
Chương 8 + 9
Ngô Thế Huân khởi động xe chạy đến Lộc gia, bây giờ đã gần mười giờ trên đường vẫn còn nhiều xe.
Một chiếc Range Rover chạy lại từ phía bên phải Ngô Thế Huân lướt qua trước mặt hắn, Ngô Thế Huân dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mấy cái trên tay lái, tốc độ lái xe chậm lại nhắc nhở bản thân bình ổn cảm xúc căng thẳng.
Trong lúc chờ đèn đỏ, liếc mắt nhìn thấy con Totoro Lộc Hàm lén lút để sát ở cửa sổ xe góc trên bên phải, không khỏi nhẹ mỉm cười. Dù sao cũng muộn lắm rồi, Ngô Thế Huân cũng cảm thấy vào lúc này mà gõ cửa nhà thì không tốt, đứng trước cửa Lộc gia gọi điện thoại cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm tắm xong không mặc đồ ngủ, thay một bộ đồ thường ngày mặc ra ngoài. Lúc điện thoại gọi đến, cậu đang cong người nằm trên giường, mê mẩn nhìn trên màn hình lóe lên ba chữ "Ngô Thế Huân."
Lộc Hàm xấu hổ không muốn nhận điện thoại, cậu biết Ngô Thế Huân đến an ủi mình, nhưng cậu cũng biết không có gì phải an ủi, vốn dĩ Ngô Thế Huân không có ý đó.
Ngô Thế Huân khởi động xe chạy đến Lộc gia, bây giờ đã gần mười giờ trên đường vẫn còn nhiều xe.
Một chiếc Range Rover chạy lại từ phía bên phải Ngô Thế Huân lướt qua trước mặt hắn, Ngô Thế Huân dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mấy cái trên tay lái, tốc độ lái xe chậm lại nhắc nhở bản thân bình ổn cảm xúc căng thẳng.
Trong lúc chờ đèn đỏ, liếc mắt nhìn thấy con Totoro Lộc Hàm lén lút để sát ở cửa sổ xe góc trên bên phải, không khỏi nhẹ mỉm cười. Dù sao cũng muộn lắm rồi, Ngô Thế Huân cũng cảm thấy vào lúc này mà gõ cửa nhà thì không tốt, đứng trước cửa Lộc gia gọi điện thoại cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm tắm xong không mặc đồ ngủ, thay một bộ đồ thường ngày mặc ra ngoài. Lúc điện thoại gọi đến, cậu đang cong người nằm trên giường, mê mẩn nhìn trên màn hình lóe lên ba chữ "Ngô Thế Huân."
Lộc Hàm xấu hổ không muốn nhận điện thoại, cậu biết Ngô Thế Huân đến an ủi mình, nhưng cậu cũng biết không có gì phải an ủi, vốn dĩ Ngô Thế Huân không có ý đó.
Ngô Thế Huân khởi động xe chạy đến Lộc gia, bây giờ đã gần mười giờ trên đường vẫn còn nhiều xe.
Một chiếc Range Rover chạy lại từ phía bên phải Ngô Thế Huân lướt qua trước mặt hắn, Ngô Thế Huân dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mấy cái trên tay lái, tốc độ lái xe chậm lại nhắc nhở bản thân bình ổn cảm xúc căng thẳng.
Trong lúc chờ đèn đỏ, liếc mắt nhìn thấy con Totoro Lộc Hàm lén lút để sát ở cửa sổ xe góc trên bên phải, không khỏi nhẹ mỉm cười. Dù sao cũng muộn lắm rồi, Ngô Thế Huân cũng cảm thấy vào lúc này mà gõ cửa nhà thì không tốt, đứng trước cửa Lộc gia gọi điện thoại cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm tắm xong không mặc đồ ngủ, thay một bộ đồ thường ngày mặc ra ngoài. Lúc điện thoại gọi đến, cậu đang cong người nằm trên giường, mê mẩn nhìn trên màn hình lóe lên ba chữ "Ngô Thế Huân."
Lộc Hàm xấu hổ không muốn nhận điện thoại, cậu biết Ngô Thế Huân đến an ủi mình, nhưng cậu cũng biết không có gì phải an ủi, vốn dĩ Ngô Thế Huân không có ý đó.
Nhưng cậu vẫn muốn trở về, trở về căn phòng cậu và Ngô Thế Huân đã ở hơn nửa tháng kia.
Muốn ôm Ngô Thế Huân, chôn đầu ở trong lồng ngực của hắn, tốt nhất chân cũng quấn quanh eo, một buổi tối đều như thế mà ngủ.
Lộc Hàm vẫn đang miên man suy nghĩ, màn hình trong tay vừa sáng lại tối, tối sầm lại sáng lên, Ngô Thế Huân không còn kiên nhẫn.
Hắn không nghĩ ra Lộc Hàm oan ức thành dạng gì, cậu hay xấu hổ như vậy, vì hắn tự mình dọn đến nhà hắn ở, bây giờ hắn còn nói một câu như vậy quả nhiên là không có đầu óc.
Ngô Thế Huân vẫn đang gọi điệ thoại, xuống xe gõ cửa Lộc gia.
Mở cửa chính là đầu bếp của Lộc gia, bà không biết là ai, lúc này cũng quá muộn, Ngô Thế Huân tự giới thiệu nói: "Tôi đến tìm Lộc Hàm, dì nói cho cậu ấy biết anh Ngô tìm."
Đầu bếp nghe thấy họ Ngô, lập tức phản ứng lại, vội vã mời Ngô Thế Huân vào nhà, lên lầu tìm Lộc Hàm.
Mẹ Lộc đang chơi bài với ba Lộc trong phòng khách nhỏ, lúc này nghe thấy tiếng động liền đi ra, ba Lộc cũng theo sau.
Đều là người trong giới kinh doanh không thể quen thuộc hơn được, Ngô Thế Huân khách khí chào hỏi. Mẹ Lộc chào đón mời người đến phòng khách, dặn dò người làm mang trà lên cho Ngô Thế Huân, bà tự mình bưng tới.
Ba Lộc ngồi đối diện Ngô Thế Huân, cười nói: "Cậu Ngô đến chơi, không ra đón từ sớm được."
Mặc dù ba Lộc lớn tuổi nhưng tuổi tác trên thương trường cũng không hơn Ngô Thế Huân bao nhiêu, vì Ngô Thế Huân sớm tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình, cùng làm ăn lâu dài với các thế hệ trước, Ngô gia ở trong tay hắn ngày càng mạnh hơn, thói quen cũ là xưng hô ngang hàng với hắn.
Bình thường không cảm thấy lạ, lúc này Ngô Thế Huân nghe vậy có chút không được tự nhiên, không biết ba Lộc có ý gì.
Hắn cũng cười nói: "Chú Lộc đừng nói vậy, đêm khuya đến nhà đúng là không thích hợp, mong chú thứ lỗi."
Mẹ Lộc ngồi một bên nghe hai người nói vòng vo, nhấp ngụm trà nói: "Chú của cháu luôn như vậy, cháu không cần học theo ông ấy." Bà nói xong, đặt chén trà trong tay xuống lại nói: "Nghe nói công ty con của Ngô thị muốn dời đến tổng bộ? Gần đây nhất định bận rộn, phải chú ý đừng để quá sức."
Ngô Thế Huân đáp: "Đúng là như vậy, những việc này đều đã có nhân viên làm, cháu cũng không bận lắm. Hơn nữa coi như cháu không để ý, thì Lộc Hàm cũng sợ cháu quá mệt mỏi, luôn tìm cách khiến cháu không tăng ca được. Mấy ngày gần đây nhiệt độ cao, dì cũng cẩn thận đừng để say nắng, lúc trời nắng gắt không nên ra ngoài."
Hai người tán gẫu chút chuyện phiếm, Ngô Thế Huân lời trong lời ngoài khen Lộc Hàm, trong lòng mẹ Lộc vạn phần thoả mãn.
Lộc Hàm từ trên lầu đi xuống vẫn không thể tin được, ngốc lăng nhìn Ngô Thế Huân ngồi ở phòng khách.
Ngô Thế Huân cười đứng lên dắt Lộc Hàm lại ngồi cạnh mình, nói với mẹ Lộc: "Tại cháu để đồ lung tung, hôm trước đem hợp đồng về nhà, ngày mai muốn dùng mà hôm nay tìm thế nào cũng không thấy, muốn hỏi Lộc Hàm một chút, điện thoại cậu ấy gọi không được, cháu đành phải đến đây." Dứt lời quay đầu hỏi Lộc Hàm: "Lúc em dọn thư phòng có nhìn thấy không?"
Lộc Hàm ở Ngô gia thấy thoải mái hơn nhà mình, trừ ăn cơm tắm rửa mặc quần áo, cậu căn bản không cần phải làm gì, hơn nữa thường thường đến tắm rửa cũng không cần động tay...
Mà Ngô Thế Huân hỏi cậu như thế, cậu cũng thuận theo nói: "Hình như là có, em cũng không nhớ rõ."
Mẹ Lộc nghe vậy vội nói: "Vậy con nên theo Thế Huân về nhà tìm đi, không lại làm hỏng việc."
Đang nói chuyện, đồng hồ trong nhà vừa vặn chỉ mười giờ, mẹ Lộc nói tiếp: "Hôm nay muộn rồi, con qua đó thì cũng không cần về đây, hôm nào bài tập làm xong sớm lại về nhà, trời nắng tránh cho con chạy qua chạy lại."
Lộc Hàm vâng dạ, hai người chào ba mẹ Lộc rồi trở về.
Mẹ Lộc nhanh chóng quên mất chuyện này, lôi kéo ba Lộc tiếp tục chơi bài.
Ba Lộc lại biết chuyện không như Ngô Thế Huân nói, nhưng ông nhìn Lộc Hàm vừa thấy Ngô Thế Huân ánh mắt liền toả sáng, cũng không biết nên nói gì.
Nếu Lộc Hàm bị cưỡng ép, ông không sợ thế lực Ngô gia lớn thế nào, liều mạng cũng phải đòi một lời giải thích rõ ràng.
Nhưng mà Lộc Hàm lại một vạn cái nguyện ý, chuyện này, cũng chỉ có thể như vậy.
Trong lòng ba Lộc rất rõ ràng, đây không phải là vấn đề có thể để nói sau hay không. Đối với ông mà nói, hiện tại nếu như là con cả Lộc gia nói thích đàn ông, kỳ thực trong lòng ông yên tâm hơn nhiều. Nhưng cố tình lại là Lộc Hàm.
Người ngoài nhìn vào thì thấy tốt, nhưng Ngô Thế Huân là hạng người gì, nói thật, cùng làm ăn nhiều năm như vậy, Lộc Dật Sơn ông cũng không biết rõ. Chỉ biết là làm ăn với Ngô Thế Huân, nếu mình thành thật, hắn sẽ không hại mình.
Tuy có bị hạn chế một chút, nhưng trên thương trường chìm nổi có một nhà đủ thế đủ lực nói sẽ không hại mình, như thế vẫn chưa đủ sao.
Thủ đoạn của Ngô Thế Huân nhất định cứng rắn, nếu không làm sao vững vàng nắm Ngô gia trong tay khi còn trẻ như vậy. Lộc Dật Sơn chỉ cảm thấy, đứa con nhỏ của mình, nếu là cùng Ngô Thế Huân vui đùa thì không sao, nếu như thật lòng, không chết cũng mất lớp da.
Lộc gia xem như là nhà đại phú, nhưng cũng chỉ là phú. Ngô gia mới thật sự phú quý. Vừa phú vừa quý, ở An thị này một mình Ngô gia độc tôn, chi nhánh, công ty con thuận lợi mở rộng nhiều đến đếm không hết. Không nói đến Ngô Thế Huân đến tột cùng có thật lòng hay không, chỉ riêng những người Ngô gia thôi, cũng đủ ăn sống Lộc Hàm rồi.
Nhưng nhìn tình hình vừa rồi, Lộc Dật Sơn cười khổ một tiếng, ai sẽ tin tưởng Lộc Hàm chỉ là nhất thời rung động đây?
Chương 9
Lộc Hàm vân vê chơi vạt áo của mình, Ngô Thế Huân chuyên tâm lái xe, trên đường về nhà hai người không nói với nhau câu nào.
Vào phòng ngủ, Lộc Hàm chui ngay vào lồng ngực Ngô Thế Huân, một bên cọ cọ một bên rầm rì. Ngô Thế Huân thuận thế ôm cậu vào lòng ngồi xuống giường, Lộc Hàm sáp lại muốn hôn, Ngô Thế Huân tránh né nói: "Đi tắm trước đã."
Lộc Hàm hơi ấm ức khi Ngô Thế Huân né không muốn hôn cậu, nghe vậy kỳ quái hỏi: "Anh vẫn chưa tắm à?"
"Anh tăng ca."
"..."
Lộc Hàm cảm thấy mình thực sự không hiểu chuyện, chẳng có lý do gì để Ngô Thế Huân bỏ dở công việc đến dỗ cậu, còn có trời đã tối phải lái xe chạy một vòng thành phố.
Ngô Thế Huân nhanh chóng bắt được trọng điểm, hỏi: "Em tắm rồi? Vậy tại sao còn mặc quần áo thường ngày?" Hắn nhớ lại dì giúp việc vừa lên gọi Lộc Hàm đã xuống ngay. Hơn nữa, cậu cũng không biết mình muốn mang cậu về nhà mà.
Lộc Hàm nghiêng đầu quanh co một hồi, mới nói, "Em muốn về nhà tìm anh."
Ngô Thế Huân bật cười, ôm chặt Lộc Hàm vào lòng nói: "Không cho làm ẩu, lần sau muốn về, nhất định phải gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em. Trời tối em tự lái xe anh không yên tâm."
Giày vò một buổi tối, lúc này Ngô Thế Huân mới thả lỏng tinh thần. Từ buổi sáng Lộc Hàm gọi điện thoại nói phải về nhà, hắn đã âm thầm cảm thấy buồn bực, bây giờ ôm người trong lòng hắn mới thõa mãn.
Có điều Lộc Hàm muốn về nhà tìm hắn, cũng khiến hắn hơi bất ngờ, nhưng nhiều hơn là vui mừng. Nhưng lại không nhịn được muốn đùa cậu.
Thấy ánh mắt Ngô Thế Huân đầy trêu chọc đang nhìn mình, Lộc Hàm càng xấu hổ cố tình nói: "Anh không muốn ở cùng em, em sẽ thu dọn đồ đạc của mình ra đi, không bao giờ về nữa."
Ngô Thế Huân nói: "Vậy em nói anh nghe xem, ở đây có đồ gì của em."
Lộc Hàm chuyển mắt nhìn xung quanh, lúc cậu đến đồ dùng cá nhân, quần áo, đều mua mới, ngay cả bộ quần áo đang mặc trên người, cũng là Ngô Thế Huân mua.
"Có bài tập của em."
"Gọi điện thoại, lão Chu sẽ mang qua cho em."
"Chó con của em."
"Em quên rồi sao, lúc nhận nuôi nó, tất cả giấy chứng nhận đều là anh làm, còn có chữ ký của anh."
"..."
Lộc Hàm giơ tay đánh vào lồng ngực cứng rắn của Ngô Thế Huân tức giận nói: "Ngô Thế Huân!"
Ngô Thế Huân rốt cục nhịn không được cười lên, để cho Lộc Hàm đánh trên người mình như cù lét. Trên lồng ngực đều là cơ bắp, đánh mấy cái Ngô Thế Huân không có cảm giác gì, Lộc Hàm lại thấy đau tay.
Thấy cậu không vui Ngô Thế Huân giữ lấy nắm tay Lộc Hàm, vỗ nhẹ nhẹ mấy cái lên môi mình nói: "Đánh nơi này, trách nó nói sai, trêu đùa làm Tiểu Lộc không vui."
Lộc Hàm không muốn giãy dụa rút tay về, bị Ngô Thế Huân nắm chặt, ghé vào bên miệng tỉ mỉ hôn. Rõ ràng cái gì cũng đã làm, lúc này bị hắn hôn như vậy lồng ngực Lộc Hàm nhiệt tình đập mạnh, trên mặt xấu hổ đến đỏ bừng.
Ngô Thế Huân kéo Lộc Hàm nằm trên giường, hai người nằm nghiêng đối diện nhau, toàn bộ cơ thể Lộc Hàm đều bị Ngô Thế Huân ôm vào trong ngực, co lại như con tôm luộc. Nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, dần dần hạ xuống, như mưa rơi hôn lên mắt, sống mũi, gò má. Lộc Hàm cũng học động tác của Ngô Thế Huân, vươn tay ôm cổ hắn, xoay mặt đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng.
Ngoài cửa sổ là màn đêm tối đen, trời sắp mưa nên không khí mát mẻ tràn vào phòng qua cửa sổ đang mở, Lộc Hàm nhăn nhăn mũi, hơi co lại trong lồng ngực Ngô Thế Huân bĩu môi nhu nhu nói: "Sắp mưa rồi."
"Ừ."
Ngô Thế Huân đến gần một lần nữa ngậm bờ môi mềm mại của Lộc Hàm, nhẹ nhàng liếm mút, đầu lưỡi miêu tả hình dáng đẹp đẽ của nó. Lộc Hàm ngoan ngoãn hé miệng để hắn đưa đầu lưỡi vào thăm dò.
Ngô Thế Huân xoa sau gáy Lộc Hàm, xoay người đè cậu xuống. Lộc Hàm một bên nhiệt tình đáp lại Ngô Thế Huân, một bên ghét bỏ nói: "Anh chưa đánh răng!"
Người bị ghét bỏ người nâng mặt Lộc Hàm lên hôn sâu, thân thể hai người cọ xát, áo sơ mi của Ngô Thế Huân đã mở ra hai nút. Lộc Hàm rốt cuộc được thỏa mãn, gác chân trên lưng Ngô Thế Huân, ngạo kiều nói: "Đêm nay cứ ngủ như vậy!"
Ngô Thế Huân vuốt ve vòng eo của cậu cưng chiều nói: "Ừ."
Trước khi tan tầm, Ngô Thế Huân đã gọi điện về nhà nói không ăn cơm. Lão Chu xưa nay cẩn thận, vẫn dặn nhà bếp làm vài món đơn giản, phòng ngừa Ngô Thế Huân uống rượu xã giao về, bụng rỗng sẽ ngủ không ngon.
Ngô Thế Huân vừa xuống xe đã mang Lộc Hàm lên lầu, lão Chu không biết tình hình thế nào, đứng trước cầu thang lên tầng hai, do dự có nên gọi Ngô Thế Huân và Lộc Hàm xuống ăn cơm hay không. Lão Chu đứng trước cầu thang suy nghĩ miên man, những người khác thấy vậy không để ý tới chuyên tâm làm việc của mình.
Trong phòng ngủ, áo ngắn tay của Lộc Hàm đã bị Ngô Thế Huân cởi ra. Cơ thể trắng nõn nằm trên giường run rẩy, bàn tay Ngô Thế Huân vuốt ve nơi nào, nơi đó liền đỏ ửng.
Chỉ bị vuốt ve đầu v* Lộc Hàm đã cảm giác mình động tình đến không chịu nổi, cậu run tay cởi nút áo sơ mi của Ngô Thế Huân, bàn tay không có chút sức lực cởi một hồi cũng không cởi được.
Ngô Thế Huân nhìn cậu gấp đến muốn khóc, vươn tay tự cởi áo sơ mi, mới vừa kéo một ống tay áo, Lộc Hàm không đợi được nữa dán mặt vào như mèo nhỏ liếm bắp thịt của Ngô Thế Huân.
Bị cảm giác ẩm ướt của đầu lưỡi kích thích, toàn thân Ngô Thế Huân cả người, hắn cởi quần Lộc Hàm ôm người vào phòng tắm.
Chân Lộc Hàm vẫn quấn lấy eo Ngô Thế Huân, không vừa lòng với hành động của hắn, vội vàng nói: "Cứ để vậy làm em cũng được."
Ngô Thế Huân một tay nâng mông, một tay giữ lưng cậu, thấp giọng đáp: "Ngoan, không rửa sạch đi vào em sẽ bị bệnh." Nói xong, đặt Lộc Hàm ngồi trên bồn rửa mặt xoay người mở vòi hoa sen ôm cậu đứng dưới vòi nước.
Ánh đèn trong phòng tắm ấm áp, Lộc Hàm híp mắt, ngoan ngoãn để Ngô Thế Huân xoa sữa tắm cho hai người. Bảo giơ tay thì giơ tay, bảo cúi đầu thì cúi đầu.
Nhưng khi cúi xuống lại đối mặt với tính khí thô to dữ dằn đang ngẩng cao đầu của Ngô Thế Huân. Cậu đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác, không được vài giây, lại liếc mắt nhìn, lén lút đánh giá cây gậy to lớn không biết ra vào bao nhiêu lần trong cơ thể cậu, lớn như vậy, thô như thế, đến tột cùng làm sao lại vào được?
Ngô Thế Huân không chú ý động tác nhỏ của Lộc Hàm, chậm rãi tắm rửa cho hai người. Hương thơm trên người Lộc Hàm không ngừng bay vào mũi hắn, làn da nhẵn nhụi dưới tay hắn càng ngày càng nóng, xoa nắn đến địa phương nhạy cảm, còn có thể khẽ run lên. Hắn càng ngày càng nôn nóng, nắm cằm Lộc Hàm cho cậu ngẩng đầu lên.
"Lại gần chút anh tắm cho em được không?" Ngô Thế Huân nhướng một bên mày hỏi Lộc Hàm.
Lộc Hàm hơi sững sờ biết hắn có ý gì, tự mình sát lại gần, lồng ngực hai người dán vào nhau, hai tay Ngô Thế Huân từ sau cổ xoa xoa xuống dưới, cuối cùng dừng lại bên eo cậu, cảm giác được tính khí ngạnh cứng nóng rực đỉnh vào mình Lộc Hàm mềm nhũn dựa vào người Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân cũng không thoải mái, hạ thân cứng rắn đau đớn vẫn cố nén cầm khăn mặt lau khô người cho Lộc Hàm mới ôm người lên giường.
Lộc Hàm nằm trên giường mới thấy xấu hổ, lúc Ngô Thế Huân bảo cậu mở hai chân ra, không những cắn môi không nghe, còn nhắm chặt hai mắt lại. Ngô Thế Huân đánh một cái lên cái mông vểnh cao, kéo nửa người dưới của Lộc Hàm đặt trên đùi mình, lấy gel bôi trơn cẩn thận mở rộng.
Nửa người Lộc Hàm lơ lửng trên không, đầu đặt trên giường nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, hai ngón tay thon dài trong cơ thể không ngừng tác quái. Mỗi lần tìm đến điểm mẫn cảm của cậu lại cố tình giảo hoạt né tránh.
Miệng huyệt ướt át bất mãn mà co rút lại, Ngô Thế Huân cảm thấy hai ngón tay của mình đều bị cậu giữ chặt đến khó di chuyển, trong lòng vừa hận vừa yêu, chỉ muốn làm tiểu yêu tinh này đến khóc.
Đè nén suy nghĩ điên cuồng đang nảy lên, Ngô Thế Huân thử thăm dò vươn một ngón tay vào sâu hơn, nhẹ nhàng ma sát điểm nhỏ bên trong. Lộc Hàm nhịn không được thúc giục rên rỉ một tiếng ngọt ngào cả người đỏ hồng lên.
Ngô Thế Huân cầm tay Lộc Hàm đưa đến nắm lấy tính khí nóng bỏng của mình. Lộc Hàm bị nóng phát run, chỉ cảm thấy một nhiệt tình mãnh liệt cùng luồng khoái cảm xông lên đầu, ngoại trừ Ngô Thế Huân cậu không nhìn thấy thứ gì xung quanh nữa.
Có lẽ vì tắm rửa sạch sẽ, hôm nay tiến vào Lộc Hàm dễ dàng hơn, Ngô Thế Huân không cử động cũng cảm giác nội bích mềm mại bao lấy mình, không có một tia cứng ngắc và chống cự.
Lộc Hàm mềm nhũn như nước dưới thân Ngô Thế Huân, bị đẩy lên theo mỗi cái đâm kịch liệt của hắn, khóe mắt bị tình dục làm đến đỏ lên, Ngô Thế Huân cúi người hôn liếm nước mắt sinh lý chảy ra.
"Tiểu Lộc, thoải mái không?" Ngô Thế Huân vừa liếm khóe mắt đỏ bừng của Lộc Hàm vừa dịu dàng hỏi.
Tay Lộc Hàm đang nắm ga trải giường ôm lấy cổ Ngô Thế Huân, không trả lời hắn chỉ có thể vô thức phát ra một chuỗi rên rỉ. Ngô Thế Huân liền ngậm đôi môi như cánh hoa của cậu nhẹ nhàng cắn, Lộc Hàm vươn đầu lưỡi của mình ra để Ngô Thế Huân mút.
Ngô Thế Huân hơi ngùng lại ôm lấy thân thể run rẩy của Lộc Hàm, ghé vào tai cậu thấp giọng rõ ràng từng chữ nói: "Lộc Hàm, anh yêu em."
Lộc Hàm chưa kịp phản ứng, dưới thân bị thúc một cái hồn bay phách tán. Cậu như một đám cỏ nước, chặt chẽ quấn trên người Ngô Thế Huân, nhất định phải cùng hắn hòa vào nhau, đến chết mới thôi.
Tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, che đi chút âm thanh 'xuân sắc' dạt dào bên trong, Lộc Hàm lơ lửng trong không khí thơm ngát mùi bùn đất, nghe thấy mùi vị hạnh phúc ùn ùn kéo đến.
Cậu vươn tay ra muốn nắm chặt một ít, lại tiếp tục bị thúc mạnh làm rối loạn động tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro