Chương 28: Vận động
Edit: Phong Nguyệt
Mất trọng lực trong môi trường không thể kiểm soát thực sự rất đáng sợ, adrenaline của Bùi Dương tăng vọt, thậm chí cậu không có thời gian để suy nghĩ, đầu óc chỉ toàn là không biết có chết không thôi.
Nếu cậu chết, có lẽ cậu có thể trở về thế giới ban đầu.
Nhưng Phó Thư Trạc không thể chết, hắn còn cả một tương lai tươi sáng, hắn trẻ như vậy, nếu không có gánh nặng là cậu, thì hắn đã trở thành hình mẫu lý tưởng của nhiều người từ lâu.
Bùi Dương nắm chặt tay áo Phó Thư Trạc, đầu óc trống rỗng, tại sao cậu lại nghĩ đến từ "gánh nặng"?
Không để Bùi Dương suy nghĩ thêm, ngoài thang máy lại vang lên tiếng kim loại ma sát.
May mà cabin chỉ rơi xuống khoảng hai tầng rồi dừng lại, có lẽ là do thiết bị khẩn cấp của thang máy đã kích hoạt.
Sự cố xảy ra quá đột ngột, cả hai không kịp phản ứng, hiện nay thang máy có rất nhiều cơ chế bảo vệ, tuy bị mắc kẹt bất ngờ, nhưng chẳng ai nghĩ rằng nó sẽ rơi xuống cả.
Thang máy dừng lại ở tầng tám, Phó Thư Trạc nhanh chóng nhấn tất cả các nút, một lần nữa sử dụng nút gọi khẩn cấp để liên lạc với nhân viên liên quan.
"Xin quý khách giữ bình tĩnh, chúng tôi sẽ đến ngay, đừng quá sợ hãi, cũng đừng lo lắng về việc ngạt thở, không khí có thể lưu thông!"
Bùi Dương vẫn còn hãi hùng: "Anh không sao chứ?"
"Anh không sao." Phó Thư Trạc nhặt điện thoại lên bỏ vào túi, sau đó đứng bên cạnh Bùi Dương, nắm lấy tay vịn giống cậu, hơi khuỵu gối.
Trong thang máy ánh sáng mờ ảo, chỉ có đèn tầng màu đỏ in lên sườn mặt mờ mờ của hai người.
Bùi Dương lẩm bẩm: "May mà ba không có ở đây."
Phó Thư Trạc không quên lời bác sĩ dặn, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được để Bùi Dương quá lo lắng.
"Đội cứu hộ sẽ đến sớm thôi." Phó Thư Trạc khựng lại, "Anh Bùi, xin phép."
Tai Bùi Dương nóng lên: "Đến lúc này rồi mà anh còn nghĩ đến..."
Phó Thư Trạc nhịn cười: "Anh muốn nói là xin phép nắm tay em một chút, em nghĩ gì thế?"
Tay Bùi Dương siết chặt rồi lại siết chặt, tay vịn bị cậu nắm đến nóng lên.
Ngay khi cậu vượt qua cuộc đấu tranh tâm lý dữ dội chuẩn bị đưa tay ra, tay Phó Thư Trạc đột nhiên nhích về phía cậu, bao phủ mu bàn tay cậu rồi nắm chặt lấy tay vịn.
Hơi ấm truyền đến từ nơi tiếp xúc khiến Bùi Dương cảm thấy yên tâm phần nào, nhưng đội cứu hộ chưa đến, cậu vẫn không thể yên lòng.
Dường như cậu lo lắng cho Phó Thư Trạc hơn là sự an toàn của bản thân.
Phó Thư Trạc: "Nói chuyện chút nhé?"
Bùi Dương cảm thấy mu bàn tay rất nóng: "Nói chuyện gì?"
"Ừm... Nói về chuyện ngày xưa." Phó Thư Trạc mỉm cười dịu dàng, mỗi khi nhắc đến quá khứ, hắn luôn tràn đầy vui vẻ.
"Hồi cấp ba lúc mới quen em, em ngầu lắm, giống như đại ca trường vậy."
Bùi Dương: "..."
Trong "Kiêu ngạo" không hề viết như vậy.
Phó Thư Trạc: "Các bạn trong lớp đều lén lút gọi em là anh ngầu, bởi vì mỗi lần em trả lời người khác chỉ có một hai từ, 'ừ', 'được', 'cút', 'nhảm nhí'..."
Ai thời trẻ mà không có tí nổi loạn, Bùi Dương cũng vậy, ngày nào cũng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, vốn đã không vui vì bị ép chuyển trường, thế là cậu cô lập cả lớp luôn.
Nếu không, với ngoại hình và tính cách cũng không tệ của cậu, đáng lẽ cậu nên có nhiều bạn mới đúng.
Lúc đó cậu hơi quậy, cậu dựa vào tường, ngẩng đầu bốn lăm độ ngước nhìn bầu trời, rít một hơi thuốc, rồi nhả ra một vòng khói- Sau đó bị Phó Thư Trạc bắt tại trận.
Lúc đó Phó Thư Trạc cũng quậy, là kiểu quậy ngầm.
Mặc dù bề ngoài hắn điềm tĩnh, không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng thực chất lại có lòng dạ đen tối và hay thù dai, bắt được Bùi Dương hút thuốc, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Phó Thư Trạc dồn Bùi Dương vào góc tường, thản nhiên đe dọa: "Thứ nhất, cậu đã ngồi ở lối đi rồi thì tan học nhớ nhường đường đàng hoàng. Thứ hai, khi tôi nói chuyện với cậu thì nhớ trả lời lịch sự. Thứ ba, không được nói tục với tôi."
Một câu "Đệt" của Bùi Dương bị nghẹn lại, lúc đó học sinh hút thuốc bị bắt là phải gọi phụ huynh, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng Bùi Dương là người dễ dàng khuất phục như vậy sao? Đương nhiên là không.
Đến tiết của giáo viên tiếng Anh nghiêm khắc nhất, Bùi Dương bắt đầu quậy phá, cố tình khiến Phó Thư Trạc gây ra tiếng động trong lớp, bị giáo viên tiếng Anh phạt đứng.
Phó Thư Trạc nắm lấy tay cậu, trước mặt cả lớp nói: "Thưa cô, là cậu ấy cứ đòi nắm tay em."
Cả lớp đồng loạt hò hét trêu chọc, giáo viên tiếng Anh tức đến bật cười: "Thích nắm tay nhau như vậy thì tiết này cứ nắm mà học, tan học cũng phải nắm cho tôi!"
Giáo viên tiếng Anh thích phạt học sinh đứng hơn là đuổi ra ngoài, sợ học sinh sẽ bỏ lỡ bài. Vì vậy, Phó Thư Trạc và Bùi Dương phải đứng ở trước bảng tin cuối lớp, nắm tay nhau suốt 40 phút.
Hết giờ, họ lại bị gọi ra hành lang, tiếp tục nắm tay nhau hơn 10 phút nữa. Học sinh cùng tầng hay tin đều kéo đến xem.
Chưa đầy một ngày, "chiến tích anh hùng" của họ đã lan truyền khắp trường.
Phó Thư Trạc vẫn bình tĩnh từ đầu đến cuối, chỉ có Bùi Dương đỏ bừng mặt mày, muốn dùng ánh mắt giết chết hắn.
Đèn thang máy đột nhiên sáng lại, song chỉ chớp nháy một lúc.
Phó Thư Trạc tiếp tục xoa dịu Bùi Dương: "Lúc đó bị phạt đứng mà em còn muốn đấu với anh, suýt nữa bóp nát tay anh luôn."
Hắn không tỏ vẻ đau đớn, nhưng thật ra phải xoa tay rất lâu sau khi bị phạt.
Bùi Dương tỏ vẻ không tin: "Tôi hiền lành thế mà."
Phó Thư Trạc bật cười: "Em rút ra kết luận mình hiền lành từ đâu vậy?"
Tất nhiên là từ cuốn "Kiêu ngạo", nhưng điều này không thể nói ra được.
Bùi Dương nhất quyết không thừa nhận: "Dù sao tôi cũng mất trí nhớ rồi, tất cả chỉ là lời nói một chiều của anh thôi."
Kể từ khi đoán ra kịch bản tình tay tư của Bùi Dương, Phó Thư Trạc đã nhìn thấu cậu. Ngoài việc "Kiêu ngạo" là thiên đường lý tưởng của Bùi Dương, khi viết nó, cậu còn tô đẹp tính cách của mình nữa.
Bùi Dương viết mình ngoan ngoãn, đẹp trai lại hiền lành, còn Phó Thư Trạc thì là tên khốn ranh ma xảo quyệt.
Mặc dù điều sau là sự thật, nhưng điều trước thì hơi giả.
Cuối cùng đội cứu hộ cũng đến, thang máy không tiếp tục rơi, quá trình cứu hộ cũng không xảy ra sự cố, diễn ra rất nhanh chóng.
Tần Nam Sam đứng đợi bên ngoài. Cô thấy Phó Thư Trạc đi lâu không về, không liên lạc được, cộng với sự cố thang máy, nên đoán hai người đang ở bên trong.
Thấy họ bình an vô sự, cô mới thở phào: "Có bị thương không, có cần đi bệnh viện kiểm tra không?"
Phó Thư Trạc lắc đầu: "Chỉ trượt một chút, không có va chạm gì lớn."
Chỉ có một thang máy gặp sự cố, sau khi xác nhận họ không bị thương, nhân viên liên quan bắt đầu sửa chữa.
"Không sao là tốt rồi, chúng ta lên trước nhé?" Nói rồi cô định bấm nút thang máy khác.
Bùi Dương rén: "Hay là... chúng ta đi cầu thang bộ nha?"
Tần Nam Sam: "..."
Họ đang ở tầng 9, phải leo thêm hơn 10 tầng nữa mới đến công ty.
Phó Thư Trạc cười nhẹ: "Cô cứ đi thang máy đi, tôi sẽ cùng sếp Bùi rèn luyện thể lực."
Đợi thang máy lên, Bùi Dương mới lẩm bẩm: "Tôi đâu có nhát, tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn cho anh thôi, dù sao anh cũng có vị trí đặc biệt, nếu có chuyện gì xảy ra thì cả công ty sẽ rối loạn mất."
Phó Thư Trạc bước lên bậc thang: "Em nói đúng."
Bùi Dương: "..."
Thật là qua loa.
Phó Thư Trạc không ngạc nhiên khi Bùi Dương như vậy, thực ra mèo con rất sợ chết. Phó Thư Trạc không ghét điểm này, thậm chí còn thấy nó đáng yêu, hắn hy vọng Bùi Dương sẽ luôn giữ đặc điểm này.
Hồi cấp ba, khi họ mới yêu đương, muốn hẹn hò cũng không biết đi đâu, chỉ có thể đến công viên giải trí cũ kỹ.
Bùi Dương thấy người ta chơi tàu lượn siêu tốc mà không dám lên, sợ xe không khóa chặt sẽ rơi xuống, chơi đu quay sợ bị văng ra, chơi con lắc khổng lồ sợ mình bị ném đi như quả cầu.
Được rồi, công viên giải trí không chơi được thì đi công viên nước.
Ai ngờ Bùi Dương lại là một con vịt cạn, trước đó còn tự ái không chịu thừa nhận. Khi chơi cầu trượt, cậu đã bị sặc nhiều lần mới được nhân viên cứu hộ vớt lên, từ đó về sau không dám đi công viên nước nữa.
Sau này học được bơi rồi, Bùi Dương vẫn rất rén các trò trượt ống ở công viên nước.
"Leo cầu thang nhiều cũng tốt." Phó Thư Trạc cười: "Trước đây tập thể dục quá ít, nên đừng trách anh hành hạ em trên giường."
Bùi Dương: "??"
Khi tới ngã rẽ, Phó Thư Trạc kéo Bùi Dương một cái: "Nếu không có vận động trên giường tiêu hao năng lượng, em sẽ biến thành con heo trắng đấy."
"Anh mới là heo." Bùi Dương leo được sáu tầng đã bắt đầu thở hổn hển.
Phó Thư Trạc nghiêm túc nói bậy: "Anh nói thật đấy, lần kiểm tra trước bác sĩ nói em cần tập thể dục nhiều hơn. Mất trí nhớ cũng có thể do não thiếu oxy, thiếu oxy thường do thiếu vận động, cổ không khỏe."
Cũng không hoàn toàn là hắn nói bậy, đúng là bác sĩ đã nói Bùi Dương cần tập thể dục nhiều hơn, giữ tâm trạng và thể lực tốt, có thể sẽ cải thiện được bệnh tình của cậu.
Dù không cải thiện được, cũng có thể làm chậm quá trình xấu đi.
Như nhiều người nói, nhiều bệnh đều liên quan đến cảm xúc. Giữ tâm trạng vui vẻ có thể không giúp Bùi Dương khỏe hơn, nhưng ủ rũ chắc chắn sẽ làm tình hình xấu đi.
Vì vậy Thang Trí Minh mới nghĩ Bùi Dương mất trí nhớ chưa chắc đã là chuyện xấu.
Nhiều người mắc bệnh Alzheimer, khi nhận ra mình bị bệnh, tâm trạng thường lo lắng bồn chồn- Cảm thấy tương lai mờ mịt, cảm thấy mình sẽ là gánh nặng cho người thân, hoặc bị người thân hắt hủi không muốn chăm sóc.
Một khi lo lắng, bệnh Alzheimer nhanh chóng xấu đi.
Đến tầng 18, Bùi Dương dựa vào tường thở: "Nhiều bài tập cũng gây tổn thương cổ."
Phó Thư Trạc: "Vì vậy phải tập đúng cách. Thế này, đằng nào cũng phải vận động, vận động trên giường hoặc trong phòng tập, em chọn đi."
"..." Bùi Dương chết trân- Câu hỏi khó quá.
Leo nhiều tầng như vậy, Phó Thư Trạc vẫn mặt không đỏ, hơi thở không dồn dập, như thể đang nói chuyện nghiêm túc: "Một cái là vận động có oxy cường độ cao, một cái là vận động kết hợp cả có oxy và không có oxy, em chọn cái nào anh cũng sẽ luyện với em."
Bùi Dương không nhịn được hỏi lại: "Trên giường là vận động có oxy sao?"
Phó Thư Trạc nhịn cười: "Chúng ta đâu có chơi trò nghẹt thở, sao lại không tính là có oxy?"
"..." Bùi Dương cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện với Phó Thư Trạc, sau khi leo xong, người cậu sẽ đỏ như con tôm luộc.
Cậu bước lên trước, leo lên tầng trên, không quay đầu lại, chỉ có đôi tai đỏ ửng tiết lộ tâm trạng của cậu.
Phó Thư Trạc chậm rãi đi theo sau: "Đừng bước qua hai bậc một lúc, sẽ làm tổn thương đầu gối, nhịp tim cũng không chịu nổi đâu."
Bùi Dương im lặng- Đồ khốn, vậy nhịp tim chịu được trên giường à? Trên giường không chỉ làm đau đầu gối mà còn đau lưng nữa.
Phó Thư Trạc thong thả hỏi tiếp: "Vậy chọn cái nào, dưới đất hay trên giường?"
Hết chương 28
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro