Chương 19 + 20
Ngô Thế Huân vốn cũng không định giấu anh, Từ Nhiên ở Ngô thị nhiều năm như vậy, ở một vị trí bí mật không bao giờ rời đi. Lúc này bởi vì lý do riêng của bản thân hắn, không coi nghĩa khí ra gì muốn rút lui, làm sao cũng phải để cho người chết hiểu rõ.
Hai người nói chuyện xong, đèn cũng vừa mới lên.
Sắc mặt Từ Nhiên càng ngày càng thờ ơ, trong mắt anh dường như thất vọng lại giống như sáng lên.
"Tôi sẽ tiếp tục cho người đi thăm dò, tin tức bây giờ không được đúng. Chuyện nội bộ của chúng ta, nói không chừng Ngô Thanh còn biết rõ hơn chính chúng ta. Không thể để người khác còn chưa làm xong thòng lọng, chúng ta đã tự chui vào trong. Vẫn là... Cẩn thận tốt hơn."
Ngô Thế Huân đáp lại, bảo Từ Nhiên mau trở về đi.
Từ Nhiên không yên lòng, muốn lưu lại ăn cơm cùng Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân chẳng hề che giấu mệt nhọc, nắm mi tâm mệt mỏi nói: "Cậu đi về trước đi, tôi không sao. Những chuyện còn lại này... Phiền cậu rồi."
Từ Nhiên còn muốn nói nữa, điện thoại vang lên.
Anh liếc nhìn di động, tắt tiếng nói với Ngô Thế Huân: "Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt, tôi gọi người đưa cơm tới."
Ngô Thế Huân dựa vào, không mở mắt chỉ khoát tay một cái.
Từ Nhiên đi ra khỏi phòng Ngô Thế Huân, mới vừa đóng cửa lại liền vô lực dựa vào cửa ngồi xổm xuống. Sức lực toàn thân đều bị một lời nói của Ngô Thế Huân rút đi, anh tình nguyện bản thân chưa từng đi hỏi Ngô Thế Huân, như vậy thì có thể tiếp tục không biết mệt mỏi ứng đối. Tất cả phương pháp, phương pháp có thể một đòn chế địch có rất nhiều.
Thế nhưng không thể.
Anh muốn ích kỉ một chút, khuyên nhủ Ngô Thế Huân. Nhưng lời nói như vậy không chỉ không nói ra được, mà ngay cả suy nghĩ một chút, đều cảm thấy vu tội Ngô Thế Huân. Cũng vu tội bản thân.
Thời gian còn lại tốt hơn rất nhiều, hai bên hợp tác nói rõ tâm ý lẫn nhau, làm việc có lý có tình, hợp tác càng hiệu quả hơn.
Từ Nhiên tìm người lần nữa điều tra những thông tin Ngô Thế Huân lấy được kia. Thời gian ngày qua ngày, Từ Nhiên kiên nhẫn chờ.
Thậm chí anh nghĩ, kết quả đến trễ một chút cũng tốt, anh không muốn đối mặt Ngô Thế Huân khi đó, cũng không nguyện đối mặt với bản thân.
Anh không muốn suy nghĩ, người Ngô Thế Huân mời, làm sao sẽ kém hơn anh.
Ngô Thế Huân biết Từ Nhiên đang cố ý kéo dài, nhưng cũng không giục anh. Từ bỏ Ngô thị, nói cho cùng không phải chuyện của một mình hắn. Những cấp dưới này theo hắn nhiều năm như vậy, người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình. Hắn trải qua mưa gió, những người này cũng trải qua. Thậm chí một vài người còn xông xáo hơn hắn, mười năm mài một kiếm, Ngô Thế Huân muốn buông tay tại thời khắc sống còn, những người dùng hết toàn bộ sức lực kéo hắn về phía trước, sẽ bị sức lực của mình phản, đầu rơi máu chảy.
Nhưng chính như vậy, bọn họ lại đứng lên. Mở đường cho Ngô Thế Huân rút lui, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Đạo lý này ai cũng hiểu, bọn họ không muốn Ngô Thế Huân thua quá khó nhìn.
Chủ ý của Ngô Thế Huân đã định, nhàn rỗi không có chuyện gì, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn ra ngoài đi dạo phố. Trị an ở Đức cũng không lạc quan, một mình hắn đi dạo phía trước, phía sau cách bốn năm bước có năm vệ sĩ áo đen đi theo. Ngô Thế Huân vừa quay đầu lại, nhất thời dở khóc dở cười, bảo bọn họ tìm chỗ mát mẻ đợi đi.
Lúc thường ở nhà, đều là cửa hàng phái người đưa album ảnh đến, đại khái hắn sẽ chọn vài kiểu dáng rồi dựa vào đó đưa quần áo tới. Chính là làm theo yêu cầu, cũng không đi đến cửa hàng mấy lần. Ra ngoài mua sắm như thế này, thật sự là lần đầu tiên của Ngô Thế Huân.
Hắn nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, vừa bắt đầu cảm thấy bản thân giống như... Hơi ngốc, có điều hắn tự an ủi mình rất nhanh, nhất định Lộc Hàm sẽ thích, cũng không phải mua cho mình, sau đó liền an tâm tiếp tục mua mua mua.
Từ Nhiên thực sự không yên lòng, ở Đức bọn họ và Ngô Thanh tự nhiên không cách nào so sánh được. Thờ điểm đối chọi gay gắt như vậy, Ngô Thế Huân còn một mình chạy lung tung ở bên này thật sự là không tưởng nổi. Có điều anh cũng không nói với Ngô Thế Huân, gọi mấy cuộc vào di động của đội trưởng đội cảnh sát, Ngô Thế Huân không muốn làm khó bọn họ, chỉ đi dạo một vòng ở trung tâm mua sắm, mới lưu luyến không buông mà trở về khách sạn.
Thời điểm trên xe nói chuyện điện thoại với Lộc Hàm còn mắng chửi Từ Nhiên một lúc lâu, Lộc Hàm cười hắn, "Ấu trĩ chết rồi, con gái mới thích đi dạo phố như vậy có được không ha ha ha..."
Ngô Thế Huân quay đầu ngẫm lại cũng cảm thấy mình hôm nay rất thiểu năng, sau khi thả lỏng lại mở miệng nói, "Rốt cuộc là ai ấu trĩ, anh đi dạo phố cũng phải cho năm vệ sĩ đi theo, chỉ sợ người khác không biết đây là ông chủ than đến từ Trung Quốc. Anh đã phí nhiều sức mới thuyết phục được bọn họ, dù sao cũng phải cách anh hai mươi mét."
Lộc Hàm nghe lời này không đúng, cau mày nói: "Anh ra ngoài cũng không để cho bảo tiêu đi theo? Ngô Thế Huân!" Lộc Hàm tuy nhỏ, nhưng biết sự tình nặng nhẹ. Ngô Thế Huân thuộc loại nhân vật nào, mặc dù khác với ngôi sao làng giải trí, ra cửa không có cảnh tượng muôn người đều đổ xô ra đường tiền hô hậu ủng. Nhưng người đánh chủ ý lên hắn, tâm tư còn hơn cả một kẻ độc ác, khác xa với muốn một chữ ký đơn giản như vậy.
Khi đó bọn họ vừa mới bắt đầu[1], có một lần cậu nói muốn đi xem phim, đương nhiên Ngô Thế Huân đồng ý.
[1] gốc là 他们刚好上那会儿: t nghĩ theo văn cảnh là lúc hai người bắt đầu quen nhau
Sau đó cậu mới biết, xe Ngô Thế Huân còn chưa rời khỏi bãi đậu xe ngầm, toàn bộ vệ sĩ tư nhân của hắn đã điều động đến rạp chiếu phim. Ngô Thế Huân không cho đặt bao hết rạp, bọn họ liền mua tất cả vé trước sau trái phải Ngô Thế Huân, vây quanh hai người họ cực kỳ chặt chẽ.
Chuyện này vẫn là lão Chu vì tranh công với Ngô Thế Huân nói lỡ miệng, từ đó về sau, ngoài miệng Lộc Hàm không nói, nhưng cũng không nhắc yêu cầu đột nhiên gì nữa.Cậu muốn làm gì, trước tiên nghĩ có bất tiện với Ngô Thế Huân không, sau đó nói trước hai ngày cho hắn biết để chuẩn bị tốt.
Ngô Thế Huân biết tự mình nói sai, vội vàng trấn an: "Đi theo đi theo, không có không cho theo, anh chỉ than vãn một chút... Tiểu Lộc, không tức giận."
"Em không hề tức giận, em lo lắng." Giọng Lộc Hàm thấp xuống, "Anh chạy xa như thế, ở trong nước còn cẩn thận như vậy, đi ra ngoài làm sao có thể chủ quan? Cả ngày anh gọi điện thoại đến dặn cái này dặn cái kia, có cái nào em sẽ không nghe anh, nhưng mà chỉ có anh lo lắng cho em, em không lo lắng cho anh sao."
Ngô Thế Huân nghe giọng nghẹo ngào mơ hồ bên kia, đau lòng không chịu được, chỉ có thể hạ thấp làm vợ nhỏ, thẳng thắn nhận sai rồi, bảo đảm từ nay về sau kiên quyết không phạm lỗi, thỉnh cầu tổ chức cho hắn một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời.
Dỗ dành xong lại hỏi, "Tiểu Lộc, nếu như anh không có tiền, em vẫn phải cho vệ sĩ bảo vệ anh."
Lộc Hàm cười, "Không có tiền ai còn biết được hại anh? Còn cần vệ sĩ làm gì? Em còn hi vọng anh không có tiền, chờ em tốt nghiệp sẽ tìm công ty nước ngoài đi làm, nuôi sống anh không thành vấn đề..." Lộc Hàm nói bản thân tốt đẹp lên, "Lúc đó em chính là kim chủ của anh, muốn gặp mặt gọi LộcL tiên sinh!"
Ngô Thế Huân nhịn cười nói: "Được được được, Lộc tiên sinh thật có chí hướng."
Ngô Thế Huân hỏi Lộc Hàm tình huống thực tập, không nhịn được muốn đùa giỡn một chút, "Tiểu Lộc, có nhớ anh không?"
"Lúc đầu nhớ, bây giờ không nhớ." Giọng nói Lộc Hàm lại trở nên ủ rù ủ rũ, "Anh lại không ngoan, em sẽ không thích anh!"
"Em không nhớ anh, anh lại nhớ em nhớ muốn chết." Ngô Thế Huân tận lực hạ thấp giọng cười, âm thanh khiêu gợi trêu chọc Lộc Hàm đỏ bừng mặt, "Tối hôm qua... còn mơ thấy em..."
"Trong mộng cũng phóng đãng như vậy, ôm anh khóc lóc xin anh đi vào, lấy ngón tay còn không hài lòng, nhất định anh phải..."
"Ngô Thế Huân!" Lộc Hàm thực sự nghe không vô, quát to một tiếng cắt ngang lời hắn. Ngô Thế Huân lại cười, "Ồ... Tiểu Lộc xấu hổ, anh không nói nữa."
Lộc Hàm vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng vẫn không muốn cúp điện thoại, nỗ lực đổi một đề tài lành mạnh tán gẫu. Liền hỏi Ngô Thế Huân ở khách sạn có quen hay không, kết quả Ngô Thế Huân cho cậu một câu không ôm cậu thì không ngủ được, mắt thấy về sau còn phát triển theo xu thế mười nghìn chữ tiểu hoàng văn[2], Lộc Hàm lanh tay lẹ mắt nhanh chóng cúp điện thoại.
[2] gốc là 小黄文: ý là viết cảnh H mười nghìn chữ
Ngô Thế Huân cầm di động nhắm hai mắt cười, đại thế chưa đi, bản thân ôm đùi lớn kim chủ trước, còn có gì đáng sợ.
Hai lính đánh thuê người Đức canh giữ ở cửa nhỏ giọng trò chuyện, "Ông chủ Ngô này lúc thường nhìn rất nghiêm túc, không ngờ lại đối xử với người yêu như vậy..." Hắn quay đầu hỏi đội trưởng đội cảnh sát, người Trung Quốc các người nói như thế nào nhỉ, trước đây tôi từng nghe, loại ở bên ngoài rất giỏi, thế nhưng sợ vợ đó?
Đội trưởng mặt không biểu cảm nói ba chữ: Vợ quản nghiêm.
Một lính đánh thuê trong đó hiểu một chút tiếng Trung, nghiêm túc suy nghĩ một hồi nói với một lính đánh thuê khác nói: "Viêm khí quản[3], đây cũng là loại bệnh rất nghiêm trọng, thở không ra hơi!"
[3] viêm khí quản 气管炎(qìguǎn yán)đọc giống vợ quản nghiêm 妻管严(qī guǎn yán)
Một người khác vừa nghe cảm thấy kính nể, bị khó thở không được tức giận vẫn còn sến như vậy, ông chủ Ngô này rất không bình thường mà!
Chương 20
Chuyện ở Đức không vội vàng nhất thời được, Ngô Thế Huân sắp xếp theo dõi tiếp, mang theo trợ lý lặng lẽ về nước.
Ngày cuối cùng thực tập thật ra không cần lên lớp, sau bữa sáng mọi người bắt đầu thu dọn hành lý của mình. Lúc mười giờ, lãnh đạo mở một cuộc họp ngắn cho mọi người ở cổng căn cứ.
Hai mươi ngày thực tập kết thúc, tất cả mọi người có cảm xúc không nỡ. Muốn đi mua quà lưu niệm địa phương, nơi đây nhiều hồ điệp, hơn nữa có hồ điệp đuôi phượng rất đẹp, thôn dân liền đi bắt làm tiêu bản để bán. Lộc Hàm cảm thấy cái này quá tàn nhẫn, không đi mua.
Lộc Hàm thu dọn chậu rửa mặt cậu mua lúc đến và nước tẩy rửa chỉ dùng mấy lần gì đó, đều cho bà lão bán điểm tâm dưới lầu.
Bà cụ kia đoán chừng sống ở bên cạnh, bắt đầu từ ngày thứ hai sau khi bọn họ đến, mỗi buổi sáng đều xách giỏ tới bán khoai tây và khoai lang đỏ hấp, sau đó chậm rãi tăng thêm phẩm loại, bắp ngô cái thứ đều có.
Bên chân bà cụ đã thả mấy bình thuốc tẩy. Lúc Lộc Hàm cho bà, bà cụ rất vui nói rất nhiều lần cám ơn. Lôi kéo Lộc Hàm muốn cho cậu khoai tây hấp, Lộc Hàm dùng lời lẽ ân cần trả lời mình đã ăn sáng rồi, thật sự ăn không vô, bà cụ mới do dự lấy về, khi Lộc Hàm đi thật xa quay đầu lại, phát hiện bà cụ còn đang nhìn cậu cười.
Trước khi về Lộc Hàm bị thầy Kiều gọi đi, sửa sang lại tiêu bản các bạn làm lúc thực tập. Ba người bọn A Tứ, một giờ trước đã ngồi xe học sinh về rồi. Lộc Hàm và thầy Kiều lên xe buýt của giáo viên. Dọc theo đường đi không sôi nổi giống như lúc đến, các thầy cô nếu không nhỏ giọng thì thầm nói chuyện, thì đeo tai nghe nghỉ ngơi.
Lộc Hàm cũng buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ một đường.
Xe buýt trở lại thành phố, đã gần tới sáu giờ. Cũng giống như lúc đến vậy, trên đường xuống núi bọn họ thể nghiệm được sự thay đổi rõ ràng của nhiệt độ. Trước khi xuống xe, Lộc Hàm cởi áo hoodie sao có mũ Ngô Thế Huân mua, đeo cặp sách xếp hàng lấy hành lý của mình.
Xe đậu ở cổng trường học của họ, mấy ngày nay là thời gian đón chào bạn mới, qua lại đều là tân sinh viên và phụ huynh.
Lộc Hàm kéo hành lý đi tới cửa, một đoạn đường ngắn ngủi, bị ngăn lại hỏi đường ba lần. Vừa muốn quẹt thẻ vào cổng trường, cổ tay lại bị người ta tóm lấy.
Giữa ban ngày, Lộc Hàm cũng không bị hù dọa. Thay vào đó phản ứng đầu tiên là, ngón tay này khớp xương rõ ràng, thật sự rất đẹp.
"Người khác đã về từ sớm..."
Lộc Hàm quay đầu nhìn lại, một đôi mắt thâm thúy của Ngô Thế Huân nhìn cậu chằm chằm, bởi vì gần nhau, Lộc Hàm bị mê hoặc mà suýt chút nữa hôn lên.
Ngô Thế Huân cười lui về phía sau một chút, nhưng mà vẫn nắm cổ tay cậu, đổi hướng ôm người đi ra ngoài.
Lộc Hàm vẫn còn lúng túng, toàn thân bị vui sướng xối từ đầu đến chân, cậu cũng trở tay nắm chặt tay Ngô Thế Huân.
Khi tài xế đi tới bỏ hành lý của Lộc Hàm vào cốp, Lộc Hàm đã bị Ngô Thế Huân đè ngồi xuống ghế sau thô bạo hôn xuống.
Nụ hôn được chờ đợi từ lâu trở nên vô cùng nhiệt tình, Lộc Hàm được Ngô Thế Huân đỡ cổ nâng về phía hắn, lưỡi hắn chỉ thoáng băn khoăn ở bờ môi Lộc Hàm liền tiến quân thần tốc, đảo qua hàm răng và cằm trên của cậu, để lại hơi thở của hắn ở mọi nơi.
Trợ lý đi cùng tới trường học không lên xe, tài xế im lặng không lên tiếng nâng vách ngăn lên lái về phía khách sạn.
Lửa nóng tình dục càng cháy càng mãnh liệt, Lộc Hàm bị hôn không khống chế được nước bọt dọc theo khóe miệng cậu chảy ra. Nhìn dáng vẻ này của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân càng không nhịn được, ôm người lên đùi mình, mặt đối mặt ôm hôn. Áo ngắn tay của Lộc Hàm bị kéo từ cổ áo xuống vai, lộ ra một mảng lớn xương quai xanh và lồng ngực trắng nõn.
Kỳ nghỉ mỗi ngày vành tai tóc mai chạm nhau, hơn nửa tháng này đã sớm vượt qua giới hạn nhẫn nại của Lộc Hàm, tế bào toàn thân đều kêu gào lên muốn Ngô Thế Huân vuốt ve.
Cậu mềm nhũn như nước trong ngực Ngô Thế Huân, bị bóp tròn niết phẳng tùy ý. Phút chốc Ngô Thế Huân vừa rời môi cậu để hôn cổ, Lộc Hàm sẽ tấm tức khóc rồi bắt đầu rên rỉ. Ngô Thế Huân nghe mà da đầu căng thẳng, lại đến gần giữ đầu Lộc Hàm lại hôn cậu đến không thở được.
Quần bò Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân kéo xuống lộ ra nửa cái mông tròn, thịt mềm bị siết đến hơi đau, thế nhưng lúc tay Ngô Thế Huân ra sức xoa lên thì cậu không có cảm giác hơi đau, chỉ có cảm giác ngứa ngáy.
Dưới sự vuốt ve mạnh mẽ của Ngô Thế Huân, ngứa ngáy này không những không giảm bớt, ngược lại càng đốt càng vượng. 'Người anh em' của Ngô Thế Huân đã có phản ứng từ lâu, cuối cùng quần tây không giấu được bí mật, một vật lớn nóng bỏng cứng rắn chọc vào Lộc Hàm, khiến cho cậu rơi nước mắt không ngừng.
Tài xế trực tiếp lái xe đến bãi đậu xe ngầm của khách sạn rồi tự giác rời đi, Lộc Hàm bị đè ngã xuống ghế sau, áo ngắn tay bị Ngô Thế Huân vén lên, hắn thuận lợi mút vào hai điểm nhạy cảm trước ngực Lộc Hàm. Ngô Thế Huân hút một chút, Lộc Hàm sẽ hơi run rẩy không kiểm soát, chỉ chốc lát sau thì không chịu nổi.
Cậu nhẹ tay đẩy đầu Ngô Thế Huân đầu, "Đừng... Đừng như vậy..."
Ngô Thế Huân cũng không nỡ lòng bỏ muốn Lộc Hàm ngay trong xe, hắn chống nửa người trên rướn lên, ngậm lấy môi Lộc Hàm tỉ mỉ hôn, dần dần làm dịu lửa cho nhau.
May là như vậy không chơi đao thật súng thật, đôi môi và khóe mắt Lộc Hàm đã trở nên hồng hồng, trong mắt ẩn chứa nước mắt muốn rơi lại không, một dáng vẻ vừa bị bắt nạt hung tợn, Ngô Thế Huân thấy được hô hấp chợt ngừng lại. Hắn cúi người lấy khăn giấy mềm ra lau mặt cho Lộc Hàm, Lộc Hàm mềm nhũn được Ngô Thế Huân ôm dựa vào vai hắn, mặc Ngô Thế Huân lau mặt sửa lại tóc cho cậu.
Áo ngắn tay của Lộc Hàm đã bị chà đạp mà không còn hình dáng, Ngô Thế Huân lấy áo vét của hắn qua bọc cậu lại, mới dẫn người xuống xe.
Áo vét mặc lên người Lộc Hàm che thẳng đến đùi, giống như một đứa trẻ trộm mặc quần áo người lớn.
Trong thang máy nhiều người, hai người đi vào đã thu được sự chú ý từ bốn phương tám hướng. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, những ánh nhìn này rất nhanh đã được thu lại. Lộc Hàm xấu hổ cúi đầu, Ngô Thế Huân theo tay áo vét tìm tới tay cậu nắm chặt, Lộc Hàm cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn để cho hắn nắm.
Từng tầng từng tầng giảm bớt người, cuối cùng trong thang máy chỉ còn lại hai người bọn họ. Rốt cuộc Lộc Hàm không nhịn được, cơ thể run rẩy dựa lên người Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân ôm cậu, hôn lên đỉnh đầu cậu. Lộc Hàm vươn tay ra khỏi áo vét quấn quanh eo Ngô Thế Huân, dùng sức hít hà mùi trên người hắn, gò má cọ cọ lồng ngực hắn.
Áo vétNgô Thế Huân và quần áo Lộc Hàm đều rơi xuống huyền quan, Lộc Hàm chỉ mặc một cái quần lót nhỏ bị Ngô Thế Huân vừa ôm vừa hôn đi về phòng ngủ.
Tay Lộc Hàm vòng chặt lấy cổ Ngô Thế Huân không cho hắn cử động, không ngừng lại gần muốn hôn, Ngô Thế Huân bị dính đến không có cách nào, chỉ có thể dùng hai tay sờ xuống dưới, bóp eo lưng Lộc Hàm tới tới lui lui dùng sức mà bóp. Lộc Hàm bị bóp không còn sức lực ôm hắn, Ngô Thế Huân mới đứng dậy lấy thuốc bôi trơn.
Vừa nãy ở trên xe hai điểm hồng hồng được Ngô Thế Huân hút qua, cứng rắn đứng thẳng. Ngô Thế Huân cúi người cắn vào miệng đảo qua đảo lại, nâng hai chân Lộc Hàm lên gác trên vai mình, chờ bôi trơn trong tay ấm rồi, mới nhẹ nhàng bôi lên miệng huyệt.
Lộc Hàm rơi vào trầm mê của tình dục do Ngô Thế Huân mang tới, cậu muốn nhìn kỹ Ngô Thế Huân, thế nhưng một tầng nước mắt che lại không thấy rõ, cậu muốn Ngô Thế Huân hôn nhẹ cậu, Ngô Thế Huân lại nằm nhoài lên ngực không để ý tới cậu.
Lộc Hàm tủi thân, cắn ngón tay nho nhỏ khóc. Ngô Thế Huân đang trồng dâu tây trên người cậu nghe thấy tim cũng muốn vỡ luôn, nhanh chóng ngẩng đầu hỏi sao vậy. Lộc Hàm không để ý tới hắn, hậu huyệt lại theo tiếng khóc thút thít chốc chốc mút ngón tay Ngô Thế Huân vào, mút đến da đầu Ngô Thế Huân cũng đã tê rần.
"Cục cưng, Tiểu Lộc, sao vậy... Hử?" Ngô Thế Huân dùng trán cọ gò má Lộc Hàm, trong giọng nói khàn khàn mang theo tình dục.
Môi Lộc Hàm bị hôn đỏ hiện ra ánh nước, nháy mắt mấy cái liền rơi ra một chuỗi nước mắt, "Đồ khốn... Không hôn em..."
Ngô Thế Huân nhìn cậu nấc bởi vì khóc, cười nhẹ một tiếng, chọc tới trong lòng Lộc Hàm run lên.
"Tiểu túi khóc, đồ khốn đến hôn em." Nói rồi cắn chặt môi dưới Lộc Hàm, dựa theo kiểu Lộc Hàm thích nhất, mềm nhẹ nóng ẩm mà liếm láp. Ba ngón tay cắm ở phía sau cậu mở rộng nhưng không có một tia ý tứ dịu dàng nhanh chóng ra vào.
Lộc Hàm thỏa mãn được hôn, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Một bên bị hôn, một bên khóc thút thít, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Ngô Thế Huân, muốn điên rồi mùi thơm ngọt ngào đó hun Ngô Thế Huân đến choáng váng.
Lộc Hàm cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, từ khi nhìn thấy Ngô Thế Huân, liền không nhịn được muốn khóc. Lúc này khóc lên lại không dừng được.
Bản thân cậu không biết, Ngô Thế Huân lại biết rõ. Lộc Hàm nhớ hắn nhớ đến dằn vặt rồi, đây là đang làm nũng sao.
Phía dưới mở rộng gần như xong, Ngô Thế Huân kéo ra chút khoảng cách chuẩn bị đi vào, mới vừa lui lại, Lộc Hàm lập tức cắn môi muốn khóc. Ngô Thế Huân vội vàng nửa ôm lấy người dỗ dành, "Anh muốn đi vào, lại khóc muốn sặc sao."
Toàn thân Lộc Hàm đã ửng hồng, cơ thể nhỏ bé nóng nóng run rẩy được Ngô Thế Huân ôm vào trong lòng, nghe vậy thút thít nói: "Em không khóc, anh... Anh mau vào..." Nói còn chưa dứt lời, lại rớt xuống một chuỗi nước mắt.
Ngô Thế Huân đau lòng hỏng mất, vỗ về lưng cậu cho người thuận khí, môi kề sát sau tai cậu dịu dàng nói: "Bảo bảo, Tiểu Lộc, anh không tốt, nên đến thăm em sớm hơn."
Hắn ôm người vào ngực dỗ, vừa nói trước tiên không làm, đợi lát nữa làm tiếp, Lộc Hàm đã nặng nề lắc đầu, tự nằm xuống, đỏ mắt nhìn Ngô Thế Huân nói: "Vào đi, hợp làm một với em."
Ngô Thế Huân cũng đã sớm mất kiên nhẫn, đỡ chính mình chậm rãi tiến vào nơi nóng ướt chặt chẽ kia.
Hai người đã lâu chưa làm, thêm vào Lộc Hàm luôn khóc, mở rộng không làm hoàn toàn, Ngô Thế Huân quá lớn, Lộc Hàm đau nhíu mày lại.
Ngô Thế Huân vừa muốn lui ra một ít, lại bị Lộc Hàm ôm lấy eo không tha. Hắn không thể làm gì khác hơn là xoa xung quanh miệng huyệt Lộc Hàm, khàn khàn nói: "Tiểu Lộc... Thả lỏng."
Lộc Hàm cắn môi, dùng tay tự tách hai chân, trong mắt có nước mắt không ngừng lăn ra. Ngô Thế Huân khom lưng hôn dỗ cậu, phía dưới vừa xoa bóp vừa chậm rãi đi vào.
Nơi bị tiến vào rõ ràng có phần không chịu nổi, nhưng lại tham ăn vô cùng, khẽ co khẽ rút cắn Ngô Thế Huân. Lộc Hàm ngước lên muốn chờ cơn đau đớn và khoái cảm qua đi, cảm giác mãnh liệt kích thích ngón chân cậu cuộn lại, Ngô Thế Huân ghé vào lỗ tai cậu đè nén nói, "Tiểu Lộc... Ngoan... Thả lỏng."
Lộc Hàm đổi thành hai chân quấn trên eo Ngô Thế Huân, cánh tay ôm cổ Ngô Thế Huân, đôi môi như cánh hoa hôn khắp mặt Ngô Thế Huân, như con mèo nhỏ, liếm mặt Ngô Thế Huân đều là nước bọt.
Ngô Thế Huân dần dần tăng nhanh tốc độ đân rút và lực dưới thân, phía trên lại ôm chặt Lộc Hàm, mặc cho Lộc Hàm vừa liếm vừa hôn. Lộc Hàm bị chọc nhảy dựng lên trong lồng ngực Ngô Thế Huân, ôm chặt Ngô Thế Huân không buông tay. Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm đang nhẹ nhàng cắn mũi hắn Lộc Hàm thấp giọng cười nói: "Mèo con, răng mài nhọn chưa? Hửm?"
Lộc Hàm vừa nghe hắn nói lại muốn khóc, vừa ấm ức nhìn hắn vừa vô cùng đáng thương rơi nước mắt, ấm áp yêu thương trong mắt gần như muốn nhấn chìm Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân nhắm mắt, miễn cưỡng đè xuống kích động muốn dùng sức làm hỏng Lộc Hàm, cúi đầu xuống cắn bên cổ cậu, để lại ký hiệu rõ ràng mới nhả ra.
Lộc Hàm không muốn Ngô Thế Huân buông cậu ra, nhất định phải một mực ôm mới được, Ngô Thế Huân lại lo lắng vẫn luôn đè lên như vậy Lộc Hàm sẽ đau lưng, vì vậy nâng lưng cậu ôm người ngồi xuống, đổi thành tư thế mặt đối mặt.
Lần này tiến vào rất sâu, Lộc Hàm ngửa cổ rên một tiếng thật dài, hoàn toàn mềm nhũn trong ngực Ngô Thế Huân, ngay cả sức để khóc cũng không có, đầu gối lên vai Ngô Thế Huân chỉ biết nhỏ giọng khóc thút thít. Ngô Thế Huân cũng bị lần kẹp chặt này suýt chút nữa bắn ra, hắn đỏ mắt, một bên trừng phạt giống như đánh lên mông thịt mềm mại của Lộc Hàm, một bên nhanh chóng đâm chọc.
Lộc Hàm bị chọc bất ngờ mất tâm thần, khoái cảm lớp này hơn lớp kia ném cậu càng ném càng cao, căn bản không kịp bảo Ngô Thế Huân chậm lại, chỉ ôm chặt eo Ngô Thế Huân, ưỡn một cái bắn ra.
Ngô Thế Huân cũng không ngờ hôm nay làm cậu bắn nhanh như vậy, trên mặt hiện ra chút ý cười dịu dàng, lúc chờ Lộc Hàm thoáng bình tĩnh lại chút, trước tiên nâng mông cậu rút bản thân ra. Mới vừa qua cao trào là giai đoạn không kịp thích ứng, lúc này cảm giác mãnh liệt lại chỉ đưa đến sự khó chịu, Lộc Hàm cảm thấy hơi mất mặt, nhưng trước mắt cậu tự mở hai chân ngồi trong ngực người kia, còn có gì xấu hổ hơn thế này sao.
"Đáng ghét..." Lộc Hàm thở dốc hơi bình tĩnh, dựa vào bên cổ Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn hắn, "Cái này không thể trách em... Ai cho anh dùng sức như vậy..."
Ngô Thế Huân bắt lấy tay Lộc Hàm mang đến nơi cứng nóng của mình nói: "Ừ, trách nó."
Lộc Hàm bị nóng rụt tay lại, Ngô Thế Huân giữ không cho cậu thu lại. Lộc Hàm cũng không giãy giụa nữa, cúi đầu nhìn thứ mới ra khỏi cơ thể mình. Phía dưới thẳng tắp, nhưng đầu lại to ra, gân xanh quấn quanh cán, toàn là nước không biêt là bôi trơn hay là dịch ruột non của Lộc Hàm.
Cậu nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, tay vẫn còn ở lại nơi đó, dùng chút lực vuốt lên xuống cho Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân bị cậu làm cho hô hấp bắt đầu nặng nề, cúi đầu hôn cậu nói: "Tiểu Lộc giỏi quá."
Cái thứ nóng bỏng trong tay mình lại thô to hơn mấy phần, dần dần Lộc Hàm lại không vừa lòng, cảm giác hư không trong cơ thể càng ngày càng rõ ràng, mặt sau trống không, lại muốn...
Ngô Thế Huân cảm giác được Lộc Hàm uốn éo người cọ hắn, hắn nhịn khó chịu muốn chết, lại chống đỡ không nói. Ý tứ ám chỉ của Lộc Hàm càng ngày càng mạnh, ngón tay cậu mơn trớn đỉnh Ngô Thế Huân, lấy đi nước bởi vì quá kích động mà tràn ra liếm một cái, thấy Ngô Thế Huân vẫn không có phản ứng, khóe mắt hồng càng diễm lệ, không thể làm gì khác hơn là cầu nói, "Em muốn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro