Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Bà

Edit: Phong Nguyệt

Bùi Dương sững sờ, trái tim hơi khó chịu.

Có lẽ vì người từng tốt với Phó Thư Trạc bị bệnh nên cậu cảm thấy khó chịu lây.

"Thôi, đừng nói những chuyện phiền lòng nữa." Trình Thực khoát tay, "Giờ trông cậu có vẻ sống tốt nhỉ? Nếu nhà cô cậu thấy được, chắc họ ghen tị lắm."

Phó Thư Trạc dời mắt khỏi gương mặt Bùi Dương, bình thản nói: "Sau này cũng chẳng liên lạc."

Trình Thực: "Lần này cậu về ở đâu? Khách sạn à?"

Phó Thư Trạc: "Nhà của ba tôi."

Trình Thực ngạc nhiên, bỗng chốc hiểu ra: "Thì ra căn nhà đó là cậu mua! Anh cứ thắc mắc ai lại bỏ nhiều tiền thế để mua một căn nhà cũ từ tay cô cậu, vị trí cũng chẳng đẹp đẽ gì."

"Dù sao cũng là nhà của mình, phải lấy lại thôi."

Trình Thực khẽ thở dài: "Cậu vẫn mềm lòng như trước, tặng họ biết bao nhiêu là tiền."

Phó Thư Trạc lạnh nhạt nói: "Ít ra cũng phải cảm ơn lúc đó họ không thẳng tay giết tôi."

"..." Trình Thực nghẹn lời, không biết nói gì.

Bùi Dương hơi ghen tỵ, Phó Thư Trạc và Trình Thực nói chuyện qua lại, cậu không cách nào chen vào được.

Phó Thư Trạc vỗ tay cậu: "Ăn hoành thánh đi, nguội mất."

"... Ồ."

Trình Thực nhân cơ hội đổi chủ đề: "Hai người là...?"

Phó Thư Trạc giới thiệu: "Bạn đời của tôi, Bùi Dương."

Trình Thực rất ngạc nhiên, nhưng vẫn vội vàng chúc mừng: "Vậy hai người cứ ăn đi, anh đi làm việc đây-"

Bùi Dương liếc nhìn bóng lưng Trình Thực: "Trước đây anh ta rất quan tâm anh sao?"

Phó Thư Trạc bỗng cười: "Làm gì có chuyện đó? Anh ấy với mẹ anh ấy hoàn toàn khác nhau."

Bùi Dương: "Nghĩa là sao?"

Phó Thư Trạc: "Đừng nhìn tính cách anh ấy bây giờ tốt thế, ngày xưa nổi tiếng là đầu gấu xứ này, còn từng đòi tiền bảo kê anh nữa."

Mặt Bùi Dương đen lại: "Anh đưa cho anh ta à?"

Phó Thư Trạc nhịn cười: "Anh lấy đâu ra tiền?"

Lúc đó Trình Thực nhuộm đầu vàng lật tung cặp sách cũng chẳng tìm được một xu, còn bị Phó Thư Trạc vu oan đòi tiền ngược lại.

Khi anh ta đòi tiền bảo kê xong, Phó Thư Trạc bình tĩnh nhặt cặp lên, bắt đầu tính toán: "Anh làm hỏng hai cây bút, sách bị gãy góc, tập vở lộn xộn, cặp thì dính bùn, tổng cộng 63 đồng. Giảm 20%, bỏ thêm số lẻ, tổng cộng 50 đồng."

"Mẹ mày-"

"Mẹ tôi ở dưới đất rồi, muốn tìm bà thì tùy ý. Nhưng tôi có thể đi tìm bà Trình, kể chuyện mấy hôm trước anh chơi bài cẩu đấy."

Trình Thực tức đến mức muốn chửi thề, Phó Thư Trạc ngẩng mặt lên, giơ tay ra: "Chỉ nhận tiền mặt."

Từ đó về sau, Trình Thực không bao giờ gây rắc rối cho Phó Thư Trạc nữa...

Bùi Dương không nhịn được cười: "Lúc đó anh mấy tuổi, không sợ sao?"

Phó Thư Trạc suy nghĩ: "Không nhớ nữa."

Ký ức quá xa xôi, hắn không nhớ nổi tâm trạng lúc đó, chỉ nhớ 50 đồng khi đó đối với hắn là một số tiền lớn.

Bút chì gãy được nhặt lên tiếp tục sử dụng, sách bung gáy tiếp tục đọc, vở rách nhặt lên từng tờ, sau đó dùng kim chỉ đóng lại tiếp tục dùng, cặp sách đem về chà rửa nửa tiếng.

"Vậy anh dùng tiền đó làm gì?"

Phó Thư Trạc cười: "Em đã ăn bánh su kem chưa?"

Bùi Dương gật đầu: "Bên ngoài giòn, bên trong toàn kem."

Phó Thư Trạc dùng tay so sánh: "Lúc đó ở đây không có bánh su kem lớn, chỉ có cái nhỏ, hơi to hơn đồng xu một chút, một đồng ba cái."

Hắn mua sáu cái làm quà sinh nhật cho mình, bốn mươi tám đồng còn lại để dành.

Phó Thư Trạc tuổi nhỏ nghĩ rằng, một ngày nào đó, hắn sẽ tiết kiệm đủ tiền để rời khỏi nơi này.

Bữa ăn kết thúc cùng với một chai rượu cạn đáy, tai Bùi Dương đỏ bừng, ánh mắt mơ màng.

Trời dần tối, đèn hiệu của các cửa hàng bên đường đều sáng lên.

Phó Thư Trạc đứng dậy: "Về nhà không?"

Bùi Dương không nói gì, chỉ vẫy tay gọi hắn.

Phó Thư Trạc khựng lại, từ từ nghiêng người lại gần, Bùi Dương mở to mắt nhìn hắn, cho đến khi hơi thở hòa quyện vào nhau.

Mèo ngốc ợ một cái, hơi rượu xộc mặt hắn, sau đó đắc ý cười: "Thơm không?"

"..." Khóe miệng Phó Thư Trạc giật giật, "Muốn nôn."

Bùi Dương không biết là say hay tỉnh: "Anh chê tôi hôi còn hôn tôi..."

Phó Thư Trạc kéo cậu dậy: "Lúc hôn em có uống rượu đâu."

Bùi Dương đẩy hắn ra: "Lại sờ mó mà không xin phép..."

Phó Thư Trạc: "Bây giờ xin phép đây."

Bùi Dương trừng mắt nhìn hắn: "Anh toàn làm trước rồi mới xin phép, độc tài chuyên chế, bạo chúa!"

Phó Thư Trạc dùng một tay ôm chặt người vào lòng: "Mấy cái trước em nói anh còn nhận, nhưng bạo chúa là sao, anh bạo hành em à?"

Bùi Dương vùng vẫy vô ích, chỉ sau hai giây đã mềm nhũn trong vòng tay Phó Thư Trạc: "Anh bạo lực tinh thần với tôi."

Phó Thư Trạc dở khóc dở cười: "Khi nào?"

Bùi Dương: "Anh không nói chuyện với tôi, không cười với tôi, còn không ngủ với tôi nữa-"

Phó Thư Trạc khựng lại.

Hắn nhớ đến khoảng thời gian Bùi Dương vừa mới được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, khi đó cậu không nói cho hắn biết mà chỉ liên tục đề cập đến chuyện ly hôn.

Hắn không biết lý do ly hôn là gì, cũng không chấp nhận được việc ly hôn với Bùi Dương, hắn muốn nói chuyện nghiêm túc, nhưng Bùi Dương chỉ nói "Em không yêu anh nữa".

Bùi Dương không phải người biết nói dối, Phó Thư Trạc chỉ cần nhìn một cái là biết có gì đó không ổn.

Hai người giằng co rất lâu, để không muốn nghe hai chữ "ly hôn", Phó Thư Trạc đành phải đi sớm về muộn, ban ngày tránh mọi tiếp xúc, vừa tan làm là vào phòng làm việc, tối ngủ ở phòng phụ, cả ngày nói không quá năm câu với Bùi Dương.

Bùi Dương gần như trượt xuống, Phó Thư Trạc đỡ cậu dậy, xoa xoa gáy cậu, cúi đầu bất lực: "Không phải em vô cớ đòi ly hôn với anh trước sao?"

Bùi Dương nhắm mắt lại, cứng đầu nói: "Vẫn muốn ly hôn."

Phó Thư Trạc nâng chân cậu lên, đi về phía căn nhà: "Ngày nào cũng nói anh là đồ khốn, nhưng thực ra em còn khốn hơn anh nhiều."

Bùi Dương say mèm nằm bẹp trên người Phó Thư Trạc, phát ra một tiếng thở nhẹ: "Hửm?"

Phó Thư Trạc: "Em tự đếm xem, số lần em nói hai chữ 'ly hôn' có phải nhiều hơn số lần em nói tiếng yêu không?"

"Ừm..." Bùi Dương ôm vai hắn, chỉ bắt được từ khóa, "Yêu."

Phó Thư Trạc nhướn mày: "Em yêu anh."

"Cảm ơn anh yêu tôi." Bùi Dương không lặp lại, cọ mạnh vào hõm cổ hắn.

Phó Thư Trạc: "..."

Hắn gần như nghi ngờ Bùi Dương đã nhớ lại tất cả, đang mượn rượu giả điên với hắn.

Phó Thư Trạc không tin: "Nói em yêu anh đi."

Bùi Dương đấm lưng hắn, rất không kiên nhẫn: "Biết rồi, em yêu anh, sến chết đi được."

Phó Thư Trạc: "..."

Chắc chắn là giả vờ say rồi.

Hắn bế người đi trên con đường nhỏ bên bờ sông, nơi này không có đèn đường, chỉ dựa vào ánh trăng soi sáng. Bước chân hắn chậm rãi mà vững vàng, vì người trong lòng nặng trĩu.

Vừa sợ làm người trong lòng ngã, vừa muốn khoảnh khắc này kéo dài lâu hơn một chút.

Tiếng côn trùng kêu bên tai không ngừng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ếch kêu ộp ộp, phía trước còn có ánh trăng dẫn đường.

Đến cửa sau, Phó Thư Trạc một tay đỡ chân Bùi Dương, tay kia mở cửa. Họ ngủ ở phòng ngủ ban công tầng hai, chăn ga gối đệm bên trong đều là mới.

Bùi Dương vừa nằm xuống giường đã buồn ngủ díp mắt, Phó Thư Trạc chỉ có thể giúp cậu cởi quần áo: "Báo cáo sếp Bùi, anh giúp em lau người nhé?"

Bùi Dương nhắm mắt, hừ một tiếng.

"Đồng ý rồi nhé?" Phó Thư Trạc kéo quần cậu xuống, "Sáng mai không được trở mặt với anh đấy, anh đã ghi âm rồi."

Bùi Dương giơ chân dài lên đạp hẳn, lại tình cờ đạp vào vị trí không nên đạp, may là say rượu nên lực không mạnh.

Phó Thư Trạc nắm lấy mắt cá chân cậu: "Nếu bị em đạp hỏng thì năm mươi năm sau phải sống cuộc đời thanh tâm quả dục rồi."

Bùi Dương lẩm bẩm: "Tôi có thể dùng..."

"Dùng cái gì?"

"Miệng—" Bùi Dương nói xong chữ cuối cùng, đầu nghiêng sang một bên, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, để lại Phó Thư Trạc đứng bên giường dưới trăng, không biết nói gì.

"Đợi em nhớ ra rồi chúng ta tính sổ sau." Phó Thư Trạc bóp bóp mũi cậu, "Ngủ ngon, bé mèo hư."

...

Bùi Dương bị ánh nắng chiếu tỉnh giấc.

Cậu nằm sấp trên giường chớp mắt hồi lâu mới phản ứng được mình đã đến Dung Thành, nơi Phó Thư Trạc sinh ra.

Ban công mở toang, gió thổi làm rèm cửa không ngừng lay động, trên sàn toàn là bóng ánh sáng.

Bùi Dương đưa tay sang bên kia dò dẫm, nhưng chỉ sờ thấy một mảng trống không, đầu óc vốn còn mơ màng lập tức tỉnh táo.

Cậu bật dậy, đạp dép lê chạy xuống lầu.

Phó Thư Trạc vừa đi ra từ nhà bếp, khẽ nhướn mày: "Vội vàng làm gì thế? Cả giày cũng đi ngược."

Bùi Dương thấy người mới yên tâm, nhưng vẫn cứng miệng: "Tôi đói chết mất."

Phó Thư Trạc: "Vừa hay, nấu mì cho em ăn."

Mặt Bùi Dương chợt đỏ bừng.

Phó Thư Trạc từ tốn nói: "Nghĩ gì thế, sếp Bùi?"

Bùi Dương lập tức phủ nhận: "Không nghĩ gì cả."

Phó Thư Trạc vừa đi về phía nhà bếp vừa lấy điện thoại ra: "Nào, cho em nghe cái này hay lắm."

Mèo con ngây thơ bị tò mò thúc đẩy đi theo, thấy Phó Thư Trạc mở một đoạn ghi âm hơn mười giây, có lẽ là tối qua.

Đầu tiên là giọng của Phó Thư Trạc: "Báo cáo sếp Bùi, anh giúp em lau người nhé?"

Phía trước vẫn còn bình thường, cho đến khi Phó Thư Trạc nói gì đó về chuyện bị đạp hỏng, sau đó Bùi Dương nghe thấy mình nói: "Tôi có thể dùng..."

Bùi Dương quay đầu định chạy, nhưng bị Phó Thư Trạc kéo lại, ép cậu nghe hết.

Trong ghi âm, Phó Thư Trạc hỏi: "Dùng cái gì?"

Trong ghi âm, cậu dõng dạc trả lời: "Miệng."

"..." Cứu!

Bùi Dương run rẩy hỏi: "Tôi thật sự..."

Phó Thư Trạc mỉm cười dịu dàng: "Yêu cầu của sếp Bùi chúng ta đương nhiên phải thỏa mãn."

Bùi Dương sắp ngất.

Một bên đỏ bừng mặt, cảm thấy có lỗi với bạn đời, một bên có chút hối hận, tại sao tối qua lại không tỉnh táo chứ...

Phó Thư Trạc thấy cậu tưởng tượng quá mức, bèn bật cười: "Sếp Bùi cũng tự tin thật đấy, uống say rồi còn cứng được à?"

Bùi Dương: "..."

Đệt, lại bị lừa.

Chưa kịp nổi điên, Phó Thư Trạc đã cắt ngang: "Ăn xong mì anh muốn đi thăm bà Trình."

Bùi Dương sững người: "Được thôi."

Phó Thư Trạc hơi lo lắng: "Em—"

Bùi Dương nói một cách đương nhiên: "Tôi đi cùng anh, tôi sẽ không làm anh mất mặt đâu, bà ấy tốt với anh, tôi nên đi thăm một chút."

Phó Thư Trạc: "..."

Thực ra hắn không muốn Bùi Dương đi, sợ Bùi Dương nhìn thấy bà Trình bị đãng trí sẽ kích thích. Nhưng để Bùi Dương rời khỏi tầm mắt mình, hắn cũng không yên tâm, nên mới do dự.

Chỉ là Bùi Dương đã nói vậy, Phó Thư Trạc chỉ đành đưa cậu đi.

Hai người đến trung tâm thương mại mua quà rồi mới đến nhà Trình Thực. Tiệm hoành thánh giờ do Trình Thực và vợ cùng quản lý, buổi sáng thường là vợ anh ta đến trông coi trước, Trình Thực chăm sóc ăn uống vệ sinh cho mẹ xong mới đến thay thế cô ấy.

Vì vậy khi họ đến thăm, Trình Thực vừa hay ở nhà.

Trình Thực: "Đến thì đến, sao còn mang quà?"

Sau khi xã giao vài câu, Phó Thư Trạc đi thẳng vào vấn đề: "Bà đâu?"

"Đang tắm nắng."

Trình Thực đưa họ đến sân bên, bên giàn nho có một chiếc ghế xích đu bằng tre, trên đó nằm một cụ bà già nua.

"Mẹ ơi, có người đến thăm mẹ này."

Bà Trình không có phản ứng gì, vẫn đờ đẫn nhìn vào khoảng không phía trước.

Trình Thực lại gần lặp lại một lần nữa: "Mẹ ơi, con trai nhà anh Phó ở giữa cầu đến thăm mẹ này."

Bà Trình cuối cùng cũng có phản ứng, bà quay đầu nhìn Phó Thư Trạc một cái, rồi lại dời ánh mắt đi.

Bà nắm chặt tay con trai: "Cần Huy à, nho nhà mình sao vẫn chưa chín?"

Mọi người đều im lặng.

Trình Cần Huy là tên của ba Trình Thực, đã mất hơn mười năm rồi.

Bà Trình như thể nghĩ rằng chồng vẫn còn sống, lẩm bẩm nói: "Sổ đỏ của mình đã về rồi, ông không phải hứa với tôi là sẽ đến tiệm ảnh chụp hình sao, hôm nay trời đẹp, đi ngay luôn được không?"

Trình Thực rõ ràng đã quen với tình trạng này, anh ta vỗ vỗ tay mẹ, đóng vai người ba đã khuất: "Mạ ở nhà vẫn chưa cấy xong, cấy xong rồi chúng ta sẽ đi."

"Được, được..." Bà Trình lại chuyển ánh mắt về phía hai vị khách không mời mà đến. Ánh mắt bà bỗng trở nên sắc bén, bà chộp lấy cái gối ôm trên đùi ném về phía Phó Thư Trạc—

Bà nhầm Phó Thư Trạc thành Trình Thực lúc mười mấy tuổi: "Thằng ranh con này, mày còn biết đường về à!? Ngày nào cũng đi chơi bời lêu lổng, tao nói cho mày biết nhà không còn một xu nào đâu!"

Bà tức đến nỗi toàn thân run rẩy, thở hổn hển từng hơi.

"..."

Bùi Dương dần dần không nghe rõ âm thanh xung quanh nữa. Cậu đờ đẫn nhìn, không hiểu sao, khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà Trình dần dần trở nên mờ ảo, biến thành chính cậu trong tương lai không xa.

Hết chương 40

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro