Chương 39: Si ngốc
Edit: Phong Nguyệt
"Tôi không cố ý..." Bùi Dương cảm thấy vô cùng áy náy, chiếc bàn mang đầy ý nghĩa thời gian cứ vậy bị cậu làm hỏng mất tiêu.
Thấy Phó Thư Trạc không nói gì, cậu lo lắng nắm chặt tay áo: "Xin lỗi."
Việc bàn bị hỏng vốn không phải chuyện gì to tát, huống hồ cái bàn này đối với Phó Thư Trạc cũng chẳng có nhiều giá trị kỷ niệm, miễn là Bùi Dương không làm hại bản thân, làm hỏng bất cứ thứ gì khác cũng đều là chuyện nhỏ.
Song Bùi Dương mang đầy lòng áy náy trông thật dễ bắt nạt - Phó Thư Trạc cố tình bỏ qua đám mối trắng trên sàn, cúi mắt xuống, vẻ mặt buồn bã.
Bùi Dương lúng túng, vội vàng tiến lên nắm lấy tay hắn: "Anh đừng buồn... Tôi, tôi sẽ tìm cách sửa lại cho anh, được không?"
Phó Thư Trạc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Hắn ho khan hai tiếng, rồi nghiêm túc nói: "Hôn anh một cái, hôn một cái là anh sẽ không buồn nữa."
"..." Bùi Dương hơi bực mình, chỉ muốn ném phăng sự lo lắng vừa rồi của mình đi.
Phó Thư Trạc nén cười, nhượng bộ: "Để anh hôn em cũng được."
Bùi Dương trừng mắt nhìn Phó Thư Trạc, tay vẫn nắm chặt tay áo hắn, giằng co một lúc mới vội vàng chạm nhẹ vào khóe môi Phó Thư Trạc.
Một nụ hôn rất nhẹ, mang theo sự dịu dàng vụng về đặc trưng của Bùi Dương.
Bùi Dương vừa định rút lui thì bị Phó Thư Trạc giữ chặt gáy, chạm nhẹ vào mũi: "Em chủ động đấy, hửm?"
Bùi Dương hé miệng, chỉ trong tích tắc đã đón nhận sự xâm lấn như bão tố của Phó Thư Trạc.
Toàn bộ không khí trong khoang miệng bị cuốn sạch, Bùi Dương gắng gượng bám vào vòng tay Phó Thư Trạc mới không đến nỗi trượt xuống đất.
"Thình thịch-" Cậu biết âm thanh gấp gáp nặng nề này đến từ trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.
Bùi Dương khó khăn đẩy vai Phó Thư Trạc ra, hắn tưởng cậu không muốn hôn nữa, bèn cố gắng kìm nén ham muốn, kéo giãn khoảng cách của hai người: "Xin lỗi..."
Nhưng Bùi Dương chỉ thở hổn hển nói: "Đừng, đừng hôn chỗ đó."
Phó Thư Trạc khựng lại: "Chỗ nào?"
Hơi Bùi Dương không đều: "Hàm trên, ngứa..."
"..." Phó Thư Trạc tức thì bật cười, hắn đẩy Bùi Dương đến cửa sổ gác xép, rồi dùng một tay đẩy cửa kính ra.
Bùi Dương buộc phải dựa vào bệ cửa sổ, thân trên gần như song song với mặt đất, dưới lưng là chiếc bàn cũ đã hỏng một nửa.
Phó Thư Trạc chen vào giữa hai đầu gối cậu, lại hôn xuống.
Nhưng lần này nhẹ nhàng hơn nhiều, mang ý vị triền miên, khiến Bùi Dương mê mẩn tâm thần, quên hết tất cả, chỉ còn lại người trước mắt.
Đầu Bùi Dương đã ở ngoài cửa sổ, toàn nhờ tay Phó Thư Trạc đỡ mới không ngã xuống, bên phải là con phố cũ đổ nát.
Nếu có ai đi qua tình cờ ngước lên, họ đều có thể thấy hình ảnh hai người đang hôn nhau.
Không, có khi còn vì không thấy được bên trong mà tưởng họ đang làm chuyện gì đó.
Bùi Dương bị suy nghĩ của mình làm cho đỏ bừng tai, cậu dùng sức vỗ vai Phó Thư Trạc: "Không, ưm--"
Phó Thư Trạc hôn đã đời mới cho cậu cơ hội nói chuyện: "Không cái gì?"
Bùi Dương quay mặt đi: "Không muốn hôn nữa..."
Phó Thư Trạc rất tôn trọng ý kiến của Bùi Dương, kéo cậu dậy, nhưng chân vẫn chặn trước người, Bùi Dương hoàn toàn không thể trốn thoát.
Phó Thư Trạc bóp bóp vành tai nóng hổi cậu: "Nếu em không mất trí nhớ, chiếc bàn cũng không hỏng... Thì anh thực sự muốn làm chết em ở đây."
Bùi Dương tức giận: "Nói bậy gì vậy? Bị người ta nhìn thấy thì làm sao?"
Phó Thư Trạc hứng thú: "Hóa ra không phải là không được, chỉ là không thể bị người khác nhìn thấy?"
Khả năng nghe hiểu quả là đạt điểm tối đa.
Bùi Dương không muốn nói chuyện với hắn nữa, tim đập nhanh đến phát điên. Cậu vùng vẫy thoát khỏi sự kiểm soát của Phó Thư Trạc, vừa đi được một bước- Chiếc bàn phía sau kêu lên vài tiếng, sập hoàn toàn.
Bùi Dương: "..."
Phó Thư Trạc nhịn cười an ủi: "Không phải em làm sập đâu, bàn nhiều năm không ai dùng, chân bàn đều bị mối ăn rỗng rồi."
Hắn nhặt nửa chân bàn lên chứng minh cho Bùi Dương xem, bên trong toàn là mối.
"... Vậy còn sửa không?"
Phó Thư Trạc lắc đầu buồn cười: "Làm sao sửa được? Nhiều nhất là làm lại cái mới, chỉ là như vậy cũng không phải cái cũ nữa rồi."
Bùi Dương mím môi: "Xin lỗi."
"Có gì mà xin lỗi-" Phó Thư Trạc kéo cậu đi ra ngoài, khóe môi hơi cong lên, "Nếu thực sự cảm thấy có lỗi, thì để anh làm hỏng e... Ưm."
Chữ "em" cuối cùng còn chưa kịp phát ra âm thanh, Phó Thư Trạc đã bị Bùi Dương xấu hổ giận dữ bịt miệng lại.
Phó Thư Trạc chớp mắt vô tội, ý bảo mình sẽ không nói nữa.
Bấy giờ Bùi Dương mới buông tay ra, phồng má chui ra khỏi gác xép.
Trên người cả hai dính khá nhiều bụi, đặc biệt là Bùi Dương, phía sau lưng vì vừa bị ép vào bệ cửa sổ nên có một vệt bẩn lớn, không biết còn có thể giặt sạch được không.
Bùi Dương: "Cái áo này bao nhiêu tiền?"
Phó Thư Trạc ho nhẹ một tiếng: "Không đắt, vài trăm tệ."
Bùi Dương đau lòng vô cùng: "Vài trăm tệ không phải là tiền sao?"
Thế là đêm đầu tiên đến căn nhà nhỏ, chưa kịp ăn cơm, Phó Thư Trạc đã mượn bột giặt của hàng xóm bên cạnh, bưng chậu ngồi trong sân giặt quần áo.
Dù sao hắn cũng là một cựu tổng giám đốc, sở hữu một công ty niêm yết, giờ đây đôi tay từng gõ bàn phím lại phải chà đi chà lại trên tấm ván giặt, vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện.
Ai bảo hắn vừa chiếm hời chứ.
Bùi Dương đã thay một chiếc áo thun tay dài màu trắng, bên dưới là một chiếc quần jean rộng màu nhạt và giày thể thao, thoạt nhìn trông ngoan đến mức không thể ngoan hơn.
Bộ quần áo này do Phó Thư Trạc chọn, Bùi Dương hơi lo lắng: "Có phải trông quá trẻ không..."
Phó Thư Trạc đặt quần áo trong tay xuống, hơi nhướng mày: "Vốn dĩ em còn trẻ mà."
Có lẽ vì chưa từng xa nhau, Phó Thư Trạc thực sự không cảm thấy Bùi Dương có gì thay đổi so với thời đi học. Tính cách và sở thích vẫn không khác mấy, chỉ có thái độ đối với sự nghiệp đã trưởng thành hơn nhiều.
Dù đã trải qua bao nhiêu lần, Bùi Dương vẫn cứ đỏ mặt khi lên giường, vẫn ngượng ngùng tức giận khi nghe những lời trêu ghẹo.
Sau hai mươi phút vất vả, chiếc áo của Bùi Dương cuối cùng cũng đã được giặt sạch. Phó Thư Trạc tìm một cái móc áo, phơi lên sợi dây thừng giữa sân.
Hắn lau khô tay: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Phó Thư Trạc dẫn Bùi Dương đi cửa sau, vừa bước qua là tới một con đường nhỏ bên bờ sông, bên kia bờ có những cây liễu, lá liễu đung đưa trên mặt nước, gió thổi qua tạo nên mảng gợn sóng.
Bùi Dương lo lắng: "Nếu cô của anh biết anh về sẽ không gây chuyện chứ?"
Phó Thư Trạc nắm tay cậu: "Họ đã chuyển đến thành phố lớn, bao nhiêu năm nay chưa từng liên lạc, chắc cũng không biết anh còn sống hay đã chết đâu."
Bùi Dương: "..."
Phó Thư Trạc rời đi lúc 15 tuổi, sau đó không có tin tức gì, chưa từng quay về, cũng chưa từng liên lạc với họ.
Tuy có chút tiếng tăm trong ngành, cũng thường xuất hiện trên tạp chí tin tức, nhưng nếu là người bình thường không quan tâm đến lĩnh vực này thì hoàn toàn không biết hắn là ai.
"Dù có biết anh về cũng chẳng sao." Giọng Phó Thư Trạc nhạt nhẽo, "Họ còn mặt mũi nào gây chuyện chứ?"
"..."
Dù giờ đây Phó Thư Trạc sống rất tốt, Bùi Dương vẫn cảm thấy xót xa, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể vô thức siết chặt ngón tay, nắm tay Phó Thư Trạc.
"Tôi sợ họ bám lấy anh."
Lòng người khó lường, khó bảo đảm họ sẽ không trơ trẽn mặt dày lấy "ơn nuôi dưỡng" để ép buộc Phó Thư Trạc.
Phó Thư Trạc: "Vậy thì có thể đi kiện chuyện quyền sở hữu căn nhà này, ba anh đã lập di chúc từ trước rồi."
Nếu không bán căn nhà này, gia đình cô hắn không thể nào chi trả được tiền đặt cọc cho căn nhà ở thành phố.
Bùi Dương: "Vậy thì tốt."
Phó Thư Trạc im lặng một lúc, rồi lại khẽ cười: "Lúc đầu anh thực sự đã nghĩ đến việc lấy lại căn nhà này mà không tốn một xu."
Hắn có di chúc trong tay, lại có thể thuê những luật sư giỏi nhất, phía cô hắn hoàn toàn không có cửa thắng.
Bùi Dương: "Vậy tại sao..."
Có người đi ngang qua, tò mò nhìn họ, Phó Thư Trạc ôm Bùi Dương nhường đường, rồi mới nói tiếp: "Vì lúc đó chúng ta vừa mới cưới."
Hắn không còn một mình nữa. Phó Thư Trạc nghĩ, làm việc không thể quá tuyệt tình, phải tích đức cho mèo con ở nhà.
Nói thật ra, từ nhỏ Phó Thư Trạc làm việc gì cũng đã rất tuyệt tình. Nếu không, hắn cũng không có can đảm cắt đứt liên lạc với 'gia đình' và tự lập kế hoạch cho tương lai khi mới mười lăm tuổi.
Nhưng càng ở bên Bùi Dương lâu, trái tim Phó Thư Trạc càng mềm yếu.
Khi cạnh tranh kinh doanh, hắn sẽ nghĩ đến việc để lại một đường sống, tích đức cho Bùi Dương, gặp mèo hoang trên đường sẽ mua một lon đồ hộp, hy vọng sinh linh nhớ chút ơn huệ, tích chút đức cho Bùi Dương.
Số tiền hắn và Bùi Dương chi cho từ thiện hàng năm, gần như chiếm một phần năm tổng thu nhập cả năm của hai người.
Dù sao trong nhà chỉ có hai người, không có con cái, họ cũng không phải người hoang phí vô độ có sở thích đặc biệt, để quá nhiều tiền cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn và Bùi Dương còn đùa với nhau, đợi sau này già rồi, cả hai sẽ lập di chúc, một nửa cho người nhà Bùi Dương, một nửa quyên góp.
Nhưng số phận vẫn không ưu ái mèo ngốc nhà hắn.
"Đến rồi."
Quán hoành thánh rất nhỏ, bên trong chỉ có ba cái bàn, nhưng bên ngoài có vài cái ô che nắng lớn, bày sáu bảy bàn ghế.
Phần lớn người đến ăn đều là công nhân vừa tan ca, toàn thân đẫm mồ hôi, bỗng dưng thấy hai chàng trai trẻ còn có chút ngạc nhiên, cười nói bằng tiếng địa phương khó hiểu.
Phó Thư Trạc cong môi: "Mấy bác đó nói em đẹp trai đấy."
Mặt Bùi Dương đỏ bừng, chỉ muốn trốn sau lưng Phó Thư Trạc: "Ngồi đâu?"
Phó Thư Trạc nhìn quanh: "Trong kia hết chỗ rồi, ngồi đây đi."
Hai người đến ngồi trước một cái bàn vuông nhỏ, Phó Thư Trạc gọi một phần phở xào thịt bò, một phần hoành thánh.
"Hoành thánh lấy phần to hay nhỏ?" Chủ quán hiện giờ là con trai của bà Trình, tên là Trình Thực.
Phó Thư Trạc: "Phần to."
Hai mươi năm trước Trình Thực mới chỉ mười tám mười chín tuổi, ngày nào cũng bị bà Trình mắng vì không chịu học hành đàng hoàng, suốt ngày đòi tiền đi chơi bời.
Không ai ngờ hai mươi năm sau Trình Thực lại ngoan ngoãn trông coi quán xá cho gia đình, tay nghề còn không tồi.
Anh ta nhìn Phó Thư Trạc mấy lần, cứ cảm thấy quen mắt khó tả.
"Một phần hoành thánh to, một phần phở xào thịt bò, còn cần gì nữa không?"
Phó Thư Trạc suy nghĩ: "Thêm một đĩa lòng bò to."
"Được, hai người ngồi đợi một lát nhé."
Trình Thực mang theo ánh mắt dò xét rời đi, Bùi Dương mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh còn nói được tiếng địa phương không?"
Phó Thư Trạc lắc đầu: "Chỉ nghe hiểu đại khái thôi."
Bùi Dương có thể cảm nhận được mấy bác ở bàn bên đang nhìn mình, cậu không thoải mái quay người sang một bên: "Họ đang nói gì vậy?"
"Nói em đẹp trai-" Phó Thư Trạc dừng lại, đột nhiên cười với mấy bác ở bàn kia: "Cậu ấy đã kết hôn rồi."
Thì ra họ đang đùa nhau rằng nếu Bùi Dương chưa kết hôn thì sẽ làm mai cho con gái. Mấy người bị vạch trần cuộc trò chuyện cũng không giận, thậm chí còn cười ha hả.
Trong đó một người đàn ông trung niên mặc đồ công nhân hỏi bằng tiếng phổ thông không chuẩn lắm: "Thế còn cậu? Cậu cũng được đấy!"
Bùi Dương mím môi, không quay đầu lại: "Anh ấy cũng đã kết hôn rồi!"
Một bác da đen hiểu ra: "Thôi thôi, hai cậu trai này là một đôi đấy."
Phó Thư Trạc mỉm cười, không phủ nhận.
Chủ quán Trình Thực nhanh chóng mang hoành thánh và phở xào đến: "Mời dùng từ từ- Có muốn lấy chai rượu không?"
Bùi Dương nhìn xung quanh, hầu hết các bàn đều có để bia hoặc rượu trắng. Cậu hơi muốn uống, Phó Thư Trạc định từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt của cậu thì mềm lòng: "Chỉ được uống một chút thôi."
Bác sĩ không khuyến khích bệnh nhân Alzheimer uống rượu, nhiều nhất chỉ có thể nhấp môi cho vui thôi.
Khi mới chẩn đoán không lâu, Phó Thư Trạc còn cãi nhau với Bùi Dương vì chuyện này, lúc đó Bùi Dương chưa nghĩ đến chuyện nghỉ việc, thỉnh thoảng cần phải xã giao.
Hôm đó vì một dự án, Bùi Dương đã uống rượu với đối tác trong hai tiếng.
Khi Phó Thư Trạc đến nơi, Bùi Dương đã toàn thân mùi rượu, ban đầu còn hùng hổ hứa hẹn gì đó với đối tác, vừa thấy hắn đến liền co rúm vào ghế sofa, sợ sệt xin lỗi: "Em sai rồi! Anh đừng giận."
Cuối cùng hợp tác đạt được, Bùi Dương cũng bị đối tác chế giễu nửa năm.
...
Trình Thực mang cho họ một chai rượu trắng 100ml, nồng độ không cao. Anh ta xoa tay trên tạp dề, vừa quay người bỗng nhiên sực nhớ ra: "Cậu có phải là người nhà anh Phó-"
Anh ta nhất thời không nhớ ra tên của Phó Thư Trạc, nhưng lại chắc chắn trăm phần trăm.
Phó Thư Trạc: "Là tôi."
Trình Thực hết sức phấn khích: "Nhiều năm rồi nhỉ, nhà dì cậu còn nói cậu đã chết..."
Anh ta đột ngột ngừng lại, lúc đó nơi này vẫn còn là một thị trấn không lớn, ai cũng nghe nói về chuyện Phó Thư Trạc rời nhà.
Bao nhiêu năm không có tin tức, gia đình cô Phó Thư Trạc bèn tuyên bố với bên ngoài rằng hắn đã chết ở bên ngoài.
Mặt Bùi Dương đen xì: "Họ bị chó ăn mất tim rồi à?"
Trình Thực cười gượng: "Thật ra hàng xóm láng giềng ai cũng biết dì Trương xấu tính. Ngày xưa khi mẹ anh biết cậu bị họ ép đi, còn vì bênh cậu mà cãi nhau với cô Trương một trận đấy."
"Tôi tự mình đi thôi." Phó Thư Trạc bâng quơ hỏi, "Bây giờ bà Trình thế nào rồi ạ, sức khỏe còn tốt không?"
Tuy cả hai chỉ hơn kém sáu bảy tuổi, nhưng cách nhau một bậc, trước đây hắn gọi mẹ Trình Thực là bà.
Hồi đi học, cô và dượng hắn thường đưa con trai đi chơi vào cuối tuần, còn khóa cửa nhà chính và nhà bếp, phòng hắn như phòng kẻ trộm, hắn phải ở nhà chịu đói.
Bà Trình thấy vậy không đành lòng, thường mang cho Phó Thư Trạc một bát hoành thánh nóng hổi. Phó Thư Trạc luôn nhớ mãi hương vị đó, bao nhiêu năm qua vẫn còn tươi rói trong ký ức.
Nhắc đến mẹ, Trình Thực thở dài: "Sức khỏe vẫn ổn, chỉ là mới đây được chẩn đoán mắc chứng si ngốc ở người già. Hay quên mọi thứ, tính tình cũng không tốt như trước, khi bệnh phát thường rất cáu gắt."
Phó Thư Trạc giật mình, vô thức liếc nhìn Bùi Dương.
Trình Thực cười khổ: "Chắc cơ thể cũng chẳng chống chọi được bao lâu nữa, bác sĩ nói bệnh tình của mẹ tiến triển rất nhanh, tuổi lại cao, dù chăm sóc tốt cũng chỉ sống được khoảng mười năm nữa."
Hết chương 39
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro