Chương 47: Thú nhận
Edit: Phong Nguyệt
Phó Thư Trạc khựng lại, trong lòng có linh cảm không lành.
Trong đầu Bùi Dương, lý trí và cảm xúc đang giao tranh dữ dội. Một mặt cậu đau khổ vì những gì sẽ mất đi sau khi thừa nhận, mặt khác lại tự nhủ rằng "Phó Thư Trạc không phải của mình".
Chú mèo mà Phó Thư Trạc yêu sâu sắc không phải là cậu.
Người mà Phó Thư Trạc muốn ôm vào lòng, hôn say đắm và chiếm hữu mãnh liệt là một Bùi Dương khác trên thế giới, không phải là cậu- Kẻ trộm cuộc đời của người khác.
Nên nói ra thôi.
Nếu không, cậu sẽ càng lún sâu, càng làm nhiều chuyện với Phó Thư Trạc thì sau này khi biết sự thật, Phó Thư Trạc sẽ càng đau khổ.
Bùi Dương hít sâu một hơi: "Anh có phải là người theo chủ nghĩa duy vật không?"
"..." Phó Thư Trạc quay người lại, không biết có phải mèo ngốc sợ hắn bỏ chạy hay không mà vô thức quấn chặt một đầu dây quanh tay mình, khó có thể gỡ ra.
Hắn cân nhắc từng lời: "Còn tùy vào chuyện gì."
Nếu điều Bùi Dương muốn nói là "xuyên sách", thực ra cũng chẳng phải chuyện tồi tệ gì.
Thời gian qua hắn vẫn luôn liên lạc với bác sĩ Thang và nhóm nghiên cứu bệnh Alzheimer mà hắn tài trợ, tất cả đều nắm rõ tình hình của Bùi Dương.
Mọi người đều thống nhất ý kiến là không nên kích thích Bùi Dương, nếu có thể để cậu ấy tự nghĩ thông và nói ra thì càng tốt.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, có lẽ vẫn chưa nghĩ thông, chỉ là không muốn tiếp tục "lừa dối" hắn nữa.
Bùi Dương thở dài: "Thực ra tôi không phải bị mất trí nhớ."
"Giả vờ mất trí nhớ để lừa anh?" Phó Thư Trạc tiếp lời, như thể không biết gì cả.
"Không phải vậy..." Bùi Dương cúi đầu, lẩm bẩm, "Tôi không phải là tôi, không phải là mèo của anh... cũng không phải là Bùi Dương mà anh quen biết."
Phó Thư Trạc khẽ thở dài: "Tại sao lại không phải?"
Bùi Dương thoáng hoang mang: "Tôi cũng không biết, tôi không phải người của thế giới này, một ngày nọ tôi thấy một quyển tiểu thuyết tên là 'Kiêu ngạo'..."
Phó Thư Trạc: "..."
Đúng như hắn đoán, Bùi Dương chỉ nhớ được quyển tiểu thuyết mình viết nên tưởng rằng mình đã xuyên vào sách.
Mèo ngốc.
"Em nói tiếp đi."
Bùi Dương: "Trong 'Kiêu ngạo' có hai nhân vật chính, một là bạn đời của anh- Bùi Dương, một là anh. Tôi ngủ một giấc tỉnh dậy... thì xuyên vào thân thể của bạn đời anh."
Phó Thư Trạc khựng lại, lời thú nhận hôm nay khiến hắn bất ngờ, hắn cần nhanh chóng nghĩ ra cách phản ứng tốt nhất, làm sao cho ảnh hưởng đến Bùi Dương ít nhất có thể.
Giọng Bùi Dương vẫn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt vốn đẹp đẽ lúc này lại ảm đạm như muốn khóc.
"Tôi không cố ý muốn lừa anh, chỉ là không biết nói thế nào... Xin lỗi anh."
Phó Thư Trạc: "Vì vậy em nói dối là mình bị mất trí nhớ."
Bùi Dương: "Vâng..."
Phó Thư Trạc: "Vậy tại sao hôm nay lại muốn nói ra sự thật?"
Bùi Dương nắm chặt sợi dây, cắn môi đến mức gần chảy máu.
"Bởi vì anh rất yêu cậu ấy..." Bùi Dương ngơ ngẩn nói, "Tôi chiếm lấy thân thể của cậu ấy để ở bên anh, điều đó không công bằng với cả ba, anh có quyền được biết sự thật, cậu ấy cũng không nên bị thay thế như vậy."
Phó Thư Trạc khẽ thở dài, hắn tiến lại gần vài bước, lau đi những giọt nước mắt vô thức rơi trên mặt Bùi Dương: "Sao em lại chắc chắn mình đã xuyên sách? Chuyện này quá kỳ lạ."
Lông mi Bùi Dương khẽ run: "Tôi ngủ dậy đã ở trên... giường nhà anh, đây không phải thế giới tôi biết, ngoài xuyên sách ra, không còn lời giải thích nào khác."
Những hạt mưa dồn dập đập vào chiếc ô đen, tiếng mưa vốn rả rích giờ lại trở nên to hơn, vũng nước đục trên mặt đất cũng dần trong vắt lại.
Hai người đứng ở cuối con hẻm cũ kỹ, thỉnh thoảng có người đi đường vội vã lướt qua, liếc nhìn họ rồi lại hối hả bước về phía xa xăm trong màn mưa.
Phó Thư Trạc hỏi: "Ở thế giới cũ, tên em là gì?"
Đây là câu hỏi hắn đã cân nhắc kỹ lưỡng, cố gắng cẩn thận trong từng câu từng chữ.
"... Giống tên bạn đời anh." Bùi Dương có vẻ bất an.
Phó Thư Trạc cố gắng dẫn dắt: "Ngoại hình cũng giống sao?"
Bùi Dương cắn chặt môi, không kìm được nâng cao giọng: "Anh không tin phải không? Nhưng có thể chính vì cùng tên cùng họ nên tôi mới xuyên vào thân thể cậu ấy."
Phó Thư Trạc vội vàng trấn an: "Không phải anh không tin, chỉ là chuyện này quá kỳ lạ, cho anh thêm thời gian tiêu hóa được không?"
Bùi Dương cứng đờ hồi lâu không nói gì, nửa bên vai đã bị mưa xối ướt đẫm. Phó Thư Trạc thử nắm lấy tay cậu, đỡ lại chiếc ô đã nghiêng.
"Chúng ta về nhà, ngồi xuống từ từ nói chuyện, được không?" Phó Thư Trạc nắm tay Bùi Dương, "Ở đây gió to quá, anh hơi lạnh."
Bùi Dương khẽ ừ một tiếng, mất tự nhiên rút tay ra.
Khi chưa nói ra sự thật, cậu còn có thể tự lừa dối bản thân để thân mật với Phó Thư Trạc, giờ đã nói hết rồi, tiếp tục như vậy thì mặt dày quá.
Phó Thư Trạc cũng không ép: "Có thể chạm vai không? Ô nhỏ quá, phải chen một chút."
"... Ừm." Mũi Bùi Dương hơi cay.
Phó Thư Trạc ôm chặt vai cậu, đi về phía căn nhà nhỏ. Lộn xộn cả buổi chiều, giày cũng chưa mua, may mà đã tìm thấy bà Trình.
Hắn đưa Bùi Dương đến nhà ông lão hàng xóm lấy con vịt đã làm sẵn để làm bữa tối. Ông lão còn chu đáo cho thêm ít rau cải, có thể nấu canh hoặc xào.
Về đến nhà, họ không ngồi xuống nói chuyện ngay mà bắt đầu nấu ăn. Bùi Dương căng thẳng đi theo sau, mấy lần há miệng nhưng không nói được gì- Có lẽ Phó Thư Trạc đang cố kéo dài thời gian, hoặc có thể hắn hoàn toàn không tin cậu, không muốn nghe những lời nói nhảm của cậu.
Vo gạo xong, Phó Thư Trạc bấm nút nấu cơm, sau đó quay người lại nói với Bùi Dương vẫn đang nắm chặt sợi dây: "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?"
"Ừm..."
Bùi Dương mơ hồ nghĩ, chậm một chút cũng tốt, có thể tham lam thêm chút thời gian bên nhau.
Căn bếp bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, song lại vô cùng hòa hợp. Phó Thư Trạc nấu vịt, Bùi Dương đưa bia, Phó Thư Trạc rửa rau, Bùi Dương đánh trứng.
Sợi dây màu xám vẫn nối liền hai người, chiều dài không quá hai mét, Phó Thư Trạc khéo léo giữ khoảng cách vừa phải, không để Bùi Dương cảm thấy căng thẳng vì quá gần, cũng không khiến cậu bất an vì quá xa.
"Phần còn lại nấu canh vịt, sáng mai ăn với mì."
Thái độ của Phó Thư Trạc khi nhắc đến ngày mai rất đỗi bình thường, khiến Bùi Dương có một thoáng cảm thấy họ vẫn còn ngày mai.
Nhưng liệu có thật sự như vậy không? Khi Phó Thư Trạc phát hiện ra chủ nhân chân chính đã biến mất, e rằng sẽ chẳng còn tâm trạng đợi canh vịt ngày mai nữa, có khi còn sụp đổ...
Đầu ngón tay Bùi Dương bỗng co rúm lại, không biết quyết định thú nhận này đúng hay sai. Đối với Phó Thư Trạc, đây là một cú sốc quá lớn, nếu anh ấy có chuyện gì...
Bùi Dương chìm đắm trong suy nghĩ của mình, dần dần hối hận, tại sao lúc nãy lại xúc động đến vậy?
Đằng nào cũng không về được, sao không lừa Phó Thư Trạc cả đời luôn? Ít nhất như vậy sẽ có một người hạnh phúc.
Mắt Bùi Dương dần đỏ lên, suýt bị nồi làm bỏng mà không hề hay biết, may mà Phó Thư Trạc kịp thời nắm lấy tay cậu: "Đau không?"
"Đau..."
Phó Thư Trạc vội vàng kéo tay cậu đặt dưới vòi nước lạnh, Bùi Dương rụt lại vài lần: "Chân đau..."
Phó Thư Trạc sững người, hắn ngồi xuống nhìn, quần Bùi Dương không được sạch lắm, bởi vì vừa nãy bị bà Trình ôm nên trên đó toàn bùn nước.
"Bà ấy bóp chân em à?"
Không cần Bùi Dương trả lời, Phó Thư Trạc cũng có thể khẳng định. Hắn kéo Bùi Dương lên lầu, nửa dẫn dụ nửa ép cậu ngồi xuống giường, kéo quần xuống.
Phó Thư Trạc nhíu mày: "Sưng hết rồi."
Hắn nắm lấy khoeo chân Bùi Dương kiểm tra trước sau, có bảy tám vết hằn hình trăng lưỡi liềm sưng lên, do móng tay quá dài của bà Trình bấu vào.
Bùi Dương cứng đờ lùi lại, nhưng bị Phó Thư Trạc kéo về phía trước: "Cởi áo ra luôn, thay bộ sạch đi."
Bùi Dương há miệng, muốn nói tôi không phải Bùi Dương mà anh yêu, làm vậy không hay lắm.
Song lý trí chỉ chiếm một phần yếu ớt, tất cả những gì còn lại đều đang ra sức thuyết phục cậu thuận theo sự thân mật.
Cúc áo được cởi ra, cơ thể Bùi Dương hiện ra trước mắt Phó Thư Trạc. Phó Thư Trạc gần như dùng hết sức kiềm chế cơn xung động muốn hôn và ôm chặt người trước mặt vào lòng, mặc cho Bùi Dương bộ quần áo sạch.
Phó Thư Trạc vuốt ve làn da ở chân cậu: "Không bị trầy, ngày mai chắc sẽ bớt sưng."
Bùi Dương ấp úng ừ một tiếng.
Đây không phải vết thương lớn, nhưng da Bùi Dương trắng, trông rất chói mắt.
Dưới nhà có tiếng gõ cửa, là Trình Thực cuối cùng cũng đã an ủi được mẹ mình. Anh ta mang hai rượu ngon đến cảm ơn Phó Thư Trạc và Bùi Dương.
Phó Thư Trạc không định nhận: "Dạ dày Bùi Dương không tốt nên chúng tôi đều không uống rượu. Anh không cần khách sáo, hôm nay là việc chúng tôi nên làm."
Trình Thực thở nhẹ: "Dù sao cũng phải cảm ơn hai cậu, làm hai cậu mất thời gian quá."
Phó Thư Trạc suy nghĩ một lát: "Anh có biết cửa hàng giày nào không? Loại chất lượng tốt một chút."
Đôi giày của hắn và Bùi Dương mang hôm nay lại bị ướt, không mua nữa thì ngày mai sẽ không ra ngoài được. Mặc dù ngày mai rất có thể cũng sẽ không ra ngoài, hôm nay thú nhận xong, hắn và Bùi Dương đều cần thời gian "tiêu hóa".
Trình Thực vội vàng gật đầu: "Có có có, tuy không phải thương hiệu lớn, nhưng chất lượng rất tốt!"
Phó Thư Trạc thêm thông tin liên lạc, chủ cửa hàng nói chọn xong mẫu có thể giúp họ giao tận nhà, đúng lúc trời mưa, không bận.
Hắn không vội mua, quay lại phòng bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.
Bùi Dương ngồi ngay ngắn một bên, dáng người thẳng đứng, tay đặt trên đầu gối, như một tội nhân đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Phó Thư Trạc bưng cơm cho cậu, sau đó múc một bát canh.
Bùi Dương đánh liều: "Dù anh có tin hay không thì tôi thực sự không phải là cậu ấy. Những ngày qua rất xin lỗi, nếu anh cảm thấy ghê tởm, anh muốn làm gì cũng được."
Cậu nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh thân mật đêm qua, còn có lần ở phòng thay đồ câu lạc bộ, nỗi áy náy với tất cả mọi người quấn quanh tim, siết chặt đến mức cậu gần như ngạt thở, hoàn toàn không dám nghĩ kỹ.
"Ting", điện thoại vang lên.
Phó Thư Trạc cúi mắt nhìn, là câu trả lời từ nhóm bác sĩ mà hắn liên lạc khẩn cấp.
—Đừng để bầu không khí quá căng thẳng, cố gắng thảo luận về chủ đề "xuyên sách" một cách bình tĩnh nhất có thể, dẫn dắt cậu ấy quay về thực tại. Nhưng đừng nói quá nhiều điều cậu ấy không thể chấp nhận cùng một lúc, ví dụ như chuyện bệnh tật, hay sự thật về mẹ của cậu ấy đã qua đời.
—Nếu cậu ấy có phản ứng căng thẳng, phải ngừng dẫn dắt ngay lập tức, và kịp thời an ủi.
Phó Thư Trạc uống một hớp nước, nửa đùa nửa thật: "Nếu cảm thấy có lỗi thì hãy ở lại cho tốt."
Bùi Dương: "...?"
"Em nói em không phải bạn đời anh, vậy bạn đời anh đi đâu rồi?"
"Tôi không biết." Bùi Dương mím môi, "Cậu ấy có thể... có thể không trở lại nữa."
"Vậy à..." Phó Thư Trạc từ tốn nói, "Em có phải là em ấy hay không có quan trọng không? Dù sao tính cách các em cũng giống nhau như vậy, thân thể là của em ấy, gương mặt là của em ấy, tên cũng là của em ấy."
"..." Bùi Dương sững sờ.
Phó Thư Trạc: "Trải qua thời gian ở cùng nhau, anh thấy em cũng rất tốt, chỉ cần coi như không biết, anh có thể xem em là em ấy và tiếp tục chung sống."
Dù sao em ấy cũng 'không trở lại nữa'.
Bùi Dương trợn tròn mắt nhìn Phó Thư Trạc, miệng há hốc nửa ngày không nói được lời nào. Câu nói của Phó Thư Trạc vừa ngang ngược vừa quá đáng, đúng là kẻ bạc tình!
Cậu tức đến mức quên cả đau khổ: "Bạn đời anh không còn nữa, anh không đau lòng sao?"
Đồ khốn!
Phó Thư Trạc suýt bật cười, may mà kìm được: "Em muốn anh đau lòng sao?"
Bùi Dương: "..."
Hình như không muốn lắm, nhưng cũng hơi muốn.
Phó Thư Trạc tiếp tục lừa cậu: "Chúng ta đều là người lớn rồi, thế giới của người lớn phải hoang đường một chút, không thể quá cứng nhắc, như vậy mới thoải mái hơn, em nói có đúng không?"
"..." Đầu óc Bùi Dương rối bời.
Đây là cái gì? Cậu xem Phó Thư Trạc là thế thân của bạn đời, Phó Thư Trạc xem cậu là thế thân của nguyên chủ?
Cậu nghẹn nửa ngày: "Anh làm vậy có xứng đáng với cậu ấy không? Nếu cậu
ấy biết anh là người như vậy..."
"Em ấy biết mà." Phó Thư Trạc giơ tay, "Đành chịu thôi, bạn đời anh số khổ, thích loại người khốn nạn như anh."
Bùi Dương: "..."
Cậu vốn đã chuẩn bị cả bụng lời nói, nào ngờ bị Phó Thư Trạc làm cho không thốt ra được chữ nào. Thậm chí cậu gần như quên mất mục đích ban đầu của mình, bắt đầu suy nghĩ về khả năng sống qua loa cả đời như thế này.
Phó Thư Trạc từ tốn nói: "Em không thích sao?"
"Cái rắm, đời nào tôi thích!" Mặt Bùi Dương đỏ bừng, "Tôi đã kết hôn bảy năm rồi."
Phó Thư Trạc ồ một tiếng đầy ẩn ý: "Anh ta đẹp trai không, có tiền không, lớn tuổi hơn anh không? Em ở bên anh ta có vui hơn ở bên anh không?"
"Đẹp trai hơn anh, có tiền hơn anh... lớn tuổi hơn anh." Bùi Dương hiếu thắng quay đầu đi, ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng không trả lời được câu hỏi cuối cùng.
Ở bên bạn đời có hạnh phúc không?
Cậu và bạn đời đã đến giai đoạn "Bảy năm ngứa ngáy", bạn đời đối xử với cậu lạnh nhạt, họ đã lâu không có ôm ấp, hôn hít, chiếm hữu nhau.
Còn khi ở bên Phó Thư Trạc, chỉ cần không nghĩ nhiều, luôn cảm thấy thoải mái và an tâm.
Bùi Dương không dám thừa nhận sự thật này, cậu im lặng rất lâu: "Anh đừng đùa nữa, có phải anh không tin tôi?"
Phó Thư Trạc nghiêm túc nói: "Không phải không tin em, nếu em không phải là em ấy, vậy kể cho anh nghe về cuộc đời của em được không?"
Bùi Dương chợt mơ hồ.
Tất cả về cậu và bạn đời như một chương trình được lập trình sẵn trong não, khi thực sự muốn hồi tưởng, lại không tìm ra đầu đuôi.
Như bị che phủ bởi một lớp màn mỏng, mọi cảm xúc đều bị phai nhạt, dường như chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi một tháng ở bên Phó Thư Trạc là chân thực.
Bùi Dương cố gắng hồi tưởng lại khoảng thời gian thực tế không mấy tốt đẹp đó: "Tôi và anh ấy quen nhau từ cấp ba, lần đầu gặp mặt là ở trong lớp, tôi..."
Phó Thư Trạc khuyến khích: "Sao nữa?"
Bùi Dương im lặng hồi lâu mới nói: "Tôi đứng trên bục giảng tự giới thiệu, nhìn anh ấy ngồi bên cửa sổ... và đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Đây là bí mật mà mèo con kiêu ngạo chưa từng thổ lộ với ai.
Hết chương 48
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro