Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23 + 24


A Tứ lại muốn làm con thiêu thân, Lộc Hàm mới trở về từ phòng tự học, liền nhìn thấy A Tứ và Nghiêm Việt đang đánh nhau. Đồng Mục ở một bên can ngăn, sốt ruột đến đỏ cả mặt. Không hiểu sao hai người đánh rất nhập tâm, người ngoài căn bản không đến gần được.

Tiếng động lớn như vậy, không thể qua mắt được bác quản lý lầu. Bốn người bọn họ cùng nhau bị giáo dục tư tưởng hơn nửa đêm, chờ Lộc Hàm về ký túc xá, gọi điện lại, Ngô Thế Huân đã tắt máy.

Sắp đến Trung thu, Lộc Hàm không muốn mang bài tập về nhà viết lãng phí thời gian, muốn làm xong trước kỳ nghỉ. Ngâm mình trong phòng tự học suốt một ngày, trở về lại đứng chịu sự dạy dỗ thay phiên nhau của mấy bác quản lý hơn hai tiếng đồng hồ, bây giờ buồn ngủ muốn chết. Cậu gửi lại cho Ngô Thế Huân một tin nhắn ngắn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Việc không nhận điện thoại này bị Ngô Thế Huân bám vào không tha, mỗi lần gọi điện thoại, đều phải ký với Lộc Hàm vô số điều ước bất bình đẳng. Vừa mới bắt đầu Lộc Hàm còn có thể đấu tranh một phen, sau đó dứt khoát cam chịu, dù Ngô Thế Huân nói thế nào đều là một dáng vẻ anh nói rất đúng tất cả em đều nghe theo anh.

Ngô Thế Huân hỏi cậu sao không phản kháng, Lộc Hàm căm hận đáp: "Trước đây lúc không ký hiệp nghị, anh sẽ không làm như vậy mà..." Ngô Thế Huân nghe vậy cười rộ lên, "Vậy thiệt thòi cho em rồi, trở về anh sẽ bồi thường đầy đủ cho em... Hửm?"

Giọng điệu của hắn rất không đứng đắn, cố gắng hạ thấp âm thanh chọc Lộc Hàm đỏ cả mặt, "Này em ăn gì thì tốt... Sữa bò thì sao? Tiểu Lộc nhà ta muốn cao, thích uống sữa nhất."

"Ngô Thế Huân!"

"Rất không khách sáo gọi luôn cả tên lẫn họ, gọi rất dễ nghe, anh cho ăn nhiều một chút..."

"Em muốn cúp!"

"Nhưng mà cũng không thể cho ăn quá nhiều, có nhớ lần trước em khóc xin anh không, nói em thật sự không muốn, nhiều quá, bụng cũng phình ra..."

"..."

Lộc Hàm xấu hổ hoàn toàn nói không ra lời, vẫn không chịu cúp máy, áp điện thoại bên tai nghe Ngô Thế Huân không đứng đắn, ngay cả dụ dỗ thế nào cũng không chịu mở miệng.

Mỗi lần đều như vậy, chưa nói được mấy câu đứng đắn, Ngô Thế Huân lại bắt đầu đùa giỡn lưu manh.

Bây giờ bị hắn hăng hái trêu chọc, Lộc Hàm thở dốc mang theo tiếng khóc, Ngô Thế Huân nghe thấy cũng bắt đầu khó chịu, "Tiểu Lộc nghe lời, tự sờ một chút..."

"Không muốn... Em muốn anh..." Lộc Hàm khóc luôn, nhớ nhung dằng vặt cậu cũng dằn vặt Ngô Thế Huân. Nhớ nhung bị tình dục kéo tới áp đảo, ký túc xá chỉ có mình cậu, Lộc Hàm cũng không muốn nhịn nữa, nhỏ giọng khóc lóc mắng Ngô Thế Huân: "Trung thu Trung thu! Anh chỉ biết mỗi trung thu! Mỗi lần đều nói Trung thu, Trung thu lúc nào mới tới!"

Ngô Thế Huân ở văn phòng, trong phòng ngoại trừ âm thanh làm việc của mấy cái máy tính, còn lại đều là tiếng khóc mang theo tình dục khó nhịn của Lộc Hàm. Một tay hắn cầm điện thoại, một tay buông bút máy xuống, nóng mà nới lỏng caravat.

"Tiểu Lộc nghe lời, ngày kia sẽ đi đón em." Ngô Thế Huân cũng không tốt hơn, giọng hơi khàn nói: "Cảm giác được tay anh sờ eo em không? Mỗi lần chạm nhẹ vào đó, em sẽ run không ra hình dạng gì..."

"Đừng chỉ lo bên dưới, hai điểm nhỏ trước ngực cũng phải yêu thương một chút, như anh làm cho em vậy, có nhớ không?"

"A!" Lộc Hàm kêu đau một tiếng, cậu không có kinh nghiệm, dùng sức mạnh quá, véo mình đến nước mắt lưng tròng.

Cậu bắt đầu ấm ức, "Em không muốn, không muốn như vậy!"

Ngô Thế Huân cười nhẹ một tiếng, "Nhẹ thôi... anh có dùng sức như vậy sao?" Giọng nói hắn gần ở bên tai khiến Lộc Hàm thực sự có loại ảo giác Ngô Thế Huân đang vuốt ve cậu. Khô nóng kéo đến càng rõ ràng, Lộc Hàm càng gấp gáp thở dốc, "Ngô Thế Huân... Huân à..."

Hai chữ 'Huân à' này lập tức thiêu Ngô Thế Huân, hắn thấp giọng hung tợn nói, "Tiểu lẳng lơ... Ai cho em lẳng lơ như vậy, hử?"

Lộc Hàm không chịu nổi Ngô Thế Huân nói như vậy qua điện thoại, về mặt lý trí rất xấu hổ, nhưng cậu không chống cự nổi khoái cảm kéo tới. Lộc Hàm không có kinh nghiệm gì, rất nhanh bắn ra tay trong giọng nói trầm thấp khiêu gợi của Ngô Thế Huân. Cậu mặc cho di động trượt khỏi tai, nhắm hai mắt lắng lại dư vị sau cao trào. Ngô Thế Huân cũng không nói nữa, chờ cậu chậm rãi qua trận này.

Lộc Hàm bình tĩnh lại ý nghĩ muốn chết cũng có, nhưng trong lòng hơi áy náy. Bình thường ở trên giường gọi phóng túng một chút, Ngô Thế Huân cũng có thể dày vò cậu đến chết đi sống lại, vừa bắt đầu cậu đã như vậy, khẳng định Ngô Thế Huân cũng không thoải mái. Nghĩ tới đây, Lộc Hàm nhẹ hỏi: "Ngô Thế Huân... Anh ... Anh được chưa..." Âm thanh mềm nhũn vì đã khóc, còn mang theo nét quyến rũ câu người sau cao trào, ngay cả da đầu Ngô Thế Huân cũng tê rần, chỉ để lại sáu chữ: "Ngày kia trở về hẵng nói."

Chút áy náy vừa nảy ra lập tức bị sợ hãi thay thế, xem ra kỳ nghỉ trung thu, cậu thật sự muốn thể nghiệm cái gì gọi là bụng làm dạ chịu. Sợ Lộc Hàm xấu hổ quá, Ngô Thế Huân lại dịu dàng trấn an rất lâu, mới thả người vừa thỏa mãn đi ngủ.

Hỗn loạn ở công ty chi nhánh chưa kịp nổi dậy, đã bị Ngô Thế Huân đè xuống. Nhưng chung quy tiến hành một đợt thanh tẩy lớn, các loại tạp vụ cần quyết định của tổng bộ. Ngô Thế Huân dứt khoát sắp xếp cho Từ Nhiên đang nghỉ phép, để anh không cần vội vã về nước sau khi kỳ nghỉ kết thúc, trước tiên thay anh toàn quyền xử lý công việc ở Đức.

Ngô Thanh quá ngu xuẩn, kết quả xấu nhất Ngô Thế Huân dự đoán cũng không tới. Nhưng tài chính điều đi từ tổng bộ nhất định phải có lời giải thích, cổ đông sẽ không bỏ qua, Ngô Thế Huân cũng không có ý che giấu. Mà cổ đông cũng ồn ào không ra gì như thiêu thân, không có khả năng có người quyết định thích hợp hơn Ngô Thế Huân. Chính vì bọn họ thực ra không làm được gì, mới chỉ có thể thông qua nhiều cuộc họp để thể hiện cảm tồn tại: Chúng tôi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

Cho nên gầy đây đại hội cổ đông hết lần này đến lần khác, Ngô Thế Huân quen làm việc liên tục, cũng có phần không chịu nổi.

Thời điểm thả lỏng nhất mỗi ngày, đại khái là "thời gian gia đình" với Lộc Hàm, trêu người đến sau đó không nói nổi một câu, Ngô Thế Huân có loại cảm giác sung sướng không rõ. Tóm lại không thể bắt nạt Lộc Hàm thật, đùa giỡn lưu manh cũng coi như một loại thỏa mãn trá hình.

Ngô Thế Huân sờ cằm hồi tưởng lại tiếng 'Thế Huân à' Lộc Hàm vừa khóc gọi kia, quyết định ngày kia nhất định phải đè người lên giường nghe đủ.


Nếu thời gian nghỉ hè trôi qua chậm như thời gian đi học thì tốt biết mấy. Lộc Hàm đứng ở cửa trường học một bên ngóc dáo dác, một bên hồn bay lên mây.

"Anh đẹp trai muốn đi nhờ xe không?" Một chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt Lộc Hàm, cửa sổ ghế sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.

Hai mắt Lộc Hàm đều sáng lên, nhịn lại nhịn còn cùng Ngô Thế Huân diễn tiếp, "Đến sân bay bao nhiêu tiền?"

"Không cần tiền, về nhà với tôi là được." Ngô Thế Huân vẫn còn nghiêm túc, Lộc Hàm đã có chút không giả bộ được, "Không được, tôi đang đợi bạn trai tôi."

Một tay Ngô Thế Huân chống cửa sổ xe, nghiêm túc nói: "Còn nhỏ tuổi, tìm bạn trai làm gì. Lên xe, chú đưa cháu về nhà." Lộc Hàm thoáng suy nghĩ gật đầu nói: "Được thôi."

Vừa lên xe đã bị Ngô Thế Huân ấn vào trong ngực xoa nắn một trận, "Dễ như vậy đã bị người lạ bắt? Hả?"

"Anh... Anh cũng không phải người khác..." Lộc Hàm bị hắn xoa cười thở không nổi, "Em đợi anh cũng rất lâu rồi..."

Ngô Thế Huân từ trên cao nhìn cậu, "Bao lâu?"

"Năm... Năm phút..." Nói còn chưa dứt lời, đã bị Ngô Thế Huân giữ sau gáy hôn lên. Môi dưới Lộc Hàm bị ngậm lấy nhẹ nhàng mút mấy cái, mang theo cảm giác ngứa ngứa, cậu không tự chủ được vươn đầu lưỡi ra, đánh trực diện với Ngô Thế Huân. Cái lưỡi sợ đầu sợ đuôi, bị Ngô Thế Huân cắn một cái rồi không nhả ra nữa, chơi đùa vơ vét trong miệng một trận. Một lúc lâu, cuối cùng Ngô Thế Huân cũng chịu buông tha đầu lưỡi cậu, theo đó lại tiến sâu vào miệng cậu, dục vọng chiếm hữu mười phần mà lúc nặng lúc nhẹ đảo qua, để lại hơi thở của hắn ở mọi nơi, cảm giác mềm mềm nhột nhột từ khoang miệng la ra toàn cơ thể, Lộc Hàm nhanh chóng mềm nhũn trong ngực hắn.

Khi nụ hôn dai dẳng kết thúc là lúc Lộc Hàm ý loạn tình mê, cho tay vào âu phục của Ngô Thế Huân, "Ngoan một chút, nếu không anh lại không nhịn được làm em ở đây." Ngô Thế Huân ôm cậu vào trong ngực, hôn mổ xuống cái trán hơi ướt mồ hôi của cậu. Hai mắt Lộc Hàm ngấn nước, đầu dựa vào hõm cổ Ngô Thế Huân, trong tay còn siết vạt áo sơ mi của Ngô Thế Huân.

Nhiệt độ điều hòa trong xe hơi thấp, gương mặt Lộc Hàm đau khổ làm nũng, "Em lạnh..." Ngô Thế Huân làm bộ muốn cởi áo vét, bị Lộc Hàm giữ tay lại, "Anh ôm em chặt thêm chút nữa là được rồi." Ngô Thế Huân cong môi nhướng mày hôn trán cậu ôm chặt người vào lòng.

Lúc nãy nhìn thấy Ngô Thế Huân vui quá, vừa lên máy bay, Lộc Hàm liền cuộn tròn ở trên chỗ ngồi ôm cánh tay Ngô Thế Huân ngủ. Chờ lúc cậu mơ mơ màng màng mở mắt, Ngô Thế Huân đang muốn ôm lấy cậu xuống máy bay. Thấy cậu tỉnh rồi, Ngô Thế Huân rút tay muốn ôm người, cầm lên nước ấm vừa lấy từ tiếp viên hàng không cho cậu uống.

Lộc Hàm uống hết mấy ngụm nước tỉnh táo một chút, vừa muốn dụi mắt, liền bị Ngô Thế Huân chặn tay lại, ấm giọng nói, "Không được dùng tay dụi, lại quên rồi." Lộc Hàm xấu hổ ngẩng đầu cười cười với hắn, trên mặt còn mang theo vẻ lười biếng mới vừa tỉnh, một dáng vẻ nhuyễn manh dễ bắt nạt. Ngô Thế Huân bị cười đến trong lòng lại mềm thêm vài phần, giọng điệu càng mềm mỏng, "Đi, chúng ta về nhà."

Tay Ngô Thế Huân vờ bảo vệ phía sau Lộc Hàm, cho đến khi hai người lên xe Ngô trạch phái tới, Lộc Hàm mới nhớ tới hỏi: "Lúc này sao anh không cho em về nhà trước?" Ngô Thế Huân cười nói: "Em cũng đánh tiếng rồi, anh nào dám phá?"

Lộc Hàm đỏ mặt, "Sao anh cái gì cũng biết..."

"Anh không biết, nhưng có thể đoán." Ngô Thế Huân thả lỏng mà dựa vào, nghịch tay Lộc Hàm.

Lộc Hàm không nhịn được nói rõ với Ngô Thế Huân, "Em nói không mua được vé buổi sáng, ngày mai mới về nhà." Nói xong lại thử thăm dò hỏi Ngô Thế Huân: "Có phải quen nói dối là không tốt?"

Ngô Thế Huân cố ý đùa cậu, " Đúng là không tốt, anh cũng không muốn cưới người hay nói dối."

Mặt mũi Lộc Hàm trắng bệch, "Không phải... Em, em không phải... Em chỉ muốn trước tiên ở lại với anh một lúc, em... Vậy bây giờ em về nhà được không... Xin lỗi... Em..."

Cậu nói năng lộn xộn, trong mắt nhanh chóng tích đầy nước, lông mi dày chớp chớp, lập tức rơi một giọt nước mắt lớn.

Chương 24


Vẫn chưa lừa người về nhà, đã làm người ta khóc trước rồi. Ngô Thế Huân biết Lộc Hàm vừa nhìn thấy mình, tâm trạng không ổn, bây giờ không thể đùa. Vội vã ôm người vào lòng nói một bụng lời ngon ngọt, mới dỗ được.

Lộc Hàm xấu hổ, còn bị Ngô Thế Huân xoa cằm ép hỏi: "Vừa nói không cưới em, đã nóng lòng đến khóc luôn, có phải mỗi ngày luôn trông ngóng anh lấy em làm vợ?"

Hai người đùa giỡn một lượt rồi xuống xe, lão Chu đã đợi ở cửa từ lâu. Căn giờ làm cơm nóng hổi, hiếm khi Lộc Hàm muốn ăn, ăn một bát cơm đầy, không cần để Ngô Thế Huân giục cậu.

Lộc Hàm ăn xong rồi, Ngô Thế Huân vẫn còn thong thả uống canh. Cậu chống cằm trên bàn ăn, nhìn Ngô Thế Huân chằm chằm không chớp mắt, "Nước canh ngon không?"

Ngô Thế Huân nuốt ngụm canh trong miệng mới đáp: "Không biết."

"Dừng, em tự nếm." Vừa dứt lời vươn tay lấy bát canh trong tay Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nâng tay lên dễ dàng kéo người vào lòng mình, một tay vòng eo cậu, một tay đút người, "Không cho cười ngu, lại sặc giờ."

Lộc Hàm liếc xéo hắn một cái, vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn chấp nhận được đút. Nhưng lúc nãy ăn nhiều quá, uống hai ngụm rồi không uống được nữa, kéo tay Ngô Thế Huân bảo hắn sờ bụng mình, "Quá nhiều, đều phình lên rồi..." Đây là ngày đó trong điện thoại Ngô Thế Huân cười những lời cậu đã nói ở trên giường. Ngay sau đó, Lộc Hàm vòng lên cổ Ngô Thế Huân, lại gần tai hắn ấm ức nói: "Anh rất đáng ghét, còn có tâm tư ăn cơm..."

Ngô Thế Huân rũ mắt nhìn cậu một cái, ý không rõ mà cười cười, đột nhiên ôm lấy cậu đi lên lầu. Ở nhà Lộc Hàm đã quen được hắn ôm, không cảm thấy xấu hổ lắm. Người làm trong nhà biết hai người ăn cơm chậm, Lộc Hàm lại xấu hổ, dưới sự bày mưu tính kế của Ngô Thế Huân, đã không phục vụ ăn cơm, đến giờ cơm đều tránh đi hết. Trong phòng rộng lớn có thể nhìn thấy hai người bọn họ ngay. Nhanh chóng lên lầu, nút áo sơ mi của Ngô Thế Huân đã bị Lộc Hàm mở ra hết, vươn đầu lưỡi ướt mềm liếm một cái qua lại.

Hài lòng dò xét lãnh địa xong, Lộc Hàm lại rướn lên hôn Ngô Thế Huân, mặt không đổi sắc, "Tim rõ ràng đập nhanh như vậy, còn giả vờ."

Tiến vào cửa phòng ngủ, Ngô Thế Huân nâng mông Lộc Hàm, đi mấy bước đến giường, thả người đặt lên gối. Một đôi mắt đen toả sáng, gằn từng chữ một: "Từ ngày kia trở đi là như vậy, em đã ước không thể bị anh làm chết đi."

Nói đến hai chữ 'làm chết', giọng của hắn đột nhiên trầm thấp, kéo theo tình dục nồng đậm không hề che giấu. Vùi trong đệm giường mềm mại lại quen thuộc, Lộc Hàm bị choáng váng bởi mùi hương ùn ùn kéo đến của Ngô Thế Huân, sớm không biết ngày hay đêm. Cậu túm lấy áo sơ mi rộng mở của Ngô Thế Huân kéo hắn đến trên người mình, vội vàng cọ hắn: "Đúng, chơi em, dùng sức chơi em."

Động tác của Ngô Thế Huân hơi nặng, kéo quần Lộc Hàm một cái, áo trên được Lộc Hàm tự cởi. Cơ thể Lộc Hàm trần truồng muốn ôm một cái, Ngô Thế Huân đan xen mười ngón với cậu, một đường hôn xuống từ trán. Cổ đến bụng dưới, lưu lại một chuỗi dấu vết mập mờ không rõ. Lộc Hàm bị khoái cảm kích thích, cơ thể không bị khống chế mà run rẩy. Cậu đã sớm không còn mảnh vải, mà Ngô Thế Huân ngoại trừ áo sơ mi mở ra, quần tây vẫn còn mặc ngay ngắn trên người.

Sắc mặt Lộc Hàm đỏ bừng, hai tay hai chân nhỏ nhắn trắng trẻo vững vàng quấn trên người Ngô Thế Huân. Cơ thể Ngô Thế Huân chen giữa hai chân cậu, cái thứ dưới quần tây nóng cứng cùng dây lưng lạnh băng, xen nhau đụng vào mông nhỏ của cậu, làm cho cậu dần dần không chịu được.

Cậu nhẹ tay đẩy bả vai Ngô Thế Huân, trong giọng nói đã mang theo tiếng khóc, "Cởi... Cởi quần áo..."

Ngô Thế Huân cũng muốn cởi, nhưng không phải cởi theo cách như vậy. Lộc Hàm giống như thố ty tử [1], quấn chặt chẽ trên người hắn, hơi hơi rời đi một chút là khóc ngay. Mà quả thực hai người không có cách nào nhịn được nữa, nói hết lời để Lộc Hàm buông ra một chút, luống cuống tay chân đá quần và tất, Lộc Hàm vẫn còn ấm ức khóc.

Cậu khóc đến đau lòng, Ngô Thế Huân nhẹ giọng dỗ dành, hỏi sao vậy, cậu lại không nói ra được. Chỉ muốn khóc, thấy Ngô Thế Huân lại cực kỳ tủi thân, nước mắt thi nhau trào ra, đôi mắt khóc đến sưng đỏ lên. Ngô Thế Huân thở dài hôn mí mắt đỏ lên của cậu, cưng chiều lại không thể làm gì nói: "Tiểu tổ tông, nhất định khóc vỡ tim anh mới được."

Ngô Thế Huân hôn cậu như cuồng phong bão táp làm khuếch trương, chỉ chốc lát sau, Lộc Hàm không kiên nhẫn, tay run run mò tới phân thân của Ngô Thế Huân đã sớm thủ thế chờ đợi, nhiệt độ gần như làm cậu nóng rút tay về. Ổn định tâm tình, còn kéo tới miệng huyệt của mình, run giọng nói: "Tiến vào... Tiến vào..."

Thuốc bôi trơn nhỏ giọt chảy ra, miệng huyệt phấn nộn gặp phải không khí lạnh như băng, bất an mở ra đóng lại, tựa như ngượng ngùng, lại như mời gọi.

Mắt Ngô Thế Huân cũng đỏ rồi, hắn xoa ngực Lộc Hàm giữ eo chen vào bên trong. Trong nháy mắt cảm giác được lấp đầy, thoáng chốc xô đổ thần trí Lộc Hàm. Cậu chỉ có thể kéo căng đầu ngón chân, ngửa đầu chịu đựng đợt khoái cảm này, nhiệt độ quen thuộc từng tấc từng tấc nghiền ép thịt ruột cậu, chỉ là dường như thô hơn trong ký ức một chút, đoạn trước cong lên cọ mạnh qua điểm mẫn cảm nhất của cậu, làm cậu khóc ra tiếng.

"A... A... Ngô Thế Huân..." Ngô Thế Huân biết cậu muốn nói gì, nằm sấp người xuống để cậu vây quanh lưng mình, thân dưới tăng nhanh tốc độ va chạm. Thuốc bôi trơn bị ma sát quá nhanh biến thành bọt, mỗi lần đâm vào đều sẽ đụng phải tuyến tiền liệt của Lộc Hàm, làm phía trước cậu nhanh chóng ướt nhẹp, Lộc Hàm nhỏ thẳng tắp ngẩng đầu, lúc mạnh lúc nhẹ cọ lên bụng Ngô Thế Huân.

Mắt Lộc Hàm nửa nhắm nửa mở, dưới sự đâm chọc như máy đóng cọc của Ngô Thế Huân, chỉ biết cắn môi dưới câu người mà hừ hừ.

Đột nhiên, phía sau Lộc Hàm chấn kinh giống như cùng lúc vừa hút vừa mút, tiếng khóc cũng bỗng nhiên cất cao. Ngô Thế Huân biết cậu muốn bắn rồi, giữ chặt tay cậu không cho cậu sờ, dùng thêm sức thô bạo đâm vào điểm kia, mấy lần làm người bắn ra. Thời gian kéo dài cao trào rất lâu, khoái cảm bị làm bắn truyền tới toàn cơ thể, mãi chưa đi. Trong nháy mắt Lộc Hàm bắn, cào ra một vài vết tích sâu trên lưng Ngô Thế Huân. Hắn bị cậu cào một cái cảm giác đau mang đến kích thích khó tả, lật người lại, ấn cậu nằm sâu xuống, quất mạnh một cái lên vòng eo xinh đẹp đến khó tin.


Lúc Lộc Hàm câu dẫn Ngô Thế Huân trên bàn ăn, đã biết hôm nay mình chạy không thoát, căn bản không có ý định xin tha. Chỉ là đêm nay Ngô Thế Huân thực sự vượt ngoài dự đoán của cậu, đến lúc sau cậu cũng bắn không ra cái gì, Ngô Thế Huân còn đè lên cậu không biết thỏa mãn mà làm.

Làm đến lúc sau, ngay cả sức lực để gọi cậu cũng không còn, toàn thân bị bắt nạt mà đỏ lên, chỉ có thể run rẩy ở đỉnh điểm của vui sướng để lại một chuỗi nước mắt hạnh phúc.

Lúc thần trí không rõ Lộc Hàm nghĩ, có lẽ, cậu thật sực sẽ bị Ngô Thế Huân làm chết trên giường.



Sau khi Ngô Thế Huân tắm rửa xong cho Lộc Hàm, bắp đùi Lộc Hàm còn đang run, sức lực toàn thân đều bị rút sạch, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được. Mơ mơ màng màng nhớ tới, Ngô Thế Huân cho cậu uống nước, lại giống như không phải nước, cảm giác ngọt ngọt.

Lộc Hàm rất buồn ngủ, ngậm trà mật ong cũng không nuốt. Ngô Thế Huân nhìn cậu mệt thành như vậy, lúc này mới hơi hối hận chơi người dữ quá. Nhẹ nhàng vỗ mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, uống ngụm nước rồi ngủ tiếp... Bảo bối?"

Cậu cố gắng chống đỡ vực dậy chút tinh thần, nhưng vẫn không mở mắt nổi, thuận theo Ngô Thế Huân uống vào mấy ngụm nước, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Ngô Thế Huân ngồi hai chuyến máy bay đi đi về về, trở về dằn vặt đến quá nửa đêm, cũng hơi mệt chút. hắn đặt cốc lên tủ đầu giường, ôm lấy Lộc Hàm cùng ngủ. Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại trên tủ đầu giường, cái đầu tròn của cây tiên nhân cầu và con Totoro mập mập trên ly nước lẳng lặng kề nhau.

Đến trước giờ học buổi sáng, Lộc Hàm mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần. Vừa mới cử động cánh tay bên dưới, liền bị Ngô Thế Huân ôm chặt hơn. Buổi sáng giọng hơi khàn, khẽ nói vỗ về cậu: "Tiểu Lộc ngoan, ngủ thêm lát nữa."

Lộc Hàm lại nhanh chóng thiếp đi, lúc mở mắt lần nữa, đã hơn mười giờ. Ngô Thế Huân đang dựa vào đầu giường im lặng gửi mail, thấy cậu tỉnh rồi, vươn mình giả vờ che trên người cậu, cho một nụ hôn buổi sáng dính dính. Môi Lộc Hàm bị hắn liếm đến ướt cũng không trốn, nằm dưới người hắn cười khục khục (vui lòng liên tưởng nụ cười này với tiếng chim bồn câu kêu^^).

"Sao lại cười giống như chim bồ nhỏ." Cuối cùng Ngô Thế Huân trừng phạt trên miệng cậu mà dùng sức hít một hơi nói: "Nên đưa em về nhà rồi."

Lộc Hàm ôm người Ngô Thế Huân không cho hắn đứng dậy, con người đen như mực nhanh chóng xoay chuyển vài vòng nói: "Nếu không ăn cơm rồi về nha..." Ngô Thế Huân không để ý tới cậu chơi xấu, một tay đỡ mông một tay che chở lưng cậu, mang người vào phòng tắm.

Ngô Thế Huân nhanh chóng lau mặt cho cậu, Lộc Hàm vẫn còn lảm nhảm, nỗ lực thuyết phục Ngô Thế Huân, "Em đói rồi, lại nói ăn cơm không mất nhiều thời gian... Anh đáng ghét! Đại bại hoại!"

Ngô Thế Huân biết thói quen của cậu, ăn bữa này còn muốn chờ bữa trưa, kéo dài kéo dài, bản thân cũng cảm thấy không mặt mũi về nhà, lại bày ra vẻ mặt sợ sệt. Cố tình còn ngăn Ngô Thế Huân, không cho hắn về nhà cùng cậu đơn giản nói rõ ràng. Lúc đầu Ngô Thế Huân cũng không hiểu, rõ ràng dáng vẻ Lộc Hàm không phải dự định vui đùa một chút. Thậm chí có thể nói đã sớm dự định, nghiêm túc tiếp tục qua lại với hắn. Nhưng vừa nói đến về nhà gặp cha mẹ, thì trốn trốn tránh tránh.

Dáng vẻ cậu mặc cho người bắt nạt, ngược lại Ngô Thế Huân không cố ép cậu, chỉ có thể an ủi mình, có lẽ Lộc Hàm quá nhỏ, bản thân mình hơi nóng vội.

Kỳ thực không phải Lộc Hàm không muốn, cậu rất muốn, muốn đến sợ sệt. Lúc với vừa kết giao, cậu không thể tin được Ngô Thế Huân rất nghiêm túc với cậu. Về sau đã hiểu rõ, lại luôn không có cơ hội. Hơn nữa, cậu cũng không ngây thơ như vậy. Cậu biết rõ như bây giờ ở bên Ngô Thế Huân, người nhà họ Ngô tuy có nhiều chỉ trích ngầm, nhưng không đến nỗi làm khó Ngô Thế Huân. Chỉ khi nào danh xứng với thực gặp cha mẹ rồi come out, những người này đã có lý do quang minh chính đại gây khó dễ cho hắn, khiến Ngô Thế Huân khó khăn kẹp ở giữa sự nghiệp và cậu, đó là điều Lộc Hàm không muốn thấy.

Người cậu yêu tốt như vậy, nên vĩnh viễn khí phách hăng hái, sáng lấp lánh.

Một tay Ngô Thế Huân nắm sau gáy Lộc Hàm, một tay cầm miếng bánh mì phô mai từ bàn ăn đi ra cửa. Lộc Hàm rụt cổ lại ôm eo Ngô Thế Huân, bĩu môi vẫn luôm nhỏ giọng lầm bầm. Ngô Thế Huân bóp tay cậu dùng thêm chút sức dạy dỗ: "Không được mắng người."

"Cứ mắng cứ mắng!" Lộc Hàm vốn đang nhỏ giọng mắng chửi, bây giờ bắt đầu cây ngay không sợ chết đứng cố tình gây sự, "Đồ lưu manh, rút chim vô tình..." Nói rồi giọng lại thấp xuống, "Cái mông người ta còn đau đây, đã vội vã đuổi người ra ngoài..."

Ngô Thế Huân sợ cậu nói mãi, lại tự làm mình khóc. Vội vã buông tay, một tay vòng cậu trong ngực trấn an: "Đau thì nằm sấp ở ghế sau, đút bánh mì cho em ăn được không? Trên xe có sữa bò mới vừa đưa tới, là cái lần trước em nói uống ngon đó." Dứt lời liền hôn mắt cậu một cái, giọng nói hơi nghiêm túc chút hỏi: "Tự em nói, em có ngoan không, có nghe lời không?"

Lộc Hàm rất không chịu được Ngô Thế Huân nói chuyện như vậy với cậu, bình thường lúc dỗ cậu, cậu có thể làm ra độ cao mới nữa. Nhưng chỉ cần Ngô Thế Huân trở nên nghiêm túc, cậu như bị hormone quanh người Ngô Thế Huân làm hỏng đầu óc, hắn nói cái gì, chính là cái đó.

"Nghe lời, em nghe lời."

Thấy người cuối cùng cũng được dỗ yên, Ngô Thế Huân thở một hơi, nhận chìa khóa xe lão Chu đưa tới.

Mới vừa mở cửa liền đụng phải Từ Nhiên đang muốn nhấn chuông cửa. Trong tay Từ Nhiên cầm một xấp giấy to, sắc mặt tái nhợt, tôn lên hai vành mắt đen của anh rõ ràng hơn. Lộc Hàm và Từ Nhiên đều sửng sốt, Ngô Thế Huân phản ứng lại trước, sắp xếp nói: "Lão Chu tiếp đãi thư ký Từ một chút, tôi trở về rồi nói chuyện."

Từ Nhiên không biết Ngô Thế Huân phải đi làm gì, thời gian đến bao lâu, sự tình lại quá khẩn cấp. Anh mới vừa mở miệng muốn hỏi, Ngô Thế Huân đã ôm lấy Lộc Hàm đi ra ngoài.

Từ Nhiên chưa từng đến nhà Ngô Thế Huân. Ít nhất là lúc Lộc Hàm ở, không thấy anh đến.

Cậu nằm úp sấp, nghiêng đầu đặt lên đùi Ngô Thế Huân, mơ hồ không rõ nói: "Có phải là có chuyện gì gấp? Nếu không để lái xe đưa em về, anh quay lại nhìn xem, em thấy dáng vẻ anh Từ nhiên rất gấp gáp."

Ngô Thế Huân vừa bẻ một miếng nhỏ bánh mì đút cho Lộc Hàm vừa nói: "Không có chuyện gì, ăn của em đi, có muốn một ngụm sữa không?"

"Bây giờ không uống, đợi một chút ăn xong rồi uống hết một hơi mới sảng khoái." Nói xong bất mãn mà lườm một cái: "Đều tại anh, chỉ cho em uống một ngụm."

Ngô Thế Huân lại nhét một miếng bánh mì vào trong miệng cậu nói: "Sữa bò lạnh, bác sĩ nói em không được uống nhiều."

Lộc Hàm phồng má ăn bánh mì, sớm đã quên đề tài bị Ngô Thế Huân kéo đi.

—————————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sl