Chương 17: Dạy dỗ
Editor: Tuệ Nghi
-
"Mẹ kiếp!"
Trần Ninh Lâm liếc nhìn Giang Tịch Trì, trên mặt có điểm lúng túng.
Cậu chàng đứng dậy, vỗ vỗ trên người, ngữ khí hạ mình, mở miệng.
"Tôi nói, Giang Tịch Trì, tôi không nói cậu là gay, sao cậu lại xen vào chuyện của người khác." Trần Ninh Lâm chỉ chỉ vào Triều Tuần. "Cậu không cảm thấy ghê tởm khi bị một đứa ẻo lả như này để ý mình à? Tôi nói giúp cậu vài câu, bảo cậu ta từ bỏ ý định này đi. Tôi làm thế là vì tốt cho cậu mà."
Vừa dứt lời, Giang Tịch Trì đã nheo mắt lại, quay đầu nói với Triều Tuần.
"Đóng cửa lại."
Triều Tuần nói.
"Hả?"
Giang Tịch Trì liếc nhìn cậu một cái, đơn giản lại trực tiếp tự mình đi tới khóa cửa lại.
Trong lòng Trần Ninh Lâm cũng cảm giác được một trận chấn động. Dù sao thì sắc mặt âm trầm của Giang Tịch Trì nhìn qua cũng khá là hù người.
Cậu ta nuốt khan nước miếng một cái, hỏi.
"Cậu đang hù dọa ai vậy, Giang Tịch Trì? Học sinh ngoan không tham gia bạo lực học đường. Tôi không tin cậu thực sự dám làm cái gì tôi đấy?"
Giang Tịch Trì cười lạnh.
"Đến, chúng ta đàm luận bạo lực." Giang Tịch Trì lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở trang web ném qua. "TNL to lớn này là cậu phải không?"
Trần Ninh Lâm sững sờ khi nhìn thấy Giang Tịch Trì gọi ra nickname của mình.
Giang Tịch Trì bỏ túi xuống, lúc bỏ xuống một góc cặp còn đập phải vào mặt đối phương, sau đó Giang Tịch Trì cũng không để Trần Ninh Lâm đợi lâu mà đem người xách lên rồi húc dính vào trên tường.
"Tôi nên nói cậu ngu hay là xấu? Thời này còn dùng tên viết tắt của chính mình làm biệt hiệu trên mạng, sợ người khác không biết cậu là ai?"
"Cậu..." Trần Ninh Lâm trên mặt lộ ra vẻ tức giận. "Vậy nếu là tôi thì sao, tôi chỉ nói mấy câu thôi, cậu quản tôi à?"
"Chỉ nói mấy câu thôi?"
Giang Tịch Trì híp mắt một cái, trên tay siết chặt thành nắm đấm, mảnh thịt trên đốt ngón tay bị dùng lực cũng trở nên trắng bệch.
Trần Ninh Lâm bị anh đè nén, sắc mặt dần có chút đỏ bừng bừng.
"Cậu có nghĩ rằng, bạo lực chỉ có một cách để thực hiện không?"
Trần Ninh Lâm vùng vẫy một hồi, không biết làm sao mà Giang Tịch Trì tuy rằng có vẻ nhìn như hiền lành, lại chơi bóng rổ quanh năm, vậy mà sức khỏe lại khỏe hơn mình quá nhiều.
"Giang Tịch Trì, để tôi nói cho cậu biết..."
Ngay sau đó Giang Tịch Trì duỗi ra nắm đấm, dồn hết sức lực, thẳng tắp đánh vào Trần Ninh Lâm.
Trần Ninh Lâm không khỏi nhắm mắt lại, lời còn lại muốn nói tiếp cũng không dám nói ra.
Mắt thấy nắm đấm dừng cách đầu mình chưa đầy năm centimet.
Giọng nói của Giang Tịch Trì lại vang lên bên tai.
"Cậu có nghĩ rằng, chỉ khi nắm đấm của tôi đánh vào trên người cậu, thì mới có thể được coi là bạo lực thực sự không? Tôi sẽ không cố tình đánh cậu đâu." Anh buông tay ra và lùi lại về sau hai bước. "Chúng ta thay đổi phương pháp, cho cậu thử qua bạo lực bằng lời nói. Tôi sẽ học cậu, nói Trần Ninh Lâm là một kẻ ngu ngốc sâu mọt chỉ dám hét lên trên mạng, rằng Trần Ninh Lâm là một kẻ mềm yếu không làm được gì cả. Trần Ninh Lâm, thứ rác rưởi này, chết là đáng đời. Sự tồn tại của cậu ta là một sai lầm."
"Cậu..." Trần Ninh Lâm thẹn quá hóa giận, nắm chặt tay định đánh người. "A..."
Giang Tịch Trì nhấc chân liền đá tới một cái.
"So với cậu, tôi mạnh hơn một chút, ít nhất cũng dám ở trước mặt cậu nói ra."
Trần Ninh Lâm không khống chế được ngã xuống đất, nặng nề ho khan hai lần.
Giang Tịch Trì đút hai tay trong túi quần, cười lạnh một tiếng.
"Đúng rồi, tiện thể nhắc cậu một câu, cậu ra tay trước, tôi đây gọi là phản công tự vệ."
Anh bước tới gần, giẫm lên một chân của Trần Ninh Lâm.
Chỉ hơi hơi dùng một chút lực, Trần Ninh Lâm đã gào lên một tiếng kêu đầy đau đớn. Cậu ta che chân của mình, nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi hiểu rồi. Chẳng trách cậu bảo vệ cậu ta như vậy. Giang Tịch Trì, cậu cũng là gay phải không? Thật kinh tởm."
Giang Tịch Trì nhặt chiếc túi của mình từ dưới đất lên, động tác hơi dừng lại khi nghe thấy âm thanh. Anh liếc nhìn về phía Triều Tuần.
" Triều Tuần, nhớ những gì tôi nói." Giang Tịch Trì nhặt cặp sách lên, vác ở một bên vai, quay đầu lại, cúi người mỉm cười với Trần Ninh Lâm, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên mặt cậu ta, từng chữ từng chữ một nói. "Không phải việc của cậu."
Trần Ninh Lâm bỗng cảm thấy toàn thân nổi da gà khi nhìn thấy nụ cười của anh. Cậu ta liếc nhìn Giang Tịch Trì, rồi quay qua nhìn Triều Tuần.
"Cậu... Các cậu..."
"Đúng rồi..." Giang Tịch Trì dừng bước chân một chút, quay đầu lại nhìn Trần Ninh Lâm. "Tôi vẫn còn giữ tờ giấy mà cậu đã lén lút truyền cho tôi lúc thi. Đợi đến ngày nào đó... Tôi tin rằng Trịnh Tự Thịnh sẽ rất muốn xem nó a."
Phía sau vang lên một tiếng tức giận chửi rủa, Giang Tịch Trì nhấc chân, kéo cửa lôi Triều Tuần đi ra bên ngoài.
Hách Hưng Thần nói không sai.
Mùa đông đã thực sự đến, ngay khi mặt trời vừa lặn, không khí liền trở nên lạnh hơn cùng với bầu trời xám xịt đầy màu khói. Gió bên ngoài thổi người đến tỉnh táo, Giang Tịch Trì luôn giữ im lặng lặng lẽ kéo Triều Tuần hướng về phía cổng trường, nhưng người phía sau hồi lâu cũng vẫn không có động tĩnh gì.
Giang Tịch Trì muộn màng xoay người, lại phát hiện Triều Tuần không biết đã khóc được bao lâu.
Cậu bước chân đi theo phía sau anh, câm lặng như khúc gỗ, và đôi mắt thì đỏ ửng hết cả lên.
Triều Tuần người này, rất khó để có thể khiến người cùng lứa với mình sản sinh ra cảm giác thương hại hay đồng cảm, bởi vì cậu thoạt nhìn không giống kẻ yếu đuối, hơn nữa cậu so ra con cao hơn rất nhiều người. Nếu như có đánh nhau, nếu như người bị bắt nạt có là cậu, hẳn là cũng sẽ không có ai cảm thấy được cậu là người bị hại.
"Cậu ấy còn không cao hơn cậu, sao có thể bắt nạt cậu cho được?"
"Cậu ấy bắt nạt cậu, sao cậu sẽ không bắt nạt lại đi?"
Rất nhiều người đều nói như vậy.
Giang Tịch Trì dừng một chút, nghiêng đầu qua chỗ khác, cau mày, đến gần cúi người đưa tay ôm lấy mặt cậu, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt rồi còn hỏi.
"Sao lại khóc?"
Khuôn mặt của Giang Tịch Trì gần đến nỗi Triều Tuần chỉ có thể nhìn mỗi anh, cậu cố gắng mỉm cười một cái, nhưng rất tiếc là cậu khó có thể kiểm soát được đường cong đi xuống trên khuôn miệng của chính mình.
Triều Tuần trông rất buồn bã, cậu khịt khịt mũi và nói.
"Cậu ta... Cậu ta nói cậu là gay."
Giang Tịch Trì dừng lại một chút.
"Đây chính là nguyên nhân khiến cậu khóc sao?"
Triều Tuần lau nước mắt một cái, cúi đầu, xách cặp xách của mình ngồi xuống chiếc ghế trước cổng trường.
"Cậu ta nói nhảm, sao có thể nói như vậy với cậu..."
Giang Tịch Trì nhìn lên bầu trời, hít một hơi.
Khí trắng trông đặc biệt dễ thấy dưới ánh đèn đường tình cờ được bật lên đúng lúc. Mùi vị của đầu đông đã cực kỳ rõ ràng.
Trong ánh sáng của hoàng hôn đang sắp tắt, Giang Tịch Trì nói.
"Cậu ta không nói bậy. Tôi đúng là gay."
Đầu óc Triều Tuần bối rối mất mấy giây, cậu ngẩng đầu liếc nhìn Giang Tịch Trì một chút, trên mặt đầy những vẻ khó tin.
Giang Tịch từ trong túi quần lấy tay ra, lại nhét vào trong túi áo khoác, nhìn trái nhìn phải, ho khan một tiếng, nói.
"Muốn ăn Oden không?"
-
Hàng Oden đang bốc khói, cá viên nhỏ ở trong tay Triều Tuần được ghim ra từ chiếc cốc giấy nhỏ, rồi nhanh chóng nguội dần đi trong nhiệt độ lạnh giá của không khí.
Cậu chưa đưa nó vào trong miệng, nhìn khuôn mặt cùng đôi gò má của Giang Tịch Trì, nhịp tim của cậu lại bắt đầu nhảy rất nhanh.
Giang Tịch Trì liếc cậu một cái.
"Không thích?"
Triều Tuần sửng sốt.
"Không có."
Bỏ cá viên vào trong miệng, Giang Tịch Trì đi ở phía trước, Triều Tuần lũi thủi cất bước đi theo phía sau.
Giang Tịch Trì dừng lại bước chân mình một chút, ăn xong miếng cá viên cuối cùng, đem ném cốc giấy vào thùng rác gần đó, hỏi.
"Muốn theo tôi về nhà không?"
Lúc này Triều Tuần mới phát hiện, cậu và Giang Tịch Trì đã đi theo phương hướng ngược lại từ rất lâu rồi.
Giang Tịch Trì không quay đầu lại, hai tay đút trong túi quần, trên vai đeo theo chiếc cặp sách rất lớn, giống như một chiếc ba lô của trẻ con, tiếng động cơ xe trên đường cao tốc vang ầm ầm, thế nhưng âm thanh của Giang Tịch Trì vậy mà vẫn có thể nghe thấy đến rõ ràng.
Triều Tuần nghe được anh hỏi.
"Triều Tuần, cậu thích tôi?"
Hoàn chương 17
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro