Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Nỗi nhớ

Edit: Phong Nguyệt

Suốt hơn mười năm qua, Bùi Dương giống như một chú mèo kiêu kỳ, chẳng bao giờ chịu bộc lộ tình cảm của mình.

Giờ đây, Phó Thư Trạc mới nhận ra, không phải là mèo không thích quấn quýt, mà là vì nó chưa cảm nhận được tình cảm đủ sâu đậm từ đối phương.

Vì vậy, để tự bảo vệ mình, nó cũng phải giấu đi tình yêu của bản thân.

Ngay cả chuyện lãng mạn như tình yêu sét đánh, Bùi Dương cũng đã che giấu suốt mười mấy năm trời.

Phó Thư Trạc uống một hớp nước, rồi tiếp tục hỏi với vẻ bình thản: "Sau đó thì sao?"

"Nhà anh ấy không giàu có, nhưng anh ấy rất xuất sắc, khác hẳn tôi." Bùi Dương cúi đầu xới cơm, "Lúc đó tính tôi không tốt lắm, cũng chẳng hiểu rõ cảm xúc của mình, nhưng lúc nào cũng vô thức muốn thu hút sự chú ý của anh ấy... Chắc lúc đầu anh ấy ghét tôi lắm."

Ví dụ như lúc hết tiết, cậu cố tình ngồi chắn lối đi không cho Phó Thư Trạc ra ngoài vệ sinh, thực chất chỉ là muốn nghe Phó Thư Trạc nói thêm vài câu.

Hay như khi chơi bóng rổ, bình thường cậu chẳng mấy hứng thú, nhưng chỉ cần Phó Thư Trạc đi ngang qua, cậu sẽ như con công xòe đuôi, ra sức thể hiện bản thân, vén áo lau mồ hôi, căng cơ bụng- Hòng lộ rõ cơ bắp.

Phó Thư Trạc: "Không ghét em đâu."

Bản thân Phó Thư Trạc vốn trưởng thành hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Ban đầu, hắn thấy bạn ngồi cùng bàn mới này trông rất bắt mắt, chỉ có điều não không được tốt lắm, suốt ngày cứ chọc ghẹo hắn.

Sau đó hắn lại phát hiện ra bạn cùng bàn mới này chính là một chú mèo hoang đích thực, bên ngoài tỏ ra lạnh lùng, bên trong lại hơi nghịch ngợm, hơi e thẹn.

-- Dựa gần thì đỏ mặt, lén lút trốn trong góc tường hút thuốc, lúng túng khi đối diện với lời tỏ tình của bạn nữ, sau khi từ chối lại gãi tai gãi đầu, sợ rằng lời vừa rồi của mình quá đáng làm tổn thương đối phương.

Lúc đầu, Phó Thư Trạc coi Bùi Dương như một gia vị trong cuộc sống nhàm chán của mình.

Nhưng dần dần hắn bị thu hút, không kìm được muốn lại gần, muốn trêu chọc, còn muốn chiếm hữu nữa.

·

"Anh đâu phải là anh ấy, làm sao biết được là không ghét." Bùi Dương bĩu môi, ăn miếng vịt rồi tiếp tục nói: "Mãi về sau mới cảm thấy anh ấy có lẽ không ghét tôi nữa, còn cho phép tôi khoác vai anh ấy, búng trán anh ấy."

"Mùa đông tay anh ấy hay bị nẻ, tôi muốn dùng túi áo để ủ ấm cho anh ấy, nào ngờ anh ấy lại trực tiếp thò tay vào giữa hai chân tôi..."

Phó Thư Trạc: "..."

Thực ra lúc đó hắn chỉ muốn trêu mèo thôi, không ngờ Bùi Dương lại im lặng cho phép.

Bùi Dương đỏ mặt đến tận mang tai: "Ngoài chuyện đó ra, những cái khác đều là tôi cố ý."

Phó Thư Trạc ngẩn người: "Cái gì cơ?"

Bùi Dương: "Những hành động thân mật..."

Ví dụ như cố tình làm ra vẻ bạn thân, cầm tay Phó Thư Trạc sờ cơ bụng của mình: "Thế nào, đẹp hơn của cậu chứ?"

Ví dụ như cố tình đợi Phó Thư Trạc đi ngang qua, giả vờ nghịch ngợm vỗ một cái vào mông hắn, khiến bản thân bị Phó Thư Trạc ấn xuống bàn xin tha.

Hay như bỏ tiền ra dàn xếp với hai nam sinh cùng phòng ký túc của Phó Thư Trạc, cố tình diễn màn cãi nhau bất hòa, yêu cầu đổi phòng, sau đó đổi sang ở cùng cậu.

Trở thành bạn cùng phòng, những hành động nhỏ có thể làm càng nhiều hơn.

Nụ hôn mà Phó Thư Trạc tưởng là nụ hôn đầu cũng không phải nụ hôn đầu, thực ra Bùi Dương đã lén hôn hắn khi hắn ngủ.

Phó Thư Trạc tưởng Bùi Dương chỉ cần hôn một cái cũng ngượng đến mức trốn hắn ba ngày, thật ra là vì sáng đó Bùi Dương quên đánh răng, sợ Phó Thư Trạc chê mình hôi miệng nên mới ân hận mãi.

Phó Thư Trạc: "..."

Nếu không phải vì Bùi Dương bị bệnh, có lẽ cả đời này Phó Thư Trạc cũng không biết được những "mưu kế" của mèo ngốc này.

Câu nói đó là gì nhỉ-- "Thợ săn cấp cao thường xuất hiện với tư thế của con mồi".

Phó Thư Trạc cứ tưởng mình đã lừa được Bùi Dương lên thuyền giặc, nào ngờ Bùi Dương chỉ thiếu điều tự trói mình lại rồi nhảy lên thuyền của hắn.

Phó Thư Trạc nghiêm túc suy ngẫm lại bản thân, không biết trước đây hắn có đặt quá nhiều bộ lọc cho Bùi Dương không, gì mà thuần khiết, đáng yêu, lương thiện...

"Sau đó chúng tôi ở bên nhau." Bùi Dương mang theo vẻ đắc ý không tự biết, "Anh ấy tỏ tình với tôi trước."

Phó Thư Trạc: "Ừm... rồi sao nữa?"

"Sau đó..." Sắc mặt Bùi Dương trở nên ảm đạm, "Năm nhất đại học, khi đến sinh nhật anh ấy, tôi định viết cho anh ấy một bức thư tình, nhưng bị ba tôi phát hiện."

Phó Thư Trạc giật mình.

Bùi Dương: "Tôi quỳ trong phòng làm việc hơn một tiếng đồng hồ, ba tôi đánh tôi cũng hơn một tiếng đồng hồ."

Phó Thư Trạc cảm thấy nghèn nghẹn, lồng ngực đau nhói không thể kiềm chế: "Có phải rất đau lòng không?"

"Có một chút. Nhưng may mắn là anh ấy không học cùng trường với tôi, nên khi bị thương tôi cũng có thể lấy lý do bận học để không gặp anh ấy."

Bùi Dương tỏ vẻ vui mừng vì đã bảo vệ được đối phương: "Cũng may là không học cùng trường, ba tôi quen biết giáo sư và hiệu trưởng trường chúng tôi, tưởng anh ấy học trường tôi, tra tên anh ấy mãi mà không ra."

"Sau đó, tôi cắt đứt quan hệ với gia đình." Trông Bùi Dương hơi ngẩn ngơ, "Lúc đó suy nghĩ rất đơn giản, tôi cảm thấy ba mẹ không yêu tôi lắm. Dù không có tôi, có lẽ họ cũng không quá đau buồn, anh chị tôi cũng sẽ phụng dưỡng họ."

"Nhưng anh ấy thì khác, lúc đó anh ấy chỉ còn mỗi mình tôi." Dù đã qua hơn mười năm, Bùi Dương vẫn nói những lời này với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Phó Thư Trạc cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, hắn muốn ngắt lời--

Nhưng Bùi Dương vẫn tiếp tục: "Sau đó chúng tôi khởi nghiệp, càng ngày càng bận rộn, có khi mấy ngày liền anh ấy không hôn tôi lấy một cái, người thích anh ấy cũng ngày càng nhiều, dường như ai cũng xuất sắc hơn tôi."

Phó Thư Trạc: "..."

Là hắn đã sơ suất, từ đại học trở đi, hắn luôn ở trong trạng thái công khai tình cảm với mọi người xung quanh, mặc định không ai sẽ để ý đến một người đã có chủ như mình, nên cũng ít khi để ý đến ý đồ tiếp cận của những người xung quanh.

Hắn tự cho mình là không thẹn với lòng, nào ngờ Bùi Dương lại cực kỳ bất an.

Phó Thư Trạc: "Không đâu, đối với anh ta, không ai xuất sắc hơn em cả."

Bùi Dương nhíu mày: "Anh đâu phải là anh ấy, đừng nói kiểu đó."

Phó Thư Trạc: "..."

Quả nhiên vẫn là "bạn đời" quan trọng hơn.

"Anh ấy ngày càng lạnh nhạt với tôi, cả tháng mới ngủ với nhau một lần... có lẽ tôi khiến anh ấy cảm thấy chán ngán rồi." Bùi Dương cúi đầu, đuôi mắt đỏ hoe, như thể sắp khóc đến nơi.

Phó Thư Trạc hít sâu một hơi: "Có khi, anh ta thấy em làm việc rất mệt mỏi, thà nhịn còn hơn là làm phiền em?"

Bùi Dương lẩm bẩm: "Anh ấy đâu có chu đáo đến thế."

Phó Thư Trạc: "..."

Huyết áp đang tăng vọt.

Bùi Dương hít hít mũi, cố gắng kìm nén nước mắt: "Sau đó, mẹ tôi được chẩn đoán mắc chứng suy giảm trí tuệ ở người già, trong một lần phát bệnh, bà đi lang thang ra ngoài gặp tai nạn... rồi qua đời."

"Hôm đó tôi vừa định lén về khu nhà cũ để xem họ thế nào, lại thấy linh đường dưới lầu."

Có những chuyện chỉ mình Bùi Dương biết.

Chẳng hạn như việc cắt đứt quan hệ với gia đình, không hề nhẹ nhàng như vẻ ngoài cậu thể hiện.

Mỗi tháng, cậu đều lén lút về nhà, như một kẻ theo dõi, tranh thủ lúc ba mẹ đi dạo buổi tối, lặng lẽ đi sau họ vài bước, nhìn ngắm vài giây để lấp đầy nỗi nhớ.

Giọng Bùi Dương rất khẽ: "Mẹ tôi được chẩn đoán mắc chứng suy giảm trí tuệ sáu bảy năm, qua đời đã hai ngày... mà không một ai nói cho tôi biết."

"Thậm chí tôi không biết, khi còn tỉnh táo, bà có tha thứ cho đứa con bất hiếu này không."

Mỗi câu nói trên đều là nỗi đau trong lòng Bùi Dương.

Những ký ức này mới là tất cả những gì cậu thực sự trải qua, nhưng lại bị cậu coi như chuyện xảy ra ở một thế giới khác.

Cậu xuyên vào cuốn sách "Kiêu ngạo" này, không thể quay về thực tại tàn khốc kia nữa, cũng giống như có thể xem những chuyện đau đớn đó như chưa từng xảy ra.

Nguyên chủ có mối quan hệ hòa thuận với ba mẹ, gia đình chấp nhận Phó Thư Trạc là người yêu đồng tính của cậu ấy.

Nguyên chủ và Phó Thư Trạc yêu nhau sâu đậm, chưa từng có mâu thuẫn hay nghi ngờ.

Mẹ của nguyên chủ không bị suy giảm trí tuệ tuổi già, không qua đời.

Nguyên chủ không bị bệnh, không bị buộc phải quên đi những người và việc mình quan tâm, không phải tuổi còn trẻ đã đánh mất danh dự để sống tạm bợ, trở thành gánh nặng cho người xung quanh.

...

Bùi Dương nói nói rồi bỗng ngớ ra, cậu nhìn Phó Thư Trạc bằng đôi mắt đỏ hoe, hỏi: "Sao anh khóc?"

Phó Thư Trạc che mắt: "Bị cát bay vào mắt."

Bùi Dương thành thật nói: "Anh nói là vì con vịt chiều nay cắn đau quá còn hơn."

"Đúng rồi, sao anh không nghĩ ra nhỉ." Phó Thư Trạc đáp lại bằng giọng khàn đặc.

"..." Bùi Dương bèn chuyển chủ đề, "Sau đó tôi xuyên vào trong sách, thay thế bạn đời của anh."

Phó Thư Trạc: "Ừm."

Bùi Dương cố gắng thuyết phục: "Giờ anh tin tôi rồi chứ? Tôi thật sự không lừa anh đâu."

Phó Thư Trạc cố gắng nói uyển chuyển: "Nhưng mà, những câu chuyện em kể, cũng rất giống câu chuyện của bọn anh."

Bùi Dương không cần suy nghĩ đã phản bác: "Giống chỗ nào, bạn đời của anh đâu có cãi nhau với gia đình, anh cũng đâu có lạnh nhạt với cậu ấy."

Phó Thư Trạc: "Ừm... ngoài hai điểm đó ra, những cái khác gần như giống hệt."

Hắn vẫn không nỡ vạch trần khía cạnh tàn nhẫn nhất, đối mặt với những điều khác trước đã.

Hai người trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, Bùi Dương quay đi: "Đâu có... khác nhau mà."

Nhưng cậu lại không nói được chỗ nào khác.

Cuối cùng Bùi Dương cũng phải đối mặt với điều mà trước giờ cậu luôn bỏ qua, quyển sách "Kiêu ngạo" này quá giống với câu chuyện của hắn và bạn đời.

"Có lẽ nguyên chủ là một phiên bản khác của mình trên thế giới này"- Cậu tự lừa dối bản thân.

Sự phản kháng trong tiềm thức khiến Bùi Dương bất ngờ đứng dậy: "Tôi no rồi, anh tin hay không tùy, dù sao tôi cũng không phải là cậu ấy."

"Bùi Dương." Phó Thư Trạc nhìn bóng lưng cậu, bỗng gọi.

Bùi Dương dừng bước, nghe thấy người phía sau hỏi: "Em có thể nói cho anh biết tên của bạn đời em là gì không?"

"..." Đầu óc Bùi Dương trống rỗng, hoàn toàn không thể nhớ ra chút ký ức liên quan nào.

Phó Thư Trạc đau lòng, lại hỏi: "Em có thể mô tả ngoại hình của anh ta cho anh không?"

"Anh ấy rất đẹp trai, lông mày rất quyến rũ, sống mũi rất cao... Mỗi lần hôn đều chạm vào mặt tôi..."

Càng nói giọng Bùi Dương càng run rẩy, khuôn mặt mờ nhạt trong trí nhớ dần dần trở nên rõ ràng, dần dần bị thay thế bởi gương mặt của Phó Thư Trạc.

Không phải vậy.

Không phải như thế.

Bùi Dương đặt chén xuống, vội vàng bước lên lầu.

Phó Thư Trạc nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh, hắn không đuổi theo, chừa thời gian để Bùi Dương bình tĩnh suy nghĩ.

Mặc dù kết quả cuối cùng rất có thể vẫn là mèo ngốc tự lừa dối bản thân, bỏ qua mọi điểm đáng ngờ, tiếp tục sống như đang xuyên vào truyện, nhưng ít ra cũng có tiến triển, có thể từng bước từng bước tiến tới.

Phó Thư Trạc ăn một miếng cơm nhạt nhẽo, cũng mất hết cảm giác ngon miệng.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn xong, hắn ra sân chăm sóc những cành hoa bị gió mưa làm rối tung.

Khi thấy đã đến lúc, hắn mới lên lầu gõ cửa.

Không có tiếng trả lời.

Phó Thư Trạc thử nắm tay nắm cửa ấn xuống- Không ngờ cửa không khóa.

Mèo con hoảng sợ cuộn tròn trên giường, dùng chăn bọc kín mình, không quan tâm đến âm thanh bên ngoài.

Phó Thư Trạc ngồi bên giường rất lâu, cũng không để ý Bùi Dương có ngủ hay không, chậm rãi nói nhỏ: "Để anh kể cho em nghe về bạn đời của anh nhé?"

"Em ấy rất yêu anh, dù cảm thấy anh không thích em ấy nhiều lắm, nhưng vẫn sẵn lòng ở bên anh mười bảy năm."

"Em ấy mất trí nhớ, cảm thấy mình không phải là mình, nhưng vẫn sẽ nắm chặt vạt áo anh khi ôm, vẫn sẽ theo thói quen chui vào lòng anh khi ngủ, vẫn sẽ đỏ mặt không kìm được khi hôn."

Sau một hồi im lặng kéo dài, giọng nói trầm đục của Bùi Dương vọng ra từ trong chăn: "Tôi ngủ rồi."

"Ừm, em ngủ rồi." Phó Thư Trạc ngừng một lát rồi nói: "Nhưng anh thực sự rất nhớ em ấy-"

"Bùi Dương, em có thể cho anh gặp em ấy được không?"

Hết chương 48

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro