Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: X=JXC

Editor: Tuệ Nghi

-

Giang Tịch Trì đã viết một bài văn trên tạp chí của trường, giáo viên ngữ văn đã đọc nó trong lớp và khen ngợi Giang Tịch Trì là học sinh tài hoa có văn chương hay nhất mà ông  từng gặp.

Bài thi hàng tháng của Triều Tuần cũng được phát vào ngày này.

Giáo viên ngữ văn đọc lại nó ở trong lớp, nói rằng bài luận của cậu ấy hoàn toàn tránh được mọi lý lẽ có thể ghi điểm cao.

Triều Tuần vốn dĩ là người nghe vào bằng tai trái và ra bằng tai phải.

Cậu đã dùng Bách Thích Khả của mình đến liều lượng tối đa, và cậu cố gắng hết sức để không để tâm đến những điều đó ở trong lòng. 

Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy thất bại chính là, dù tràn đầy tình yêu thương và muốn viết những lời hay ý đẹp ở trong bức thư tình, thế nhưng cậu vẫn chỉ gói gọn được chúng trong ba chữ.

"Tớ thích cậu"

Là vậy đấy, những người vụng về thường luôn gặp rất nhiều khó khăn khi phải viết những lời yêu thương.

Tuy nhiên, ngay cả ba từ đơn giản này cũng biến mất ngay khi chạm đất mà không hề phát ra âm thanh nào.

Triều Tuần đã bí mật cắt bài báo có chữ ký của "Giang Tịch Trì" ra khỏi tạp chí của trường và dán nó vào nhật ký của mình.

Nhật ký của cậu chưa bao giờ được dùng để viết nhật ký. Điều cậu viết nhiều nhất là " Triều Tuần thích Giang Tịch Trì rất nhiều."

Triều Tuần rất thích Giang Tịch Trì, rất rất thích cậu ấy.

Khi nào Giang Tịch Trì mới biết?

Có một vết vảy mỏng trên vùng vết bầm tím trên cánh tay cậu. Sau khi di chuyển một chồng tạp chí nặng nề của trường, vết vảy đã nứt và một lượng máu nhỏ đang chảy ra.

Cậu lau nó bằng giấy mùi xoa.

Giang Tịch Trì tựa hồ có một giây ngắn ngủi nào đó đã liếc nhìn cậu một cái, sau đó lại vội vàng quay đi.

Phòng học sau giờ tan học, nam sinh nữ sinh hòa vào nhau vui đùa, thể hiện sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ. Theo từng cặp đôi, theo từng nhóm, thích giao du và khó gần, điều mà người ta cố gắng trốn thoát không gì khác hơn là hai từ cô đơn.

Triều Tuần thực sự mệt mỏi vì phải trốn chạy, từ rất sớm cậu đã phát hiện ra rằng tình bạn thực sự là một mối quan hệ khó bền lâu.

Cậu nịnh nọt, cố lấy lòng, cố gắng hết sức để theo đuổi nhưng cuối cùng chỉ có sự cô đơn mới là người bạn vĩnh cửu.

Cấp ba còn phải tập thể dục theo đài phát thanh, một đám người hò reo như chim, còn bay xuống lầu. Cậu đứng ở góc cuối cùng, tai lắng nghe đài phát thanh thể dục, mắt nhìn thẳng tăm tắp về phía Giang Tịch Trì.

Các chuyển động của anh được thực hiện một cách chính xác, cho đến khi đột nhiên cán bộ chủ nhiệm hét lên từ trên lầu.

"Tại sao hai người cuối lớp Bốn lại mắc lỗi giống nhau?"

Động tác của Giang Tịch Trì cực kỳ chậm rãi, anh quay đầu nhìn Triều Tuần.

Triều Tuần cũng nhìn vào mắt đối phương, nhất thời có chút bối rối, rụt cổ lại như một con gà con oan ức, rồi có chút chậm chạp mà ngẩng đầu nhìn vị giáo viên phía trên.

"Đừng nhìn nữa, tôi đang nói em đó."

Giáo viên nói.

Một tràng cười.

Rất nhiều ánh mắt tập trung vào cậu.

Triều Tuần có chút đờ đẫn nhìn sang chỗ khác, nhìn Giang Tịch Trì trước mặt, người đã quay đầu đi mất rồi.

Chương trình phát thanh dần dần đến hồi kết, những người xếp hàng biến thành những con kiến ​​lớn bò đi tứ phía, chỉ còn con kiến ​​nhỏ Triều Tuần đứng đó, chết lặng và ngơ ngác.

Người bất động như cậu, còn có Giang Tịch Trì.

Con kiến ​​quay đầu lại phía sau, chân hướng về phía cậu.

Khoảng cách chỉ có hai bước, nhưng mỗi bước đều giống như đang dẫm lên trái tim Triều Tuần.

Triều Tuần nhìn thấy bờ vai anh rất rộng, chiếc cằm gầy gò như một đường sắc nhọn, còn nghe thấy trong ngữ điệu đạm bạc như thường ngày của anh có xen lẫn ý cười/

"Tại sao, sao chép bài tập về nhà của tôi, còn sao chép nốt các động tác thể dục của tôi?"

Trong đầu Triều Tuần như lửa đốt, mặt lập tức đỏ bừng.

"Tớ... Tớ..."

Triều Tuần do dự, mãi một lúc lâu sau vẫn không thể nói cho anh biết lý do là tại sao.

Giang Tịch Trì liếc cậu một cái, nói.

"Về lớp đi, giờ học sắp bắt đầu."

Triều Tuần sau đó cũng không cố giải thích gì nữa, chán nản đi theo anh trở vào lớp.

Có vẻ như có gì đó không ổn.

Triều Tuần thực sự muốn tạo ấn tượng tốt cho Giang Tịch Trì. Nhưng có vẻ như mọi chuyện luôn phản tác dụng.

Cậu đi theo phía sau, cảm thấy khó chịu nhìn chằm chằm vào bàn tay buông thõng của Giang Tịch Trì, đường đợt muốn nếm thử cảm giác cầm vào nó sẽ thấy như thế nào.

Và cậu đã đưa một cánh tay ra đằng trước.

Đột nhiên có tiếng sấm ầm ầm vang lên trong ốc tai.

Trời sắp mưa, những hạt mưa lớn hôn nhẹ lên mây rồi bất chợt rơi xuống, để lại những vết nước in dấu trên trái đất.

Triều Tuần nhìn Giang Tịch Trì đang rời đi, rồi nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ.

Nếu như đầu ngón tay cậu chạm vào không khí cũng có thể có tiếng vang, nếu như tại thời điểm cậu khổ sở Chúa sẽ hát...

Bài hát có lẽ sẽ là về một thứ tình yêu nhưng không thể có được đi.

Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi, cậu đã có thể nắm lấy bàn tay đó rồi.

Cậu đứng ở góc cầu thang, nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, chợt nhận ra rằng trong tự nhiên, hai vật bất kỳ không phải lúc nào cũng hút nhau.

Trời mưa rất lâu, sấm sét ầm ầm.

Bạn cùng bàn của Triều Tuần vẫn đang ngủ sấp trên mặt bàn. Bảng đen chứa đầy bài viết của giáo viên dạy toán và cậu không tài nào hiểu được quá trình giải quyết mệnh đề.

Nước trên cửa sổ chảy dọc xuống dưới, có dấu vết uốn khúc nhìn về phía cửa sổ, dựa vào hơi nước tích tụ trên cửa sổ viết một câu.

"X=JXC" (Chao Xun=Jiang Xichi)

Được biết, Triều Tuần thích Giang Tịch Trì, không biết Giang Tịch Trì có thích Triều Tuần hay là không.

Bạn cùng bàn bên cạnh bị tiếng sấm rền đánh thức, Triều Tuần cũng vội vàng thu tay lại.

Hoàn chương 7

Editor: cái lúc bọn nhỏ iu nhau quắn lắm 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro