Chương 1 :chap2
Khoảng thời gian từ lúc gặp đến lúc chia tay Akari - tương ứng với khoảng thời gian ba năm từ lớp bốn đến lớp sáu- chúng tôi học cùng nhau và tìm thấy ở nhau nhiều điểm tương đồng.Ba tôi và ba Akari đều thường xuyên phải chuyển chỗ ở vì công việc, đồng nghĩa với việc chúng tôi liên tục chuyển trường.Năm lớp ba,tôi chuyển từ Nagano đến học tại 1 trường tiểu học ở Tokyo.Lên lớp bốn thì Akari từ Shizuoka chuyển đến và học cùng lớp tôi.Tôi còn nhớ như in cái ngày Akari bước vào lớp,em đứng im như phỗng trên bục giảng,khuôn mặt đầy vẻ lo âu,mặc chiếc váy màu hồng nhạt,hai tay đan vào nhau,mái tóc dài buông xõa.Nắng vàng mùa xuân lọt qua cửa sổ,rọi tới vai em,chia người Akari thành hai mảng,mảng dưới là ánh sáng,mảng trên khuất trong bóng râm.Đôi má ửng hồng vì run rẩy,môi mím chặt và mắt mở to dõi vào một điểm nào đó trong không trung.Nhìn em,tôi nghĩ đến mình của một năm về trước,chắc hẳn nét mặt cũng căng thẳng và lo sợ thế kia.Tự nhiên tôi thấy mình đồng cảm và muốn được làm bạn với Akari.Vì thế tôi chủ động bắt chuyện.Hai đứa thân nhau từ ấy.
Akari là người duy nhất để tôi có thể chia sẻ những vấn đề "nghiêm túc"như:bạn học nào lớn lên ở Setagaya trông đều có vẻ chững chạc hơn tuổi,không khí nhà ga luôn luôn ngột ngạt vì lượng người đổ về quá tải,hay nước máy có mùi vị khó chịu....Cả hai chúng tôi đều gầy và "bé như hạt tiêu" vì hồi nhỏ hay ốm vặt,đều thích ngồi trong thư viện hơn là chạy nhảy ngoài sân chơi và luôn khổ sở trước môn thể dục.So với việc tụm năm,tụm ba tôi và Akari lại thích rủ rỉ riêng với ai đó hoặc ngồi một mình đọc sách hơn.Dạo ấy ba tôi làm việc ở ngân hàng,gia đình tôi sống trong căn hộ do họ phân cho.Gia đình Akari cũng sống ở căn hộ của công ty nào đó,cơ bản là đi chung một chặng đường về,
cứ thế,hai đứa tự nhiên kè kè bên nhau suốt,bất cứ giờ nghỉ hay khi tan trường.
Kết quả là chúng tôi trở thành tâm điểm để đám bạn cùng lớp gán ghép.Giờ nghĩ lại mới thấy lời nói và cả hành động của các bạn ấy cũng chỉ là trò đùa nghịch trẻ con,nhưng hồi đó tôi không biết phải làm thế nào.Mỗi lần bị đem ra làm trò cười,tôi có cảm giác bị tổn thương và bứt rứt vô cùng.Nhưng chính điều đò lại khiến tôi và Akari cần nhau hơn,gần nhau hơn.
Tôi nhớ có chuyện thế này.Một hôm,trong giờ nghỉ trưa,tôi vừa từ nhà vệ sinh quay về lớp học thì thấy Akari đứng một mình trên bục giảng.Trên bảng (vào thời nay thì nó chỉ là một trò đùa bình thường),có vẽ một chiếc ô đôi tình nhân,bên dưới đề tên tôi và Akari.Các bạn trong lớp vừa xì xào bàn tán,vừa nhìn chằm chằm vào Akari.Chắc vì muốn chấm dứt trò đùa,Akari mới bước lên bục giảng định lau hình vẽ đi,nhưng đến lúc đứng trước đông người,em xấu hổ quá nên ngừng lại giữa chừng.Chứng kiến cảnh đó,tôi giận sôi gan,không nói không rằng hùng hổ vào lớp,vơ giẻ xóa lấy xóa để những nét chữ nguệch ngoạc.Rồi chính bản thân cũng không hiểu tại sao,tôi kéo tay Akari rời khỏi lớp học.Còn nghe rõ sau lưng tiếng bàn tán ồn ào rộ lên,nhưng mặc kệ,chúng tôi tiếp tục chạy. Tôi cũng không tin được là mình có thể hành động dũng cảm đến thế.Tôi nhớ như in cảm giác váng vất vì tiếp xúc với bàn tay mềm mại của Akari,và lần đầu tiên không còn thấy sợ bất cứ điều gì,dù biết phía trước là vô vàn chông gai đang chờ đợi.Chuyển trường,thi cử,những vùng đất mới, những người xa lạ...nhưng tôi tin rằng chỉ cần có Akari ở bên,tôi sẽ đủ sức vượt qua thử thách.
Tình cảm của chúng tôi bấy giờ còn qua non thơ để gọi là "tình yêu",nhưng rõ ràng tôi mến Akari,và cũng nhận thấy cảm xúc từ phía em.Qua cái nắm tay thật chặt,qua cả bước chạy nhịp nhàng phối hợp,tôi càng thêm chắc chắn.Chỉ cần bên nhau thế này,tôi tin phía trước chẳng còn gì đáng sợ.
Ý nghĩ đó theo tôi suốt ba năm học cùng Akari,mỗi ngày một son sắt.Chúng tôi quyết định sẽ thi cùng trường cấp II dân lập,hơi ca nhà một chút,và cần cù học nhóm,thành ra lại được nhiều thời gian bên nhau.Nhận thấy mình sống hướng nội,chỉ sống khép kín trong thế giới nhỏ bé của riêng hai người,rồi có những cảm xúc "trưởng thành" hơn các bạn đồng trang lứa,chúng tôi quyết định coi tất cả những trạng thái này là bước đệm cho tháng ngày sắp tới ở cấp II.Chúng tôi sẽ để lại sau lưng mái trường cấp I với nhiều điều chưa kịp quen thân,đồng thời bắt đầu một hành trình mới với những người bạn mới,thế giới ở đó chắc chắn rộng lớn hơn rất nhiều.Tôi hi vọng,lên cấp II,tình cảm còn mong manh mơ hồ giữa hai đứa sẽ được định hình rõ nét,và chờ đến ngày chúng tôi đủ tự tin để bộc lộ tình cảm ấy thành lời.Khoảng cách giữa chúng tôi với môi trường xung quanh,rồi khoảng cách giữa tôi và Akari,sẽ ngày càng thu ngắn.Bằng cách liên tục nỗ lực hơn nữa,chúng tôi sẽ tìm được tự do cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro