Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Thần tượng

Edit: Phong Nguyệt

Bùi Dương lặng lẽ khóc, cậu ngơ ngác nhìn màn hình lớn, không hiểu tại sao mình lại khóc, cũng không biết mình đang khóc.

Cho đến khi bên cạnh Phó Thư Trạc nhận ra, nâng mặt cậu lên: "Làm sao vậy?"

Bùi Dương nhìn sang, trong mắt phản chiếu ánh sáng mờ ảo của bộ phim: "Tôi... tôi không biết."

Cậu có chút hoang mang, tại sao mình phải khóc...

Hình như là vì không nhớ ra tên của một người- một cái tên không thể quên.

Phó Thư Trạc ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng khóc, khó chịu thì đừng nghĩ nữa."

Quên hết cũng không sao, mãi mãi không nhớ ra cũng không sao, chỉ cần bình an vui vẻ là được.

Phó Thư Trạc nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, chuẩn bị sẵn sàng việc Bùi Dương có thể trở mặt bất cứ lúc nào, bây giờ khóc dữ dội, lát nữa rất có thể sẽ đáp trả một câu "Sao anh lại chạm vào tôi?"

Tiếng cười của khán giả phía sau không ngừng vang lên: "Ha ha ha anh Đới sao lại đáng yêu như vậy..."

Bùi Dương bị lây nhiễm, cảm xúc buồn bã nhanh chóng biến mất. Một trong những lợi ích của việc mất trí nhớ và bệnh tật là khiến Bùi Dương không bị mắc kẹt trong một cảm xúc nào đó quá lâu.

Buồn đến nhanh, quên cũng nhanh.

Không lâu sau, cậu đã bị những trò hề của nhân vật chính chọc cười, trên mặt vẫn còn vương lại những giọt nước mắt chưa khô.

Phó Thư Trạc mở lon Coca cho cậu: "Uống chút nước ngọt hạnh phúc của Fat Otaku đi."

Bùi Dương ném một hạt bỏng ngô vào miệng: "Anh mới là Fat Otaku."

Phó Thư Trạc: "..."

Nước mắt của cậu như một cơn gió, đến vô ảnh đi vô tung.

Bùi Dương: "Tại sao nam phụ này không tỉa lông mũi?"

Phó Thư Trạc: "Có thể là do yêu cầu của nhân vật."

Bùi Dương: "Ồ..."

Cốt truyện đến đoạn nam phụ cãi nhau với vợ, con mèo trong nhà tưởng cậu ta đang bắt nạt nữ chủ nhân, đột nhiên lao ra tấn công chính xác vào chỗ hiểm của cậu ta: "Meo!"

Người trên màn hình ôm chỗ hiểm kêu la nhảy dựng lên, khán giả ngoài màn hình cười ha hả.

Bùi Dương cũng co rúm lại, đồng cảm tặc lưỡi một tiếng: "Nếu chúng ta cãi nhau, Chước con sẽ giúp ai?"

Phó Thư Trạc tránh né câu trả lời nguy hiểm: "Chúng ta sẽ không cãi nhau."

Bùi Dương tán thành gật đầu, cậu cũng không dám cãi nhau với kẻ biến thái, cậu vẫn chưa quên Phó Thư Trạc từng nói sẽ nhốt cậu vào phòng tối nếu cậu đề cập đến ly hôn.

Cậu đột nhiên vỗ đùi: "Sáng nay tôi quên cho mèo ăn."

Phó Thư Trạc nhíu mày vì đau: "... Anh cho rồi."

Bùi Dương: "Biểu cảm của anh là sao?"

Phó Thư Trạc hít sâu một hơi: "Em vỗ vào chân anh."

Bùi Dương cúi đầu nhìn, xấu hổ rụt tay lại, tiếp tục trò chuyện về nội dung như không có chuyện gì xảy ra: "Vợ cậu ta thật kiên nhẫn, vậy mà không ly hôn."

Bùi Dương đột nhiên hồi tưởng, cảm giác đùi Phó Thư Trạc hình như cũng không tệ, hơi giống đùi gà lớn của Chước Chước, rất đàn hồi, lại có lực...

Phó Thư Trạc: "Oan gia vui vẻ."

Bùi Dương tỏ vẻ không hiểu: "Kết hôn đâu phải để cãi nhau, cứ sống chung như vậy mệt mỏi lắm."

Phó Thư Trạc nhếch môi: "Lúc chúng ta mới ở bên nhau em cũng nói vậy."

Bùi Dương thời niên thiếu ngồi nghiêm chỉnh trên sân thượng, ngượng ngùng đồng ý lời tỏ tình của Phó Thư Trạc: "Mặc dù chúng ta đã ở bên nhau, nhưng cậu không được phép cãi nhau tớ thường xuyên, nhiều nhất là nửa năm cãi nhau một lần... Không, một năm cãi nhau một lần, vượt quá thì chia tay."

Cho đến khi bộ phim kết thúc, Phó Thư Trạc vẫn không biết nội dung cụ thể của bộ phim, tất cả tâm trí đều đặt trên người Bùi Dương, sợ cậu lại đột nhiên buồn bã rơi lệ.

Trong lúc chờ đợi after-credit, bài hát cuối phim vang lên, Bùi Dương đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Bài hát cuối phim này là ai hát?"

Phó Thư Trạc: "... Biên Dã."

Nếu hỏi hắn tại sao có thể nói ra tên ca sĩ ngay lập tức, thì phải cảm ơn những năm qua Bùi Dương đã tiêm nhiễm cho hắn.

Bùi Dương có chút kinh ngạc: "Dã có lẽ?"

Phó Thư Trạc: "Ừm..."

Chìm đắm trong vui sướng, Bùi Dương hoàn toàn không nhận ra không khí ghen tuông nồng nặc, cậu lấy điện thoại ra tra tên Biên Dã, ảnh đính kèm quả thực là ca sĩ mà cậu biết.

Cậu không ngờ rằng trong thế giới của cuốn sách này, cũng có người giống hệt như thế giới của cậu, hát cùng một phong cách nhạc.

Phó Thư Trạc đứng dậy: "Không có after-credit, đi thôi."

Bùi Dương: "Để tôi nghe hết ost cuối phim."

"..."

Phó Thư Trạc không ngờ ngay cả hắn Bùi Dương cũng không nhận ra, vậy mà vẫn còn nhớ Biên Dã đó.

Bùi Dương từ thời cấp ba đã rất thích ca sĩ này, mặc dù không phải là fan cuồng nhiệt, nhưng mỗi album của đối phương đều có sưu tầm, mỗi bài hát đều thuộc lòng.

Phó Thư Trạc nheo mắt: "Thích anh ta?"

Bùi Dương thuận miệng ừ một tiếng, chăm chú lắng nghe.

Phó Thư Trạc: "Người ta đã kết hôn rồi, em cũng đã kết hôn rồi."

Bùi Dương kinh ngạc: "Kết hôn lúc nào?"

Phó Thư Trạc: "Năm kia."

Ngày hôm đó Bùi Dương bị Phó Thư Trạc "dạy dỗ" rất thảm, lý do là vì biết tin thần tượng kết hôn, Bùi Dương đã nói đùa với bạn bè rằng mình thất tình, oan gia đã chụp màn hình gửi cho Phó Thư Trạc.

Đêm hôm đó, đèn ngủ trong phòng ngủ sáng đến nửa đêm mới tắt.

Bài hát cuối phim kết thúc, Bùi Dương vẫn còn chút lưu luyến, trên đường ra tình cờ gặp một bà lão bán hoa, Phó Thư Trạc lấy hai bông hồng, tổng cộng hai mươi bông.

Bùi Dương lúng túng nói: "Chồng chồng già rồi còn mua hoa hồng gì chứ..."

Nếu cậu nhận, thật có lỗi với bạn đời, không nhận, với thân phận hiện tại của cậu lại có vẻ rất kỳ quái.

Phó Thư Trạc mỉm cười: "Mua về cho Chước Chước  chơi."

"???" Bùi Dương kinh ngạc, "Anh không sợ đâm chết nó à!"

Phó Thư Trạc cẩn thận nhổ gai: "Bây giờ an toàn rồi."

Bùi Dương há hốc mồm, cậu cảm thấy vô cùng có lỗi với nguyên chủ. Ban đầu cậu nghĩ rằng, nếu không thể giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện nhận nuôi con, thì nhận nuôi một con mèo làm con trai cũng được.

Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp chiêu mộ một tình địch hình mèo.

Trên đường về, Bùi Dương cứ suy nghĩ, khả năng vứt Chước Chước ra ngoài làm mèo hoang là bao nhiêu...

Thôi bỏ đi, như vậy quá vô trách nhiệm, tìm cho nó một người cha khác cũng được.

Phó Thư Trạc đâu có giống làm cha, rõ ràng là một tình nhân nhỏ.

Lên xe, Phó Thư Trạc cẩn thận đặt hoa hồng vào hộp đựng đồ trên xe, còn tạo dáng một chút.

Bùi Dương tỏ vẻ không quan tâm, nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía đó, hận không thể chọc thủng mấy bông hoa hồng kia.

Về đến nhà, Trác Trác bước những bước nhỏ ra đón: "Meo~"

Phó Thư Trạc định cúi xuống, Bùi Dương nhanh tay cướp lấy hoa hồng, lấy lời giải thích đã chuẩn bị sẵn ra: "Đây vẫn còn là nụ hoa, để nuôi thêm chút nữa rồi cho nó chơi-"

Phó Thư Trạc giơ cao hoa hồng, để mặc Bùi Dương với tay lung tung, cậu đứng không vững thế là ngã vào lòng hắn, hắn ôm lấy người không cho chạy: "Hôn anh một cái thì đưa cho em."

Bùi Dương đảo mắt: "Không nuôi nữa, tôi không cần nữa."

Phó Thư Trạc: "Không được."

Bùi Dương bị Phó Thư Trạc nắm cằm, sợ hãi nhắm chặt mắt lại. cậu đợi một lúc lâu mới nghe thấy tiếng cười khẽ của đối phương.

Phó Thư Trạc: "Ban đầu không định hôn, nhưng em đã nhắm mắt chờ đợi..."

Hắn hôn lên khóe mắt Bùi Dương, hàng mi đen dài của mèo con khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy. Đôi môi ấm áp di chuyển chậm rãi trên làn da, từ khóe mắt xuống má, rồi đến bên môi.

Bùi Dương cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng né tránh, bị Phó Thư Trạc hôn trúng tai.

"Không được..." Bùi Dương lắp bắp tìm lý do từ chối, "Tôi mất trí nhớ, mới quen anh được một tuần, quá dễ dãi."

Phó Thư Trạc "ồ" một tiếng đầy ẩn ý, ghé sát tai Bùi Dương: "Nhưng hôm đó trong phòng họp, em còn cứng lên vì anh... Thế không dễ dãi à?"

"Đó, đó là..." Bùi Dương nghẹn lời, cậu đâu có thể giải thích rằng đó chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể, không liên quan gì đến cậu.

Chước Chước nghiêng đầu nhìn hai chủ nhân đang dính chặt vào nhau: "Meo?"

Cuối cùng hoa hồng vẫn được cắm vào bình, Bùi Dương keo kiệt đặt nó trên bậu cửa sổ phòng ngủ, không cho mèo trắng có cơ hội nghịch phá.

Chiều nay đã ăn bỏng ngô và uống Coca, bây giờ Bùi Dương không đói chút nào, nhưng để đuổi Phó Thư Trạc đi, cậu vẫn mè nheo nói: "Tôi đói rồi."

Phó Thư Trạc nhìn thấu tâm can cậu: "Thật sự đói à?"

Bùi Dương: "Ừm ừm."

Phó Thư Trạc nheo mắt: "Nếu không ăn hết thì anh nhét vào cho em, hoặc là anh ăn em."

Bùi Dương rùng mình, gượng cười rồi lẻn vào phòng ngủ, khóa cửa lại. Không phải vì lý do gì khác, chỉ là muốn tìm hiểu tin tức về thần tượng trong thế giới này.

Thật kỳ lạ... Ngay cả những giải thưởng nhận được cũng gần giống nhau.

Phó Thư Trạc không vội nấu ăn ngay, hắn vào phòng làm việc nhìn máy tính của Bùi Dương, mở lịch sử tìm kiếm được đồng bộ—

[Đối tượng kết hôn của Biên Dã là ai?] 

[Bài hát mới nhất của Biên Dã]

 [Biên Dã...]

Mỗi khi một mục tìm kiếm xuất hiện, không khí xung quanh lại thêm phần chua chát.

Hay lắm, mất trí nhớ thì không nhận ra hắn, nhưng lại nhớ rõ mồn một mấy chuyện lăng nhăng bên ngoài.

Bữa tối là đùi gà ướp muối, trộn thêm nước cốt chanh và nước tương, ngửi rất thơm, chỉ là...

Bùi Dương ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó xử: "Anh vắt bao nhiêu nước chanh vậy?"

Phó Thư Trạc: "Tất cả trong tủ lạnh."

Nếu Bùi Dương nhớ không nhầm, sáng nay trong tủ lạnh còn bốn quả chanh: "Có khi nào nó..."

Phó Thư Trạc nở nụ cười chết chóc: "Không ngon à?"

Bùi Dương nuốt nước bọt: "Ngon, chỉ hơi chua một tí."

Lúc này đầu óc linh hoạt của cậu lại chuyển rất nhanh, rõ ràng lúc xem phim vẫn còn bình thường, nhưng từ khi bài hát kết thúc thì đã không ổn rồi... Ghen?

Bùi Dương cười đắc ý như vừa nắm được đuôi hắn: "Anh ghen với Biên Dã phải không? Ai mà chẳng có thần tượng, thần tượng của anh không phải là giáo sư kinh tế họ Thang sao..."

"Sao em biết?" Phó Thư Trạc cong môi, mèo ngốc lúc nào cũng vô tình lòi đuôi, "Không phải mất trí nhớ à?"

Đương nhiên là trong [Kiêu ngạo] có nhắc đến chuyện này, Bùi Dương đột nhiên ho khan: "Tôi không biết, chỉ buột miệng nói vậy thôi, có lẽ là tiềm thức..."

Cậu càng nói càng không tự tin, tìm cách biện hộ: "Tôi thấy trong phòng làm việc có nhiều sách của ông ta."

Phó Thư Trạc chống cằm: "Lỡ đó là em thích thì sao?"

Bùi Dương cười gượng: "Không giống lắm."

Phó Thư Trạc thôi trêu chọc cậu: "Giáo sư Thang sao có thể so với Biên Dã? Một người hơn 50 tuổi, một người chưa đến 40. Anh chỉ đọc sách của người ta thôi, còn em thì..."

Bùi Dương: "Cái gì cơ?"

Phó Thư Trạc dừng lại đúng lúc, đổi cách nói: "Thật ra, trước đây em ghét anh ta lắm, còn nói kiếp này mà thích Biên Dã thì em là heo."

Bùi Dương hoàn toàn nghẹn lời, giờ cậu có nên làm con heo đó không?

Nếu đổi sang con vật khác thì cậu cũng đành chịu, sao lại lấy heo để đặt flag chứ?

Phó Thư Trạc từ tốn nói: "Anh đã suy nghĩ cả ngày, vẫn cảm thấy chúng ta cứ thế này mãi không phải là cách."

Bùi Dương giật mình, ý này là muốn ly hôn sao? Thực ra cũng tốt, như vậy cậu sẽ được giải thoát, có lẽ không thể quay về bên cạnh bạn đời, nhưng ít nhất cũng được tự do...

Nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi mất mát, không rõ nguyên do.

"Đừng nghĩ đến chuyện ly hôn." Phó Thư Trạc đan các ngón tay vào nhau, "Nhưng chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, từ làm quen, nắm tay, ôm ấp, rồi hẹn hò lần nữa."

Bùi Dương nghẹn ngào: "Hẹn hò cũng phải có tình cảm chứ..."

"Nhưng em đã từng nói, em sẽ mãi mãi thích anh." Phó Thư Trạc gắp một miếng thịt gà chua lè ăn, "Nếu không thích nổi, anh chỉ có thể giam em..."

"Được rồi-" Bùi Dương sợ bị nhốt vào phòng tối, cậu cố gắng kéo dài thời gian, "Nhưng hẹn hò cũng phải từ từ đúng không? Không thể vừa bắt đầu đã hôn hít này nọ..."

Phó Thư Trạc nói dối trắng trợn: "Sao không thể? Chúng ta ở bên nhau ngày thứ ba đã đánh gôn rồi."

Cậu nghẹn nửa ngày không biết phản bác thế nào: "Anh thật là khủng..."

Nếu không đọc qua nguyên tác, Bùi Dương đã tin rồi, hơn nữa nếu nhớ không nhầm, nhân vật chính khi ở bên Phó Thư Trạc còn chưa đủ 18 tuổi.

Tin lời Phó Thư Trạc mới là lạ.

"Vậy cứ quyết định như thế." Phó Thư Trạc rất hài lòng, "Thứ Hai tuần sau anh sẽ chính thức nghỉ việc, đến lúc đó chúng ta sẽ đi lại những con đường đã từng đi, ngắm lại những phong cảnh đã từng ngắm, em nhất định sẽ thích."

Bùi Dương đau tim: "Hay là chúng ta-"

Phó Thư Trạc đứng dậy, hất cằm về phía bàn ăn: "Nhớ ăn hết đấy, không thì tối nay anh sẽ ăn em."

Bùi Dương: "..."

Hết chương 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro