Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Quan trọng

Edit: Phong Nguyệt

Môi bất ngờ bị chạm nhẹ, Bùi Dương vội vàng buông cổ tay của Phó Thư Trạc ra, mặt đỏ đến độ không thể nói nên lời.

Phó Thư Trạc thong thả quay người, tiếp tục làm sạch tôm: "Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, sờ mó một chút có gì mà lưu manh?"

"Người ở bên anh nhiều năm đâu phải là tôi." Bùi Dương miễn cưỡng chà rửa tôm hùm.

"Được rồi, không phải em, là thân thể của em."

"... Không muốn nói chuyện với anh nữa."

Phó Thư Trạc ra hiệu im lặng, bắt đầu tập trung công việc. Nếu không nhanh lên thì sẽ không kịp ăn tối mất.

Tuy quá trình tự làm rất mệt nhưng lại rất có cảm giác thỏa mãn. Đặc biệt là khi người mình quan tâm ở ngay bên cạnh, cùng nhau cố gắng chuẩn bị bữa tối.

Hai người phối hợp với nhau mất cả một tiếng rưỡi mới làm sạch được hết số tôm.

Phó Thư Trạc rửa sạch rổ, giơ về phía Bùi Dương: "Em nấu nhé?"

Bùi Dương: "Anh nấu đi."

Phó Thư Trạc: "Vậy em bóc tỏi."

Bùi Dương lập tức đổi ý: "Tôi làm tôm hùm xào tỏi, phần còn lại anh làm."

"... Được."

Bùi Dương bổ sung: "Anh bóc tỏi, rửa chén."

Phó Thư Trạc nhướn mày: "Xin lỗi, anh chỉ rửa chén cho bạn đời mình thôi, em phải không?"

Bùi Dương quay mặt đi: "Tôi không phải, nhưng thân thể này phải."

Phó Thư Trạc tặc lưỡi.

Bùi Dương dữ dằn dọa: "Anh đối xử với tôi tốt một chút, coi chừng tôi mang thân thể cậu ấy đi nhảy sông."

Phó Thư Trạc nhịn cười: "Giống như lần trước à?"

Bùi Dương bất mãn: "Tôi nhảy thật đó, lần trước chỉ là không đủ gan thôi."

Phó Thư Trạc kéo dài giọng: "Biết rồi, sẽ cưng chiều em thật tốt."

Bùi Dương: "..."

Cậu luôn cảm thấy chữ 'cưng chiều' của Phó Thư Trạc mang ý nghĩa khác, nhưng thấy Phó Thư Trạc đã bắt đầu bóc tỏi, bèn thôi.

Bùi Dương vào bếp chuẩn bị gia vị, bao gồm hồi quế lá thơm, hành gừng ớt và năm lon bia: "Cần gì nữa không?"

Phó Thư Trạc quay đầu lại: "Xắt ít dưa leo và rau thơm, bên cạnh tủ lạnh còn có măng tây, sáng nay bác hàng xóm mới cho."

"Biết rồi."

Bàn thớt trong bếp đối diện cửa sổ, dưa chuột dưới tay Bùi Dương được xắt thành từng sợi to.

Thỉnh thoảng cậu ngẩng đầu nhìn Phó Thư Trạc đang chăm chú bóc tỏi ngoài sân, chợt có cảm giác thời gian như ngừng trôi.

Đáng tiếc cả sân nguyệt quý đã bị mưa gió đánh tả tơi, không biết còn có cơ hội nở rộ lần nữa không.

Tay bỗng đau nhói, Bùi Dương giật mình hoàn hồn, khẽ kêu đau.

Phó Thư Trạc lập tức chạy vào: "Sao thế?"

Bùi Dương đau đến suýt rơi nước mắt: "Tay..."

Phó Thư Trạc nắm cổ tay cậu kiểm tra, ngón trỏ bị cắt trúng, may là Bùi Dương rút tay nhanh, không cắt quá sâu, chỉ máu chảy trông hơi đáng sợ thôi.

Hắn vội tìm cồn để sát trùng vết thương, nhà không có băng cá nhân và băng gạc, Phó Thư Trạc không yên tâm để cậu một mình, bèn kéo Bùi Dương đến hiệu thuốc gần đó xử lý vết thương.

Bác sĩ băng cho cậu một lớp gạc mỏng: "May là chỉ bị thương phần thịt, lần sau phải cẩn thận, mấy ngày tới hạn chế để tay dính nước, ăn ít đồ cay."

Bùi Dương khẽ vâng một tiếng.

Phó Thư Trạc trả tiền xong, ngẩng đầu nhìn cằm Bùi Dương, phát hiện mắt cậu đỏ hoe: "Sao thế?"

Bùi Dương mím môi không nói.

Phó Thư Trạc tự kiểm điểm: "Lúc nãy anh nói câu nào làm em giận à?"

Bùi Dương hơi bướng bỉnh cúi đầu: "Anh xịt cồn nhiều quá, đau."

Phó Thư Trạc: "..."

Hắn xịt cồn đã là chuyện mười phút trước, cơn đau này kéo dài thật.

"Rốt cuộc là sao?" Phó Thư Trạc nâng mặt Bùi Dương lên, "Bùi Dương, có chuyện gì cứ nói với anh- Đôi khi anh cũng chậm tiêu lắm, không hiểu được em đang nghĩ gì."

Bùi Dương định quay mặt đi nhưng không được, đành phải nói với giọng trầm trầm xen lẫn chút nghẹn ngào: "Lần trước nấu ăn bị đứt tay, anh ấy chỉ quan tâm đến công việc."

Phó Thư Trạc sững người, biết "anh ấy" ở đây là chỉ "bạn đời".

"Khi nào?"

"Trong mắt anh ấy chỉ có công việc, đi công tác nửa tháng về nhà, tôi nấu rất nhiều món chờ anh ấy ăn tối, nhưng anh ấy lại lập tức đi xã giao..." Mắt Bùi Dương ngấn nước, "Có phải anh ấy không còn yêu tôi nữa không?"

Phó Thư Trạc ôm người vào lòng, hắn biết làm chuyện này giữa đường rất thu hút sự chú ý, nhưng hắn không quan tâm được nhiều như vậy.

Chuyện Bùi Dương nói hắn có ấn tượng, nó xảy ra không lâu trước khi họ đăng ký kết hôn.

Lúc đó công ty chưa lên sàn, họ bận đến không thở nổi, chuyến công tác đó đáng lẽ là Bùi Dương đi, nhưng sẽ rất vất vả. Phó Thư Trạc không nỡ nên tự mình đi, nửa tháng mới về.

Khi về đến nơi, hắn đến công ty trước, nước còn chưa kịp uống một hớp, đặt vali xuống lại vội vàng đi tiếp một bữa tiệc khác.

Hắn cẩn thận nhớ lại, có lẽ Bùi Dương chưa từng nói với hắn về chuyện bị đứt tay.

Phó Thư Trạc hỏi: "Vậy em có nói với anh ta không?"

"... Không." Bùi Dương muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nào ngờ lại bị ôm chặt hơn.

"Em không nói, làm sao anh ta biết được?" Phó Thư Trạc nghiêm túc nói, "Em không thể cứ tự mình chịu đựng mọi chuyện."

Sự giãy giụa của Bùi Dương dần yếu đi, cậu im lặng rất lâu mới nói: "Tôi định nói, nhưng công việc quan trọng mà. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, nói ra sẽ rất vô lý."

"..."

Nếu là một tháng trước, có lẽ Phó Thư Trạc sẽ nghĩ mèo con nhà hắn đâu có yếu đuối thế.

Nhưng bây giờ hắn lại có thể hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bùi Dương lúc đó- Vốn dĩ bao nhiêu năm nay, Bùi Dương đều cảm thấy hắn không mấy yêu mình, cộng thêm quãng thời gian đó quả thực rất bận, thiếu sót trong giao tiếp và đồng hành, những việc lớn nhỏ không ngừng bị đè nén, sau đó lên men...

Vì vậy, dù chỉ là một việc nhỏ như nấu ăn bị đứt tay, cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bởi vì cả bàn đồ ăn không có ai về ăn, bởi vì cả tấm lòng mong đợi bị dội một gáo nước lạnh.

Bùi Dương dùng sức đẩy Phó Thư Trạc ra, khẽ nói: "Mọi người đang nhìn chúng ta, về nhà thôi."

"Ừ..."

Bùi Dương đi được một lúc, bỗng lên tiếng: "Thực ra tôi không có ham sự nghiệp lớn, trước đây tôi nghĩ, chỉ cần không có gánh nặng kinh tế quá lớn, một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, có anh ấy ở bên là đủ, nếu được nuôi thêm con chó nữa thì càng tốt."

Phó Thư Trạc chợt hỏi: "Em cảm thấy anh ta xem trọng sự nghiệp hơn em sao?"

"Đương nhiên rồi." Bùi Dương đáp không cần suy nghĩ, bóng lưng trông rất buồn bã.

Phó Thư Trạc im lặng một lúc, đùa: "Anh ta xấu tính thế, hay là bỏ đi?"

Bùi Dương im lặng hồi lâu mới khẽ nói: "Không bỏ."

Phó Thư Trạc vô thức mỉm cười, nhanh chân bước đến bên Bùi Dương, nắm lấy tay cậu, bất chấp sự phản kháng yếu ớt của cậu: "Không biết trong 'Kiêu ngạo' em đọc có nói không, hồi đại học anh và em ấy rất nghèo, không có bao nhiêu tiền tiết kiệm."

Lúc đó đang thịnh hành 520, người trẻ tuổi lại thích so bì, Bùi Dương thấy người xung quanh đều mong chờ quà từ người yêu nên cũng nảy sinh ý định.

Cậu không muốn nhận quà của Phó Thư Trạc, nhưng lại dồn hết tâm sức để chuẩn bị quà cho hắn- Người khác có gì thì người yêu của cậu cũng phải có.

Vì thế hơn hai mươi ngày kế Bùi Dương không hẹn hò với Phó Thư Trạc, lấy cớ học hành bận rộn không ra ngoài được, thực ra chỉ cần có thời gian là đi làm thêm.

Món quà là một đôi giày bóng rổ, Bùi Dương thật sự không có tế bào lãng mạn, không biết mua gì.

Đôi giày trị giá hơn ba nghìn tệ, Bùi Dương làm thêm hơn hai mươi ngày mới góp đủ một nửa, nửa còn lại là ứng trước từ học phí tương lai của mình, sau đó lại phải làm thêm điên cuồng một thời gian mới bù đắp được.

Vì cãi nhau với gia đình nên học phí đều là tiền hai người họ kiếm được.

Ba nghìn tệ đối với họ bây giờ quả thật không đắt, song với sinh viên nghèo hơn mười năm trước thì vẫn quá xa xỉ.

Tình cảm thiếu niên hết lòng dâng hiến quá đỗi quý giá, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của Phó Thư Trạc nhiều năm.

"Lúc đó anh đã nghĩ, nhất định phải cho mèo con sống cuộc sống tốt đẹp, đem tất cả những điều tốt đẹp nhất đặt trước mặt em ấy để em ấy lựa chọn."

Bùi Dương ngẩn người.

Hai người về đến sân, Phó Thư Trạc không cho Bùi Dương làm nữa, nói "Để anh."

"Trong lòng anh, em ấy quan trọng hơn tất cả, phấn đấu bao nhiêu năm đều là vì tương lai."

Phó Thư Trạc tiếp tục xắt nốt dưa leo đang xắt dở, đưa miếng dính máu lên môi.

Bùi Dương giật mình: "Bẩn chết đi được!"

Cậu chưa kịp ngăn cản thì Phó Thư Trạc đã ăn mất rồi.

Cậu ngẩn ra một lúc mới chua chát nói: "Biết anh yêu cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy đâu phải là tôi."

"Đúng là không phải em." Phó Thư Trạc rất vui vẻ: "Giúp anh mở lon bia- Thôi, em mang đến đây, anh tự mở."

Rõ ràng Phó Thư Trạc đã từng làm tôm hùm, động tác rất thành thạo. Hắn băm nhuyễn tỏi, cho một nửa vào chảo xào thơm, rồi cho hành gừng và một phần ba tôm vào.

Chẳng bao lâu, ba vị tôm đều đã làm xong.

Vì bác sĩ dặn không nên ăn quá cay nên phần nước chấm cũng nhạt hơn, sợ Bùi Dương không vui, Phó Thư Trạc còn dỗ một câu: "Đợi tay em khỏi, anh dẫn em đi ăn cho đã."

"Bên ngoài không vệ sinh."

"Vậy chúng ta mua về tự làm."

Bùi Dương không thích ăn đồ giao hàng lắm, thành ra mùa hè năm ngoái, Phó Thư Trạc bị bắt học thêm nhiều kỹ năng nấu đồ ăn khuya, ví dụ như tôm, đồ nướng, lẩu các thứ.

Tối nay không mưa, Phó Thư Trạc mở cửa sân, gió đêm mát lạnh lập tức ùa vào.

Họ bày tôm lên bàn đá trong sân, còn làm thêm món rau trộn bằng dưa leo thừa.

Bùi Dương: "Còn hai lon bia."

Phó Thư Trạc: "Em không được uống."

Bùi Dương nhìn hắn bằng ánh mắt đầy trông mong: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chúng ta mỗi người một lon, không sao đâu."

"..." Phó Thư Trạc hoàn toàn bại trận, hắn không có cách nào chống đỡ được kiểu làm nũng vô thức của Bùi Dương, vậy mà người nào đó lại chẳng có chút tự giác nào.

"Chỉ hai lon thôi, không được tham."

"Cảm ơn sếp Phó." Bùi Dương nịnh nọt sắp xếp chén đũa cho hắn, vừa ngồi xuống bỗng cứng đờ.

Phó Thư Trạc mở bia xong, ngẩng mắt hỏi: "Sao thế?"

Bùi Dương nhìn bàn tay băng bó sưng vù của mình, đắn đo không biết có nên ăn luôn vỏ tôm không.

Phó Thư Trạc bất đắc dĩ: "Để anh lột cho em."

Gần trăm con tôm, lột kiểu này rất mệt, họ lại không có găng tay, may mà chỉ có một phần ba là cay.

Bùi Dương chỉ có thể ăn dưa leo, đợi Phó Thư Trạc đút cho.

Sân vắng yên tĩnh, ánh trăng rải xuống, Bùi Dương nhìn dáng vẻ chăm chú lột tôm của Phó Thư Trạc, bất giác thất thần.

Đẹp trai ghê.

Phó Thư Trạc vươn tay: "Há miệng."

Bùi Dương ngoan ngoãn cắn lấy, vô tình chạm phải ngón tay Phó Thư Trạc.

Phó Thư Trạc không ngẩng đầu, tiếp tục bóc con tiếp theo: "Đừng lấy lòng anh, muốn liếm thì tối nay cho em liếm đã."

"..." Bùi Dương đỏ mặt, khẽ mắng, "Đồ lưu manh."

Phó Thư Trạc liếc cậu một cái, lại nhìn những ngón tay dính đầy dầu ớt của mình, ra vẻ tiếc nuối: "Tối nay chắc không làm chuyện chính được rồi, tay toàn vị cay."

Bùi Dương không theo kịp tốc độ lái xe của Phó Thư Trạc, mãi sau mới phản ứng được chỗ nào có thể bị ngón tay làm cay.

Lúc này Bùi Dương không chỉ đỏ mặt, tai và cổ cũng không chỗ nào thoát. Cậu vội uống một hơi bia lớn, mặc Phó Thư Trạc trêu thế nào cũng không chịu nói, chỉ lặng lẽ ăn tôm.

"Con cuối cùng." Phó Thư Trạc đưa đến bên miệng Bùi Dương, "A-."

Bùi Dương không tự chủ được cũng "a" theo.

Phó Thư Trạc nhịn cười, dùng ngón trỏ chạm vào môi Bùi Dương: "Bây giờ có thể liếm rồi."

Bùi Dương: "..."

Đi chết đi!

"Rè..." Phó Thư Trạc và Bùi Dương cùng nhìn về phía điện thoại.

Nếu không phải cuộc gọi đột nhiên này thì đêm nay sẽ là một đêm tuyệt đẹp.

Dù không ăn được thịt thì cũng nên có một nụ hôn vị tỏi cay.

Hết chương 52

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro