Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2/2

Tôi chứng kiến vụ phóng tên lửa cũng mấy lần rồi. Đứng ở vị trí nào trên đảo cũng dễ dàng nhìn thấy những quả tên lửa bay vụt lên, đẩy cột khói trắng lại phía sau. Nói mới nhớ, hình như mấy năm gần đây tôi không thấy có thêm đợt phóng tên lửa nào nữa. Toono mới đến hòn đảo này được năm năm, trong năm năm đó, đã lần nào cậu ấy trông thấy cảnh phóng tên lửa chưa? Tôi ước ao được một lần ngắm cùng cậu ấy. Nếu là lần đầu tiên, hẳn cậu ấy xúc động lắm đây. Hơn nữa chỉ có hai người, chẳng phải là khoảng cách giữa chúng tôi sẽ xích lại gần nhau sao! Nhưng nghĩ mà xem, cuộc đời học sinh của chúng tôi chỉ còn sáu tháng. Trong sáu tháng ngắn ngủi đó, liệu có đợt phóng tên lửa nào không? Phải rồi, liệu tôi có kịp cưỡi được những con sóng? Sẽ có một ngày tôi cho Toono thấy hình ảnh mình lướt ván cừ khôi đến thế nào. Chỉ còn sáu tháng để chứng tỏ mình trong mắt Toono, nhất định không được để cậu ấy nhìn thấy những lần mình thất bại thảm hại. Phải cho cậu ấy thấy những khoảnh khắc đẹp nhất của mình. Còn sáu tháng nữa thôi. Nhưng khoan, có khả năng cậu ấy vẫn ở lại đảo sau khi tốt nghiệp. Nếu thế, tôi vẫn còn vô khối cơ hội và coi như tương lai của tôi được định đoạt: tôi sẽ ở lại đảo xin việc. Nhưng tôi không hình dung nổi hình ảnh của Toono nếu ở lại đây. Cậu ấy có vẻ không hợp với hòn đảo này. Người như cậu ấy.... Ừ... m... Cứ mỗi lần nghĩ đến Toono, đầu óc tôi lại xoay như chong chóng, dù biết rằng không thể cứ mãi ưu phiền về cậu ấy như thế được. Chính vì vậy, tôi đi đến một quyết định quan trọng: khi nào cưỡi được sóng, tôi sẽ tỏ tình với Toono 7 giờ 10 phút tối. Không rõ tự lúc nào, tiếng ve gấu rền rĩ khắp nơi đã nhường chỗ cho tiếng kêu inh ỏi của ve sậy[3]. Và chỉ chốc lát nữa thôi, lũ dế sẽ thi nhau gáy. Nắng chiều rơi rớt nhuộm vàng cả một góc trời, những đám mây càng trở nên cao và xa vời vợi. Quan sát kĩ một chút sẽ thấy chúng đang trôi chầm chậm về phương Tây. Hồi hôm lúc tập ở biển, gió thổi ngược chiều – gió từ ngoài khơi thổi vào khiến hình thù những con sóng không được như ý. Giá lúc này đang ở biển, có lẽ tôi đã vượt sóng dễ dàng hơn. Nhưng dù sao, tôi vẫn chưa đủ tự tin đứng thẳng trên đầu sóng. [3] Hai loài ve sầu phân bố chủ yếu ở Đông Á nói chung và Nhật Bản nói riêng. Ve gấu (kumazemi) là loài ve sầu tương đối lớn, thân dài 60-70mm, sắc đen. Ve sậy (higurashi) nhỏ hơn, kêu nhiều vào sáng và tối, thân dài 28-30mm, sắc đỏ nâu điểm xanh lá, tiếng rất chói tai. Lại như ban sáng, tôi nấp ở góc khuất nhòm vào chỗ để xe. Chỉ còn lác đác vài chiếc xe máy, phía cổng trường đã vắng bóng học sinh. Cũng chẳng còn câu lạc bộ nào hoạt động vào giờ này. Cứ sau giờ học tôi lại ra biển luyện tập thêm một lần rồi mới quay lại trường. Mục đích chính vẫn là âm thầm chờ đợi một người, chờ cho đến khi người ấy xuất hiện ở bãi đỗ xe (nghĩ lại thấy sợ chính mình). Biết đâu giờ này hôm nay cậu ấy đã về nhà mất rồi. Giá mình quay lại trường sớm hơn. Vừa tự trách móc bản thân, vừa nuôi chút hi vọng mong manh, tôi nán lại chờ thêm chút nữa. Thử thách với môn lướt ván, mối tình đơn phương với Toono, và quyết định hướng đi trong tương lai, chính là ba vấn đề trọng đại nhất của tôi lúc này. Nhưng đâu chỉ có thế, tôi còn vô vàn những vấn đề khác. Làn da đen sạm vì cháy nắng chẳng hạn. Tôi đâu có bị đen bẩm sinh (có lẽ thế), nhưng bôi trát bao nhiêu kem chống nắng lên người thì so với các bạn cùng trang lứa, tôi vẫn nổi bần bật vì làn da cháy nắng khác thường của mình. Chị gái tỏ ra thông cảm, còn bảo ai luyện môn lướt ván cũng bị thế thôi. Yukko với Saki thì ra sức an ủi “làn da rám nắng trông khỏe mạnh mà vẫn dễ thương”. Nhưng thử ngẫm mà xem, còn gì đáng buồn hơn khi mình đen hơn cả người con trai mình thích cơ chứ. Da của Toono trắng trẻo, mịn màng lắm. Thêm một vấn đề nữa, ngực tôi phát triển chậm hơn bình thường (chị gái lại có vòng một rất đáng ngưỡng mộ. Tại sao? Chúng tôi có cùng DNA cơ mà?!). Rồi thì điểm môn toán lúc nào cũng bét bảng, không có khiếu thẩm mỹ về thời trang, ngay cả việc quá khỏe mạnh không bao giờ ốm vặt cũng thành khuyết điểm (hình như tôi hơi thiếu nữ tính thì phải). Ôi còn nhiều lắm, những vấn đề của tôi phải gọi là chất cao như núi. Nhưng thôi mặc kệ, người tính không bằng trời tính, trước hết tôi cứ ngó qua khu để xe một lần nữa. Không lẫn đi đâu được, quả là có một bóng hình quen thuộc đang từ xa tiến lại gần. Tuyệt quá! Tôi biết chờ đợi sẽ mang lại hạnh phúc mà. Kể ra tôi cũng có biệt tài tiên tri đấy chứ. Tôi nhanh chóng hít một hơi thật sâu rồi tiến về phía bãi đỗ xe, cố tỏ ra thật tự nhiên và tình cờ. “Ơ, Sumida? Giờ mới về sao?” Vẫn chất giọng quá đỗi dịu dàng. Bóng dáng Toono dần hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn khu nhà xe. Dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài gần như che mất một bên mắt. Và bước đi của cậu ấy lúc nào cũng vững vàng bình thản. “À ừ, Toono chưa về à?” Giọng tôi hình như hơi run. Ôi, không thể chấp nhận được. Giá mà mình luyện tập thành thục hơn. “Ồ, thế thì cùng về đi!” Lúc đấy tôi mà có đuôi như cún thì tôi thề là nó đang ngoáy tít lên vì sung sướng. Rất may tôi không phải là cún, và nếu có đuôi thì chắc chắn mọi sự bại lộ mất rồi. Tôi thấy ngạc nhiên với chính mình vì trong đầu chỉ nghĩ được những chuyện như thế. Nhưng nói thật là còn gì hạnh phúc hơn khi được về chung đường với Toono. Người trước người sau, chúng tôi chạy xe băng băng qua con đường nhỏ nằm giữa cánh đồng mía. Tôi cứ thế, gặm nhấm niềm hạnh phúc được ngắm nhìn Toono từ phía sau. Lồng ngực nóng ran, hệt như cái cảm giác ê chề, cay cay nơi sống mũi khi ngã xuống biển trong lúc tập luyện. Tại sao nỗi buồn và niềm vui lại có hình hài giống nhau đến thế? Ngay từ đầu tôi đã biết Toono không giống như những cậu bé khác cùng trang lứa. Mùa xuân năm lớp Tám, cậu ấy chuyển từ Tokyo về hòn đảo nhỏ này. Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh Toono trong lễ khai giảng năm đó. Cậu nam sinh lạ hoắc đứng nghiêm trang trước bảng đen, không có vẻ gì đắn đo hay sợ hãi. Gương mặt cậu phảng phất một nụ cười nhẹ. “Mình tên là Toono Takaki. Do công việc của ba, cả gia đình mình đã chuyển từ Tokyo đến đây, cũng được ba hôm rồi. Mình đã quen với việc chuyển trường nhưng chưa quen với cuộc sống trên đảo, mong các bạn giúp đỡ!” Giọng nói bình thản, không quá nhanh cũng không quá chậm. Đặc biệt từng âm tiết phát ra theo đúng âm chuẩn của người Tokyo, phải nói là hoàn hảo. Giống giọng của mấy anh chị làm truyền hình. Cứ thử đặt mình vào trường hợp của cậu ấy mà xem, chuyển từ nơi đô hội bậc nhất đến nơi nhà quê bậc nhất (một hòn đảo tách biệt thế này), hay thử đặt tình huống ngược lại, mặt tôi sẽ đỏ bừng lên, đầu óc trống rỗng, lại còn cái giọng quê một cục của mình nữa chứ. Chỉ bằng tuổi mình thôi sao cậu ấy có thể phát biểu trước cả lớp mà không hề run sợ, cứ như đang nói ở chỗ không người vậy? Cuộc sống trước kia của cậu ấy thế nào? Bên trong cậu bé mặc bộ đồng phục đen là con người thế nào? Lần đầu tiên trong đời tôi có khát khao được biết về một người nhiều đến vậy. Và gần như ngay lập tức tôi nhận ra, tôi đã yêu cậu ấy, định mệnh của tôi. Từ dạo đó, cuộc sống của tôi gần như bị xáo trộn. Hình ảnh Toono xuất hiện ở bất cứ đâu, trên phố hay trên trường, hiện thực hay trong mơ. Tôi tìm kiếm bóng dáng cậu ấy mọi lúc mọi nơi, trong giờ học, lúc tan trường, trên biển, hay thậm chí cả lúc dẫn chú cún nhà tôi đi dạo. Thoạt nhìn cậu ấy có vẻ lạnh lùng nhưng kì thực, cậu ấy hòa đồng, nhanh chóng kết thân với mọi người. Cậu ấy lại không xớn xác hay thích đàn đúm như đám con trai cùng khóa, nên có cơ hội là tôi liền bắt chuyện với cậu. Lên cấp III chúng tôi không còn học chung lớp, nhưng vẫn chung trường. Với tôi điều đó như một phép màu. Mà thực ra, chúng tôi đâu có nhiều chọn lựa trên hòn đảo nhỏ bé này. Với thành tích xuất sắc của mình, Toono có thể vào bất cứ trường nào, nhưng có lẽ cậu đã chọn học ở trường cấp III gần nhà cho tiện. Lên cấp III, tình cảm tôi dành cho Toono không hề phai nhạt. Không đúng, phải nói là nó còn mãnh liệt hơn nhiều lần. Tất nhiên tôi muốn mình cũng là một nửa đặc biệt của cậu ấy, nhưng nói thật, nguyên việc giữ gìn tình cảm yêu mến dành cho cậu ấy cũng đủ khiến tôi kiệt sức rồi. Tôi thậm chí không dám nghĩ đến chuyện mình được hẹn hò với cậu ấy, một chút xíu thôi cũng không. Dù ở trường hay đi trên phố, cứ mỗi lần trông thấy bóng dáng Toono, tôi lại càng thích cậu hơn. Mỗi ngày của tôi luôn tràn đầy cảm xúc, vừa sợ hãi, vừa đau đớn, lại vừa hạnh phúc. Chính tình trạng này làm tôi bế tắc. 7 giờ 30 phút. Trên đường về chúng tôi ghé cửa hàng tiện lợi[4] tên là Ai Shop. Trung bình một tuần khoảng 0.7 lần (nghĩa là may ra thì một tuần một lần, không may thì hai tuần một lần), chúng tôi lại về cùng nhau. Không biết từ bao giờ, Ai Shop trở thành điểm đến quen thuộc của chúng tôi trên đường về nhà. Nói là cửa hàng tiện lợi nhưng Ai Shop đóng cửa lúc 9 giờ tối, ngoài rất nhiều các loại bánh kẹo, cửa hàng bán cả hạt giống hoa tươi và củ cải đường còn dính nguyên đất mà bà cụ sống gần đấy trồng. Chiếc vô tuyến phát đi những bản J-pop đang thịnh hành. Gian hàng nhỏ bé sáng choang nhờ dãy đèn nê ông trên trần nhà. [4] Convenience shop, hay convenience store: cửa hàng tạp hóa hay siêu thị dạng nhỏ, thường mở cửa rất khuya, thậm chí 24/24 ở một số nước. Như mọi lần, Toono đều đã xác định là sẽ mua gì, nên chọn ngay cho mình cà phê pha sẵn đóng trong bịch giấy. Ngược lại, tôi luôn phân vân không biết mua gì. Nói cách khác, vấn đề của tôi là không biết phải mua gì để làm ra vẻ nữ tính. Hay là thử uống cà phê như cậu ấy (thực ra tôi muốn lắm rồi đây), sữa tươi thì có phần trẻ con quá, cái hộp nước quả màu vàng trông dễ thương đấy nhưng vị của nó chẳng ra gì. Tôi còn muốn uống nước giấm đen nữa nhưng hình như thế thì nam tính quá. Trong lúc tôi còn chần chừ, chọn tới chọn lui thì Toono đến bên nói, “Sumida, tớ đi trước nhé,” rồi tiến lại quầy thanh toán. Ơ, không được, mất công chờ đợi để về cùng cậu ấy... Thế là tôi quơ đại một thứ, hóa ra lại là sữa chua uống. Hộp thứ mấy trong ngày rồi nhỉ? Hết tiết hai một hộp, giờ nghỉ trưa hai hộp, nghĩa là hộp này là hộp thứ tư. Cứ tình trạng ngày cơ thể tôi sẽ có một phần hai mươi làm bằng sữa chua mất. Ra khỏi cửa hàng, vừa quẹo sang bên thì bắt gặp Toono ngồi trên yên xe, cậu ấy đang nhắn tin điện thoại cho ai đó. Bất giác tôi đứng nép vào sau hòm thư. Bầu trời đã chuyển sang màu xanh thẫm, mây còn nhuộm chút ánh đỏ từ những vạt nắng cuối ngày, đang lững thững trôi. Hòn đảo sắp chìm vào bóng đêm. Tiếng xào xạc từ cánh đồng mía và tiếng côn trùng kêu râm ran vây bọc chúng tôi. Tôi hít hà mùi thức ăn thơm lừng từ ngôi nhà gần đấy. Trời tối nên không nhìn rõ nét mặt Toono. Chỉ thấy màn hình điện thoại đang bật sáng. Tôi làm vẻ mặt tươi cười, tiến về phía cậu. Thấy tôi, cậu ấy ra chiều tự nhiên cất điện thoại vào túi và nhẹ nhàng hỏi, “Cậu mua gì thế, Sumida?” “À, lúc đầu tớ hơi lưỡng lự nhưng rốt cuộc vẫn mua sữa chua uống. Đây là hộp thứ tư trong ngày của tớ rồi đấy. Ghê không?” “Thật hả? Cậu thích đến thế cơ à? Mà đúng là lúc nào Sumida cũng mua loại này nhỉ?” Miệng thì nói chuyện, nhưng đầu óc tôi cứ luẩn quẩn quanh chiếc điện thoại cất trong ba lô sau lưng Toono. Giá mà cậu ấy vừa nhắn tin cho mình. Tôi đã ước điều đó đến cả trăm, cả nghìn lần, nhưng tôi chưa nhận được tin nhắn của cậu ấy bao giờ cả. Chính vì vậy, tôi cũng không dám gửi tin đi. Và tôi quyết định rằng mai này, dù hẹn hò với người như thế nào, tôi cũng sẽ dành toàn tâm toàn ý khi ở bên người ta, không chúi mũi vào màn hình điện thoại, không để họ phải lo lắng hay hoài nghi xem tâm trí tôi đang hướng về ai khác chứ không phải người đang ngồi ngay bên cạnh. Những vì sao đầu tiên lác đác xuất hiện trên nền trời đen sẫm. Được trò chuyện cùng người con trai mình cảm mến bấy lâu mà lòng tôi vẫn thổn thức không yên. Tôi lại càng thêm quyết tâm thực hiện điều mình vừa nghĩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro