5. Vương Phi Của Bạo Vương
Chương 167: thạch thất trong thạch thất
Tuy nhiên, UVS ko biết rằng, kì thực nhịp tim Lãnh Như Tuyết bây giờ đặc biệt nhanh, chỉ là hắn thân mang võ công, ko bị những ảo ảnh của bức tượng mị hoặc.
UVS lúc này tựa trong lòng hắn, hay tay hắn chạm vào chiếc eo mềm mại của nàng, hắn chỉ cảm thấy máu toàn thân đang chảy ngược lên đầu, cơ hồ suýt nữa mất kiểm soát, ôm lấy UVS đến chiếc giường lớn kia.
Nhưng mà, lý trí vẫn thắng được dục vọng của hắn, hắn cố nhịn dục vọng sắp nổ tung trong người, sau đó cởi áo khoác ra, che lên bức tượng kỳ lạ kia, mới thở phào nhẹ nhõm.
UVS cảm giác được hành động ko bình thường của LNT, lòng có chút sợ hãi ngước lên nhìn LNT, sau đó đỏ mặt nhìn hắn, vội vàng đẩy hắn ra, đi qua một bên.
Trong nhất thời, không khí trong thạch thất cực kỳ cổ quái, hai người cũng vì việc khi nãy mà lòng thầm gượng gạo, ko ai mở miệng nói gì.
Trong lúc 2 người đang vạn phần ngại ngùng thì một âm thanh khẽ, phảng phất như tiếng nước chảy truyền vào tai của hai người.
UVS có chút ngờ hoặc ngẩng đẩu nhìn LNT: “LNT, khi nãy ngươi có nghe thấy gì ko?”
LNT khẽ sửng sốt, hắn xác thực là có nghe thấy âm thanh, chỉ là gian thạch thất này nhìn sơ là thấy hết tất cả, âm thanh này là từ đâu truyền tới chứ?
Hơn nữa, gian thạch thất này phảng phất có chút kỳ quái, từ khi vào đây, hắn đã cảm thấy kỳ lạ, sâu thâm tâm dường như có gì đó đang dâng lên, đặc biệt sau khi nhìn thấy bức tượng điêu khắc cổ quái kia, cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn.
Ko lẽ gian thạch thất này có giấu thứ kỳ lạ gì đó sao?
Hễ nghĩ tới có khả năng gặp nguy hiểm, tâm trạng LNT nhất thời bình tĩnh lại, hắn đi đến bên cạnh UVS, vỗ nhẹ vai nàng, nói: “nữ nhân, nàng ở đây đừng đi đâu, ta đi xem trước.”
Dứt lời, LNT ko đợi UVS nói gì, đã quay người đi về phía phát ra âm thanh.
UVS có chút bất an nhìn theo bóng người của LNT, từ sau khi nhìn thấy bức tượng điêu khắc, nàng đã cảm nhận bản thân có gì đó kỳ lạ, và cảm giác ấy, ko vì khủng hoảng hay sợ hãi, mà là một cảm giác rất phức tạp, phảng phất như có chút vui mừng, có chút mong đợi, nhưng lại có điều do dự.
Nàng rốt cuộc sao vậy? Sao lại trở nên kỳ lạ vậy? Ko lẽ có lquan đến bức tượng đó sao?
Nghĩ tới đây, UVS nhịn ko được một lần nữa nhìn về phía bức tượng điêu khắc bị áo khoác của LNT che lại.
Tuy nhiên, chính lúc UVS trầm tư suy nghĩ, LNT đột nhiên nói: “nữ nhân, nàng qua đây.”
UVS giật mình thanh tỉnh, nhanh chóng đi về phía LNT
LNT nhìn thấy UVS đi đến, liền chỉ vào 1 góc trong thạch thất nói: “nữ nhi, nàng xem, đó là gì?”
UVS thuận theo hướng chỉ của LNT, phát hiện, có một lối đi nhỏ ở đó, và tiếng nước. chính là truyền ra từ lối đi nhỏ đó.
Và lối đi đó chính là nằm phía dưới chiếc đuốc trên tường, cho nên, khi nãy họ ko chú ý tới.
Lối đi rất thấp, chỉ có 1 người có thể cong lưng mà đi vào, UVS tuy cảm thấy kỳ lạ tại sao lại có lối đi kỳ quái này, nhưng nếu như đã có đường, vậy thì, chứng minh được có lẽ có thể tìm thấy thứ họ cần.
Nghĩ tới đây, nàng bất giác hồi thần, quay lại nhìn LNT: “có lẽ thứ chúng ta cần tìm ở bên trong, chúng ta đi nào.”
Nói xong, định đi vào lối đi, nhưng LNT lại kéo nàng lại, nói: “nữ nhân, ta vào trước.”
Nói rồi hắn kéo UVS ra sau lưng, sau đó cúi người đi vào trong.
UVS trước tiên là khẽ sững sờ, sau đó cũng nhanh chóng theo sau LNT đi vào trong
Tuy nhiên, vào đến bên trong, cảnh sắc bên trong vẫn khiến 2 người thất vọng, bởi vì, xuyên qua lối đi, xuất hiện trước mắt hai người vẫn là 1 gian thạch thất, chỉ là, gian thạch thất này có vẻ kỳ lạ, ngoài 1 dòng nước có bẻ như suối chảy từ một lỗ nhỏ từ thạch thất vào, sau đó lại chảy một lỗ nhỏ khác ra bên ngoài, thì còn lại chính là, gian thạch thất này cư nhiên mọc đầy cây ăn quả ko biết tên, hơn nữa, trên cây còn kết đầy các quả lạ màu đỏ tươi.
Loại quả nhìn rất đẹp, vả lại còn phát ra một mùi thơm
Ngửi thấy mùi thơm ấy, UVS bất giác cảm thấy cơn đói bụng truyền lại, nàng lúc này mới nhớ, trên ng nàng và LNT ko có mang theo thức ăn, hơn nữa làm thế nào ra ngoài, còn là một vấn đề.
Còn LNT khi nhìn thấy những loại quả ấy thì ko động đậy, qua 1 lúc sau, mới kinh ngạc nói: “ nơi…nơi này sao lại có thứ này.”
UVS kỳ lạ nhìn LNT, hỏi: “đây là thứ gì? Ngươi biết sao?
LNT gật gật đầu, đáp: “thứ này hình như ta có thấy qua, trong ngự thư phòng của phụ hoàng, có một bức họa, chính là loại cây này. Nhưng mà, chúng gọi là gì thì ta ko biết.”
Vậy có nói cũng ko phải tựa như không sao? UVS bất lực liếc LNT, nhìn những quả bắt mắt này, nàng cảm giác đói vô cùng, nàng than thở: “LNT, những thứ này ăn được ko? Ta bây giờ rất đói, vết nứt trên vách núi khi chúng ta vào đã khép lại, nếu như Tiêu Tịch ở đây thì tốt rồi, có lẽ y sẽ biết được làm sao để ra ngoài.”
Chương 177: loại quả kỳ lạ
LNT nghe thấy UVS nhắc đến Tiêu Tịch, trong lòng bất giác cảm thấy ko thoải mái, hắn đi lên phía trước, ôm UVS vào lòng, bá đạo nói: “nữ nhân, nàng nhớ lấy, ngoài bổn vương ra, nàng ko được nghĩ đến nam nhân khác! Nghe chưa?”
UVS bây giờ vừa đói vừa mệt, cộng thêm kịch độc trong người, cơ thể sớm đã sức cùng lực kiệt, nào còn quan tâm LNT nói gì, nàng mệt mỏi dựa đầu vào vai LNT, chán nản nói: “LNT, nơi này căn bản ko có bảo tàng gì, lối vào đã khép lại, xem ra chúng ta nhất định bị nhốt trong này mà đói chết.”
LNT cũng biết ý trong câu nói của UVS, nhưng mà hắn ko bi quan như UVS, bởi vì hắn cảm thấy, nếu như bích môn ấy dùng máu của hắn và UVS mới có thể mở ra, vậy thì họ có thể vào đây, nhất định là thiên ý, cho nên, họ nhất định có thể ra ngoài.
Nghĩ tới đây, đôi tay ôm lấy UVS của LNT bất giác siết chặt thêm, sau đó an ủi nói: “nữ nhân, chúng ta nhất định có thể ra ngoài, hãy tin ta!”
UVS bề ngoài nhìn có vẻ kiến cường, nhưng thực ra, nội tâm nàng thập phần yếu đuối, cộng thêm, nàng bây giờ thân mang kịch độc, ý chí so với ngày thường càng yếu ớt, nay lại bị nhốt trong nơi không thấy ban ngày này, lòng sớm đã ko chịu nổi nữa.
Bởi vì, dù nàng có kiên cường đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, nay nàng nghe thấy lời của LNT, ko còn nhịn được nữa, ôm chầm LNT, vùi đầu vào lòng hắn, lớn tiếng khóc.
Nàng ko muốn xuyên ko, nhưng ông trời lại bắt nàng xuyên ko, đưa nàng 1 linh hồn ko ai giúp đỡ đến cổ đại xa lại này, nàng ko còn gặp được người thân quen thuộc của nàng, và nay nàng lại bị nhốt ở đây, ko biết có thể tiếp tục sống để ra ngoài ko.
UVS lúc này giống như 1 đứa trẻ bất lực, nàng ôm chặt Lãnh Như Tuyết, để những ủy khuất trong lòng hóa thành nước mắt, thoải mái tuôn trào.
LNT bị UVS ôm chặt, cơ thể trước tiên là sửng sốt, nhưng nét mặt rất nhanh trở nên cực kì ôn nhu, hắn nhẹ nhàng ôm lấy UVS, ko nói gì, chỉ yên lặng, mặc cho UVS òa khoác trong lòng hắn.
Vì hắn biết, thứ nàng cần nhất bây giờ, chính là một vòng tay ấm áp, an toàn,
Chỉ là, khi hắn nghe thấy tiếng khóc của nàng, lòng khẽ đau nhói, ko biết từ lúc nào, tiểu nữ nhân bị hắn ôm trong lòng này lại có thể dễ dàng lay động trái tim hắn, ảnh hưởng đến nhất cử nhất động của hắn.
Nhưng mà, trong lòng hắn lại ko hề có chút bất mãn, trong thâm tâm hắn, thậm chí còn hy vọng của đời này cứ ôm nàng như vậy, mãi ko buông tay.
Ko biết qua bao lâu, mãi cho đến khi UVS khóc mệt, cuối cùng cũng dừng lại, chỉ là nàng vẫn vùi đầu trong lòng LNT, ko động đậy.
Hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy, ko ai nói chuyện, ko biết qua bao lâu, đột nhiên một âm thanh cổ quái truyền đến, ngắt đi ko khí yên tĩnh.
Hắn nhìn xung quanh, sau đó lại một lần nữa chửi thầm, sau đó bế vội UVS dậy, đi nhanh về phía lối đi nhỏ.
Lối đi cực kì nhỏ hẹp, LNT ôm lấy UVS, bởi vì sợ nàng va phải bị thương, cho nên, động tác cực kỳ cẩn thận.
Nhưng UVS lại cực kỳ ko yên phận, nàng ở trong lòng LNT, ko ngừng nhúc nhích cơ thể, bởi vì, trong người nàng đang có một ngọn lửa đang cháy phừng phừng, đã thiêu đốt toàn bộ lý trí của nàng thành thân!
LNT khó khăn lắm mới ôm UVS ra khỏi lối đi, về đến gian thạch thất đầu tiên, và lúc này, sức chịu đựng của hắn cũng đã đến cực hạn.
Hắn nhẹ nhàng đặt cơ thể nhỏ bé của UVS trên chiếc gường ngọc, mâu đen thâm trầm phun ra ngọn hoa hỏa, hắn đột nhiên gầm 1 tiếng, sau đó vội đè lên cơ thể nhỏ nhắn của UVS dưới người.
Đôi môi nóng bỏng, áp lên đôi môi đỏ hồng của UVS, ko ngừng quét khắp miệng nàng, lưỡi linh hoạt lùng sục nơi sâu nhất, đoạt lấy vị ngọt trong miệng nàng.
UVS lúc này đã hoàn toàn sa vào trầm luân, hai tay nàng bất giác khoác lên đôi vai rộng lớn của LNT, miệng ko ngừng phát ra âm thanh thâm ngâm, nàng bây giờ, chỉ muốn có nhiều hơn.
Và sau khi cảm giác mãnh liệt ban đầu trôi qua, động tác của LNT trở nên ôn nhu, tay hắn, linh hoạt cởi bỏ những chướng ngại vật giữa hắn và UVS, cho đến khi họ ko còn mảnh nào trên người, cơ thể hắn mới hoàn toàn dán trên cơ thể mê người của nàng, sau đó gầm thầm 1 tiếng, trong tiếng của UVS, hoàn toàn chiếm người nhân nhi dưới người thành của mình..
Đuốc trong thạch thất, chiếu sáng cả gian thạch thất tựa như ban ngày, ánh sáng màu đỏ ấy, soi rọi vào thân người quấn chặt lấy nhau, ko ngừng cử động trên chếc giường bạch ngọc, trong phút chốc, tiengs thở nặng nhọc, cùng với tiếng ngâm vì hoan ái, khiến cho cả gian thạch thất đầy âm hưởng ám muội khiến người khác giả tưởng.
Tuy nhiên, nếu như LNT và UVS có thể dừng chăm chú lắng nghe thì, có thể nghe thấy âm thanh thâm ngân đầy mị hoặc, nhưng tiếc là, hai người đang chìm đắm trong thế giới của mình, căn bản ko phát hiện kỳ tượng trong thạch thất.
Ko biết qua bao lâu, sau tiếng gầm của LNT, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
LNT hít sâu 1 hơi, cúi đầu xuống, ôn nhu nhìn người nhân nhi trong lòng, phát hiện, khuôn mặt giai nhân đỏ ửng mê người, nhưng người thì đã chìm vào giấc ngủ
LNT khẽ mỉm cười, mâu đen thâm trầm cảu hắn chưa đựng sự thỏa mãn trước nay ko hề có, hắn nhẹ nhàng xoay ng, nằm xuống, sau đó cẩn thận, động tác cực kỳ ôn nhu ôm UVS vào lòng, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại.
Chính trong lúc LNT nhắm mắt lại, bức tượng điêu khắc bỗng nhiên bạo phát 1 luồng sáng mãnh liệt, chỉ là trong phút chốc, lại hồi phục hình lặng
NHưng, theo sau sự tắt dần của luồng sáng, UVS vốn dĩ đã ngủ say lại bắt đầu ko an phận mà nhúc nhích, còn LNT lại đột nhiên cảm nhận được dục vọng kịch liệt trong người mình.
Và, cơ hồ trong vô thức, hai người trên giường lại quấn chặt lấy nhau, âm thanh thâm ngâm đầy mị hoặc, khiến huyết mạch người khác căng lên, một lần nữa vang lên.
Thời gian, cứ trong tiếng thở gấp rút như vậy, từ từ trôi qua, cho đến khi hai người trên giường thật sự mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ.
Ko biết qua bao lâu, LNT mới từ từ mở mắt, hắn liếc nhìn người nhân nhi bên cạnh, sau khi cảm nhận được tiếng thở đề đặn của nàng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó thỏa mãn ôm lấy nàng, lẳng lặng đợi giai nhân trong lòng tỉnh lại.
Nhớ lại những gì khi nãy, LNT bất giác mỉm cười thỏa mãn, hắn biết nàng nhất định là rất mệt, hắn biết nàng sơ kinh nhân sự, rất mệt, nhưng ko biết tại sao, hắn lại ko khống chế được mình, một lần rồi lại một lần chiếm lấy nàng, cho đến khi cực kỳ mệt mỏi, hắn mới buông nàng ra.
Và nàng, cuối cùng cũng hoàn toàn trở thành nữ nhân của hắn.
UVS từ từ mở đôi mắt mệt mỏi ra, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nhức mỏi vô cùng, nàng phảng phất như có một giấc mơ, trong mơ, nàng ko ngừng quấn lấy LNT, sau đó cùng hắn 1 lần rồi lại 1 lần đạt đến cao phòng của khoái lạc.
Cảm giác ấy, rất mãnh liệt, rất chân thực.
Nghĩ tới đây, UVS bất giác nở nụ cười lười nhác, nàng cư nhiên mơ xuân mộng, vả lại còn là giấc xuân mộng khiến người khác đỏ mặt tim đập nhanhm cực kì tiêu hồn, cư nhiên mơ thấy nàng và LNT cùng XXOO, đây là việc gì chứ? Tư xuân sao?
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt UVS rất nhanh hóa thạch, bởi vì, nàng cảm nhận được, mình đang bị một cơ thể ấm áp ôm lấy, ngón tay nàng, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể hắn, và hơi thở ấm áp của hắn.
Chương 179: sao ngươi có thể ức hiếp ta
UVS ko dám tin, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, xác định mình có phải là nằm mơ, nhưng mà nhiệt độ ấm áp từ ngón tay truyện lại lại thực tình nói cho nàng biết rằng, tất cả những điều này, căn bản ko phải là mơ, mà là sự thật!
Có được sự tri nhận này, UVS giật nảy mình, sau đó vội vàng quay đầu lại, đối diện với cặp mâu đen âm trẩm. Và chủ nhân của hắc mâu, lúc này đang nhu tình vạn phần nhìn nàng.
UVS cảm giác đầu óc trống ko, nàng sững sờ nhìn đôi mâu đen, qua một lúc lâu, mới hét lên, sau đó nhảy dựng từ giường ngọc dậy.
Cái nhảy này, nàng bỗng phát hiện trên người mình ko có mảnh gì che thân, nhất thời kinh hãi vô cùng, nàng ngoài việc hai tay che trước ngực ra thì chỉ còn là hét lên.
Tuy nhiên, LNT lại bị hành động này của UVS làm cho hắn cười, hắn cũng bất chấp bộ dạng hoang mang ko biết làm gì của UVS, đưa tay bất chấp sự vùng vẫy của nàng, 1 lần nữa kéo nàng vào lòng.
Cúi đầu áp sát tai nàng, dùng ngữ khí cực kỳ ám muội nói: “nữ nhân, nàng bây giờ mới e thẹn thì đã muộn rồi, những gì nên thấy ta đã thấy hết!”
UVS nhất thời vừa thẹn vừa ngượng, và kỳ lạ là nàng lại ko phẫn nộ như trong tưởng tượng, mà nay trong lòng nàng ngoài e thẹn ra thì còn nhiều hoang mang.
Nàng bị LNT ôm vào lòng, cơ thể 2 người dán chặt vào nhau, sự ấm áp của cơ thể hắn khiến nàng kinh hoàng, nàng nhất thời vô thức đưa tay đẩy LNT ra, vùng vẫy kêu lên: “ngươi ngươi buông ta ra.”
Tuy nhiên, vì 2 người ko mảnh vải che thân, lại là lõa-lồ ôm lấy nhau, vốn dĩ ko khí đã rất ám muội, nay lại bị sự cựa quậy của UVS, LNT chỉ cảm thấy máu trong người dân trào, 1 luồng nhiệt nóng từ dưới bụng dâng lên, khiến cơ thể hắn bất giác sững lại.
Đôi tay ôm lấy UVS bất giác khẽ dùng sức, ấn chặt nàng, khàn giọng nói: “nữ nhân, đừng động đậy!”
UVS ko phải là ngốc, vì cơ thể 2 người dán chặt với nhau, nên nàng có thể cảm nhận rõ ràng đc sự biến hóa của bộ phận nào đó của LNT, nàng tuy ko có trải qua việc giữa nam và nữ, nhưng thứ căng cứng chạm phải chân nàng kia, nàng cũng biết thứ đó là gì.
Cho nên, nàng nhất thời giật thót, bất giác ngừng giẫy giụa, nằm im trong lòng LNT, ko động dậy, chỉ là gương mặt nhỏ, sớm đã đỏ đến mang tai.
LNT là một thiếu niên huyết khí phương cương, hắn tuy ko phải mới nếm mùi vị nam hoan nữ ái, nhưng nay cùng người mình yêu ko mảnh vải che thân ôm lấy nhau, dù hắn cố hết sức nhẫn nại, nhưng cũng ko nhịn được tim đập nhanh, cơ thể tự khắc cũng biến hóa.
Cảm giác ngón tay chạm vào làn da mềm mại tựa trẻ con của UVS, nếu như ko phải hắn đã ăn nàng nhiều lần, sợ nàng sơ kinh nhân sự, cảm thấy ko khỏe, hắn thật sự rất muốn nuốt gọn nàng lần nữa!
Nhưng mà, nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ nhưng ko giấu đc mệt mỏi của UVS, LNT cuối cùng cũng đành nhẫn nhịn sự dao động trong lòng, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng ghi một nụ hôn lên trán UVS, nhu thanh nói: “xin lỗi”
UVS sững sờ nhìn LNT, nàng nhìn thấy được sự thương tiếc trong mắt hắn, nhất thời, cảm giác có 1 luồng chua xót dâng lên, khóe mắt khẽ ướt,1 giọt lệ rơi xuống.
Nàng ko phải những nữ tử cổ đại, nàng là linh hồn thế kỷ 21, nàng tuy từng kiên trì muốn dân lần đầu tiên của mình cho ng mình yêu, nhưng nàng ko đoạn tình vì trinh tiết, càng ko vì mất đi lần đầu tiên mà nhất quyết đòi sống đòi chết, hoặc phi quân bất giá.
Chương 180: ai bảo ta nhất định phải gả cho ngươi
Chỉ là nhìn thấy bộ dạng khóc thương tâm của nàng, lòng hắn ngoài đau nói ra thì càng có n' cảm giác thất vọng, hắn biết trong lòng nàng luôn có Tiêu Tịch, nay bản thân có đc nàng, nàng có phải là vì việc này mà thương tâm?
Nghĩ tới đây, lòng LNT như co thắt lại, tay ôm lấy UVS của hắn bất giác thu chặt thêm, tuy hắn có được cơ thể nàng, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn ko thể yên tâm, bởi vì, hắn ko cảm giác đc trong lòng nàng có hắn!
Hễ nghĩ tới sau này nàng có thể sẽ rời xa hắn sà vào lòng người nam nhân khác, lòng hắn khó chịu như bị dao đâm phải, hắn từng nếm qua sự mĩ lệ của nàng, làm sao có thể buông tay để nàng ra đi?
Nhưng LNT ko biết rằng, UVS khóc kì thực vì trong lòng ủy khuất mà thôi, kì thực ngay cả nàng cũng ko phát hiện, trong lòng nàng đã dần dần thay đổi, lần gặp lại Tiêu Tịch này đã ko còn dao động như lần đầu gặp mặt nữa.
Ngược lại còn LNT thì luôn có thể dễ dàng xé bỏ ớp vỏ ngụy trang của nàng, khiến nàng lúc đối diện với hắn bất giác vui giận cười mắng.
Những điều này, hai người trong cuộc họ ko cảm nhận được, nhưng trong mắt ng khác, lại hiện rõ ràng! Càng ko cần nói người tâm tư thận trọng như Tiêu Tịch.
Cho nên, Tiêu Tịch mới nói những lời đó sau khi biết được trúng phải Vô Sắc Tán.
Bởi vì, y đã cảm nhận được sự thay đổi trong lòng UVS, cũng biết được người nữ tử thông minh xinh đẹp này đã sa vào lưới tình.
Nhưng tiếc làm UVS và LNT, người trong cuộc thì mù quáng, ko nhìn rõ tim mình thôi!
LNT tự khắc biết người mình yêu là UVS, nhưng hắn ko biết lòng UVS kì thực cùng đã vì hắn mà dần dần thay đổi,
CÒn UVS lại hoàn toàn ko biết tâm lòng mình, nàng bởi vì nội tâm kháng cự 1 mực cự tuyệt tình cảm của LNT, cho nên, nàng cho rằng mình ko thích hay ko yêu LNT.
Nhưng nàng ko biết, tình yêu vốn dĩ là 1 thứ kỳ diệu, nàng càng kháng cự thì càng ép bản thân ko nguyện ý thừa nhận, nhưng tình yêu lại từ từ đến trong lúc nàng ko hề hay biết.
Cho nên, lần này, nàng sau khi biết lần đầu tiên của mình đã cho LNT, ngoài trong lòng có chút ủy khuất ra, thì lại rất bình tĩnh chấp nhận sự thật.
Ko biết qua bao lâu, UVS cuối cùng cũng dừng khóc, nàng co người, cố ý phớt lờ thân hình tiêu chuẩn của LNT, trừng mắt thút thút nói: “tên sắc lang, đăng đồ tử, ngươi mau trả y phục lại cho ta!”
LNT vốn dĩ trong lòng cực kỳ thất vọng, nhưng nay thấy UVS dừng khóc, lại thấy biểu tình như hờn như oán, khả ái vô cùng của nàng, lòng bất giác nhẹ nhõm hẳn.
Nàng ko trách hắn, ko vì hắn đoạt đi thanh bạch của nàng mà oán hận hắn!
Biết đc vầy, trong lòng LNT nhất thời kích động, ko nhìn được cúi đầu hôn lên gò má vì xấu hổ mà đỏ ửng lên của nàng, nói: “vương phi thân yêu của ta, bổn vương sẽ đi lấy y phục của nàng đến ngay.”
UVS lại vì câu nói của hắn mà đỏ mặt lần nữa, giận nói: “ai là vương phi của ngươi! Thấy vương gia, ngươi đừng quên, hư u thư ngươi cho ta, ta còn cất giữ cẩn thận đấy!”
LNT nở nụ cười gian tà, cánh tay từ từ chuyện động trên chiếc eo thon của nàng, cười đáp: “nàng đúng là con mèo nhỏ đầy móng vuốt sắc bén, nay nàng đã là người của bổn vương, ko lẽ, nàng ko chịu nhận sao? Việc này ko do nàng quyết định! Đợi sau khi chúng ta ra ngoài, ta sẽ đi xin ý chỉ của phụ hoàng, tổ chức một hôn lễ phong phong quang quang cho nàng thế nào?”
Cơ thể UVS vì sự vuốt ve của LNT mà khẽ sửng lại, 1 tay che trước ngực, tay còn lại ko khách sáo mà hất bỏ cánh tay đang chuyển động trên eo nàng: “ai nói ta sẽ gả cho ngươi? UVS ta ko thèm cùng nữ nhân khác cùng chung 1 nam nhân! Cho dù ngươi có được lần đầu của ta thì sao chứ? Ai quy định lên giường thì nhất định phải gả? Ta ko thèm!”
LNT nghe thấy lời của UVS, đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh đã nở nụ cười, hắn lật nhanh người lại, đè cơ thể nhỏ nhắn của UVS dưới người, trán áp sát nàng: “vương phi thân yêu của ta, nàng vì bổn vương mà ghen sao? Nàng yên tâm, có nàng bổn vương sao còn động đến những nữ tử khác?”
Dứt lời, LNT cúi đầu hôn lên chiếc cổ thon trắng của nàng, động tác cực kỳ ôn nhu, ngón tay lưu luyến từ từ chuyển động trên cơ thể UVS.
Đối diện với sự kinh bạc ko chút che giấu của LNT, lòng UVS thầm hận, nhưng cơ thể lại bất giác khẽ run lên, 1 cảm giác dao động kì lại dâng lên trong thâm tâm nàng, cảm giác ấy khiến nàng vừa sợ hãi vừa có chút mong đợi.
Tuy nhiên, trong lúc UVS ko còn nhịn đc nữa, cựa quậy định đẩy hắn ra thì đột nhiên LNT nắm lấy tay nàng, nói: “đừng cử động, nàng xem, đây là gì?”
UVS cho rằng LNT cố ý lừa nàng, đang định tiếp tục vùng vẫy, nhưng LNT lại đột ngột buông nàng ra, ngồi dậy.
UVS bất ngờ đối diện với cơ thể lõa lồ, săn chắc của LNT, bất giác hai tay che mắt, hét lên, sau đó vội từ giường ngồi dậy, hét: “tên sắc lang chết tiệt, mai mặc y phục vào!”
LNT nhìn bộ dạng 2 tay che mắt, ngại ngùng e thẹn của UVS, bất giác mỉm cười, tiểu nữ nhân này, sao mà lại dễ dàng xấu hổ vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro