Chương 3: Phòng khách
Edit: Phong Nguyệt
Không phải Phó Thư Trạc không nghe thấy câu này.
Thật ra thói quen ăn uống của hai người không giống nhau, Phó Thư Trạc thích thịt bò, Bùi Dương lại không quen ăn, cậu thích thịt gia cầm hơn.
Phó Thư Trạc chú trọng sức khỏe, Bùi Dương lại thích ăn những thứ độc hại, mùa đông ăn đồ lạnh, mùa hè ăn đồ chiên rán.
Mặc dù vậy, mỗi lần nhìn thấy cơ bụng của Phó Thư Trạc, Bùi Dương đều vô cùng ghen tị, lúc đó Phó Thư Trạc sẽ bình tĩnh nói: "Em ghen tị cái gì, bỏ gà rán và trà sữa trước rồi hãy nói."
Hai người có thói quen sống hoàn toàn khác nhau, vậy mà sau khi kết hôn lại rất hòa thuận.
Phó Thư Trạc sẵn sàng đi mua đồ ăn vặt ven đường cho Bùi Dương vào nửa đêm, Bùi Dương sẵn sàng làm "công cụ" tập thể dục cho Phó Thư Trạc mỗi ngày.
Không có thói quen sinh hoạt nào là không thể dung hòa, chỉ cần đủ yêu đối phương, thì sẽ sẵn sàng chấp nhận hoặc thay đổi.
Bùi Dương nổi da gà: "Có thể... có thể đừng nhìn tôi như vậy không?"
Phó Thư Trạc: "... Xin lỗi."
Đông Cư lên món rất nhanh, Trình Diệu biết họ đến đã đích thân mang ra: "Hôm nay hai người rảnh rỗi thế?"
Phó Thư Trạc: "Bùi Dương nói thèm món thịt khuỷu heo của anh."
"À... đúng vậy." Bùi Dương ậm ờ nói, "Ngày nhớ đêm mong."
Trình Diệu: "..."
Phó Thư Trạc quay mặt sang một bên cười, bả vai run lên.
Trình Diệu đúng như Phó Thư Trạc miêu tả, trông hơi dữ tợn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, khác với vẻ điển trai và trong trẻo của Phó Thư Trạc, anh ta có phần thô hơn.
Trình Diệu hơi nghi ngờ nhân sinh: "Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?"
Kể từ khi biết anh ta và giáo viên chủ nhiệm ở bên nhau, nhóc này chưa bao giờ cho anh ta sắc mặt tốt.
Bùi Dương vô tội nhìn Phó Thư Trạc.
Thật khó hiểu.
Phó Thư Trạc giải thích: "Hôm nay tâm trạng em ấy tốt."
Trình Diệu sờ cằm, phất tay: "Hôm nay miễn phí cho hai người!"
Bùi Dương lập tức nói: "Vậy tôi muốn thêm một phần giò heo kho, thêm hai ly nước ép dưa hấu."
Khi cậu vừa xem thực đơn đã muốn gọi, nhưng một ly nước ép dưa hấu ba mươi tám đồng, quá đắt, cậu không nỡ.
Dù sao cậu và Phó Thư Trạc cũng không thân, không nên tự tiện quá.
Trình Diệu ngửa mặt lên trời.
Anh ta sai rồi, không uống nhầm thuốc, vẫn là cái đức hạnh đó.
Rõ ràng là ông chủ có tài sản hàng trăm triệu, nhưng lúc nào cũng bủn xỉn.
Phó Thư Trạc chống cằm nhìn Bùi Dương, chỉ cười.
Dù cảnh này xảy ra bao nhiêu lần, hắn vẫn thấy đáng yêu không chịu nổi.
Thật ra gia cảnh Bùi Dương không tệ, nhưng người nhà cậu cổ hủ, dù hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, họ vẫn không đồng ý cho hai người ở bên nhau.
Sau đó để ép cậu về nhà, gia đình đã cắt đứt mọi nguồn tài chính của Bùi Dương, Bùi Dương mới vào đại học đã phải vừa học vừa làm.
Khoảng thời gian đó thực sự rất khó khăn, gia cảnh Phó Thư Trạc cũng nghèo khó, hai người đến với nhau thì đúng là gấp đôi cái nghèo. Hai người tằn tiện, đôi khi muốn "làm chuyện đó", Bùi Dương cũng không nỡ thuê phòng theo giờ, ép Phó Thư Trạc cùng nhịn với mình.
Bùi Dương từ một cậu ấm được nuông chiều từ bé, biến thành một dân thường mặc cả với các bác gái ở chợ, từ đó hình thành thói quen bủn xỉn.
Nhưng dù có chịu bao nhiêu khổ cực, Bùi Dương cũng chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Trái lại Phó Thư Trạc từng có ý định chia tay, hắn không muốn thấy Bùi Dương chịu khổ, kết quả bị Bùi Dương mắng té tát, rồi ủ ê quỳ bàn phím.
"Ăn nhanh lên, nguội sẽ không ngon nữa."
Phó Thư Trạc thành thạo trộn khuỷu tay heo với cơm trong bát, chừa lại một nửa cơm trắng để giải ngấy, rồi đẩy đến trước mặt Bùi Dương.
Bùi Dương ngẩn người một hồi: "Anh..."
Phó Thư Trạc ngẩng đầu: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Bùi Dương cắn đũa, cúi đầu ăn.
Trước đây bạn đời của cậu cũng đối xử với cậu như vậy, nhưng dường như gần đây rất ít.
Bùi Dương không dám ngẩng đầu, sợ Phó Thư Trạc nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Không biết còn có thể trở về thế giới cũ không... Còn có thể gặp lại tên khốn mà cậu thích không.
"Chiều nay có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Bùi Dương lắc đầu: "Không phải anh còn có việc sao?"
Cậu vẫn chưa quên những tài liệu mà thư ký mang đến bệnh viện.
"Những việc đó có thể giao cho người khác làm—" Phó Thư Trạc nói được một nửa đột nhiên dừng lại, cau mày.
Hắn vừa uống một ngụm nước ép dưa hấu vừa suy nghĩ gì đó: "Vậy chúng ta về nhà?"
Bùi Dương: "Được..."
Đối với cậu mà nói, ngôi nhà này hoàn toàn xa lạ. Cho dù là đôi giày của hai người ở lối vào, bức tranh ghép có chữ ký của hai người trên tường, hay là chiếc ghế bập bênh trên ban công có thể nhìn thấy hồ nước...
Phó Thư Trạc không tạo quá nhiều áp lực cho Bùi Dương, hắn cúi xuống đặt giày của Bùi Dương vào tủ giày.
"Em có thể đi xung quanh xem có nhớ ra gì không, anh ở trong phòng sách, có việc gì cứ gọi anh."
"Ừm..."
Thật ra vẫn có chút gì đó quen thuộc. Cứ như thể bạn đã từng đọc mô tả về ngôi nhà này ở đâu đó, rồi một ngày nó hiện ra trước mắt bạn, đó đúng là một cảm giác kỳ lạ.
Đây là một căn hộ lớn, rộng hơn hai trăm mét vuông.
Trong sách nói rằng, tiền tiết kiệm của hai người trong năm kết hôn không đủ để mua một căn nhà phù hợp, nên họ vẫn sống trong căn hộ thuê trước đó, cho đến hai năm sau khi sự nghiệp thành công, họ mới chính thức mua nhà để ở.
Phòng khách rất lớn, rộng vài chục mét vuông, TV chiếm nửa bức tường, trên ghế sofa có một chú gấu bông đang ngồi bắt chéo chân.
Bùi Dương bỗng cảm thấy hốt hoảng, dường như cậu cũng có một món con gấu bông lớn như vậy.
Cậu thường ôm con gấu bông này vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, ngồi trên sofa đợi người còn lại trong hộ khẩu về nhà.
Bức tranh ghép trên tường đằng sau sofa chắc hẳn được đặt làm riêng-
"Ánh tà dương buông xuống biển cả, nhuộm vàng mặt nước lấp lánh, hai người nắm tay nhau đi trên bãi biển, một người cười nói gì đó, người kia quay đầu lắng nghe."
Mặc dù các nhân vật chiếm một phần nhỏ của bức tranh, Bùi Dương vẫn nhận ra hai người này là nguyên chủ và Phó Thư Trạc.
Trong góc còn có chữ ký-
[Ngày 1 tháng 6 năm 2020]
[Quà tặng Tết Thiếu nhi by Phó Thư Trạc]
Bùi Dương chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng rất lớn, khắp nơi đều là dấu vết sinh hoạt của nguyên chủ và Phó Thư Trạc.
Trong thùng rác vẫn còn mấy chiếc bao cao su đã sử dụng vào tối qua, tai Bùi Dương đỏ bừng, cậu lẻn vào phòng tắm và kéo cổ áo xuống.
"..."
Phó Thư Trạc là chó à?
Sao nhiều dấu quá vậy!
Mặc dù cậu không phải nguyên chủ, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra cảnh chiến đấu đêm qua... Trong cơn hốt hoảng, cậu dường như nhìn thấy Phó Thư Trạc trói nguyên chủ, ép cậu ấy quỳ bên tường rồi tiến vào.
Bùi Dương sắp phát điên rồi.
Cậu đang nghĩ gì vậy!
Có lẽ vì cảm thấy có lỗi, Bùi Dương luôn cảm thấy có mùi trong phòng, vội vàng mở cửa sổ để thông gió, sau đó cậu nhìn thấy trên chiếc ghế bên cạnh chỉ có một chiếc quần lót hình tam giác được nối với nhau bằng vài sợi dây đai.
"..."
Các người buông thả vậy sao?
Đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa: "Cốc cốc-"
Bùi Dương vô thức nắm chặt chiếc quần tam giác này... tạm coi là quần đi, giấu sau lưng.
Cậu lắp bắp hỏi: "Có... có chuyện gì?"
Phó Thư Trạc dựa vào cửa, như không nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cậu: "Ngày mai có lẽ anh phải đến công ty."
Bùi Dương khó hiểu, đến công ty không phải là chuyện bình thường sao? Ngày mai có lẽ phải đi là sao, chẳng lẽ trước đây hắn không đi?
Phó Thư Trạc lại nói: "Mấy hôm trước em đã hứa với anh, sẽ theo anh đi làm."
Bùi Dương luôn cảm thấy lời này thật kỳ lạ, do dự hỏi: "Tôi không có việc làm sao?"
Phó Thư Trạc nghiêm túc nói: "Em vốn là tổng giám đốc, sau lại nói muốn sinh con cho anh nên đã từ chức."
Bùi Dương: "..."
Tan nát ngay tại chỗ.
Chẳng lẽ cuốn tiểu thuyết này có thiết lập đàn ông có thể sinh con? Khoa học kỹ thuật phát triển đến vậy rồi à?
"Đùa thôi." Phó Thư Trạc mỉm cười chuyển chủ đề, "Dạo này em mệt quá, để phó tổng giám đốc tạm thời thay vị trí của em, định nghỉ ngơi một thời gian."
"Ồ..."
Bùi Dương thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải đi làm, lỡ không xử lý tốt công việc của nguyên chủ thì tiêu.
Nhưng những gì sách nói không sai.
Phó Thư Trạc quả là một tên xấu bụng!
"Anh đi làm một mình rất cô đơn, ngày mai em đi cùng anh nhé, được không?"
Bùi Dương rất muốn chơi xấu, người hứa đi với hắn là nguyên chủ, không phải là cậu 'mất trí nhớ' hiện giờ.
Nhưng nghe thấy lời cầu xin mang theo vẻ làm nũng của Phó Thư Trạc, cậu bỗng dưng không thể thốt ra câu từ chối.
Hừm... thật giỏi vờ đáng thương.
Y hệt như sách nói.
Tuy nhiên, Bùi Dương vẫn có chút hâm mộ, nếu bạn đời của cậu cũng bám người như vậy thì tốt biết mấy.
Bùi Dương ho khan hai tiếng: "Tôi nghĩ có vài chuyện cần nói trước."
Phó Thư Trạc nhìn Bùi Dương nói chuyện, quên mất tay mình vẫn đang giấu chiếc quần tam giác sau lưng, suýt bật cười.
Hắn ho khan một tiếng: "Em nói đi, anh đang nghe."
Bùi Dương nghiêm túc nói: "Thế này, mặc dù trước đây chúng ta là chồng chồng hợp pháp, nhưng bây giờ tôi thấy anh rất xa lạ..."
Biết rằng điều này sẽ làm tổn thương Phó Thư Trạc, nhưng Bùi Dương phải nói.
Cậu quay đi chỗ khác, mím môi nói: "Không chỉ anh, mà tất cả những người xung quanh, tôi đều không quen biết, tôi rất bất an... Tôi, tôi muốn nói, trước khi tôi khôi phục trí nhớ, chúng ta có thể giữ khoảng cách không?"
Tim Phó Thư Trạc như bị kim chích, đau nhói từng cơn.
Không phải bị tổn thương mà là cảm thấy đau lòng.
Khác với bệnh nhân Alzheimer thông thường, Bùi Dương hiện đang rơi vào trạng thái hoàn toàn mất trí nhớ, cậu có khả năng tư duy và cảm xúc như người bình thường.
Sẽ ngơ ngác, sẽ đau buồn, sẽ bất an.
Mà các bệnh nhân thông thường không thể cân bằng cảm xúc và khả năng tư duy, thế nên họ sẽ không cảm thấy dày vò bao nhiêu.
Trái tim Phó Thư Trạc mềm nhũn: "Khoảng cách ở mặt nào?"
Bùi Dương có chút khó mở lời, cảm thấy mình như trở lại tuổi đôi mươi.
"Đó là, hôn, vận động trên giường..." Bùi Dương lo lắng nắm chặt quần áo trong tay, "Tôi không thể chấp nhận được, khi mất trí nhớ..."
Phó Thư Trạc thở phào nhẹ nhõm: "Anh còn tưởng em muốn tối nay anh ngủ ở phòng khách."
Bùi Dương buột miệng: "Vậy thì anh ngủ ở phòng khách đi."
Phó Thư Trạc: "..."
Ai bảo mi nói bậy.
Bùi Dương xấu hổ cúi đầu: "Tôi đến phòng khách ngủ cũng được."
Phó Thư Trạc thở dài, chậm rãi bước vào phòng ngủ, ngay khi Bùi Dương lo lắng, hắn đưa tay ra, lấy đi chiếc quần lót Bùi Dương đang nắm chặt trong tay.
"Cái này còn phải dùng vào lần sau, nắm mãi không vệ sinh, chúng ta nắm cái khác nhé." Phó Thư Trạc ném thứ mỏng manh đó vào thùng quần áo bẩn rồi nhét một con búp bê vào tay Bùi Dương.
Bùi Dương ngơ ra một hồi rồi chạy ù vào phòng vệ sinh, đóng sầm cửa lại, mặt mày đỏ bừng.
Phó Thư Trạc lạc quan nghĩ, thật ra cũng không tệ, căn bệnh này đã cho hắn nhìn thấy hình bóng thời niên thiếu của Bùi Dương.
Lần đầu tiên họ ngủ chung giường là khi học cấp ba, Bùi Dương tỉnh dậy và thấy phản ứng của Phó Thư Trạc, giống như vừa rồi, cậu chạy một mạch vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, đỏ mặt đối diện với bức tường.
Sau đó chuyện này xảy ra rất rất nhiều lần, lần nào Bùi Dương xấu hổ trốn đi, giống như con rùa rụt cổ. Lần đầu tiên họ hôn nhau, Bùi Dương ba ngày không dám nói chuyện với hắn.
"Ra đây, mèo con." Phó Thư Trạc gõ cửa, ngậm cười dỗ dành, "Em ra đây, tối nay anh sẽ ngủ phòng khách."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Thư Trạc: Anh nói tối nay ngủ phòng khách chứ không nói ngày mai tiếp tục ngủ phòng khách.
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro