Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 + 16

Vùng thuần nông như vậy, Lộc Hàm chưa bao giờ tiếp xúc qua. Rất nhiều bạn học phàn nàn ký túc xá ẩm ướt, hai mươi người vào một cửa hàng lớn, khẩu phần ăn không nhiều lắm. Cái làm người ta khó chịu nhất, là ký túc xá không có phòng tắm, mỗi ngày đều phải đến nhà nghỉ rất xa góp tiền thuê phòng tắm.

Nhưng Lộc Hàm vẫn cảm thấy vô cùng thú vị, buổi sáng ngày đầu tiên, mọi người xếp thành một hàng lên núi, nữ sinh mang theo mũ che nắng đủ màu sắc, nam sinh vác cuốc, đều là dáng vẻ thanh xuân phơi phới. Đi qua sạp bán đồ ăn của một bà cụ ở ven đường, hai con nhím nằm úp sấp trên chân bà đã câu mất nửa hồn của Lộc Hàm, đi qua thật xa vẫn không nhịn được phải quay lại sờ sờ mới thôi. Lộc Hàm cảm thấy con nhím không đâm người như trong tưởng tượng, phát hiện mới này lúc về nhất định phải nói cho Ngô Thế Huân biết!

Thầy giáo dẫn dắt đội họ Kiều, bộ dáng cao to, gầy teo, đi rất nhanh. Vì để các nữ sinh đỡ vất vả và an toàn, ông đi sau cùng, trùng hợp bắt được Lộc Hàm và A Tứ lén ra ngoài đi sờ nhím. Đôi mắt thầy Kiều mang theo ý cười, quát lớn: "Làm gì ở đó!"

A Tứ đến gần nịnh nọt thấy sang bắt quàng làm họ với thầy Kiều, Lộc Hàm cười nhẹ với ông. Thầy Kiều vung tay lên nói: "Nhanh lên đi cùng đội, nữ sinh còn đi nhanh hơn hai cậu."

Hai người bọn họ vừa đi chưa được vài bước, thầy Kiều đã gọi: "Đứng lại!" A Tứ và Lộc Hàm không hiểu quay đầu nhìn, lại nghe thầy giáo nói: "Trình Thi, cậu cũng nên cầm ít đồ đi. Đừng bắt nạt người ta thân cao thì..."

"Tuân lệnh!" A Tứ không đợi thầy giáo nói xong, đã cầm một cái cuốc và cái xẻng nhỏ từ tay Lộc Hàm nói: "Ôi, xã hội này chỉ nhìn mặt!"

Đi chưa được mấy bước, lại nhỏ giọng nhắc, "Ơ kìa, không phải tôi đã nói từ trước, đừng gọi tên tôi mà..."

Lộc Hàm không nói lời nào, vừa đi về phía trước vừa học theo những bạn khác, vác cuốc lên vai mình, vô cùng phóng khoáng. A Tứ quay đầu nhìn cậu, nắng sớm tung bay rơi trên mặt Lộc Hàm, khóe miệng hơi cong lên làm cho y có loại cảm giác câu nhân, trong đầu A Tứ dường như muốn nhảy ra bốn chữ "Da trắng mỹ mạo".

Y lắc đầu một cái, vội vàng đem ý nghĩ đại nghịch bất đạo này ném ra khỏi đầu.

Vừa vào núi, nhiệt độ liền thấp hơn nhiệt độ bên ngoài.

Trải đầy núi đồi là cây cao to lâu năm, che hết ánh sáng mặt trời trên đỉnh núi. Các bạn học leo núi đi qua khu rừng ẩm ướt và lạnh lẽo, không ai có thể tưởng tượng rằng đây là tháng tám ở Tây An.

Ban đầu không có đường lên núi, chỉ có con đường mòn do giáo viên và sinh viên đến khảo sát hằng năm dẫm ra. Sau một mùa xuân cỏ dại mọc lên lần nữa, dưới sự dẫn dắt của A Tứ trong tay mỗi sinh viên cầm thêm một cái gậy để kéo cỏ dại. Đều là đoạn cành cây khô nhặt trên mặt đất, mọi người giống như học sinh tiểu học so xem ai có cành cây vừa thẳng vừa rắn chắc, cười nhạo cành cành cây của người khác bị ẩm nên dễ mục chưa đánh đã gãy, có người vui có người buồn, đều không nghiêm túc được.

A Tứ so một vòng tự nhận bản thân mình là giỏi nhất, vô cùng thần bí mà nói còn nghĩ ra một cái tên tệ hại, "Ngô, cậu biết không? Cái này gọi là... Đả! Cẩu! Bổng!"

Lộc Hàm không nhìn y, A Tứ lại vội vã dâng lên một bảo vật khác, "Này đây là đồ chơi tốt tôi nghìn chọn vạn tuyển sửa sửa cắt cắt, tuyệt đối là... Ừm... Tuy rằng không được như cái của tôi... Nhưng... Này Ngô, chờ tôi với..."

"Thần khí thứ hai của lớp, tôi không nói hai lời đã đưa cho cậu, không cảm động thì thôi đi... Còn dám không đợi tôi..."

Lộc Hàm mặc y lải nhải bên tai mình, chuyên tâm dẫm mạnh lên bụi cỏ.

Lúc leo lên gần nửa sườn núi, có một phiến đá tự nhiên rất lớn.

Thầy Kiều gọi mọi người tập hợp lại, bắt đầu giảng về vài loại dương xỉ bọn họ hái được trên đường. Thầy nói rất kỹ, các sinh viên cũng nghiêm túc lắng nghe. Không giống như ở trường học, giáo viên mở PPT ra, sinh viên phía dưới sẽ mở điện thoại ra.

"Bụi cây này được, cây nắp ấm rất phong phú, lát nữa thì ép thành tiêu bản... Ai hái?"

"Là Ngô... Lộc Hàm... Lộc Hàm hái!" A Tứ vô cùng hăng hái hô to.

"Tốt lắm, Lộc Hàm đợi một lúc nữa nhớ đi ép tiêu bản cái này."

"Vâng, thưa thầy." Lộc Hàm nhẹ giọng đáp lại, chuyên tâm nghe thầy giáo nói tiếp.

A Tứ kích động đến không kiềm lại được, lôi kéo Lộc Hàm thấp giọng phấn chấn nói: "Cậu sướng rồi, thầy nói hái được tiêu bản đạt yêu cầu, có thể không cần tham gia bài kiểm tra dương xỉ vào buổi chiều!"

Lộc Hàm không lên tiếng, vẫn tiếp tục ngie thầy giảng.

A Tứ đã quen với Lộc Hàm như vậy, ở trong thế giới của y, sẽ thật kỳ lạ nếu như ngày nào đó Lộc Hàm hoạt bát vừa cười vừa nói không ngừng.

Vừa đi vừa chơi, còn chạy lại chỗ mấy nữ sinh hỏi han vài câu, A Tứ mới phát hiện không thấy Lộc Hàm từ lâu. Hắn lớn tiếng gọi về phía trước không ai trả lời, lại nhìn ra sau, thế nhưng phía sau cũng chẳng có người.

A Tứ nhất thời luống cuống, thôn trấn này tuy rằng không phải rất hẻo lánh, nhưng người mất tích trên núi không phải là trò đùa, lúc vừa vào núi di động đã mất tín hiệu.

Y vừa quyết định muốn đi nói với giáo viên, chợt nhìn thấy Lộc Hàm đi ra từ bên trái khu rừng. A Tứ nhanh chóng lao tới, "Cậu đi đây vậy? Tổ tông cậu làm tôi sợ muốn chết, đây là nơi nào, có thể đi lung tung được sao?"

Trên áo khoác của Lộc Hàm bám vài lá cây, giơ đồ trong tay lên nói: "Đợi lát nữa lên núi, cậu nói với thầy đây là do cậu hái được." Cậu nói xong nhét đồ vào tay A Tứ, đi theo đội ngũ.

"Đúng rồi, cái này là..." Lộc Hàm nói xong thấy trên mặt A Tứ vẫn còn lo sợ lại nói: "Tôi không sao, thấy nó ở bên cạnh mới đi qua, đi vào cũng không xa lắm. Cánh rừng này rậm, cậu đứng ở ngoài nên không nhìn thấy tôi, vừa nghe thấy cậu gọi thì tôi đi ra."


A Tứ là một người hoạt bát không chịu ngồi yên, thấy Lộc Hàm thật sự không sao, lại không kiềm chế được cầm tiêu bản của mình đi khoe với bạn học. Mọi người phối hợp mà biểu đạt kính ngưỡng hâm mộ, A Tứ mới thỏa mãn mà trở lại.

Lộc Hàm cảm thấy y và Husky ở nhà khá giống nhau, luôn thử thăm dò muốn ra ngoài chơi, kết quả mỗi lần cũng chưa đi xa đã quay lại bên cạnh lượn quanh chân.

Lại nhớ nhà, nhớ lão Chu, nhớ Husky.

Nhớ Ngô Thế Huân.

Tính toán một chút, lúc này chắc là Ngô Thế Huân vẫn đang trên máy bay. Không biết có nhớ cậu như cậu nhớ hắn hay không. Lộc Hàm bị một chuỗi ý nghĩ của bản thân quấn lấy chỉ muốn cười, nhất định là có Ngô Thế Huân cũng nhớ cậu, rất rất nhớ.

Buổi chiều xuống núi, tất cả mọi người mệt không nhấc nổi chân. Trong sân căn cứ có một cái cái đu quay, Lộc Hàm ngồi lên đung đưa, A Tứ lại ngồi xổm bên chân cậu nghỉ ngơi. Lộc Hàm vừa cúi đầu nhìn nhịn không được phì cười "Cậu giống con Husky nhà tôi thế."

A Tứ thấy cậu cười ngây người một chút, dứt khoát ngồi xuống đất nói: "Chó nhà cậu có biết ngồi như vậy không?"

"Biết." Lộc Hàm nghiêm túc đáp.

A Tứ bày ra bộ dáng muốn nằm xuống, Lộc Hàm sợ y mất mặt, vội vã ngăn lại: "Thôi thôi, không cười cậu nữa."

"Ngô, cậu nhớ nhà sao?" Tuy rằng trước đây Lộc Hàm cũng không nói nhiều, nhưng hai ngày nay A Tứ có thể cảm nhận được rõ ràng Lộc Hàm không vui lắm.

Lộc Hàm lại không cảm thấy biểu hiện của mình rõ ràng như vậy, thật ra cậu rất thích nơi này, nhưng mà vẫn kém nhà Ngô Thế Huân nhiều...

Có điều đến đây rồi cũng nên để ở trong lòng, đã đến thì phải chăm chỉ thực tập. Cậu đung đưa đu quay nói: "Phải không? Chắc là hơi nhớ."

A Tứ tiếp lời để có thể kéo dài câu chuyện: "Cậu lớn như vậy rồi, vẫn chưa rời được mẹ, cậu nói xem cậu có mất mặt hay không..." Dứt lời, lại dùng ánh mắt khinh bỉ trắng trợn liếc Lộc Hàm.

Điều này cũng không thể trách A Tứ, bình thường căn bản y không có cơ hội ghét bỏ Lộc Hàm. Lúc nào Lộc Hàm cũng thờ ơ lại bày ra dáng vẻ có tình có lý, so với tính tình nóng nảy của y không biết bình thản tới mức nào. Lúc này bị ý tóm được bím tóc, dù sao cũng phải chế giễu được mới thôi, "Cậu như vậy sao đủ tư cách làm một người đàn ông, mẹ đúng là tốt thật, nhưng cậu cũng nên học cai sữa đi." A Tứ đàng hoàng trịnh trọng giáo dục Lộc Hàm, truyền thụ cho cậu một ít bí quyết làm sao để trở nên đàn ông hơn.

"Làm người nên thoải mái đừng theo khuôn khổ... Giống tôi này, không để ý chuyện vặt vãnh... quả thật giống như quân tử vậy... Ngô, cậu nói xem... Người kia, có phải là... có ý gì với tôi không?"

Lộc Hàm nghe ra không phải y đang chạy xung nói chuyện với mẹ, liền nể mặt hỏi một câu: "Người nào?"

A Tứ thấy Lộc Hàm cho mình động lực như thế, ngay lập tức thao thao bất tuyệt. Tâm sự của thiếu nam lúc nào cũng tràn đầy sức sống, đợi hắn nói xong ngay cả đồ ăn thừa ở nhà ăn cũng không còn.

Lộc Hàm có công lắng nghe, A Tứ mời cậu ra quán cơm nhỏ bên ngoài ăn một bữa ngon. Hai người leo núi một ngày ăn bốn bát cơm và ba món ăn, mới ôm bụng trở về ký túc xá.

Rửa mặt xong tính tính thời gian không chênh lệch bao nhiêu, Lộc Hàm vừa chuẩn bị gọi điện cho Ngô Thế Huân, trên màn hình đã hiện ra cuộc gọi của Ngô Thế Huân.

Ảnh chân dung là Lộc Hàm chụp, lúc đó Ngô Thế Huân ôm cậu từ phía sau ngồi trên giường nhỏ trong thư phòng, cầm ly sữa bò cho cậu uống. Lộc Hàm dùng di động chụp hắn, hắn cười dịu dàng nhìn về phía camera.

Chương 16


Lộc Hàm đi đến nơi tín hiệu tốt hơn một chút nhận điện thoại, vừa kết nối giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Ngô Thế Huân truyền đến, "Tiểu Lộc."

"Dạ, em ăn cơm rồi, ăn cà chua xào trứng gà, sợi khoai tây chua cay, hai bát cơm tẻ." Lộc Hàm biết nhất định Ngô Thế Huân sẽ hỏi việc này nên không đợi hắn mở miệng đã nói một hơi. "No bụng lên tận cổ rồi..."

"Vậy anh xoa xoa cho em..." Tiếng cười của Ngô Thế Huân truyền vào tai Lộc Hàm hơi ngứa, cậu lại hỏi, "Anh thì sao? Chắc bây giờ mới xuống máy bay chứ gì?"

"Ừ, vừa tới khách sạn. Bây giờ em nên ra ngoài, buổi tối mới dễ ngủ, vui chơi chỉ có thể chơi đến mười rưỡi, lúc ngủ không được đá chăn."

"Đúng rồi, trước khi ngủ nhớ uống sữa và ăn chút gì đi." Bên kia Ngô Thế Huân không ngừng dặn dò, Lộc Hàm ngoan ngoãn đáp vâng.

Tạm dừng một lát, giọng nói bên kia hạ thấp xuống hỏi: "Tiểu Lộc, nhớ anh không?"


Lộc Hàm đi đến nơi tín hiệu tốt hơn một chút nhận điện thoại, vừa kết nối giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Ngô Thế Huân truyền đến, "Tiểu Lộc."

"Dạ, em ăn cơm rồi, ăn cà chua xào trứng gà, sợi khoai tây chua cay, hai bát cơm tẻ." Lộc Hàm biết nhất định Ngô Thế Huân sẽ hỏi việc này nên không đợi hắn mở miệng đã nói một hơi. "No bụng lên tận cổ rồi..."

"Vậy anh xoa xoa cho em..." Tiếng cười của Ngô Thế Huân truyền vào tai Lộc Hàm hơi ngứa, cậu lại hỏi, "Anh thì sao? Chắc bây giờ mới xuống máy bay chứ gì?"

"Ừ, vừa tới khách sạn. Bây giờ em nên ra ngoài, buổi tối mới dễ ngủ, vui chơi chỉ có thể chơi đến mười rưỡi, lúc ngủ không được đá chăn."

"Đúng rồi, trước khi ngủ nhớ uống sữa và ăn chút gì đi." Bên kia Ngô Thế Huân không ngừng dặn dò, Lộc Hàm ngoan ngoãn đáp vâng.

Tạm dừng một lát, giọng nói bên kia hạ thấp xuống hỏi: "Tiểu Lộc, nhớ anh không?"

Tài xế và thư ký đã bị tổn thương sâu sắc bởi hai chữ 'siêu nhớ' kia của Ngô Thế Huân, bọn họ dựng lên vách ngăn quyết định yên tĩnh một chút, không để ý tới bản thân xuất hiện ảo giác.

Lộc Hàm nói hết toàn bộ lời nói bị nghẹn trong hai ngày, mới hài lòng đi ngủ. Trước khi cúp điện thoại còn được Ngô Thế Huân hôn một cái qua đi động, nằm trên giường một lúc lâu vẫn còn mặt đỏ tai hồng.

Nói chuyện điện thoại ngọt ngào, ngay lập tức phải đối mặt với công việc rất khó giải quyết.

Ngô Thế Huân tuổi còn trẻ đã có địa vị cao, nói không gặp khó khăn là giả. Ngô thị nhà to nghiệp lớn, công việc rườm rà, xử lý cũng phải trông trước trông sau, không dám lơ là. Công ty bên Đức thật ra đã có vấn đề từ lâu, chỉ là Ngô Thế Huân không ngờ trở mặt nhanh như vậy.

Nơi này là chi nhánh thứ hai, cũng là nơi do chú hai của Ngô Thế Huân phụ trách. Máy móc xuất khẩu của Ngô gia nói lớn không lớn, nói nhỏ tuyệt đối không nhỏ. Hơn nữa còn liên quan rất nhiều đến chính phủ, xử lý không tốt chính là cháy thành vạ lây (1).

Nhưng còn vài người vẫn chưa rõ ràng, không muốn động tay động chân ở đây.

Vật có đầu đuôi, chuyện có bắt đầu có kết thúc. Khi làm rõ phiền phức bên ngoài mới vừa tiếp nhận, cũng nên tính sổ với những kẻ ngang ngược trong gia đình.

Khi xuất phát, Ngô Thế Huân nghĩ rằng đây chỉ là một chiến dịch qua quít bình thường. Có lẽ sẽ có chút khó khăn, nhưng cuối cùng hắn sẽ thắng chắc. Như thường lệ, thắng lợi chính là vương đạo. Từ xưa có con giết cha đoạt vị, nhà quý tộc, huyết thống vốn dĩ rất mỏng manh. Hắn đã đi một mình trên con đường đen tối này quá lâu rồi, quen kiểu anh lừa tôi gạt, quen huyết thống đấu đá nhau, quen không hiện vui buồn ra mặt. Vị trí này không cho phép hắn có quá nhiều tình cảm, Ngô gia không cần hắn sẽ lấy lại hết, tất cả đều cho một người.

Cả nhà Ngô Thanh quanh năm định cư ở Đức, mọi người đều hiểu ý của ông nội Ngô Thế Huân, rời xa bổn gia (người bên nội) Ngô gia, cũng chính là đã rời xa trung tâm quyền lợi. Nhưng mọi người nên hiểu rằng thế giới này, cái không đầy đủ nhất vĩnh viễn là lòng người.


Ngô Thế Huân nghỉ ngơi ở khách sạn Ngô Thanh sắp xếp, thay quần áo khác, không ngừng không nghỉ đi đến công ty chi nhánh, nhưng trên đường đi lại đổi ý.

"Quay lại đường cũ." Hắn ngồi ở phía sau lạnh giọng ra lệnh.

Thư ký và tài xế cũng không biết xảy ra chuyện gì nhưng ông chủ lớn nhất, tài xế thoáng dừng rồi đáp: "Vâng."

Sau khi về phòng, trước tiên Ngô Thế Huân thay đổi thái độ nóng nảy, nhàn nhã gọi bữa trưa. Dặn dò một đám trợ lý đi theo: "Muốn đi ra ngoài chơi thì đi đi, không cần đợi ở khách sạn. Đừng đi xa là được."

Người bên ngoài không biết đây rốt cục là có ý gì, đều đến tìm Từ Nhiên thăm dò ý tứ trong lời này.

Kỳ thực Từ Nhiên cũng không thăm dò, nhưng anh đã đi theo Ngô Thế Huân nhiều năm nên vẫn hiểu rõ một ít, "Bảo các anh đi thì đi đi, nhớ kỹ đừng đi xa là được. Đến lúc đó muốn dùng người, ai không quay lại, tôi cũng không thể giúp được."

Lời Từ Nhiên vừa nói ra, những người phía sau nhao nhao như chim vỡ tổ. Còn có mấy người tinh ranh, lại gần thấy sang bắt quàng làm họ nói: "Thư ký Từ, mọi người đều đi, anh ở trong này xem ra quá đáng thương rồi, đi thôi cùng đi vui đùa một chút!"

Trong lòng Từ Nhiên buồn cười nói 'đây là muốn kéo cả tôi xuống nước mới yên tâm chứ gì', nghiêm mặt nói: "Mặc dù nói là bảo chúng ta đi chơi, suy cho cùng thì bên cạnh không thể không có ai, các anh cứ đi đi, có việc tôi thông báo là được."

Mấy người này được thư ký Từ cam đoan, một mặt nịnh nọt thư ký Từ cẩn thận một mặt yên tâm rời đi.

Quả nhiên Ngô Thế Huân có chuyện phân công cho anh.

"Cậu thay mặt tôi, đi thăm dò sổ kế toán công ty chi nhánh, phòng tài vụ kia, ai không phối hợp trả chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng rồi mời đi."

Vẻ mặt Ngô Thế Huân lạnh lùng, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, hắn gập ngón trỏ chọc chọc mi tâm, Từ Nhiên cảm thấy Ngô Thế Huân hơi mệt.

"Được." Từ Nhiên cung kính cúi đầu xuống đáp, đến gần vài bước nhận một xấp văn kiện Ngô Thế Huân đưa cho anh.

Hai người ở trong phòng nói chuyện hồi lâu, Ngô Thế Huân mới nhíu mày bảo Từ Nhiên đi ra ngoài.

Từ Nhiên đồng ý, trước khi ra khỏi phòng trầm ngâm một chút, vẫn hỏi ra miệng, "Thật sự muốn..."

Ngô Thế Huân ngồi không nhúc nhích, lúc hai người vừa nói chuyện trời đã tối rồi, không ai đi bật đèn, chỉ có lò sưởi trong tường bùng bùng cháy, chiếu ra một ít ánh lửa. Từ Nhiên nhìn ánh lửa ấm áp nóng rực phủ lên nửa gương mặt Ngô Thế Huân, bất ngờ nảy sinh một ít ý nghĩ hiu quạnh. Anh đột nhiên không nói được nữa, nhíu nhíu mày đóng cửa lại đi ra ngoài.

Không đến công ty chi nhánh, Ngô Thế Huân cũng không thể nhàn rỗi. Chi nhánh bên Đức đều phải gặp mặt một lần. Không quan trọng lắm thì gom lại một nhóm gặp chung. Quan hệ thân thiết, còn phải tách ra gặp riêng mới được.

Ngô Thanh đã cho người đến mời từ lâu, đều bị Từ Nhiên cản. Qua ba ngày, Ngô Thanh rốt cục ngồi không yên trực tiếp gọi điện cho Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nhận điện thoại thành khẩn nói: "Là cháu có lỗi, thật sự là bên này cuốn lấy tay chân. Nghĩ người một nhà chúng ta thân thiết như thế nào, đúng là chậm trễ. Ngày mai gặp mặt sẽ nhận tội với chú."

Ngô Thanh hòa ái mà cười: "Nói gì mà chậm trễ với không chậm trễ, ngày mai lại đây, nếm thử lạp xưởng thím hai làm được. Hôm trước Từ Nhiên đến, còn mang theo một ít, trong nước không mua được đâu."

Ngô Thế Huân cũng cười theo, hòa thuận vui vẻ, có điều chỉ đến như thế.

Hắn nhẹ nhàng để điện thoại lên bàn, một lúc lâu vẫn không kiềm chế được thô bạo gạt mạnh xuống đất.

Đáng tiếc, phòng tổng thống trải thảm rất dày, không thể ném hỏng.

Ngô Thế Huân cảm thấy hơi bất lực, lại có chút buồn cười. Thì ra, bảy in (cái điện thoại) của hắn dùng tốt như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sl