4
Editor: Cam mười tú.
Beta: Cú.
Năm nay có rất nhiều tân binh là Beta, những Beta này về thể chất không thua kém gì Alpha, tất cả đều tốt nghiệp từ trường quân đội của thủ đô. Hằng năm, sinh viên tốt nghiệp từ trường quân đội đều bị điều đến đây để trải qua một năm huấn luyện bắt buộc. Sau khi hoàn thành, họ có thể chọn ở lại hoặc trở về. Những người ở lại sẽ được hưởng đãi ngộ rất tốt, trong khi những người quay về có thể tận hưởng điều kiện sống ưu việt của quân đội thủ đô.
Rất nhiều tân binh từ gia đình bình thường sẽ chọn ở lại, bởi nếu có cơ hội lập công trong nhiệm vụ họ có thể giảm bớt nhiều năm phấn đấu.
Nhưng cuộc sống quân đội vô cùng nhàm chán, ngoài huấn luyện ra thì cũng chỉ là huấn luyện. Ăn uống, sinh hoạt đều phải chung đụng với một đám đàn ông tràn ngập pheromone. Các bác sĩ và y tá đến đây phần lớn là Beta có ngoại hình bình thường, rất hiếm gặp một Beta xinh xắn nước da trắng trẻo như Hạ Thần.
Lục Hành Thư thích chú ý nhiều đến khu huấn luyện của tân binh, nên Hạ Thần cũng "đóng đô" ở đó.
Hôm nay, Lục Hành Thư rời đi một lúc có việc, Hạ Thần ngồi lặng lẽ ở góc, ăn miếng chanh sấy khô mà Lý Bắc Bắc đưa cho. Một tân binh đến bắt chuyện, Hạ Thần liền lấy một miếng từ hũ ra đưa. Dù người khác có nói gì, y cũng chỉ đáp vài từ ngắn gọn hoặc im lặng.
Cậu Beta nhỏ này tính cách khá lạnh lùng, không dễ gần.
Nhưng vì ngoại hình thanh tú cho nên y rất thu hút trong môi trường đầy cát bụi này. Hôm nay nhiều người nôn nóng muốn làm quen, nhưng lại không biết cách bắt chuyện vì ngại tính cách của y.
Khi mọi người còn do dự, một Beta tiến đến. Tân binh Beta này tên Từ San Thuận, xuất thân trong gia đình làm chính trị. Cha hắn là một sĩ quan Alpha, mẹ là một ngôi sao Beta.
Từ San Thuận đã để ý đến Hạ Thần từ lâu, nhưng không có cơ hội nói chuyện. Ở nơi khó khăn như quân đội, ngay cả yêu đương cũng không dễ, phải đợi một năm mới được về. Từ San Thuận quan sát thấy Hạ Thần thích đồ ngọt, nên hắn luôn giấu một túi kẹo dâu trong túi.
Hôm nay hắn mới có cơ hội. Hăm hở tiến tới bất ngờ rút miếng chanh sấy Hạ Thần đang ăn dở và cho vào miệng mình. Đối với một Omega đây là hành vi cực kỳ xúc phạm. Nhưng Hạ Thần hiện tại là Beta, không thể để lộ tức giận. Y không nói gì, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lấy thêm một miếng chanh khác để ăn.
Từ San Thuận bị phớt lờ, cảm thấy bực bội.
"Chanh có gì ngon? Ăn cái này đi." Từ San Thuận giật lấy miếng chanh, ném xuống đất, rồi đưa túi kẹo dâu ra trước mặt Hạ Thần, cố gắng làm ra dáng vẻ đẹp trai nhất chờ y nói lời cảm ơn.
Nhìn miếng chanh lăn lóc bẩn thỉu dưới mặt đất, Hạ Thần không vui nói: "Tôi không cần."
"Tại sao? Cái này ăn ngon hơn nhiều!"
"Lấy ra."
Từ San Thuận dù là Beta, nhưng trông cúng không tệ lắm, thường khá suôn sẻ khi theo đuổi ai đó. Không ngờ Hạ Thần lại không nể mặt trước mặt nhiều người làm mất mặt hắn. Từ San Thuận bực mình kéo tay Hạ Thần rồi nhét túi kẹo dâu vào, thậm chí còn bóp tay y vì thấy mềm mại. "Tôi bảo cầm là phải cầm..."
Chưa nói hết câu, Hạ Thần đã vặn tay hắn rồi ném qua vai khiến hắn choáng váng.
Gương mặt luôn không biểu cảm của Hạ Thần lúc này cau lại, như vừa bị thứ gì đó bẩn chạm vào, y ra sức lau tay lên áo. Những tân binh xung quanh đều ồ lên kinh ngạc, kể cả Tiêu Minh ở xa. Lục Hành Thư nhìn Tiêu Minh, khiến anh ta nhanh chóng khép miệng lại, nhưng vẫn phải thốt lên: "Bác sĩ Hạ đúng là giấu tài."
Hạ Thần vẫn tiếp tục lau tay, cảm giác này khiến y rất khó chịu. Lau đến mức mắt y đỏ lên. Y nhìn chằm chằm Từ San Thuận đầy giận dữ. Nhưng trong mắt Từ San Thuận biểu cảm này của Hạ Thần lại rất đáng yêu, khiến hắn chẳng thể tức nổi chỉ nằm ngơ ngác tại chỗ.
Nhưng Hạ Thần vẫn chưa nguôi giận, định đá thêm cho hắn một cái.
Từ San Thuận thường thân với một tân binh Alpha gầy gò. Người này thấy vậy liền đến giữ vai Hạ Thần định can ngăn. Dù sao không thích kẹo dâu cũng không đáng đánh người, phản ứng của vị bác sĩ Beta này có hơi quá.
Kết quả Alpha mới đến cũng bị Hạ Thần ném xuống đất. Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc.
"Wow." Tiêu Minh cảm thán. Lục Hành Thư muốn nhắc Tiêu Minh gương mặt nghiêm nghị của anh ta không hợp với biểu cảm ngạc nhiên. Vì vậy Tiêu Minh chỉ vội ngậm miệng.
"Bảo tân binh kia sau khi huấn luyện xong chạy 100 vòng, không được làm phiền bác sĩ Hạ nữa." Lục Hành Thư cau mày, hai tay ra sau lưng: "Gọi bác sĩ Hạ đến văn phòng tôi."
Khi Hạ Thần đến, Lục Hành Thư đã pha sẵn trà Long Tỉnh. Anh đặt tách trà lên bàn mời Hạ Thần ngồi xuống, rồi từ tốn nói: "Bác sĩ Hạ thích vẽ tranh, hay là chuyển qua khu huấn luyện của các quân nhân chính thức đi? Ở đó kỷ luật nghiêm hơn, họ cũng có tố chất tốt hơn tân binh."
Hôm nay, Hạ Thần biết mình đã gây rắc rối khi quật ngã hai binh lính, cứ tưởng sẽ bị mắng. Không ngờ Lục Hành Thư vẫn nói chuyện với y đầy khách khí. Hạ Thần rũ mắt chủ động nhận lỗi: "Chuyện hôm nay là tôi đã hành động bốc đồng. Xin lỗi."
"Đó là lỗi của tôi, tôi không quản lý tốt binh lính dưới quyền, để họ không tôn trọng cậu. Tôi phạt họ vẫn còn nhẹ." Lục Hành Thư nhận lỗi về mình, hy vọng Hạ Thần đừng để bụng.
"Tôn trọng?" Hạ Thần không hiểu tại sao mình lại cần được binh lính tôn trọng, y chỉ là một bác sĩ nhỏ bé.
"Ừ, bác sĩ là một nghề nghiệp đáng được tôn trọng." Lục Hành Thư trả lời rất nhanh. "Hơn nữa, những bác sĩ sẵn sàng làm việc ở nơi này càng đáng tôn trọng hơn. Mặc dù vài năm nay không có chiến sự, nơi đây vẫn nguy hiểm hơn thủ đô hàng chục lần. Đôi khi chúng tôi còn cần nhân viên y tế đi theo thực hiện nhiệm vụ. Bác sĩ không phải quân nhân, không có nghĩa vụ phải ở đây nhưng các cậu vẫn đến. Tôi rất cảm kích."
Vì vậy chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, Lục Hành Thư luôn cố gắng đáp ứng các bác sĩ và y tá. Ví dụ, sắp xếp chỗ ở thoải mái nhất trong điều kiện cho phép, dặn nhà bếp lập một quầy ăn riêng cho nhân viên y tế, cung cấp đầy đủ tài nguyên sinh hoạt, cấm binh lính lại gần tòa nhà y tế nếu không cần thiết để tránh gây phiền phức.
Hạ Thần ngây người, hai tay đan chặt vào nhau, siết chặt. Y biết mình không cao cả như lời Lục Hành Thư nói. Y đến đây vì mục đích riêng.
"Từ giờ tôi sẽ không đến sân huấn luyện nữa. Thật ra tôi không thích vẽ tranh tả thực đâu. Chỉ là... thấy mọi người huấn luyện thú vị, nên muốn xem thôi." Lúc này, y mới nhận ra hành vi của mình đã gây phiền toái cho Lục Hành Thư, nhưng vì nghề nghiệp của mình, Lục Hành Thư đã bao dung những hành động nhỏ của y. Hạ Thần viện một cái cớ cảm thấy tâm trạng mình xuống thấp. Hai tay y nắm lấy vạt áo mình, giống như một học sinh tiểu học vừa bị mắng.
Lục Hành Thư không ngờ vị bác sĩ nhỏ lại buồn bã như vậy, liền đổi chủ đề:
"Động tác quật ngã của cậu rất chuyên nghiệp."
"Nhà tôi có người từng là quân nhân xuất ngũ. Khi nhỏ, tôi từng bị bắt cóc, nên họ dạy tôi một số kỹ năng đơn giản." Khi nhắc đến chuyện bắt cóc, Hạ Thần nhìn Lục Hành Thư với vẻ mong đợi.
Nhưng Lục Hành Thư chỉ hơi ngạc nhiên, không hỏi thêm: "Cậu học rất tốt, giỏi hơn cả hai lính mới của tôi."
"Đó là vì bọn họ toàn lười biếng." Hạ Thần tiện thể mách một chút.
Vị bác sĩ nhỏ này thật nghiêm túc. Đây là lần đầu Lục Hành Thư gặp một bác sĩ trẻ như vậy, muốn hỏi y bao nhiêu tuổi. Nhưng chưa kịp hỏi, Hạ Thần đã nắm lấy tay anh, nhìn chằm chằm vào vết thương trên lòng bàn tay: "Sao anh bị thương thế này?"
Thực ra cũng chẳng phải gì to tát. Lúc pha trà, Lục Hành Thư không cẩn thận làm vỡ một chiếc cốc thủy tinh, khi dọn dẹp vô ý bị cắt trúng tay. Vết thương không sâu, chỉ xước da chảy chút máu, lau qua là hết. Từ sau khi tốt nghiệp trường quân sự, anh đã trải qua nhiều nhiệm vụ, bị thương không ít lần, có vết thương suýt nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy, với anh vết thương nhỏ này không đáng kể.
Hạ Thần hỏi: "Anh có băng cá nhân không?"
"Có."
"Thế sao không dán?" Giọng điệu của Hạ Thần hơi gay gắt, một lát sau, tự thấy mình nói không hay liền dịu lại: "Phải dán vào."
Lục Hành Thư lại cảm thấy cậu bác sĩ nhỏ này thật nghiêm túc. Có lẽ bác sĩ nào cũng để ý chuyện này? Anh nhớ đến lần trước bị thương ở chân, Dương Thư cũng cau có mãi, chỉ cảm thấy hơi nhức đầu. Không thể cãi lại Hạ Thần, anh đứng dậy lấy băng cá nhân từ ngăn kéo, nghiêm túc dán vào dưới sự giám sát của y.
Tuy nhiên, Lục Hành Thư vẫn tiếp tục hỏi tuổi của Hạ Thần. Nhìn vẻ ngoài trẻ trung của y, không ai nghĩ y đã 27 tuổi.
Khi Hạ Thần quay lại ký túc xá, Lý Bắc Bắc gần như phát điên. Tin tức về Hạ Thần hạ gục hai tân binh đã lan khắp tòa nhà y tế. Các bác sĩ và y tá Beta đều nhìn y với ánh mắt ngưỡng mộ: diện mạo thanh tú như vậy, không ngờ lại mạnh mẽ hơn cả Alpha. Lý Bắc Bắc thậm chí còn bắt chước động tác quăng qua vai của Hạ Thần trong ký túc xá, dù cậu chưa tận mắt chứng kiến mà chỉ tưởng tượng.
Hạ Thần chỉ biết co giật khóe miệng, y không phải kiểu người mạnh mẽ thô bạo như cách Lý Bắc Bắc bắt chước đâu.┗|`O′|┛
Thực ra, sức lực của Hạ Thần rất yếu, y chỉ biết cách dùng những kỹ thuật thông minh mà thôi.
Omega là nhóm yếu nhất về thể lực và sức khỏe. Nếu phải đối mặt trực tiếp với Alpha hoặc Beta khỏe mạnh, Omega chắc chắn sẽ thua thiệt, nhiều Omega không muốn học võ vì chênh lệch thể lực quá lớn, học cũng chẳng để làm gì. Ban đầu, Hạ Thần cũng không muốn học, nhưng không còn cách nào khác nguyên soái Phó Nghị ép buộc y học. Ông thậm chí còn cử học trò quân nhân xuất sắc nhất của mình đến hướng dẫn y những kỹ thuật tự vệ đặc biệt.
Kỹ thuật thông minh chính là chìa khóa.
Hôm đó, hai tân binh mà Hạ Thần hạ gục gồm một Beta lười biếng cà lơ phất phơ và một Alpha nhẹ cân, cả hai đều thiếu kinh nghiệm thực chiến. Vì thế Hạ Thần mới có thể dễ dàng đánh bại họ. Nếu không một Omega như y chỉ có thể hạ gục những Beta yếu đuối như Dương Vũ.
Lý Bắc Bắc rất tò mò về trường mà Hạ Thần tốt nghiệp, liệu có phải là bệnh viện quân y danh tiếng không. Không hỏi thì thôi, hỏi ra càng thêm ngưỡng mộ: đó là Đại học Y khoa Thủ đô khó thi đậu hơn cả bệnh viện quân y. Chẳng trách còn trẻ mà đã làm bác sĩ tại phân khu một.
Thông thường để bảo vệ Omega chưa thành niên, quốc gia sẽ thành lập Học viện Omega, từ mầm non đến đại học. Mọi Omega đều phải theo học tại đây để được bảo vệ. Một số Omega có hoài bão lớn sẽ thi vào các trường đại học có khoa Omega khi đến tuổi thi tuyển.
Hạ Thần lại khác biệt. Từ mầm non đến trung học, y học tại nhà với gia sư riêng nhờ gia đình có tiền.
Trong kỳ thi đại học, y xuất sắc thi đậu Đại học Y khoa. Trường này có khoa Omega nhưng vì chưa từng có Omega nào đỗ vào, nên khoa này gần như chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Nguyên soái Phó Nghị không thể để cháu trai mình không có chỗ học, ông đã chi một khoản lớn để mời giảng viên đến dạy tại nhà, thậm chí xây riêng một phòng nghiên cứu y học cho Hạ Thần.
Thật ra, đây chỉ là sở thích cá nhân, vì không bệnh viện nào sẵn lòng tuyển Omega làm bác sĩ.
Hạ Thần cảm thấy điều này rất bất công, thậm chí có thời gian y ghét việc mình là một Omega. Thân phận này khiến y mất đi nhiều cơ hội. Nhưng đến khi gặp lại Lục Hành Thư, ngay khoảnh khắc ấy Hạ Thần cảm thấy mình là một Omega thật tuyệt vời.
Chiêu quăng qua vai của Hạ Thần khiến y nổi tiếng chỉ sau một đêm trong quân đội.
Nhiều binh sĩ giả vờ bị đau ốm chỉ để được gặp vị bác sĩ Beta tài năng. Điều này khiến thời gian làm việc của Hạ Thần kéo dài hơn, còn thời gian tìm cớ gặp Lục Hành Thư ngày càng ít đi. Điều này làm Hạ Thần cực kỳ khó chịu, mỗi khi tiêm lại dùng sức ấn mạnh.
Trưa hôm đó sau khi bận rộn xong, Hạ Thần và Lý Bắc Bắc đến nhà ăn. Đi được vài bước, họ bị một nhóm binh lính chặn lại.
Nhóm binh lính không có ác ý, chỉ tò mò hỏi: "Bác sĩ Hạ, nghe nói cậu lợi hại lắm? Có thể đấu thử với chúng tôi được không?"
Lý Bắc Bắc núp sau lưng Hạ Thần, kéo áo nhẹ góc áo y có chút sợ hãi. Dù nhóm binh lính này không gây sự, nhưng với vóc dáng cao lớn, lại toàn là Alpha, đến tìm một bác sĩ Beta để thách đấu, ai mà không sợ chứ? Lý Bắc Bắc thấy Hạ Thần không trả lời, liền dè dặt bước lên trước, cố gắng giảm bớt căng thẳng: "Các anh, bác sĩ Hạ của chúng tôi gần đây bị cảm, sức khỏe không tốt lắm."
Một binh sĩ tiếc nuối: "Vậy à? Thế để khi cậu khỏe lại..."
"Tôi không bị cảm." Hạ Thần đáp.
Lý Bắc Bắc: "..."
Hạ Thần ngẩng lên nhìn nhóm binh lính lực lưỡng, cân nhắc một chút trong đầu, chắc chắn mình không đánh lại liền lý trí mà từ chối: "Tôi là bác sĩ, phải tuân thủ hành vi văn minh và lịch sự. Đây, hộp dưa muối này tặng các anh ăn."
Nhóm binh lính ngây người, không ngờ bị từ chối một cách thẳng thắn như vậy. Họ gãi đầu không biết nên nói gì cũng không thể ép buộc người ta thách đấu, đành cảm ơn rồi nhận lấy hộp dưa muối mà Hạ Thần đưa.
Lý Bắc Bắc tiếc rẻ: "Hộp dưa muối này mình mang cho cậu mà."
"Không phải cậu bảo tôi dùng đồ ăn để xây dựng mối quan hệ sao?" Thực ra Hạ Thần không muốn ăn.
"Nhưng cậu vừa làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng cậu định nhận lời thách đấu của họ cơ."
Hạ Thần thật thà đáp: "Tôi đánh không lại."
"Thế hôm đó cậu làm cách nào mà quật ngã được hai tân binh đó vậy, trong đó còn có một người là Alpha?"
"Chắc là do may mắn thôi..." Lúc đó cũng đang bực mình.
Lúc này, trong nhà ăn chỉ còn lại cơm nguội và thức ăn lạnh, người cũng đã rời đi gần hết, chỉ có hai người họ ngồi ăn trong sảnh lớn. Hạ Thần động đũa một chút, nhìn vào hộp cơm đầy thức ăn nguội lạnh mà chẳng buồn ăn. Lý Bắc Bắc gắp trứng chiên trong bát của mình sang cho y, nhưng vẫn không quên lải nhải: "Cậu đấy, người gì mà kén ăn như vậy, đến đây làm gì chứ? Cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, sớm muộn gì cũng đói đến mức chỉ còn da bọc xương thôi."
"Không ngon."
"Đừng phàn nàn nữa, tối nay về ký túc xá chúng ta nấu lẩu ăn!" Vừa nói xong, Lý Bắc Bắc đã thấy một binh lính từ xa đi tới. Cậu thở dài nghĩ bụng: Lại thêm một người nữa, còn để người ta ăn uống yên ổn không đây?ಠ_ಠ
Hóa ra người đó là Từ San Thuận bị phạt chạy 100 vòng hôm trước.
"Bác sĩ Hạ, tôi mượn thời gian của cậu một chút."
"Không." Hạ Thần từ chối thẳng thừng, giọng điệu đầy khó chịu.
Lý Bắc Bắc phản ứng lại, cho rằng Từ San Thuận đến để trả thù chuyện hôm trước, liền do dự không biết có nên gọi người hỗ trợ không.
"Bác sĩ Hạ, hôm đó là tôi đường đột, tôi hy vọng có thể nói riêng với cậu vài lời! Xin cậu đồng ý!" Từ San Thuận đứng nghiêm, chào một cách chỉnh tề. Có phải bước tiếp theo sẽ là bắt tay không đây? Từ San Thuận đã thay đổi thái độ ngổ ngáo thường ngày, tình huống này làm Lý Bắc Bắc không đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy không khí có chút "mùi" của chuyện thị phi.
Hạ Thần chẳng buồn quan tâm, tiếp tục ăn món trứng chiên mà Lý Bắc Bắc gắp cho. Từ San Thuận đành lớn tiếng lặp lại, nhưng Hạ Thần đứng dậy rồi bỏ đi. Miệng Lý Bắc Bắc vẫn đầy cơm, không còn cách nào khác đành phải chạy theo.
"Bác sĩ Hạ, tôi chỉ muốn nói một câu thôi!"
"Không muốn."
"Bác sĩ Hạ, chỉ một câu thôi!"
"Không muốn nghe."
"Bác sĩ Hạ, tôi thích cậu! Tôi muốn theo đuổi cậu nên mới nắm tay cậu ngày hôm đó, tôi không cố ý!" Từ San Thuận đỏ mặt tía tai.
Lý Bắc Bắc chỉ cảm thấy mình sắp bị nghẹn cơm trong miệng. Tình huống gì đây? Cậu không thể hiểu nổi. Chưa từng thấy ai bị đánh rồi lại thích người đánh mình như thế này, cậu nghi ngờ Từ San Thuận là kiểu người thích BDSM. Lại nhìn sang Hạ Thần, y đã dừng bước, sắc mặt không đổi giọng thản nhiên nói: "Anh vừa nói hai câu. Với lại tôi đã kết hôn."
Lý Bắc Bắc cuối cùng không chịu nổi nữa, phun luôn miếng cơm trong miệng ra ngoài.
:))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro