Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Bế công chúa

Editor: Tuệ Nghi

-

Đúng vậy, Triều Tuần quả thực là một nhóc nhát gan.

Nhiều khi, cậu chỉ thiếu một chút can đảm mà thôi.

Khí trời càng lúc càng lạnh, Triều Tuần mặc bên trong một chiếc áo len có mũ trùm đầu, nó khiến cậu trông có vẻ hơi béo, như thể đã tăng hơn mười cân. Do đó, cậu lại cởi nó ra, mặc vào một chiếc áo lót màu hồng nhạt, sau đó thì chồng thêm đồng phục học sinh bên ngoài.

Bây giờ Triều Tuần đã gầy hơn một chút. 

Từ lúc cậu bắt đầu dùng Bách Thích Khả, tác dụng phụ của nó quá mạnh, bao gồm cảm giác buồn nôn, chóng mặt và nôn mửa. Trong đoạn thời gian đó, cậu ở nhà, khóc suốt cả ngày và người bị sưng tấy rất nhiều chỗ.

Uống thuốc quả thực khiến tâm trạng của cậu tốt hơn rất nhiều, đồng thời đưa cậu thoát khỏi bờ vực của cái chết, nhưng nhìn bản thân sưng phù của mình trong gương, cậu không khỏi cảm thấy vô cùng tự ti và bất lực.

Vị bác sĩ tâm lý ôn hòa và hiền lành cho biết, nhiều người không đủ can đảm đến gặp bác sĩ. Ông nói rằng Triều Tuần rất dũng cảm và Triều Tuần sẽ có một cuộc sống tươi đẹp hơn ở phía trước.

Sau khi Triều Tuần thay quần áo, cậu lần thứ hai đứng nhìn mình trước gương. Làn da màu lúa mạch của của không trắng như Giang Tịch Trì, bộ râu mép cạo trọc của cậu đã mọc trở lại, nhưng cái loại hình này xuất hiện ở rất nhiều người trong lớp cấp ba của cậu, vậy nên trong lòng cậu thoáng cảm thấy cân đối hơn một chút. 

Chỉ là, Giang Tịch Trì có lẽ sẽ không thích con người trong quá khứ của cậu, mỗi lần nghĩ đến điều này, cậu đều sẽ đem bộ râu của mình quản lí đến là sạch sẽ.

Mới toanh, giống như được tái sinh.

Cậu muốn có một cuộc sống cấp ba như thế này.

Mặc dù không quá như mong đợi.

Triều Tuần chạy vào lớp khi chuông reo lên. 

Bên ngoài gió thổi rất mạnh, Triều Tuần ngồi vào chỗ, lấy sách ra chuẩn bị học. Hôm nay cậu dường như mặc hơi ít quần áo, sau khi hơi nóng trên cơ thể tan đi, cậu bắt đầu có triệu chứng muốn hắt hơi.

Giang Tịch Trì vẫn là đến rất sớm, nghĩ đến lời tối qua Giang Tịch Trì đã nói, Triều Tuần không khỏi suy nghĩ tứ lung tung.

Rõ ràng là chơi bóng rổ rất giỏi, nhưng tại sao chỉ bởi vì cậu không đến hoặc là về sớm, liền nghĩ rằng mình chơi không tốt?

Cậu lén nhìn Giang Tịch Trì, muốn bắt chuyện với anh, nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào.

Thẳng đến khi Hách Hưng Thần bên cạnh lười biếng nói một câu.

"Đừng nhìn nữa, tan học rồi nói." Triều Tuần đột nhiên quay đầu lại, nhìn Hách Hưng Thần đang vừa ngáp vừa liếc nhìn mình, nhướng mi. "Cậu cũng... Kiềm chế chút đi."

Nhận ra Hách Hưng Thần là đang ám chỉ điều gì, Triều Tuần bỗng nhiên cúi thụp đầu.

Cậu khó khăn kiềm chế bản thân, cả buổi sáng đều không nhìn qua phía Giang Tịch Trì nữa, sau đó cậu chợt ý thức được việc quan sát Giang Tịch Trì từ lâu đã sớm trở thành thói quen của mình, thật sự rất khó bỏ.

Buổi trưa, Giang Tịch Trì lại đi chơi bóng rổ, Triều Tuần do dự trong phút chốc, cuối cùng cũng đi theo.

Sân bóng rổ ở ngoài trời, thời tiết không tốt lắm, gió hơi mạnh, trời nhiều mây, Giang Tịch Trì hình như đã hẹn chơi một trận với mấy nam sinh lớp bên cạnh, vậy nên ngày hôm nay đặc biệt có rất nhiều người tới hóng hớt.

Sau khi Triều Tuần đi tới nơi, cậu mới phát hiện hôm nay là một cuộc thi đấu nhỏ.

Mọi người tụ tập xung quanh Giang Tịch Trì hết lớp này đến lớp khác. May mắn thay, cậu cao, dẫu có đứng ở phía sau thì vẫn có thể nhìn thấy.

"Không phải anh chàng lớp bốn đó rất đẹp trai sao?"

"Ừ, ừ, đúng rồi đúng rồi, nhưng cậu ấy lạnh lùng lắm cậu biết không? Viên Tiểu Phỉ của lớp chúng ta đã viết thư tình cho cậu ấy, nhưng dường như là bị cậu ta nói cho khóc luôn đó."

"A... Tiểu Phỉ khóc á, có thật không?"

"Thật! Tớ nói dối cậu làm chi?"

"Haiz... Xem ra đẹp trai cũng chẳng ích gì, con người cũng không tốt đến thế."

Đôi mắt Triều Tuần dõi theo bóng người đang chạy trên sân đấu, nghe bọn họ nói về Giang Tịch Trì, cậu nhịn không được muốn phản bác.

"Không, cậu ấy rất tốt."

Hai nữ sinh phía trước quay đầu lại liếc nhìn Triều Tuần đứng phía sau.

"Cậu là ai? Tại sao lại nghe lén chúng tôi nói chuyện chứ?"

Triều Tuần lắp bắp.

"Tôi không phải... Cố ý nghe lén. Ai... Ai bảo các cậu nói xấu sau lưng người khác?"

Hai nữ sinh không vui, khí thế hùng hổ tức giận quát.

"Ai nói xấu người khác?"

Triều Tuần lùi lại hai bước.

"Nếu không quen biết cậu ấy thì đừng nói bậy. Giang... Giang Tịch Trì là một người rất tốt."

Hai nữ sinh nọ nhìn thấy cậu như vậy, càng tức giận nhiều hơn.

"Tôi nói rồi, chuyện chúng tôi đang nói không liên quan đến cậu, cậu là ai?"

Triều Tuần sửng sốt một chút, do dự.

"Tôi... Tôi là cậu ấy..."

Đột nhiên, một trận huyên náo vang lên, cắt ngang lời Triều Tuần đang nói. Hai nữ sinh nghe tiếng cũng nhịn không được quay đầu lại.

"Ơ, ai ngã vậy?"

Triều Tuần cũng tiện đà nhìn sang, đôi mắt mở to thêm một chút.

Vị trí đứng nhất ở nội dung chạy một ngàn mét ở trường cấp ba không phải là nói chơi. Triều Tuần lập tức chạy nước rút, còn chưa đợi người trên sân kịp phản ứng, cậu đã rất gọn gàng bế lấy Giang Tịch Trì, nhấc chân liền chạy đến hướng có phòng y tế.

"Này... Cậu là ai? Cậu..."

"Đó là ai a?"

"Má ơi, cậu ta đang bế bỗng cả Giang Tịch Trì á?"

"Ui trời ơi, ôm công chúa... Nhanh, nhanh, chụp ảnh đi!"

Triều Tuần chưa bao giờ nghĩ rằng cái ôm của mình có thể trở thành khoảnh khắc nhục nhã nhất trong quãng đời cấp ba của Giang Tịch Trì.

Mới vừa ra khỏi sân vận động mấy bước, Triều Tuần đã nghe thấy Giang Tịch Trì trong tay mình động đậy hai lần, sau đó là một tràn dài nghiến răng nghiến lợi.

"Thả tôi xuống."

Triều Tuần ngẩn người một chút, sau đó cúi đầu nhìn anh, vẻ mặt vẫn có chút lo lắng.

"Cậu sao rồi, còn có thể chịu đựng được không?"

Sắc mặt Giang Tịch Trì cứng đờ.

"Thả tôi xuống, tôi chịu được." 

"Nhưng..."

Giang Tịch Trì trừng mắt nhìn cậu một cái.

Triều Tuần do do dự dự mới đặt người xuống, thấy Giang Tịch Trì khập khà khập khiễng đi về phía phòng y tế, Triều Tuần cũng bưng vẻ mặt lo lắng nối đuôi đi theo sau.

Dọc đường đi, Giang Tịch Trì cũng không thèm nói chuyện với cậu, các tuyển thủ bóng rổ trong lớp đuổi theo, nhìn Giang Tịch Trì, hỏi anh thấy thế nào.

Giang Tịch Trì vung vung tay, còn chỉ chỉ Triều Tuần.

"Các cậu về lớp, để cậu ấy đi cùng tôi đến phòng y tế là được rồi."

Giọng điệu có chút tức giận.

Triều Tuần không biết vì sao Giang Tịch Trì lại đột nhiên tức giận.

Cậu ngậm ngùi đi theo cục tức giận của anh, nhìn đầu gối đang chảy máu của anh, và cảm thấy máu đó giống như cũng đang chảy ra từ đầu gối của chính mình.

Hoàn chương 12

Editor: công quân bị bế công chúa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro