Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Đi làm

Edit: Phong Nguyệt

Một lúc lâu sau, giọng nói rầu rĩ của Bùi Dương mới vọng ra từ trong buồng tắm: "Anh đi trước đi."

Phó Thư Trạc cười cười: "Được rồi."

Hắn lấy một chiếc gối từ trên giường, cảm xúc phức tạp thoáng qua trong mắt.

Lần cuối cùng họ ngủ riêng là khi Bùi Dương mới bị bệnh, khoảng một năm trước.

Khi đó Phó Thư Trạc vẫn chưa biết chuyện này, Bùi Dương đã có linh cảm trong lòng, không giải thích gì cả, chỉ nói muốn ly hôn với hắn.

Sóng to gió lớn thế nào cũng đã trải qua hết rồi, Phó Thư Trạc không thể hiểu tại sao Bùi Dương lại chọn rời đi vào lúc này.

Tất nhiên, hắn không đồng ý, hắn bắt Bùi Dương phải đưa ra một lý do rõ ràng.

Sau giằng co, đêm đó hai người ngủ riêng, một người ở phòng ngủ, một người ở phòng sách, cả đêm không ai ngủ.

Sau đó Bùi Dương lại bị ép buộc, cậu cứ lặp đi lặp lại "Em không yêu anh nữa".

Nhưng hắn không phải là kẻ ngốc, tình yêu không phải là thứ có thể nói bằng miệng, ngay cả khi không yêu, cảm xúc vẫn sẽ bị phơi bày qua ánh mắt

Phó Thư Trạc ôm chặt Bùi Dương đang đỏ hoe đôi mắt, lẩm bẩm: "Em không thể làm vậy."

Không thể vô duyên vô cớ vứt bỏ hắn được.

...

Bùi Dương nghe thấy tiếng bước chân của Phó Thư Trạc dần dần đi xa, lặng lẽ hé cửa, xác nhận bên ngoài không có ai mới đi ra ngoài.

Thật là xấu hổ.

Mặc dù thứ đó là do nguyên chủ sử dụng, nhưng bị con tu hú chiếm tổ này bắt gặp và nắm trong tay thực sự rất xúc phạm.

Tai Bùi Dương vẫn đỏ.

Bạn đời của cậu cũng rất thích những tình thú nho nhỏ, nhưng vì sĩ diện nên cậu luôn từ chối.

Nếu có thể quay lại, Bùi Dương nghĩ, cậu sẵn sàng thỏa mãn một lần... chỉ một lần thôi.

Bữa tối do Phó Thư Trạc nấu, chỉ ba món và một canh, vừa đủ cho hai người ăn.

Nhà họ không thuê dì giúp việc nấu ăn, Bùi Dương nhớ trong sách có nói nguyên chủ cũng keo kiệt như cậu, thấy thuê người dọn dẹp đã tốn tiền rồi, thuê thêm dì nấu ăn thì quá xa xỉ.

Vì vậy, ba bữa ăn trong nhà hầu như do nguyên chủ nấu, còn Phó Thư Trạc là tên gà mờ trong phương diện này.

Bùi Dương kiềm chế sự nghi ngờ của mình, ăn một miếng cá, hương vị tuy không xuất sắc nhưng cũng được.

Phó Thư Trạc có thể nấu ăn?

Không giống như những gì sách nói lắm.

Lấy cớ mất trí nhớ, Bùi Dương hỏi thẳng: "Trước đây anh cũng nấu ăn à?"

Phó Thư Trạc khựng lại, sau đó tự nhiên gắp cho cậu một miếng cải thìa: "Trước đây toàn em làm, nhưng dạo này muốn em nếm thử cơm anh nấu nên học được một ít."

"Ồ..."

Bùi Dương lơ đãng cắn từng miếng cải thìa, hệt như hamster nhồi thức ăn.

Công việc rửa bát sau bữa ăn cũng do Phó Thư Trạc đảm nhận, Bùi Dương trốn trong phòng ngủ, không muốn gặp Phó Thư Trạc lắm.

Nếu chạm phải hắn, cậu cũng không biết phải nói gì, cậu là người ngoài, rất xấu hổ.

Tuy nhiên, Phó Thư Trạc rất ân cần nói cho Bùi Dương mật khẩu điện thoại của cậu, để cậu xem chơi, sẵn tiện tìm xem có nội dung quen thuộc nào không.

Bùi Dương có rất nhiều địa chỉ liên hệ, một nửa là đồng nghiệp và một nửa là bạn bè.

Từ đây có thể thấy nguyên chủ rất được lòng người, Phó Thư Trạc nói cậu nghỉ phép vì quá mệt nên cậu nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi thăm sức khỏe.

Song, chỉ có hai cuộc trò chuyện trên đầu, một là nhóm công việc và một là địa chỉ liên hệ có biệt danh là "chồng".

"..."

Bùi Dương luôn cảm thấy rằng nguyên chủ không phải là người sẽ gọi chữ chồng, giống như cậu vậy.

Biệt danh này thấy thế nào cũng kì quái.

Cậu ngẩng đầu nhìn cửa phòng, sau đó như một tên trộm bấm vào lịch sử trò chuyện với Phó Thư Trạc, tìm kiếm chữ "chồng", quả nhiên không có ghi chép nào liên quan.

Bùi Dương rất muốn đổi biệt danh thành tên- Nhưng nếu từ "chồng" thực sự là biệt danh nguyên chủ đặt, chứ không phải Phó Thư Trạc lợi dụng việc "mất trí nhớ" của nguyên chủ thì sao?

Cậu đành tức tối bỏ cuộc, mắt không thấy tâm không phiền tắt điện thoại.

Màn đêm dần buông xuống.

Bùi Dương cứ tưởng hôm nay trải qua chuyện xuyên không khó tin như vậy sẽ khiến cậu lo lắng không ngủ được, nhưng hình như không phải vậy.

Chóp mũi thoang thoảng mùi thơm trà xanh gỗ mun, giống như mùi trên chiếc áo trắng của cậu.

Bùi Dương từ từ nhắm mắt lại, đắc ý nghĩ về bạn đời của mình.

Đồ khốn, không phải xa anh em vẫn ngủ được à.

Lại nói, bạn đời của cậu họ gì nhỉ...

Lông mi đen dài hoàn toàn khép lại.

Cậu mơ thấy một chuyện xảy ra rất lâu trước đây.

Trong mơ, cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của bạn đời, cậu chỉ nhớ rằng đó là lúc tốt nghiệp không lâu.

Bạn đời của cậu chưa trải đời như bây giờ, mặc dù trông hắn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra rất dễ đỏ tai.

Vì không hiểu chuyện tình cảm nên trước ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, bạn đời của cậu đã thẳng thắn hỏi cậu muốn quà gì, giày thể thao, đồng hồ, cái gì cũng được.

Cậu nhìn khuôn mặt mờ ảo trong giấc mơ, nói những lời giống hệt như cậu đã nói lúc đó: "Muốn anh."

...

Bùi Dương mở bừng mắt ra, nằm trên giường hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

Trời vẫn chưa sáng.

Anh vẫn nhớ rõ nội dung giấc mơ, sau khi nói câu "Muốn anh", cảnh tượng lập tức đảo lộn, cậu bị bạn đời đè xuống giường... rồi bị đòi hỏi.

Cậu thoáng ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng không còn trẻ nữa, vậy mà vẫn còn mơ thấy loại giấc mơ của những thằng nhóc mới lớn.

Chậc chậc.

Tên khốn đó thật đáng ghét.

Một ngày không thấy đã nhớ như vậy, ngay cả nằm mơ cũng bị quấy rầy.

Bùi Dương trở mình định ngủ tiếp thì cửa phòng bỗng vang lên tiếng động nhẹ.

Cậu vô thức căng thẳng, vài giây sau, cậu cảm thấy có người đi đến phía sau, mang theo mùi thơm thoang thoảng của trà xanh.

Bùi Dương rất lo lắng, cơ thể này của cậu có quan hệ chồng chồng với Phó Thư Trạc, nếu Phó Thư Trạc đột nhiên hôn cậu...

Một tiếng cười khẽ vang lên sau lưng: "Không tim không phổi, ngủ ngon quá chừng."

Bùi Dương nắm chặt thắt lưng, sợ Phó Thư Trạc hóa sói.

May mắn thay, Phó Thư Trạc không làm gì cả, chỉ giúp cậu đắp chăn, sau đó cúi xuống, hơi thở ấm áp chạm vào tai cậu.

Tai Bùi Dương run rẩy mất kiểm soát.

Phó Thư Trạc dừng lại một chút, khóe môi cong lên khó nhận ra, sau đó đặt một nụ hôn lên tóc Bùi Dương.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân sau lưng rời khỏi phòng ngủ, Bùi Dương mới đột nhiên lật người lại để ổn định hô hấp

Vừa nãy căng thẳng đến mức suýt tắt thở! Chết tiệt.

Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, nhưng bên ngoài cửa sổ đã dần sáng lên.

Không lâu sau, trong phòng khách xuất hiện vài tiếng động, có lẽ Phó Thư Trạc đã ngồi dậy làm bữa sáng.

Bùi Dương vẫn chùm chăn đến khi Phó Thư Trạc gọi mới dậy rửa mặt.

"Bàn chải đánh răng này là của em." Phó Thư Trạc dẫn cậu làm quen với mọi thứ, "Ly súc miệng."

Bùi Dương ngậm kem đánh răng, ú ớ nói: "Tôi biết, có chữ trên đó, tối qua đã dùng rồi."

Phó Thư Trạc ngạc nhiên, nhướng mày: "Anh còn tưởng tối qua em không đánh răng."

Bùi Dương ú ớ phản bác: "Tôi sẽ không bao giờ đi ngủ mà không đánh răng!"

Phó Thư Trạc dựa vào cửa, nhìn chằm chằm Bùi Dương.

Nhớ rõ thói quen của mình, thích nước ép dưa hấu, giò heo kho... nhưng lại quên mất người ư? Và ngôi nhà này nữa.

Bữa sáng là cháo, Phó Thư Trạc đã chuẩn bị sẵn và để nguội, Bùi Dương ngồi xuống ngay ngắn, nhưng cứ khuấy thìa, không ăn miếng nào.

Phó Thư Trạc ngồi đối diện, thấy vậy bèn đặt thìa xuống: "Không thích? Hay là nhìn anh ăn không vô?"

Bùi Dương vội vàng lắc đầu, cậu không cõng nổi cái nồi này.

Cậu rối rắm hỏi: "Tôi cũng phải đến công ty thật à?"

"Tất nhiên, đầu tiên em đến công ty xem có thể khôi phục lại vài ký ức không."

Phó Thư Trạc nói như thật: "Thứ hai, bác sĩ nói rằng những người mất trí nhớ sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại người đầu tiên mình nhìn thấy. Em sẽ cảm thấy không an toàn nếu rời xa anh, vì vậy anh đi đâu cũng phải mang em theo."

Bùi Dương: "..."

Cái thứ hai này thực sự không phải do Phó Thư Trạc bịa ra sao?

Cảm ơn, thực sự không cần. Cậu muốn ở một mình, an toàn nhất.

Mặc dù rất nghi ngờ về tính chân thật, nhưng Bùi Dương là một người 'mất trí nhớ', không thể có quá nhiều ý kiến.

Cậu khó chịu dầm cháo, rề rà ăn.

Phó Thư Trạc cũng rất kiên nhẫn, không hề thúc giục, chỉ chống cằm nhìn đối phương, Bùi Dương suýt nữa bị hắn nhìn chằm chằm đến phát cáu.

"Tôi ăn xong rồi." Bùi Dương nhanh chóng đứng dậy, "Nếu không đi sẽ muộn mất."

Phó Thư Trạc không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn cậu: "Em có nhớ mấy giờ đi làm không?"

Bùi Dương run lên, không tự tin nói: "Bình thường không phải là chín giờ sao..."

Phó Thư Trạc: "Công ty Internet ở tầng dưới làm việc lúc tám giờ rưỡi."

"..." Bùi Dương thẹn quá hóa giận, "Anh có đi không?"

"Đi, đi." Phó Thư Trạc tặc lưỡi, dù mất trí nhớ cũng vẫn dễ nổi cáu, quả là mèo con.

Công ty cách chỗ ở của họ không xa, thật ra đi tàu điện ngầm sẽ thuận tiện hơn vì giờ cao điểm tắc đường rất nghiêm trọng.

Nhưng vì sợ Bùi Dương gặp nhiều người sẽ căng thẳng, nên hắn đã chọn lái xe.

Lúc thắt dây an toàn, Bùi Dương còn đẩy ra, nhỏ giọng nhắc nhở: "Giữ khoảng cách."

Phó Thư Trạc bình tĩnh chớp mắt, hơi mất mát: "Nhưng trước đây em đều muốn anh thắt giúp em."

Bùi Dương nghẹn họng, có chút sụp đổ.

Nhanh chóng trở lại thế giới cũ đi, đây quả thực là đang chia rẽ nguyên chủ và Phó Thư Trạc!

Nhưng bảo cậu giả vờ là nguyên chủ thân mật với Phó Thư Trạc thì càng không được, sẽ cùng lúc cắm sừng hai người.

Phó Thư Trác vẫn đạt được mục đích kéo dây an toàn, dù có tắc đường cả quãng dài thì tâm trạng vẫn rất tốt.

Mèo con thật đáng yêu.

Lúc này đúng vào giờ cao điểm đi làm, trong tòa nhà công ty, thang máy cũng phải xếp hàng chờ.

May mà có thang máy riêng cho cao tầng, trên đường còn gặp được cấp dưới quen biết, nữ đồng nghiệp ngạc nhiên chào hỏi: "Sếp Bùi, sếp Phó, chào buổi sáng."

Phó Thư Trác: "Chào buổi sáng."

Bùi Dương vốn không biết cô ta là ai, chỉ có thể giả vờ lạnh lùng gật đầu, hận không thể chui ngay vào thang máy.

Nữ đồng nghiệp: "..."

Hình như có gì đó sai sai.

Sao sếp Bùi lại có vẻ mặt ủ rũ, chẳng lẽ cãi nhau?

Thế là bản tính buôn chuyện nổi lên, tranh thủ lúc chờ thang máy, cô nàng vội vàng chia sẻ vào nhóm đồng nghiệp làm việc riêng.

—— Đoán xem tôi vừa thấy ai nào?

—— Sếp Bùi đang nghỉ phép!

—— Trông anh ấy có vẻ không vui lắm, không biết có phải cãi nhau với sếp Phó không nhỉ!

—— Nhưng mà cũng có thể là cãi nhau trên giường á, hehe...

Nói xong cô bước vào thang máy nhân viên bên cạnh, điện thoại mất tín hiệu.

Cô ấy hơi thắc mắc, sao không ai trả lời mình vậy?

Mãi đến khi chấm công xong, cô ấy mới thấy thông báo tin nhắn riêng của đồng nghiệp– Hóa ra cô vừa tán dóc trong nhóm công việc chung.

Và đã hai phút trôi qua, không thể thu hồi được nữa.

Cả nhóm im phăng phắc.

"..."

Giờ mà xếp hành lý chạy qua sao Hỏa ngay trong đêm còn kịp không, kẻo ngày mai bị đuổi việc vì bước chân trái vào công ty trước.

Phó Thư Trác vừa đến văn phòng đã thấy mấy tin nhắn này, mặt mày tối sầm.

—— Cô biết nhiều nhỉ, tối qua trốn dưới gầm giường à?

—— Đừng quẹt thẻ nữa.

—— Cút đi mua trà sữa đi.

Còn về phần Bùi Dương, cậu đang ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, nhìn chằm chằm ra chỗ ngồi của thư ký bên ngoài qua rèm cửa.

Cậu sờ cằm suy nghĩ, đã chiếm lấy thân xác của người ta rồi... có phải cũng nên làm giúp người ta một việc tốt không nhỉ?

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro