[5] Remember when
Chương 4
"Cuộc sống thật tuyệt vời!" Corey bảo với Diana hai tháng sau buổi tiệc sinh nhật của Barbara Hayward. Cô bé hạ thấp giọng xuống để bố mẹ không nghe thấy, họ đã đi ngủ rồi. Hai cô gái nằm rúc vào nhau dưới chiếc chăn trên giường Diana, dựa lưng lên gối, ăn bánh quy và nói chuyện phiếm. "Em không thể đợi đến lúc chị gặp ông bà ngoại vào ngày mai. Khi họ rời đi vào tuần sau, rồi chị xem, chị sẽ say mê họ. Chị sẽ nghĩ về họ như thể họ là ông bà của chính mình vậy."
Sự thật rằng Corey rất muốn được như vậy. Cô muốn cho Diana thứ gì đó giá trị để đáp lại những gì cô ấy đã làm.
Trường học đã bắt đầu từ tháng trước, và khi đó, Diana đã trở thành bạn tốt nhất của Corey. Cô giúp Corey chọn quần áo, sửa tóc theo những kiểu khác nhau, hướng dẫn cô bé đi qua cái mê cung ở trường, và cuối cùng, thậm chí bạn của Diana -những kẻ hợm hĩnh- đã chấp nhận Corey vào nhóm của họ.
Corey dành tháng đầu tiên trong trạng thái biết ơn và sự sợ hãi mỗi lúc một tăng đối với cô chị mới. Không như Corey, Diana chưa bao giờ bị bối rối, lo lắng về việc nói sai điều gì hay làm những trò ngu ngốc cả, và cô bé cũng không phải là kẻ ngốc. Mái tóc dày màu đỏ đồng sẫm của cô luôn óng mượt, nước da đẹp, ngón tay hoàn hảo. Khi trèo ra khỏi bể bơi với mái tóc ướt đẫm và không trang điểm, trông cô như một người mẫu quảng cáo trên tivi. Áo cô bé cũng chưa bao giờ bị nhăn hết!
Giờ đây, cả hai đều xem cha mẹ kế của từng người như cha mẹ thật của mình. Và lúc này Corey muốn cho Diana "ông bà thật sự."
"Khi chị gặp ông bà," Corey bảo, "Chị sẽ biết tại sao mọi người nghĩ họ rất ngăn nắp. Bà có thể làm hầu hết mọi thứ trở nên rất xinh xắn. Bà có thể đan, may, và thêu thùa. Bà còn đi vào rừng và trở ra với mấy cành nhỏ, lá cùng ít đồ đạc, rồi biến chúng thành thứ gì đó ngộ nghĩnh chỉ bằng cách quệt nhẹ keo hoặc ít sơn lên. Bà thường làm quà cho mọi người, và tự làm giấy gói quà luôn. Sau đó bà dùng những quả mọng để trang trí và mọi thứ thật đáng kinh ngạc! Mẹ cũng giống bà. Cứ khi nào có buổi bán đấu giá trong nhà thờ, mọi người ở thị trấn đều mua hết mọi thứ hai người bày ra.
"Một ông chủ phòng trưng bày các thiết kế độc đáo ở Dallas đã đến buổi đấu giá ở Thung Lung Dài và nhìn thấy đồ của họ. Ông ta khen cả hai rất tài giỏi và muốn nhờ họ làm vài thứ để bán ở phòng triển lãm, nhưng bà không thích. Mẹ thì quá mệt khi về nhà từ chỗ làm nên không hứa gì cả. Ôi, và món ăn bà làm cũng tuyệt vời lắm. Bà thật sự rất hòa nhập với 'thiên nhiên', thức ăn và rau trồng trong vườn rồi hoa tươi nữa-chị không bao giờ biết được liệu bà sẽ trang hoàng với nó và đặt nó lên trên bàn hay trên đĩa của mình đâu. Nói chung, cái gì bà làm đều tuyệt hết."
Corey dừng lại để uống một ngụm cô ca trước khi tiếp tục. "Ông em thì rất thích làm vườn. Ông làm thí nghiệm bằng nhiều cách để trồng được mọi thứ lớn hơn và tốt hơn. Không chỉ vậy, ông còn thích sáng chế nữa."
"Như cái gì?" Diana hỏi, như bị thôi miên.
"Ông có thể làm ra bất cứ cái gì từ gỗ. Ông có thể đóng những cái nôi nhỏ cho trẻ con, hay những túp lều ở vườn trông như nhà tranh, hoặc nhiều đồ đạc nhỏ, xinh xinh cho một căn nhà búp bê. Bà thường hay vẽ những bức họa cho ông vì bà rất khéo tay. Em không thể đợi đến khi chị nhìn thấy căn nhà búp bê ông làm cho em! Nó có 15 phòng và có rất nhiều đá cuội lẫn chậu hoa trên bậu cửa sổ!"
"Chị rất mong được gặp họ. Nghe thật tuyệt vời." Diana đáp, nhưng Corey bị xao lãng khỏi cuộc nói chuyện bởi vài thứ, cái mà đã làm phiền cô ngay từ khi liếc nhìn vào phòng Diana, trước khi Diana về nhà từ châu Âu.
"Diana," Corey trêu chọc, quan sát sự ngăn nắp thái quá của căn phòng xinh xắn này. "chưa ai nói với chị rằng thật thiếu lành mạnh khi giữ phòng ngủ gọn gàng như vậy sao?"
Thay vì đáp lễ một cách xứng đáng về thói quen luộm thuộm của Corey, Diana cắn một miếng bánh qui nhỏ rồi cẩn trọng xem xét căn phòng. "Có thể." Cô đồng ý. "Có lẽ là do chị có nhãn quan trong việc cảm thụ tính đối xứng và trật tự. Hoặc có thể do chị là một kẻ bị ám ảnh bởi sự ràng buộc-"
Corey nhíu mày. " 'Ám ảnh bởi sự ràng buộc' tức là sao?"
"Điên." Diana dừng lời giải thích của mình để phủi vụn bánh qui. "Khùng."
"Chị không phải là kẻ cuồng loạn!" Corey tuyên bố một cách trung thực và nghiêm túc trong khi cắn một miếng bánh. Nó vỡ đôi, một nửa an tọa ở vạt áo Diana. Những miếng bánh của Diana chưa bao giờ bị vỡ khi cô cắn chúng cả.
Diana nhặt nó lên, đưa lại cho Corey. "Có thể là do chị có nhu cầu ảnh hưởng đến thần kinh trong việc giữ mọi thứ ngăn nắp như một phương pháp để kiểm soát mọi thứ quanh mình. Điều đó xảy ra do mẹ chị mất khi chị còn nhỏ và ông bà chị thì cũng ra đi một vài năm sau đó."
"Việc mẹ chị mất có gì liên quan đến việc tài liệu hay giày dép của chị được sắp xếp theo thứ tự abc sao?"
"Nguyên lí ấy được dựa trên việc chị nghĩ rằng nếu như chị giữ mọi thứ tươm tất ở mức tốt nhất có thể thì cuộc đời chị cũng sẽ như thế và sẽ không có bất trắc gì xảy đến."
Corey chết điếng người vì cái tính vô lý của khái niệm đó. "Chị nghe cái thứ tạp nham ấy ở đâu thế?"
"Từ nhà trị liệu Bố dẫn chị đến sau khi ông bà chị mất. Ông bác sĩ tâm thần cho rằng sẽ giúp chị 'vượt qua' nỗi đau mất đi quá nhiều người thân nhanh chóng."
"Đồ đểu! Hắn ta đáng lẽ phải giúp chị, vậy mà lại đi nói với chị điều đó và làm cho chị nghĩ rằng mình điên loạn ư?"
"Không. Ông ta không bảo với chị. Ổng nói với Bố, và chị nghe trộm được."
"Vậy Bố nói gì với hắn?"
"Bố nói với nhà trị liệu đó rằng ông cần một nhà trị liệu. Em thấy đó, ở River Oaks, bất cứ khi nào bậc cha mẹ nghĩ rằng con cái họ gặp vấn đề, họ dẫn chúng đến chỗ bác sĩ tâm thần. Tất cả mọi người nói bố nên làm thế và ông đã làm."
Corey tiêu hóa cái sự việc ấy rồi trở lại cách nghĩ trước đó của mình. "Khi em trêu chọc chị về việc chị quá gọn gàng, em chỉ cố nói rằng thật là tuyệt khi chúng ta có thể hòa hợp dù rằng chúng ta rất khác nhau. Ý em là, đôi khi, em cảm thấy mình như một trường hợp công đức vô vọng. Dù dưới sự bao bọc của chị, em vẫn không bao giờ có thể trở nên giống chị được. Bà em luôn nói rằng một con báo thì không thể thay đổi gấm trên người mình, và chị không thể làm cho tơ tuôn ra từ tai của con lợn nái."
"Một trường hợp công đức!" Diana lắp bắp, "Tai lợn nái-nhưng-nhưng không hề giống chút nào! Chị đã học được rất nhiều điều mới mẻ từ em và em có những thứ mà chị luôn mơ ước."
"Thử kể tên một thứ xem." Corey hoài nghi. "Em biết đó chắc chắn không phải là học lực hay ngực mình."
Diana cười khúc khích và chớp mắt; rồi cô bé nói một cách nghiêm túc. "Trước hết, em có cái vẻ ưa mạo hiểm mà chị không có."
"Một trong những 'chuyến phiêu lưu' của em có thể đưa em đến trại cải tạo trước khi tròn 18 tuổi đấy."
"Không đâu!" Diana bảo. "Ý chị là, khi em quyết định làm một việc gì đó-như chụp ảnh trên đỉnh giàn dáo của tòa nhà mới xây-em phớt lờ sự nguy hiểm và làm nó!"
"Chị lên đó với em mà."
"Nhưng chị đâu muốn thế. Chị đã sợ đến mức chân run lẩy bẩy."
"Nhưng dù sao chị cũng đã lên."
"Đó là điều chị muốn nói. Chị sẽ không đời nào làm điều đó nếu là trước đây. Chị ước mình có thể được như em."
Corey suy nghĩ về điều đó một hồi, rồi mắt cô bé bắt đầu hấp háy một cách tinh quái. "Thế thì, nếu chị muốn giống như em, chúng ta hãy bắt đầu từ căn phòng ngủ này." Cô với về phía sau trước khi Diana biết điều cô định làm.
"Ý em là gì?"
"Chị đã bao giờ chơi đánh nhau bằng gối chưa?"
"Chưa, cái-" Câu hỏi của cô bé bị cắt ngang bởi một cái gối to nhồi lông đã hạ cánh xuống đầu. Corey di chuyển thật nhanh đến chân giường và cúi xuống nhằm tránh sự trả đũa sắp tới, nhưng Diana chỉ ngồi yên, nhai bánh quy, chiếc gối vẫn nằm trên đầu gối. "Chị không thể tin em lại làm vậy." Cô nói, nhìn Corey thích thú.
Mất cảnh giác bởi giọng điệu bình tĩnh của cô, Corey hỏi, "Sao không?"
"Bởi nó sẽ làm cho chị phải-trả đũa!"
Diana thình lình tấn công lại, và mục đích của cô đã đạt được, Corey không có thời gian tránh kịp. Vừa cười, Corey vừa lấy một chiếc gối khác và Diana cũng vậy. Năm phút sau, bố mẹ chúng lo lắng chạy tới mở cửa phòng và họ phải căng mắt nhìn xuyên qua trận bão lông bay khắp nơi để tìm ra hai cô con gái tuổi teen đang cười lớn, đè lên nhau ở giữa giường.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Ông Foster hỏi, giọng hoảng sợ hơn là bực bội.
"Trận chiến gối bay, bố ạ." Diana nói không ra hơi. Một chiếc lông dính trên môi cô bé và cô định lấy nó ra bằng ngón cái và ngón trỏ.
"Không, chỉ cần thổi nó thôi." Corey cười hướng dẫn cho cô bé và sau đó như để chứng minh, cô liền thổi những chiếc lông ra khỏi môi bằng hơi và đầu lưỡi.
Diana làm theo, rồi hòa vào tràng cười khúc khích trước sự biểu lộ trên khuôn mặt bố mình. Trong khi những chiếc lông bay tứ tung trên đầu và rơi xuống vai, ông vẫn đứng yên như trời trồng trong chiếc áo choàng với bộ pajamas, há hốc miệng nhìn chúng bên cạnh người mẹ mới của Diana. Bà nhìn chúng một cách thích thú và cố giấu tiếng cười. "Chúng con sẽ dọn sạch đống hỗn độn này, bố ạ." Diana hứa.
"Không." Corey tuyên bố quả quyết. "Trước tiên, chị phải ngủ trong tình trạng này. Nếu chị có thể làm được, rồi nếu có thêm vài cơ hội ít ỏi nữa để tập luyện thì chị có thể trở thành một người luộm thuộm ấn tượng như em!"
Vẫn nằm trên sàn nhà, Diana quay đầu lại nhìn Corey và cố nín một tiếng cười khúc khích khác. "Ồ, em thực sự nghĩ vậy sao?"
"Sẽ có cơ hội," Corey tuyên bố một cách nghiêm túc, "nếu chị thật sự, thật sự muốn."
Robert Foster trông như bị sốc nặng về kế hoạch này, nhưng vợ ông đã đặt tay lên tay áo ông và kéo ông ra ngoài, đóng cửa lại sau lưng họ. Trong hành lang, ông nhìn người vợ mới với nét mặt khó hiểu. "Những cô bé đã gây ra đống hỗn độn ấy, em không nghĩ chúng nên quét dọn lại vào đêm nay à?"
"Ngày mai cũng được mà anh." Mary Foster đáp.
"Những chiếc gối đó rất đắt tiền. Diana nên nghĩ trước khi làm mới đúng. Thật là thiếu cẩn thận và vô trách nhiệm khi làm hỏng chúng, em yêu."
"Bob." Bà nói nhẹ nhàng, quàng tay chồng và theo ông xuống tầng vào phòng ngủ. "Diana là cô bé có trách nhiệm nhất mà em từng gặp."
"Anh đã dạy con bé theo cách đó. Điều đó rất quan trọng đối với một người lớn để nhận thức được hậu quả của những hành động và từ đó cư xử theo."
"Anh yêu." Bà thì thào. "Con bé chưa phải là người lớn mà."
Ông cân nhắc điều đó trong khi một nụ cười ranh mãnh hiện lên trên khóe miệng. "Em đúng, nhưng em thực sự nghĩ rằng việc con bé học cách thổi phì phì là quan trọng sao?"
"Đó là bắt buộc." Vợ ông bật cười.
Cúi xuống, ông hôn lên nụ cười trên khuôn mặt bà. "Anh yêu em." Ông thì thầm.
Bà hôn đáp lại. "Em yêu Diana."
"Anh biết, và nó làm anh càng yêu em thêm." Ông lên giường kéo bà nằm sát vào mình, bàn tay di chuyển khắp chiếc áo lụa mỏng của bà. "Em biết anh cũng yêu Corey, đúng không?"
Bà gật đầu, tay phải lén với chiếc gối lông ở đầu giường.
"Em đã thay đổi cuộc sống của bọn anh." Ông tiếp tục.
"Cảm ơn anh." Bà thì thầm, rời khỏi ngực ông và di chuyển ra bên cạnh hông ông. "Bây giờ để em thay đổi quan điểm của anh nhé?"
"Về cái gì?"
"Trận đánh bằng gối." Bà đáp, cười trong khi hôn đánh chụt ông bằng cái gối của mình.
Dưới tầng, trong phòng ngủ của Diana, hai cô gái nghe thấy một tiếng huỵch rất to. Cả hai vội nhảy xuống giường và chạy lên. "Mẹ, bố!" Diana vừa gọi vừa đập cửa. "Mọi chuyện ổn chứ? Con nghe thấy tiếng động!"
"Không có gì." Mary Foster đáp, "Nhưng, có lẽ mẹ cần ít trợ giúp."
Diana và Corey trao đổi những cái nhìn bối rối, rồi Diana xoay nắm đấm cửa và mở ra. Chúng dừng lại đột ngột, há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào bố mẹ rồi quay ra nhìn nhau.
Và họ bật cười to.
Trên sàn nhà, ở giữa một trận bão lông vũ khác, bố đang ghìm chặt mẹ dưới người ông và giữ chặt khuỷu tay bà trên thảm. "Nhận thua đi." Ông ra lệnh.
Vợ ông cười lớn hơn.
"Nhận thua đi hoặc anh sẽ không ngừng lại."
Đáp lại lời yêu cầu ngạo mạn đầy nam tính đó, Mary Foster trông thấy con gái mình. Bà cố lấy lại hơi và nói giữa những tiếng cười, "Mẹ nghĩ phụ nữ chúng ta phải... kết hợp với nhau... trong những lúc như... thế này."
Và những cô gái vào giúp sức. Tỉ số trong đêm đó là 12 - 2, 12 chiếc gối lông đã lên đường đi gặp thần chết, chỉ còn lại hai chiếc gối cao su là may mắn sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro