Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Làm hòa

Edit: Phong Nguyệt

Dự báo của đàn kiến hôm qua đã thành hiện thực. Trời càng lúc càng âm u, không cho người đi đường thời gian phản ứng, những hạt mưa to như hạt đậu đã trút xuống đầu, càng lúc càng nhanh.

Người đi đường hối hả chạy trong mưa, có người lấy túi che đầu, có người lấy tay che, nhưng đều vô ích.

Bùi Dương ngồi xổm trước cửa sổ sát đất, ngẩn người nhìn cơn mưa như trút nước bất ngờ ập đến.

Lúc mới khởi nghiệp, cậu và Phó Thư Trạc không ít lần gặp phải tình huống này.

Khi đó sự nghiệp chưa có khởi sắc, cũng không có tài xế, tất cả các công việc và hợp đồng đều do họ tự đi đàm phán.

Trùng hợp là, mỗi lần họ ra ngoài bàn công chuyện đều gặp mưa lớn, rồi bị ướt như chuột lột, chật vật trốn dưới trạm xe buýt. Vất vả lắm mới đợi được taxi, nào ngờ lại bị từ chối vì cả người họ ướt sũng sẽ làm bẩn xe.

Ban đầu thật sự đã chịu không ít khổ cực.

Nhưng cũng vì sự nghiệp, thời gian họ dành cho nhau ngày càng ít, đến khi Bùi Dương nhận ra thì mới thấy mình đã quá ít quan tâm đến bạn đời, đối phương cũng vậy.

Họ có thể rất lâu không nói với nhau một câu riêng tư, cả tuần không có một nụ hôn, một cái ôm.

Chuyện giường chiếu càng không cần phải nói, mỗi ngày mệt như chó, có khi phải ngủ lại công ty một đêm, làm gì nhấc nổi hứng thú thân mật với đối phương.

Không khí ngày càng lạnh nhạt, hôm đó Bùi Dương hỏi Phó Thư Trạc, "Mười bảy năm rồi anh chưa chán sao?", thực ra cũng là câu hỏi cậu muốn hỏi bạn đời của mình.

Đáng tiếc dường như không có cơ hội hỏi ra, tựa như cậu cũng không có cơ hội làm hòa với ba mình, cậu đã đến thế giới xa lạ này, thay một thân xác khác.

Có lẽ vì ngồi xổm lâu quá, Bùi Dương hơi choáng váng.

Đầu óc cậu rối như tơ vò, những mảnh ký ức hỗn độn đan xen vào nhau, khiến cậu không thể nào sắp xếp được dòng thời gian, không biết khung cảnh đó tương ứng với thời điểm nào.

...

Phó Thư Trạc cũng chú ý thấy bên ngoài trời mưa, Bùi Tri Lương sắc mặt phức tạp: "Tôi biết hồi đại học Dương Dương đã chịu nhiều khổ cực, nhưng điều khiến tôi tức giận nhất cũng là điểm này."

Phó Thư Trạc khựng lại.

"Nó vì một người đàn ông mới quen vài năm, thà kiên quyết ra ngoài chịu khổ chứ không muốn trở về ngôi nhà đã sống hai mươi năm, rõ ràng chúng tôi có thể cho nó cuộc sống tốt nhất."

Khi nói những lời này, trong mắt Bùi Tri Lương còn ẩn chứa sự thất vọng. Nhiều năm trôi qua, cơn giận của ông đối với Phó Thư Trạc đã tan biến từ lâu, nếu không ông cũng sẽ không bình tĩnh ngồi đây nói chuyện.

Nhưng sự lựa chọn kiên quyết hướng về Phó Thư Trạc năm đó của con trai, luôn là vết thương khó lành của ông và vợ.

Phó Thư Trạc không thể nhận xét chuyện này, dù sao hắn cũng là "người được lợi", hắn chỉ đành im lặng một lúc rồi nói: "Em ấy rất quan tâm đến chú và mẹ."

"Tôi biết." Bùi Tri Lương kéo căng cơ mặt, nước mắt lưng tròng, "Tôi biết những khoản tiền vào dịp lễ Tết là do nó gửi, nó nhờ anh trai mang quà về, tôi và mẹ nó đều biết."

"Vậy--"

"Nhưng chúng tôi muốn như vậy sao?" Bùi Tri Lương lắc đầu, hai mắt căng lên, "Chỉ cần nó chịu xuống nước, về nhà xin lỗi một tiếng, chuyện này sẽ kết thúc ngay."

Phó Thư Trạc sững sờ.

"Nhưng nó không dám, nó sợ nó vừa về, tôi sẽ bắt nó chia tay với cậu." Bùi Tri Lương quá hiểu con trai mình, vừa nói vừa lắc đầu bất lực, hai tay nắm chặt thành nắm đấm trên đầu gối.

Vì vậy, năm đó Bùi Tri Lương đã cắn răng quyết tâm hơn thua, cứ thế giằng co, thời gian dần trôi... cho đến khi mẹ Bùi Dương được chẩn đoán mắc bệnh.

Phó Thư Trạc khựng lại, chỉ có thể thấp giọng nói "Xin lỗi".

"Đã qua rồi." Gân xanh trên cổ Bùi Tri Lương dần dần thả lỏng, ông hít một hơi thật sâu, "Chuyện ly hôn tôi không khuyên nhiều, nhưng xin cậu hãy cân nhắc kỹ."

Phó Thư Trạc: "Chúng cháu sẽ không ly hôn."

Nắm đấm của Bùi Tri Lương từ từ thả lỏng, thân hình khom xuống, chỉ còn là một ông bố tuổi xế chiều: "Tôi tin bây giờ cậu thật lòng với Dương Dương."

"Nhưng cậu còn trẻ, Dương Dương lại bị bệnh, tương lai cậu sẽ gặp những người khác có cùng chí hướng với cậu, thậm chí cậu còn muốn có con- Đến lúc đó cậu về nhà nhìn Dương Dương ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cậu có thể đảm bảo mình còn mấy phần tình cảm như ngày hôm nay không?"

Bùi Tri Lương không tin vào bản chất con người: "Tôi không khuyên nhiều, nhưng hy vọng mai này khi cậu chán ghét nó thì hãy ly hôn ngay, trả Dương Dương lại cho tôi, đừng làm tổn thương nó."

Phó Thư Trạc sững sờ, lúc này mới nhận ra người đàn ông trước mặt không tin tưởng mình đến mức nào: "Thời gian sẽ chứng minh cho chú thấy."

Bùi Tri Lương thờ ơ đứng dậy: "Tôi đã nói hết những gì cần nói, tôi đi xem Dương Dương."

Phó Thư Trạc cũng đứng dậy theo, thuận miệng nhắc nhở: "Cháu chưa nói với em ấy chuyện em ấy bị bệnh, em ấy chỉ nghĩ mình bị mất trí nhớ."

Bùi Tri Lương ừ một tiếng: "Không nói cũng tốt, có thể sống thoải mái hơn một chút."

Hai người ra khỏi văn phòng của Bùi Dương, nhóm buôn chuyện tụ tập ở quầy giải khát đã giải tán từ lâu.

Khi đóng cửa, Phó Thư Trạc khẽ dừng lại: "Còn một chuyện nữa... Hôm qua Bùi Dương mơ thấy mẹ, em ấy nói muốn về nhà thăm bà."

Bùi Tri Lương nhíu mày.

Phó Thư Trạc tiếp tục: "Em ấy tưởng mẹ còn sống."

Gân xanh trên trán Bùi Tri Lương giật giật, sau đó mới hít một hơi thật sâu đi về phía văn phòng của Phó Thư Trạc, Bùi Dương đang ngồi xổm buồn chán trước cửa sổ sát đất, nghe thấy tiếng mở cửa bèn nhanh chóng đứng dậy, hơi gượng gạo gọi "Ba".

Phó Thư Trạc do dự một lúc, quyết định không đi theo vào, chừa không gian riêng cho hai ba con.

Bùi Dương vừa lúng túng vừa căng thẳng, hiện tại cậu "mất trí nhớ", không dám nói nhiều, sợ lộ tẩy.

Bùi Tri Lương lại là người nghiêm khắc ít nói, hai ba con mở to mắt nhìn nhau gần mười phút.

Bùi Tri Lương nghiến răng: "Con không có gì muốn nói với ba sao?"

Bùi Dương chớp mắt, giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là ba của con, đẹp trai y như nhau."

Bùi Tri Lương mệt mỏi: "Thôi con im đi."

"Ồ." Bùi Dương ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Cậu đảo mắt tìm xem Phó Thư Trạc đang ở đâu, cậu muốn gửi ánh mắt cầu cứu. Không phải đã nói sẽ cùng cậu "ôn chuyện" à?

Sao Bùi Tri Lương không nhận ra Bùi Dương không tập trung được chứ? Ông vốn đã định đứng dậy đi rồi, thấy Bùi Dương như vậy, sự tức giận vì thằng con không có tiền đồ lại dâng lên.

Ông ngồi lại, cố ý kéo dài thời gian.

Đã nhiều năm không trò chuyện bình tĩnh như vậy, Bùi Tri Lương chỉ có thể thể hiện sự quan tâm một cách gượng gạo và cứng nhắc: "Phó Thư Trạc đối xử với con thế nào?"

Bùi Dương: "Rất tốt ạ."

Bùi Tri Lương: "Gần đây sức khỏe thế nào?"

Bùi Dương do dự: "Rất tốt?"

Bùi Tri Lương hít sâu một hơi, lại nói: "Tuy sắp đến hè, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn chưa cao, phải mặc áo khoác vào, đừng để bị lạnh."

Bùi Dương tự cho là thành khẩn gật đầu: "Ba nói đúng."

Bùi Tri Lương: "..."

Trong lòng vừa tức vừa xót, từ khi nào mà Bùi Dương gọi ông bằng "ba"? Trước đây luôn không lớn không nhỏ với ông, thời kỳ nổi loạn suýt nữa đánh nhau với ông.

Bùi Tri Lương liếc nhìn đồng hồ, không muốn ở lâu: "Ba đi đây, hai đứa... hai đứa sống cho tốt."

Bùi Dương cũng đứng dậy theo: "Con tiễn ba."

Bùi Tri Lương: "Thôi, con ngồi xuống đi, để Tiểu Phó tiễn ba, ba có chuyện muốn nói với nó."

Bùi Dương ồ một tiếng, có chút thất vọng không rõ lý do. Cậu nhìn bóng lưng hơi khòm của Bùi Tri Lương, hốc mắt lại bắt đầu đau nhức, cay cay khó chịu.

Cậu nghĩ đến ba của mình... May mà ông có anh chị, không phải lo lắng quá nhiều về vấn đề dưỡng lão.

Phó Thư Trạc thấy Bùi Tri Lương đi ra nhanh như vậy, hơi bất ngờ: "Chú có muốn ở lại ăn cơm với Bùi Dương không ạ?"

Hắn chu đáo không nhắc đến mình, biết ông không thích hắn.

Bùi Tri Lương lắc đầu: "Thôi, đầu óc của nó chỉ toàn là cậu, làm gì còn nhìn thấy ông già thúi này nữa?"

Phó Thư Trạc đành phải cùng ông đi thang máy, định đưa ông về.

Bùi Tri Lương không muốn: "Lát nữa tôi muốn đi thăm mộ vợ, đi tàu điện ngầm là được, bây giờ tắc đường lắm, đi xe khó chịu."

Phó Thư Trạc: "Vậy cháu đưa chú đến ga tàu điện ngầm."

"Ừm."

Ga tàu điện ngầm cách đây không xa, nhưng cũng phải đi vài trăm mét, Phó Thư Trạc vừa đi vừa nhắn tin cho Tần Nam Sam, nhờ cô để ý Bùi Dương.

Sau khi Bùi Dương mất trí nhớ rất lắm trò, ai biết được lúc không để ý lại chạy đi đâu.

Suốt quãng đường, Bùi Tri Lương rất khi mở miệng, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp trên ô. Đến cửa tàu điện ngầm, Bùi Tri Lương mới lên tiếng: "Đến đây thôi."

Phó Thư Trạc: "Chú đi đường cẩn thận, có việc gì cứ liên lạc với cháu."

Bùi Tri Lương không định trả lời, ông đã đi đến thang cuốn, dừng lại một chút rồi quay đầu lại: "Có một việc nhờ cậu."

Phó Thư Trạc: "Chú nói đi."

Bùi Tri Lương không nhìn Phó Thư Trạc, giọng khàn khàn: "Nếu có ngày nào đó Dương Dương tỉnh lại, cậu giúp tôi nói với nó, bao nhiêu năm nay không phải ba mẹ như chúng tôi thật sự nhẫn tâm không tha thứ cho nó... mà là mẹ nó bị bệnh."

Phó Thư Trạc nghẹn ngào: "Vậy nên--"

"Mẹ nó khóc lóc bắt tôi hứa, bảo tôi đừng nói với Dương Dương, đừng lấy chuyện bà ấy bị bệnh để ép Dương Dương về nhà."

Nếp nhăn ở khóe mắt Bùi Tri Lương chồng lên nhau, nâng đôi mắt đỏ hoe, bên tai dường như vẫn còn lời dặn dò của vợ.

Khi nói những lời này, thậm chí bà còn mỉm cười: "Dương Dương ở bên người thằng bé yêu thương, dù sao cũng vui vẻ hơn là lo lắng sợ hãi ở bên một người lú lẫn như em."

"Trước đây em cũng nghĩ hai người đàn ông làm sao có thể ở bên nhau? Bây giờ chỉ muốn con nó hạnh phúc là được rồi, anh xem con nó ở bên đứa trẻ đó, cũng tiến bộ hơn nhiều, không chỉ thi đỗ vào một trường tốt như vậy, mà năm nào cũng nhận được học bổng."

Vợ ông gọi tên ông, giọng nói dịu dàng: "Tri Lương à... Em không muốn con nó quay về vì lo lắng cho bệnh tình của em."

Bà muốn con mình bình an vui vẻ, không muốn vì một người sắp xuống mồ như bà mà hao phí tinh thần.

Phó Thư Trạc nghẹt thở: "Cháu nhất định sẽ nói với em ấy."

"Tôi biết, những năm qua, có một số món đồ bổ gửi đến nhà tôi là do cậu mua, chúng tôi được nhận được nhận, cảm ơn tấm lòng của cậu." Bùi Tri Lương nâng mí mắt, "Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, người làm ba như tôi đã tổn thương trái tim con mình, cậu đừng giống tôi."

Giọng Phó Thư Trạc khàn đi: "Cháu xin cam đoan với chú, tuyệt đối sẽ không."

Bùi Tri Lương cong khóe miệng, phẩy tay rồi quay người bước lên thang cuốn, bóng lưng bỗng chốc già đi rất nhiều. Ở nơi Phó Thư Trạc không nhìn thấy, người đàn ông đã ngoài sáu mươi này đột nhiên đỏ hoe mắt, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt chứa đựng năm tháng.

Phó Thư Trạc đứng ở cửa tàu điện ngầm rất lâu, sau lưng là màn mưa lạnh lẽo. Trên đường trở về, bước chân hắn nặng nề.

Bản thân hắn là trẻ mồ côi, ba mẹ mất sớm, họ hàng vì tham lam căn nhà cũ của ba mẹ hắn mà nhận nuôi hắn, vì thế Phó Thư Trạc chưa bao giờ cảm nhận được tình thân sâu nặng.

Nghĩ đến Bùi Dương vẫn còn ở công ty, bước chân hắn càng lúc càng nhanh, vừa đến cửa tòa nhà, cất ô, đã thấy Bùi Dương đứng ở cửa nhìn hắn chằm chằm, bên cạnh còn có Tần Nam Sam đi cùng.

Phó Thư Trạc nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: "Sao lại xuống đây?"

"Đón anh." Bùi Dương miệng trái với lòng mà nhìn ra sau lưng Phó Thư Trạc, vẫn không nhịn được hỏi, "Không ở lại ăn cơm sao?"

Phó Thư Trạc xoa đầu cậu, buồn cười nói: "Muốn ba ở lại sao lúc nãy không nói?"

Bùi Dương hất tay hắn ra, lầm bầm: "Tôi không hề muốn."

Phó Thư Trạc cũng không giận: "Vậy để hôm nào rảnh, chúng ta mua ít đồ về thăm ông."

Lời đề nghị này rõ ràng rất được lòng Bùi Dương, cậu ừ ừ vài tiếng.

Bùi Dương: "Không phải chúng ta không mang ô sao? Sao anh lại có ô?"

Phó Thư Trạc: "Lấy ở quầy lễ tân."

"Vậy tối nay chúng ta về bằng gì?"

"Lái xe, về đỗ ở gara dưới tầng hầm, sẽ không bị ướt."

Tần Nam Sam bị coi như không khí, bật cười: "Tôi ra ngoài mua chút đồ, hai người lên trước đi."

Phó Thư Trạc gật đầu, cùng Bùi Dương bước vào thang máy: "Tay còn đau không?"

Bùi Dương lắc lắc: "Không đau."

Phó Thư Trạc không nhịn được cười: "Lần gần nhất em bị thương ở tay là vài năm trước."

Bùi Dương hơi tò mò: "Đó là chuyện thế nào?"

Lúc đó công ty của họ mới có chút khởi sắc, Bùi Dương một mình đi đàm phán hợp tác, bị đối tác ép uống rượu, say mèm mà không thể tức giận.

Cuối cùng trút hết cơn tức giận vào cột điện bên đường, Bùi Dương say đến mức mắng chửi cột điện như thể đó là đối tác, còn đấm cột điện một cái.

Phó Thư Trạc: "Rồi bốn trong năm ngón tay bị gãy xương."

Bùi Dương: "..."

Cậu có chút nghi ngờ, sao trong "Kiêu ngạo" không viết chuyện này? Nhưng Phó Thư Trạc bịa chuyện lừa cậu làm gì...

Phó Thư Trạc hoài niệm: "Lúc anh tìm thấy em, em mếu máo khóc, nói ngay cả cột điện cũng bắt nạt em, còn chỉ vào bãi rượu em nôn ra, nhất quyết bắt anh đổ vào miệng đối tác."

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro