Chương 14: Tách ra
Edit: Phong Nguyệt
Bùi Dương cố gắng bò dậy, lấy một chiếc chăn mới từ trong tủ ra.
Phó Thư Trạc giật mình, tưởng cậu định sang phòng bên ngủ: "Đừng mà, anh sai rồi—"
Nhưng Bùi Dương lại giận dữ ném chăn sang nửa giường bên kia: "Ngủ chăn riêng!"
"Được rồi—" Phó Thư Trạc nở nụ vừa cười bất đắc dĩ vừa cưng chiều.
Bùi Dương quay lưng về phía Phó Thư Trạc, vô thức sờ khóe môi, dường như nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của nụ hôn.
Bùi Dương cảm thấy mình bị bẩn rồi, cậu thật có lỗi với bạn đời. Tuy hôn nhân của hai người ngày càng lạnh nhạt, nhưng bạn đời chưa bao giờ ngoại tình. Nếu có thể trở về thế giới cũ, sau này có cãi nhau cậu phải chột dạ vài phần.
Phó Thư Trạc cũng nằm nghiêng, nhìn gáy mèo ngốc: "Ngủ ngon."
Bùi Dương càng nghĩ càng tức, cậu quay người cảnh cáo: "Đừng ngủ ngon vội, chúng ta phải thỏa thuận ba điều."
"Ừm... Ba điều gì?" Phó Thư Trạc cụp mắt, lông mi khẽ run, nom hơi yếu đuối.
Lương tâm Bùi Dương lập tức không cứng rắn nổi, đây không phải là bắt nạt người ta sao? Phó Thư Trạc đâu biết thân xác này đã đổi linh hồn, hắn muốn thân mật với người mình yêu cũng là chuyện bình thường.
Thế là giọng điệu nghiêm khắc đã đến bên miệng lại thay đổi, Bùi Dương lúng túng nói: "Thỏa thuận ba điều, chưa được tôi cho phép thì không được hôn tôi, chạm vào tôi... và lên giường."
"Vậy... nắm tay được không?" Phó Thư Trạc tiếp tục "buồn bã", "Không cho chạm anh không ngủ được."
Bùi Dương nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của Phó Thư Trạc sáng nay, trong lòng bỗng nhói đau, cậu ấp úng một lúc lâu: "Chỉ một lát thôi đó, anh ngủ rồi tôi sẽ rút tay ra."
Phó Thư Trạc lập tức mỉm cười rạng rỡ như gió xuân: "Được, cảm ơn mèo con."
Bùi Dương hừ lạnh một tiếng, đưa ngón trỏ cho hắn.
"..." Phó Thư Trạc hít nhẹ một hơi, "Chỉ được nắm một ngón?"
Bùi Dương liếc hắn, lại đưa thêm ngón giữa: "Ít quá à? Vậy thêm một ngón nữa."
Phó Thư Trạc: "..."
Bất lực.
Nói là đợi Phó Thư Trạc ngủ rồi sẽ rút tay, nhưng Bùi Dương lại ngủ nhanh hơn ai hết, uống xong 'Vitamin' là nhắm mắt ngủ ngay.
Trong bóng tối, Phó Thư Trạc nhẹ nhàng vuốt ve hai ngón tay của Bùi Dương, dần dần không còn thỏa mãn, bắt đầu luồn vào kẽ ngón tay, từ từ đan mười ngón tay vào nhau.
Bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng rên khe khẽ, Phó Thư Trạc khựng lại, tưởng Bùi Dương tỉnh giấc, nào ngờ chỉ là nói mớ.
Phó Thư Trạc bỗng cảm thấy hiện tại cũng không tệ.
Giả sử Bùi Dương không giả vờ mà thật sự mất trí nhớ- Vậy thì những biểu hiện mấy ngày nay đều rất bình thường, không có đãng trí nặng, cũng không hồ đồ, có lẽ đúng là dấu hiệu hồi phục mà bác sĩ nói.
Điều duy nhất khó chịu đựng là Bùi Dương quên mất hắn.
Mà không sao, họ đã bị trói chặt vào một cuốn sổ hộ khẩu, Phó Thư Trạc không sợ Bùi Dương chạy mất.
Hắn có thể lừa mèo ngốc này một lần, thì có thể lần thứ hai... Kết hôn bảy năm rồi lại yêu lại từ đầu nghe cũng lãng mạn lắm.
...
Bùi Dương ngủ rất ngon, cả đêm đều có cảm giác vô cùng yên tâm, thậm chí còn không mơ chứ đừng nói đến cơn ác mộng "chồng chồng trung niên hôn một cái".
Chỉ là trán hơi ngứa.
Bùi Dương mở mắt, nhìn thấy xương quai xanh mảnh khảnh và yết hầu của Phó Thư Trạc, hóa ra cảm giác ngứa ngáy trên trán đến từ hơi thở ấm áp của Phó Thư Trạc.
Cậu vừa động đậy, Phó Thư Trạc lập tức tỉnh giấc: "Chào buổi sáng, mèo con."
Bùi Dương nghiến răng, ước gì có thể chặt đứt cánh tay đang ôm eo mình: "Chúng ta đã thỏa thuận ba điều rồi, không được ôm tôi khi chưa được tôi đồng ý."
Phó Thư Trạc cười mỉm: "Anh không ôm em, anh ôm chăn mà."
Bùi Dương ngẩng đầu lên nhìn, quả thật là vậy. Phó Thư Trạc không trực tiếp ôm eo cậu, mà ôm cả cậu và chăn, lấy đó làm cớ không đụng vào cậu.
Bùi Dương cảm thấy thỏa thuận ba điều là quá ít, ít nhất phải năm điều: "Tôi thấy cần thêm một quy định nữa."
Phó Thư Trạc nhếch môi: "Không được đâu. Ba điều đã đủ rồi- Không được hôn, không được ôm, không được ngủ chung."
Bùi Dương muốn lấy gối đập hắn, nhưng lại nghĩ đến khả năng mình đánh không lại, bèn thôi.
Sự tồn tại của cái tay trên eo cậu quá rõ ràng, trước mắt lại là khuôn mặt điển trai phóng to của Phó Thư Trạc, Bùi Dương chỉ đành cứng người nói: "Tôi đói rồi."
Trái tim Phó Thư Trạc mềm nhũn: "Để anh đi nấu cơm."
Mèo nhỏ làm nũng thật chết người.
Phó Thư Trạc vừa đi, Bùi Dương lập tức hít lấy thở bầu không khí tự do, cố tình lờ đi vành tai đỏ bừng của mình.
Hôm nay phải nghĩ cách đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cậu phải biết cơ thể này mắc bệnh gì để sau này còn biết ứng phó. Nếu như đã không còn nhiều thời gian...
Bùi Dương ngây người ngồi trên giường, không biết sau khi chết liệu có thể trở về thế giới cũ không.
Đợi cậu lề mề đánh răng rửa mặt xong, Phó Thư Trạc đã làm xong bữa sáng, lần này hắn không cố ý trêu chọc Bùi Dương, hôm nay là món mì trộn cà chua mà Bùi Dương thích.
Nhưng Bùi Dương ăn uống không tập trung, mãi mới hỏi: "Hôm nay anh cũng phải tới công ty à?"
Phó Thư Trạc gật đầu: "Phải tới cho đến khi nghỉ việc."
Bùi Dương mím môi: "Tại sao nhất định phải nghỉ việc?"
Phó Thư Trạc dừng một chút: "Trước đây chúng ta đều quá bận rộn, thời gian dành cho nhau quá ít, bây giờ anh muốn ở bên em nhiều hơn."
Tiền kiếm đủ để tiêu xài là được, thời gian ở bên nhau mới là quý giá nhất.
Hơn nữa hắn nghỉ việc chỉ là mất đi một phần lương của tổng giám đốc thôi, công ty là của hắn và Bùi Dương, tiền kiếm được sẽ không thiếu một xu.
Bùi Dương nhìn đi chỗ khác: "Nhưng người bình thường đều làm việc, suốt ngày ở nhà sớm muộn gì cũng thành phế vật..."
Nếu thật sự để Phó Thư Trạc nghỉ việc, chẳng phải hắn có thể nhìn chằm chằm mình suốt ngày sao? Chưa nói đến việc không có chút tự do nào, Phó Thư Trạc thấy được mà không ăn được, biết đâu ngày nào đó sẽ biến thành cầm thú...
"Chúng ta lại không có con, không cần dồn hết tâm sức vào công việc để chuẩn bị cho đời sau." Phó Thư Trạc trả lời kín kẽ, "Chỉ cần bản thân vui là được."
Bùi Dương đột nhiên nhớ đến lời dặn trong ghi chú của nguyên chủ: "Hay là... chúng ta đi nhận nuôi một đứa trẻ?"
Ánh mắt Phó Thư Trạc lóe lên: "Em nghĩ kỹ đi, nuôi con rất mệt, hơn nữa không phải con ruột chưa chắc đã thân với chúng ta, gen không tốt biết đâu lại là đồ vong ân bội nghĩa, đến lúc già yếu bệnh tật, nó trực tiếp rút ống thở của chúng ta..."
Bùi Dương rùng mình, trước mắt hiện lên hình ảnh Phó Thư Trạc già nua nằm trên giường bệnh không thể tự sinh hoạt, chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con nuôi rút ống thở của mình-
"Vậy không nuôi nữa." Bùi Dương yếu ớt nói.
Phó Thư Trạc nhướng mày, từ bỏ ý định nhanh như vậy... thật sự mất trí nhớ à?
Bùi Dương im lặng ăn hết phần mì, sau đó mới do dự lên tiếng: "Hôm nay tôi có thể không đến công ty không?"
Phó Thư Trạc hỏi: "Không muốn đi à? Anh cũng có thể làm việc ở nhà, chỉ hơi phiền phức chút thôi."
Bùi Dương lắc đầu: "Tôi muốn yên tĩnh, một mình."
Phó Thư Trạc: "Yên tĩnh là ai?"
Bùi Dương: "..."
"Thôi được rồi, không trêu em nữa." Phó Thư Trạc nhịn cười, ho nhẹ một tiếng, "Thật sự không muốn đi công ty với anh?"
Bùi Dương lắc đầu lia lịa.
Phó Thư Trạc nheo mắt: "Cũng không muốn anh ở nhà với em?"
Bùi Dương gật đầu như gà mổ thóc.
Phó Thư Trạc trông có vẻ rất thất vọng: "Nhưng một mình anh sẽ rất cô đơn."
Bùi Dương phản bác: "Không đâu, công ty có nhiều trai xinh gái đẹp làm chung với anh. mà"
"..." Phó Thư Trạc thấy cậu rất cương quyết, bèn chậm rãi đổi giọng, "Muốn ở nhà cũng không phải là không được."
Mắt Bùi Dương sáng lên: "Thật sao?"
Phó Thư Trạc đứng dậy, đi vào phòng làm việc lấy giấy bút: "Em viết giấy cam kết không được chạy lung tung ở chỗ khác ngoại trừ ở nhà, anh sẽ đồng ý."
Bùi Dương lập tức xìu xuống: "Tôi đâu phải tội phạm."
"Nhưng bây giờ em là người bệnh..." Phó Thư Trạc ngừng lại, "là người mất trí nhớ, một mình ra ngoài rất nguy hiểm, anh cũng sẽ lo lắng."
Có lẽ câu nói lo lắng cuối cùng đã đánh trúng trái tim Bùi Dương, cậu lẩm bẩm: "Viết thì viết."
Nhưng liệu có đơn giản là giấy cam kết thôi? Tất nhiên là không. Phó Thư Trạc là ai, chính là tên chó họ Phó bỉ ổi trong nguyên tác.
Hắn cúi người nhìn giấy cam kết của Bùi Dương, hơi thở phả vào bên tai Bùi Dương: "Nếu em chạy lung tung mà bị anh bắt được, sẽ có hình phạt đấy."
Tai Bùi Dương nhạy cảm giật lên, cực kỳ giống mèo: "Hình phạt gì?"
Phó Thư Trạc kìm nén ham muốn hôn một cái: "Bí mật."
Bùi Dương hừ một tiếng, cậu chẳng muốn biết. Chỉ cần về nhà trước khi Phó Thư Trạc tan làm thì sẽ không có hình phạt, hơn nữa đi khám sức khỏe cũng không mất cả ngày.
"Tôi biết rồi, anh đi nhanh đi." Bùi Dương nôn nóng thúc giục, "Thuận tiện mang rác xuống dưới luôn."
Phó Thư Trạc bị cậu đẩy ra cửa: "Chén còn chưa rửa."
Bùi Dương lần đầu tiên chủ động nói: "Tôi rửa."
Phó Thư Trạc nhịn cười: "Rửa không sạch cũng có hình phạt."
Bùi Dương nhíu mày: "Cũng... được thôi."
Phó Thư Trạc cúi người thay giày, vòng eo khỏe khoắn bị áo sơ mi ôm trọn trong quần tây, phác họa đường cong hoàn hảo.
Bùi Dương vô thức nuốt nước bọt, không hiểu sao cảm thấy thật ngứa mắt.
Cậu lại chạy vào phòng ngủ tìm một chiếc áo khoác dài, lúng túng ném cho Phó Thư Trạc: "Hôm nay trời lạnh, mặc áo khoác vào."
Phó Thư Trạc khoác áo lên khuỷu tay: "Sao không lấy chiếc em mặc tối qua?"
Bùi Dương đỏ mặt, đúng là không nói được lời hay, cậu bực bội đẩy người ra ngoài: "Không đi nữa thì muộn đấy!"
Phó Thư Trạc lắc đầu cười, quay người định đi, lại nghe thấy tiếng hét phía sau: "Mặc áo khoác vào!"
"Được rồi." Lần này Phó Thư Trạc không hiểu mạch não của mèo con họ Bùi, nhưng vẫn mặc áo khoác vào rồi mới bước vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, hắn đột nhiên đưa tay chặn lại: "Bùi Dương."
Phó Thư Trạc hiếm khi gọi tên cậu một cách nghiêm túc, Bùi Dương đang định đóng cửa, nghe vậy cảnh giác quay đầu lại: "Đừng nói là anh đổi ý nhé?"
"Không." Phó Thư Trạc suy nghĩ một chút, "Có thể giúp anh lấy chiếc laptop màu xám trong phòng làm việc không?"
Chỉ cần không đổi ý, mọi thứ đều dễ thương lượng, không lâu sau, Bùi Dương mang chiếc máy tính ra nhét vào lòng Phó Thư Trạc, còn chu đáo giúp hắn đóng thang máy: "Tạm biệt sếp Phó."
Phó Thư Trạc: "..."
Cùng với tiếng "ting", thang máy bắt đầu đi xuống.
Phó Thư Trạc trầm ngâm nhìn chiếc máy tính trong lòng... Nếu nói giữa hắn và Bùi Dương có bí mật nào, thì chính là chiếc máy tính này.
Trong một năm được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, Phó Thư Trạc đã nhiều lần bắt gặp Bùi Dương nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính này, đôi khi còn gõ gõ gì đó. Mà chỉ cần hắn đến gần, Bùi Dương sẽ nhanh chóng tắt máy tính.
Hắn cũng đã từng hỏi, nhưng Bùi Dương chỉ nói đó là một món quà, có cơ hội sẽ cho hắn xem.
Đến công ty, Phó Thư Trạc lập tức mở máy tính nhập mật khẩu, nào ngờ lại sai.
Hắn nhíu mày - Là Bùi Dương trước khi mất trí nhớ đổi mật khẩu, hay Bùi Dương thật sự giả vờ mất trí nhớ rồi đổi mật khẩu trong ba phút ngắn ngủi vừa rồi?
Mèo con này thật không ngoan.
Phó Thư Trạc mở điện thoại, nhìn thông tin định vị hiển thị trên màn hình- Hắn mới đi được hai mươi phút, Bùi Dương đã lẻn ra khỏi cửa, hiện đang ở con phố phía đông khu chung cư.
Mục đích của mèo con rất rõ ràng, suy nghĩ cũng rất mạch lạc, rõ ràng là đã có dự mưu từ trước.
Phó Thư Trạc cũng không tức giận, suy nghĩ xem thời điểm nào thích hợp nhất để bắt mèo.
Tâm trạng hắn khá tốt - Coi bộ tối nay có hình phạt rồi.
Hết chương 14
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro