Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Nhìn thấy

Edit: Phong Nguyệt

Tất nhiên Bùi Dương không hề do dự đáp: "Dưới đất."

Phó Thư Trạc ngạc nhiên: "Mèo con cũng hoang dã thiệt."

Nhận ra mình đã rơi vào bẫy, Bùi Dương khựng lại, sau đó lập tức tăng tốc, không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng lên tầng công ty rồi xông vào văn phòng.

Lễ tân hơi sững sờ: "Sếp Phó...."

Phó Thư Trạc mỉm cười: "Giúp tôi đặt trà sữa, cả công ty đều có phần, tôi mời, của sếp Bùi là trà sữa Thiết Quan Âm, năm phần đường, ấm."

Lễ tân: "Vâng ạ."

Cô thành thạo gọi điện cho chủ quán trà sữa, như vậy sẽ tiết kiệm hơn so với đặt qua ứng dụng, chủ quán cũng không muốn bán qua ứng dụng vì càng nhiều đơn thì sẽ càng bị trừ phí nhiều.

Cô hỏi đồng nghiệp đi ngang qua: "Julie, sếp Phó mời uống trà sữa, bà muốn gì?"

"Nhiều dâu." Julie tiến lại gần, "Lạ thật, trước đây toàn là sếp Bùi thích mời chúng ta, giờ đến lượt sếp Phó."

Trước đây chủ yếu là do Bùi Dương tự muốn uống, chẳng qua bị Phó Thư Trạc trông chừng nghiêm ngặt, bèn lấy cớ mời mọi người, rồi uống ké một ly.

"Kệ đi, có uống là được rồi, nhanh lên nhanh lên." Lễ tân không nhịn được chia sẻ niềm vui vừa nhận được, "Sếp Phó còn đặc biệt dặn dò chi tiết về ly của sếp Bùi, thật là chu đáo."

Julie nhún vai: "Đâu phải ngày đầu chúng ta biết tình cảm của hai người đó tốt đâu, nếu họ không thể bên nhau đến già, tui sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa."

"Ôi, lúc đó bà cũng già rồi——"

·

Sếp Bùi thích uống trà sữa vẫn còn đang giận dỗi, Phó Thư Trạc dỗ dành mãi: "Anh sai rồi."

Bùi Dương lầm bầm: "Sai ở đâu?"

"Không nên trêu chọc em bằng lời nói." Phó Thư Trạc nhận lỗi rất thành khẩn, "Anh mua trà sữa cho em để xin lỗi."

"Một ly trà sữa là có thể dỗ tôi." Bùi Dương nhăn mũi, "Vị gì?"

"Trà sữa Thiết Quan Âm mà em thích."

"..." Bùi Dương thoáng thất thần, sở thích của cậu và nguyên chủ giống nhau quá.

Cậu hoàn hồn lại, phất tay: "Anh làm việc đi, tôi tự chơi một lát."

Phó Thư Trạc: "Đừng ra khỏi văn phòng."

Bùi Dương lại sắp nhíu mày, Phó Thư Trạc dịu giọng xuống cầu xin: "Không thấy em, anh dễ bị kích động và hồi hộp, một khi bị kích động thì dễ tăng adrenaline, adrenaline tiết ra quá nhiều sẽ chết——"

"Dừng lại, dừng lại." Bùi Dương làm động tác tạm dừng, hoàn toàn chịu thua, "Đừng nói bậy nữa, tôi sẽ ở đây, không đi đâu cả, được chưa?"

Phó Thư Trạc rất hài lòng, rồi đột nhiên tiến lại gần, dừng lại ở khoảng cách chưa đầy hai mươi cm, nói một câu tiếng nước ngoài.

Bùi Dương căng thẳng đến mức ngồi phịch xuống ghế sofa, câu nói của Phó Thư Trạc cậu không hiểu một chữ nào. Với trình độ tiếng Anh đã qua cấp sáu của cậu, đây tuyệt đối không phải tiếng Anh.

Bùi Dương: "Có phải anh đang mắng tôi không?"

Phó Thư Trạc: "Không, khen em đấy."

Bùi Dương nhìn Phó Thư Trạc bằng ánh mắt dò xét: "Anh nói lại lần nữa đi."

Phó Thư Trạc: "Lời tỏ tình nói một lần là đủ rồi."

Bùi Dương tức giận "Anh không nói cho tôi biết ý nghĩa thì được tính là tỏ tình gì chứ?"

Phó Thư Trạc vốn đã mở máy tính, nghe vậy lại ngẩng đầu lên: "Thật sự muốn biết?"

Bùi Dương: "Nói hay không tùy anh."

Phó Thư Trạc gửi cho cậu một tin nhắn WeChat—— Bé mèo hoang của anh, là anh không thể rời xa em.

Bùi Dương đỏ mặt, cậu nghi ngờ tìm kiếm câu này, vậy mà lại tìm thấy nguồn gốc.

Câu nói này xuất phát từ một bộ phim 'tình yêu' của một quốc gia nhỏ, bảy mươi phần trăm phim nói về 'tình yêu'.

Bùi Dương càng xem mặt càng đỏ, nói đây là một câu tỏ tình cũng không sai, nhưng hoàn cảnh nó xuất hiện lại là trên giường.

Trong phim, nhân vật 0 ôm cổ nhân vật 1, nói rằng cậu ta không thể rời xa 'cái đó' của 1. Nhân vật 1 lật người đè lên cậu ta, cười nhẹ nói: "Bé mèo hoang của anh, là anh không thể rời xa em."

Bùi Dương không xem phim gốc, tất cả đều là do cư dân mạng dùng giọng phiên dịch để người ta tưởng tượng, bên dưới có kèm theo nguồn, Bùi Dương không nhịn được nhấn tải xuống.

Cậu và bạn đời hiếm khi xem phim tăng thêm hứng thú, chỉ có vài lần trải nghiệm, thật sự có chút tò mò.

Chỉ xem một chút thôi—— Chỉ một chút thôi.

Mười phút sau.

Bùi Dương co gối dựa vào ghế sofa, tạo thành tư thế phòng thủ, như thể chỉ cần có người đến gần, cậu sẽ phản ứng lại.

Hơn nữa tai càng lúc càng đỏ, còn thỉnh thoảng cắn khớp ngón tay của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình không rời mắt.

Phó Thư Trạc nheo mắt, có gì đó mờ ám ở đây.

Hắn lặng lẽ kéo máy tính màu xám của Bùi Dương lại, đầu tiên xem qua trình duyệt, phát hiện Bùi Dương đã tìm kiếm nguồn gốc của câu tiếng nước ngoài hắn vừa nói.

Sau đó, có người giải thích và tặng kèm cả nguồn phim.

Bùi Dương như thể nhận ra, ngẩng đầu lên, ho nhẹ một tiếng: "Sao vậy?"

Phó Thư Trạc một tay chống cằm, một tay xoay bút: "Đang xem gì thế?"

Bùi Dương ngồi nghiêm chỉnh: "Phim tài liệu."

Phó Thư Trạc kéo dài giọng đầy ẩn ý.

Hắn dùng một tay mở ổ đĩa mạng của Bùi Dương trên máy tính, dễ dàng tìm thấy nguồn phim vừa lưu, nhấp vào- Thế là lập tức vang lên âm thanh đáng xấu hổ.

Bùi Dương suýt nhảy dựng lên: "Sao anh biết!!"

Phó Thư Trạc không để lộ chuyện trình duyệt: "Những thứ em lưu và tải xuống sẽ đồng bộ lên máy tính."

"Nhanh tắt đi!" Bùi Dương xấu hổ muốn chết, ngoài cửa có người đang đến gần, "Tôi chỉ tò mò xem một chút thôi!"

"Trước đây đâu phải em chưa xem bộ này." Phó Thư Trạc mỉm cười tung đòn chí mạng, "Đây là quà sinh nhật năm ngoái em tặng anh, còn chơi vài trò..."

Lời hắn đột ngột dừng lại, Bùi Dương chạy như bay tới bịt miệng hắn lại, đồng thời ngang ngược nhấn nút tạm dừng.

Julie bước tới gõ cửa.

"Mời vào."

Câu này là Bùi Dương nói, Julie vừa mở cửa đã bị sốc, sếp Bùi đáng yêu của họ đang bịt miệng sếp Phó, như đang ngăn hắn nói gì đó, còn sếp Phó thì đầy vẻ nuông chiều.

Ôi, nên chết vì ngọt ngào trước hay là chết vì làm chó độc thân trước?

Bùi Dương buông tay ra như bị điện giật, vẻ mặt bình tĩnh: "Có chuyện gì?"

Julie: "Trà sữa sếp Phó đặt đã đến, đặc biệt là trà sữa Thiết Quan Âm dành cho anh."

Phó Thư Trạc hất cằm: "Cảm ơn, để lên bàn trà."

Julie rất điềm tĩnh quay người rời đi, không dám nhìn thêm một cái. Song, vừa ra khỏi cửa, cô gần như nhảy cẫng và hét lên tại chỗ, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra chia sẻ trong nhóm chat riêng.

Chưa đầy một phút sau, cô lại nhận được tin nhắn từ sếp Phó: Lại gửi nhầm nhóm à?

Julie hít thở không thông, trái tim ngừng đập- Cùng một lỗi lặp lại hai lần còn cứu được không!?

——Xin lỗi em sai rồi sếp Phó, lần sau không dám nữa!

—— Quả nhiên cô lại buôn chuyện trong giờ làm việc.

Julie: "..."

Cô thoát ra ngoài kiểm tra lại một lần nữa, không hề gửi nhầm nhóm, là Phó Thư Trạc lừa cô.

Cứu! Có một ông chủ bụng dạ đen tối phải làm thế nào?!

Nhưng thực tế, người lừa cô không phải Phó Thư Trạc, mà là Bùi Dương.

Cậu luôn cảm thấy cảnh tượng vừa rồi quá xấu hổ, trước mặt cấp dưới mà thân mật với Phó Thư Trạc quá mất mặt, bèn giật lấy điện thoại của Phó Thư Trạc để lừa Julie.

Bùi Dương đặt điện thoại xuống, nhìn Phó Thư Trạc đăm đăm.

"Thể hiện tình cảm một chút cũng bình thường." Phó Thư Trạc bình tĩnh nói, "Vừa rồi là em chủ động chạm vào anh, anh không có lỗi."

Bùi Dương nheo mắt.

Phó Thư Trạc nghe theo: "Đều là lỗi của anh, anh không nên vạch trần chuyện em xem phim."

Bùi Dương cầm trà sữa vào phòng nghỉ, không quên quay đầu lại cảnh cáo: "Không được vào."

"Được..."

Đợi cửa đóng lại, Phó Thư Trạc mới cúi đầu thở dài, mới một tuần không thân mật, Bùi Dương chỉ cần che miệng hắn lại, hắn đã không chịu nổi.

Chỉ là tình hình của Bùi Dương hiện tại đặc biệt, lại không thể dùng biện pháp mạnh, nếu không e rằng cậu sẽ vì có lỗi với bạn đời ở 'thế giới gốc' mà liều mạng với hắn.

Thôi bỏ đi, xử lý công việc, còn một đống.

Tối nay nếu không có gì bất ngờ thì phải tăng ca, Phó Thư Trạc bận rộn đến hơn bảy giờ mới xong, chức vụ của hắn đã chính thức chuyển giao cho Tần Nam Sam, chức vụ phó tổng giám đốc cũng đã tìm được người tạm thời thay thế.

Những quản lý cấp cao này cuối cùng cũng hiểu ra, hai người này nào phải tình cảm rạn nứt, rõ ràng là cả hai đều chuẩn bị 'nghỉ hưu sớm' để hưởng thụ.

Khi xuống lầu vẫn đi thang bộ, mèo con họ Bùi sợ muốn chết, cẩn thận từng li từng tí, Phó Thư Trạc cũng đi cùng cậu xuống hơn hai mươi tầng.

Phó Thư Trạc: "Có đói không?"

Bùi Dương xoa bụng: "Đói."

Phó Thư Trạc: "Tối nay muốn ăn gì?"

Bùi Dương: "Gì cũng được."

Dù sao những gì cậu muốn ăn Phó Thư Trạc đều không cho ăn.

"Đi phố cổ dạo một vòng?"

Bùi Dương: "Không... thật sao?"

Phó Thư Trạc: "Thật."

Phố cổ cách đây hai mươi phút đi đường, không tính là xa, đó là một khu thương mại cổ không lớn cũng không nhỏ.

Chơi thì không có gì để chơi, chỉ là ăn uống và dạo phố.

Nhưng vừa bước vào con phố cổ kính, Phó Thư Trạc đã muốn quay đầu bỏ đi- Hắn nghe thấy nhạc của ca sĩ Biên Dã.

Mắt Bùi Dương sáng lên, kéo tay áo hắn: "Đi nhanh lên."

Tất nhiên, người ở đây không phải Biên Dã thật, chỉ là có người sử dụng sân khấu để tổ chức cuộc thi âm nhạc, lúc này đang phát nhạc gốc của Biên Dã để làm nền.

"Ăn cơm trước đã-"

"Bây giờ không đói." Bùi Dương cắt ngang lời hắn, chen vào đám đông nhìn lên sân khấu.

Những người tham gia cuộc thi đều còn rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, họ nhanh chóng bắt đầu vòng thi đầu tiên.

Bùi Dương suýt ngất xỉu: "Hát cái kiểu gì vậy?"

Phó Thư Trạc: "Hát hay hơn mèo nào đó một chút."

Bùi Dương: "... Anh xạo."

Bùi Dương hát luôn lệch tông, cậu hơi kỳ lạ, rất dễ đồng cảm với cảm xúc mà âm nhạc thể hiện, nhưng lại không thể hát được.

Bài hát của Biên Dã chủ yếu là giọng trung trầm, tự sáng tác và viết lời, nghe có chút buồn man mác.

Chúng ta đã cùng nhau vượt qua giông bão.

Nhưng lại không tránh khỏi một cơn sóng nhỏ.

Anh rơi xuống đáy biển, nghe thấy tiếng khóc than của cá voi-

Nơi đó có linh hồn em dẫn lối.

...

Rõ ràng người này rõ ràng đang hát lệch tông, vậy mà Bùi Dương vẫn không kìm được nước mắt. Cậu ngây người nhìn về phía trước, ánh mắt không có tiêu cự.

Một bóng dáng quen thuộc bỗng lướt qua tầm mắt, cậu như tỉnh khỏi mộng mà đuổi theo, Phó Thư Trạc còn đang chìm đắm trong cơn ghen tuông cũng vội vàng đuổi theo-

"Bùi Dương!"

Bùi Dương không quay đầu lại, đuổi theo bóng dáng mà cậu cho là của người đó, nhưng khi đuổi đến cuối phố, bóng dáng đó đột nhiên biến mất ở góc cua.

Cậu luống cuống xoay quay xoay lại, gấp đến phát khóc.

Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cậu, Phó Thư Trạc đuổi theo hỏi: "Nhìn thấy ai?"

"Tôi, tôi..." Bùi Dương đỏ hoe mắt, ấp úng không nói rõ được.

Cho đến khi bóng dáng cậu tìm kiếm hoàn toàn biến mất, cậu mới suy sụp ngồi xổm xuống đất: "Rõ ràng tôi nhìn thấy anh ấy, rõ ràng tôi nhìn thấy."

Tim Phó Thư Trạc thắt lại: "Ai?"

"Là, là-" Bùi Dương mãi không nói ra được tên của bạn đời, cậu sững ra một lúc, nước mắt lăn dài trên má, "Tôi rất nhớ anh ấy... Tôi nhìn thấy anh ấy."

Hết chương 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro