Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

1.

Yoshida Ayumi đột nhiên thấy chán màu hồng sau khi thổi tắt nến trên chiếc bánh mừng sinh nhật thứ 13 của mình. Bánh đắt tiền, vẻ ngoài tự nhiên tinh xảo, tầng kem màu hồng trang trí hết lớp này đến lớp khác, phôi bánh ẩn bên trong ngột ngạt. Chính giữa là cả một quả dâu tây to đùng, bên dưới vẫn viết dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Ayumi" bằng màu hồng tươi, một phông chữ vụng về sẽ bị giáo viên phê bình nặng nề, nét nào cũng cong như hoa kem.

        
"Cậu ước gì vậy?" Genta hưng phấn hỏi. Mitsuhiko đã cố gắng ngăn cản, nhưng ngay khi câu "Này Genta" chỉ mới thốt ra được một nửa, ánh mắt của Genta đã dịch chuyển từ mặt Ayumi sang mặt chiếc bánh một cách thiếu kiên nhẫn. Chiếc bánh nhìn lại với vẻ hấp dẫn như xuân thì. Cậu choai choai vạm vỡ không kịp chờ đợi cao giọng hỏi: "Chia bánh kem đi! Tớ muốn quả dâu to nhất!"

Mitsuhiko lộ vẻ mặt bối rối. Cậu nhìn Ayumi ra chiều xin lỗi, cố gắng dùng ánh mắt truyền đạt biểu cảm phức tạp "Mình xin lỗi, đáng ra mình phải giữ cậu ấy lại".

Quả dâu to nhất đương nhiên phải dành cho ngôi sao của sinh nhật. Đây là loại trái cây yêu thích của cô ấy, được trưng bày đẹp mắt trong hộp đóng gói màu đỏ và túi tiền của cô quá eo hẹp để có thể mua được. Cô thường chờ đến ngày được cùng mẹ đi siêu thị.

Yoshida Ayumi hướng về phía cậu chàng kia lúc lắc đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Được, quả lớn nhất nhất định sẽ dành cho Genta."

Cô gái đội vương miện sinh nhật, váy xòe bồng bềnh, không đánh phấn nền mà kẻ mắt và chuốt mascara, son dưỡng môi bóng bóng phản chiếu một màu hồng ngọt ngào. Mitsuhiko ngây người nhìn, không để ý rằng mình đang đỏ mặt.

Quả dâu to nhất đương nhiên không phải dành cho Genta.

"Chúc mừng sinh nhật", Haibara nói. Bối cảnh giống như một gian phòng khách sạn, chăn mền trên giường chất đống lộn xộn, bên cạnh có một cửa sổ lớn kiểu Pháp, những đốm nắng giữa trưa tràn đầy sinh động. Cô gái tóc nâu điều chỉnh góc máy, hiện ra góc nhỏ của chiếc bánh mousse trước mặt, tay chống cằm, chậm rãi nói rằng cô ấy chưa thể quay lại được, vì vậy hãy coi như đây là phương thức chia sẻ bánh của họ.

Yoshida Ayumi đưa ra miếng bánh cuối cùng, với một quả dâu tây khổng lồ bên trên lớp kem đặc. Cô nhấn mạnh rằng nó được nẫng từ tay của Genta như thể kể công.

"Quả dâu này lớn nhất, mình muốn giữ nó cho Ai-chan. Mình đã nói dối cậu ấy rằng quả kia lớn hơn." Cô gái cười khúc khích một cách quyến rũ ở đầu bên kia của video, "Nhưng cậu thực sự đã bỏ rơi tụi này ở đây để đi du lịch một mình, cậu quên luôn sinh nhật của mình rồi à? Cậu thậm chí còn không tặng cho mình một món quà sinh nhật."

"Vậy thì chúng ta cùng nhau ăn đi, coi như cậu đã chia bánh cho mình rồi, được không?" Haibara không nhịn được cười, nhẹ giọng dỗ dành cô: Vé máy bay ngày hôm qua là do thời tiết nên bị hoãn, quà đã chuẩn bị từ rất lâu trước đây, hai ngày nữa trở về sẽ đưa cho cô ấy ngay lập tức, "năm nay mình sẽ không rời Nhật Bản, và sẽ cùng bác tiến sĩ đưa mọi người đi biển chơi trong những ngày nghỉ."

"Chúng ta đã hứa rồi đấy nhé." Yoshida Ayumi tỏ vẻ nghiêm túc. Cô lại bĩu môi và phàn nàn rằng Edogawa Conan chỉ gửi một tin nhắn: "Quà đều là do bác tiến sĩ thay mặt cậu ấy tặng. Chắc cậu ấy quên mất chúng ta rồi."

Haibara Ai đưa một thìa bánh vào miệng, mặt không chút thay đổi, cẩn thận nuốt xuống mới trả lời: "Sao vậy được, cậu ấy không bao giờ quên hàng năm từ Hoa Kỳ gửi món quà qua tiến sĩ. Chuyển phát nhanh quốc tế không chắc chắn về ngày tháng. Cậu ấy sợ nếu gửi trực tiếp cho cậu, cậu sẽ không nhận được quà vào đúng ngày sinh nhật."

Có một cái nhìn hoài nghi trên khuôn mặt của Ayumi. Haibara trêu chọc rằng cô đã trang điểm, đôi mắt của cô lang thang giữa đường kẻ mắt run rẩy cùng chân mày quá đậm, và nhớ lại cảnh tượng bi thảm khi cô trang điểm lần đầu tiên vào 6 năm trước, nói với giọng bông đùa rằng thật đáng tiếc vì lần đó không có tấm ảnh nào được chụp lại. Dần dà, cô ấy đã biến những nghi ngờ của Ayumi chuyển thành sự xấu hổ, và cô bé đã hét lên một tràng dài rằng Ai-chan đang bắt nạt người khác!

Lúc này, cô mơ hồ nghe thấy một giọng nói khác nói tiếng Nhật, giọng trầm khàn của một nam giới trưởng thành, dường như đang nói "Đến giờ ăn rồi", và gọi một cái tên không xác định khác. Đó là một giọng nói hoàn toàn xa lạ, nhưng giọng điệu lại có chút quen thuộc. Yoshida Ayumi không thể biết nó phát ra từ bên ngoài cửa sổ, từ phía bên kia của bức tường có khả năng cách âm kém hơn, hay từ đầu phát video. Bạn của Ai-chan? cô ấy hỏi. Haibara Ai trả lời không với vẻ mặt bình tĩnh.

"Có lẽ là nhân viên khách sạn." Cô lại bắt đầu nhai bánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro