Chương 18: Ảo tưởng
Edit: Phong Nguyệt
Phó Thư Trạc cực am hiểu nghệ thuật đàm phán, khi bạn muốn đối phương đồng ý một trăm phần trăm yêu cầu của mình, trước tiên hãy đưa ra một yêu cầu quá đáng hơn, dưới so sánh, việc bạn nhượng bộ sẽ dễ dàng được đối phương chấp nhận hơn.
Phó Thư Trạc ung dung dựa vào giường: "Sao không động đậy?"
Mặt Bùi Dương nóng như muốn bốc cháy: "Dầu massage ở đâu?"
Phó Thư Trạc: "Ở ngăn kéo thứ hai của tủ bên cạnh phía sau em."
Trong lúc Bùi Dương quay lưng đi tìm, Phó Thư Trạc tiện tay cởi áo ngủ của mình: "Yêu cầu không cao, chỉ cần xoa lưng là được."
Bùi Dương vừa quay lại đã thấy thân hình đẹp đẽ và săn chắc của hắn: "Anh, anh..."
Phó Thư Trạc quay đầu lại: "Không muốn xoa lưng à? Vậy xoa chân cũng được."
Mũi Bùi Dương nóng lên, vội vàng nhìn đi chỗ khác: "Lưng là được rồi, mau nằm sấp xuống, không được nói gì hết!"
Ở cuối giường vừa hay có một chiếc ghế dài bằng da, có thể cho Phó Thư Trạc nằm sấp, hắn từ tốn trải một chiếc khăn lên: "Em biết giờ mặt em trông giống cái gì không?"
Bùi Dương không biết nên nhìn vào đâu: "Giống cái gì?"
Phó Thư Trạc: "Giống mông khỉ."
Bùi Dương: "... Cút ông nội anh đi."
"Ông nội anh chắc đã nằm dưới lòng đất rồi, hôm nào rảnh anh dẫn em đi viếng ông." Phó Thư Trạc nhẹ nhàng nhún vai, xương quai xanh thẳng tắp và trắng muốt, kết hợp với tiếng cười khúc khích thật là đòi mạng.
Bùi Dương nghiến răng: "Anh im đi."
Nói xong cậu trực tiếp vỗ một cái vào lưng Phó Thư Trạc, da hắn lập tức đỏ lên một mảng lớn. Không biết Phó Thư Trạc có đau không, nhưng tay Bùi Dương thì đau rồi.
Bùi Dương: "Xoa kiểu gì?"
Phó Thư Trạc ném cho cậu một cái máy tính bảng: "Làm theo video."
Bùi Dương xoa lung tung trên lưng Phó Thư Trạc, dầu massage rất thơm. Cậu liếc nhìn video, kỹ thuật viên trong đó quỳ ngồi lên người khách hàng, cực kỳ mờ ám.
Bùi Dương nghi ngờ không biết Phó Thư Trạc có cố tình chọn loại video này không, Cậu chỉ đành giả vờ như không thấy, nhưng cậu thoáng liếc thấy kỹ thuật viên trong video gần như muốn bò lên người khách hàng.
"..." Chắc chắn đây không phải là video massage chính thống.
Phó Thư Trạc quay đầu nhìn cậu: "Đổ nhiều dầu thế là muốn ướp anh à?"
Bùi Dương ho khan hai tiếng: "Nhiều dầu dễ xoa."
Phó Thư Trạc: "Mạnh tay hơn chút."
Bùi Dương xoa nhẹ như mèo con cào, đau nhức ở bả vai không giảm, mà lại...
Bùi Dương vỗ mạnh một cái vào lưng hắn: "Tôi chỉ có sức này thôi, thích xoa thì xoa không thích thì thôi."
Phó Thư Trạc: "..."
Thôi, mất trí nhớ rồi mà vẫn nóng tính như vậy.
Việc massage này thực ra không phải hắn bắt nạt Bùi Dương, hắn chỉ nhân cơ hội Bùi Dương mất trí nhớ để tận hưởng cơ hội hiếm có này thôi.
Vì ngồi văn phòng lâu năm nên vai sẽ không thoải mái, cả hắn và Bùi Dương đều không muốn đối phương ra ngoài bị người khác sờ mó lung tung, nên một ngày nọ người bạn đời hay ghen kia đã mua về hai chai dầu massage, nói từ nay sẽ xoa cho nhau.
Nhưng mỗi lần đến lượt Bùi Dương là cậu lại chơi xấu, mèo nhỏ kiêu ngạo bình thường chưa bao giờ làm nũng bỗng nhiên rên rỉ, "Em mệt quá", "Xoa năm phút thôi được không", thậm chí còn: "Làm tình được không?"
Nhớ lại chuyện trước kia, hơi thở của Phó Thư Trạc dần dần trở nên nhẹ nhàng, cảm thấy mất mát.
Bàn tay trên lưng vẫn ấm áp như xưa, nhưng chủ nhân của bàn tay đã quên mất hắn, và có lẽ sẽ không bao giờ nhớ lại nữa.
Sau khi thấy lịch sử duyệt web đồng bộ trên máy tính của Bùi Dương, Phó Thư Trạc đã tìm kiếm kỹ lưỡng các manh mối liên quan đến "xuyên sách". Xuyên sách là một tag trong tiểu thuyết, đa số là nhân vật chính sống không như ý ở thế giới thực xuyên vào trong sách để bắt đầu một cuộc sống "sung sướng".
Phó Thư Trạc không tin chuyện kỳ quặc như vậy lại có thật... Song nhìn từ rất nhiều lịch sử duyệt web liên quan, Bùi Dương thực sự tin rằng mình đã chiếm lấy thân thể của người khác.
Nhưng làm sao có thể không phải là cùng một người?
Rõ ràng đều làm những biểu cảm giống nhau, thích ăn những món ăn giống nhau, đều miệng cứng lòng mềm, tràn đầu kiêu ngạo. Ngay cả khi massage cũng bày trò, cố tình xoa rất nhẹ hoặc rất mạnh, muốn hắn nói đừng xoa nữa.
Phó Thư Trạc đau vai, bất đắc dĩ rút ra khỏi dòng suy nghĩ: "Em đang xoa anh hay nhéo anh thế?"
Bùi Dương lẩm bẩm: "Yêu cầu kỳ quặc quá, tay tôi mỏi cả rồi."
Phó Thư Trạc nghe những lời than phiền quen thuộc, muốn cười nhưng lại thấy chua xót, làm sao đây không phải là mèo nhỏ của hắn được?
Mà lý do duy nhất khiến Bùi Dương tin chắc rằng mình đã xuyên sách chỉ có thể là—
Bùi Dương đã quên đi cuộc đời của mình, nhận thức về tất cả mọi người và mọi việc xung quanh đều rất mơ hồ, trong khi cuốn tiểu thuyết đó là thứ cậu viết trong năm gần đây nhất, ấn tượng sâu sắc nhất.
Bùi Dương không nhớ mặt Phó Thư Trạc, nhưng lại nhớ cái tên được viết trong tiểu thuyết. Vì vậy, khi nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn, cậu mới cảm thấy mình đã xuyên vào trong sách, thay thế cuộc đời của người khác.
Nhưng dù cho cậu đã quên Phó Thư Trạc thì cậu vẫn sẽ lẩm bẩm tên Phó Thư Trạc trong giấc ngủ, vẫn sẽ vô thức đòi ôm khi tỉnh dậy, vẫn sẽ khóc khi nghe Phó Thư Trạc kiên trì chọn cậu.
Dù cho cậu không nhớ diện mạo của ba thì cậu vẫn sẽ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn và nghe lời trước mặt ông, vẫn sẽ đỏ hoe mắt sau khi ông rời đi, vẫn sẽ tiếc nuối hỏi không ở lại ăn cơm sao.
Dù cho quên sạch sẽ, nhưng phản ứng cảm xúc bản năng của cơ thể không thể giả dối được.
Phó Thư Trạc lẩm bẩm: "Mèo ngốc..."
Mà mèo ngốc nhà hắn lúc này đang chăm chú nhìn mông hắn. Tuy biết không nên, nhưng Bùi Dương vẫn không thể dời sự chú ý, rất muốn vỗ một cái lên đó, thử xem cảm giác thế nào.
Ừm... Không biết so với mông của mèo trắng thì cái nào có cảm giác tốt hơn.
Đáng tiếc, lòng trung thành với bạn đời đã ngăn cản bàn tay đang muốn thử của cậu, cậu không thể phụ lòng bạn đời được.
Nụ hôn buổi trưa là điều cậu không ngờ tới, nếu thật sự đánh một cái xuống thì đó là cậu chủ động trước, giải thích thế nào cũng không rõ được.
Ngay cả khi thật sự muốn thay lòng đổi dạ cũng phải đi theo quy trình đúng đắn, nói rõ trước, rồi ly hôn, mới có thể làm chuyện mờ ám với người khác.
Massage thật sự rất nhàm chán, lại còn mệt, ngoài cảm giác cơ bắp của Phó Thư Trạc không tệ ra thì chẳng có gì tốt cả, đặc biệt là khi phát hiện Phó Thư Trạc đang chơi điện thoại, Bùi Dương càng không vui.
"Anh đang xem gì vậy?"
"Tiểu thuyết."
Ý định ban đầu của Phó Thư Trạc là muốn dò xét phản ứng của Bùi Dương, kết quả Bùi Dương ngạc nhiên hỏi: "Chủ tịch bá đạo cũng đọc tiểu thuyết sao?"
Phó Thư Trạc: "..."
Chủ tịch bá đạo là cái quái gì? Bùi Dương đã hấp thụ bao nhiêu kiến thức tiểu thuyết sau lưng hắn vậy?
Trước đây Phó Thư Trạc và Bùi Dương đều không đọc mấy thứ này, công việc đã đủ bận rộn rồi, ai còn quan tâm đến giải trí.
Phó Thư Trạc thấy dáng vẻ thân tại Tào tâm tại Hán của cậu, bèn bước dài một bước đứng dậy: "Anh đi tắm đây."
Bùi Dương vô thức liếc nhìn nơi đó: "Không xoa nữa à?"
Phó Thư Trạc cười nhẹ: "Em không biết kỹ thuật massage của em tệ đến mức nào sao?"
Quá nặng thì giống như đang néo hắn, quá nhẹ thì hoàn toàn là đang khiêu khích, còn là loại khiêu khích không chịu trách nhiệm.
Bùi Dương mong không phải xoa nữa, vốn hoàn toàn không nghe kỹ, cứ liên tục lén nhìn.
Phó Thư Trạc nhướng mày: "Nhìn gì vậy?"
Bùi Dương lập tức thu hồi ánh mắt: "Cái gì? Không nhìn gì cả."
Phó Thư Trạc nheo mắt: "Có to không?"
Bùi Dương cứng miệng: "Cũng chỉ bình thường thôi."
Phó Thư Trạc nhéo miệng cậu: "Chỉ lúc hôn mới mềm hơn một chút."
Bùi Dương nhảy ra như bị điện giật: "Anh phải tuân thủ quy tắc! Đừng có suốt ngày chạm vào tôi."
"Lỗi của anh." Phó Thư Trạc nhặt áo ngủ lên, đi thẳng vào phòng tắm của phòng ngủ chính, "Em ngủ trước đi."
Câu này Bùi Dương hiểu rồi, ý là Phó Thư Trạc sẽ ở trong phòng tắm rất lâu.
Tắm một cái cần lâu vậy sao? Rõ ràng là không cần.
Cậu nghe tiếng nước dần dần vang lên từ phòng tắm, cùng với tiếng rên rỉ thấp thoáng, mặt lại đỏ bừng lên. Bùi Dương cảm thấy không an toàn, nhỡ Phó Thư Trạc không thấy đủ, quay ra hóa thành cầm thú...
Cậu vội vàng chạy đến phòng mèo, bế mèo trắng đang mơ màng ngủ lên: "Cho mày một cơ hội làm kẻ thứ ba."
Chước Chước: "Meo?"
Khi Phó Thư Trạc mặc áo ngủ ra, hắn thấy Bùi Dương dùng chăn quấn chặt mình, còn nửa giường thuộc về hắn đang nằm một con mèo lim dim ngủ.
Bùi Dương: "Đêm nay anh không được ôm tôi, ôm nó đi, chăn của tôi cũng không được ôm."
Phó Thư Trạc nhớ lại chuyện Bùi Dương vì ghen mà không muốn nuôi mèo: "Em chắc chắn muốn anh ôm nó ngủ?"
Ánh mắt Bùi Dương lơ đãng, ngập ngừng một chút: "Ừm... ôm nó đi."
Phó Thư Trạc: "Em nói đấy, đừng có hối hận nhé, sau này cũng không được tính sổ."
Bùi Dương: "Chó mới hối hận."
Phó Thư Trạc bình tĩnh vén chăn lên, tiện tay bế luôn Chước Chước vào.
"Meo~" Chước Chước vươn vai, nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên xương quai xanh của Phó Thư Trạc.
Bùi Dương lập tức nhíu chặt lông mày— Bảo anh ôm thì anh ôm, bảo anh đừng chạm vào tôi sao không thấy anh nghe lời như vậy?
Còn con mèo thiến này nữa, có biết xấu hổ không? Mới quen ngày đầu tiên đã leo lên giường, mặt mũi của giới mèo bị mày làm mất hết rồi!
Bùi Dương mang theo sự bực bội mà chính mình cũng không hiểu nổi xoay người lại, động tác rất lớn.
Cuối cùng Phó Thư Trạc cũng không nỡ trêu chọc cậu quá đáng, một lúc sau đã đặt Chước Chước xuống đất, mèo ngủ trong chăn không tốt, dễ bị đè hoặc bị ngạt.
Hắn cuộn Bùi Dương vào lòng cùng với chăn, nói trước khi cậu nổi điên: "Em không muốn thực hiện nghĩa vụ ban đêm giữa chồng chồng thì thôi, tối ôm một cái không có vấn đề gì chứ?"
Bùi Dương: "..."
Cậu tự an ủi mình, cứ coi như có một con búp bê lớn ôm mình, dù sao cũng chỉ chạm vào chăn, chứ đâu phải eo.
Eo cũng không phải của cậu, là của nguyên chủ.
Trước khi ngủ, cậu uống một viên "Vitamin" như thường lệ, Bùi Dương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ được bao bọc bởi hơi thở của Phó Thư Trạc. Còn Phó Thư Trạc đã nhắm mắt trước bỗng nhiên mở mắt ra, hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn nghe hơi thở đều đặn của Bùi Dương, cúi đầu hôn một cái.
Ngoài việc suy nghĩ quá nhiều không ngủ được ra, Phó Thư Trạc còn cần sắp xếp lại suy nghĩ, tình trạng này của Bùi Dương chắc chắn có liên quan đến bệnh Alzheimer, cần phải nói chuyện với bác sĩ, xem có cách giải quyết tốt nào không.
Lựa chọn nói thẳng ra đã bị Phó Thư Trạc loại bỏ ngay lập tức, nói thẳng ra thì cần phải giải thích về việc bị bệnh, hắn thà để Bùi Dương mãi như vậy còn hơn là để cậu lo lắng và đau khổ vì bệnh tật.
Phó Thư Trạc nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, Bùi Dương đang ngủ say, chỉ có con mèo ở cuối giường mơ màng nhìn hắn một cái, kêu một tiếng "meo" yếu ớt.
Phó Thư Trạc giơ ngón tay lên: "Suỵt."
·
Tiểu thuyết rất dài, có lẽ một đêm không đọc hết được.
Đêm tối mờ mịt, chỉ có ánh sáng từ điện thoại chiếu lên khóe mắt dần dần đỏ lên của Phó Thư Trạc.
Lúc đầu hắn còn vừa đọc vừa cười, nhưng dần dần phát hiện ra điều không ổn. Cuốn sách này chỉ ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ giữa hắn và Bùi Dương, còn cãi vã và mâu thuẫn thì không hề nhắc đến.
Ví dụ như năm thi đại học, họ vì nguyện vọng của nhau khác nhau mà giận dỗi nhau nửa tháng, cuối cùng còn đánh nhau một trận mới huề, sau đó họ quyết định ưu tiên chọn trường ở cùng một thành phố, có thể khác trường nhưng không thể yêu xa.
Bùi Dương không thể nào quên một điểm quan trọng như vậy, rõ ràng những việc khác đều được mô tả rất chi tiết, ngay cả năm lớp 12, trong phòng thể dục, Bùi Dương và Phó Thư Trạc hôn nhau sau lưng tất cả bạn bè và giáo viên cũng nhớ.
Cuốn sách này cũng giải đáp được nhiều thắc mắc của Phó Thư Trạc, ví dụ như năm nhất đại học, vừa mới cãi nhau với bố mẹ, đang trong tình trạng keo kiệt của Bùi Dương lại nhất quyết muốn đi thuê nhà với hắn là vì có lần Bùi Dương đến tìm hắn, nhưng lại thấy Thượng Trác đang đứng bên cạnh hắn.
Thượng Trác là thư ký vừa bị Phó Thư Trạc sa thải mấy ngày trước, họ từng là bạn cùng phòng đại học, ngay lần đầu gặp Bùi Dương đã nhìn ra Thượng Trác có ý đồ khác, không muốn Phó Thư Trạc tiếp tục ở chung phòng với cậu ta nữa.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng lẩm bẩm của Bùi Dương: "Khốn nạn—"
Hắn liếc mắt nhìn, mèo ngốc vẫn chưa tỉnh, ngay cả trong mơ cũng không quên mắng hắn.
Phó Thư Trạc giúp cậu kéo chăn, tiện thể trộm một nụ hôn. Giọng hắn khàn khàn: "Khi nào em mới chủ động hôn anh đây?"
Bùi Dương tất nhiên không đáp lại, Phó Thư Trạc cũng không mong đợi, hắn ngồi lại tiếp tục lật xem "Kiêu ngạo", những chỗ không đúng cũng ngày càng nhiều.
Sự khác biệt lớn nhất giữa cuốn sách và thực tế là ở phía ba mẹ Bùi Dương, rõ ràng Bùi Dương đã cãi nhau với ba mẹ, nhưng trong đây không hề nhắc đến.
Ngoài đời, sau khi cãi nhau với ba mẹ, Bùi Dương đã không thể về nhà trong suốt bốn năm đại học.
Còn trong sách, ba mẹ Bùi Dương không chỉ chấp nhận Phó Thư Trạc mà họ còn thường xuyên về nhà thăm, cả nhà hạnh phúc vui vẻ.
Ngoài đời, mẹ Bùi Dương đã mắc chứng si ngốc ở người già, đã qua đời trong một tai nạn giao thông hơn một năm trước...
Còn trong sách, mẹ Bùi Dương không những sống rất tốt, sức khỏe tốt, còn thường xuyên gọi điện cho họ, bảo họ cùng nhau thường xuyên về nhà thăm.
Mỗi lần lật một trang, trái tim Phó Thư Trạc như bị bóp nghẹt, hắn cố nén cổ họng, cố gắng không để sự run rẩy nhẹ của mình đánh thức Bùi Dương.
Ngoài sách tuy họ cũng rất yêu thương nhau, nhưng thỉnh thoảng va chạm và mâu thuẫn là chuyện rất bình thường, vậy mà dưới ngòi bút của Bùi Dương, họ chưa bao giờ cãi nhau, mười bảy năm trôi qua tình cảm không hề phai nhạt, vẫn nồng nàn như lúc mới gặp.
Cổ họng Phó Thư Trạc nghẹn đắng.
Đây đâu phải là tiểu thuyết, rõ ràng là một thiên đường lý tưởng mà Bùi Dương tạo ra.
Ở đây không có tiếc nuối và đau khổ, chỉ có viên mãn và hạnh phúc.
Hết chương 18
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro