trước giờ... bà nội chỉ sinh một mình cô là con gái thôi chứ?"

Thật ra sau đó nàng nghĩ đi nghĩ lại, Hoắc Giai Ý cùng Thẩm Diên giống nhau như thế, nói không chừng là chị em cũng nên.

Hoắc Thiên Kình ngớ ra. "Đương nhiên rồi!"

"Sao anh có thể khẳng định như thế?"

Hoắc Thiên Kình không trả lời nàng ngay, ngược lại dùng ánh mắt kỳ quái mà hỏi Úc Noãn Tâm: "Em sẽ không hỏi câu này một cách vô duyên vô cớ chứ?"

"Vẫn là anh hiểu em."

Úc Noãn Tâm ôm lấy cổ hắn, đảo mắt: "Hai ngày nay em đã phát hiện một chuyện, có lẽ là anh không biết, cũng có thể là anh biết nhưng cố tình giấu em."

"Chuyện gì mà thần bí như vậy?" Hoắc Thiên Kình cười hỏi.

Úc Noãn Tâm khịt mũi: "Em thấy chuyện bí ẩn nhất thế gian này cũng không bằng Hoắc gia."

Hoắc Thiên Kình nhướng mày. "Theo anh biết thì bà nội chỉ sinh mình cô là con gái, thế có gì mà bí ẩn?"

Úc Noãn Tâm khẽ lắc đầu. "Em đã nhìn thấy ảnh của cô ở thư phòng. Anh biết không, cô rất giống với một người phụ nữ khác. Nếu không nhìn cho kỹ thì sẽ cho rằng đó là một người cơ."

"Rất giống với một người khác? Là ai?" Mắt Hoắc Thiên Kình lộ vẻ khó hiểu.

Úc Noãn Tâm nhìn vào mắt hắn, nói từng tiếng: "Chính là một ngôi sao rất nổi tiếng vào lúc đó... Thẩm Diên!"Hồi 10 - Chương 7 - Phần 3: Nghi hoặc trong lòng

"Thẩm Diên?" Hoắc Thiên Kình nhắc lại cái tên này một lần, hơi nhíu mày mà nhìn Úc Noãn Tâm. "Thẩm Diên là ai?"

"Anh chưa nghe qua cái tên này sao?" Úc Noãn Tâm nghi hoặc mà hỏi

"Tại sao anh phải biết cái tên này?" Hoắc Thiên Kình càng khó hiểu

Úc Noãn Tâm nhìn hắn một lúc, cuối cùng nói: "Thiên Kình, bây giờ em đã là vợ của anh rồi, có phải có chuyện gì cũng không nên giấu em không? Là anh đáp ứng em là sẽ không gạt em nữa."

"Noãn, anh thực sự không biết Thẩm Diên là ai. Hơn nữa em nói cái gì mà cô rất giống với một người, là giống cô ta sao? Chuyện này dường như rất khó hiểu." Biểu hiện của Hoắc Thiên Kình có vẻ rất vô tội, làm Úc Noãn Tâm không thể không tin hắn thực sự không biết chuyện này.

"Thật ra hôm nay em đến công ty cũng còn vì nguyên nhân này nữa. À, đúng rồi, không phải anh đã lục túi xách của em sao? Trong đó có ảnh, anh không thấy sao?" Úc Noãn Tâm nói

Hoắc Thiên Kình lấy túi xách qua cho nàng, nói: "Anh chỉ chú ý tới bản báo cáo, không thấy hình ảnh gì hết."

"Trong mắt chỉ có con thôi!" Úc Noãn Tâm chế giễu rồi lấy từ trong túi ra hai bức ảnh đưa cho hắn xem. "Nè, anh xem."

Hai bức ảnh chụp hai cô gái ăn mặc khác nhau nhưng gương mặt lại rất tương tự.

Rõ ràng Hoắc Thiên Kình ngẩn ra một chút, nhìn kỹ hai tấm ảnh, lúc này mới giơ một tấm lên. "Bức này là ảnh của cô, trên mặt cô gái trong bức kia có nốt ruồi son mà theo anh nhớ thì cô không có. Nhưng mà hai người thật là giống nhau."

"Vấn đề là ở chỗ này, sao hai người lại giống nhau thế chứ?" Úc Noãn Tâm nhíu mày, khó hiểu

"Cho nên em mới hỏi anh câu vừa rồi sao?" Hoắc Thiên Kình cười, đặt ảnh xuống. "Người giống nhau cũng là chuyện thường, đây chẳng có gì lạ"

"Anh thật sự không tò mò chút nào sao? Thiên Kình, anh còn nhớ em từng hỏi anh một câu không?" Úc Noãn Tâm nhìn hắn. "Em từng hỏi anh tại sao mẹ lại có phản cảm với nghệ sĩ đến thế. Thật ra anh biết đáp án, đúng không?"

Hoắc Thiên Kình im lặng một lúc, sau đó bất đắc dĩ mà cười. "Vẫn không giấu được em. Được rồi, nói cho em biết vậy."

Hắn điều chỉnh lại vị trí một chút, thở dài một hơi: "Thật ra khi đó anh không nói là vì anh cũng không chắc sự thật có như anh tưởng hay không. Có một chuyện mà em còn không biết là cô rất thích ca hát, cũng rất muốn làm một ca sĩ. Nhưng cô là tiểu thư của Hoắc gia, sao có thể xuất đầu lộ diện  mà làm ca sĩ chứ. Vì thế cô bèn lén mọi người trong nhà đóng vài bộ phim, vai diễn đều là ca sĩ. Mặc dù con người cô rất túy hứng nhưng làm việc cũng biết chừng mực. Cô chỉ chọn những vai phụ mà diễn vì thường thì khán giả sẽ không quan tâm đến thân phận của vai phụ. Thế nhưng sau đó, chuyện này bị Hoắc gia biết được, cũng ngăn cản hành vi này của cô. Em cũng biết đó, ba anh và cô có quan hệ như vậy, có lẽ mẹ biết hành vi trước đây của cô nên có phản cảm với nghệ sĩ cũng là chuyện thường."

Úc Noãn Tâm ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại...

"Thì ra cô cũng từng đóng phim..."

Hoắc Thiên Kình nhún vai: "Đây cũng không có gì lạ. Phụ nữ mà, đều thích giành được sự chú ý của nhiều người."

Úc Noãn Tâm trừng hắn một cái: "Ai nói đó, lẽ nào trong mắt anh nghệ sĩ đều hám danh như thế? Đáng ghét!"

"Anh nói sai rồi!" Hoắc Thiên Kình vội vã giơ tay đầu hàng. Vào lúc này, hắn không dám trêu chọc bà lớn này.

"Thế còn nghe được..."

Úc Noãn Tâm không so đo với hắn, tiếp tục nói: "Nói trở lại, đây cũng chỉ là suy đoán của anh thôi. Thiên Kình, anh nói phải chăng..."

Nàng muốn nói lại thôi, giả thiết lớn mật ấy làm nàng  thể nói ra ngay được.

Hoắc Thiên Kình khẽ cười, dường như nhìn thấu nghi vấn trong lòng nàng: "Anh biết em đang nghi ngờ điều gì. Thứ nhất, em đang nghi ngờ cô và Thẩm diên có quan hệ huyết thống. Thứ hai, nếu hai người không có quan hệ huyết thống thì ba anh có quan hệ gì với Thẩm Diên hay không?"

"Đúng vậy, Thiên Kình, anh đúng là con sâu trong bụng em!" Úc Noãn Tâm ôm lấy hắn, có một người chồng hiểu nàng như thế thì thật tốt, có thể bớt được rất nhiều lời.

"Vậy anh nói hai khả năng này thì khả năng nào cao hơn?"

Hoắc Thiên Kình trầm tư một lúc rồi cười: "Theo anh thì hai khả năng đều có chỗ sơ hở."

"Tại sao?"

"Em có thể nghĩ mà xem. Giả sử bà nội còn có một cô con gái khác thì không có lý do gì để lưu lạc bên ngoài. Thẩm Diên kia thoạt nhìn tuổi cũng xấp xỉ với cô. Bà nội gả vào Hoắc gia rất lâu mới sinh cô, không phải là không có khả năng kinh tế, sao có thể không nuôi nổi một đứa con chứ? Hơn nữa, dường như bà nội cũng không có vẻ gì là mất đi một người con. Nếu Thẩm Diên kia là con của bà nội thì bà nội phải rất quan tâm mới phải chứ, ít nhất là phải biết tung tích của đứa trẻ bị lạc mất ấy chứ. Em đã hỏi qua nội về chuyện Thẩm Diên chưa?"

Úc Noãn Tâm gật đầu. "Đúng là bà nội không biết ai là Thẩm Diên cả. Nếu chỉ là giả vờ thì em chỉ có thể nói khả năng diễn xuất của nội quá tốt."

Điểm này thì Hoắc Thiên Kình phân tích rất đúng. Nếu Thẩm diên là con gái ruột của bà nội thì những năm nay bà phải quan tâm đến mới phải chứ. Cho dù là cô ta thay tên đổi họ thì bà nội cũng phải biết. Trên đời này làm gì có người mẹ nào nhẫn tâm như thế, chín tháng mang thai khổ sở chỉ có phụ nữ mới hiểu được. Thế nhưng từ thần sắc của bà nội thì nàng thấy bà quả thực không biết Thẩm Diên là ai.

"Vậy khả năng thứ hai thì sao?" Nàng không cam tâm mà hỏi

"Hoắc Thiên Kình lắc đầu. “Khả năng thứ hai càng hoang đường hơn. Lẽ nào em cho rằng anh và Lăng Thần lại nhìn lầm người sao? Cho dù anh nhận sai nhưng Lăng Thần sẽ không nghe lầm tiếng của mẹ mình chứ? Tối hôm đó, anh và Lăng Thần đều nghe được giọng của cô, hơn nữa còn chính mắt nhìn thấy tất cả, tuyệt đối không sai được!"

------------------------------------------

Thông báo: Vì từ chủ nhật này đến hết tuần sau Mon bận thi nhiều môn nên sẽ không làm 7 ngày được, khi nào thi xong Mon sẽ làm lại, mong các bạn thông cảm!Và cũng đừng vì thế mà giận Mon rồi không đi offline nha, nếu thế Mon "tự dận" lun đó! :((Hồi 10 - Chương 8 - Phần 1: Phát hiện bất ngờ

Chân mày của Úc Noãn Tâm nhíu chặt vào nhau, Hoắc Thiên Kình thấy thế thật rất muốn cười, đưa tay vuốt qua chân mày nàng, nhẹ giọng nói:

"Anh thấy em đúng là bị bệnh nghề nghiệp rồi, thật ra có đôi khi hiện thực rất đơn giản."

Nhìn vào đôi mắt đang cười của hắn, Úc Noãn Tâm hơi nghiêng đầu sang một bên: "Thật ra nếu như những suy đoán của em là chính xác thì mới là đơn giản, sự thật mà các anh nghĩ mới là phức tạp."

"Em cho rằng anh và Lăng Thần sẽ nhận lầm người sao?" Hoắc Thiên Kình thở dài một hơi, trong mắt là vẻ đau đớn không che giấu được.

Úc Noãn Tâm hiểu tâm trạng của hắn, nhẹ giọng nói: "Nhưng trước sau gì em vẫn khó có thể tiếp nhận được thân thế của lăng Thần!"

"Sự thật là thế, khó chấp nhận thì cũng đã xảy ra rồi." Trong giọng nói của Hoắc Thiên Kình mang theo vẻ phức tạp rối ren.

"Vậy... anh thật sự cho là Lăng Thần giết ba sao?"

Úc Noãn Tâm biết lúc này không thích hợp nói đến chuyện này, nhưng nàng nhất định phải biết rõ tâm tư của hắn.

Sắc mặt của Hoắc Thiên Kình trở nên hơi nặng nề, một lúc sau mới khẽ nói:"Ít nhất cậu ta không cho anh một lời giải thích để vứt bỏ nỗi nghi ngờ."

Úc Noãn Tâm nhìn hắn không chớp mắt, không nói gì thêm, chỉ chìm vào trong suy tư...

----------Vficland----------

Đêm khuya, ánh trăng chỉ còn lại một vầng sáng hơi nhàn nhạt...

"Đừng... không... Á..."

Úc Noãn Tâm bỗng mở mắt, ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại...

'Noãn, sao thế?"

Thân mình dầm dề mồ hôi của nàng lập tức được hắn ôm lấy, bàn tay mang theo mùi long đản hương nhè nhẹ khẽ phủ lên trán nàng, gương mặt anh tuấn lộ vẻ lo lắng...

Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ một lúc thật lâu mới quay lại hiện thực được. Nàng dựa cơ thể không còn chút sức lực nào của mình vào ngực Hoắc Thiên Kình, mỏng manh mà nói:

"Không sao, em xin lỗi, làm anh thức giấc rồi..."

Người nàng bị hắn xoay lại, Hoắc Thiên Kình dịu dàng mà lau mồ hôi trên trán nàng, vén tóc nàng sang một bên, lo lắng hỏi:

"Lại nằm thấy ác mộng sao?"

Hắn phát hiện gần đây số lần nàng nằm thấy ác mộng bỗng nhiều hơn, trước đây cách vài ngày mới xảy ra hiện tượng này, nhưng hiện tại dường như mỗi đêm nàng đều thấy ác mộng.

Nhìn gương mặt tái nhợt của nàng trong ánh đèn tường nhàn nhạt, Hoắc Thiên Kình đau lòng không thôi.

Úc Noãn Tâm gật đầu, lại ngẩng lên nhìn hắn một cách bất lực. "Thiên Kình, cơn ác mộng mấy ngày nay rất giống thật, em rất sợ..."

“Mơ thấy gì vậy?"

Hoắc Thiên Kình dịu dàng vỗ về nàng, giống như là đang an ủi một con thú nhỏ bị kinh hãi vậy, cực kỳ nhẫn nại.

Úc Noãn Tâm hưởng thụ sự ấm áp từ hắn, nhẹ giọng nói: "Em mơ thấy anh rời xa em... Vẫn là giấc mơ đó, còn nữa, trong mơ toàn là máu, rất đáng sợ... Em tìm anh khắp nơi nhưng lại không thấy..."

Trên mặt nàng lộ ra vẻ bất lực bàng hoàng, giống như một chú nai con bị lạc đường trong rừng rậm vậy, ngay cả đôi mắt mờ sương cũng tràn ngập vẻ kích động khiến người ta đau thương.

"Cô bé ngốc..."

Hoắc Thiên Kình ôm chặt lấy nàng, dịu dàng mà hôn lên tóc nàng. "Chỉ là nằm mơ mà thôi, đừng lo lắng như thế,"

"Nhưng Thiên Kình..."

Úc Noãn Tâm ngẩng gương mặt nhìn có vẻ tái nhợt lên, vẻ lo lắng trong mắt không sao tả xiết. "Giấc mơ này quá giống thật, em rất sợ..."

Bên môi Hoắc Thiên Kình cong lên một nụ cười nuông chiều, ngay cả lòng hắn cũng bị vẻ lo lắng vì sợ mất mát trong ánh mắt nàng làm xúc động, nhẹ nhàng an ủi: "Không phải bác sĩ của em cũng đã nói rồi sao, sở dĩ em nằm thấy ác mộng là vì tâm trạng của em quá khẩn trương, cho nên em phải thả lỏng người, không thể có bất cứ áp lực tâm lý gì, thế mới không nằm thấy ác mộng."

Thật ra đối với hiện tượng nằm ác mộng của Úc Noãn Tâm, kết quả giám định của bác sĩ là như thế. Trong quá trình mang thai, tâm trạng cùng cảm xúc của thai phụ sẽ trở nên rất nhạy cảm, chất lượng giấc ngủ không cao cũng là vấn đề có thể xảy ra. Mặc dù Hoắc Thiên Kình rất lo cho tình trạng này của nàng nhưng lúc này, ngoại trừ việc an ủi nàng, ở bên cạnh nàng thì cũng không có cách nào hay hơn. Thậm chí hắn đã mời bác sĩ tâm lý chuyên trị liệu tâm lý cho thai phụ nhưng dường như cũng không có cải thiện gì nhiều.

Dường như Úc Noãn Tâm không quá tán thành với lý do an ủi của Hoắc Thiên Kình, hàng mi dài khẽ khép lại, dường như là đang nghĩ ngợi điều gì. Một lúc sau mới như bừng tỉnh ra mà nói:

"Thiên Kình, em biết tại sao rồi!"

"Tại sao?"

"Là vì em làm mất Yi Fei Si nên mới thế này..."

Thần sắc của Úc Noãn Tâm rất khẩn trương, thậm chí là luống cuống không biết làm thế nào.

Hoắc Thiên Kình nghe thấy lý do này thì bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng nói: "Noãn, sao em lại nghĩ thế?"

"Thiên Kình, thật là vậy đó, từ lúc em làm mất nhẫn thì bắt đầu nằm ác mộng..."

Úc Noãn Tâm hoảng hốt mà nhìn vào ánh mắt quan tâm của Hoắc Thiên Kình. "Yi Fei Si có nghĩa là hạnh phúc, nếu em làm mất hạnh phúc thì..."

"Noãn, đừng nghĩ lung tung."

"Không, Thiên Kình, nhất định là thế..."

Tay Úc Noãn Tâm run run: "Cặp nhận này rất linh, mà em lại làm mất nó..."

Hoắc Thiên Kình không chờ nàng nói xong liền ôm chặt nàng vào lòng, trong giọng nói an ủi mang theo vẻ cực kỳ cố chấp. "Noãn, anh sẽ không rời xa em, tin tưởng anh, được không..."

Đêm hơi lạnh, ánh trăng mềm mại lượn lờ đang lẳng lặng tràn ra ngoài cửa sổ

----------Vficland----------

Phòng làm việc của tổng tài trong Hoắc Thị

Sau tiếng gõ cửa rất lịch sự, Kiêu tiến vào với một bộ âu phục đen.

"Hoắc tiên sinh."

Hoắc Thiên Kình đưa tài liệu đã ký cho trợ lý rồi nhìn Kiêu...

"Mọi chuyện làm thế nào rồi?"Hồi 10 - Chương 8 - Phần 2: Phát hiện bất ngờ

Kiêu hơi cụp mắt xuống, vẻ mặt vẫn luôn rất tự tin lại có chút xấu hổ. Anh ta bước lên, lấy một cái hộp từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt Hoắc Thiên Kình...

"Hoắc tiên sinh, xin lỗi..."

Hoắc Thiên Kình hơi ngẩn ra một chút rồi mở hộp...

Trong chiếc hộp trang sức tinh xảo, một chiếc nhẫn có hình dáng kỳ lạ đang phát ra những tia sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, là Yi Fei Si.

Hắn nhướng mày nhìn Kiêu...

Kiêu thở dài một hơi, vẻ mặt không được tự nhiên mà nói: "Hoắc tiên sinh, tôi đã hỏi qua không ít nhà thiết kế trang sức, thậm chí là thợ thủ công tôi cũng hỏi qua nhưng họ đều nói không biết chất liệu của chiếc nhẫn này."

Hoắc Thiên Kình lấy chiếc nhẫn trong hộp ra. Chiếc nhẫn này vẫn luôn đeo trên tay hắn. Nhìn Úc Noãn Tâm mỗi đêm đều gặp ác mộng, lại trải qua sự khủng hoảng vì bị mất nhẫn nên chỉ có thể bảo Kiêu mang chiếc nhẫn của hắn tìm nhà thiết kế hay thợ thủ công làm lại một chiếc khác.

Thật ra hắn không hề tin tưởng ý nghĩa của Yi Fei Si bởi vì hắn hoàn toàn không phải một người mê tín. Nhưng hắn biết vào lúc này Úc Noãn Tâm rất nhạy cảm, hơn nữa chất liệu và hình dáng của chiếc nhẫn này đều độc nhất vô nhị, cộng thêm có ý nghĩa là trao gửi hạnh phúc cho nên một khi bị mất thì tất nhiên nàng sẽ suy nghĩ lung tung.

Nói cho cùng thì đây đều là do tâm lý tạo thành, có điều cởi dây thì cần người buộc dây, Hoắc Thiên Kình tin rằng chỉ cần để Úc Noãn Tâm nhìn thấy Yi Fei Si thì có thể qua được khúc mắc trong lòng.

Thế nhưng hắn đã sai người tìm khắp biệt thự trên đảo mà vẫn không thấy chiếc nhẫn, cho nên chỉ có thể bảo Kiêu nghĩ cách làm ra một chiếc khác.

Không ngờ...

"Lẽ nào không thể đổi thành chất liệu khác sao? Chỉ cần hình dáng giống nhau là được!" Hoắc Thiên Kình cho rằng đây chỉ là một chuyện rất đơn giản.

Dựa vào trình độ chế tác trang sức hiện nay, kiểu dáng này có thể làm khó được những nhà thiết kế cao cấp nhất sao chứ?

Ai biết...

Kiêu khẽ lắc đầu. "Sau đó tôi cũng dặn như thế nhưng sau khi nhà thiết kế và thợ thủ công nhìn thấy hình dáng của nó thì không thể tìm ra chất liệu có thể tạo nên kiểu dáng như vậy, ngay cả những bậc thầy thiết kế trang sức trên thế giới đều không có cách nào. Có lẽ là chỉ có chất liệu đặc biệt này mới tạo ra được kiểu dáng như thế."

Hoắc Thiên Kình lại ngắm nghía chiếc nhẫn trong tay, hơi ngẩn ra. "Nói cách khác kiểu dáng của chiếc nhẫn này là tự nhiên chứ không phải nhân tạo sao?"

"Đúng vậy, Hoắc tiên sinh. Đây là chỗ khiến cho các nhà thiết kế không thể làm được." Kiêu nói.

"Còn có cách nào khác không?"

Lúc này Hoắc Thiên Kình mới phát hiện mình thực sự đã xem thường chiếc nhẫn này, không ngờ một thứ mua từ một gian hàng nho nhỏ mà cũng có thể làm khó được những bậc thầy trên thế giới

Kiêu khẽ lắc đầu: "Ngoại trừ đến chỗ bán chiếc nhẫn này hỏi xem có còn nữa không thì không có cách nào khác."

Chân mày Hoắc Thiên Kình dần chau lại, trong mắt lóe lên vẻ không sao thấu được.

"Hoắc tiên sinh, có cần sai người đi đến chỗ bán chiếc nhẫn này hỏi không?"

Mặc dù Kiêu không hiểu sao Hoắc Thiên Kình lại có hứng thú với một chiếc nhẫn kỳ lạ như vậy nhưng với sự hiểu biết của anh ta về Hoắc Thiên Kình, nếu hắn đã quan tâm đến một thứ gì thì nhất định nó rất quan trọng.

Hoắc Thiên Kình đeo lại chiếc nhẫn lên tay, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ tự đi!'

Thật ra sau khi nói xong câu này thì hắn cũng biết là không thể, bởi vì hắn nhớ rất rõ bà chủ cửa hàng kỳ quái đó đã nói Yi Fei Si là độc nhất vô nhị trên thế giới. Nếu đã độc nhất vô nhị thì sao còn có cái khác chứ?

Sau khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu Hoắc Thiên Kình thì hắn không khỏi tự giễu mình. Những lời như thế là mánh khóe của người bán háng, nếu không sao bán được hàng chứ? Có lẽ cách nói độc nhất vộ nhị cũng là thủ đoạn chào hàng của bà ta thôi, sao có thể không mua được chiếc khác chứ?

Kiêu nghe thế thì gật đầu. "Hoắc tiên sinh, xin hỏi còn có căn dặn gì nữa không?"

Hoắc Thiên Kình hơi suy tư một lúc, gương mặt anh tuấn mang theo vẻ nghiêm túc, đặt một bức ảnh lên bàn...

"Đi tra cho tôi tất cả tư liệu về người này!"

Kiêu bước lên lấy tấm ảnh, gương mặt luôn bình thản lộ vẻ nghi hoặc.

"Hoắc tiên sinh, đây không phải..."

"Đây không phải cô của tôi!"

Hoắc Thiên Kình nhìn thấu vẻ nghi hoặc trong mắt Kiêu,, thản nhiên nói: "Tên của cô ta là Thẩm Diên, là nữ nghệ sĩ nổi danh một thời!"

Kiêu theo bên cạnh hắn rất lâu rồi, đương nhiên là rất quen thuộc với những người trong Hoắc gia. Cho dù chưa từng thấy người nhưng cũng đã thấy qua ảnh, đây là điều kiện cần của một vệ sĩ. Có điều ngay cả Kiêu mà cũng nhận lầm người thì có lẽ sự tình không đơn giản.

Quả nhiên trong mắt Kiêu có vẻ kinh ngạc, nhìn cho kỹ người phụ nữ trong ảnh thì mới ngộ ra.

"Thật là giống..."

"Kiêu, tra xem người phụ nữ này còn sống hay không, còn nữa..."

Giọng nói vẫn thường bình thản của Hoắc Thiên Kình bỗng ngập ngừng, dừng lại một lúc mới nói thêm một câu:

"Tra cho tôi quan hệ giữa Thẩm Diên và cô tôi!"

"Hoắc tiên sinh?"

Kiêu hiểu ý tứ trong lời của hắn nhưng vẫn hơi kinh ngạc

"Nhớ đó!"

Hoắc Thiên Kình không có ý giải thích, thấp giọng ra lệnh: "Chuyện này không được phép cho bất cứ ai trong Hoắc gia biết!"

"Tôi hiểu rồi, Hoắc tiên sinh." Kiêu lập tức trả lời, hơi cúi người rồi bước ra khỏi phòng.

Hoắc Thiên Kình dựa cả người vào lưng ghế, trên gương mặt anh tuấn từ từ đọng vẻ nghiêm trọng..i 10: Cùng anh bay múa - Chương 8 - Phần 4: Phát hiện bất ngờ

Anna Winsnet bước đi một cách rất cẩn thận. Đây là một con đường nhỏ chưa được sửa chữa, đối với người đã quen đi lại thì không là gì nhưng đối với một bà chủ công ty xuất thân giàu có, vô cùng chú ý đến hình tượng như

Anna Winsnet thì lúc nào cũng phải để ý xem có bụi đất bám vào giày cùng váy áo hay không.

Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng bám theo sau. Con đường này rất hẹp và chật chội, may mà có rất nhiều chỗ ngoặt nên cho dù người phía trước luôn quay đầu lại nhìn thì nàng cũng có thể tìm thấy chỗ nấp.

Cuối cùng con đường nhỏ nhấp nhô này cũng kết thúc trước một ngôi nhà nhỏ màu trắng...

Anna Winsnet dừng bước trước căn nhà, dường như không có ý định đi vào.

Úc Noãn Tâm vội vàng nấp sang một bên, may mà chỗ nấp này có thể làm cho nàng nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của Anna Winsnet. Trên gương mặt uy ngiêm của bà lộ vẻ phức tạp rối ren, như là một sự kiềm nén bất mãn cùng tức giận, lại như là bất đắc dĩ, không thể không thỏa hiệp...

Nhân lúc này, Úc Noãn Tâm đánh giá căn nhà màu trắng kia một chút. Nói là căn nhà màu trắng, chẳng bằng nói là một ngôi nhà hai tầng được thiết kế rất độc đáo. Bốn phía đều trồng hoa anh đào rất tươi tốt, Úc Noãn Tâm không khó tưởng tượng được đến mùa hoa anh đào nở rộ thì chắc hẳn nơi này rất đẹp...

Có điều lòng nàng vẫn cò những nghi vấn chưa được phá giải. Rốt cuộc là người thế nào mà có thẩm mĩ như vậy. Tuy nói chỗ này vắng vẻ hoang vu nhưng căn nhà này vẫn rất tao nhã lịch sự. Dường như mẹ chồng nàng cũng không xa lạ gì với chỗ này, dọc đường đi cũng không nhìn bản đồ gì, rõ ràng đây không phải lần đầu đến.

Bà đến đây để gặp ai?

Chân mày Úc Noãn Tâm nhíu chặt lại...

Ánh mặt trời chiếu xuống nóc căn nhà màu trắng kia, tạo ra những tia sáng chói mắt. Trong nhất thời, Úc Noãn Tâm nhớ đến những yêu ma quỷ quái dưới ngòi bút của Bồ Tùng Linh. Ở một nơi hoang vu lại nhìn thấy một ngôi nhà thoạt nhìn có vẻ rất đẹp, nhưng lại xây trên một ngôi mộ hoang để mê hoặc người ta...

Nghĩ đến đây, không hiểu sao Úc Noãn Tâm lại rùng mình một cái, cho dù là dưới ánh dương ấm áp nhưng nàng vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng...

Anna Winsnet ở ngoài chờ không bao lâu thì thấy cửa ngôi nhà màu trắng kia từ từ mở ra...

Úc Noãn Tâm nín thở, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang từ từ mở ra kia, khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt...

Trước sân nhà xuất hiện một người, một người đàn ông. Khi thấy Anna Winsnet thì dừng lại, đứng trước mặt bà.

Úc Noãn Tâm không nhìn rõ diện mạo của người đó, nhưng từ vẻ mặt của Anna Winsnet thì không khó nhận ra sự kích động của bà, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh kia đã xuất hiện sự thay đổi.

Hai người nói rất nhỏ, cộng thêm do khoảng cách mà Úc Noãn Tâm hoàn toàn không nghe được họ đang nói gì.

Chỉ thấy Anna Winsnet rút một bì thư từ trong túi ra. Bì thư rất mỏng, không dán tem...

Úc Noãn Tâm buồn bực, thời đại này không ai viết thư nữa, gửi email là được. Có lẽ trong bì thư cũng không phải là thư mà mà một thứ gì khác?

Đang nghĩ vậy thì nàng thấy người đàn ông mở bì thư ra, từ trong đó lấy ra một thứ gì đó như tờ giấy. Ông ta nhìn thoáng qua, ra vẻ hài lòng mà gật đầu, quay người định đi thì lại bị Anna Winsnet kéo lại...

Úc Noãn Tâm cả kinh...

Thứ ở trong bì thư không phải là thư mà là... chi phiếu!

Vì góc nhìn, nàng không nhìn rõ được tình hình nhưng chi phiếu thì có thể nhìn ra được...

Tại sao Anna Winsnet lại chạy đến chỗ xa xôi thế này, là vì đưa chi phiếu sao? Tờ chi phiếu này là cho ai?

Đang lúc nghi hoặc, Úc Noãn Tâm nhìn thấy cách đó không xa, dường như Anna Winsnet đang tranh chấp với người kia. Hình như người kia muốn đi nhưng Anna Winsnet lại kéo chặt không buông. Bời vì tranh chấp mà vị trí của hai người đã thay đổi...

Sau khi nhìn thấy được diện mạo của người đàn ông kia thì Úc Noãn Tâm bỗng trợn tròn mắt...

Người đàn ông trong ngôi nhà màu trắng kia, cả đời này nàng cũng không quên được...

Bộ dáng điên cuồng thô bạo của ông ta, hàng râu quai nón...

Hơi thở của Úc Noãn Tâm dần gấp gáp, sắc mặt cũng trở nên khó coi...

Đây không phải người chạy đến công ty của Thiên Kình gây sự sao? Lúc đó còn lấy nàng làm vị cứu tinh nữa...

Sao lại là ông ta?

Ông ta là chủ của ngôi nhà này ư?

Sao mẹ chồng nàng lại gặp người này? Còn nữa, tại sao lại đưa chi phiếu cho ông ta?

Lẽ nào...

Bà biết người này từng đến công ty gây sự? Nhưng thế thì cũng không rõ, cho dù là có biết thì với tính cách của bà thì sẽ báo cảnh sát chứ. Đi cả đoạn đường gập ghềnh tới đây để đưa chi phiếu cho ông ta, chắc hẳn mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ!

Úc Noãn Tâm cảm thấy hoàn toàn rối ren, trong này cón có chuyện gì mà nàng chưa biết đây?

Dường như người đàn ông bên kia đã không còn kiên nhẫn nữa, mà sắc mặt của Anna Winsnet thì cũng không tốt là bao, không biết bà nói gì mà dường như người kia bị chọc giận, sắc mặt trở nên xanh mét.

Ngay lúc Úc Noãn Tâm lo là ông ta sẽ làm hại Anna Winsnet thì đã thấy ông ta gạt bà ra, không nói một lời mà quay người đi vào trong nhà, đóng cửa cái rầm.

Nàng thấy Anna Winsnet ngẩn ra, sau đó vội vàng tiến lên, ra sức đập cửa, không không có ai ra nữa...

Ước chừng nửa tiếng sau, Anna Winsnet vẫn không rời đi, mãi cho đến gõ đỏ cả tay mới hết hy vọng mà dừng lại.

Sắc mặt của bà có vẻ rất bực bội cùng nhợt nhạt. Một lúc sau, bà mới từ từ cất bước đi về phía ngược lại...

Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ mà nhìn Anna Winsnet dần dần đi xa, bóng dáng của bà có vẻ rất cô độc, cũng rất mất mát. Lúc này, một Anna Winsnet cao quý như biến thành người khác, bước chân cũng tràn ngập vẻ nặng nề...

Trong góc, Úc Noãn Tâm thờ dài một hơi, lại đưa mắt nhìn ngôi nhà kia, chìm vào trầm tư...Edit: Mon

Hồi 10: Cùng anh bay múa - Chương 8 - Phần 5: Phát hiện bất ngờ

Dưới ánh trăng, trong bể bơi ngoài trời.

Sóng nước dập dờn phản chiếu ánh trăng, xung quanh bể bơi rộng lớn có vài người hầu đang đứng chờ, xa hơn mộ chút, mơ hồ có thể thấy được hơn mười vệ sĩ.

Chung quanh bể bơi là những bóng đèn dìu dịu, cùng tỏa sáng với ánh trăng trên trời, rất đẹp.

Trong nước, thân hình cường tráng của hắn càng thêm gợi cảm vì có ánh trăng, làm người khác giới phải tim đập loạn xạ.

Không biết từ lúc nào trên mặt nước bỗng xuất hiện cái bóng xinh đẹp của Úc Noãn Tâm. Cái bụng hơi nhô lên dưới làn váy bầu, mái tóc dài xõa trên vai. Nếu không nhìn thấy bụng thì nàng thuần khiết như một học sinh còn đi học vậy.

Đại đa số thai phụ đều sẽ có thay đổi rõ ràng về làn da trong thời gian mang thai. Nhưng có lẽ là do trời ưu ái, da của Úc Noãn Tâm không những không trở nên thô ráp mà ngược lại càng thêm mềm mại mịn màng, bóng loáng như được tắm qua sữa vậy...

Người hầu nhìn thấy nàng đến gần thì vội cúi người, cung kính chào: "Thiếu phu nhân."

"Ừ, đưa khăn cho tôi đi."

Úc Noãn Tâm nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng mà nhìn về phía người đàn ông mạnh mẽ trong bể bơi.

Người hầu đưa khăn cho nàng rồi thức thời mà lui ra.

Hoắc Thiên Kình tinh mắt mà bắt được bóng dáng quen thuộc kia, hắn ra khỏi bể bơi, hất hất đầu tóc.

Dưới ánh trăng, hắn chỉ mặc một chiếc quần bơi, thân hình cao lớn tỏa ra những tia sáng láp lánh vì những giọt nước trong suốt trên mình. Những giọt nước từ mái tóc của hắn chảy xuống lồng ngực rắn chắc rồi dọc theo đôi chân thon dài, mỗi một thớ thịt trên người hắn đều toát lên vẻ rắn chắc tráng kiện...

Hắn không chút e dè mà đi về phía Úc Noãn Tâm. Mỗi khi bước chân vững chãi bước về phía nàng một bước là nàng cảm thấy đỏ mặt...

Mặc dù trước khi kết hôn đã sống chung, bây giờ đã kết hôn, thậm chí là có con nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng người trần trụi cùng ánh mắt của hắn thì vẫn khiến tim nàng đập không thôi.

Nàng không thể không thừa nhận Hoắc Thiên Kình là một người có vóc dáng hoàn mỹ, có tỷ lệ còn chuẩn hơn cả những người mẫu phương tây, cộng thêm vẻ cao lớn vững vàng, nếu là phụ nữ thì đều sẽ tán thưởng không thôi.

Nàng nhón chân, khoác chiếc khăn thật to lên người hắn, hơi thở đàn ông liền vây lấy nàng...

"Sao đến giờ mà vẫn đỏ mặt chứ?'

Hoắc Thiên Kình khẽ cười, cúi đầu nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, đẹp không sao tả xiết. Hắn kiềm lòng không đậu mà nói: "Có chỗ nào trên người anh mà em chưa thấy qua đâu?"

Câu này càng làm mặt Úc Noãn Tâm càng đỏ hơn, nàng hờn dỗi mà đánh vào ngực hắn, nũng nịu nói: "Miệng của anh ngày càng đáng ghét, không đứng đắn!"

Hoắc Thiên Kình nhướng mày: "Ở với vợ của mình mà còn đứng đắn làm cái gì?" Nói xong, khóe môi nở một nụ cười xấu xa. "Bác sĩ nói thai phụ nên làm một số vận động có lợi cho thai nhi..."

"Anh, anh muốn làm cái gì?"

Úc Noãn Tâm cả kinh, nhìn thấy ý cười xấu xa trên môi hắn thì mặt càng hồng, giống như là tôm luộc vậy.

Hoắc Thiên Kình cười ha hả: "Đương nhiên là cùng em làm động tác bơi lội dành cho phụ nữ có thai rồi, em nghĩ là anh muốn làm gì em?" Vẻ trêu chọc trong mắt càng nhiều.

"Anh thật đáng ghét, không thèm để ý đến anh nữa!"

Úc Noãn Tâm xấu hổ đến nỗi xoay người định đi nhưng lại bị Hoắc Thiên Kình ôm lấy, cùng ngồi xuống ghế dựa.

"Thiên Kình..."

"Đừng nhúc nhích, nếu không anh sẽ nghĩ lung tung đó..."

Cơ thể của người đàn ông đang ôm lấy nàng dường như căng cứng lại, cùng với giọng nói hơi khàn khàn của hắn, rõ ràng nàng cảm nhận được "người anh em" của hắn đang ngóc đầu dậy, làm nàng sợ đến nỗi không dám nhúc nhích.

Hoắc Thiên Kình ôm lấy nàng, búng tay một cái...

Người hầu ở gần đấy, thậm chí là vệ sĩ cũng lui ra...

"Sao lại bảo vệ sĩ lui đi, đây không phải tác phong thường ngày của anh?"

Úc Noãn Tâm dịu dàng mà nhìn hắn, những đường nét hết sức cương nghị lộ ra một khí chất mạnh mẽ.

"Bởi vì con mắt của bọn họ sẽ đảo theo những cử động của em, anh không muốn bị chia sẻ khi âu yếm em..."

Hoắc Thiên Kình bá đạo mà nói, vùi mặt vào tóc nàng, hít sâu mùi hương tươi mát trên người nàng, khàn khàn nói:

"Noãn, em ngày càng mê người..."

"Thiên Kình, đừng vậy mà..."

Úc Noãn Tâm cảm thấy tim mình đập thật thanh. Giọng của hắn giống như là một chén rượu ngon đang lan trong không khí làm nàng say sưa.

Hoắc Thiên Kình khẽ cười, bàn tay lại thành thạo mà chui vào trong áo nàng, một bên ngực đẫy đà bị hắn tham lam nắm lấy...

"Tiểu yêu tinh, càng ngày càng lớn, anh đã không nắm hết được..."

Giọng nói gợi cảm như rượu say kèm với những lời ái muội, bàn tay nóng bỏng của hắn dán trên da thịt nõn nà của nàng, nàng có vẻ phục tùng.

Ngón tay hắn trêu đùa làm Úc Noãn Tâm không thể không than nhẹ, thậm chí da thịt nhạy cảm bắt đầu hồng lên, thân mình mềm mại bắt đầu run rẩy...

Trước nay nàng vẫn không thể cự tuyệt được Hoắc Thiên Kình, bởi vì hắn quá quen thuộc cơ thể nàng...

"Thiên Kình, đừng..."

Giọng của nàng thì thào, cố gắng chống lại sự mẫn cảm của cơ thể, nàng còn có chuyện quan trọng cần nói...

Hoắc Thiên Kình nhìn nụ hoa trên ngực nàng nở nộ trong tay hắn dưới lớp quần áo, đôi mắt đen trở nên càng tối lại, cộng thêm sự run rẩy của nàng càng làm hắn khó mà kiềm chế...

"Em thế này càng làm anh muốn hung hăng... giày vò!" Trong mắt hắn lóe lên dục vọng như dã thú, tối đến kinh người.

Sao Úc Noãn Tâm lại không biết hắn đang cố kiềm nén chứ. Hắn vẫn luôn có dục vọng rất kinh người, lúc này đúng là làm khó cho hắn rồi. Vì thế nàng liền cười khẽ, nhìn vào đôi mắt tối sầm của hắn, ngịch ngợm nói:

"Anh nỡ sao?"

"Không nỡ...”

Hoắc Thiên Kình ôm chặt lấy nàng, hít sâu một hơi, mượn cơ hội đề bình ổn lại dục vọng đang bốc lên, cúi đầu nói nhỏ: "Bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ có thể mặc cho em giày vò, nào dám giày vò em chứ?"Hồi 10: Cùng anh bay múa - Chương 8 - Phần 6: Phát hiện bất ngờ

Úc Noãn Tâm bị lời của hắn chọc cười, hừ nhẹ: "Nói như mình đạo mạo nghiêm chỉnh lắm vậy!"

"Thế nào, không tin sao?"

Gương mặt anh tuấn của Hoắc Thiên Kình kề sát lại, dụi dụi vào má nàng, ái muội nói: "Em có thể thử xem..."

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lấy lại vẻ hồng hào, lúc này hắn mới hơi yên tâm một chút. Ai biết đêm đêm nàng nằm ác mộng cũng là một nỗi tra tấn hắn. Nhìn nàng, hắn không những đau lòng mà còn hận không thể thay nàng chịu những thống khổ đó.

Vì làm cho nàng không bị áp lực tâm lý nữa mà hắn đã đến cái hẻm nhỏ kia một lần nữa, cho dù biết hy vọng mong manh nhưng vẫn ôm tâm lý thử xem sao. Thế nhưng Yi Fei Si thật sự chỉ có một cặp...

Nói cách khác, nếu muốn tìm được chiếc nhẫn Yi Fei Si mà Úc Noãn Tâm đã làm mất thì chỉ có cách đến chỗ bị mất mà tìm.

Vì Úc Noãn Tâm, hắn tình nguyện làm như vậy.

"Thiên Kình..."

Úc Noãn Tâm đỏ ửng mặt, đánh nhẹ vào ngực hắn, trách mắng: "Anh đừng như thế, em còn có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh."

Hoắc Thiên Kình cười rồi ngồi thẳng người dậy, nhẹ nhàng xoay người nàng qua, nhún vai nói: "Được rồi, chuyện gì thế?"

Vẻ mặt Úc Noãn Tâm lại trở nên nghiêm túc cùng trầm trọng. Nàng nhìn Hoắc Thiên Kình, hít sâu một hơi rồi nói cho hắn nghe đầu đuôi chuyện nàng theo dõi mẹ chồng.

Cuối cùng, nàng không được tự nhiên mà nói: "Thiên Kình, em biết chuyện em theo dõi mẹ là hành vi không tốt, nhưng lúc đó thấy mẹ gấp như vậy, thật sự là rất lo lắng."

Vẻ mặt tươi cười của Hoắc Thiên Kình vừa rồi dần trở nên sâu xa trong quá trình nàng kể chuyện, những đường nét anh tuấn cũng lộ vẻ suy tư, chân mày hơi hơi nhúc nhích.

"Thiên Kình?" Úc Noãn Tâm thấy hắn không nói thì lo lắng mà đụng đụng hắn.

Đôi mắt đen sáng ngời của Hoắc Thiên Kình chạm vào ánh mắt lo lắng của nàng, một lúc sau mới hỏi: "Em chắc người em nhìn thấy chính là người đến công ty gây sự chứ?"

Úc Noãn Tâm gật đầu, do dự mà hỏi: "Thiên Kình, lẽ nào anh cũng không biết rốt cuộc trong đó có chuyện gì sao? Em tưởng là.. anh vẫn luôn giấu em.”

"Sao thế được."

Hoắc Thiên Kình ôm lấy nàng, dịu dàng nói: "Anh đã nói là sẽ không gạt em bất cứ chuyện gì nữa, anh không hề biết rằng mẹ cũng biết người này."

"Vậy rốt cuộc là vì sao chứ?"

Úc Noãn Tâm cũng hoàn toàn không hiểu được, lo lắng mà nói: "Hơn nữa, thoạt nhìn mẹ có vẻ rất bất đắc dĩ..."

Chân mày Hoắc Thiên Kình nhíu càng chặt hơn...

Một lúc sau, hắn lấy điện thoại bên cạnh nhấn một dãy số...

"Kiêu, lập tức tra cho tôi một chuyện..."

----------vficland----------

Ánh trăng từ phía chân trời từ từ chen qua những kẽ lá của hàng cây bên đường, để lại những đốm sáng loang lổ trên con đường đất hơi nhão.

Trên con đường đầy ổ gà không bằng phẳng, ba chiếc xe xa hoa tối màu đang từ từ chạy, toát ra vẻ lạnh lẽo dưới ánh trăng. Đường càng ngày càng gồ ghề, bốn phía cũng ngày càng hoang vắng. Cuối cùng ba chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà màu trắng.

Người trên hai chiếc xe phía trước và sau nhanh chóng mở cửa, mấy tên vệ sĩ được huấn luyện kỹ càng sải bước đến bên cạnh chiếc xe ở giữa, cung kính mở cửa xe...

Một đôi chân thon dài được vây trong chiếc quần tây màu đen của đàn ông bước xuống, ngay sau đó, dưới ánh trăng, xuất hiện bóng dáng cao lớn của hắn. Bước xuống xe, chỉ thấy hắn đích thân đi về phía bên kia của xe và mở cửa, chìa tay ra với cô gái ngồi trong xe...

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng đặt vào bàn tay rộng lớn của hắn, ánh trăng chiếu lên gương mặt vô cùng tuyệt mỹ của nàng. Nàng bước xuống xe, dịu dàng mà ôm lấy cánh tay Hoắc Thiên Kình nhưng đôi mắt đẹp vẫn chăm chú nhìn xung quanh một vòng...

"Là chỗ này sao."

Mặc dù Hoắc Thiên Kình hỏi nàng nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

Úc Noãn Tâm gật đầu, thở dài một tiếng: "Không biết rốt cuộc người bên trong là ngườ thế nào. Thiên Kình, em hơi sợ..."

Hoắc Thiên Kình yêu thương mà nhìn nàng. "Cô bé này, em cứ luôn tò mò như thế. Chính vì sợ trong lòng em có gánh nặng nên anh mới không muốn cho em đến. nhưng không cho em đến thì em lại trách anh giấu diếm em."

"Vốn là thế mà..."

Úc Noãn Tâm nũng nịu mà lẩm bẩm: "Em cũng không muốn mẹ có chuyện gì."

Hoắc Thiên Kình đưa tay sờ đầu nàng. "Noãn, ngoan ngoãn ở trong xe chờ anh có được không? Bây giờ em có thai, anh sợ có sơ xuất gì."

Úc Noãn Tâm khẽ cười, ra sức mà ôm lấy tay hắn, tinh nghịch mà nhìn vào đôi mắt đầy quan tâm của hắn. "Anh là chồng em mà, em không tin anh sẽ nhìn em xảy ra chuyện gì. Có anh ở đây thì em không sợ gì cả."

Câu này làm lòng Hoắc Thiên Kình như nở hoa, khẽ ngắt hai má nàng một chút, hài lòng cười: "Cô bé này ngày càng biết lấy lòng anh, yên tâm, có anh đây thì không có ai dám làm tổn thương em!"

"Ừ!" Úc Noãn Tâm hạnh phúc mà gật đầu.

Trái tim bị tình yêu nồng nàn của hắn vây lấy, từng vòng từng vòng một...

Lúc này, Kiêu bước tới, cung kính nói: "Hoắc tiên sinh, nếu thiếu phu nhân không tiện vào thì tôi có thể bảo thuộc hạ bảo vệ cô ấy."

"Không cần đâu, Noãn sẽ cùng vào với tôi!" Hoắc Thiên Kình đưa tay ôm lấy vai Úc Noãn Tâm, bàn tay tràn ngập vẻ an toàn.

"Dạ, Hoắc tiên sinh!"

Kiêu gật đầu, "Tôi tra được nơi này là chỗ ở của Cố Đông. Trừ nơi này, Cố Đông còn có vài chỗ bất động sản nữa nhưng toàn dùng tên của bạn bè để mua."

"Cố Đông?" Úc Noãn Tâm nhíu mày, mở to mắt.

"Dạ phải, thiếu phu nhân."

Kiêu trả lời nghi vấn của nàng: "Chính là người gây chuyện ở Hoắc Thị hôm đó, là một người châu Á chính gốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: