Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Té ngã

Edit: Phong Nguyệt

Ăn trưa xong, Bùi Dương ngồi trên sofa cả chiều, vẻ mặt nghiêm trọng như đang suy nghĩ chuyện lớn cả đời.

Ly hôn chẳng phải là chuyện lớn cả đời sao?

Nhưng đây vẫn còn một chặng đường dài, Bùi Dương cũng không muốn bắt nạt Phó Thư Trạc, dù sao thì cậu đã chiếm xác người thương của người ta trước, cậu có lỗi trước.

Cậu liếc nhìn người đang xử lý tài liệu trước bàn làm việc... Chậc, hơi đẹp trai.

Thời gian là con dao giết heo, nhưng dường như không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt của Phó Thư Trạc, chỉ khiến hắn ngày càng trưởng thành và điềm tĩnh hơn, bớt đi chút sắc bén.

Nói một cách nịnh nọt thì, "Đường nét quai hàm của bạn đời còn rõ ràng hơn kế hoạch của đời tôi".

Còn về ngũ quan của thì khỏi phải nói, đoạn đầu tiên của "Kiêu ngạo" đã viết, nếu Phó Thư Trạc không đẹp trai, có ma mới bị hắn lừa lên thuyền giặc.

Phó Thư Trạc không biết đã đóng laptop lại từ lúc nào: "Đẹp không?"

Bùi Dương thuận miệng đáp: "Cũng được."

Phó Thư Trạc ngước mắt, chiếc bút trong tay xoay nhẹ hai vòng: "Vậy có thích anh lại lần nữa chưa?"

Bùi Dương bắt đầu nhìn đông nhìn tây: "Hình như là chưa."

Phó Thư Trạc đẹp trai giàu có, nếu đổi lại là một người độc thân xuyên sách có khi đã đồng ý rồi, nhưng cậu không chỉ có người trong lòng mà còn đã kết hôn, không thể dây dưa với hắn được.

Nghe vậy Phó Thư Trạc cũng không buồn, khóe môi vẫn mỉm cười: "Được rồi, anh sẽ tiếp tục cố gắng."

"..."

Bùi Dương đổi tư thế ngồi, trực tiếp quay lưng lại với Phó Thư Trạc.

Dù sao cũng đã ở bên nhau gần hai mươi năm, Phó Thư Trạc quá hiểu mèo ngốc nhà mình. Hắn vừa đứng dậy pha trà dưỡng sinh vừa hỏi: "Lại đang nghĩ gì xấu xa vậy?"

Bùi Dương kiên quyết không thừa nhận mình đang nghĩ đến chuyện ly hôn: "Nghĩ xem tối nay ăn gì."

Phó Thư Trạc thả chốt nước nóng ra, bước về phía cậu: "Nghĩ ra kết quả chưa?"

Bùi Dương chợt nghẹn lời: "Ờ... ăn căn tin?"

Tầng thứ nhất và thứ hai của tòa cao tầng đều là căn tin, do công ty của họ và hai đơn vị khác cùng thuê người thầu, nhưng đồ ăn rất nhiều dầu mỡ, không phù hợp với dạ dày yếu của Bùi Dương.

Phó Thư Trạc chậm rãi nói: "Anh thì đã nghĩ ra bữa tối của mình rồi."

Bùi Dương tỏ ra hứng thú: "Gì vậy?"

Phó Thư Trạc cúi xuống, đưa trà dưỡng sinh cho Bùi Dương, nhẹ nhàng nói hai chữ: "Anh muốn ăn em——"

Bùi Dương giật mình lùi lại phía sau, suýt nữa thì ôm ngực mắng biến thái, sau đó mới nghe thấy Phó Thư Trạc chậm rãi bổ sung câu nói.

"— Ăn những gì em muốn ăn."

Bùi Dương: "..."

Nói thì nói hết một lần đi, làm người ta hết hồn.

Phó Thư Trạc xoa đầu Bùi Dương, có vẻ tâm trạng rất tốt: "Tối về nhà ăn, căn tin nhiều dầu mỡ quá."

Bùi Dương bĩu môi: "Anh nấu."

Phó Thư Trạc vui vẻ đồng ý: "Ừ, anh nấu."

Trong một năm Bùi Dương bị bệnh, Phó Thư Trạc gần như đã nấu hết tất cả các món ăn gia đình mà hắn từng ăn trong nửa đời trước.

Trước đây mỗi khi vào bếp, hắn luôn bị Bùi Dương chê vụng về, cả hai đều coi đó là tình thú, Phó Thư Trạc chẳng học được món nào.

Nhưng khi một người thực sự muốn học một điều gì đó, làm sao có thể không học được.

Lần đầu tiên Bùi Dương cho hai thìa muối mà vẫn tưởng chưa cho, lần đầu tiên cho xì dầu nhầm thành nước tương, đổ gần nửa chai... Phó Thư Trạc bèn tự mình cầm lấy nồi niêu xoong chảo, học cách làm những món ăn mà hai người thích.

Mỗi lần như vậy, Bùi Dương sẽ ra vẻ chuyên gia, vừa đứng bên cạnh chỉ đạo vừa nhấm nháp, miệng lại không ngớt lời chê.

Phó Thư Trạc tan làm sớm, đưa Bùi Dương đến siêu thị gần khu nhà, mua một con cá, cà rốt và rau chân vịt.

Khi nhìn thấy cá, mắt Bùi Dương rõ ràng sáng lên, nhưng khi nhìn thấy cà rốt và rau chân vịt thì lập tức ủ rũ.

"Anh thích cà rốt?"

Phó Thư Trạc nhướng mày: "Là em thích, trước đây em thích ăn cà rốt và rau chân vịt nhất."

Bùi Dương: "..."

Cậu có lý do để nghi ngờ Phó Thư Trạc đang lừa mình, trong truyện gốc có nói, nguyên chủ ghét nhất là rau chân vịt, cà rốt càng không ưng.

Nhưng Bùi Dương không thể chất vấn, dù sao cậu cũng là người "mất trí nhớ", mất trí nhớ rồi làm sao còn nhớ mình trước đây ăn gì? Chỉ cần phản bác là lộ tẩy ngay.

Vì vậy, dù biết rõ Phó Thư Trạc đang trêu chọc mình, Bùi Dương chỉ đành ấm ức chịu đựng.

Lúc ăn càng khó nuốt hơn, Phó Thư Trạc còn liên tục gắp rau chân vịt cho cậu.

Bùi Dương như đang uống thuốc độc, sống không bằng chết. Cậu khó khăn nói: "Anh nói xem có khi nào là trước đây tôi thích ăn cá hơn không?"

Tay Phó Thư Trạc đang gắp cà rốt khựng lại, chuyển sang gắp một miếng cá lớn, còn tiện thể gỡ xương ra, rồi đưa vào chén Bùi Dương.

Dẫu vậy, hắn vẫn tiếp tục lừa dối: "Nói bậy, trước đây em không ăn cá."

Bùi Dương: "..."

Có phải tên này đã phát hiện ra điều gì không ổn nên thử cậu không?

Thật ra Phó Thư Trạc không có ý xấu gì, chỉ muốn nhân lúc mất trí nhớ, xem có thể lừa Bùi Dương ăn nhiều rau hơn một chút để bổ sung dinh dưỡng không thôi.

Có điều dường như sở thích sau khi mất trí nhớ cũng không thay đổi nhiều, trước đây không thích ăn thì bây giờ vẫn không thích, trước đây thích...

Phó Thư Trạc nhìn Bùi Dương, mèo ngốc vừa ăn cá xong lập tức vui lên.

Thế nên những gì trước đây thích, bây giờ vẫn thích.

Ba món một canh ăn rất sạch sẽ, Bùi Dương chủ yếu ăn hết cá, xương cá vẫn còn nguyên trên đĩa.

Phó Thư Trạc cố ý hỏi: "Em rửa chén?"

Lúc đầu chỉ có Bùi Dương nấu ăn, Phó Thư Trạc rửa chén.

Một năm nay Phó Thư Trạc bắt đầu nấu ăn, chén vẫn là hắn rửa, Bùi Dương chỉ thích nấu ăn, không thích làm gì khác.

Quả nhiên Bùi Dương tỏ vẻ kháng cự: "Anh đối xử với người bị thương như vậy sao?"

Tay phải của cậu vẫn còn quấn hai lớp băng gạc mỏng, lòng bàn tay bị đá vụn làm trầy xước, có lẽ phải mất vài ngày mới khỏi.

Điều này đã cho Phó Thư Trạc cơ hội: "Xin lỗi, là anh quên mất vết thương của em chưa thể chạm nước, lát nữa tắm chắc cũng không tiện, anh giúp em."

Bùi Dương: "..."

Đột nhiên cảm thấy bị thương rửa chén cũng không phải là không được.

Cậu vội vàng thanh minh cho mình: "Tôi tự làm được——"

"Tất nhiên là không được." Phó Thư Trạc cười hiền lành vô hại, "Một tay rửa không tiện lắm, chạm nước còn có thể bị viêm, sưng, loét, nặng hơn còn có thể dẫn đến biến chứng, nguy hiểm đến tính mạng."

Bùi Dương nghẹn họng.

Nếu cậu thực sự là một bệnh nhân mất trí nhớ, có lẽ đã bị Phó Thư Trạc lừa mất rồi.

Trong bếp tiếng nước dần dâng lên, Bùi Dương vô cùng lo lắng, lỡ lát nữa Phó Thư Trạc giúp cậu tắm thật thì sao?

Đột nhiên cậu nảy ra một ý, nhân lúc Phó Thư Trạc còn đang rửa chén thì nhanh chóng tắm xong không phải được rồi sao?

Nói là làm, cậu vội vàng chui vào phòng tắm, còn không quên khóa trái cửa.

Phó Thư Trạc liếc nhìn phía sau, trong mắt có chút ý cười.

Mèo ngốc.

Bùi Dương tắm như ăn trộm, lấy đồ phải nhẹ nhàng, vòi sen cũng không dám mở lớn, sợ Phó Thư Trạc nghe thấy sẽ đến giúp.

Nhưng tắm một tay quả thực rất bất tiện, phải tạo bọt, phải xoa da, tay kia còn phải giơ lên để tránh bị ướt.

Phó Thư Trạc rửa chén xong thì đến phòng ngủ, nhìn phòng tắm lắc đầu, vừa định quay người rời đi thì nghe thấy tiếng "bịch".

Cơ thể Phó Thư Trạc không kịp suy nghĩ, lập tức xông vào đỡ người: "Ngã chỗ nào rồi?"

Bùi Dương đau đến chảy nước mắt: "Butt."

"... Cái gì?" Phó Thư Trạc nhất thời không hiểu butt là cái gì.

"Mông!" Bùi Dương tức giận đấm hắn một cái, "Anh vào bằng cách nào?"

Phó Thư Trạc thấy cậu còn tinh thần như vậy, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời chế giễu: "Biết khóa cửa sao không biết rút chìa khóa?"

Bùi Dương: "..."

Nhà ai lại để chìa khóa trên cửa phòng tắm?

Phó Thư Trạc lật người cậu lên kiểm tra vết thương: "Để anh xem."

Bùi Dương lập tức quên mất vết thương trên tay, trực tiếp che lại: "Tôi không sao."

Phó Thư Trạc nghiêm mặt nói: "Đây không phải là chuyện xấu hổ, nếu có vấn đề gì thì phải đến bệnh viện kiểm tra, để tôi xem." 

Bùi Dương chỉ có thể che mặt nhìn trời, thanh danh cả đời đều bị hủy hoại ở hôm nay.

Thôi vậy, dù sao cơ thể này cũng không phải của cậu.

Phó Thư Trạc ấn một cái: "Chỗ này có đau không?"

Bùi Dương miễn cưỡng trả lời: "Đau."

"Đau da hay đau bên trong?"

"Đau da."

"Vậy chắc không sao." Phó Thư Trạc lấy một chiếc khăn tắm quấn người lại, "Xấu hổ cái gì, gần hai mươi năm rồi chỗ nào của em mà anh chưa thấy?"

Bùi Dương nhịn nửa ngày, chỉ hận không thể ngất đi ngay tại chỗ.

Dù mất hết mặt mũi, miệng cậu vẫn không chịu thua: "Gần hai mươi năm rồi anh chưa chán sao?"

"Sao anh dám chứ." Phó Thư Trạc dùng khăn lau tóc cho cậu, "Lát nữa dùng dầu xoa bóp một chút."

Bùi Dương cảnh giác nói: "Tôi tự xoa."

Phó Thư Trạc khen ngợi một cách qua loa: "Vậy em giỏi thật đấy, có thể tự xoa butt cho mình."

Bùi Dương: "..."

Cút đi.

Được dìu về phòng, Phó Thư Trạc thấy cậu thực sự căng thẳng, miễn cưỡng tha cho cậu: "Lau người trước đi, anh đi lấy dầu xoa bóp, lát nữa quay lại sấy tóc cho em."

Vừa quay người lại, nét mặt thoải mái trên khuôn mặt Phó Thư Trạc biến mất.

Câu nói "Gần hai mươi năm rồi anh chưa chán sao?" của Bùi Dương khiến hắn nhớ lại vài chuyện cũ.

Anh và Bùi Dương không phải là chưa từng xảy ra mâu thuẫn, ở bên nhau nhiều năm như vậy, ít nhiều sẽ có một số vấn đề.

Năm thứ mười sau khi ở bên nhau, cũng là năm bận rộn nhất của họ.

Vì khởi nghiệp, vì cuộc sống tốt hơn, cả hai đều đi sớm về muộn, mỗi người đều có những buổi xã giao riêng, tăng ca đến khuya.

Tình trạng này kéo dài khoảng nửa năm, sự nghiệp quả thực có khởi sắc, nhưng tình cảm lại gặp trục trặc.

Bùi Dương nói với hắn rằng cậu không cảm thấy vui vẻ, mỗi ngày đều rất lo lắng, muốn một cái ôm, một nụ hôn cũng phải cân nhắc xem đối phương có đang bận không.

Ngay cả khi đi công tác xa, gọi điện thoại cũng sẽ bị gián đoạn vì những vấn đề không đâu.

Tối hôm đó, Bùi Dương cũng hỏi Phó Thư Trạc một câu tương tự: "Chúng ta đã ở bên nhau mười năm rồi, Phó Thư Trạc, anh có chán chưa?"

Câu trả lời tất nhiên là chưa.

Họ cố gắng như vậy vì sự nghiệp, ngoài việc muốn có một chỗ đứng trong ngành, chẳng phải là vì tương lai tốt đẹp hơn cho nhau sao?

Nhưng Phó Thư Trạc cũng không hiểu rõ ý Bùi Dương, hắn vờ như không quan tâm, hỏi ngược lại một câu "Còn em?"

Thái độ Bùi Dương khác thường, cứ nhìn chằm chằm hắn, không trả lời.

Cho đến khi Phó Thư Trạc cảm thấy hoảng sợ, Bùi Dương mới đột nhiên nói: "Nếu anh chán rồi, chúng ta chia tay——"

"Nếu anh chưa chán, chúng ta đi đăng ký kết hôn, sáng mai chín giờ gặp nhau ở cục dân chính."

Và giấy đăng ký kết hôn của họ đã xuất hiện bằng cách đó, năm nay vừa tròn bảy năm.

...

Bùi Dương "mất trí nhớ" đang trốn trong chăn: "Anh quay người lại đi."

Phó Thư Trạc: "Em chắc chắn tự xoa được?"

Bùi Dương kiên trì bất thường: "Tay tôi dài, có thể."

Phó Thư Trạc đành phải quay lưng lại, lắng nghe tiếng sột soạt phía sau.

Không biết những ngày tháng người ở ngay trước mắt, nhưng không thể nhìn, cũng không thể chạm vào, càng không thể ăn này khi nào mới kết thúc.

Một lúc sau: "Xong chưa?"

Bùi Dương tự xoa đau đến tức giận: "Anh đừng nói nữa."

Phó Thư Trạc: "..."

Hết chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro