Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

1. Tôi biết tỏng đi rằng nếu tôi viết về sex thì dù bạn có là một nhà đạo 

đức học giả cầy hay chuyên nghiệp, là đồng tính hay lưỡng tính, cũng 

sẽ chẳng thể nào từ chối nổi câu chuyện (có phần nhạt nhẽo nếu không 

có dính tí sex) về hai thằng gay này. 

Thì đây. Rốt cuộc chúng tôi cũng tìm được một chỗ để làm ăn. 

Khách sạn à? Đâu có đẹp trai chai mặt được. Tự dưng hai thằng con trai 

cùng một thành phố chui vô khách sạn, thế nào cũng được nhân viên 

tiếp tân khách sạn tặng cho một ánh mắt đầy khả nghi. Chúng tôi chỉ 

mới bước chân vào nghề, nai lắm. Tôi là nai già, em là nai tơ. 

Chỗ chúng tôi làm ăn là một bãi biển hoang vắng cực kỳ, có cảm giác 

giống như ngoài rìa trái đất rồi. Còn chờ gì nữa. Thế mà tôi vẫn chỉ dám 

xa gần, làm chi mà tai em đỏ bừng thế? Em cười thật gợi tình, anh có 

biết người ta nói ... Hehe, anh biết rồi, đỏ mặt với đỏ tai, và tôi ôm chầm 

lấy em. Lúc môi chạm môi, em bất thần dớn dác nhìn quanh: ”Chỗ này 

liệu có an toàn chưa? ”Vậy là chúng tôi chui sâu vào bụi dương liễu 

rụng đầy lá khô. Ngày sang thu anh lót lá em nằm. Em nằm trên lá, và 

lúc kéo quần tôi xuống, đang hoan hỷ thì thào "nhiều lông quá,em thích 

lắm!” thì đột ngột có tiếng động vẳng tới. Chúng tôi giật nảy người, hấp 

tấp kéo quần, thắc thỏm chờ đợi. Không có ai cả. Thật ra chỉ là một 

tiếng động nào đó vu vơ thôi. Nhưng tim chúng tôi vẫn đập thình thịch, 

còn chim thì teo riết! 

-Có ai thấy chắc .. chết quá. 

-Sợ gì. Đây làm gì có người. 

Tôi trấn an em. Và trấn an cả chính mình. 

Chúng tôi lại tiếp tục vào trận đây. Hai cơ thể trần trụi căng tràn nhựa 

sống của hai thằng con trai quấn quýt lấy nhau, quấn lấy lá dương liễu 

khô chích vào da thịt càng thêm kích động, và ngoài kia là sóng biển vỗ 

bờ hoà nhịp với hơi thở hổn hển… 

Chết cha, có người. 

Lần này thì đúng là có người thật sự. 

Một đôi tình nhân (nói cho rõ: nam và nữ). 

Họ không ở xa chúng tôi lắm. Chúng tôi ở trong bụi, còn họ ở ngoài bờ. 

Chúng tôi tôi thấy họ, nhưng họ (hình như) không phát hiện ra chúng 

tôi (may quá, để mà còn phủi lá dương liễu và kéo quần lên chứ!) 

Nam bắt đầu giở quẻ liền. Nữ giả vờ chống chế, cười tung toé lên và bắt 

đầu chơi trò đuổi bắt (y như phim Việt nam). Nguy quá, nếu cô ả chui 

vào bụi rậm thì thế nào cũng phát hiện ra chúng tôi. Nhưng nam đã túm 

được nữ, rất nhanh, và họ bắt đầu hôn nhau. 

Tôi bối rối quay lại nhìn em. Mặt em tái nhợt! Lảng tránh ánh mắt tôi. 

Không nhìn đôi nam nữ, không nhìn tôi, em nhìn vào khoảng mênh 

mông vô định. Trong ánh mắt em hiện rõ một nỗi hoang mang truyền 

kiếp. Nỗi hoang mang đó bắt đầu lan truyền sang tôi ngay lập tức. 

Đôi nam nữ xuất hiện, một cách đầy tự tin, rằng thế giới này là của 

chúng mình, họ làm tình với nhau mà chẳng thèm để ý xung quanh có 

ai rình mò. Còn chúng tôi, trong lúc quấn quýt lấy nhau, thì thị giác 

thính giác xúc giác tưởng rằng được trọn vẹn hấp thụ nhau, thế mà vẫn 

căng ra nghe ngóng cho một nỗi bất an nào đó rình rập chực nhảy xổ 

đến. 

Sự tự tin của đôi nam nữ khuấy đảo sâu sắc nỗi mặc cảm về một sự 

không bình thường mà chúng tôi đã buột phải mang vác suốt một đời 

nặng nhọc, nó khuấy đảo ngay trong lúc chúng tôi đang được an ủi 

trong vòng tay của bạn tình. 

Nghĩ thế mà tủi, và nhục. Y như những kẻ vừa bị xua đuổi. Chúng tôi 

lủi thủi đi. Đi đâu? 

2. Nhưng tôi sẽ tiếp tục viết về sex để hầu quý vị đây, không thất vọng 

đâu. Tôi vẫn nghĩ rằng sex là sự chia sẻ hoàn hảo nhất giữa hai kẻ kết 

nhau. Ở sex, cái sướng của thân xác và cái sướng của cảm xúc tâm linh 

hoà hợp làm một. Cội nguồn văn hoá đấy. Chỉ có ở con người. Mặc dù 

có rất nhiều kẻ chỉ biết dừng lại ở thứ sex động vật: nói nôm na là chỉ 

để "xuất bớt hàng tồn kho”, và đối xử với bạn tình của mình như một 

thứ công cụ, dụng cụ. 

Tôi không biết giữa tôi và em đã tồn tại một tình yêu đích thực chưa. 

Nhưng tôi biết rằng tôi thích em, mê em, thèm em, nghiện em. Gặp em, 

quần tôi thế nào cũng nhèm nhẹp. Thích sex hơn là nói những chuyện 

vu vơ chẳng đâu vào đâu. Tôi sẽ làm tất cả để em cảm thấy sướng, tôi 

sẽ vừa làm vừa thì thào "em có thấy thích không?”, nếu em có biểu hiện 

nào đó tỏ ra không thích thú thì tôi sẽ sáng tác kiểu khác. Nỗi sướng 

của em sẽ truyền sang tôi,và thế là cả hai cùng đạt cực khoái. 

Tôi chỉ nói sẽ thôi, bởi vì vẫn chưa có cơ hội thực hành. Trái đất rộng 

lớn thật, nhưng tìm một chỗ cho hai thằng đàn ông thì hoá ra nhỏ như 

một trái ổi. 

Cả tuần chúng tôi chỉ gặp nhau được một ngày chủ nhật. Ngày chủ nhật 

đó, bao lâu nay, hoặc ngồi trong quán café thì sợ nghe lén, hoặc chở 

nhau trên đường thì sợ gặp người quen, thấy người ta tay trong tay mà 

thèm chảy nước miếng/tinh. Thôi thì chui rúc vào bụi bờ cống rãnh 

hoang vắng nào đó. Mà rồi cũng bị cái gì đó xua đuổi. 

Có một đêm chủ nhật tôi quyết tâm dắt em về nhà. Nhà tôi đông người, 

và nghèo. Một mình tôi ở trên căn gác gỗ. Khao khát dồn nén bao nhiêu 

ngày mới dám hạ quyết tâm như đêm nay. Nhưng dồn nén vẫn tiếp tục 

phải dồn nén, vì … sợ gây ra tiếng động. Lỡ hôn nhau phát ra một tiếng 

"chụt” mà giật thót ruột. Một cái trở lưng của người trong nhà cũng 

khiến bất an. Sáng ra, em lủi thủi về như chạy trốn, hình như đêm qua 

mình đến nhà người ta làm cái trò không hay ho gì; còn tôi nằm lỳ, trùm 

kín chăn, sợ bước xuống gặp ánh mắt ba mẹ, tối qua hình như con làm 

chuyện gì??? 

3. Để được sex thoải mái, tôi biết mình cần phải làm gì. 

Với một nền giáo dục treo đầu dê bán thịt chó, nặng nề thi cử thành 

tích, tâm lý chui vào đại học là con đường tiến thân duy nhất, cùng với 

hệ quả là những thế hệ chuột bạch ngô nghê bị chích đủ thứ thuốc và 

bị xoáy tít nhồi sọ ngày đêm … thì hình ảnh một ông thầy giáo nghèo 

mà thanh cao đã chết ngủm củ tỏi, ông ta có thể nhét túi mỗi tháng số 

tiền gấp 10 lần số tiền mà ông nhà nước cấp. 

Tôi là một anh thầy giáo, trẻ măng, dạy Toán, cũng có thể nhân cơ hội 

nhiễu nhương này (chẳng bao lâu tôi tin nó sẽ/phải chấm dứt) hối hả 

lao vào cuộc chạy sô cùng ca sỹ. Bọn ca sỹ múa may trên sân khấu, 

bọn nhà giáo múa may và làm trò ảo thuật trên bục giảng, cả hai cùng 

móc túi bọn trẻ con. 

Dạy thêm, dạy kèm, dạy luyện thi, dạy tăng tiết, dạy phụ đạo, chính đạo; 

dạy ở nhà, ở trường, ở trung tâm … tôi bớt cả cái ngày chủ nhật quý giá 

gặp em. Mỗi tháng một lần. Em hờn giận xa gần, nhưng tôi muốn giành 

cho em một bí mật. 

Bí mật là gì. Một tổ ấm. Nghe sang quá, một chỗ để làm ăn. Một túp 

lều tranh với hai trái tim gay. Được không, được quá đi chứ, và tôi tự tin 

tích cóp tiền, tậu được một rẻo đất ngoại ô vốn là đất mồ mả được di 

dời làm quỹ đất dân cư nên vẫn còn hoang vắng. 

Xong xuôi đâu đấy, tôi hoan hỷ rước kiệu về dinh. 

-Bây giờ thì tha hồ làm ăn. 

-Sao vắng quá. 

-Nghĩa địa mà. Còn lâu mới có người đến ở. 

Tôi hôn em. Môi em sao tự dưng thấy nhạt thế! Nữa két bia, còn chờ gì 

nữa. Em khẽ khép tất cả cánh cửa. 

-Gío…ớn lạnh… 

-Anh ôm, ấm liền. 

… Rồi chúng tôi nằm lăn ra. Lúc đó là giữa trưa. Tôi chìm trong giấc ngủ 

sâu, thoả mãn. Nhưng khi mở mắt, tôi thấy em ngồi thu lu bó gối, mồ 

hôi vã ra đầm đìa … ”Có cái gì đó, một khối đen … em vẫn mở mắt, vẫn 

biết, vẫn thấy anh nằm bên cạnh đây, mà sao cố gọi vẫn không sao gọi 

được, vùng vẫy mãi vẫn cứng đờ … Khủng khiếp …” Tôi buột miệng, 

”chết rồi, bị bóng đè rồi!”, nói rồi mới thấy mình dại. Mặt em càng tái 

mét, bóng đè …, em lặp lại … và ánh mắt trượt mênh mông vào hư vô … 

4. Một ngày chủ nhật, tôi nằm chèo queo một mình trong căn nhà giữa 

nghĩa địa, nằm từ 8h sáng đến 5h chiều, nằm mà không ngủ, cứ nằm 

thế, rã rời, rũ rượi vì nỗi nhớ … Cuối cùng tôi cũng gượng dậy được, rưới 

xăng đốt căn nhà. Trong lúc nhìn căn nhà từ từ đổ xuống, tôi chợt có 

cảm giác hình như mình bỏ quên một cái gì đó quý giá lắm, nhưng giờ 

thì muộn rồi, ngọn lửa đã thiêu rụi tất cả. 

Mọi người chắc đã đoán ra chuyện gì rồi: tôi và em chia tay. Tôi đã 

không kể chúng tôi đã gặp nhau như thế nào, vì vậy cũng sẽ không kể 

chúng tôi đã chia tay ra sao. Sex không còn, thì câu chuyện này cũng 

chẳng còn lý do gì viết tiếp. 

---- Hết ---- 

( Phần này do tác giả bị bà Tám xúi nên mới viết thêm thôi. Truyện kết 

thúc cho gây shock chơi thôi, chứ ai dại gì vì thất tình mà đốt nhà, mà 

thật ra tôi nhường cho vợ chồng thằng em mới cưới lên ở. Mấy năm sau 

đã thấy con đàn cháu đống rồi. Lo cho mọi người trong gia đình xong 

xuôi, giờ tôi mới nghĩ đến thân mình: tôi vào chùa )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: