Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Say rượu

Edit: Phong Nguyệt

Sống đã hơn ba mươi năm, chưa bao giờ Phó Thư Trạc lại hoảng hốt như lúc này.

Một bệnh nhân Alzheimer đột nhiên mất tích, theo một nghĩa nào đó, đồng nghĩa với sự xuất hiện của nguy hiểm. Bởi vì bạn rất khó dự đoán khi nào họ sẽ lên cơn, khi lên cơn họ sẽ đi đâu, sẽ gặp phải điều gì.

Nếu may mắn, sẽ có người qua đường thấy hành vi bất thường của người đó và giúp bạn báo cảnh sát, nếu không may mắn, có lẽ người đó sẽ giống như mẹ Bùi ngày trước, đột nhiên ngẩn người dừng lại giữa đường khi chuyển sang đèn đỏ——

Thậm chí Phó Thư Trạc còn không kịp thay giày đã lao ra khỏi nhà, tiếng mèo kêu meo meo bị thang máy ngăn lại bên ngoài.

Định vị điện thoại cho thấy Bùi Dương hiện đang ở phố Đông Vu, Phó Thư Trạc vừa gọi điện vừa nhắn tin cho Bùi Dương: Trả lời tin nhắn được chứ?

Kết quả không lâu sau, trong tai nghe vang lên âm báo: "Số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau."

Phó Thư Trạc cuống lên, cổ họng hắn chuyển động dữ dội, hơi thở gấp gáp. Một khi điện thoại bị tắt, hắn sẽ không thể định vị vị trí của Bùi Dương nữa.

Sau khi lên xe, Phó Thư Trạc lại gửi số thẻ ngân hàng, mật khẩu thanh toán, số chứng minh của Bùi Dương qua, sợ cậu sẽ phải ngủ ngoài đường, sợ cậu muốn vào khách sạn nhưng lại không nhớ số chứng minh.

Hy vọng mèo ngốc chỉ đang giận dỗi, lát nữa sẽ bật máy. Chỉ cần cậu không sao, muốn gì cũng được.

·

Bùi Dương đang mua say ở quán bar.

Điện thoại cứ reo liên tục, cậu bực mình tắt máy luôn, tiện thể từ chối người qua đường đến bắt chuyện: "Đừng làm phiền tôi——"

Bùi Dương đã lâu không đến những nơi như thế này, một là không có thời gian, hai là dù có thời gian thì bạn đời cũng không cho cậu đến, ngang ngược như Phó Thư Trạc vậy.

Âm nhạc xung quanh ồn ào, ánh đèn đủ màu khiến mắt cậu đau nhức, trên sàn nhảy có cả nam lẫn nữ, lắc lư trước sau.

Mọi người trông có vẻ rất náo nhiệt, chỉ có cậu là cô đơn nhất.

Một chàng trai có vẻ ngoài thanh tú bước tới: "Anh uống rượu một mình à?"

Bùi Dương lạnh lùng: "Đừng gọi tôi là anh."

"Được rồi." Đối phương dễ dàng chấp nhận, "Xin chào anh chàng đẹp trai, tôi tên A Chân, cùng uống hai ly nhé?"

Bùi Dương nhìn chằm chằm hắn một lúc: "Tôi thẳng."

A Chân chợt cười: "Tôi nhìn người khá chuẩn đó."

Bùi Dương ngạc nhiên: "Nhìn từ đâu ra?"

"Cái này hơi tâm linh, chỉ là cảm giác thôi, anh không giống trai thẳng." A Chân nhân cơ hội ngồi xuống, rót đầy ly rượu của Bùi Dương và mình.

Bùi Dương bĩu môi không chịu thừa nhận. Cậu chưa từng thích ai khác ngoài bạn đời, sao lại không tính là trai thẳng chứ.

Thẳng tắp.

A Chân này khá hoạt ngôn, Bùi Dương thỉnh thoảng đáp lại một câu, nhưng trong lòng lại ôm một tia hy vọng không thể nào có được- Hy vọng bạn đời đột nhiên xuất hiện, bắt cậu đang say rượu về nhà.

Nếu bạn đời nhìn thấy cậu uống rượu trong quán bar, còn nhận lời bắt chuyện của người khác, chắc chắn sẽ ghen lắm. Giống như mỗi lần cậu cố tình nhắc đến thần tượng để chọc bạn đời ghen, tối đến sẽ bị chỉnh đến mức toàn thân xụi lơ.

Nhưng người có thể xuất hiện chỉ có thể là đồ khốn... Phó Thư Trạc.

A Chân cụng ly với cậu: "Anh có chuyện phiền lòng sao?"

Đã lâu không uống rượu như vậy, Bùi Dương mới uống vài ly đã hơi say: "Có một tên khốn hôn tôi."

A Chân: "Anh ghét hắn à?"

Bùi Dương im lặng một lúc, rồi cầm ly rượu uống một hơi dài.

Đó chính là vấn đề, cậu không thể nói ra lời ghét bỏ Phó Thư Trạc. Dù miệng không thừa nhận, nhưng não và cơ thể đều đang đắm chìm.

Thậm chí cậu không phân biệt được đây là phản ứng bản năng của cơ thể này, hay chính cậu cũng đang chìm đắm trong đó. Vì vậy cậu sợ hãi, lo lắng- Sao cậu có thể phản bội được?

A Chân tò mò hỏi: "Có vẻ là không ghét rồi, vậy anh đang băn khoăn điều gì?"

Bùi Dương lại lặng lẽ uống cạn một ly nữa, tâm trạng ủ rũ: "Nói với cậu cũng không rõ được."

"À... Có phải có yếu tố bên ngoài nào không cho phép hai người ở bên nhau?" A Chân chợt thấy rượu chẳng còn thú vị, nghe chuyện mới hấp dẫn.

Bùi Dương nhíu mày: "Sao cậu tò mò thế?"

"Biết đâu tôi có thể giải đáp giúp thì sao?" A Chân rót đầy rượu cho Bùi Dương, "Được giúp đỡ anh chàng đẹp trai là vinh hạnh của tôi."

Bùi Dương cười khẩy: "Không phải cậu đến để tìm bạn tình sao?"

A Chân thẳng thắn: "Đúng vậy."

Bùi Dương nheo mắt, chợt vẫy tay với hắn: "Cậu lại gần một chút."

A Chân nhướng mày, ngoan ngoãn lại gần. Đúng lúc hắn nghĩ Bùi Dương sắp hôn mình, Bùi Dương đột nhiên bụm miệng: "Ọe—"

A Chân: "..."

Đây là lần đầu tiên hắn nghi ngờ ngoại hình của mình, hắn đã xấu đến mức lại gần một chút thôi cũng muốn nôn ư? Hắn nghi ngờ ngửi ngửi áo mình... không hôi mà.

A Chân mệt mỏi đưa khăn giấy cho Bùi Dương, sao lại thế này... Chẳng lẽ thật sự là trai thẳng?

Còn Bùi Dương thì lùi một bước lớn, co ro ngồi ở góc, hoàn toàn suy sụp.

Vừa rồi cậu lại gần A Chân, là muốn xem mình có thật sự phản bội, hay chỉ là không chống cự được sự gần gũi của Phó Thư Trạc.

Và câu trả lời đã rõ ràng, cậu rất thích hôn với bạn đời, cũng không ghét bị Phó Thư Trạc hôn, nhưng chỉ cần lại gần người khác một chút, tưởng tượng cảnh hôn môi, đã cảm thấy buồn nôn muốn ói.

Chắc chắn là do tương ớt trong tủ lạnh quá lạnh... Đồ khốn!

Đợi khi cơn buồn nôn dịu xuống, Bùi Dương lại uống cạn nửa ly: "Cho tôi mượn điện thoại được không?"

"... Được."

Bùi Dương dùng điện thoại của A Chân tìm ảnh của thần tượng Biên Dã, tưởng tượng nếu được gần gũi với thần tượng—

Không được, càng muốn nôn hơn.

Bùi Dương che mặt nhìn trần nhà, như thể mất hồn vậy.

Tại sao người gặp phải chuyện này lại là cậu, mà đối phương lại là Phó Thư Trạc? Nhưng nói là phản bội cũng không hẳn, rõ ràng cậu cũng không thể quên được bạn đời.

Thế này chẳng phải là bắt cá hai tay sao?

Bùi Dương đau lòng muốn khóc, chỉ có thể dùng rượu để làm tê liệt bản thân, nhất định đây chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể này, chứ không phải cậu đang đắm chìm.

A Chân thấy cậu mặt mày xanh xao, an ủi: "Không hẹn cũng không sao, cứ xem như trò chuyện thôi, có chuyện gì phiền lòng cứ nói với tôi."

Bùi Dương đã bắt đầu chóng mặt, thấy A Chân rất chướng mắt, đã có hai thuyền rồi, tuyệt đối phải ngăn chặn khả năng xuất hiện thuyền thứ ba.

Cậu hít hít mũi: "Cậu đã uống hai ly rồi, có thể đi được rồi."

A Chân sững sờ, mới nhớ ra lúc nãy mình tán tỉnh có nói "cùng uống hai ly", kết quả thật sự uống hai ly là bị đuổi, thêm một hớp cũng không được.

"Còn nữa—" Bùi Dương nấc cụt, "Đừng tự tin quá, cậu nhìn người không tốt lắm đâu."

A Chân bối rối quay đầu lại: "Anh đúng là trai thẳng à?"

"Chúng ta cùng một kiểu, không có kết quả đâu." Bùi Dương ôm chai rượu, trông như sắp khóc.

"..." A Chân thật sự không nhìn ra, nhìn vẻ ngoài của Bùi Dương khá là công, nếu không hắn cũng sẽ không liếc mắt một cái đã đến bắt chuyện.

Bùi Dương rất rầu rĩ, cậu cũng không muốn bị đè, nhưng bạn đời hồi trẻ thật sự quá 'chó'.

Lúc đó Bùi Dương rất dễ ngại, hôn một cái, sờ cơ bụng một cái cũng đỏ mặt nửa ngày, chứ đừng nói đến chủ động tìm hiểu kiến thức về phương diện đó.

Vì vậy lần đầu tiên đã chịu thiệt lớn, bị bạn đời lấy lý do "em không biết" thành công áp chế, vừa dỗ vừa lừa ăn sạch sẽ, nói lần sau sẽ để em ở trên.

Rồi lần sau lại tiếp tục nói lần sau, mãi mãi đều là lần sau. Đến nỗi Bùi Dương không biết kiểu bẩm sinh của mình là gì, cứ thế trở thành người nằm dưới.

Bùi Dương càng nghĩ càng tủi thân, mẹ kiếp đều là đồ khốn nạn!

Cậu uống hết ly này đến ly khác, cổ họng bị rượu mạnh làm cho đau rát.

Ánh đèn trước mắt càng lúc càng hoa mắt, cậu lờ mờ thấy nhiều bạn đời đưa tay về phía mình, giọng nói bất lực mà dịu dàng: "Sao lại chạy đến đây? Chúng ta về nhà thôi..."

Bùi Dương ngơ ngác giơ tay lên, sau đó thấy khuôn mặt vốn mơ hồ của bạn đời đột nhiên bị thay thế bằng khuôn mặt của Phó Thư Trạc: "Mèo con ngoan."

Bùi Dương sợ hãi run lên, đột nhiên tỉnh táo lại.

Âm nhạc ồn ào lại tràn vào tai, bên cạnh vẫn là A Chân đó, hắn có chút bất lực: "Uống kém thế còn chạy đến quán bar mua say? Không sợ bị người ta 'nhặt xác' à?"

Bùi Dương nhìn đồng hồ, vậy mà đã hơn một giờ rồi.

Cậu vội vàng cầm chai rượu lên tu một hớp lớn để đè nén sự sợ hãi- Cứ tiếp tục thế này thật sự sẽ mất mạng, cậu phải nghĩ cách về nhà, trở về ngôi nhà của cậu và bạn đời.

Bùi Dương loạng choạng đứng dậy: "Cảm ơn."

A Chân vẫy tay với cậu: "Về nhà ngủ một giấc thật ngon, đừng chạy đến đây nữa."

Ra khỏi quán bar, bên tai trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã xa, biến thành tiếng mưa rơi tí tách.

Bùi Dương bung dù, lạc lõng đi trên đường. A Trân bảo cậu về nhà, nhưng cậu không biết làm thế nào để trở về ngôi nhà thuộc về mình, có lẽ mãi mãi cũng không thể quay về được nữa.

Phó Thư Trạc tìm đến phố Đông Vu, nơi này có rất nhiều quán bar, một mình hắn không thể nào tìm hết được, nên chỉ có thể gọi Trình Diệu và Tần Nam Sam ra giúp đỡ.

Cùng đến với Trình Diệu còn có Tề Hợp Nguyệt, Trình Diệu tính tình nóng nảy, vừa tới đã hỏi: "Chuyện gì vậy? Cãi nhau à?"

Tề Hợp Nguyệt kéo anh ta lại: "Tìm người quan trọng hơn, chúng ta chia nhau ra tìm."

Phó Thư Trạc giọng khàn khàn: "Cảm ơn, tôi đi hướng này."

Người trên phố rất đông, Phó Thư Trạc nhìn thấy một người có chiều cao gần bằng Bùi Dương là ôm một tia hy vọng đến xem: "...Xin lỗi, nhận nhầm người rồi."

Mưa càng lúc càng lớn, dù có ô cũng không theo kịp bước chân Phó Thư Trạc, nửa bên vai hắn ướt sũng: "Xin chào, cậu có gặp người trong ảnh này không? Cao khoảng một mét tám, dáng người mảnh khảnh."

"Xin lỗi, chưa từng gặp."

Cũng có người huýt sáo nói: "Xin lỗi nhé, đẹp trai như vậy nếu tôi gặp chắc chắn sẽ có ấn tượng."

...

Họ gần như đã lật tung cả con phố, trong ngoài các cửa hàng đều không bỏ qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bùi Dương.

Cho đến khi họ tập hợp lại, nhìn thấy A Chân đang hút thuốc ở đầu hẻm.

A Chân vừa nhìn ảnh đã nhận ra: "Tôi vừa mới uống rượu với anh ấy, người đã đi rồi."

Tần Nam Sam truy hỏi: "Cậu có biết đi hướng nào không? Đi bao lâu rồi?"

"Đi đâu thì không biết, đi khoảng nửa tiếng rồi." A Chân nhả một hơi khói, nhanh chóng bị màn mưa cuốn đi.

"Tâm trạng của anh ấy trông trông rất tệ, nói có một tên khốn đã hôn anh ấy... Giữa chừng ngủ gật còn lẩm bẩm muốn về nhà."

Trình Diệu nhíu mày: "Bị sàm sỡ à!?"

Phó Thư Trạc xoa xoa mi tâm: "Chắc là nói em."

Trình Diệu và Tề Hợp Nguyệt nhìn nhau, họ còn chưa biết chuyện Bùi Dương bị bệnh, đương nhiên cũng không hiểu tại sao một nụ hôn lại khiến Bùi Dương tức giận như vậy, rõ ràng hai người này đã kết hôn bảy năm rồi.

Tần Nam Sam biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô hít một hơi thật sâu: "Báo cảnh sát đi."

Mấy người lại vội vàng đến đồn cảnh sát, Trình Diệu vừa đi vừa nói: "Có phải cậu quá đáng quá không, bắt nạt người ta quá mức rồi? Tôi nói cho cậu biết chuyện đó phải có chừng mực một chút, Tiểu Bùi đâu phải làm bằng sắt, chịu nổi cậu giày vò sao..."

Tề Hợp Nguyệt ho khan mấy tiếng, thấy cậu ta không dừng lại được mới lên tiếng: "Trình Diệu!"

Trình Diệu lập tức ngậm miệng, người đàn ông cao một mét tám mấy ủy khuất co rúm bên cạnh vợ.

"Thư Trạc, lần trước chúng ta ăn cơm thầy đã muốn hỏi rồi, Tiểu Bùi sao vậy?" Tề Hợp Nguyệt xoa xoa thái dương, có chút lo lắng.

Ông là giáo viên, đã dạy Bùi Dương và Phó Thư Trạc ba năm cấp ba, sau khi hai người tốt nghiệp cũng không mất liên lạc, còn thường xuyên cùng nhau ăn cơm, quyết định thi nghiên cứu sinh của Bùi Dương đều là ông giúp đỡ tham mưu.

Vì vậy ông hiểu rõ tính cách của hai đứa trẻ này, hai lần trước đến ăn cơm đã cảm thấy ánh mắt Bùi Dương không đúng, mặc dù phần lớn thời gian đều tỉnh táo, nhưng thỉnh thoảng khi nói đến một số chuyện quá khứ lại rất mơ hồ, cứ như thể cậu chưa từng trải qua vậy.

Phó Thư Trạc nắm chặt vô lăng: "Một năm trước, em ấy được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer."

Trình Diệu kinh ngạc: "Tiểu Bùi mới hơn ba mươi tuổi!"

Phó Thư Trạc nhếch mép, không nói gì, chỉ có gân xanh trên cánh tay nổi lên.

Đúng vậy, mới hơn ba mươi tuổi, chính xác là chưa đầy ba mươi tư tuổi.

Số phận thật bất công, họ đã kiên trì vượt qua tất cả những con đường đầy chông gai, nhưng lại bị mây mù che khuất tương lai trên con đường đầy nắng.

Không khí nhất thời trở nên vô cùng nặng nề, Trình Diệu hỏi: "Có thể chữa khỏi không?"

Tần Nam Sam: "Rất khó, nếu là người già chỉ có thể đợi đến lúc lú lẫn rồi chết, người trẻ..."

Cô nhìn Phó Thư Trạc, không nói ra nửa câu sau "cũng chỉ có thể chờ đợi phép màu".

Phó Thư Trạc lái xe rất nhanh, mưa đập vào kính chắn gió lộp độp.

Thông thường người trưởng thành mất tích ba bốn tiếng đồng hồ chưa đủ điều kiện báo án, nhưng Bùi Dương là bệnh nhân Alzheimer, đêm nay lại là một đêm mưa, trường hợp đặc biệt phải được xử lý đặc biệt.

Họ đã kiểm tra camera giám sát rất lâu: "Từ đường Đông Vu ra đến đường Đường Hà..."

Phó Thư Trạc không ngồi chờ, lại tìm một lượt tất cả những nơi Bùi Dương có thể đến theo tiềm thức.

Những nơi họ có chung kỷ niệm, mộ của mẹ Bùi, thậm chí là chỗ Bùi Tri Lương, nhưng đều không tìm thấy, ngược lại khiến Bùi Tri Lương lo lắng tìm kiếm chung với hắn.

Và không ai ngờ rằng, Bùi Dương lại ôm đầu khóc trên một cây cầu với một nhân viên văn phòng muốn tự tử, bên cạnh là một đống chai rượu rỗng vương vãi.

"Thằng sếp của tôi đúng là thằng ngu! Lập kế hoạch chẳng thấy bóng dáng, có thành tích thì tranh công, có chuyện thì đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi hu hu..."

Bùi Dương nghe mà đau lòng: "Anh bạn, cậu nhảy việc đi, tôi giới thiệu cho cậu một chỗ làm tốt."

Nhân viên văn phòng tuyệt vọng: "Cậu cũng muốn chết đó thôi, có thể tốt hơn tôi chỗ nào, đừng an ủi tôi nữa."

"Tôi không phải vì sự nghiệp, mà là có một tên khốn hôn tôi mà không xin phép..." Bùi Dương say rượu, nói năng nghẹn ngào, bản thân cũng không biết mình đang nói gì.

Nhân viên văn phòng ghen tị: "Có người đẹp hôn cậu còn không tốt, có gì mà phải chết chứ?"

Bùi Dương: "Là đàn ông hu hu..."

Nhân viên văn phòng nghẹn ngào: "Vậy thì vẫn nên chết đi, tôi và cậu-"

Khi Phó Thư Trạc và cảnh sát đến, hai người này đang bám vào lan can, nhân viên văn phòng nước mắt nước mũi giàn giụa: "Vợ tôi còn chưa biết tôi thất nghiệp, nếu cô ấy biết tôi còn phải quỳ sầu riêng, đến miếng thịt cũng không được ăn..."

Bùi Dương cũng tủi thân: "Cậu còn tốt chán, vợ còn mua vỏ sầu riêng cho cậu."

Nhân viên văn phòng: "Cậu thì sao?"

"Địa vị của tôi ở nhà còn thấp hơn cả mèo, tên khốn đó mua hoa hồng cho mèo chơi chứ không mua cho tôi." Bùi Dương càng nghĩ càng tức, càng tức càng muốn khóc.

Nhân viên văn phòng rên rỉ: "Vẫn nên nhảy đi, tôi đếm một hai ba-"

Mọi người đồng loạt nhìn Phó Thư Trạc với ánh mắt trách móc.

Phó Thư Trạc: "..."

Hai người này đều sợ chết, mặc dù say rượu muốn tự tử, nhưng cậu nhân viên văn phòng kia đếm một hai ba đến năm sáu lần họ cũng không nhảy xuống.

Mưa dần tạnh, cảnh sát nhẹ nhàng tiếp cận từ phía sau, khống chế hai người.

Bùi Dương không hề hay biết, cậu hít hít mũi: "Nước này lạnh lắm nhỉ."

Anh nhân viên văn phòng: "Mặt trời lên rồi, chúng ta đợi lát nữa hãy nhảy, nước sẽ được phơi ấm."

Bùi Dương: "Vậy có bị luộc thành heo không, lông cũng rụng hết-"

Cậu lại nhớ đến chuyện ai đó dọa sẽ cạo lông cho cậu, càng nghĩ càng đau lòng: "Tôi không muốn trở thành người không lông..."

Ba cảnh sát phía sau suýt nữa không nhịn được cười, họ là người chuyên nghiệp, trừ khi thật sự không nhịn được.

Bùi Dương đã trèo một nửa người qua lan can, cậu lau mắt, quay đầu lại muốn nhìn thế giới này lần cuối, nhưng bất ngờ nhìn thấy một đám người đang nhìn mình chằm chằm, thế là sợ đến mức trượt chân rơi ào xuống nước!

Tim Phó Thư Trạc như ngừng đập, hắn lập tức nhảy xuống theo, không ai ngăn cản được-

"Sao cậu không đợi tôi đếm đến ba chứ?" Nhân viên văn phòng ngơ ngác ôm lan can, không biết mình có nên đi theo hay không.

Vợ anh ta vội vàng chạy đến, tát một cái vào đầu anh ta: "Đồ thiểu năng!"

Cảnh sát vội vàng ngăn lại: "Đừng đánh, say rượu rồi không chịu nổi đánh đâu!"

Hai đồng nghiệp của viên cảnh sát đều đã xuống nước, sợ Phó Thư Trạc và Bùi Dương gặp chuyện, may mà dòng nước không chảy xiết, sông cũng không quá sâu.

Vị trí Bùi Dương rơi xuống không ở giữa sông, Phó Thư Trạc bơi một lúc đã túm được cánh tay cậu.

"Đừng sợ."

Hắn ôm người vào lòng trấn an, cố gắng bơi vào bờ, người bị đuối nước dễ giãy giụa, đợi lên bờ Phó Thư Trạc đã kiệt sức.

Tần Nam Sam đưa cho hắn một chiếc chăn, Phó Thư Trạc quấn chặt Bùi Dương trong lòng, như đang ôm bảo bối vừa tìm lại được.

Đêm đầu hè vẫn còn hơi se lạnh, Bùi Dương ở ngoài thổi gió lạnh cả đêm, lại bị ướt mưa và rơi xuống nước, lúc này toàn thân run rẩy.

Bùi Dương ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tủi thân đến nghẹn ngào: "Không cần anh..."

Phó Thư Trạc cứng đờ, hắn chống tay xuống đất bế người lên, bên cạnh xe là Bùi Tri Lương đang muốn nói lại thôi.

"Cảm ơn."

Phó Thư Trạc lắc đầu, đặt Bùi Dương vào ghế sau: "Làm phiền chú ở cùng em ấy."

Trong xe im lặng, bao nhiêu năm không gặp, Bùi Tri Lương đối mặt với con trai tỉnh táo còn không biết nên nói gì, huống chi là say rượu.

Phó Thư Trạc một mình đến bàn giao hậu sự với cảnh sát, mưa đã tạnh từ lâu, trời dần sáng, ánh bình minh nhuộm đỏ mặt sông.

"Bệnh này của cậu ấy không thể thiếu người chăm sóc, sau này cậu phải trông coi cho kỹ." Cảnh sát nghiêm túc nói, "Lần này là may mắn, lần sau nếu xảy ra chuyện gì cậu hối hận cũng không kịp."

Giọng Phó Thư Trạc khàn khàn: "Tôi hiểu, cảm ơn anh."

Hắnđứng trên cầu nhìn Bùi Dương ở trong xe bên đường, rõ ràng chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng lại như xa đến mức không tài nào bước qua được.

Phó Thư Trạc chưa bao giờ ý thức sâu sắc về sự tham lam của mình như vậy-

Rõ ràng nghĩ rằng chỉ cần Bùi Dương bình an là được, nhưng khi hắn thật sự nhận ra Bùi Dương có thể sẽ không bao giờ nhớ lại mình, cũng sẽ không yêu mình nữa, sự bất lực và nghẹt thở trong lòng gần như nhấn chìm hắn.

Hóa ra hai người hiểu nhau yêu nhau không dễ, bên nhau đến già lại càng khó hơn.

Hết chương 23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro