Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Âm nhạc

Edit: Phong Nguyệt

Vào đêm tốt nghiệp cấp ba, khi cả lớp rủ nhau đi hát Karaoke, Phó Thư Trạc đã bị mọi người bắt hát một bài, đó là bài hát của Biên Dã vừa rồi.

Mọi người đều hò reo và la hét, chỉ có Bùi Dương ở góc phòng biết rằng Phó Thư Trạc đang hát cho mình nghe, họ cách nhau một đám đông nhưng ánh mắt lại quấn quýt lấy nhau.

Lúc đó, Bùi Dương đã hoàn toàn đổ gục, cậu nghĩ cậu sẵn lòng cùng Phó Thư Trạc gánh vác mọi sóng gió sau này, và cậu thực sự đã làm được điều đó.

"Lần này sẽ không xin phép nữa." Phó Thư Trạc ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Dương, ôm chặt cậu vào lòng.

Hắn không ngờ chỉ ra ngoài một chuyến lại khiến Bùi Dương nảy sinh những cảm xúc như vậy, thậm chí còn gặp "ảo giác".

Trước đây hắn đã từng xem qua những trường hợp tương tự, nhưng hầu hết đều là những người già neo đơn, sau khi họ được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer càng trở nên cô độc, thường xuyên gặp ảo giác và ảo thanh.

Bệnh nhân sẽ cảm thấy có người bên cạnh, cùng mình đi dạo, cùng mình trò chuyện, hoặc cảm thấy người mà mình quan tâm nhất luôn ở bên cạnh như hình với bóng.

Cơ thể Bùi Dương vẫn còn run rẩy, cậu như chìm đắm trong cảm xúc đau khổ của chính mình không thể thoát ra, hoàn toàn không nghe thấy lời Phó Thư Trạc nói.

"Tôi có lỗi với anh ấy, tôi rất nhớ anh ấy..."

Phó Thư Trạc biết "anh ấy" mà Bùi Dương nói là mình, nhưng rõ ràng hắn đang ở bên cạnh, Bùi Dương lại đau khổ nhớ nhung cách một thế giới.

Mặc dù đau lòng muốn chết, song ngoài việc an ủi, Phó Thư Trạc không thể làm gì khác.

Rủi ro của việc nói ra sự thật quá lớn, liệu Bùi Dương có thể chấp nhận thế giới thực này, chấp nhận sự thật rằng mẹ cậu đã qua đời không?

Phó Thư Trạc không dám mạo hiểm, bệnh của Bùi Dương vốn đã có quá nhiều nguyên nhân đến từ cảm xúc bị đè nén, hắn sợ nếu xử lý không tốt sẽ khiến Bùi Dương nhanh chóng trở nặng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Bùi Dương, ôm trọn cậu vào lòng, cố gắng mang lại cảm giác an toàn nhất có thể.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Em không có lỗi với anh ấy."

Bùi Dương có thể nói có lỗi với mẹ, có lỗi với ba- Nhưng không thể nói có lỗi với Phó Thư Trạc.

Mắt Phó Thư Trạc hơi đỏ: "Là anh ấy có lỗi với em."

Bùi Dương vẫn luôn run rẩy như đột nhiên bừng tỉnh, đẩy mạnh Phó Thư Trạc ra, lúng túng không biết làm sao: "Đừng chạm vào tôi!"

"..." Vở kịch tình tay bốn lại bắt đầu rồi.

Phó Thư Trạc chỉ có thể lùi ra xa: "Không chạm vào em, xin lỗi, vừa rồi anh thấy em rất buồn nên mới ôm em an ủi, bạn bè cũng có thể ôm nhau mà, đúng không?"

Bùi Dương ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy..."

"Em buồn anh cũng sẽ buồn-" Phó Thư Trạc đưa tay về phía cậu, "Vì vậy đừng buồn nữa được không?"

Trên mặt Bùi Dương vẫn còn đọng lại nước mắt, vẻ mặt ngơ ngác: "Được... Anh đừng nhìn tôi."

Cậu thật tệ, một mặt nhớ nhung bạn đời, một mặt lại vì Phó Thư Trạc nói buồn mà buồn theo. Cuối cùng, cậu có lỗi với tất cả mọi người, ba, mẹ, bạn đời, Phó Thư Trạc...

Phó Thư Trạc bất lực, chỉ có thể quay lưng lại: "Anh không nhìn."

Bùi Dương khẽ run lên.

Khoảnh khắc này, bóng lưng của Phó Thư Trạc đột nhiên trùng khớp với bạn đời.

Hai người cách nhau một mét, ngồi xổm trên đường giằng co hồi lâu.

Người qua kẻ lại, đủ loại ánh mắt, hoa ven đường nở rộ, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót.

Đầu óc Bùi Dương dần dần trống rỗng, hoàn toàn quên mất mình vừa làm gì, tại sao trong lòng lại buồn như vậy.

Một lúc lâu sau cậu ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Tôi đói rồi."

Phó Thư Trạc đã chuẩn bị sẵn sàng ở đây với cậu đến nửa đêm, nghe vậy lập tức nói: "Vậy chúng ta đi ăn ngay bây giờ, được không?"

Bùi Dương gật đầu: "Được... Tôi muốn ăn mì xào gạch cua."

"... Được." Phó Thư Trạc chịu thua Bùi Dương.

Hắn nhận ra rằng, trong tất cả các ký ức, ấn tượng khắc sâu nhất của Bùi Dương chính là đồ ăn.

Ở phố cổ quả thực có một quán mì xào gạch cua rất ngon, là món mì xào mà Bùi Dương yêu thích nhất.

"Vậy thì nắm tay anh đi." Phó Thư Trạc bổ sung, dỗ như dỗ trẻ con, "Bạn bè cũng có thể nắm tay mà, ở đây đông người quá, anh sợ mình bị lạc."

Bùi Dương do dự đưa tay ra, khi các ngón tay đan vào nhau, cậu ngơ ngác nhìn bóng lưng Phó Thư Trạc... Bạn bè cũng có thể đan mười ngón tay sao?

Cậu không muốn làm bạn với Phó Thư Trạc, nhưng cũng không thể làm người yêu.

Bây giờ đã hơn tám giờ, đúng là lúc phố cổ náo nhiệt nhất, dòng người đông nghịt.

Quán mì gần như đã kín chỗ, may mắn là vì giá hơi cao nên không phải xếp hàng, Phó Thư Trạc nắm chặt tay Bùi Dương, giành được chiếc bàn cuối cùng.

Hắn nói: "Ông chủ, cho một phần mì xào gạch cua đặc biệt."

"Được rồi!"

Mặc dù Bùi Dương đã quên chuyện vừa rồi, nhưng tâm trạng vẫn còn uể oải: "Anh không ăn à?"

Phó Thư Trạc không nhịn được cười: "Một phần đó rất lớn, em muốn độc chiếm một mình sao?"

Bùi Dương mím môi, sau một hồi lưỡng lự, cậu nói: "Vậy thì chia cho anh một ít."

Phó Thư Trạc chống cằm cười: "Được, nghe theo sếp Bùi. Anh dễ nuôi lắm, ba miếng cũng sống được."

Bùi Dương: "..."

Phần mì quả thực rất lớn, được đựng trong một chiếa to bằng máy tính xách tay, một nửa là mì, một nửa là gạch cua, thịt cua và trứng cua.

Thỉnh thoảng, khi đường phố bên ngoài trở nên yên ắng, có thể nghe thấy tiếng hát từ xa vọng lại từ sân khấu âm nhạc. Vẫn là bài hát của Biên Dã, nhưng không phải bài vừa rồi.

Phó Thư Trạc vừa ăn vừa quan sát Bùi Dương, dường như cậu không có phản ứng gì đặc biệt.

Mất kiểm soát cảm xúc đột ngột hẳn phải có lý do, Phó Thư Trạc từ từ suy đoán diễn biến sự việc- Chỉ có thể là do bài hát kia.

Tên bài hát là "Hai chiếc thuyền cô đơn", hồi chưa ghen tuông, hắn đã từng hát cho Bùi Dương nghe.

Phó Thư Trạc trầm ngâm suy nghĩ, tối về sẽ lật lại cuốn "Kiêu ngạo", có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó.

Hương vị của mì xào cua khá ngon, hai người ăn sạch sẽ hết đĩa. Tuy Bùi Dương cứng miệng nhưng thực tế chỉ ăn được chưa đến một nửa là đã no.

Phó Thư Trạc giải quyết xong phần của mình, xoay đĩa lại, giúp Bùi Dương giải quyết nốt phần còn lại.

Bùi Dương ngẩn người: "Anh đói lắm à?"

Sau khi ăn hết sạch, Phó Thư Trạc từ tốn lấy khăn giấy lau miệng: "Học hỏi phẩm chất tốt đẹp tiết kiệm của sếp Bùi thôi."

"..."

Bùi Dương liếc nhìn giá của món mì xào này, 298 tệ, mỗi miếng 10 tệ.

Cậu lập tức đau lòng: "Anh ăn nhiều, anh trả tiền."

Phó Thư Trạc: "Đều là tài sản chung, anh trả cũng như em trả thôi."

"Cũng phải..." Bùi Dương lẩm bẩm, "Ly hôn rồi tôi sẽ trở thành đại gia."

Phó Thư Trạc giả vờ không nghe thấy, gọi chủ quán tính tiền.

Hừ, ly hôn thì đừng có mơ.

Nếu cậu thật sự không còn yêu hắn nữa thì không nói làm gì, rõ ràng cậu vẫn còn thích hắn, không chỉ thích mà còn chia hắn thành hai người rồi chơi trò tình tay bốn, làm sao hắn có thể buông tay được.

Tuy ngày đó nói với Bùi Dương chuyện buông tay là để trì hoãn thời gian, nhưng cũng có một nửa là thật lòng.

Phó Thư Trạc không thể ly hôn sau vài tháng, nhưng có thể đảm bảo không tiếp cận Bùi Dương nữa, họ sẽ sống dưới cùng một mái nhà, như những người bạn cùng phòng bình thường. Đến một ngày nào đó Bùi Dương gặp được người khiến trái tim rung động trở lại, hắn sẽ hoàn toàn buông tay.

— Đó là những lời hắn đã chuẩn bị sẵn, làm được hay không là chuyện khác, hắn đã từng định hứa với Bùi Dương như vậy.

Nhưng ai ngờ được Bùi Dương lại tưởng tượng ra một câu chuyện tình tay bốn, một mình đóng hai vai, còn muốn hắn phân làm đôi, thật quá đáng.

Phó Thư Trạc: "Đi dạo thêm chút nữa nhé?"

"Được..."

Phố cổ về đêm thật sự rất náo nhiệt, nhưng chen chúc đông người cũng khiến không khí trở nên oi bức, lòng bàn tay họ đều đổ mồ hôi, vậy mà Phó Thư Trạc vẫn nắm chặt tay cậu không buông.

Bùi Dương cau có nhìn chăm chú suốt dọc đường, không ngừng tự nhủ với bản thân— Chỉ là nắm tay thôi, không sao đâu, bạn bè cũng nắm tay được mà.

"Muốn ngồi thuyền không?"

Giữa phố cổ có một con sông rất rộng, thỉnh thoảng có những chiếc thuyền qua lại, rất có ý vị.

Bùi Dương không hiểu sao lại để tâm: "Chúng ta đã từng ngồi chưa?"

Phó Thư Trạc cười: "Không chỉ đã ngồi, lúc đó em còn lên hot search địa phương một lần."

"..." Bùi Dương lập tức nghĩ đến hot search mấy ngày trước về việc mình ghen với con mèo định nhảy sông.

Phó Thư Trạc mua hai vé, nắm tay Bùi Dương vừa đi vừa nói: "Lúc đó có một đứa trẻ rơi xuống nước,sếp Bùi vốn rất sợ nước của chúng ta lại chủ động nhảy xuống cứu người."

Bùi Dương ngẩn người, không nhớ trong "Kiêu ngạo" có nhắc đến chuyện này không.

Trước khi lên thuyền, cậu liếc nhìn dòng sông, lẩm bẩm: "Nước này bẩn quá."

Phó Thư Trạc nhịn cười: "Lúc đó em cũng nói thế."

Thuyền không lớn, chỉ ngồi được vài người, cũng không phải ghế đơn mà là hai băng ghế dài, phía sau là cửa sổ, có thể nhìn ra ngoài.

Phó Thư Trạc kéo Bùi Dương ngồi ở đuôi thuyền, chỉ cần xoay đầu là có thể ngắm cảnh và những con sóng lăn tăn.

Chẳng mấy chốc thuyền đã đầy người, người lái thuyền chèo ở phía trước, hai bên bờ đều là người qua lại, có người ngắm cảnh, có người chụp ảnh.

Bùi Dương trầm lặng suốt chuyến đi, không biết đang nghĩ gì.

Phó Thư Trạc: "Không vui à?"

Bùi Dương: "Không có."

Cô gái ngồi đối diện hoàn toàn quên mất mục đích lên thuyền của mình, lén nhìn họ rất lâu, thấy họ vẫn nắm tay nhau nên không nhịn được hỏi: "Hai anh là người yêu phải không?"

Phó Thư Trạc: "Không phải."

Bùi Dương giật mình, tên khốn!

Phó Thư Trạc lại nói: "Chúng tôi đã kết hôn rồi."

Cô gái lập tức cười rạng rỡ: "Chúc mừng nhé!"

Phó Thư Trạc và Bùi Dương trông không giống người trên ba mươi tuổi, cô gái nghĩ họ vừa mới cưới.

Phó Thư Trạc cũng không phủ nhận: "Cảm ơn."

Mặc dù nghe Phó Thư Trạc công nhận mối quan hệ của họ, Bùi Dương vẫn cảm thấy khó chịu sao sao đó.

Bùi Dương hơi chua xót, Phó Thư Trạc thật sự không tiếc lời công bố mối quan hệ của họ với bất kỳ ai.

Cũng không biết xót vì bạn đời không đối xử với mình như vậy, hay là xót vì Phó Thư Trạc yêu nguyên chủ đến thế.

Thuyền đi khoảng bảy tám phút đã cập bến, Phó Thư Trạc kéo Bùi Dương xuống: "Muốn mua hoa đăng ước nguyện không?"

Bùi Dương nhìn theo hướng hắn chỉ, rất nhiều cặp đôi đang thả hoa đăng.

Cậu do dự một lúc rồi đồng ý, Phó Thư Trạc mua hai cái, vừa hay trong túi có bút, họ viết điều ước của mình, rồi gấp lại bỏ vào hoa đăng thả trôi đi xa.

"Sếp Bùi viết gì vậy?"

Bùi Dương không đáp, mím môi hỏi lại: "Anh viết gì?"

Hỏi xong cậu lại hối hận, đoán chắc Phó Thư Trạc viết về việc cậu khôi phục ký ức.

Phó Thư Trạc nhìn cậu, trong mắt lấp lánh ánh đèn: "Hy vọng mèo con bình an hạnh phúc."

Bùi Dương nhìn hắn một lúc, cúi đầu xuống, Phó Thư Trạc thật sự rất yêu nguyên chủ.

Phó Thư Trạc: "Mèo con viết gì?"

Bùi Dương ghen muốn chết: "Liên quan gì đến anh."

Phó Thư Trạc làm sao cũng không ngờ được, Bùi Dương đang ghen với chính mình, lần này hắn không đoán ra suy nghĩ của Bùi Dương: "Được rồi, được rồi, không hỏi nữa."

Họ lại đi dạo một lúc rồi chuẩn bị về nhà. Ngày mai thu dọn hành lý, ngày kia sẽ lên đường.

Bùi Dương không biết Phó Thư Trạc định đưa cậu đi đâu, cậu chỉ biết một điều rằng những nơi Phó Thư Trạc muốn đưa cậu đến, đều là những nơi Phó Thư Trạc và nguyên chủ đã từng đi.

Hôm nay về nhà không có mèo đón, Bùi Dương ngẩn người một lúc mới nhớ ra Chước Chước đã được Bùi Tri Lương đem đi rồi.

Cậu hơi thất vọng: "Tôi đi tắm đây."

"Được —"

Phó Thư Trạc đợi cậu vào phòng ngủ chính mới lặng lẽ khóa cửa chính lại và đổi mật khẩu.

Hắn sợ lại như đêm hôm đó, không chú ý một cái là Bùi Dương lại chạy mất.

Sau đó hắn đến phòng tắm của phòng ngủ phụ, vừa tắm rửa vừa nghe "Kiêu ngạo", hắn đặc biệt tìm kiếm đoạn liên quan đến bài hát "Hai chiếc thuyền cô đơn"—

"Giọng hát của anh ấy thực sự rất hay, năm lớp 12 tôi đã được nghe rồi."

"Nhưng anh ấy không thích đi karaoke, nên tôi rất ít khi nhắc đến. Chỉ là hình như tôi chưa bao giờ nói với anh ấy, thực ra trước khi tốt nghiệp cấp ba, tôi cũng không thích nhạc của Biên Dã lắm."

"Cho đến ngày tốt nghiệp, anh ấy bị mọi người gọi lên hát một bài, tôi tưởng anh ấy sẽ không đồng ý, nào ngờ anh ấy nhìn tôi một cái, cười rồi nhận lời. Anh ấy cầm micro, chọn bài 'Hai chiếc  thuyền cô đơn', là bài hát của Biên Dã."

"Ánh đèn trong phòng thật rực rỡ, khiến tôi nhìn không rõ mặt anh ấy, nhưng hình bóng thuộc về tôi trong mắt anh ấy lại rõ ràng đến thế, anh ấy dịu dàng ngâm nga: 'Anh rơi xuống đáy biển, nghe thấy tiếng khóc than của cá voi, nơi đó có linh hồn em dẫn lối...'"

Động tác đánh răng của Phó Thư Trạc càng lúc càng chậm lại, dường như nghe thấy chính Bùi Dương đang trình bày—

"Lần đầu tiên tôi thực sự hiểu được ý nghĩa của cụm từ 'yêu ai yêu cả đường đi lối về'. Chỉ vì anh ấy đã hát, từ đó tôi không thể kiềm lòng yêu thích."

"Thực ra tôi muốn nói với anh ấy, không phải là tôi thích Biên Dã, mà là tôi thích anh ấy - Nhưng tôi lại muốn thấy anh ấy ghen, trước đây anh ấy chưa bao giờ ghen cả."

Bé mèo hoang luôn như vậy, rõ ràng yêu muốn che chết nhưng không chịu thừa nhận.

Hết chương 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro